Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 127: Anh ta đi rôi

Tiếp sau đó là phần chính thức đặt câu hỏi.

Chủ yếu vẫn là những câu hỏi xoay quanh mấy vấn đề trên.

"Xin hỏi cô Ngôn Tiểu Nặc hiện đang là nhà thiết kế của tập đoàn Đế Quốc, vì sao cô lại không đến tập đoàn Lục thị?"

Cách hỏi vô cùng tàn nhẫn.

Vẻ mặt Ngôn Tiểu Nặc rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Tôi và tập đoàn Lục thị không có bất cứ quan hệ gì, tại sao phải đến tập đoàn Lục thị chứ?"

"Sáng sớm hôm nay chuyện tình cảm đã bị lộ ra, trong hình chắc chắn không có dấu vết PS nào, đối với chuyện này cô định giải thích thế nào?" . truyện đam mỹ

Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: "Tôi và Lục Đình chỉ có mối quan hệ bạn bè, không có những thứ khác"

Cô có thể cảm nhận được Mặc Tây Quyết đang nắm chặt tay, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Những lời này của cô không chỉ là nói cho truyền thông nghe, cũng là nói cho Mặc Tây Quyết nghe, hy vọng Mặc Tây Quyết có thế tin tưởng cô.

"Nói như vậy cũng chỉ là lời của mình cô mà thôi, nghe nói... Tên phóng viên đó dè dặt nhìn sang Mặc Tây Quyết, cuối cùng vẫn bạo dạn nói: "Nghe nói, tổng giám đốc Mặc vô cùng để ý chăm sóc cho cô, cô lại cùng cậu chủ của tập đoàn Lục thị có mối quan hệ dây dưa không rõ, xin hỏi có phải cô..."

“Câm miệng!”

Người kia còn chưa dứt lời đã bị Mặc Tây Quyết lạnh lùng cắt đứt.

Ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc lúc này đã dời sang người Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cầm tay cô đặt vào tay của mình, ấm áp mà kiên định, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng: "Hôm nay để cho mấy người đến đây là vì muốn làm rõ sự thật! Không phải là đế mấy người ở chỗ này đào bới tin tức!" Nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn xuống mọi người: "Cô ấy vừa mới nói không có quan hệ gì với tên họ Lục kia, buổi họp báo lần này kết thúc!"

Thấy Mặc Tây Quyết đã tuyên bố kết thúc, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng cũng bàn vội vàng cười tuyên bố: "Được rồi, buổi họp báo lần này đã kết thúc, cảm ơn mọi người."

Như vậy là kết thúc rồi sao?

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tay mình bỗng nhiên bị buông ra, cũng đột ngột như lúc anh nắm lấy vậy.


Cô còn chưa kịp làm gì đã thấy anh trực tiếp xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn ấy không hề dừng lại, cũng không có chút lưu luyến nào.

Ngôn Tiểu Nặc thậm chí còn cảm thấy vừa nãy được anh cầm tay chỉ là do cô tưởng tượng.

"Rốt cuộc thì anh hai vẫn để ý đến cô." Giọng nói của Toàn Cơ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: "Bây giờ anh ấy đang tức giận, chờ khi nào hết giận rồi sẽ ổn thôi."

Toàn Cơ đang khuyên cô sao?

Ngôn Tiểu Nặc đứng ngây người ở đó rất lâu mới chậm rãi đi xuống sân khấu.

Cô cầm điện thoại lên nhìn giờ, vậy mà đã sắp trưa rồi.

Cô còn chưa ra khỏi cửa đã bị Mặc Tây Quyết chặn lại.

Sao anh lại quay lại vậy?

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm giác có vẻ như anh lại tiều tụy đi một chút. Nhưng mà cô cũng không biết mình muốn nói gì với anh, chỉ đành né sang một bên, muốn lách qua khe hở bên cạnh để đi ra ngoài.

Nhưng cô chưa kịp đi qua đã bị Mặc Tây Quyết kéo vào trong ngực, đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh như băng: "Bây giờ em nhìn thấy anh liên muốn chạy rồi sao?"

Cánh tay mảnh khảnh của Ngôn Tiểu Nặc bị anh giữ chặt, cô hơi cau mày: “Anh buông em ra đi, anh làm em đau đó."

Mặc Tây Quyết không những không buông cô ra mà ngược lại còn cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, giống như đang trừng phạt cô vậy.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại cảm thấy vô cùng tủi thân, cánh tay nhỏ bé đẩy bả vai anh ra, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Nước mắt của cô chảy vào trong miệng anh, khiến anh cảm nhận được một vị mặn chát đau đớn. hung dữ với em!"

Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ bây giờ của cô liên không còn tức giận gì nữa, trong lòng mềm nhũn, ôm cô vào ngực, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ: "Em nói cho anh biết, em và Lục Đình thật sự không có gì sao?"

"Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, anh vẫn không tin em!" Nước mắt của Ngôn Tiểu Nặc càng rơi nhiều hơn, "Nếu như anh không tin em, vậy tại sao còn muốn ôm em, anh để cho em đi đi!"



Ngôn Tiểu Nặc không nói gì thêm, chỉ là nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Mặc Tây Quyết nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng âu yếm hôn lên những giọt nước mắt.

Tức giận trong lòng cô từng chút từng chút bị nụ hôn của anh làm cho tiêu tan, cô căn môi để mặc cho anh hôn, cũng không nói gì.

Thấy cô không khóc lóc nữa, Mặc Tây Quyết thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trở về đi"

Sóng gió lần này coi như chấm dứt ở đây.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, sau khi trở mlại Hằng An, cô lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ kia.

Mặc Tây Quyết thấy cái bàn uống trà nhỏ bị phá hỏng, cũng cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, lập tức gọi điện thoại cho người mang một cái bàn mới đến.

Khi anh hỏi Ngôn Tiểu Nặc thích loại bàn uống trà như nào, Ngôn Tiếu Nặc chỉ liếc nhìn Mặc Tây Quyết một cái, tức giận nói: "Kiểu gì cũng không thành vấn đề, em chỉ

muốn một cái bàn đạp không vỡ."

Câu nói này suýt chút nữa làm cho Mặc Tây Quyết nghẹn chết.

Nhưng Mặc Tây Quyết vẫn làm theo lời cô nói: "Mang một cái bàn trà bằng gỗ đến đây, làm bằng gỗ Hoàng Đàn, bền chắc chịu được lực."

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới nở nụ cười.

Thấy cô cuối cùng cũng cười Mặc Tây Quyết mới thật sự yên tâm, xoay người đi vào phòng bếp.

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện Mặc Tây Quyết bây giờ càng ngày càng có tính người hơn, khác xa với cái người nóng nảy vô cớ không thèm nói đạo lý lúc trước.

Trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm của mì, Mặc Tây Quyết bưng hai tô mì đi ra.

Còn có bốn quả trứng ốp la.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống bàn ăn, cô nhìn bát mì nóng hối trước mặt, cảm thấy anh làm tốt hơn nhiêu so với những lần trước.



Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ cô còn chưa uống lấy một ngụm nước, ngửi thấy mùi thơm của mì cùng mùi thơm của trứng liền không nhịn nổi cầm đũa lên ăn.

"Ngon quá." Ngôn Tiểu Nặc ăn một miếng mì, cười với Mặc Tây Quyết: "Hì hì, tài nấu nướng của anh tiến bộ lên nhiều đó."

Mặc Tây Quyết đưa tay giúp cô lau đi nước mì trên miệng, nói: "Ăn từ từ, anh nấu rất nhiều mì, trong nồi vẫn còn.

Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu, tiếp tục ăn mì.

Sau khi ăn uống no nê, cô che miệng ngáp một cái, nằm luôn lên giường ngủ.

Mặc Tây Quyết ngủ cùng cô một lúc, thấy cô ngủ say cũng không đành lòng quấy rầy, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi thức dậy.

Mặc Tây Quyết nhìn vào tin nhắn trong điện thoại di động, lông mày nhíu lại, mau chóng thay quần áo rời khỏi biệt thự.

Bóng chiều ngả về tây, Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc thật ngon mới lười biếng vươn vai ngôi dậy.

Trong phòng tối om, cô bật đèn đầu giường lên rồi mặc quần áo, sau đó kéo rèm cửa số ra.

Bàn tay cô vẫn còn đặt trên rèm cửa, ngoài cửa số là vườn hoa nhỏ. Bên ngoài hàng rào sắt của vườn hoa, Lục Đình đang đứng ở đó, khẽ mỉm cười với cô.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài, cái gì nên đến dù sao cũng sẽ không thể tránh khỏi.

Cô kéo cửa số sát đất ra, đi ra ngoài, rồi bước đến mở cửa vườn hoa ra.

"Học trưởng Lục, vào ngồi một chút đi" Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói.

Lục Đình nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Anh sẽ đi sang Mỹ, bay lúc tám giờ tối nay, trước khi đi anh muốn nhìn thấy em."

Dừng một chút, anh ta dường như muốn giải thích thêm với cô: "Nơi này là biệt thự Hằng An, em yên tâm, sẽ không có phóng viên nào dám vào nơi này, chuyện lúc trước là do anh lỗ mãng, tạo ra nhiều phiền phức cho em."

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không sao, những chuyện đó đều đã qua rồi."



Anh ta lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho cô.

Ngôn Tiểu Nặc cũng không mở quà ra ngay, chỉ nhận lấy hộp quà. Hộp quà rất nhẹ, cô cũng không đoán được bên trong có thứ gì.

Nhưng tấm lòng này của Lục Đình cô cũng không thể làm như không thấy, chỉ có thế cười nói: "Cảm ơn anh, học trưởng Lục." Sau đó cô chớp chớp mắt, cản môi nói: "Học trưởng Lục, chuyến đi Mỹ này của anh, mong anh, mong anh tự chăm sóc tốt cho bản thân mình."

Lục Đình nghe được câu nói này, tay chân vốn dĩ lạnh như băng dường như ấm áp trở lại, nụ cười đau khổ cũng trở nên rạng rỡ hơn.

"Cảm ơn em" Lục Đình nhẹ giọng nói, "Em cũng phải chăm sóc tốt cho mình, anh, có thể anh cũng sẽ về nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc lại."

Ngôn Tiểu Nặc không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của anh ta, nếu như Mặc Tây Quyết đã ra tay, Lục Đình e là, e là sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô nữa có phải không?

Sao cô có thể vì mình mà làm liên lụy đến Lục Đình được, liên lụy đến tập đoàn Lục thị vốn dĩ không có thù oán gì với cô?

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi, lệ ra một nụ cười lạnh nhạt, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Học trưởng Lục, hẹn gặp lại "

Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng khép lại cửa vườn hoa, cô xoay người, ôm hộp quà trong tay, khẽ nhắm hai mắt lại.

Lục Đình cứ đứng đó nhìn cô từng bước từng bước đi về phía cửa biệt thự.

Nắng chiều phía chân trời cuối cùng cũng lụi tắt, Lục Đình nhìn mọi thứ xung quanh dần dần chìm vào trong bóng tối thật giống như cuộc đời anh ta, bắt đầu từ khoảnh khắc bỏ lỡ đó, cũng đã từ từ chìm vào trong đêm đen.

Ba vô cùng tức giận với anh ta, nếu như không có mẹ ở bên cạnh khuyên ngăn, chỉ sợ anh ta cũng chẳng thế đủ sức đứng ở nơi này, không thể đến gặp mặt cô lần nữa.

Thấy cô được bình yên, anh ta cũng không còn gì lưu luyến ràng buộc.

Ngôn Tiểu Nặc đi vào trong phòng, nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ lên, đèn trong phòng vẫn sáng như cũ, còn tâm trạng của cô lại vô cùng u tối.

Không liên quan đến chuyện tình cảm, Lục Đình là bạn từ bé của có, là học trưởng Lục luôn luôn chăm sóc giúp đỡ cô bao lâu nay, cũng là người đi tìm cô mười mấy năm.

Bởi vì cô, anh ta còn chưa tốt nghiệp đã bị bắt đi Mỹ, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc sao có thể thờ ơ, sao có thể không áy náy được?

Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ, nhẹ nhàng mở hộp quà trong chiếc túi xinh đẹp kia. Bên trong cũng không có thứ gì quý giá, mà là một bức tranh vẽ nửa khuôn mặt cô.

Tổng Tài Cuồng Vợ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Cuồng Vợ Truyện Tổng Tài Cuồng Vợ Story Chương 127: Anh ta đi rôi
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...