Tổng Tài Cuồng Vợ
Chương 233: Quả nhiên là không tầm thường
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, cùng Mặc Tây Quyết dắt Tú Cầu đi dạo.
Cuối cùng dắt về một con Samoyed ước chừng nhỏ hơn Tú Cầu một tháng tuổi.
Lại phải kiểm tra sức khỏe, tiêm vaccine, cũng may hai con chó nhỏ đều không sao cả.
Đợi đến khi quay về biệt thự thì đã là giữa trưa.
Ngôn Tiểu Nặc căn dặn hai người giúp việc phụ trách việc trông coi Tú Cầu mang hai chú chó nhỏ về nhà.
"Một con tên là Tú Cầu, vậy con này tên là Tuyết Cầu có được không?" Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười bàn luận với Mặc Tây Quyết, sờ lên bộ lông trắng muốt của Tuyết Cầu: "Tuyết trắng tuyết trắng, rất đáng yêu."
Mặc Tây Quyết cảm thấy nụ cười của cô khó lòng mà có được, dù muốn hay không đều đồng ý: "Được, vậy gọi là Tuyết Cầu đi"
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người, còn chưa định thần lại đã nghe thấy Mặc Tây Quyết nói với người giúp việc bên cạnh: "Đưa hai con chó về đi."
Nói xong, anh đi thẳng đến phòng khách.
Ngôn Tiểu Nặc còn đang nghĩ Mặc Tây Quyết đã cùng đi với mình cả một buổi sáng, có lẽ cũng đã sớm mệt mỏi, cô thấp giọng nói với một người giúp việc: "Trước tiên cứ để cho bác sĩ đến đổi thuốc cho Mặc Tây Quyết, sau đó chuẩn bị bữa trưa"
Người giúp việc thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngôn Tiểu Nặc, không dám làm ngơ, vội vàng đồng ý.
Ngôn Tiểu Nặc đi vào phòng khách, phát hiện Mặc Tây Quyết không có ở đây, cô lập tức vào trong phòng ngủ chính.
Quả nhiên thấy Mặc Tây Quyết đang đưa lưng về phía mình đứng trước tủ quần áo. Lưng của anh sáng mịn như ngọc, đường cong vô cùng hoàn mỹ, vòng eo rắn chắc ấn hiện hai hõm eo.
Ngôn Tiểu Nặc vừa nhìn tim liên đập mạnh, mặt đỏ giống như cà chua.
Mặc Tây Quyết quay đầu lại, thấy cô xấu hổ mặt đỏ bừng đứng ở đó, đôi mắt đen hơi sáng lên: "Chạy cả một buổi sáng người toàn là mồ hôi, em đến tắm cho anh đi."
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn anh đi vào phòng tắm, cô không biết làm gì khác đành theo anh đi vào.
Mặc Tây Quyết cởi khăn tắm trên hông ra, chìm vào trong bồn tắm.
Trong phòng tắm khói bốc nghi ngút, làm cho gương mặt vốn dĩ nghiêm túc sắc bén của Mặc Tây Quyết trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xổm người xuống, lau người cho Mặc Tây Quyết.
Phòng tắm hơi nóng, trong bồn tảm nước dâng sóng sánh, cảm giác vô cùng quyến rũ kích thích, cô cảm thấy người mình cũng đang chảy mồ hôi.
"Em thấy nóng à”" Giọng nói trầm thấp của Mặc Tây Quyết vang lên: “Vào tắm một cái đi"
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu tỏ ý từ chối: 'Em không nóng."
"À?" Mặc Tây Quyết dựng thẳng người lên, tạo nên âm thanh tiếng nước chảy, ngón tay thon dài lau mồ hôi trên trán cô: "Còn nói là không nóng?”
"Chờ anh tắm xong em sẽ đi tắm." Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ, cố đổi chủ đề: "Em gọi bác sĩ đến đổi thuốc cho anh"
Mặc Tây Quyết nhìn cô một lúc, đột nhiên từ trong bồn tắm đứng thẳng dậy, khiến cho nước bắn tung tóe.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đứng lên, cúi đầu tránh né cơ thể trần trụi của anh, xoay người cầm lấy khăn tắm bên cạnh.
Cuối cùng Mặc Tây Quyết cũng không hề làm gì cô cả, để mặc Ngôn Tiểu Nặc giúp mình mặc quần áo, mặc xong thì ngồi ở mép giường.
Ngôn Tiểu Nặc thấy đã dọn đẹp xong tất cả, mở cửa chuẩn bị gọi bác sĩ tới, nhưng phát hiện bác sĩ đã xách túi thuốc đứng ở cầu thang chờ.
Cô lập tức cảm thấy rất ngại ngùng.
Nhưng vẫn cố trấn tỉnh gọi bác sĩ vào.
Bác sĩ đi vào phòng ngủ, nhanh chóng thay thuốc cho Mặc Tây Quyết, lại kiểm tra tình huống vết thương rồi mới rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau bữa cơm trưa, Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc, chuẩn bị cho buổi đấu giá tối nay.
Tỉnh dậy, cơ thể vô cùng thoải mái.
Ngôn Tiểu Nặc đi tắm, ngồi ở trước gương, để cho mấy nhân viên trang điểm và làm tóc cho mình.
Từ lúc biết Mặc Tây Quyết đến nay, cho dù Ngôn Tiểu Nặc trang điểm cũng trang điểm rất nhạt, vậy mà hôm nay lại trang điểm rất kỹ càng.
Cô nhìn son môi đỏ tươi, khẽ nhíu mày một cái, nói với thợ trang điểm: "Đổi màu nào tao nhã hơn đi."
Thợ trang điểm cảm thấy hơi khó xử, nhìn về phía Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Hôm nay em là chủ, trang điểm cũng nên chú ý một chút”
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy không đúng, nhưng cũng gật đầu, nói thêm: "Không nên quá đậm."
Thợ trang điểm thở phào nhẹ nhõm, thuận lợi trang điểm nốt cho Ngôn Tiếu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc thay quần áo xong, nhìn chính mình trong gương.
Mái tóc đen dài được búi cao, chiếc bờm kim cương tỏa sáng giống như những vì sao trên bầu trời đêm, vừa thân bí lại vừa dịu dàng.
Chiếc đầm dài màu xanh ôm gọn lấy đường cong hoàn mỹ của cô, nhưng sau lưng lại khoét rộng hình trái tim, lộ ra chiếc lưng thon gọn và trơn nhẫn của cô.
Trong nét đoan trang tao nhã có cả nét quyến rũ, nhìn cô bây giờ quả thực già hơn tuổi thật vài tuổi.
Âu phục của Mặc Tây Quyết càng làm cho cô kinh ngạc hơn. Trên người anh là bộ âu phục màu xanh thẫm, làm cho dáng vẻ bình thường nghiêm túc lạnh nhạt của anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc còn chưa định thần lại đã bị Mặc Tây Quyết đưa ra cửa.
Lúc hai người họ đến đã là sáu rưỡi, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết vừa xuống xe đã đi vào trong phòng nghỉ ở sau sân khấu nghỉ ngơi.
"Còn chưa tới thời gian bắt đầu" Mặc Tây Quyết nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Em cứ nghỉ ngơi một chút đã”
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc đã tham gia buổi đấu giá của Sotheby's một lãn nhưng chỉ với tư cách là một người tham gia.
Còn hôm nay khi là người chủ trì, cô chỉ quan tâm đến sân khấu, đến mức cô nên làm gì lúc này cũng không biết.
Được rồi, bây giờ chỉ có thể là Mặc Tây Quyết nói gì cô sẽ làm cái đó thôi.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở đó, không uống nước cũng không ăn nhẹ, trong lòng cô vẫn không yên, sợ vô tình làm hỏng bộ lễ phục trên người.
Mặc Tây Quyết ra ngoài vẫn chưa quay về, Ngôn Tiếu Nặc nôn nóng nhìn vào điện thoại di động, kim đồng hồ đã chỉ đến 6h50.
Còn mười phút nữa thôi là buổi đấu giá sẽ bắt đầu, sao Mặc Tây Quyết vẫn chưa quay về nhỉ?
Cô không nhịn được bèn đứng lên, lúc này cửa lại mở ra, người đi vào không phải Mặc Tây Quyết, là Giản Minh.
Ngôn Tiểu Nặc đã lâu rồi chưa gặp Giản Minh, thấy cô ấy đến thì cảm thấy vừa mừng vừa lo sợ: "Chị Giản Minh!"
Trên người Giản Minh mặc một bộ quần áo màu trắng, cảm giác vô cùng tao nhã. Đứng cùng với Ngôn Tiểu Nặc, một người quyến rũ, một người thanh lịch, mỗi người mỗi vẻ như xuân hoa thu nguyệt, làm cho người khác không thể rời mắt.
"Tiểu Nặc, em vẫn khỏe chứ?” Giản Minh nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, trong giọng nói tràn đầy sự quan tâm chân thành, lông mày cô ấy hơi nhíu, trong mắt lóe lên ánh nhìn trong trẻo.
Có những lời, đã không cần phải nói nhiều nữa.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cô cũng nắm lấy tay Giản Minh nhẹ nhàng nói: "Chị Giản Minh, em rất ổn, không có chuyện gì!"
Giản Minh gật đầu, trong giọng nói mang theo than thở cùng áy náy: "Lần này đi Đức vốn dĩ tâm một tuần là có thể về được, nhưng mà chị lại gặp một ít chuyện đột xuất, phải ở lại thêm một khoảng thời gian, lúc quay về thì nghe nói... Tiểu Nặc, dù là như thế nào, em cũng nhất định phải thật tốt, chỉ khi em sống thật tốt, mới có thể làm cho những người yêu thương em yên tâm."
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn Giản Minh.
Từ khi xảy ra chuyện tới giờ, tất cả mọi người đều khuyên cô buông bỏ, tiếp nhận ý tốt của Mặc Tây Quyết, chỉ có Giản Minh là không hề nhiều lời, chỉ khuyên cô phải thật kiên cường, sống thật tốt cuộc sống của mình.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô gái nhẹ nhàng như bông cúc trước mặt, giống như một tách trà, hương thơm bay xa, làm cho người khác cảm thấy hết sức thoải mái.
Giọng nói của cô cũng vô cùng trong trẻo, cũng vô cùng thật lòng: “Chị Giản Minh, khoảng thời gian này, em cũng nghĩ rất nhiều...
Giản Minh thấy cô cởi bỏ nụ cười hời hợt của ngày thường xuống, biểu cảm trên khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, trong lòng lại càng hiểu rõ hơn.
Cô ấy thở dài: "Tiểu Nặc, không phải chị tới đây làm thuyết khách."
"Em biết” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: "Em biết mà”
Giản Minh nhìn cô, cười nhẹ nhàng: "Thật ra em cứ ra ngoài một chút, cởi bỏ nỗi buồn trong lòng ra có lẽ cũng là biện pháp tốt”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ý tưởng của cô và Giản Minh quả thực là không hẹn mà gặp, gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Em cũng đang có ý đó."
"Vậy em... Khi nào sẽ trở lại?" Giản Minh vẫn không nhịn được hỏi Ngôn Tiểu Nặc một câu.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến lúc Phó Cảnh Dao rời đi, mình cũng đã từng hỏi Phó Cảnh Dao giống vậy.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng mang theo cảm giác giống như pha lê dễ vỡ: "Khi nào em muốn quay về, lúc đó tự nhiên sẽ quay trở lại."
Ánh mắt của Giản Minh bỗng tối lại, muốn nói gì đó lại thôi.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng nhớ ra buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu, cô vội vàng đi ra ngoài, còn nói: "Buổi đấu giá bắt đầu rồi chứ? Sao Mặc Tây Quyết vẫn chưa quay về?"
Giản Minh cũng cùng đi theo lên, kéo tay Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ nhàng khuyên cô: "Tổng giám đốc nhất định là có việc nên đi đâu rồi, anh ấy để cho em ở đây chờ, em vẫn nên chờ ở đây đi?"
Ngôn Tiểu Nặc cau mày, đặt tay lên ngực, vẻ mặt bất an: "Nhưng mà em lại cảm thấy có gì đó không đúng, Mặc Tây Quyết đã nhấn mạnh với em buổi đấu giá này sẽ do em chủ trì, nhưng giờ lại bỏ lại mình em ở đây, không có một ai đến nói với em mộ câu, thật sự không biết anh ấy muốn làm cái gì”
Giản Minh không thể làm gì khác chỉ đành khuyên nhủ an ủi cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, lúc chị đến thấy các khách mời đều đã đến hết,,quản gia Duy Đức cũng ở bên cạnh chăm sóc, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy lời nói của Giản Minh, đột nhiên nghĩ đến Mặc Tây Quyết nói Phó viện sĩ cùng Toàn Cơ sẽ đến, cô liên hỏi: "Ông Phó và Toàn Cơ đâu rồi? Chị thấy họ chưa?"
Giản Minh gật đầu một cái, sắc mặt rất nghiêm túc: "Thấy rồi, họ còn hỏi em đâu, vốn dĩ muốn cùng nhau đến thăm em, nhưng mà hai người họ tạm thời bị gọi đi, chị chỉ đành ra phía sau tìm em."
Chỉ một vài câu nói cũng đã để lộ ra nhiều tin tức.
Quả không ngoài dự đoán của cô, buổi đấu giá này quả nhiên không tầm thường.
Mặc Tây Quyết để cô ăn mặc sang trọng như vậy cũng không để cho cô xuất hiện trước mặt công chúng...
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được hỏi: "Chị Giản Minh, lúc chị đến có thấy cánh nhà báo không?”
Giản Minh không biết tại sao cô phải hỏi cái này, nhưng thấy cô hỏi, cô ấy vẫn thành thật trả lời: "Có thấy, mấy nhà báo phóng viên được sắp xếp cho ở phòng khách."
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đã có câu trả lời, cô không hỏi Giản Minh thêm gì nữa, không hề do dự đi về phía sân khấu.
Giản Minh thấy cô không nói thêm gì mà đi thẳng về phía trước, liên vội vàng đuổi theo, trong giọng nói có chút lo lắng: “Tiểu Nặc, thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra, kéo lấy tay Giản Minh, giọng nói rất nhỏ: "Chị Giản Minh, đừng hỏi nhiều, bây giờ chúng ta hãy mau chóng đi về phía trước”
Tổng Tài Cuồng Vợ
Cuối cùng dắt về một con Samoyed ước chừng nhỏ hơn Tú Cầu một tháng tuổi.
Lại phải kiểm tra sức khỏe, tiêm vaccine, cũng may hai con chó nhỏ đều không sao cả.
Đợi đến khi quay về biệt thự thì đã là giữa trưa.
Ngôn Tiểu Nặc căn dặn hai người giúp việc phụ trách việc trông coi Tú Cầu mang hai chú chó nhỏ về nhà.
"Một con tên là Tú Cầu, vậy con này tên là Tuyết Cầu có được không?" Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười bàn luận với Mặc Tây Quyết, sờ lên bộ lông trắng muốt của Tuyết Cầu: "Tuyết trắng tuyết trắng, rất đáng yêu."
Mặc Tây Quyết cảm thấy nụ cười của cô khó lòng mà có được, dù muốn hay không đều đồng ý: "Được, vậy gọi là Tuyết Cầu đi"
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người, còn chưa định thần lại đã nghe thấy Mặc Tây Quyết nói với người giúp việc bên cạnh: "Đưa hai con chó về đi."
Nói xong, anh đi thẳng đến phòng khách.
Ngôn Tiểu Nặc còn đang nghĩ Mặc Tây Quyết đã cùng đi với mình cả một buổi sáng, có lẽ cũng đã sớm mệt mỏi, cô thấp giọng nói với một người giúp việc: "Trước tiên cứ để cho bác sĩ đến đổi thuốc cho Mặc Tây Quyết, sau đó chuẩn bị bữa trưa"
Người giúp việc thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngôn Tiểu Nặc, không dám làm ngơ, vội vàng đồng ý.
Ngôn Tiểu Nặc đi vào phòng khách, phát hiện Mặc Tây Quyết không có ở đây, cô lập tức vào trong phòng ngủ chính.
Quả nhiên thấy Mặc Tây Quyết đang đưa lưng về phía mình đứng trước tủ quần áo. Lưng của anh sáng mịn như ngọc, đường cong vô cùng hoàn mỹ, vòng eo rắn chắc ấn hiện hai hõm eo.
Ngôn Tiểu Nặc vừa nhìn tim liên đập mạnh, mặt đỏ giống như cà chua.
Mặc Tây Quyết quay đầu lại, thấy cô xấu hổ mặt đỏ bừng đứng ở đó, đôi mắt đen hơi sáng lên: "Chạy cả một buổi sáng người toàn là mồ hôi, em đến tắm cho anh đi."
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn anh đi vào phòng tắm, cô không biết làm gì khác đành theo anh đi vào.
Mặc Tây Quyết cởi khăn tắm trên hông ra, chìm vào trong bồn tắm.
Trong phòng tắm khói bốc nghi ngút, làm cho gương mặt vốn dĩ nghiêm túc sắc bén của Mặc Tây Quyết trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xổm người xuống, lau người cho Mặc Tây Quyết.
Phòng tắm hơi nóng, trong bồn tảm nước dâng sóng sánh, cảm giác vô cùng quyến rũ kích thích, cô cảm thấy người mình cũng đang chảy mồ hôi.
"Em thấy nóng à”" Giọng nói trầm thấp của Mặc Tây Quyết vang lên: “Vào tắm một cái đi"
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu tỏ ý từ chối: 'Em không nóng."
"À?" Mặc Tây Quyết dựng thẳng người lên, tạo nên âm thanh tiếng nước chảy, ngón tay thon dài lau mồ hôi trên trán cô: "Còn nói là không nóng?”
"Chờ anh tắm xong em sẽ đi tắm." Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ, cố đổi chủ đề: "Em gọi bác sĩ đến đổi thuốc cho anh"
Mặc Tây Quyết nhìn cô một lúc, đột nhiên từ trong bồn tắm đứng thẳng dậy, khiến cho nước bắn tung tóe.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đứng lên, cúi đầu tránh né cơ thể trần trụi của anh, xoay người cầm lấy khăn tắm bên cạnh.
Cuối cùng Mặc Tây Quyết cũng không hề làm gì cô cả, để mặc Ngôn Tiểu Nặc giúp mình mặc quần áo, mặc xong thì ngồi ở mép giường.
Ngôn Tiểu Nặc thấy đã dọn đẹp xong tất cả, mở cửa chuẩn bị gọi bác sĩ tới, nhưng phát hiện bác sĩ đã xách túi thuốc đứng ở cầu thang chờ.
Cô lập tức cảm thấy rất ngại ngùng.
Nhưng vẫn cố trấn tỉnh gọi bác sĩ vào.
Bác sĩ đi vào phòng ngủ, nhanh chóng thay thuốc cho Mặc Tây Quyết, lại kiểm tra tình huống vết thương rồi mới rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau bữa cơm trưa, Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc, chuẩn bị cho buổi đấu giá tối nay.
Tỉnh dậy, cơ thể vô cùng thoải mái.
Ngôn Tiểu Nặc đi tắm, ngồi ở trước gương, để cho mấy nhân viên trang điểm và làm tóc cho mình.
Từ lúc biết Mặc Tây Quyết đến nay, cho dù Ngôn Tiểu Nặc trang điểm cũng trang điểm rất nhạt, vậy mà hôm nay lại trang điểm rất kỹ càng.
Cô nhìn son môi đỏ tươi, khẽ nhíu mày một cái, nói với thợ trang điểm: "Đổi màu nào tao nhã hơn đi."
Thợ trang điểm cảm thấy hơi khó xử, nhìn về phía Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Hôm nay em là chủ, trang điểm cũng nên chú ý một chút”
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy không đúng, nhưng cũng gật đầu, nói thêm: "Không nên quá đậm."
Thợ trang điểm thở phào nhẹ nhõm, thuận lợi trang điểm nốt cho Ngôn Tiếu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc thay quần áo xong, nhìn chính mình trong gương.
Mái tóc đen dài được búi cao, chiếc bờm kim cương tỏa sáng giống như những vì sao trên bầu trời đêm, vừa thân bí lại vừa dịu dàng.
Chiếc đầm dài màu xanh ôm gọn lấy đường cong hoàn mỹ của cô, nhưng sau lưng lại khoét rộng hình trái tim, lộ ra chiếc lưng thon gọn và trơn nhẫn của cô.
Trong nét đoan trang tao nhã có cả nét quyến rũ, nhìn cô bây giờ quả thực già hơn tuổi thật vài tuổi.
Âu phục của Mặc Tây Quyết càng làm cho cô kinh ngạc hơn. Trên người anh là bộ âu phục màu xanh thẫm, làm cho dáng vẻ bình thường nghiêm túc lạnh nhạt của anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc còn chưa định thần lại đã bị Mặc Tây Quyết đưa ra cửa.
Lúc hai người họ đến đã là sáu rưỡi, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết vừa xuống xe đã đi vào trong phòng nghỉ ở sau sân khấu nghỉ ngơi.
"Còn chưa tới thời gian bắt đầu" Mặc Tây Quyết nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Em cứ nghỉ ngơi một chút đã”
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc đã tham gia buổi đấu giá của Sotheby's một lãn nhưng chỉ với tư cách là một người tham gia.
Còn hôm nay khi là người chủ trì, cô chỉ quan tâm đến sân khấu, đến mức cô nên làm gì lúc này cũng không biết.
Được rồi, bây giờ chỉ có thể là Mặc Tây Quyết nói gì cô sẽ làm cái đó thôi.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở đó, không uống nước cũng không ăn nhẹ, trong lòng cô vẫn không yên, sợ vô tình làm hỏng bộ lễ phục trên người.
Mặc Tây Quyết ra ngoài vẫn chưa quay về, Ngôn Tiếu Nặc nôn nóng nhìn vào điện thoại di động, kim đồng hồ đã chỉ đến 6h50.
Còn mười phút nữa thôi là buổi đấu giá sẽ bắt đầu, sao Mặc Tây Quyết vẫn chưa quay về nhỉ?
Cô không nhịn được bèn đứng lên, lúc này cửa lại mở ra, người đi vào không phải Mặc Tây Quyết, là Giản Minh.
Ngôn Tiểu Nặc đã lâu rồi chưa gặp Giản Minh, thấy cô ấy đến thì cảm thấy vừa mừng vừa lo sợ: "Chị Giản Minh!"
Trên người Giản Minh mặc một bộ quần áo màu trắng, cảm giác vô cùng tao nhã. Đứng cùng với Ngôn Tiểu Nặc, một người quyến rũ, một người thanh lịch, mỗi người mỗi vẻ như xuân hoa thu nguyệt, làm cho người khác không thể rời mắt.
"Tiểu Nặc, em vẫn khỏe chứ?” Giản Minh nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, trong giọng nói tràn đầy sự quan tâm chân thành, lông mày cô ấy hơi nhíu, trong mắt lóe lên ánh nhìn trong trẻo.
Có những lời, đã không cần phải nói nhiều nữa.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cô cũng nắm lấy tay Giản Minh nhẹ nhàng nói: "Chị Giản Minh, em rất ổn, không có chuyện gì!"
Giản Minh gật đầu, trong giọng nói mang theo than thở cùng áy náy: "Lần này đi Đức vốn dĩ tâm một tuần là có thể về được, nhưng mà chị lại gặp một ít chuyện đột xuất, phải ở lại thêm một khoảng thời gian, lúc quay về thì nghe nói... Tiểu Nặc, dù là như thế nào, em cũng nhất định phải thật tốt, chỉ khi em sống thật tốt, mới có thể làm cho những người yêu thương em yên tâm."
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn Giản Minh.
Từ khi xảy ra chuyện tới giờ, tất cả mọi người đều khuyên cô buông bỏ, tiếp nhận ý tốt của Mặc Tây Quyết, chỉ có Giản Minh là không hề nhiều lời, chỉ khuyên cô phải thật kiên cường, sống thật tốt cuộc sống của mình.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô gái nhẹ nhàng như bông cúc trước mặt, giống như một tách trà, hương thơm bay xa, làm cho người khác cảm thấy hết sức thoải mái.
Giọng nói của cô cũng vô cùng trong trẻo, cũng vô cùng thật lòng: “Chị Giản Minh, khoảng thời gian này, em cũng nghĩ rất nhiều...
Giản Minh thấy cô cởi bỏ nụ cười hời hợt của ngày thường xuống, biểu cảm trên khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, trong lòng lại càng hiểu rõ hơn.
Cô ấy thở dài: "Tiểu Nặc, không phải chị tới đây làm thuyết khách."
"Em biết” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: "Em biết mà”
Giản Minh nhìn cô, cười nhẹ nhàng: "Thật ra em cứ ra ngoài một chút, cởi bỏ nỗi buồn trong lòng ra có lẽ cũng là biện pháp tốt”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ý tưởng của cô và Giản Minh quả thực là không hẹn mà gặp, gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Em cũng đang có ý đó."
"Vậy em... Khi nào sẽ trở lại?" Giản Minh vẫn không nhịn được hỏi Ngôn Tiểu Nặc một câu.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến lúc Phó Cảnh Dao rời đi, mình cũng đã từng hỏi Phó Cảnh Dao giống vậy.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng mang theo cảm giác giống như pha lê dễ vỡ: "Khi nào em muốn quay về, lúc đó tự nhiên sẽ quay trở lại."
Ánh mắt của Giản Minh bỗng tối lại, muốn nói gì đó lại thôi.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng nhớ ra buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu, cô vội vàng đi ra ngoài, còn nói: "Buổi đấu giá bắt đầu rồi chứ? Sao Mặc Tây Quyết vẫn chưa quay về?"
Giản Minh cũng cùng đi theo lên, kéo tay Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ nhàng khuyên cô: "Tổng giám đốc nhất định là có việc nên đi đâu rồi, anh ấy để cho em ở đây chờ, em vẫn nên chờ ở đây đi?"
Ngôn Tiểu Nặc cau mày, đặt tay lên ngực, vẻ mặt bất an: "Nhưng mà em lại cảm thấy có gì đó không đúng, Mặc Tây Quyết đã nhấn mạnh với em buổi đấu giá này sẽ do em chủ trì, nhưng giờ lại bỏ lại mình em ở đây, không có một ai đến nói với em mộ câu, thật sự không biết anh ấy muốn làm cái gì”
Giản Minh không thể làm gì khác chỉ đành khuyên nhủ an ủi cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, lúc chị đến thấy các khách mời đều đã đến hết,,quản gia Duy Đức cũng ở bên cạnh chăm sóc, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy lời nói của Giản Minh, đột nhiên nghĩ đến Mặc Tây Quyết nói Phó viện sĩ cùng Toàn Cơ sẽ đến, cô liên hỏi: "Ông Phó và Toàn Cơ đâu rồi? Chị thấy họ chưa?"
Giản Minh gật đầu một cái, sắc mặt rất nghiêm túc: "Thấy rồi, họ còn hỏi em đâu, vốn dĩ muốn cùng nhau đến thăm em, nhưng mà hai người họ tạm thời bị gọi đi, chị chỉ đành ra phía sau tìm em."
Chỉ một vài câu nói cũng đã để lộ ra nhiều tin tức.
Quả không ngoài dự đoán của cô, buổi đấu giá này quả nhiên không tầm thường.
Mặc Tây Quyết để cô ăn mặc sang trọng như vậy cũng không để cho cô xuất hiện trước mặt công chúng...
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được hỏi: "Chị Giản Minh, lúc chị đến có thấy cánh nhà báo không?”
Giản Minh không biết tại sao cô phải hỏi cái này, nhưng thấy cô hỏi, cô ấy vẫn thành thật trả lời: "Có thấy, mấy nhà báo phóng viên được sắp xếp cho ở phòng khách."
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đã có câu trả lời, cô không hỏi Giản Minh thêm gì nữa, không hề do dự đi về phía sân khấu.
Giản Minh thấy cô không nói thêm gì mà đi thẳng về phía trước, liên vội vàng đuổi theo, trong giọng nói có chút lo lắng: “Tiểu Nặc, thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra, kéo lấy tay Giản Minh, giọng nói rất nhỏ: "Chị Giản Minh, đừng hỏi nhiều, bây giờ chúng ta hãy mau chóng đi về phía trước”
Tổng Tài Cuồng Vợ
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Cuồng Vợ
Story
Chương 233: Quả nhiên là không tầm thường
10.0/10 từ 39 lượt.