Tổng Tài Cuồng Vợ
Chương 228: Không cần phải cưỡng ép.
Tập đoàn Diệu Hoa giờ chỉ còn lại hai người, một là Ngôn Uyển Cừ đang nằm trên giường trở thành người thực vật và Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức gật đầu: “Trở về em sẽ xem”
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, cũng không nói gì nữa.
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Tiểu Nặc giúp Mặc Tây Quyết uống thuốc, nói với anh: “Hay là anh nghỉ ngơi một lúc đi?”
Cô nói xong thì nhìn vết thương trên vai của anh.
Mặc Tây Quyết nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vết thương của mình, trong lòng hơi ấm áp: “Cũng được, em định làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Em đọc sách”
Mặc Tây Quyết gật đầu rồi đi tới giường của cô, năm xuống ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc lấy sách và bản vẽ lúc trước ra, ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách. Dù sao thì bây giờ cô cũng rảnh không có việc gì là, không bằng sửa lại bản vẽ lúc trước của mình.
Một khi đã có việc để làm rồi thì thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác đã tới buổi trưa.
Ngôn Tiểu Nặc gọi Mặc Tây Quyết dậy, nhưng mà anh ngủ rất say không gọi dậy được.
Cô cũng không gọi anh dậy nữa, kéo chăn đắp lên người anh rồi yên lặng đi tới nhà bếp chuẩn bị cơm trưa cho anh.
Lúc Mặc Tây Quyết tỉnh dậy thì Ngôn Tiểu Nặc vừa đúng lúc đang bưng cơm vào.
“Anh tỉnh rồi hả.” Ngôn Tiểu Nặc thấy thần sắc của anh rất tốt, liên hỏi: “Ngủ ngon không?”
Mặc Tây Quyết hơi gật đầu: “Cũng được, không ngờ rằng sẽ ngủ lâu như vậy”
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Nhìn thấy anh ngủ ngon quá nên em không gọi anh dậy, nhanh ăn cơm đi.
Mặc Tây Quyết nhìn các món ăn được bày ở trên bàn, tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiêu, anh ngồi xuống đối diện cô, tràn đầy cảm giác ấm áp. Anh chỉ muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc này, không muốn tiến lên trước.
Sau khi ăn cơm trưa xong bác sĩ tới thay thuốc cho Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết cảm thấy vết thương của mình có chút ngứa, liền hỏi bác sĩ có chuyện gì xảy ra.
Bác sĩ nghe Mặc Tây Quyết hỏi vậy lập tức cười nói: “Cậu chủ, đây là chuyện tốt. Cho thấy vết thương của cậu đã bắt đầu đóng vẩy rồi”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy thế mắt liền sáng lên, hỏi: “Thật sự sao?”
“Thật ạ” Bác sĩ cười nói: “Nhưng mà mới đầu thì sẽ có chút ngứa, cậu chủ chịu đựng một chút, qua thời gian này thì sẽ tốt thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc rất vui vẻ, bác sĩ nhìn thấy bộ dạng trâm mặc không nói chuyện của Mặc Tây Quyết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cho nên chào một câu rồi rời đi.
“Em rất vui” Mặc Tây Quyết bưng tách trà lên uống một ngụm, trong lời nói không nghe ra bất cứ tâm trạng gì.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó nhẹ giọng nói: “Anh không vui sao? Vết thương trên người sắp khỏi rồi mà”
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Cũng không thể nói vui hay không vui, cơ thể là của anh, anh muốn như thế nào thì như thế vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy thế nhăn mày lại: “Mặc Tây Quyết, nếu như theo lời anh nói, cơ thể là của anh thì anh nên bảo vệ nó mới phải”
Vẻ mặt của Mặc Tây Quyết nghiêm nghị, đôi mắt của anh yên lặng nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, giọng nói buồn bã: “Đây chỉ là nhất thời mà thôi, em chỉ hi vọng, cho dù em không ở đây thì anh vẫn có thể sống tốt”
“Ngôn Tiểu Nặc” Mặc Tây Quyết đặt tách trà lên trên bàn, đứng dậy nói: “Không có em thì anh không thể sống tốt được! Em nên biết điều này mới phải”
Ngôn Tiểu Nặc xoay người lại nhìn ánh mặt trời đang chiếu xuống sân, bàn tay cô nắm chặt lại, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: “Mặc Tây Quyết, em không muốn cãi nhau với anh.”
Mặc Tây Quyết nắm chặt tay lại, cuối cùng cũng không nói lời nào. Dạo lâu sau, anh giơ tay lên ấn mi tâm, rồi xoay người đi vào phòng ngủ của cô.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy âm thanh đóng cửa mới quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp.
Buổi tối Ngôn Tiểu Nặc không có tâm trạng xuống bếp nấu cơm, mà cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt không mở. Ngôn Tiểu Nặc không muốn tiến vào làm phiền anh, cho nên cô lấy chiếc ghế dựa của bà ngoại thường dùng đem để ngoài ban công, lấy một tấm khăn dày quấn mình lại rồi ngắm trăng sáng trên bầu trời.
Có người nói, lúc tâm trạng không tốt thì ngẩng đầu lên ngắm bầu trời thì tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.
Cô sững sờ nhìn màn đêm, tâm tình cũng dần dần thư giãn.
Đột nhiên trong nhà bếp truyền tới một loạt âm thanh, Ngôn Tiểu Nặc giật mình vội từ trên ghế nhảy xuống chạy nhanh tới nhà bếp.
Chỉ thấy Mặc Tây Quyết đang loay hoay ở trong nhà bếp, thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, anh hỏi: “Bếp này mở kiểu gì? Anh tìm nửa ngày rồi cũng không tìm được công tắc”
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, sau đó đi tới mở van ga, ngọn lửa màu xanh lập tức bùng lên.
“Anh đợi một chút, em ở đây nấu cơm tối."
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, nhưng mà cô vẫn luôn cúi đầu xuống không hề nhìn Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết giơ tay nắm lấy cô, thấp giọng nói: “Ngôn Tiểu Nặc”
“Anh muốn ăn cái gì?” Ngôn Tiểu Nặc không để ý tới anh, tiếp tục hỏi: “Hay là cháo? Thanh đạm một chút sẽ khiến cơ thể của anh nhanh hồi phục hơn."
“Em vẫn trách anh đúng không?” Bàn tay của Mặc Tây Quyết nắm chặt lại, đôi mắt đen như tỏa ra lửa: “Nếu như thế, thì tại sao em còn quan tâm tới sức khỏe của anh?”
Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng: “Mặc Tây Quyết, em chỉ khẩn câu anh đừng làm thương tổn bản thân mình nữa, và cũng đừng cưỡng ép em nữa.”
Lông mày của Mặc Tây Quyết nhăn lại: “Nếu như không cưỡng ép em, thì em sẽ không chút do dự gì rời đi, đúng không?” “Ngay từ lúc bắt đầu chúng ta vẫn luôn cưỡng ép đối phương rồi” Đôi mắt của ngôn Tiểu Nặc lóe lên những giọt nước, giọng nói hơi khàn: “Nếu như nói trách anh thì em càng trách bản thân em hơn. Trách bản thân mình không đủ quyết đoán, trách em không nỡ... Không nỡ xa anh, do đó mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.”
Mặc Tây Quyết nhìn bộ dạng đau khổ của cô, trong lòng cũng không chịu đựng được nữa. Anh giơ tay xoa gương mặt của cô, nhẹ giọng nói: “Để anh bù đắp cho em, có được không?”
“Anh nói cái gì cơ?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi.
Mặc Tây Quyết nhìn cô, vẻ mặt chân thành: “Để anh bù đắp cho em, không phải tiền, không phải quyền thể mà là sự trân thành của anh, anh sẽ nghiêm túc bù đắp cho em”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt ra, trong lòng như có từng con sóng vỗ, nhưng mà...
“Em có thể suy nghĩ vài ngày.” Mặc Tây Quyết xoa đầu cô: “Không cân phải trả lời anh ngay đâu, đợi em suy nghĩ kỹ đã rồi hãy nói với anh”
Nói xong anh bước ra khỏi nhà bếp, để lại Ngôn Tiểu Nặc đứng đó một mình.
Cô ôm chặt lấy trái tim mình, cố gắng làm địu đi cảm xúc mãnh liệt ở bên trong. Cô muốn chú ý tới việc nấu cháo, nhưng mà không thể nào được.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đơn giản ăn xong bữa tối, thẳng tới khi lên giường ngủ hai người vẫn im lặng không nói lời nào.
Trong bóng tối mọi thứ càng trở nên nhạy cảm hơn, ngay cả hơi thở của hai người đều có thể nghe thấy. Nhưng mà nó không quá bình tĩnh.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng, tay luồn vào trong quần áo của cô.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, liền vội ngan tay anh lại, nói: “Mặc Tây Quyết, trên người anh đang bị thương:
Kể từ sau khi xảy ra chuyện, bọn họ chỉ nằm yên trên giường nước sông không phạm nước giếng, sao hôm nay lại....
Cô vẫn chưa có cách nào tiếp nhận.
Cảm nhận được sự từ chối của Ngôn Tiểu Nặc, Mặc Tây Quyết lập tức nhấc tay ra, hôn lên trán cô, và nói: “Ngủ đi"
Ngôn Tiểu Nặc thả lỏng người ra, nhưng lại cảm thấy Mặc Tây Quyết rút lui quá dứt khoát.
Trong đầu vừa mới nghĩ, thì Mặc Tây Quyết đã lật người, bàn tay đặt ngay ngắn ở hai bên, dường như tất cả mọi chuyện vừa giờ không hề tồn tại.
Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn bóng lưng của Mặc Tây Quyết, cô cười khổ một chút. Nhưng mà cô cũng không dám động đậy nữa, tránh trường hợp trêu phải Mặc Tây Quyết rồi bản thân mình lại phiền phức.
Thực ra Mặc Tây Quyết không muốn làm những chuyện kia với ngôn Tiểu Nặc, anh như thế chỉ là thử mà thôi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh... Trong lòng Mặc tây Quyết than nhẹ một tiếng, trong đêm tối anh mở mắt ra, thật lâu sau mới có thể ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết vừa mới ăn sáng xong thì chuông cửa vang lên.
Ngôn Tiểu Nặc đi ra mở cửa, quả nhiên là Dì Lữ tới.
Nhưng mà có thêm một đứa bé gái tới cùng với Dì Lữ, Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn Dì lữ: “Dì Lữ, đây là?”
Dì Lữ gặp Ngôn Tiểu Nặc thì cười tươi: “Tiểu Nặc, chúng ta vào trong rồi nói”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, ở trước mặt đứa bé này cô cũng không có cách nào hỏi cái gì. Chỉ có thể mời Dì Lữ vào nhà.
Dì Lữ tiến vào nhà nhìn thấy Mặc Tây Quyết thì rất kinh ngạc: 'Tổng giám đốc Mặc, tôi thật sự không ngờ rằng anh sẽ ở đây”
Mặc Tây Quyết hơi gật đầu coi như là chào hỏi, ánh mắt lại rơi trên người đứa trẻ mà Ngôn Tiểu Nặc đang cầm tay.
Đứa bé thấy Mặc Tây Quyết nhìn mình liên trốn sau lưng Dì Lữ, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy thế trái tim hơi đập nhanh.
Cô nói với Dì Lữ: “Dì Lữ, ngồi xuống trước đi” Nói xong, cô đưa cho Dì Lữ một chén trà, và rót cho đứa bé một cốc nước.
Mặc Tây Quyết không nói lời gì, chỉ ngồi yên đấy nghe bọn họ nói chuyện.
Đứa bé kia không uống nước, thay vào đó rụt rè chạy vào vòng tay của Dì Lữ.
“Cô bé này là?” Ngôn Tiểu Nặc không kìm được hỏi.
Dì Lữ xoa đầu đứa bé đó, giọng nói thương tiếc: “Mấy ngày trước dì về nhà người thân, đứa bé này là do bố mẹ nó bị tai nạn ngoài ý muốn nên qua đời, ở nhà không còn ai chỉ còn lại mỗi nó”
Cũng có nghĩa con bé là cô nhỉ.
Ánh mắt nhìn đứa bé của Ngôn Tiểu Nặc mang mấy phần thương tiếc: “Cho nên dì dự định nhận nuôi con bé sao?”
Dì Lữ gật đầu: “Đứa bé này rất đáng thương, mà dì cũng không có con gái cho nên muốn để nó ở bên cạnh chăm sóc."
Ngôn Tiểu Nặc liền nghĩ ngay tới bà ngoại và mình, cô lập tức đồng ý: “Dì Lữ, nếu như bà ngoại còn sống, bà ấy nhất định sẽ đồng ý.”
Dì Lữ thấy Ngôn Tiểu Nặc đồng ý cho nên vui mừng suýt chút nữa rơi nước mắt, dì đẩy đứa bé ở trong lòng: “Nha Nha, nhanh cảm ơn chị đi."
Nha Nha cũng rất ngoan ngoãn chạy tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, nói một câu: “Cảm ơn chị”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến Ngôn Tiểu Nặc lập tức cười nắm lấy tay con bé: “Nha Nha, về sau phải nghe lời, chăm chỉ đọc sách, giữ gìn sức khỏe, biết không?”
Nha Nha liền gật đầu.
Mặc Tây Quyết cũng nhẹ giọng nói: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ sai một vài người tới bảo vệ hai người”
Dì Lữ và Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ tới Mặc Tây Quyết sẽ nói như thế nên kinh ngạc một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
“Cảm ơn anh, tổng giám đốc Mặc” Dì Lữ vui tới mức không biết phải làm thế nào mới phải.
Ngôn Tiểu Nặc cười với Dì Lữ: “Đứa trẻ này nên như thế nào, vẫn nên nghe theo dự định của dì”
Tổng Tài Cuồng Vợ
Ngôn Tiểu Nặc lập tức gật đầu: “Trở về em sẽ xem”
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, cũng không nói gì nữa.
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Tiểu Nặc giúp Mặc Tây Quyết uống thuốc, nói với anh: “Hay là anh nghỉ ngơi một lúc đi?”
Cô nói xong thì nhìn vết thương trên vai của anh.
Mặc Tây Quyết nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vết thương của mình, trong lòng hơi ấm áp: “Cũng được, em định làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Em đọc sách”
Mặc Tây Quyết gật đầu rồi đi tới giường của cô, năm xuống ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc lấy sách và bản vẽ lúc trước ra, ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách. Dù sao thì bây giờ cô cũng rảnh không có việc gì là, không bằng sửa lại bản vẽ lúc trước của mình.
Một khi đã có việc để làm rồi thì thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác đã tới buổi trưa.
Ngôn Tiểu Nặc gọi Mặc Tây Quyết dậy, nhưng mà anh ngủ rất say không gọi dậy được.
Cô cũng không gọi anh dậy nữa, kéo chăn đắp lên người anh rồi yên lặng đi tới nhà bếp chuẩn bị cơm trưa cho anh.
Lúc Mặc Tây Quyết tỉnh dậy thì Ngôn Tiểu Nặc vừa đúng lúc đang bưng cơm vào.
“Anh tỉnh rồi hả.” Ngôn Tiểu Nặc thấy thần sắc của anh rất tốt, liên hỏi: “Ngủ ngon không?”
Mặc Tây Quyết hơi gật đầu: “Cũng được, không ngờ rằng sẽ ngủ lâu như vậy”
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Nhìn thấy anh ngủ ngon quá nên em không gọi anh dậy, nhanh ăn cơm đi.
Mặc Tây Quyết nhìn các món ăn được bày ở trên bàn, tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiêu, anh ngồi xuống đối diện cô, tràn đầy cảm giác ấm áp. Anh chỉ muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc này, không muốn tiến lên trước.
Sau khi ăn cơm trưa xong bác sĩ tới thay thuốc cho Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết cảm thấy vết thương của mình có chút ngứa, liền hỏi bác sĩ có chuyện gì xảy ra.
Bác sĩ nghe Mặc Tây Quyết hỏi vậy lập tức cười nói: “Cậu chủ, đây là chuyện tốt. Cho thấy vết thương của cậu đã bắt đầu đóng vẩy rồi”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy thế mắt liền sáng lên, hỏi: “Thật sự sao?”
“Thật ạ” Bác sĩ cười nói: “Nhưng mà mới đầu thì sẽ có chút ngứa, cậu chủ chịu đựng một chút, qua thời gian này thì sẽ tốt thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc rất vui vẻ, bác sĩ nhìn thấy bộ dạng trâm mặc không nói chuyện của Mặc Tây Quyết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cho nên chào một câu rồi rời đi.
“Em rất vui” Mặc Tây Quyết bưng tách trà lên uống một ngụm, trong lời nói không nghe ra bất cứ tâm trạng gì.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó nhẹ giọng nói: “Anh không vui sao? Vết thương trên người sắp khỏi rồi mà”
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Cũng không thể nói vui hay không vui, cơ thể là của anh, anh muốn như thế nào thì như thế vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy thế nhăn mày lại: “Mặc Tây Quyết, nếu như theo lời anh nói, cơ thể là của anh thì anh nên bảo vệ nó mới phải”
Vẻ mặt của Mặc Tây Quyết nghiêm nghị, đôi mắt của anh yên lặng nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, giọng nói buồn bã: “Đây chỉ là nhất thời mà thôi, em chỉ hi vọng, cho dù em không ở đây thì anh vẫn có thể sống tốt”
“Ngôn Tiểu Nặc” Mặc Tây Quyết đặt tách trà lên trên bàn, đứng dậy nói: “Không có em thì anh không thể sống tốt được! Em nên biết điều này mới phải”
Ngôn Tiểu Nặc xoay người lại nhìn ánh mặt trời đang chiếu xuống sân, bàn tay cô nắm chặt lại, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: “Mặc Tây Quyết, em không muốn cãi nhau với anh.”
Mặc Tây Quyết nắm chặt tay lại, cuối cùng cũng không nói lời nào. Dạo lâu sau, anh giơ tay lên ấn mi tâm, rồi xoay người đi vào phòng ngủ của cô.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy âm thanh đóng cửa mới quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp.
Buổi tối Ngôn Tiểu Nặc không có tâm trạng xuống bếp nấu cơm, mà cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt không mở. Ngôn Tiểu Nặc không muốn tiến vào làm phiền anh, cho nên cô lấy chiếc ghế dựa của bà ngoại thường dùng đem để ngoài ban công, lấy một tấm khăn dày quấn mình lại rồi ngắm trăng sáng trên bầu trời.
Có người nói, lúc tâm trạng không tốt thì ngẩng đầu lên ngắm bầu trời thì tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.
Cô sững sờ nhìn màn đêm, tâm tình cũng dần dần thư giãn.
Đột nhiên trong nhà bếp truyền tới một loạt âm thanh, Ngôn Tiểu Nặc giật mình vội từ trên ghế nhảy xuống chạy nhanh tới nhà bếp.
Chỉ thấy Mặc Tây Quyết đang loay hoay ở trong nhà bếp, thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, anh hỏi: “Bếp này mở kiểu gì? Anh tìm nửa ngày rồi cũng không tìm được công tắc”
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, sau đó đi tới mở van ga, ngọn lửa màu xanh lập tức bùng lên.
“Anh đợi một chút, em ở đây nấu cơm tối."
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, nhưng mà cô vẫn luôn cúi đầu xuống không hề nhìn Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết giơ tay nắm lấy cô, thấp giọng nói: “Ngôn Tiểu Nặc”
“Anh muốn ăn cái gì?” Ngôn Tiểu Nặc không để ý tới anh, tiếp tục hỏi: “Hay là cháo? Thanh đạm một chút sẽ khiến cơ thể của anh nhanh hồi phục hơn."
“Em vẫn trách anh đúng không?” Bàn tay của Mặc Tây Quyết nắm chặt lại, đôi mắt đen như tỏa ra lửa: “Nếu như thế, thì tại sao em còn quan tâm tới sức khỏe của anh?”
Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng: “Mặc Tây Quyết, em chỉ khẩn câu anh đừng làm thương tổn bản thân mình nữa, và cũng đừng cưỡng ép em nữa.”
Lông mày của Mặc Tây Quyết nhăn lại: “Nếu như không cưỡng ép em, thì em sẽ không chút do dự gì rời đi, đúng không?” “Ngay từ lúc bắt đầu chúng ta vẫn luôn cưỡng ép đối phương rồi” Đôi mắt của ngôn Tiểu Nặc lóe lên những giọt nước, giọng nói hơi khàn: “Nếu như nói trách anh thì em càng trách bản thân em hơn. Trách bản thân mình không đủ quyết đoán, trách em không nỡ... Không nỡ xa anh, do đó mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.”
Mặc Tây Quyết nhìn bộ dạng đau khổ của cô, trong lòng cũng không chịu đựng được nữa. Anh giơ tay xoa gương mặt của cô, nhẹ giọng nói: “Để anh bù đắp cho em, có được không?”
“Anh nói cái gì cơ?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi.
Mặc Tây Quyết nhìn cô, vẻ mặt chân thành: “Để anh bù đắp cho em, không phải tiền, không phải quyền thể mà là sự trân thành của anh, anh sẽ nghiêm túc bù đắp cho em”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt ra, trong lòng như có từng con sóng vỗ, nhưng mà...
“Em có thể suy nghĩ vài ngày.” Mặc Tây Quyết xoa đầu cô: “Không cân phải trả lời anh ngay đâu, đợi em suy nghĩ kỹ đã rồi hãy nói với anh”
Nói xong anh bước ra khỏi nhà bếp, để lại Ngôn Tiểu Nặc đứng đó một mình.
Cô ôm chặt lấy trái tim mình, cố gắng làm địu đi cảm xúc mãnh liệt ở bên trong. Cô muốn chú ý tới việc nấu cháo, nhưng mà không thể nào được.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đơn giản ăn xong bữa tối, thẳng tới khi lên giường ngủ hai người vẫn im lặng không nói lời nào.
Trong bóng tối mọi thứ càng trở nên nhạy cảm hơn, ngay cả hơi thở của hai người đều có thể nghe thấy. Nhưng mà nó không quá bình tĩnh.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng, tay luồn vào trong quần áo của cô.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, liền vội ngan tay anh lại, nói: “Mặc Tây Quyết, trên người anh đang bị thương:
Kể từ sau khi xảy ra chuyện, bọn họ chỉ nằm yên trên giường nước sông không phạm nước giếng, sao hôm nay lại....
Cô vẫn chưa có cách nào tiếp nhận.
Cảm nhận được sự từ chối của Ngôn Tiểu Nặc, Mặc Tây Quyết lập tức nhấc tay ra, hôn lên trán cô, và nói: “Ngủ đi"
Ngôn Tiểu Nặc thả lỏng người ra, nhưng lại cảm thấy Mặc Tây Quyết rút lui quá dứt khoát.
Trong đầu vừa mới nghĩ, thì Mặc Tây Quyết đã lật người, bàn tay đặt ngay ngắn ở hai bên, dường như tất cả mọi chuyện vừa giờ không hề tồn tại.
Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn bóng lưng của Mặc Tây Quyết, cô cười khổ một chút. Nhưng mà cô cũng không dám động đậy nữa, tránh trường hợp trêu phải Mặc Tây Quyết rồi bản thân mình lại phiền phức.
Thực ra Mặc Tây Quyết không muốn làm những chuyện kia với ngôn Tiểu Nặc, anh như thế chỉ là thử mà thôi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh... Trong lòng Mặc tây Quyết than nhẹ một tiếng, trong đêm tối anh mở mắt ra, thật lâu sau mới có thể ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết vừa mới ăn sáng xong thì chuông cửa vang lên.
Ngôn Tiểu Nặc đi ra mở cửa, quả nhiên là Dì Lữ tới.
Nhưng mà có thêm một đứa bé gái tới cùng với Dì Lữ, Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn Dì lữ: “Dì Lữ, đây là?”
Dì Lữ gặp Ngôn Tiểu Nặc thì cười tươi: “Tiểu Nặc, chúng ta vào trong rồi nói”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, ở trước mặt đứa bé này cô cũng không có cách nào hỏi cái gì. Chỉ có thể mời Dì Lữ vào nhà.
Dì Lữ tiến vào nhà nhìn thấy Mặc Tây Quyết thì rất kinh ngạc: 'Tổng giám đốc Mặc, tôi thật sự không ngờ rằng anh sẽ ở đây”
Mặc Tây Quyết hơi gật đầu coi như là chào hỏi, ánh mắt lại rơi trên người đứa trẻ mà Ngôn Tiểu Nặc đang cầm tay.
Đứa bé thấy Mặc Tây Quyết nhìn mình liên trốn sau lưng Dì Lữ, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy thế trái tim hơi đập nhanh.
Cô nói với Dì Lữ: “Dì Lữ, ngồi xuống trước đi” Nói xong, cô đưa cho Dì Lữ một chén trà, và rót cho đứa bé một cốc nước.
Mặc Tây Quyết không nói lời gì, chỉ ngồi yên đấy nghe bọn họ nói chuyện.
Đứa bé kia không uống nước, thay vào đó rụt rè chạy vào vòng tay của Dì Lữ.
“Cô bé này là?” Ngôn Tiểu Nặc không kìm được hỏi.
Dì Lữ xoa đầu đứa bé đó, giọng nói thương tiếc: “Mấy ngày trước dì về nhà người thân, đứa bé này là do bố mẹ nó bị tai nạn ngoài ý muốn nên qua đời, ở nhà không còn ai chỉ còn lại mỗi nó”
Cũng có nghĩa con bé là cô nhỉ.
Ánh mắt nhìn đứa bé của Ngôn Tiểu Nặc mang mấy phần thương tiếc: “Cho nên dì dự định nhận nuôi con bé sao?”
Dì Lữ gật đầu: “Đứa bé này rất đáng thương, mà dì cũng không có con gái cho nên muốn để nó ở bên cạnh chăm sóc."
Ngôn Tiểu Nặc liền nghĩ ngay tới bà ngoại và mình, cô lập tức đồng ý: “Dì Lữ, nếu như bà ngoại còn sống, bà ấy nhất định sẽ đồng ý.”
Dì Lữ thấy Ngôn Tiểu Nặc đồng ý cho nên vui mừng suýt chút nữa rơi nước mắt, dì đẩy đứa bé ở trong lòng: “Nha Nha, nhanh cảm ơn chị đi."
Nha Nha cũng rất ngoan ngoãn chạy tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, nói một câu: “Cảm ơn chị”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến Ngôn Tiểu Nặc lập tức cười nắm lấy tay con bé: “Nha Nha, về sau phải nghe lời, chăm chỉ đọc sách, giữ gìn sức khỏe, biết không?”
Nha Nha liền gật đầu.
Mặc Tây Quyết cũng nhẹ giọng nói: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ sai một vài người tới bảo vệ hai người”
Dì Lữ và Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ tới Mặc Tây Quyết sẽ nói như thế nên kinh ngạc một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
“Cảm ơn anh, tổng giám đốc Mặc” Dì Lữ vui tới mức không biết phải làm thế nào mới phải.
Ngôn Tiểu Nặc cười với Dì Lữ: “Đứa trẻ này nên như thế nào, vẫn nên nghe theo dự định của dì”
Tổng Tài Cuồng Vợ
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Cuồng Vợ
Story
Chương 228: Không cần phải cưỡng ép.
10.0/10 từ 39 lượt.