Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1438: Chương 1485
Hiện tại là chương 1485 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1199.
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Mấy hôm nay, quan hệ giữa Diệu Miêu cùng Phó Thanh Viên rơi vào trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Phó Thanh Viên vừa thấy cô liền như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhưng cậu ta lại không thể hỏi người khác, dù sao thì cậu ta cũng đã đồng ý với Tề Miêu là không thể để người khác biết được chuyện này.
Mà Tề Miêu cũng có ý tránh cậu ta, cô ấy sợ bản thân mình hôm nào đó lại nổi hứng gian tà, chơi đùa cậu đến hư người thì phải làm sao đây?
Cô ấy không có việc gì cũng cố ý tìm Hứa Trúc Linh, hai người ra ngoài ăn ngon, dạo chơi mua sắm.
Ngay đến cả Hứa Trúc Linh cũng có hơi kinh ngạc, Diệu Miêu mấy hôm nay vậy mà lại không chơi với Phó Thanh Viên.
“Diệu Miêu, không phải em rất thích chơi với Phó Thanh Viên sao?”
“Nhưng Diệu Miêu cũng thích ở bên Trúc Linh mà.”
Diệu Miêu trịnh trọng đáp lại.
“Nhưng dạo này em cũng rất ít nói chuyện với Phó Thanh Viên.
Hai đứa cãi nhau sao?”
Hứa Trúc Linh quan tâm hỏi.
Diệu Miêu vừa nghe vậy, tay cô bé liền hơi run lên, nhưng cô bé rất nhanh đã bình tĩnh lại, không để một ai nhìn ra được điều gì.
Cô ấy cười hiền rồi khẽ lắc đầu.
“Bọn em không cãi nhau đâu.
Bọn em là bạn tốt của nhau, còn lâu mới cãi nhau ấy.
Em thích Trúc Linh, chỉ là muốn ở bên Trúc Linh mà thôi.”
“Được rồi, đợi lát nữa mang chút đồ ăn về cho Phó Thanh Viên nhé.”
Hứa Trúc Linh cũng không để tâm đến câu nói này, nhưng lại bị đám người theo đuôi nghe được.
Đám người này đều là người Cố Thành Trung phái đến bảo vệ Hứa Trúc Linh, bọn họ vừa nghe được lời này liền nói lại nguyên xi không sót chữ nào với Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung nghe vậy liền kích động đến lập tức bật dậy.
“Cậu chắc chứ?”
“Vô cùng chắc chắn thưa anh.”
Anh nhíu chặt mày, xiết chặt nắm đấm.
Diệu Miêu không thích đàn ông, hơn nữa cũng chỉ gần gũi với Phó Thanh Viên có tâm trí trẻ con.
Cô ấy lại còn nói thích Trúc Linh, còn quấn lấy Trúc Linh cả ngày, chẳng lẽ… là les sao?
Cố Thành Trung biết anh không nên suy nghĩ lung tung mấy chuyện không có căn cứ như vậy, anh cũng không phải loại người bốc đồng nông nổi mà là người làm chuyện gì cũng chú ý chừng mực.
Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Hứa Trúc Linh thì nào còn có chừng có mực nữa.
Anh ngày ngày đề phòng đám đàn ông xuất hiện bên cạnh Hứa Trúc Linh, chỉ sợ có người không biết tốt xấu cướp người phụ nữ của anh.
Đừng có phòng lên phòng xuống kết quả lại bị một con nhóc lừa gạt làm lật thuyền trong mương.
Anh nào còn lo nổi chuyện công việc nữa chứ.
Anh liền lập tức dò hỏi xem cô đang ở đâu.
Hội quán suối nước nóng! Phòng riêng!
Cố Thành Trung vừa thấy được mấy chữ này, trái tim anh liền hung hăng trầm xuống.
Lúc nào, trong phòng tắm suối nước nóng, Hứa Trúc Linh thoải mái nằm bò bên mép đá, hơi nước nóng dày đặc khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.
Cô dạo phố cả một ngày trên đôi giày cao gót khiến gang bàn chân bị ma sát đến nổi bọng nước nên lúc đi qua hội quán suối nước nóng liền muốn vào ngâm mình cho đã, cũng vừa hay giờ là mùa đông nên cũng tốt cho cơ thể.
Trong hội quán có rượu trái cây mới sản xuất nên một người mê rượu như cô cũng không nhịn được uống thêm một chút.
Tuy tửu lượng của cô rất kém nhưng cũng đã dần luyện được đôi chút, ít nhiều gì cũng có thể uống được một hai ly.
Đôi mắt mông lung mơ màng nhìn thấy có người mặc áo choàng tắm màu trắng khom người bê một chiếc khay vào trong, hình như là đến đưa hoa quả.
Cô híp mắt lại, mơ hồ không rõ, nhưng lại cảm thấy người nay có hơi quen quen.
Người đó đến gần đặt khay hoa quả xuống, dường như còn ngẩng đầu nhìn quanh một lượt.
Cô không gọi hoa quả mà, chẳng lẽ là được tặng?
Cô muốn hỏi cho rõ cho nên liên vô thức níu lấy vạt áo choàng tắm của đối phương rồi kéo về phía sau.
“Xin hỏi……”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói nên lời nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến cô run lên.
Cô đã nhìn thấy gì thế này?
Lông chân?
Chỉ có chân đàn ông con trai mới có nhiều lông chân đến vậy.
Cô là phụ nữ đấy, một người phụ nữ đường hoàng đã có chồng, sao lại có đàn ông vào ngâm suối nước nóng ở đây chứ.
Cô thoáng cái đã tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên chính là chắc chắn có người muốn chụp trộm hãm hại bản thân cô.
Cô vô cùng căng thẳng, níu chặt lấy vạt áo của đối phương không chịu buông tay.
“Anh…..
Anh là ai?”
Tay còn lại của cô che trước ngực để tránh cho khăn tắm rơi xuống khiến phơi bày bản thân.
Đối phương quay lưng lại với cô không chịu trả lời.
Sao Hứa Trúc Linh có thể để anh ta rời đi được nên cô liền quay qua bắt lấy cổ chân anh ta rồi mạnh mẽ kéo về phía sau.
Hứa Trúc Linh thấy vậy liền muốn lên bờ kêu người đến giúp, nhưng cô còn chưa kịp bò lên bậc thềm đã bị bàn tay to trong nước quấn lấy eo nhỏ của mình rồi kéo cả người cô vào giữa suối nước nóng.
“Ưm…… Bớ người ta, cứu mạng, có người vô lễ…….”
Cô còn chưa kịp nói ra lời thì người kia lại đã bịt miệng cô lại.
Xong rồi! Xong rồi!
Chẳng lẽ sự trong sạch của cô sẽ bị chôn vùi ở nơi này sao?
Cô ra sức vùng vẫy khiến hai người đều chìm xuống đáy nước.
Cho dù cô có bơi giỏi hơn nữa thì dưới tình huống cấp bách thế này cũng không thể nào phân rõ được đông nam tây bắc nên nhất thời cũng quên mất chuyện phải nổi lên trên.
Nước ở đây không sâu, cũng chỉ vừa hay đến ngực.
Nhưng cô càng vùng vẫy dưới chân ngược lại càng trơn trượt, lại càng không thể nào đứng thẳng được.
Nhưng ngay khi cô tưởng mình chết đuối ở đây, cô lại không ngờ có một đôi môi mỏng đè xuống môi cô.
Từ từ độ khí cho cô khiến cô chậm rãi bình tĩnh lại.
Ở dưới đáy nước, cô mở mắt ra nhìn thấy được rõ ràng người trước mặt.
Là…… Là Cố Thành Trung?
Sao anh lại ở đây chứ?
Lúc cô còn chưa kịp hiểu rõ, Cố Thành Trung đã vớt người cô lên bước về phía bậc thềm.
Hứa Trúc Linh bị sặc nước ngồi trên bậc thềm không ngừng ho khan.
Cô thật vất vả mới dịu lại được, nói: “Anh….
Sao anh lại ở đây? Đây là phòng tắm cho nữ đấy.”
Cô Thành Trung sa sầm mặt mày, anh cảm thấy vô cùng mất mặt.
Anh cố tình trà trộn vào đây xem thử xem Diệu Miêu có làm chuyện gì quá phận không, nhưng lại không ngờ lại chính mình không thoát thân được mà còn bị bắt ngay tại trận.
Xem ra anh phải suy xét lại chỉ số thông minh của bà xã mình, cô không chỉ vạch trần bản thân mà còn định chết chìm trong nước.
“Anh…..
“Anh lừa ai đấy hả? Anh sao có thể vào nhầm khu vực dành cho khách nữ chứ? Hơn nữa đến đây ngâm mình còn phải bê hoa quả đến cho em sao? Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?”
“Sao Diệu Miêu lại không ở đây?”
“Con bé không được khỏe nên em kêu tài xế đưa con bé về trước rồi.
Anh đừng có mà đánh trống lảng với em, em đang hỏi anh đấy!”
“Anh sợ con bé quấy rối em!”
“Con bé cũng đã ở trong nhà mình cả tháng trời rồi, lúc nào không quấy rồi mà lại cứ phải vào lúc này chứ? Lý do này không chấp nhận được.”
“Con bé thích em, anh có quyền nghi ngờ con bé là les, thích đàn bà con gái, còn cố ý tiếp cận em.”
“Cái gì?”
Cố Trúc Linh vừa nghe vậy liền khiếp sợ không thôi.
“Anh đã đề phòng cả đám đàn ông trên thế giới này rồi, không thể để cuối cùng lại không phòng nổi đứa con gái giữ lại bên mình được.”
“Cố Thành Trung, anh lên cơn điên gì đấy hả? Sao Diệu Miêu lại có thể thích con gái chứ? Les? Cũng mệt anh nghĩ ra được! Sao anh không nói em thích con gái luôn đi?”
“Nghĩ cũng đừng có mà nghĩ! Nếu em mà cong thì anh nhất định sẽ cưỡng chế bẻ thẳng em lại.”
Anh nói đầy bá đạo, giọng nói vô cùng hữu lực.
Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nhìn anh, cô không biết bản thân nên tức giận hay vui vẻ đây.
Một người vốn luôn lý trí, thận trọng như anh, sao lại có thể nghĩ ra chuyện hoang đường đến như vậy?
“Diệu Miêu quả thực đã nói thích em, nhưng cũng đã nói thích Phó Thanh Viên.
Em cũng thích rất nhiều người mà, em thích bọn họ, thích anh Phúc Lâm, thích Diên, thích anh Cảnh An, anh Quý Khiêm, còn có…….”
“Sao người em thích đều là đàn ông vậy hả?”
Cố Thành Trung nghe vậy liền nhíu chặt mày, anh có hơi không vừa ý.
“Nhưng em yêu anh, thích không phải chỉ có một mà thôi, nhưng tình yêu lại luôn là thứ có một không hai đấy!”
Hứa Trúc Linh tức giận, nói..
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ