Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Chương 17: Đã nói cấp cho cô, thì liền là của cô
105@-Cô sốt ruột mà muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng sẵn cô đang bên ngoài, cô có thể đến thăm bà và mẹ cô tiện thể.
Dù sao áo sơmi của hắn dài đến đầu gối cô, coi như hôm nay cô ăn mặc có chút quái dị đi, đợi khi cô đến dinh thự Ngự Tây thì cô sẽ tìm cách thay sau.
Nhưng trước hết cô phải nhai hết bánh mì trong miệng, cô nhìn xung quanh phòng hắn, quả thực nhạt nhẽo y như hắn. Không có gì bắt mắt cô, chỉ có căn phòng toàn bộ đều chủ đạo xám xịt một cục, cô có thể nghe mùi hương của hắn khắp mọi nơi và đặc biệt là mùi sơn tường mới.
Cô xoay người, cầm điện thoại của Lăng Khấu Thiên đặt vào túi áo sơmi lớn, cô như đang đóng phim hành động mà cẩn thận từng chút một.
Lăng Khấu Thiên bỏ trốn còn để lại điện thoại, vậy có tìm cô ta đằng trời!
Nhưng cô cũng thấy điện thoại của Lăng Khấu Thiên đặc biệt nhàm chán, hàng ngày đều chẳng có ai gọi tới hay nhắn tin gì cả. Chỉ có danh bạ đầy số liên lạc và hình ảnh cô ta tự sướng. Quả thực cô ta rất giống cô, chỉ có cô nhìn vào thì liền thấy khác biệt. Cô không hiểu là cô nhìn với ánh mắt của cô là không giống hay với cái nhìn khách quan.
Đây không phải là lúc cô nghĩ nhảm, cô mở cửa ra khỏi phòng, bên ngoài là đặc biệt đơn giản, nguyên cả dinh thự rộng lớn đều xám xịt khiến cô có suy nghĩ, chắc hẳn hắn ta rất tiêu không ít tiền để mua sơn đâu nhỉ? Nhưng hắn làm sao lại thiếu tiền, hắn có thể sơn hết cái Trung Quốc này còn có thể, chứ nói chi chỉ có cái dinh thự nguy nga này.
Cô thắc mắc, hắn cứng nhắc như vậy, chí số IQ cao ngất ngưỡng nhưng EQ lại thấp một cách thậm tệ, lại có nhiều nữ nhân muốn leo lên giường hắn, yêu ấp hắn. Mê tiền, mê sắc, hay mê quyền lực của hắn?
Cô phỏng đoán là có lẽ tất cả, con người ta rất có nhiều khát vọng mà, thứ gì không có được thì càng ao ước được có. Gián tiếp hay trực tiếp đều muốn đạt được.
Cô đã xuống hết một vòng cầu thang xoay, cô thắc mắc, rõ ràng những người giàu có, có tiền tài dư dả là để khiến họ mỏi chân hằng ngày a! Xây nhà lớn như vậy để làm gì, cô mới đi có một chút đã muốn đau nhức hết cả chân. Chẳng phải xây giống nhà cũ của cô là tốt nhất sao, đụng một cái liền tới nhà bếp, đụng một cái liền đến ngay phòng ngủ, tiện lợi vô cùng. Chẳng cần xoắn não để tìm kiếm, đúng là có tiền sinh rảnh rỗi mà!
Cô thấy hầu nhân tất bật dọn dẹp thì không muốn làm phiền đến họ, vì cô cũng có làm qua các công việc này và thấy nó rất nặng nhọc, có khi cô xây xước quên mất thoa kem dưỡng ẩm tay chân thì liền bị nứt nẻ gớm máu ghê người hay mệt thừ người.
Cô chỉ nói qua loa với hầu nhân một chút, rồi cô một mạch đi thẳng ra khỏi cửa, lại là cô phải cắn răng đi qua cái sân rộng vài trăm dặm, cô nhìn xa xa có cái hồ bơi lớn trong vắt như suối khiến cô muốn nhảy xuống tấm ngay dưới cái thời tiết oi bức này nhưng cô còn đang gấp.
May là đây nằm ở trung tâm nên taxi chạy vòng vòng tìm khách như nêm, việc cô tìm ra taxi không khó.
Ngồi trên taxi, cô luôn ngại ngùng nhìn lên tài xế trẻ, cô xem anh ta có nhìn cách ăn mặc quái lạ của cô hay không? Cô cũng có chút thẹn chứ không phải không có nhưng anh ta một chút cũng không để ý khiến cô thở phào nhẹ nhõm như bâng.
Bỗng cô suy nghĩ đến vấn đề, khi cô đến dinh thự Ngự Tây, có người báo cáo lại với Tiểu A thì họ có tức giận với cô không? Hay bà Lăng nghe thấy cô vận áo của Tích Lãng, thì sẽ có suy nghĩ như thế nào? Nhìn cô ra sao? Là người đàn bà ti tiện a, hay nổi nóng với cô.
Cô xua tay, không nghĩ nữa, đợi cô thăm hai người họ trước rồi tính sau. Não cô hiện tại muốn nổ tung chỉ vì nghĩ trước lo sau. Cô vốn dĩ sinh ra đã ít suy nghĩ nhưng chính hoàn cảnh nó khiến cô trở nên lo sợ mọi thứ như vậy.
Quãng đường đến dinh thự Ngự Tây khá xa, cô nhàm chán nhìn ra khung cảnh bên ngoài đến ngây người nhưng cũng chính cái nhàm chán đã khiến cô thông minh ra, cô nhìn lại, omg...cô không có tiền mặt bên người, lấy gì trả tiền taxi? Thế nào họ cũng cạo trọc đầu cô.
Cô bắt đầu hoảng loạn, tay chân không biết để đâu nên cứ thay đổi tư thế ngồi liên tục, gác tay trắng nõn lên cằm mà bình tĩnh nghĩ cách, tài xế ngồi ngoài trước thẹn thùng mà len lén xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cô. Tài xế trẻ rất vui vẻ vì mới bắt đầu ngày đã có một nữ nhân xinh đẹp lên xe anh rồi, chắc chắn hôm nay số anh sẽ đỏ vì đắt như tôm tươi nhưng anh ta mà biết cô không mang tiền mặt bên người thì có còn suy nghĩ đó hay không?
Cô cầm điện thoại trong tay mà run lên, tay cô đổ đầy mồ hôi vì đây là lần đầu tiên cô gặp trường hợp này. Cô ghét tính hoảng loạn của cô vì nó sẽ chẳng giúp ích được gì mà còn gây ra biết bao nhiêu chuyện phiền toái phát sinh khác.
Bỗng điện thoại run khiến cô xém chút nữa trượt tay làm rơi, cô nhìn màn hình nhấp nháy "Tiểu A" thì thở phào một cái liền nhanh tay tiếp điện thoại.
- Lục tiểu thư, tôi đang ở dinh thự riêng của Tích tổng, hầu nhân bảo cô đã đi từ sớm, cô đang ở đâu?
Nghe giọng điệu của Tiểu A có vẻ gấp gáp lo lắng nhưng cô ngược lại vui mừng, cô có cứu tinh rồi nha.
- Tôi đang trên đường đến dinh thự Ngự Tây, anh mau lại đây đón tôi đi. Mau...
Nói xong, không đợi cô nói xong, Tiểu A đã nhấn tay kết thúc, liền phóng xe đến dinh thự Ngự Tây với tốc độ nhanh vì nghe giọng điệu cô trong điện thoại rất gấp gáp hối hả anh, Tiểu A cứ suy nghĩ cô chắc có lẽ gặp chuyện không hay gì đó.
Tiểu A nhấn ga mạnh hơn, anh xoay bánh lái thuần thục, chiếc Roll Royces réo gió đẹp mắt khiến người qua đường tán thưởng một phen.
Cô vừa đến dinh thự Ngự Tây thì đã thấy chuếc xe quen thuộc cùng Tiểu A đi lên, cô vui không tả xiết liền bảo tài xế đợi cô chốc lát, cô vừa xuống taxi liền quýnh chân vỗ vào cửa kính, Tiểu A nhìn thấy bộ dáng cô thê thảm khó tả thì nhíu mày chặt. Nhưng cô không rảnh để ý đến biểu cảm của anh thế nào, cô liên tục vỗ vào cửa kính cho đến khi Tiểu A hạ kính xuống.
Cô vuốt mồ hôi trên trán, gương mặt mỹ lệ dưới ánh sương sớm càng đẹp mắt.
- Tiểu A, anh có thể cho tôi 50 tệ được không? Tôi cần gấp lắm, xin anh...
Tiểu A nghe như vậy thì càng nhíu mày, liếc mắt qua taxi đậu sừng sững đó thì liền hiểu ý cô mà khoé môi lạnh có chút giật cao mà lấy tiền từ túi cửa xe đưa cô. Cô mặt mày mỹ mạo hớn hở, xoay người đưa tiền cho tài xế đang đợi cô mà không chút kêu ca, xem như cô gặp người tốt!
Quả thực cô ăn ở hiền gặp lành. Nhưng cô suy nghĩ lại thời điểm cô sắp đến Ngự Tây thì hắn đang ở dinh thự riêng của Tích Lãng, mà quãng đường đến Ngự Tây không phải ngắn, sao hắn lại siêu phàm đến mức thời gian ngắn ngủi như vậy đã đến được đây và đồng thời đuổi kịp cô.
Cô nhìn Tiểu A đang ngồi gác tay lên cửa kính chờ xem phản ứng của cô như gặp quỷ. Tiểu A đúng là không phải người! Cô cứ lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại nhưng sợ Tiểu A nghe thấy nên cô chỉ nhép miệng thôi.
Nhưng nếu không phải người thì sao có thể đứng ở đây, giúp đỡ cô. Rõ ràng là người!
- Cô ăn mặc cái gì? Chẳng lẽ tối qua hai người đã phát sinh "cái kia" rồi sao?
Cô biết thế nào cô cũng sẽ bị dồn hỏi vào vấn đề này nên cô đã chuẩn bị tinh thần trước mà nhún người cầm vạt áo sơmi dài thòng.
- Vì lễ phục khi nằm ngủ sẽ rất ngứa ngáy nên tôi thay ra, nhưng không có đồ thay nên tôi lấy đỡ áo của Tích tổng thay vào. Tối qua, chúng tôi thực sự không có phát sinh cái sự gì, chính tôi cũng sẽ không dám mơ tưởng tới cái đó, xin Lăng gia yên tâm.
Tiểu A nhíu mày, anh ta rõ ràng đang quan tâm cô nhưng sao cô lại nghe ra thành đang cảnh cáo cô mơ tưởng.
Cô quả thực là rất đề phòng Lăng gia rồi, từ khi Tiểu A nghe bà Lăng nói qua với cô về vấn đề phát sinh này nọ tuyệt tránh thì anh liền nhìn ra bà đang sợ hãi cái gì, những rõ ràng Lục Nan Hy dễ yêu hơn Lăng Khấu Thiên, bà làm sao mà ngăn cản nổi, đến anh còn cảm thấy lời của bà Lăng đặc biệt chói tai gai mắt, anh đi theo bà lâu như vậy còn thấy như vậy thì huống chi là cô.
Tiểu A thầm nghĩ chắc hẳn cô nghe qua đã rất đụng chạm lòng tự ái bản thân.
- Tôi căn bản không có trách cứ cô, nếu những lời bà Lăng làm cô buồn thì tôi thay mặt bà ấy nói với cô một lời xin lỗi.
- Tôi cũng không có ý trách bà Lăng nên anh không cần xin lỗi tôi. Tôi tự biết rõ mình nên như thế nào cho hợp tình hợp lẽ.
Cô biết thừa những lời bà Lăng nói đều đúng sự thật. Cô chỉ có 1 năm hợp đồng, cô còn mơ tưởng cái gì. Cô đã ở ký hợp đồng được 4 ngày chỉ tóm gọn lại, cô chỉ còn 362 ngày để hoàn thành hợp đồng. Dù sao thời gian nó cũng trôi nhanh lắm.
Cô không thể quản. Cô hiện tại thấy Lăng gia đối xử cô không tệ, nếu cô có tâm tư khác với Tích Lãng thì chẳng phải khó coi lắm sao? Nhưng cô đếm từng ngày như vậy là biểu chứng cái gì, biểu chứng cô muốn rời khỏi công việc này mau chóng?
- Tôi có thể vào thăm bà và mẹ tôi không?
Tiểu A khoé môi nhuếch nhẹ nhìn cô, khiến cô cảm thấy Tiểu A không còn cứng nhắc mà cô cũng thoải mái hơn.
- Tự nhiên, dinh thự này đã nói cấp cho cô, thì liền là của cô.
Cô nghe qua câu này, trong lòng an tâm thập phần, khẳng định cho cô một điều, thứ họ nói ra thì liền sự thật cái đó, tuyệt đối không lừa cô cho nên cô không được không tin cậy mà nghi ngờ, họ có rất nhiều tiền, cho cô nhỏ nhặt như vậy họ sẽ không tiếc.
Cô xoay người, đẩy cổng lớn nhưng lại bị Tiểu A gọi lại, cô đen mặt mà nhìn anh ta đùng đùng sát khí, đừng nói với cô là anh đổi ý! Không muốn cho cô gặp nữa.
- Tôi không có ý gì nhưng cô định để bộ dạng hiện tại như này mà vào trong? Thấy hợp lý không? Chắc họ sẽ nghĩ chúng tôi hiếp đáp, khi dễ cô nên bộ dáng cô mới thê thảm thành ra như vậy. Đừng để chúng tôi mang tiếng.
Cô nhìn lại bản thân, à...thấy cũng đúng. Bộ dáng cô hiện tại ăn mày không ra ăn mày, hưởng thụ cũng không ra hưởng thụ mà ra hơn cả cái bang về bề ngoài. Vì tóc tai cô rủ rượi, buộc rối đơn giản lên cao, cả thân thể bao bọc áo sơmi dài rộng thùng thình, nhìn như mới đi đấu đá với ai đó, thê thảm vô cùng. Nhưng cô dù có ăn mặc bần hàn ra sao, hay chật vật thế nào thì dung mỹ mạo cô vẫn toả sáng vô cùng.
Tiểu A vì chu đáo nên đã mang sẵn cho cô một bộ thường phục thay ngoài, cô mau chóng leo lên xe, đóng tất cả kiếng xe tối màu lại rồi vội vã thay trong khoan xe. Cô phải vất vả lắm mới mặc vào được chiếc quần jeans có vẻ rất chật đối với cô, và chiếc áo phông bên ngoài. Cô cắn răng, sao Tiểu A lại không mang cho cô chiếc váy đơn giản nào đó, có phải cô chỉ cần xỏ chân vào là xong sao?
Cô thay xong hết thảy, mồ hôi rịn ra trán vì nóng, cô không mảy may để ý mà nhìn vào gương chiếu hậu chải tóc bản thân rồi búi cao lên thật gọn. Cô không thể chờ nữa, liền mở cửa và vọt vào trong, tiến vào chính diện Ngự Tây.
Cô thắc mắc, liệu tình thân và tình thâm, cái nào lợi hại hơn? Hiện tại thì cô không thể xác định cái nào lợi hại hơn nhưng cô chắc chắn cả hai đều quan trọng với cô, nhưng lại không thể xác định cái nào quan trọng hơn!
Cô tự đánh vào đầu bản thân và chửi loạn "Tất nhiên tình thân quan trọng hơn chứ, mày đừng có mà nghĩ bậy, mày mới gặp Tích Lãng không bao lâu thì đã so sánh tình thân với tình thâm rồi a! Thật không có mặt mũi."
Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Dù sao áo sơmi của hắn dài đến đầu gối cô, coi như hôm nay cô ăn mặc có chút quái dị đi, đợi khi cô đến dinh thự Ngự Tây thì cô sẽ tìm cách thay sau.
Nhưng trước hết cô phải nhai hết bánh mì trong miệng, cô nhìn xung quanh phòng hắn, quả thực nhạt nhẽo y như hắn. Không có gì bắt mắt cô, chỉ có căn phòng toàn bộ đều chủ đạo xám xịt một cục, cô có thể nghe mùi hương của hắn khắp mọi nơi và đặc biệt là mùi sơn tường mới.
Cô xoay người, cầm điện thoại của Lăng Khấu Thiên đặt vào túi áo sơmi lớn, cô như đang đóng phim hành động mà cẩn thận từng chút một.
Lăng Khấu Thiên bỏ trốn còn để lại điện thoại, vậy có tìm cô ta đằng trời!
Nhưng cô cũng thấy điện thoại của Lăng Khấu Thiên đặc biệt nhàm chán, hàng ngày đều chẳng có ai gọi tới hay nhắn tin gì cả. Chỉ có danh bạ đầy số liên lạc và hình ảnh cô ta tự sướng. Quả thực cô ta rất giống cô, chỉ có cô nhìn vào thì liền thấy khác biệt. Cô không hiểu là cô nhìn với ánh mắt của cô là không giống hay với cái nhìn khách quan.
Đây không phải là lúc cô nghĩ nhảm, cô mở cửa ra khỏi phòng, bên ngoài là đặc biệt đơn giản, nguyên cả dinh thự rộng lớn đều xám xịt khiến cô có suy nghĩ, chắc hẳn hắn ta rất tiêu không ít tiền để mua sơn đâu nhỉ? Nhưng hắn làm sao lại thiếu tiền, hắn có thể sơn hết cái Trung Quốc này còn có thể, chứ nói chi chỉ có cái dinh thự nguy nga này.
Cô thắc mắc, hắn cứng nhắc như vậy, chí số IQ cao ngất ngưỡng nhưng EQ lại thấp một cách thậm tệ, lại có nhiều nữ nhân muốn leo lên giường hắn, yêu ấp hắn. Mê tiền, mê sắc, hay mê quyền lực của hắn?
Cô phỏng đoán là có lẽ tất cả, con người ta rất có nhiều khát vọng mà, thứ gì không có được thì càng ao ước được có. Gián tiếp hay trực tiếp đều muốn đạt được.
Cô đã xuống hết một vòng cầu thang xoay, cô thắc mắc, rõ ràng những người giàu có, có tiền tài dư dả là để khiến họ mỏi chân hằng ngày a! Xây nhà lớn như vậy để làm gì, cô mới đi có một chút đã muốn đau nhức hết cả chân. Chẳng phải xây giống nhà cũ của cô là tốt nhất sao, đụng một cái liền tới nhà bếp, đụng một cái liền đến ngay phòng ngủ, tiện lợi vô cùng. Chẳng cần xoắn não để tìm kiếm, đúng là có tiền sinh rảnh rỗi mà!
Cô thấy hầu nhân tất bật dọn dẹp thì không muốn làm phiền đến họ, vì cô cũng có làm qua các công việc này và thấy nó rất nặng nhọc, có khi cô xây xước quên mất thoa kem dưỡng ẩm tay chân thì liền bị nứt nẻ gớm máu ghê người hay mệt thừ người.
Cô chỉ nói qua loa với hầu nhân một chút, rồi cô một mạch đi thẳng ra khỏi cửa, lại là cô phải cắn răng đi qua cái sân rộng vài trăm dặm, cô nhìn xa xa có cái hồ bơi lớn trong vắt như suối khiến cô muốn nhảy xuống tấm ngay dưới cái thời tiết oi bức này nhưng cô còn đang gấp.
May là đây nằm ở trung tâm nên taxi chạy vòng vòng tìm khách như nêm, việc cô tìm ra taxi không khó.
Ngồi trên taxi, cô luôn ngại ngùng nhìn lên tài xế trẻ, cô xem anh ta có nhìn cách ăn mặc quái lạ của cô hay không? Cô cũng có chút thẹn chứ không phải không có nhưng anh ta một chút cũng không để ý khiến cô thở phào nhẹ nhõm như bâng.
Bỗng cô suy nghĩ đến vấn đề, khi cô đến dinh thự Ngự Tây, có người báo cáo lại với Tiểu A thì họ có tức giận với cô không? Hay bà Lăng nghe thấy cô vận áo của Tích Lãng, thì sẽ có suy nghĩ như thế nào? Nhìn cô ra sao? Là người đàn bà ti tiện a, hay nổi nóng với cô.
Cô xua tay, không nghĩ nữa, đợi cô thăm hai người họ trước rồi tính sau. Não cô hiện tại muốn nổ tung chỉ vì nghĩ trước lo sau. Cô vốn dĩ sinh ra đã ít suy nghĩ nhưng chính hoàn cảnh nó khiến cô trở nên lo sợ mọi thứ như vậy.
Quãng đường đến dinh thự Ngự Tây khá xa, cô nhàm chán nhìn ra khung cảnh bên ngoài đến ngây người nhưng cũng chính cái nhàm chán đã khiến cô thông minh ra, cô nhìn lại, omg...cô không có tiền mặt bên người, lấy gì trả tiền taxi? Thế nào họ cũng cạo trọc đầu cô.
Cô bắt đầu hoảng loạn, tay chân không biết để đâu nên cứ thay đổi tư thế ngồi liên tục, gác tay trắng nõn lên cằm mà bình tĩnh nghĩ cách, tài xế ngồi ngoài trước thẹn thùng mà len lén xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cô. Tài xế trẻ rất vui vẻ vì mới bắt đầu ngày đã có một nữ nhân xinh đẹp lên xe anh rồi, chắc chắn hôm nay số anh sẽ đỏ vì đắt như tôm tươi nhưng anh ta mà biết cô không mang tiền mặt bên người thì có còn suy nghĩ đó hay không?
Cô cầm điện thoại trong tay mà run lên, tay cô đổ đầy mồ hôi vì đây là lần đầu tiên cô gặp trường hợp này. Cô ghét tính hoảng loạn của cô vì nó sẽ chẳng giúp ích được gì mà còn gây ra biết bao nhiêu chuyện phiền toái phát sinh khác.
Bỗng điện thoại run khiến cô xém chút nữa trượt tay làm rơi, cô nhìn màn hình nhấp nháy "Tiểu A" thì thở phào một cái liền nhanh tay tiếp điện thoại.
- Lục tiểu thư, tôi đang ở dinh thự riêng của Tích tổng, hầu nhân bảo cô đã đi từ sớm, cô đang ở đâu?
Nghe giọng điệu của Tiểu A có vẻ gấp gáp lo lắng nhưng cô ngược lại vui mừng, cô có cứu tinh rồi nha.
- Tôi đang trên đường đến dinh thự Ngự Tây, anh mau lại đây đón tôi đi. Mau...
Nói xong, không đợi cô nói xong, Tiểu A đã nhấn tay kết thúc, liền phóng xe đến dinh thự Ngự Tây với tốc độ nhanh vì nghe giọng điệu cô trong điện thoại rất gấp gáp hối hả anh, Tiểu A cứ suy nghĩ cô chắc có lẽ gặp chuyện không hay gì đó.
Tiểu A nhấn ga mạnh hơn, anh xoay bánh lái thuần thục, chiếc Roll Royces réo gió đẹp mắt khiến người qua đường tán thưởng một phen.
Cô vừa đến dinh thự Ngự Tây thì đã thấy chuếc xe quen thuộc cùng Tiểu A đi lên, cô vui không tả xiết liền bảo tài xế đợi cô chốc lát, cô vừa xuống taxi liền quýnh chân vỗ vào cửa kính, Tiểu A nhìn thấy bộ dáng cô thê thảm khó tả thì nhíu mày chặt. Nhưng cô không rảnh để ý đến biểu cảm của anh thế nào, cô liên tục vỗ vào cửa kính cho đến khi Tiểu A hạ kính xuống.
Cô vuốt mồ hôi trên trán, gương mặt mỹ lệ dưới ánh sương sớm càng đẹp mắt.
- Tiểu A, anh có thể cho tôi 50 tệ được không? Tôi cần gấp lắm, xin anh...
Tiểu A nghe như vậy thì càng nhíu mày, liếc mắt qua taxi đậu sừng sững đó thì liền hiểu ý cô mà khoé môi lạnh có chút giật cao mà lấy tiền từ túi cửa xe đưa cô. Cô mặt mày mỹ mạo hớn hở, xoay người đưa tiền cho tài xế đang đợi cô mà không chút kêu ca, xem như cô gặp người tốt!
Quả thực cô ăn ở hiền gặp lành. Nhưng cô suy nghĩ lại thời điểm cô sắp đến Ngự Tây thì hắn đang ở dinh thự riêng của Tích Lãng, mà quãng đường đến Ngự Tây không phải ngắn, sao hắn lại siêu phàm đến mức thời gian ngắn ngủi như vậy đã đến được đây và đồng thời đuổi kịp cô.
Cô nhìn Tiểu A đang ngồi gác tay lên cửa kính chờ xem phản ứng của cô như gặp quỷ. Tiểu A đúng là không phải người! Cô cứ lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại nhưng sợ Tiểu A nghe thấy nên cô chỉ nhép miệng thôi.
Nhưng nếu không phải người thì sao có thể đứng ở đây, giúp đỡ cô. Rõ ràng là người!
- Cô ăn mặc cái gì? Chẳng lẽ tối qua hai người đã phát sinh "cái kia" rồi sao?
Cô biết thế nào cô cũng sẽ bị dồn hỏi vào vấn đề này nên cô đã chuẩn bị tinh thần trước mà nhún người cầm vạt áo sơmi dài thòng.
- Vì lễ phục khi nằm ngủ sẽ rất ngứa ngáy nên tôi thay ra, nhưng không có đồ thay nên tôi lấy đỡ áo của Tích tổng thay vào. Tối qua, chúng tôi thực sự không có phát sinh cái sự gì, chính tôi cũng sẽ không dám mơ tưởng tới cái đó, xin Lăng gia yên tâm.
Tiểu A nhíu mày, anh ta rõ ràng đang quan tâm cô nhưng sao cô lại nghe ra thành đang cảnh cáo cô mơ tưởng.
Cô quả thực là rất đề phòng Lăng gia rồi, từ khi Tiểu A nghe bà Lăng nói qua với cô về vấn đề phát sinh này nọ tuyệt tránh thì anh liền nhìn ra bà đang sợ hãi cái gì, những rõ ràng Lục Nan Hy dễ yêu hơn Lăng Khấu Thiên, bà làm sao mà ngăn cản nổi, đến anh còn cảm thấy lời của bà Lăng đặc biệt chói tai gai mắt, anh đi theo bà lâu như vậy còn thấy như vậy thì huống chi là cô.
Tiểu A thầm nghĩ chắc hẳn cô nghe qua đã rất đụng chạm lòng tự ái bản thân.
- Tôi căn bản không có trách cứ cô, nếu những lời bà Lăng làm cô buồn thì tôi thay mặt bà ấy nói với cô một lời xin lỗi.
- Tôi cũng không có ý trách bà Lăng nên anh không cần xin lỗi tôi. Tôi tự biết rõ mình nên như thế nào cho hợp tình hợp lẽ.
Cô biết thừa những lời bà Lăng nói đều đúng sự thật. Cô chỉ có 1 năm hợp đồng, cô còn mơ tưởng cái gì. Cô đã ở ký hợp đồng được 4 ngày chỉ tóm gọn lại, cô chỉ còn 362 ngày để hoàn thành hợp đồng. Dù sao thời gian nó cũng trôi nhanh lắm.
Cô không thể quản. Cô hiện tại thấy Lăng gia đối xử cô không tệ, nếu cô có tâm tư khác với Tích Lãng thì chẳng phải khó coi lắm sao? Nhưng cô đếm từng ngày như vậy là biểu chứng cái gì, biểu chứng cô muốn rời khỏi công việc này mau chóng?
- Tôi có thể vào thăm bà và mẹ tôi không?
Tiểu A khoé môi nhuếch nhẹ nhìn cô, khiến cô cảm thấy Tiểu A không còn cứng nhắc mà cô cũng thoải mái hơn.
- Tự nhiên, dinh thự này đã nói cấp cho cô, thì liền là của cô.
Cô nghe qua câu này, trong lòng an tâm thập phần, khẳng định cho cô một điều, thứ họ nói ra thì liền sự thật cái đó, tuyệt đối không lừa cô cho nên cô không được không tin cậy mà nghi ngờ, họ có rất nhiều tiền, cho cô nhỏ nhặt như vậy họ sẽ không tiếc.
Cô xoay người, đẩy cổng lớn nhưng lại bị Tiểu A gọi lại, cô đen mặt mà nhìn anh ta đùng đùng sát khí, đừng nói với cô là anh đổi ý! Không muốn cho cô gặp nữa.
- Tôi không có ý gì nhưng cô định để bộ dạng hiện tại như này mà vào trong? Thấy hợp lý không? Chắc họ sẽ nghĩ chúng tôi hiếp đáp, khi dễ cô nên bộ dáng cô mới thê thảm thành ra như vậy. Đừng để chúng tôi mang tiếng.
Cô nhìn lại bản thân, à...thấy cũng đúng. Bộ dáng cô hiện tại ăn mày không ra ăn mày, hưởng thụ cũng không ra hưởng thụ mà ra hơn cả cái bang về bề ngoài. Vì tóc tai cô rủ rượi, buộc rối đơn giản lên cao, cả thân thể bao bọc áo sơmi dài rộng thùng thình, nhìn như mới đi đấu đá với ai đó, thê thảm vô cùng. Nhưng cô dù có ăn mặc bần hàn ra sao, hay chật vật thế nào thì dung mỹ mạo cô vẫn toả sáng vô cùng.
Tiểu A vì chu đáo nên đã mang sẵn cho cô một bộ thường phục thay ngoài, cô mau chóng leo lên xe, đóng tất cả kiếng xe tối màu lại rồi vội vã thay trong khoan xe. Cô phải vất vả lắm mới mặc vào được chiếc quần jeans có vẻ rất chật đối với cô, và chiếc áo phông bên ngoài. Cô cắn răng, sao Tiểu A lại không mang cho cô chiếc váy đơn giản nào đó, có phải cô chỉ cần xỏ chân vào là xong sao?
Cô thay xong hết thảy, mồ hôi rịn ra trán vì nóng, cô không mảy may để ý mà nhìn vào gương chiếu hậu chải tóc bản thân rồi búi cao lên thật gọn. Cô không thể chờ nữa, liền mở cửa và vọt vào trong, tiến vào chính diện Ngự Tây.
Cô thắc mắc, liệu tình thân và tình thâm, cái nào lợi hại hơn? Hiện tại thì cô không thể xác định cái nào lợi hại hơn nhưng cô chắc chắn cả hai đều quan trọng với cô, nhưng lại không thể xác định cái nào quan trọng hơn!
Cô tự đánh vào đầu bản thân và chửi loạn "Tất nhiên tình thân quan trọng hơn chứ, mày đừng có mà nghĩ bậy, mày mới gặp Tích Lãng không bao lâu thì đã so sánh tình thân với tình thâm rồi a! Thật không có mặt mũi."
Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Story
Chương 17: Đã nói cấp cho cô, thì liền là của cô
10.0/10 từ 29 lượt.