Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1358: Chương 1404
“Đôi mắt Cố Thành Trung thâm trầm vững vàng, có thể nhìn ra được anh ấy là con người lão luyện.
Anh ấy… là con người có khuôn phép nhưng cũng vì tình yêu mà thay đổi.
Anh ấy thật sự… thật sự rất yêu chị Trúc Linh, có thể vì chị ấy mà rũ bỏ hết gai góc trên người mình, cho nên nhìn ánh mắt anh ấy có chút mềm mại hơn.”
“Mà… mà điểm này anh không giống vậy, ánh mắt anh thâm trầm lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào.”
Hắc Ảnh nghe được lời này, ánh mắt hơi nheo lại.
Không có lời nào là dễ nghe!
Khi anh ta còn đang tức giận, Châu Vũ lại nói tiếp.
“Nhưng… nhưng anh có bí mật, bí mật khiến người ta tò mò.
Trên người anh phủ một lớp sương mù, dường như có thể thấy rõ ràng nhưng… nhưng thật ra rất hời hợt… Anh… anh như một củ hành tây, khiến người ta phải lột từng tầng, từng tầng để tìm kiếm trái tim anh.”
“Không, không đúng.” Châu Vũ rung đùi đắc ý, hành động như trẻ con: “Anh không phải hành tây, hành tây không có trái tim, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh có.
Anh… anh là con nhím.
Đúng, anh là con nhím, tôi dám chắc cái bụng anh rất mềm mại, nếu muốn chạm vào cái bụng mềm mại đó phải… phải tránh được những cái gai sắc nhọn của anh.”
“Cho dù không cẩn thận bị đâm vào, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất xứng đáng.
Cho nên tôi thấy...khi tôi gặp Dương Việt, tôi đã bị thu hút, nhìn thấy anh biến thành Cố Thành Trung cũng sẽ không nhịn được mà nghi ngờ, khi nhìn thấy Ngụy Ảnh, tôi cảm thấy bọn họ cũng giống như vậy… thật ra, anh cũng chỉ là bắt chước, nhưng anh vẫn có tính cách của riêng mình!”
Châu Vũ vừa nói, vừa không chút khách khí vuốt ve cái bụng anh.
“Đừng có… đừng có chạm vào!”
Sờ soạng vài cát, cô ấy lập tức ghét bỏ, cái miệng nhỏ nhắn chu ra làm ra vẻ khó chịu.
Toàn là cơ bắp, từng khối, từng khối, thật không thoải mái.
Châu Vũ vừa định rút tay về, không ngờ đôi bàn tay nóng bỏng của Hắc Ảnh lại nắm thật chặt lấy đôi bàn tay nhỏ của cô ấy.
Châu Vũ bị nắm tới đau tay, nhịn không được mà đỏ bừng mắt, đau đớn nhìn anh ta.
“Anh… anh làm gì đó?”
“Châu Vũ, tôi có hứng thú với em.”
“Cái… cái gì?”
Anh ta gọi tên Châu Vũ, cô ấy nhất thời không phản ứng lại.
Hiện giờ ngay cả phương hướng đông tây nam bắc cô ấy cũng không phân biệt nổi!
“Tôi cũng không rõ là tôi có cảm giác gì với em, là cảm giác với một món đồ chơi hay là gì khác.
Nhưng tóm lại là rất mới lạ.
Cho nên tôi không nỡ để em chết, tôi sẽ cho em thuốc giải.”
“Hả? Lời này của anh là có ý gì?”
“Ý của tôi là, tôi muốn em, tôi muốn em chỉ là của tôi, chỉ thuộc về một mình Phó Thiết Ảnh tôi!
Châu Vũ còn chưa kịp nghe hiểu gì thì thân thể cao lớn của người đàn ông đã ép tới.
Chuyện tiếp theo, Châu Vũ hoàn toàn phải dựa theo nước chảy mây trôi.
Một đêm này, chắc chắn sẽ rất dài.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh hai người vẫn chưa dậy.
Cảm giác đầu tiên của Châu Vũ là đau.
Châu Vũ ngủ một lúc, lúc này cảm giác đau đớn cũng dần dần hiện rõ khiến cô ấy khó chịu đến cực điểm.
Toàn thân từ trên xuống dưới như bị tháo rời ra, đau đớn hít sâu một hơi.
Châu Vũ mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
Cô ấy sợ tới nỗi bịt chặt miệng lại, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ký ức tối hôm qua ập tới.
Châu Vũ tới tìm Hắc Ảnh để lấy thuốc giải, sau đó lại biến thành hầu hạ anh ta.
Sau khi uống rượu xong, cô ấy không nhớ rõ xảy ra chuyện gì sau đó, nhưng… có thể nghĩ được.
Họ đã ngủ với nhau!
Người đàn ông trước mặt vô cùng đẹp trai, thật sự rất giống Cố Thành Trung, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Châu Vũ rất muốn rời đi, nhưng nghĩ tới việc còn chưa lấy được thuốc giải, cô ấy lại nhịn xuống, chỉ có thể đợi anh ta dậy rồi nói chuyện.
Châu Vũ cố nén đau, tưởng tượng tới cảnh điên cuồng đêm qua, mặt cô ấy lại đỏ bừng.
Châu Vũ cho rằng cô ấy sẽ rất hận anh ra, cảm thấy hổ thẹn nhục nhã.
Nhưng… giờ phút này trong lòng cô ấy lại vô cùng bình tĩnh, ngược lại cảm thấy kết quả như vậy cũng khá tốt.
Dù sao thì cô ấy cũng là người sắp chết, anh ta cũng coi như là người duy nhất cô ấy từng yêu, cũng coi như là người cả đời này cô ấy yêu, một đời đúng là quá ngắn.
Giao bản thân mình cho anh ta cũng khá tốt.
Con người đều phải chết, việc gì phải so đo những việc lừa gạt đó chứ? Chỉ cần Hứa Trúc Linh không có chuyện gì, Châu Vũ không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
Tối hôm qua… anh ta rõ ràng có kiềm chế, biết rằng đây là lần đầu tiên của Châu Vũ, cơ thể khó có thể chịu nổi, cho nên… dịu dàng đến kỳ lạ.
Có lẽ sự dịu dàng đó thật sự xuất phát từ đáy lòng nên cô ấy khó mà kháng cự.
Có lẽ, đáy mắt anh ta có chút ánh sáng, khoảng cách để Châu Vũ có thể thâm nhập vào nội tâm anh ta lại gần hơn một bước.
Đời này của Châu Vũ cũng coi như là tạm biệt tầm thường, mạnh mẽ chiến đấu một lần.
Cô ấy nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi anh ta.
Nhiều người nói môi mỏng bạc tình, nhưng Cố Thành Trung không như vậy, còn là mẫu đàn ông si tình điển hình.
Mà Hắc Ảnh… quả đúng là bạc tình bạc nghĩa.
Cũng không biết từ trước đến giờ anh ta có bao nhiêu người phụ nữ, liệu có cô gái nào thảm như Châu Vũ không, vì yêu mà đánh mất chính mình?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Châu Vũ lại không nhịn được mà nở một nụ cười chua xót.
Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Hắc Ảnh, một cây làm chẳng nên non, nếu Châu Vũ thông minh một chút thì sẽ không bị lừa gạt.
Khi Châu Vũ còn đang suy nghĩ miên thì người đàn ông đã mở đôi mắt sáng rực.
Ánh mắt sâu thẳm, an tĩnh như nước dán vào người cô, nhìn thấy khóe miệng chua xót của Châu Vũ, trái tim… đột nhiên cảm thấy đau nhói không rõ nguyên nhân.
Châu Vũ vẫn còn đang thất thần, không phát hiện anh ta đã tỉnh.
Đúng lúc này, đầu ngón tay truyền tới một trận đau đớn.
Châu Vũ tỉnh táo lại, người đàn ông trước mặt không biết đã dậy từ bao giờ, lúc này đang cắn đầu ngón tay cô ấy.
“Anh… anh làm gì vậy?”
Đầu tiên là dùng sức cắn, không ngờ sau đó lại… dịu dàng liếm lác.
Chớp mắt một cái, cả người Châu Vũ run lên.
Trời ơi, người đàn ông này thật quá biết trêu chọc người khác quá mà!
Sao Châu Vũ lại có cảm giác cô ấy đang bị đùa giỡn vậy chứ?
Châu Vũ sợ tới nỗi rụt tay lại, bỗng nhiên nghĩ tới mình và anh ta thân mật như thế cảm thấy vô cùng không hợp lý.
Sự xấu hổ quay trở lại, Châu Vũ vội vàng ôm chăn chạy xuống giường.
Cô ấy vốn định che khuất toàn bộ cơ thế, thế nhưng… lại nhìn thấy toàn bộ cơ thể trần trụi của anh ta.
Thân hình này… có thể nói là hoàn mỹ!
Trời ơi, cơ thể sao có thể gợi cảm như vậy chứ?
Châu Vũ nhìn đến trợn mắt há mồm.
Sau đó ánh mắt cô ấy lại vội vàng thu trở về, như là bị điện giật.
Bởi vì, Châu Vũ cảm thấy cô ấy đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.
“Anh, anh mau mặc quần áo vào rồi chúng ta… chúng ta nói chuyện hẳn hoi.
“Quay lại giường rồi chúng ta nói chuyện hẳn hoi.”
Anh ta chống thân mình, giọng điệu không nhanh không chậm, thậm chí còn có chút lười biếng, hơi thở có chút kiêu ngạo.
Anh ta vỗ vỗ vị trí vừa rồi của cô, dáng vẻ… vô cùng giống yêu nghiệt!
“Không không không…”
Châu Vũ di chuyển ánh mắt, sợ mình nhìn phải cái gì không nên nhìn.
“Không muốn lấy thuốc giải sao? Tôi còn chưa nói phải hầu hạ bao lâu đâu.”
“Anh… anh đang chơi chữ với tôi sao?”
Châu Vũ trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ nhìn anh ta.
“Em lên đây đi, anh sẽ cho em thuốc giải.”
Anh ta lấy ra một bình thuốc nhỏ đặt ở trước mặt cô ấy, Châu Vũ lập tức ngoan ngoãn bò tơi.
Khi cô muốn vươn tay ra lấy thì lại bị anh ta giữ tay lại, cả người ngã vào lòng anh ta, sau đó là một cuộc tấn công mới chuẩn bị bắt đầu.
“Anh… anh làm gì vậy?”
“Vận động sáng sớm, hoạt động gân cốt.”
“Anh…”
Châu Vũ còn định nói gì đó nhưng đôi môi đã bị bao phủ bằng một nụ hôn thật sâu..
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ