Tổng Tài Cuồng Ác: Xin Đừng Chiếm Hữu Em!

Chương 1: Chú già... Anh thật không có tiền đồ!

117@-
Nếu hỏi Tương Mịch Quỳnh có yêu Kiệt Dực Ngạo hay không, cô chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đáp "có".

Giữa cô và hắn, chẳng phải duyên phận định sẵn, mà là nghiệt duyên. Kiệt Dực Ngạo yêu dì nhỏ của cô - Tương Phù Dung, trong vài dịp hắn đến nhà chơi, tâm tình Mịch Quỳnh vốn đã bay bổng, rồi cô ngộ tỉnh, bản thân đã yêu hắn đến lúc nào không hay, yêu đến cuồng si.

Biến cố trì trệ, dì nhỏ bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, trước khi ra đi đặc biệt nhắn nhủ mật thiết với Kiệt Dực Ngạo, và, cô kết hôn với hắn. Cô được hắn nuông chiều, được hắn bao bọc trong vòng tay, xem như sủng vật quý giá, thế nhưng, cô lại vĩnh viễn không thể hiểu được vì cái gì hắn lại dung túng cô đến vậy.

*

Hôm nay đã tròn nửa tháng Mịch Quỳnh kết hôn cùng hắn - Kiệt Dực Ngạo. Một người đàn ông hoàn hảo, hắn là tổng tài của Kiệt Thị. Hắn có tài, hắn sở hữu một gương mặt góc cạnh, hắn kiêu ngạo, không chút lưu tình giẫm đạp lên những tấm thân nhỏ bé mà bước đi. Các cô gái vong tưởng đến hắn xếp đến hàng chục, dòm ngó gia tài lừng lẫy của hắn xếp đến hàng nghìn.

Hắn rất lạnh lùng, đó là đối với những người khác. Còn đối với Mịch Quỳnh, cô vẫn không thể hiểu nổi, hắn hết mực cưng chiều cô, cô muốn gì đều được nấy, cô thích gì đều có nấy.

Cô giống như thú cưng của hắn, được hắn nuôi nấng trong vòng tay vậy. Cô tưởng bở, hắn có lẽ đã yêu cô rồi sao?

Đây vẫn là vấn đề nan giải nhất, Kiệt Dực Ngạo, hắn rốt cuộc có yêu cô hay là không?

Cô thất thần nhìn những nhánh hoa tử đằng bên vệ của sổ, tử đằng tim tím, là loài hoa mà cô yêu thích nhất. Nó khiến cô có cảm giác yên tĩnh dị thường, vừa thanh thanh lại vừa thoát tục.

- Tiểu Quỳnh...

Mất tập trung đến mức cô không hề để ý đến hai bàn tay rắn rỏi đang khẽ len vào eo mình, siết chặt lấy.

- Dực Ngạo!


Thanh âm nam tính chẳng thể quen thuộc hơn đối với đại não cô, cô xoay người, nháy mắt trở nên vui mừng. Phải rồi, đây là người đàn ông mà cô yêu, yêu rất nhiều. Cô không cần biết hắn hiện tại có yêu cô hay không, cô chỉ biết, hắn đang sủng ái cô, đang chiều chuộng cô.

- Ăn gì chưa?

Kiệt Dực Ngạo hơi mím môi, sắc mặt dần nghiêm túc, cao giọng hỏi.

Tương Mịch Quỳnh lắc đầu, ngại ngùng nhìn hắn. Hầu như cô rất kén ăn, thậm chí là ngán ăn, mỗi ngày hắn vừa đi làm về sẽ hỏi cô đã ăn hay chưa. Đương nhiên cô chưa ăn...

- Đi, xuống lầu anh đút em ăn!

Hắn không nói thêm lời dư thừa, hắn đã sớm biết cô gái nhỏ này chưa ăn gì, vùng bụng phẳng lì như thế, vừa nhìn vào liền nhận ra dễ dàng. Dù có bận bịu đến mức nào, hắn cũng sẽ về đến nhà đúng giờ, nếu cô vẫn chưa ăn thì hắn phải có hiện pháp ra tay. Cô gái nhỏ này chỉ mới mười tám tuổi, mà hắn đã ba mươi lăm, sự cách biệt tuổi tác khiến hắn nhiều lần cảm giác mình hệt như cha cô, hằng ngày phải tận tụy lo cho cô.

- Anh...

Hắn ôm ngang người Mịch Quỳnh lên, cô có chút hoảng hốt, nhưng vốn cũng đã quen với độc chiếm hãi hùng của hắn, vài giây sau liền lập tức im bặt.

Kiệt Dực Ngạo bế cô xuống tầng trệt, người hầu khắp nơi hoàn toàn quen thuộc với cảnh tượng ám muội này trong nửa tháng, chỉ thức thời im lặng cúi đầu.

Hắn ngồi xuống bàn ăn, để cô trên đùi mình. Trên bàn, sơn hào hải vị đều có tất, hương vị thanh thoát ngọt ngào, trang trí đẹp mắt câu dẫn.

Mịch Quỳnh tròn mắt nhìn, không có phản ứng mãnh liệt.


- Ăn mì xào nhé?

Vừa nói, hắn vừa cẩn thận dùng nĩa tỉ mỉ gấp vài lọn mì lên, đưa đến miệng cô, đôi con ngươi tĩnh lặng, bờ môi bạc mỏng mím thành đường thẳng.

Cô mím môi, đưa đồng tử qua hướng khác. Rõ ràng là không có khẩu vị, vậy mà người đàn ông này hôm nào cũng cưỡng ép cô phải ăn uống đầy đủ.

- Không ăn à? Vậy tối nay...

Hắn nhìn cô đầy ám muội, vẻ lơ đãng phong tình ấy hoàn toàn khác xa với phong độ lãnh khốc thường ngày.

Ý nghĩa của lời nói ấy, cô dù gì cũng đã đủ tuổi vị thành niên, làm sao mà không hiểu ngọn ngành.

Cô trong tích tắc há miệng, ăn hết.

- Tiểu Quỳnh ngoan!

Hắn dung túng xoa đầu cô, ánh mắt cưng nựng ấy một lần nữa khiến cô mê man trong vô thức.

- Em không phải con nít!

Cô nghiến răng, tròng mắt long lanh đầy bất đồng.

- Em mới mười tám tuổi thôi, so với anh thì vẫn là con nít!

Hắn nhàn nhạt cười, đối với hắn, cô còn rất nhỏ. Hắn cách cô tận mười bảy tuổi, thế nên, cô hoàn toàn là con nít trong mắt hắn.

- Đúng rồi, anh là chú già!

Đột nhiên rất có hứng trêu đùa, cô le lưỡi, tay gẩy vào tay hắn, cả người cũng áp chặt vào lồng ngực vạm vỡ ấy hơn.

Sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị, cô thức thời nhận ra lỗi sai, lập tức cười tươi lấy lòng.

- Thôi thôi, mặc dù anh là chú già nhưng em vẫn rất thích anh, nhiều lắm!

Hắn cười khổ, nói liền vào đề tài chính.

- Tối nay có đi dự tiệc với anh không?

- Đi chứ!

- Quỷ ham vui!

*

Tối đó, Kiệt Dực Ngạo sai người đem lễ phục đến biệt thự. Hắn thay một bộ đồ âu màu đen, không quá cầu kì nhưng vẫn tỏa ra được sự băng lãnh từ trên xuống dưới. Hắn ngẩn người ngồi ở ghế sa lông đợi cô gái nhỏ kia thay đồ.

- Dực Ngạo, đẹp không?


Tương Mịch Quỳnh đi ra, tóc đã được búi lên cao, lộ ra vầng trán thanh tú. Váy cô mặc trên người có màu vàng nhạt, hai tay xoã xuống, ôm sát lấy cơ thể nõn nà lộ ra ba vòng đầy đặn câu hồn. Tà váy vén lên cao, cặp chân thon dài trắng ton cứ thế bộc thoát khỏi sự kiềm hãm.

Đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng hoàn mỹ như vậy, Kiệt Dực Ngạo hoàn toàn mất bình tĩnh, yết hầu hắn dịch chuyển lên xuống, cổ họng khô khốc. Trước mắt hắn mờ dần, trong phút chốc, hắn không còn tự chủ, hắn mê luyến đi về phía cô gái nhỏ, một tay ôm lấy eo cô, áp sát cô vào lồng ngực chính mình.

- Tiểu Quỳnh, em đẹp lắm!

Hắn cắn vành tai cô, đầu lưỡi ấm nóng cùng linh động khẽ gẩy mạnh. Mịch Quỳnh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trái tim run lên. Hắn thật sự biết rất rõ những điểm nhạy cảm trên người cô...

- Ngạo... dự tiệc...

Ý thức vẫn còn đó, thân nhiệt bị người đàn ông mảy may kích thích đến nóng bức. Cô nhẹ giọng nỉ non, thanh âm mềm mỏng ấy lại càng thêm châm lửa cơn thú tính trong lồng ngực Kiệt Dực Ngạo.

- Chúng ta ở nhà, không đi đâu hết!

Bụng dưới hắn nóng ran, hạ thân điên cuồng gào ghét. Những thứ còn lại đều là hư vô, tay hắn không an phận, bắt đầu chập bước tại từng nơi đẫy đà mỹ miều.

- Chú già... anh thật không có tiền đồ!

Cô ngửa đầu ra sau thở dốc, khoé môi yêu kiều khẽ buông lời quở trách.

- Anh chính là vì Tiểu Quỳnh nên mới không có tiền đồ!

Vừa nói, tay hắn vừa ngao du, tìm tòi khắp chốn lạ. Cơ thể cô gái nhỏ non mềm mà chân thực, xúc cảm từ lòng bàn tay truyền đến khiến cả người hắn bức bách khó chịu, sóng nhiệt liên tục rọi vào.
Tổng Tài Cuồng Ác: Xin Đừng Chiếm Hữu Em!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Cuồng Ác: Xin Đừng Chiếm Hữu Em! Truyện Tổng Tài Cuồng Ác: Xin Đừng Chiếm Hữu Em! Story Chương 1: Chú già... Anh thật không có tiền đồ!
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...