Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Chương 107: Thứ cho các đại nhân này, tôi đây vô giá
123@-- Sao đông quá vậy? Mấy chú hốt bạc phát tài à? Hay xem cái gì nhạy cảm không dời mắt được, tôi cũng muốn.
( ̄▽ ̄ ") Tiên sinh thỉnh tự trọng một chút. Có cần phải thẳng tính như vậy không? Cái gì mà nhạy cảm, muốn gây rối hiểu lầm để cánh sát viên dân sự đến bắt lấy một bọn đi ăn bánh uống trà rời viết báo cáo sự tình giày vò căn phòng hừng hực như hoả diệm sơn à? Có chút góp ý điều hoà nha đại bản ~
Quốc Chiết Manh buông tay Đường Giản Ân nhìn anh ta nghịch ngợm đối lời nói kia cảm thấy ngứa ngáy, nhìn qua nhìn lại vừa xôn xao vừa rối loạn người, nghe tin hôm nay Lục Nan Hy trở lại học, anh ta mới bỏ thời gian đến đón Quốc Chi Vũ, bằng không, có trả tiền phí đưa đón không Quốc gia phụ thân, yêu dấu thân ái?
- Hốt bạc? Cũng gần giống như vậy. - Nam nhân không sợ chết trong bọn lên tiếng.
Quốc Chiết Manh chính vì tích cực chen lấn, trong đầu nảy lên ý định rõ ràng, giải cứu Vũ Vũ a. Nhưng mà đã vào đến nơi rồi, chỉ ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào bọn Lục Nan Hy, Quốc Chi Vũ đứng bên cạnh rất lâu cũng anh không phát hiện được, uỷ khuất mà hét lớn.
Đại khái là mười phút sau, cảnh vệ viên nhiều người cùng quản lý chạy nhanh đến oai vệ lời nói vì an toàn mà dẹp loạn??? Khủng bố ở đây nga ~ Bọn Lục Nan Hy đều đã thay đồ ra, rất vừa vặn Quốc Chiết Manh đã đón ở trước cửa.
- Nhược Nhược, em vẫn xinh đẹp...muốn chết luôn, như cái ngày em quyến rũ anh vậy.
Lâm Nhược Dụ vốn giả ngơ không muốn để mắt cái tên dở hơi Quốc Chiết Manh ánh mắt ở cô vẫn bùng cháy thèm khát không đổi, ngược lại chiều hướng tăng dần khiến cô không sợ trời không sợ đất cũng phải tởm lợm anh ta, cái nhấn mạnh vế cuối kia liền muốn tẩn anh ta một trận cho hả giận, dám hất vào mặt cô một ráo nước lạnh sao? Theo như thường tình, Lâm Nhược Dụ chắc chắn sẽ đẩy ánh mắt đáng thương nhìn Đường Giản Ân bên cạnh anh ta, sao mà can đảm chịu đựng cái thể loại này vậy chứ nhưng mà cô lại không, không cảm thấy chỗ nào đáng thương. Nữ nhân với nữ nhân, vẫn là từng ánh mắt nhau phải phân biệt cho bằng được.
Phàm Yến cùng Hàn Ý Nhi làm mặt quỷ, liếc mắt với Mậu Hoạch Ma cùng Ngô Kỳ Phong mà thì thào bên tai Lâm Nhược Dụ "Anh ta chẳng được gì, chỉ được cái lời nói cũng xem như đúng." Lâm Nhược Dụ tránh ánh mắt Quốc Chi Vũ nhìn cô, không rõ ý vị gì, trong lòng chỉ toàn hét lớn đó là ánh mắt xao xuyến đó, tốt nhất vẫn là lơ đi đi, bằng không cái nghịch nữ kia lại tung hứng anh trai cô mà bám theo cô luôn miệng "đại trượt tẩu." hận thiếu điều cắn lưỡi.
- Tớ đói bụng. Kiếm cái hội quán nào ăn đi, tớ muốn ăn đồ truyền thống.
Lỗi Tuy Đồng lúc nào không nói, lại ngay trước mặt Quốc Chiết Manh nói đến, anh ta còn không tích cực mà mặt dày mày dạn muốn đi theo, còn nói sẽ giới thiệu thật tốt hội quán. Dù sao những người ở đây, không ai biết ngoài Mậu Hoạch Ma cùng Ngô Kỳ Phong nhưng mà được mùa xem kịch, họ sẽ bỏ qua cho Lâm Nhược Dụ cái bướng bỉnh đáng ghét sao? Cho nên bắt tay nhau đồng lòng ngơ ngác hướng Quốc Chiết Manh phó thác.
Trong một gian phòng lớn giăng đèn lồng ở phía trên dày đặc, các cỗ đèn lưu trong giấy hoa nhí đỏ tạo nên một hiệu ứng chiếu ảnh ảo đẹp mắt ở trên trần nhà gỗ đàn hương khiến người ta vô cùng dễ chịu, thoải mái tinh thần mà bụng bắt đầu thấy đói khi ngửi được mùi thức ăn. Ở trên bàn xoay đại gia đình lớn, trước mặt mọi người sẽ được phục vụ một trà một nước lọc, còn lại sẽ được gọi sau nếu có yêu cầu. Cái không khí này Lục Nan Hy tương đối yêu thích.
Điều đặc biệt mà Lục Nan Hy ngạc nhiên vừa xen lẫn có chút hài lòng mà chính bản thân mình thấy nó quá kỳ lạ. Chính là mỗi người trên tay một thực đơn, không cần phải truyền cho nhau. Quả thực quá chu đáo, cô thắc mắc nhìn về nhân viên bên ngoài dày đặc cùng nhiều gian phòng kề cạnh nhau, thực ra hội quán này có bao nhiêu cái thực đơn vậy nhỉ? Có tâm tư.
- Cô có muốn ăn gì không?
Theo phản xạ sau lời hỏi han của Mậu Hoạch Ma, mọi người đều nhìn về phía Lục Nan Hy vẫn còn ngây ngốc nhìn ra ngoài, lại đôi môi có ý cười, gặp người quen sao? Rõ ràng đứng bên ngoài chỉ có nhân viên đồng phục như nhau.
Lục Nan Hy suy nghĩ bị cắt ngang. Đưa mắt nhìn vào thực đơn, cũng chẳng biết nãy giờ bọn họ ghi món nào rồi, lật đi lật lại cũng thấy hình như bản thân không đói, cho nên cô tuỳ tiện chỉ tay ngẫu nhiên một món, cả mắt cũng chưa đặt đến, chìa tay bưng ly nước hớp một ngụm chợt điện thoại cô reo lên một tiếng.
Tích Lãng: Đang ở đâu?
A! Nhìn màn hình là lão công cùng với trái tim nồng nhiệt bay bay khiến Lục Nan Hy không tự chủ cong môi cười xinh đẹp, tưởng tượng đến ngày càng tiến gần như những cặp đôi nồng nhiệt yêu nhau, đây là lần đầu tiên Tích Lãng dùng tin nhắn liên lạc cô nhưng mà cũng là rất kiệm lời, không sao cô hiểu ý là được. Mấy cái nam nhân ngồi xung quanh cũng không ngăn được có chút thất thần, rõ ràng ban nãy đối cô một chút tâm trạng cũng không tốt, trong điện thoại đó có gì hứng thú mà khiến cô cười tít mắt?
Chỉ một vài chữ nhìn ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn, nhìn vậy thôi chứ chẳng phải một ý là hỏi ở đâu đâu nga, chẳng hiểu sao nhìn thấy chỉ một chút như vậy, khiến Lục Nan Hy mềm lòng nhũn ra, hắn vẫn có thể hỏi Mộ Phi, vô thức nhìn ra Mộ Phi nghiêm người đứng ở bên ngoài nói anh ta không đói, mà hắn lại muốn cùng cô nhắn tin, theo thói quen ngày thường luôn kể hắn nghe cô sinh hoạt, hiện tại cứ nhắn ra y như bày lời nói.
Lục Nan Hy: bọn Ngô Kỳ Phong hồi chiều cùng em sống chết muốn đi cùng đến lớp học võ, hôm nay võ sư khác thay thế nhưng nhìn quá nghiêm khắc khiến không dám xuất khẩu, tập tăng năng suất hơn bình thường khiến cả người đều đau nhức ~ sau đó bọn họ than đói, tình cờ cùng với bọn Quốc Chiết Manh giới thiệu đến Gia An hội quán, vẫn còn đợi tiếp món.
Rất nhanh tin nhắn Lục Nan Hy vừa gửi thì đã nhận được lại đáp.
Tích Lãng: Tránh xa một chút.
Tích Lãng: Còn thuốc, cử chiều cần uống.
Tránh xa? Trong lời Tích Lãng là Quốc Chiết Manh a? Cô cũng không muốn cùng anh ta giao thiệp làm gì, nghe đến Lâm Nhược Dụ rắc rối sự cô đã muốn đề phòng từ trước, nhìn thấy anh ta hoàn toàn một chút ánh mắt cũng không để ý đến cô như muốn chào hỏi mới khiến cô dễ dàng thấy thoải mải hơn một chút. Với lại thuốc ở trưa cô đã uống, hiện tại cũng không muốn uống nữa. Cái vết thương cô ấy a, vô thức vuốt ve, chỉ là cái quái.
Lục Nan Hy bất giác căng thẳng, nhắn gửi vừa rồi còn khiến cô có chút phân vân, liệu hắn có trả lời không? Cô biết hắn bận rộn lại giành thời gian cho cô nhắn tin cho nên cũng không có lời nào cô nói thừa cả. Nhưng mà bình thường lời nói, cô không nhìn lại được cho nên mong chờ tin nhắn đến cô còn có thể cả ngày trời nhìn ngắm.
Tích Lãng: Hảo.
Lục Nan Hy đưa mắt sáng trưng nhìn xung quanh mọi người dường như mỗi người một chuyện bận rộn mới thầm đưa tay che miệng, hiện tại cô trong lòng ngọt ngào đến sâu răng, thầm đưa tay che miệng ngăn bản thân kích động hét lớn, cảm nhận tim mình đập thình thịch, như cái ngày đầu gặp hắn cô cũng vậy, đến hiện tại cảm giác vẫn như cũ mới mẻ không đổi, chân thật vô cùng, cô rất hài lòng. Cũng giống như tình yêu cô đối hắn, như một loại cố chấp không buông được, luôn luôn tự động làm mới rồi phác hoạ hắn thân ảnh càng in sâu vào tim hơn một chút. Chợt trong lòng cô xuất hiện cảm giác, tự hào!
Lục Nan Hy: Anh có uống cà phê không đấy?
Vui mừng nhưng cũng không quên được chuyện này.
Tích Lãng bận rộn chợt dừng tay, mắt trầm tư nhìn vào màn hình điện thoại sáng đèn chiếu vào hắn mâu quang có chút nhíu lại, Á Liên Á nhìn hắn xem báo cáo từ nãy giờ, cảm thấy có chút kỳ cục nhìn chằm chằm người ta nhưng chính mình lại không thể dời mắt nổi cái mỹ cảnh trần gian, chính là từng giây từng phút muốn chậm rãi một chút thưởng thức, trong lòng cũng rộn ràng, thấy hắn rốt cuộc cũng có phản ứng ngẩng đầu cho nên vội vã ánh mắt dời đi trấn định.
Tích Lãng: Không.
Con ngươi hổ phách nhìn ly cà phê đã được thay mới, híp dài đưa tay ra đánh một chứ ngắn gọn, nhấn gửi lại, tiếp tục nhìn vào bản báo cáo không do dự hay trầm tư nào.
- Hy Hy, tôi lướt weibo một hồi lâu gặp một cái topic bàn luận khiến nghĩ có chút không thông, cô nói xem nam nhân miền Bắc với nam nhân miền Nam, ai tướng mạo cao hơn?
- Miền Nam nhỉ? Mùa đông của chúng ta này quá lạnh, nghĩ không ra được có ảnh hưởng chiều cao hay không.
Lục Nan Hy suy ngẫm một chút, Tích Lãng trước mắt đã vô cùng cao, nhìn một lượt đều rất cao, khả năng đều hơn 1m9, cô định miệng trả lời miền Bắc bọn cô nam nhân cao hơn nhưng cô đã nhìn thấy đồng nghiệp Lục Hạ Thư cha cô, ông ấy người Tứ Xuyên mời đến nhà nói muốn mời một bửa cố hương cơm, cao muốn gần 2m, mỗi lần đứng bên cạnh cha cô, liền như một kỵ sĩ một nấm rơm chung chỗ. Cho nên vẫn là phải suy nghĩ một chút mới có thể trả lời được.
Lỗi Tuy Đồng khoé môi có chút muốn cười nhưng nhìn Lục Nan Hy cũng quá nghiêm túc nghĩ ngợi thay cô làm cô cái gì cũng không nói ra được càng không được cười. Lạnh cũng ảnh hưởng chiều cao ư? Còn câu nào hợp lý hơn không vậy?
- Đa số người ta bảo miền Bắc chúng ta nam nhân vẫn là thượng đỉnh chiều cao. Đúng như tớ nghĩ, nam nhân miền Bắc cao hơn nam nhân miền Nam, cậu cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, chỉ là bài test vui thôi.
Vừa vặn cơm được dọn lên, tự dưng ở giữa bàn thượng chính là phao câu vịt thật đúng chiếu thẳng vào mắt Lục Nan Hy, mọi người nhíu mày nhìn xung quanh tra hỏi, ai lại gọi cái món kinh khủng này vậy? Hỏi ra ai cũng lắc đầu không biết, vẻ mặt ngây ngẩn chắc chắn có thể tin tưởng, cô cũng theo phản xạ lắc đầu nhìn qua người khác. Chẳng lẽ ban nãy cái ngón tay này của cô ngọc ngà đã chỉ tuỳ tiện gọi món phao câu vịt ư? Cô len lén đưa mắt tra tình hình, hình như ai cũng bỏ qua rồi vì bụng đói cồn cào, cứ để một bên không ăn là được rồi, cô nhìn lại thực đơn một lần nữa, rõ là cái tên đẹp "Mật áp cúc hoa", còn gì không rõ nữa đâu. Bụng réo lên một tiếng, mày đừng như vậy, nó không có tác dụng với vết thương đâu nga.
Ăn xong cơm, Quốc Chiết Manh cũng không còn lý do nào để ở lại nữa liền giành lấy thanh toán dù sao anh là người giới thiệu mà, sau cùng ôm Quốc Chi Vũ vẫy vẫy tay chào Lục Nan Hy cùng Đường Giản Ân rời đi. Không khí vốn còn đình trệ nhưng sau khi bọn Quốc Chiết Manh rời đi liền ồn ào trở lại, nghe nói còn chưa có ý định ra về, còn muốn đi bar hay KTV gần đây gì đó. KTV Lục Nan Hy đã vào mấy lần còn bar thì chắc là mọi cái quán bar đều tương tự Bích Vũ nhưng cô chỉ có vào phòng bao riêng của Tích Lãng mà chưa bao giờ đặt chân bar tập thể cho nên sinh ra có chút tò mò mặc dù vẫn biết đó là nơi không tốt cho nhân phẩm nữ nhân trong mắt người ta đánh giá.
- Lâu lâu ra ngoài xả hơi chơi một chút, chúng ta không nói, Mộ Phi bắt buộc không được nói, chắc chắn Tích Lãng sẽ không cần lo lắng, chúng ta rất nhiều người bên cô a.
Mộ Phi đối ánh mắt Lâm Nhược Dụ còn hơn nhìn thấy khắc tinh, anh chỉ một đường im lặng đưa tay ôm ở ngực bản thân nhìn xung quanh với tư thế lúc nào cũng sẵn sàng để đối phó ngoài ý muốn thình lình sự.
Lục Nan Hy đưa mắt nhìn đối diện một ông lão dọn bàn nhỏ dụng cụ đóng khung ảnh ngồi tạm ở trước mái hiên của một hiệu nội thất, cô chợt nhớ ra tấm ảnh cô cùng Tích Lãng chụp cũng không thể không bỏ vào khung, đương nhiên sẽ dễ bị rách hoặc cũ dần. Nghĩ liền muốn làm ngay, Mộ Phi đi theo phía sau cô đến làm, chừng mười phút sau thì hoàn thành, lúc này mới xuất phát xe.
Đến một bar tương đối náo nhiệt nhưng không phải Bích Vũ, nhìn hiệu Tam Sương chợt nhớ đến lúc Tiểu A giải thích cô nghe vụ Lăng Khấu Thiên ẩu đả với Quẩn Tam Mịch mà hai cái cẩu phụ hoạ nhiệt tình đẩy Lăng Khấu Thiên vào chỗ khó xử chính là hai thân ái nhiệt nhiệt Tứ Lâu Mạng cùng Mao Tĩnh Ly. Kể ra mới thấy cô vẫn còn nhớ chuyện của họ rõ ràng đến vậy.
- Mau vào đi, cô từ lúc ở Gia An đến hiện tại sao cứ như người vô hồn thế.
Ngô Kỳ Phong đưa tay nắm vai Lục Nan Hy phía sau đẩy vào, thấy cô không kháng cự chính anh ta cũng không để ý mấy cái gì mà nam nữ bất tương thân. Đúng thật là anh ta đôi lúc quá phiền phức nhưng cô chỉ thân thiết anh ta nhất, nếu không có anh, nhất định cô chán muốn chết luôn. Nhưng mà Tam Sương so với Bích Vũ khâu ra vào rất tuỳ tiện lại có chút nghiêng về thiên hướng thả rông.
- Vào đúng thời điểm bán hồng bao luôn kìa.
Bán hồng bao? Lục Nan Hy đưa mắt nhìn phía trước nhạc sập sình đinh tai nhức ói, lồng ngực có chút đập nhanh với nhịp đập của âm, cố gắng quan sát mà tiêu hoá lời này của Ngô Kỳ Phong, trên đài cao như mấy cái sàn biểu diễn người mẫu đi đi lại lại vậy, nữ nhân mặc sức đua nhau son phấn ăn mặc hở trên thiếu dưới mời gọi đi dạo vài vòng, cái tên quản lý ăn mặc bảnh bao thoạt hình rất ra dáng tuấn tú, nhưng vì quá xa với lại quá tối làm tầm mắt cô không thể nhìn chi tiết hơn. Càng tiến gần cô lại càng thấy mấy nữ nhân kia đa phần là kiêng dè đối với tên quản lý này, trước mặt khách hàng như mấy tên đại hào phú bụng phệ thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì cố gắng quyến rũ mười phần, cười xinh đẹp đến muốn hoá ngẩn nhưng xoay người thì lại căng thẳng nhíu mày.
- Thấy mấy nữ nhân kia? Hứng thú ra giá, liền cùng ngủ một đêm. Toàn là hàng cực phẩm mới mang ra, không phải tuỳ tiện mà có thể bán.
Lục Nan Hy cũng là nữ nhân, nghe lời này thì nên thế nào, một tiền bỏ ra liền mua được một phụ nữ, sao nghe có vẻ tức cười quá vậy? Nghe thế còn tưởng nãy giờ đi nhầm vào tiệm tạp hoá muốn mua gì thì thoải mái mua đi nga. Ngô Kỳ Phong nhanh chóng muốn giải thích nhưng nhìn vào cô một nụ cười trào phúng, cả trong ánh mắt đen sáng ngời kia cũng là ý khinh thường cho nên anh cái gì cũng như chặn ở yết hầu không nói gì nữa. Cô quá mức vô hại, lần đầu thấy cảnh này cũng không quá kỳ lạ chỗ nào, cho nên cứ để cô quen ngỡ ngàng như vậy đi, có ma sát thì mới có quen.
- Sau một đợt nhạc kia kết thúc liền bắt đầu rồi. Quá là đúng chúng ta vào, có thể vui mắt một chút.
Lục Nan Hy khó hiểu ngồi vào ghế, nhìn một lượt đông đúc người, cả bọn Hàn Ý Nhi cũng không có cái ánh mắt khó nhìn nhận nhìn lên đài kia di chuyển từng người uốn éo muốn nhức mắt. Thì ra, hồng bao đối với cái sự này cũng đâu khác nhau, một khắc đêm xuân đâu khác hồng bao nhận là mấy, cái cách gọi rất có hứng nga.
Rượu tự động được mang lên, Lục Nan Hy khó chịu ánh mắt nam nhân vài người đặt ở cô dò xét như muốn nhìn thấu da thấu thịt, quá ồn ào để giao tiếp với nhau cho nên căn bản ai cũng lười đối chuyện với nhau trừ khi rất cần thiết. Cô cũng không cách nào nói ra lời muốn nói, cho nên đành miễn cưỡng tiếp rượu vào tay dù biết nó chẳng tốt cho vết thương nhưng cũng không có chỗ cho cô kén muốn gọi thứ khác. Đưa môi nhấp một ngụm, so với cái lần say quên trời đất đêm đó, hiện tại cảm giác không khác mấy, cả người tràn đầy tâm sự nhưng lại thần trí trống rỗng, hai loại cảm xúc trái ngược cùng tiến đều cô khó xử, đầu lưỡi một vị cay xè khiến mắt có chút đỏ, uống thì nhiều nhưng quen lại là một chuyện, vẫn là cô không thích hợp với cái nơi bát nháo với rượu này.
Chợt Lâm Nhược Dụ tách khỏi bọn Lục Nan Hy, bước chân lửng thửng kiên định đi từ phía sau tiến lên sân khấu đến gần tên quản lý mặt hoa ban nãy, trò chuyện rất là vui vẻ, còn không phải muốn nói là quá thân thiết, tên đó ôm lấy eo nhỏ Lâm Nhược Dụ tay tuỳ tiện lên xuống còn hôn lên gò má cô ấy, mà cô ta một đường chỉ có cười tiếp nhận, tay cũng đặt ở cổ hắn ta mà ôm, cơ hồ hai cơ thể dính chặt. Lục Nan Hy kinh hãi mà trợn mắt, hai gò má nhiễm hồng, may là xung quanh tối màu cho nên không ai thấy cô biểu cảm, nếu không họ sẽ hỏi cô có đi lạc hay không? Vào bar nhìn cảnh này lại đỏ mặt thì chính là một không đi lầm thì hai cũng là suy nghĩ không thông bước vào, nhạc quá lớn cô không thể nào nghe được tiếng mình nữa, chợt đưa tay đánh mạnh vào tay Ngô Kỳ Phong bên cạnh một cái đau điếng, đồng thời chỉ tay hướng Lâm Nhược Dụ, ý cô là Lâm Nhược Dụ say rồi biến hồ đồ sao?
Chỉ thấy Ngô Kỳ Phong như thầm hiểu Lục Nan Hy lo lắng mà lắc đầu tiếp tục vui vẻ uống rượu, tay ôm một nữ nhân tiếp rượu, cô nhìn chằm chằm anh ta, chắc là không cần lo lắng đâu, nếu không - cùng bằng hữu anh ta không thể nào ngồi yên rồi.
Bên dưới bọn hào phú kia đưa mắt đến Lâm Nhược Dụ trong tay quản lý quá phận hôn nhau lại cười cười đẩy đẩy, thực khiến muốn nóng người, thân nhiệt đang kích thích. Ai cũng sáng mắt nhìn đường cong hoàn mỹ Lâm Nhược Dụ khiêu gợi, cô cũng nhảy lên đài, không phải cũng là hồng bao đợi lát mua? Trùng hợp thay, lúc này cô đang mặc váy sơmi, cúc áo thả rất nhiều cúc có thể nhìn thấy ẩn hiện ngực, dưới thì lộ ra đôi chân hoàn mỹ cao ráo trắng nõn không tì vết, ở mông như không ôm hết mà cứ lồ lộ ra đó, cùng gương mặt này quá mức xinh đẹp cuốn hút, nốt ruồi ở đuôi mắt càng yêu kiều yêu nghiệt.
- Mỹ nhân, có thể chưa bắt đầu hồng bao chương trình mà thương lượng với cô không? Sẽ trả thêm phí mà. - Đông người cùng lên tiếng.
Lâm Nhược Dụ vốn gặp lại cái bạn hữu Mân Thì Cao mà anh ta thấy cô từ xuất ngoại ít lần trở về, gặp lại hôm nay đúng là có chút không ngăn được mừng rỡ, lại chẳng giống bạn hữu bởi quan hệ hai người đã xác định là không rõ ràng, có thể tuỳ tiện ôm hôn nhau bất cứ lúc nào trước mặt mọi người nhưng cũng có đôi lúc bên nhau tâm sự chuyện đời như hai bạn hữu thân thiết cho nên cô cái gì cũng không để ý. Nhưng mà mấy cái tên dưới kia cố tình làm cô mất hứng, đẩy mạnh ngực Mân Thì Cao quyến luyến môi cô không rời. Chính đôi môi sưng đỏ bóng loáng càng thêm mỹ lệ thập phần, quay người cầm lấy micro trong tay Mân Thì Cao, cười nhe răng lè lưỡi tinh nghịch, đạp gót về trước không ngại nam nhân để ý cái gì cô bên dưới váy, nhưng nhìn rõ ràng được cô trong mắt quá mất hứng.
- Thứ cho các đại nhân này, tôi đây vô giá. Hôm nay vô tình ghé qua Bích Sương, lại hồng bao thời điểm, chúc phát chúc phát!!!
Vang lên đồng loạt tiếng than thở không can tâm, lại có người xen lẫn ánh mắt cười nhạo như xem truyện cười, như nghĩ họ cố tình nói cô làm giá, mèo bài đặt chê mỡ cho nên liếc mắt về Mân Thì Cao, anh ta cũng cười cười quệt môi nuối tiếc gật đầu khẳng định, còn có cho người ta cái loại, cô không phải là gái bán hoa chớ lại gần vô cùng rõ ràng. Mấy nữ nhân bị làm lu mờ kia liếc về phía cô căm ghét, nhìn cô như thể làm chủ luôn cả sân khấu, mọi ánh mắt có thể lơ đễnh không thú ban nãy hiện tại biến đổi cố định, mông - ngực - mặt Lâm Nhược Dụ.
Lâm Nhược Dụ cuồng dã cười lớn một tiếng như hoa hồng gai góc sớm tối đều không buồn mà quyến rũ mị hoặc, quẳng micro lại cho Mân Thì Cao, phi một đoạn đẹp mắt trực tiếp nhảy xuống sân khấu cao khiến ai cũng thầm rít lạnh, cực phẩm quá có cá tính, thâu tóm trên giường chính là trong đầu ai cũng, muốn bao nhiêu sảng khoái liền có bấy nhiêu.
Chính vì cái lý do này mà bàn của bọn Lục Nan Hy cô ngồi càng được chú ý hơn. Lúc này mới phát hiện, thì ra William cùng Virginia đã bỏ về trước bởi vì sợ thỏ con ồn ào nhiều người hoảng sợ...
Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
( ̄▽ ̄ ") Tiên sinh thỉnh tự trọng một chút. Có cần phải thẳng tính như vậy không? Cái gì mà nhạy cảm, muốn gây rối hiểu lầm để cánh sát viên dân sự đến bắt lấy một bọn đi ăn bánh uống trà rời viết báo cáo sự tình giày vò căn phòng hừng hực như hoả diệm sơn à? Có chút góp ý điều hoà nha đại bản ~
Quốc Chiết Manh buông tay Đường Giản Ân nhìn anh ta nghịch ngợm đối lời nói kia cảm thấy ngứa ngáy, nhìn qua nhìn lại vừa xôn xao vừa rối loạn người, nghe tin hôm nay Lục Nan Hy trở lại học, anh ta mới bỏ thời gian đến đón Quốc Chi Vũ, bằng không, có trả tiền phí đưa đón không Quốc gia phụ thân, yêu dấu thân ái?
- Hốt bạc? Cũng gần giống như vậy. - Nam nhân không sợ chết trong bọn lên tiếng.
Quốc Chiết Manh chính vì tích cực chen lấn, trong đầu nảy lên ý định rõ ràng, giải cứu Vũ Vũ a. Nhưng mà đã vào đến nơi rồi, chỉ ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào bọn Lục Nan Hy, Quốc Chi Vũ đứng bên cạnh rất lâu cũng anh không phát hiện được, uỷ khuất mà hét lớn.
Đại khái là mười phút sau, cảnh vệ viên nhiều người cùng quản lý chạy nhanh đến oai vệ lời nói vì an toàn mà dẹp loạn??? Khủng bố ở đây nga ~ Bọn Lục Nan Hy đều đã thay đồ ra, rất vừa vặn Quốc Chiết Manh đã đón ở trước cửa.
- Nhược Nhược, em vẫn xinh đẹp...muốn chết luôn, như cái ngày em quyến rũ anh vậy.
Lâm Nhược Dụ vốn giả ngơ không muốn để mắt cái tên dở hơi Quốc Chiết Manh ánh mắt ở cô vẫn bùng cháy thèm khát không đổi, ngược lại chiều hướng tăng dần khiến cô không sợ trời không sợ đất cũng phải tởm lợm anh ta, cái nhấn mạnh vế cuối kia liền muốn tẩn anh ta một trận cho hả giận, dám hất vào mặt cô một ráo nước lạnh sao? Theo như thường tình, Lâm Nhược Dụ chắc chắn sẽ đẩy ánh mắt đáng thương nhìn Đường Giản Ân bên cạnh anh ta, sao mà can đảm chịu đựng cái thể loại này vậy chứ nhưng mà cô lại không, không cảm thấy chỗ nào đáng thương. Nữ nhân với nữ nhân, vẫn là từng ánh mắt nhau phải phân biệt cho bằng được.
Phàm Yến cùng Hàn Ý Nhi làm mặt quỷ, liếc mắt với Mậu Hoạch Ma cùng Ngô Kỳ Phong mà thì thào bên tai Lâm Nhược Dụ "Anh ta chẳng được gì, chỉ được cái lời nói cũng xem như đúng." Lâm Nhược Dụ tránh ánh mắt Quốc Chi Vũ nhìn cô, không rõ ý vị gì, trong lòng chỉ toàn hét lớn đó là ánh mắt xao xuyến đó, tốt nhất vẫn là lơ đi đi, bằng không cái nghịch nữ kia lại tung hứng anh trai cô mà bám theo cô luôn miệng "đại trượt tẩu." hận thiếu điều cắn lưỡi.
- Tớ đói bụng. Kiếm cái hội quán nào ăn đi, tớ muốn ăn đồ truyền thống.
Lỗi Tuy Đồng lúc nào không nói, lại ngay trước mặt Quốc Chiết Manh nói đến, anh ta còn không tích cực mà mặt dày mày dạn muốn đi theo, còn nói sẽ giới thiệu thật tốt hội quán. Dù sao những người ở đây, không ai biết ngoài Mậu Hoạch Ma cùng Ngô Kỳ Phong nhưng mà được mùa xem kịch, họ sẽ bỏ qua cho Lâm Nhược Dụ cái bướng bỉnh đáng ghét sao? Cho nên bắt tay nhau đồng lòng ngơ ngác hướng Quốc Chiết Manh phó thác.
Trong một gian phòng lớn giăng đèn lồng ở phía trên dày đặc, các cỗ đèn lưu trong giấy hoa nhí đỏ tạo nên một hiệu ứng chiếu ảnh ảo đẹp mắt ở trên trần nhà gỗ đàn hương khiến người ta vô cùng dễ chịu, thoải mái tinh thần mà bụng bắt đầu thấy đói khi ngửi được mùi thức ăn. Ở trên bàn xoay đại gia đình lớn, trước mặt mọi người sẽ được phục vụ một trà một nước lọc, còn lại sẽ được gọi sau nếu có yêu cầu. Cái không khí này Lục Nan Hy tương đối yêu thích.
Điều đặc biệt mà Lục Nan Hy ngạc nhiên vừa xen lẫn có chút hài lòng mà chính bản thân mình thấy nó quá kỳ lạ. Chính là mỗi người trên tay một thực đơn, không cần phải truyền cho nhau. Quả thực quá chu đáo, cô thắc mắc nhìn về nhân viên bên ngoài dày đặc cùng nhiều gian phòng kề cạnh nhau, thực ra hội quán này có bao nhiêu cái thực đơn vậy nhỉ? Có tâm tư.
- Cô có muốn ăn gì không?
Theo phản xạ sau lời hỏi han của Mậu Hoạch Ma, mọi người đều nhìn về phía Lục Nan Hy vẫn còn ngây ngốc nhìn ra ngoài, lại đôi môi có ý cười, gặp người quen sao? Rõ ràng đứng bên ngoài chỉ có nhân viên đồng phục như nhau.
Lục Nan Hy suy nghĩ bị cắt ngang. Đưa mắt nhìn vào thực đơn, cũng chẳng biết nãy giờ bọn họ ghi món nào rồi, lật đi lật lại cũng thấy hình như bản thân không đói, cho nên cô tuỳ tiện chỉ tay ngẫu nhiên một món, cả mắt cũng chưa đặt đến, chìa tay bưng ly nước hớp một ngụm chợt điện thoại cô reo lên một tiếng.
Tích Lãng: Đang ở đâu?
A! Nhìn màn hình là lão công cùng với trái tim nồng nhiệt bay bay khiến Lục Nan Hy không tự chủ cong môi cười xinh đẹp, tưởng tượng đến ngày càng tiến gần như những cặp đôi nồng nhiệt yêu nhau, đây là lần đầu tiên Tích Lãng dùng tin nhắn liên lạc cô nhưng mà cũng là rất kiệm lời, không sao cô hiểu ý là được. Mấy cái nam nhân ngồi xung quanh cũng không ngăn được có chút thất thần, rõ ràng ban nãy đối cô một chút tâm trạng cũng không tốt, trong điện thoại đó có gì hứng thú mà khiến cô cười tít mắt?
Chỉ một vài chữ nhìn ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn, nhìn vậy thôi chứ chẳng phải một ý là hỏi ở đâu đâu nga, chẳng hiểu sao nhìn thấy chỉ một chút như vậy, khiến Lục Nan Hy mềm lòng nhũn ra, hắn vẫn có thể hỏi Mộ Phi, vô thức nhìn ra Mộ Phi nghiêm người đứng ở bên ngoài nói anh ta không đói, mà hắn lại muốn cùng cô nhắn tin, theo thói quen ngày thường luôn kể hắn nghe cô sinh hoạt, hiện tại cứ nhắn ra y như bày lời nói.
Lục Nan Hy: bọn Ngô Kỳ Phong hồi chiều cùng em sống chết muốn đi cùng đến lớp học võ, hôm nay võ sư khác thay thế nhưng nhìn quá nghiêm khắc khiến không dám xuất khẩu, tập tăng năng suất hơn bình thường khiến cả người đều đau nhức ~ sau đó bọn họ than đói, tình cờ cùng với bọn Quốc Chiết Manh giới thiệu đến Gia An hội quán, vẫn còn đợi tiếp món.
Rất nhanh tin nhắn Lục Nan Hy vừa gửi thì đã nhận được lại đáp.
Tích Lãng: Tránh xa một chút.
Tích Lãng: Còn thuốc, cử chiều cần uống.
Tránh xa? Trong lời Tích Lãng là Quốc Chiết Manh a? Cô cũng không muốn cùng anh ta giao thiệp làm gì, nghe đến Lâm Nhược Dụ rắc rối sự cô đã muốn đề phòng từ trước, nhìn thấy anh ta hoàn toàn một chút ánh mắt cũng không để ý đến cô như muốn chào hỏi mới khiến cô dễ dàng thấy thoải mải hơn một chút. Với lại thuốc ở trưa cô đã uống, hiện tại cũng không muốn uống nữa. Cái vết thương cô ấy a, vô thức vuốt ve, chỉ là cái quái.
Lục Nan Hy bất giác căng thẳng, nhắn gửi vừa rồi còn khiến cô có chút phân vân, liệu hắn có trả lời không? Cô biết hắn bận rộn lại giành thời gian cho cô nhắn tin cho nên cũng không có lời nào cô nói thừa cả. Nhưng mà bình thường lời nói, cô không nhìn lại được cho nên mong chờ tin nhắn đến cô còn có thể cả ngày trời nhìn ngắm.
Tích Lãng: Hảo.
Lục Nan Hy đưa mắt sáng trưng nhìn xung quanh mọi người dường như mỗi người một chuyện bận rộn mới thầm đưa tay che miệng, hiện tại cô trong lòng ngọt ngào đến sâu răng, thầm đưa tay che miệng ngăn bản thân kích động hét lớn, cảm nhận tim mình đập thình thịch, như cái ngày đầu gặp hắn cô cũng vậy, đến hiện tại cảm giác vẫn như cũ mới mẻ không đổi, chân thật vô cùng, cô rất hài lòng. Cũng giống như tình yêu cô đối hắn, như một loại cố chấp không buông được, luôn luôn tự động làm mới rồi phác hoạ hắn thân ảnh càng in sâu vào tim hơn một chút. Chợt trong lòng cô xuất hiện cảm giác, tự hào!
Lục Nan Hy: Anh có uống cà phê không đấy?
Vui mừng nhưng cũng không quên được chuyện này.
Tích Lãng bận rộn chợt dừng tay, mắt trầm tư nhìn vào màn hình điện thoại sáng đèn chiếu vào hắn mâu quang có chút nhíu lại, Á Liên Á nhìn hắn xem báo cáo từ nãy giờ, cảm thấy có chút kỳ cục nhìn chằm chằm người ta nhưng chính mình lại không thể dời mắt nổi cái mỹ cảnh trần gian, chính là từng giây từng phút muốn chậm rãi một chút thưởng thức, trong lòng cũng rộn ràng, thấy hắn rốt cuộc cũng có phản ứng ngẩng đầu cho nên vội vã ánh mắt dời đi trấn định.
Tích Lãng: Không.
Con ngươi hổ phách nhìn ly cà phê đã được thay mới, híp dài đưa tay ra đánh một chứ ngắn gọn, nhấn gửi lại, tiếp tục nhìn vào bản báo cáo không do dự hay trầm tư nào.
- Hy Hy, tôi lướt weibo một hồi lâu gặp một cái topic bàn luận khiến nghĩ có chút không thông, cô nói xem nam nhân miền Bắc với nam nhân miền Nam, ai tướng mạo cao hơn?
- Miền Nam nhỉ? Mùa đông của chúng ta này quá lạnh, nghĩ không ra được có ảnh hưởng chiều cao hay không.
Lục Nan Hy suy ngẫm một chút, Tích Lãng trước mắt đã vô cùng cao, nhìn một lượt đều rất cao, khả năng đều hơn 1m9, cô định miệng trả lời miền Bắc bọn cô nam nhân cao hơn nhưng cô đã nhìn thấy đồng nghiệp Lục Hạ Thư cha cô, ông ấy người Tứ Xuyên mời đến nhà nói muốn mời một bửa cố hương cơm, cao muốn gần 2m, mỗi lần đứng bên cạnh cha cô, liền như một kỵ sĩ một nấm rơm chung chỗ. Cho nên vẫn là phải suy nghĩ một chút mới có thể trả lời được.
Lỗi Tuy Đồng khoé môi có chút muốn cười nhưng nhìn Lục Nan Hy cũng quá nghiêm túc nghĩ ngợi thay cô làm cô cái gì cũng không nói ra được càng không được cười. Lạnh cũng ảnh hưởng chiều cao ư? Còn câu nào hợp lý hơn không vậy?
- Đa số người ta bảo miền Bắc chúng ta nam nhân vẫn là thượng đỉnh chiều cao. Đúng như tớ nghĩ, nam nhân miền Bắc cao hơn nam nhân miền Nam, cậu cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, chỉ là bài test vui thôi.
Vừa vặn cơm được dọn lên, tự dưng ở giữa bàn thượng chính là phao câu vịt thật đúng chiếu thẳng vào mắt Lục Nan Hy, mọi người nhíu mày nhìn xung quanh tra hỏi, ai lại gọi cái món kinh khủng này vậy? Hỏi ra ai cũng lắc đầu không biết, vẻ mặt ngây ngẩn chắc chắn có thể tin tưởng, cô cũng theo phản xạ lắc đầu nhìn qua người khác. Chẳng lẽ ban nãy cái ngón tay này của cô ngọc ngà đã chỉ tuỳ tiện gọi món phao câu vịt ư? Cô len lén đưa mắt tra tình hình, hình như ai cũng bỏ qua rồi vì bụng đói cồn cào, cứ để một bên không ăn là được rồi, cô nhìn lại thực đơn một lần nữa, rõ là cái tên đẹp "Mật áp cúc hoa", còn gì không rõ nữa đâu. Bụng réo lên một tiếng, mày đừng như vậy, nó không có tác dụng với vết thương đâu nga.
Ăn xong cơm, Quốc Chiết Manh cũng không còn lý do nào để ở lại nữa liền giành lấy thanh toán dù sao anh là người giới thiệu mà, sau cùng ôm Quốc Chi Vũ vẫy vẫy tay chào Lục Nan Hy cùng Đường Giản Ân rời đi. Không khí vốn còn đình trệ nhưng sau khi bọn Quốc Chiết Manh rời đi liền ồn ào trở lại, nghe nói còn chưa có ý định ra về, còn muốn đi bar hay KTV gần đây gì đó. KTV Lục Nan Hy đã vào mấy lần còn bar thì chắc là mọi cái quán bar đều tương tự Bích Vũ nhưng cô chỉ có vào phòng bao riêng của Tích Lãng mà chưa bao giờ đặt chân bar tập thể cho nên sinh ra có chút tò mò mặc dù vẫn biết đó là nơi không tốt cho nhân phẩm nữ nhân trong mắt người ta đánh giá.
- Lâu lâu ra ngoài xả hơi chơi một chút, chúng ta không nói, Mộ Phi bắt buộc không được nói, chắc chắn Tích Lãng sẽ không cần lo lắng, chúng ta rất nhiều người bên cô a.
Mộ Phi đối ánh mắt Lâm Nhược Dụ còn hơn nhìn thấy khắc tinh, anh chỉ một đường im lặng đưa tay ôm ở ngực bản thân nhìn xung quanh với tư thế lúc nào cũng sẵn sàng để đối phó ngoài ý muốn thình lình sự.
Lục Nan Hy đưa mắt nhìn đối diện một ông lão dọn bàn nhỏ dụng cụ đóng khung ảnh ngồi tạm ở trước mái hiên của một hiệu nội thất, cô chợt nhớ ra tấm ảnh cô cùng Tích Lãng chụp cũng không thể không bỏ vào khung, đương nhiên sẽ dễ bị rách hoặc cũ dần. Nghĩ liền muốn làm ngay, Mộ Phi đi theo phía sau cô đến làm, chừng mười phút sau thì hoàn thành, lúc này mới xuất phát xe.
Đến một bar tương đối náo nhiệt nhưng không phải Bích Vũ, nhìn hiệu Tam Sương chợt nhớ đến lúc Tiểu A giải thích cô nghe vụ Lăng Khấu Thiên ẩu đả với Quẩn Tam Mịch mà hai cái cẩu phụ hoạ nhiệt tình đẩy Lăng Khấu Thiên vào chỗ khó xử chính là hai thân ái nhiệt nhiệt Tứ Lâu Mạng cùng Mao Tĩnh Ly. Kể ra mới thấy cô vẫn còn nhớ chuyện của họ rõ ràng đến vậy.
- Mau vào đi, cô từ lúc ở Gia An đến hiện tại sao cứ như người vô hồn thế.
Ngô Kỳ Phong đưa tay nắm vai Lục Nan Hy phía sau đẩy vào, thấy cô không kháng cự chính anh ta cũng không để ý mấy cái gì mà nam nữ bất tương thân. Đúng thật là anh ta đôi lúc quá phiền phức nhưng cô chỉ thân thiết anh ta nhất, nếu không có anh, nhất định cô chán muốn chết luôn. Nhưng mà Tam Sương so với Bích Vũ khâu ra vào rất tuỳ tiện lại có chút nghiêng về thiên hướng thả rông.
- Vào đúng thời điểm bán hồng bao luôn kìa.
Bán hồng bao? Lục Nan Hy đưa mắt nhìn phía trước nhạc sập sình đinh tai nhức ói, lồng ngực có chút đập nhanh với nhịp đập của âm, cố gắng quan sát mà tiêu hoá lời này của Ngô Kỳ Phong, trên đài cao như mấy cái sàn biểu diễn người mẫu đi đi lại lại vậy, nữ nhân mặc sức đua nhau son phấn ăn mặc hở trên thiếu dưới mời gọi đi dạo vài vòng, cái tên quản lý ăn mặc bảnh bao thoạt hình rất ra dáng tuấn tú, nhưng vì quá xa với lại quá tối làm tầm mắt cô không thể nhìn chi tiết hơn. Càng tiến gần cô lại càng thấy mấy nữ nhân kia đa phần là kiêng dè đối với tên quản lý này, trước mặt khách hàng như mấy tên đại hào phú bụng phệ thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì cố gắng quyến rũ mười phần, cười xinh đẹp đến muốn hoá ngẩn nhưng xoay người thì lại căng thẳng nhíu mày.
- Thấy mấy nữ nhân kia? Hứng thú ra giá, liền cùng ngủ một đêm. Toàn là hàng cực phẩm mới mang ra, không phải tuỳ tiện mà có thể bán.
Lục Nan Hy cũng là nữ nhân, nghe lời này thì nên thế nào, một tiền bỏ ra liền mua được một phụ nữ, sao nghe có vẻ tức cười quá vậy? Nghe thế còn tưởng nãy giờ đi nhầm vào tiệm tạp hoá muốn mua gì thì thoải mái mua đi nga. Ngô Kỳ Phong nhanh chóng muốn giải thích nhưng nhìn vào cô một nụ cười trào phúng, cả trong ánh mắt đen sáng ngời kia cũng là ý khinh thường cho nên anh cái gì cũng như chặn ở yết hầu không nói gì nữa. Cô quá mức vô hại, lần đầu thấy cảnh này cũng không quá kỳ lạ chỗ nào, cho nên cứ để cô quen ngỡ ngàng như vậy đi, có ma sát thì mới có quen.
- Sau một đợt nhạc kia kết thúc liền bắt đầu rồi. Quá là đúng chúng ta vào, có thể vui mắt một chút.
Lục Nan Hy khó hiểu ngồi vào ghế, nhìn một lượt đông đúc người, cả bọn Hàn Ý Nhi cũng không có cái ánh mắt khó nhìn nhận nhìn lên đài kia di chuyển từng người uốn éo muốn nhức mắt. Thì ra, hồng bao đối với cái sự này cũng đâu khác nhau, một khắc đêm xuân đâu khác hồng bao nhận là mấy, cái cách gọi rất có hứng nga.
Rượu tự động được mang lên, Lục Nan Hy khó chịu ánh mắt nam nhân vài người đặt ở cô dò xét như muốn nhìn thấu da thấu thịt, quá ồn ào để giao tiếp với nhau cho nên căn bản ai cũng lười đối chuyện với nhau trừ khi rất cần thiết. Cô cũng không cách nào nói ra lời muốn nói, cho nên đành miễn cưỡng tiếp rượu vào tay dù biết nó chẳng tốt cho vết thương nhưng cũng không có chỗ cho cô kén muốn gọi thứ khác. Đưa môi nhấp một ngụm, so với cái lần say quên trời đất đêm đó, hiện tại cảm giác không khác mấy, cả người tràn đầy tâm sự nhưng lại thần trí trống rỗng, hai loại cảm xúc trái ngược cùng tiến đều cô khó xử, đầu lưỡi một vị cay xè khiến mắt có chút đỏ, uống thì nhiều nhưng quen lại là một chuyện, vẫn là cô không thích hợp với cái nơi bát nháo với rượu này.
Chợt Lâm Nhược Dụ tách khỏi bọn Lục Nan Hy, bước chân lửng thửng kiên định đi từ phía sau tiến lên sân khấu đến gần tên quản lý mặt hoa ban nãy, trò chuyện rất là vui vẻ, còn không phải muốn nói là quá thân thiết, tên đó ôm lấy eo nhỏ Lâm Nhược Dụ tay tuỳ tiện lên xuống còn hôn lên gò má cô ấy, mà cô ta một đường chỉ có cười tiếp nhận, tay cũng đặt ở cổ hắn ta mà ôm, cơ hồ hai cơ thể dính chặt. Lục Nan Hy kinh hãi mà trợn mắt, hai gò má nhiễm hồng, may là xung quanh tối màu cho nên không ai thấy cô biểu cảm, nếu không họ sẽ hỏi cô có đi lạc hay không? Vào bar nhìn cảnh này lại đỏ mặt thì chính là một không đi lầm thì hai cũng là suy nghĩ không thông bước vào, nhạc quá lớn cô không thể nào nghe được tiếng mình nữa, chợt đưa tay đánh mạnh vào tay Ngô Kỳ Phong bên cạnh một cái đau điếng, đồng thời chỉ tay hướng Lâm Nhược Dụ, ý cô là Lâm Nhược Dụ say rồi biến hồ đồ sao?
Chỉ thấy Ngô Kỳ Phong như thầm hiểu Lục Nan Hy lo lắng mà lắc đầu tiếp tục vui vẻ uống rượu, tay ôm một nữ nhân tiếp rượu, cô nhìn chằm chằm anh ta, chắc là không cần lo lắng đâu, nếu không - cùng bằng hữu anh ta không thể nào ngồi yên rồi.
Bên dưới bọn hào phú kia đưa mắt đến Lâm Nhược Dụ trong tay quản lý quá phận hôn nhau lại cười cười đẩy đẩy, thực khiến muốn nóng người, thân nhiệt đang kích thích. Ai cũng sáng mắt nhìn đường cong hoàn mỹ Lâm Nhược Dụ khiêu gợi, cô cũng nhảy lên đài, không phải cũng là hồng bao đợi lát mua? Trùng hợp thay, lúc này cô đang mặc váy sơmi, cúc áo thả rất nhiều cúc có thể nhìn thấy ẩn hiện ngực, dưới thì lộ ra đôi chân hoàn mỹ cao ráo trắng nõn không tì vết, ở mông như không ôm hết mà cứ lồ lộ ra đó, cùng gương mặt này quá mức xinh đẹp cuốn hút, nốt ruồi ở đuôi mắt càng yêu kiều yêu nghiệt.
- Mỹ nhân, có thể chưa bắt đầu hồng bao chương trình mà thương lượng với cô không? Sẽ trả thêm phí mà. - Đông người cùng lên tiếng.
Lâm Nhược Dụ vốn gặp lại cái bạn hữu Mân Thì Cao mà anh ta thấy cô từ xuất ngoại ít lần trở về, gặp lại hôm nay đúng là có chút không ngăn được mừng rỡ, lại chẳng giống bạn hữu bởi quan hệ hai người đã xác định là không rõ ràng, có thể tuỳ tiện ôm hôn nhau bất cứ lúc nào trước mặt mọi người nhưng cũng có đôi lúc bên nhau tâm sự chuyện đời như hai bạn hữu thân thiết cho nên cô cái gì cũng không để ý. Nhưng mà mấy cái tên dưới kia cố tình làm cô mất hứng, đẩy mạnh ngực Mân Thì Cao quyến luyến môi cô không rời. Chính đôi môi sưng đỏ bóng loáng càng thêm mỹ lệ thập phần, quay người cầm lấy micro trong tay Mân Thì Cao, cười nhe răng lè lưỡi tinh nghịch, đạp gót về trước không ngại nam nhân để ý cái gì cô bên dưới váy, nhưng nhìn rõ ràng được cô trong mắt quá mất hứng.
- Thứ cho các đại nhân này, tôi đây vô giá. Hôm nay vô tình ghé qua Bích Sương, lại hồng bao thời điểm, chúc phát chúc phát!!!
Vang lên đồng loạt tiếng than thở không can tâm, lại có người xen lẫn ánh mắt cười nhạo như xem truyện cười, như nghĩ họ cố tình nói cô làm giá, mèo bài đặt chê mỡ cho nên liếc mắt về Mân Thì Cao, anh ta cũng cười cười quệt môi nuối tiếc gật đầu khẳng định, còn có cho người ta cái loại, cô không phải là gái bán hoa chớ lại gần vô cùng rõ ràng. Mấy nữ nhân bị làm lu mờ kia liếc về phía cô căm ghét, nhìn cô như thể làm chủ luôn cả sân khấu, mọi ánh mắt có thể lơ đễnh không thú ban nãy hiện tại biến đổi cố định, mông - ngực - mặt Lâm Nhược Dụ.
Lâm Nhược Dụ cuồng dã cười lớn một tiếng như hoa hồng gai góc sớm tối đều không buồn mà quyến rũ mị hoặc, quẳng micro lại cho Mân Thì Cao, phi một đoạn đẹp mắt trực tiếp nhảy xuống sân khấu cao khiến ai cũng thầm rít lạnh, cực phẩm quá có cá tính, thâu tóm trên giường chính là trong đầu ai cũng, muốn bao nhiêu sảng khoái liền có bấy nhiêu.
Chính vì cái lý do này mà bàn của bọn Lục Nan Hy cô ngồi càng được chú ý hơn. Lúc này mới phát hiện, thì ra William cùng Virginia đã bỏ về trước bởi vì sợ thỏ con ồn ào nhiều người hoảng sợ...
Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Story
Chương 107: Thứ cho các đại nhân này, tôi đây vô giá
10.0/10 từ 29 lượt.