Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1494: Chương 1541
Ngày hôm sau, trong lúc Hứa Trúc Linh đang ngồi trước tivi thì nhìn thấy tin tức được ghi trực tiếp.
“Anh Cố, xin hỏi anh nghĩ sao về việc những vụ án mạng xảy ra gần đây ở những dự án của anh?”
“Tổng giám đốc Cố, quý công ty bị điều tra ra sử dụng vượt chỉ tiêu chất đốt cháy gây nguy hiểm cho cơ thể, nhưng công ty ông lại sản xuất những bộ quần áo đắt tiền như vậy liệu ông có cảm thấy có lỗi với khách hàng hay không?”
“Tổng giám đốc Cố, xin hỏi ông xử lý thế nào về việc quý công ty sử dụng nguyên liệu kém chất lượng để lừa gạt người tiêu dùng đây.
”
“Tổng giám đốc Cố, bây giờ trên mạng đều là những người tiêu dùng đang chỉ trích ông, đã vậy còn chắn ngay cửa Tập đoàn yêu cầu lấy lại công bằng nữa, ông nghĩ sao về chuyện này?”
“Gia đình nạn nhân yêu cầu kiện ra tòa, quý công ty có dự định sẽ thuê luật sư kiện với những gia đình nghèo khó đó đến khi họ cạn kiệt tiền bạc hay không?”
Từng câu từng chữ như thể lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Cố Thành Trung.
Đồng thời cũng đâm sâu vào lòng Hứa Trúc Linh.
Hình ảnh Cố Thành Trung trên ti vi điềm tĩnh đáng tin cậy với bộ vest đóng thùng phong độ ngời ngời.
Y như cây thông giữa mùa đông vẫn đứng thẳng trước gió cho dù có chịu đựng bao nhiêu phong ba bão táp.
Nếu như là trước đây thì anh chắc chắn sẽ lạnh lùng liếc mắt không để người phóng viên thứ hai có cơ hội đặt câu hỏi.
Nhưng bây giờ ánh mắt kia đã mất đi khí thế lạnh lùng ngược lại còn rộng lượng lễ độ, dịu dàng hơn rất nhiều.
Anh nhìn vào ống kính và cúi người thật sâu và trấn trọng nói một câu.
“Xin lỗi.
”
Chỉ hai chữ ngắn gọn thôi nhưng y như tia sét đánh thẳng vào trái tim Hứa Trúc Linh.
Anh đứng dậy và nhìn vào ống kính với ánh mắt kiên định và nói: “Lời xin lỗi này không phải thừa nhận những chuyện này do Tập đoàn Cố Linh gây ra, có người đã vu oan giá họa, những chứng cứ có liên quan đã trình lên cho cơ quan có thẩm quyền bởi vì yêu cầu của bên tư pháp nên những chứng cứ này tạm thời không thể công khai nhưng chắc chắn sẽ có kết quả sớm thôi.
”
“Tôi nhất định sẽ tìm được người đứng sau những chuyện này và trả sự trong sạch cho Cố Linh, cũng như lấy lại công bằng cho những người vô tội bị hại trong chuyện này, Mặc dù cái chết của những người này không phải do Cố Linh gây ra nhưng chuyện hậu sự của họ tôi vẫn sẽ lo liệu chu toàn bởi vì khi ký kết hợp đồng đã ghi rõ nếu bị thương vong khi làm việc thì Cố Linh sẽ chịu mọi trách nhiệm.
”
“Còn những gì mọi người vừa nói xin hãy cẩn trọng đừng để dư luận dắt mũi, mọi người là phóng viên nên đưa ra những tin chính xác cho độc giả, tôi sẽ bảo vệ lợi ích cho công ty và lên tiếng vì sự thật, đồng thời cũng sẽ trừng trị kẻ xấu.
”
“Hôm nay tôi Cố Thành Trung đưa ra lời xin lỗi dưới cương vị là Tổng giám đốc Tập đoàn Cố Linh, bởi vì chuyện của Cố Linh đã gây ra chấn động lớn cho mọi người và làm tốn nhiều thời gian của mọi người, Cố Thành Trung tôi sẽ lấy mình làm gương, hỗ trợ phía cảnh sát để nhanh chóng tìm ra chủ mưu đứng sau lưng những chuyện này.
Sau đó anh lại một lần nữa cúi người xin lỗi trước ống kính.
Tiếp theo anh giao mọi chuyện cho Khương Anh Tùng xử lý còn mình thì đi vào trong hậu trường.
Mặc dù cuộc họp báo chỉ diễn ra trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi nhưng cũng tạo ra sự phản ứng nhiệt liệt trong dư luận.
Khoảnh khắc Hứa Trúc Linh nhìn thấy anh cúi đầu xin lỗi thì khóe mi ướt đẫm nước mắt.
Cô giữ chặt miệng mới không khiến mình phát ra tiếng khóc.
Cố Thành Trung kiêu hãnh ngạo mạn sao lại dễ dàng bị khuất phục như thế chứ?
Đây không phải là lỗi của anh nhưng vì muốn an ủi dư luận và bảo toàn mặt mũi cho Cố Linh nên anh không thể không đứng ra nói lời xin lỗi.
Nhìn bề ngoài mặc dù anh trông rất bình tĩnh nhưng trong lòng chắc chắn! chắc chắn là rất đau.
Điều này đồng nghĩa với việc lòng tự tôn của anh bị vỡ toang và bị chà đạp dưới đất.
Con người cao ngạo kiêu hãnh như anh đã bao giờ phải làm như thế chứ?
Hứa Trúc Linh rất đau lòng, cô chỉ muốn gánh chịu những thứ này thay cho anh.
Cô muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại không dám, thế nhưng lúc này Cố Thành Trung lại gọi đến.
Cô lau đi nước mắt và cố ép mình không thể để lộ sơ hở, không thể để anh biết mình đã khóc.
“Sao! sao thế?”
Cô ra sức ngụy trang cho giọng nói kính trở nên bình thản hơn một chút.
“Trúc Linh.
”
Chỉ hai từ ngắn gọn thôi nhưng lại mạnh mẽ đầy năng lượng, còn mang thêm chút cưng chiều nữa.
Lúc này trong phòng nghỉ, Cố Thành Trung nặng nề cởi bỏ bộ áo khoác và kéo cà vạt xuống, những nút áo gần cổ cũng được gỡ ra.
Những cơn gió lạnh buốt không ngừng lùa vào từ khung cửa sổ mới khiến anh hít thở bình thường được.
Anh ngồi xuống ghế sô pha và cúi nhẹ người, khủy tay đặt trên đầu gối.
Anh cúi đầu xuống như thể bỗng chốc bị đánh bại vậy.
Trong ánh mắt của anh đầy những sợi máu đỏ tươi, tối qua anh không về nhà cũng vì chuẩn bị những lời nói này.
Anh không ngừng lặp lại lời xin lỗi và tập luyện cúi đầu nhận lỗi trước gương không biết bao nhiêu lần.
Anh chỉ muốn trực tiếp xông vào bóp chết bản thân thôi.
Anh không sợ mất mặt, anh chỉ sợ! Hứa Trúc Linh nhìn thấy mình mất mặt.
“Trúc Linh! anh! anh làm em mất mặt rồi.
”
Anh nói mấy chữ nhưng đứt quãng, cuối cùng cũng thốt ra từ khóe môi.
Lẽ ra Hứa Trúc Linh có thể chịu đựng được nhưng khi nghe anh nói thế cô đã chịu không nổi mà trào nước mắt.
Trước đây luôn là mình làm sau khiến anh mất mặt phải để anh đi giải quyết hậu quả.
Từ khi nào anh phải nói những lời này thế?
“Không có! Anh không có!” Cô nói lớn: “Người đàn ông của em chịu khuất phục, là nam tử hán đại trượng phu, anh cúi đầu nhận lỗi cũng là để chu toàn mọi thứ, anh không có khiến em mất mặt mà ngược lại em còn cảm thấy anh rất nam tính, rất đàn ông, so với những con người giả tạo kia thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, Cố Thành Trung, anh đang ở công ty hả? Em sẽ đến tìm anh!”
“Đừng đến, đừng nhìn bộ dạng của anh bây giờ! anh cũng cảm thấy chán ghét bản thân, anh biết em chắc chắn đã xem trực tiếp rồi và anh đoán em chắc chắn đang khóc, còn anh! không muốn để em khóc nhưng anh gọi điện thoại đến em khóc càng dữ dội hơn nữa.
”
“Cố Thành Trung! em muốn gặp anh.
”
“Không cần, anh cần phải tự trị liệu cho bản thân, đợi đến khi anh xuất hiện trước mặt em thì anh vẫn sẽ là Cố Thành Trung ngày nào, sẽ không! thảm hại như thế đâu.
”
“Trúc Linh, anh còn có việc bận, anh cúp máy trước đi.
”
Cố Thành Trung cúp máy và dùng hai tay ôm đầu mình.
Trong phòng nghỉ rộng lớn chỉ có một mình anh, bóng lưng trông cô đơn và bi thương vô cùng.
Anh giống như một con sư tử bị thương vậy, không muốn để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của mình mà chỉ một mình gặm nhấm nỗi đau.
Trong lúc Hứa Trúc Linh đang khóc lóc đau khổ thì Phó Thiết Ảnh đẩy cửa bước vào, thấy cô đau lòng như thế bèn chuyền cho cô khăn giấy.
“Tôi ở ngoài đã nghe thấy hết rồi, bây giờ là lúc anh trai tôi yếu đuối nhất nên chị đừng đi, hãy ở nhà nghỉ ngơi đi.
”
“Chính bởi vì anh ấy yếu đuối mới cần có sự xuất hiện của tôi, lúc này tôi càng phải có mặt bên cạnh anh ấy.
”
“Người đàn ông những lúc này cần có thời gian để trị liệu vết thương, chúng tôi mất mặt trước cả thế giới cũng không sao nhưng trước mặt người mình yêu thì không thể.
Đối với người khác có thể không nề nang nhưng đối với người mình yêu lại phải cẩn thận hết mức có thể.
”
“Hình tượng của anh trai tôi trong mắt chị vốn dĩ rất kiên cường kiêu hãnh, anh ấy chưa bao giờ phải cúi mình như thế bao giờ, anh ấy sợ nhất chính là để chị thấy bộ dạng này của anh ấy, Con thú đầu đàn có bao giờ lại để lộ vẻ yếu đuối trước mặt con cái bao giờ chứ?”
“Nhưng tôi! không thể giúp được anh ấy cái gì cả.
”
Hứa Trúc Linh khó chịu nói.
“Chị ở bên cạnh anh ấy chính là sự giúp đỡ tốt nhất rồi, cho dù ở bên ngoài anh ấy có ra sao thì con diều cuối cùng cũng sẽ quay trở về trong vòng tay của chị thôi.
”
Phó Thiết Ảnh vỗ vỗ vai của cô bảo cô đừng quá đau lòng kẻo lại ảnh hưởng đến thai nhi.
Còn Hứa Trúc Linh chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh đợi Cố Thành Trung quay về thôi.
Đợi anh!
Đợi anh quay về nhà….
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ