Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 104: Cameron

217@-
Lục Nan Hy có chút sửng sốt với cái ôm này, chẳng hiểu sao như bức ảnh ám ảnh cô quay ngược trở lại dưới tán cổ thụ kia Tống Tư Tình. Lại thương cảm mà đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Tống Thiên Tình bé nhỏ đáng thương.

- Không sao, chúng ta xuống đại sảnh thôi.

Tống Thiên Tình rất ngoan ngoãn gật đầu cười đáp ứng với Lục Nan Hy, trước mắt như nhìn thấy Tống Tư Tình, con bé len lén quệt đi đôi mắt đã sớm ướt đẫm đỏ ửng. Như chợt nghiệm ra mà tay cũng đã buông tay áo khoác Lục Nan Hy, lạnh nhạt như cũ, tụt lại bước đi sau cùng, dù sao có giống đi chăng nữa cũng không thay đổi được Tống Tư Tình đã chết. Cảm động cũng không có lợi ích.

- A Hy, cô không khoẻ sao lại muốn xuống đây? Không nghỉ ngơi a?

Tích Lãng điều hầu nhân chuẩn bị thức ăn cho Tống Thiên Tình ở nhà ăn, bản thân lấy đôi dép mang đến cho cô đi ra ngoài thượng sân. Hoa viên dọn sạch sẽ tiêu điều hiện tại lại trở nên ấm áp giăng đèn tiệc tùng bàn ghế như cái buổi tiệc trước đó, không ngờ những người này lại thích trang trí đơn giản.

- Tiểu Hy khoẻ như trâu, cô đừng có khinh thường, bệnh cũng không ngăn nổi sức lực bức người kia nổi đâu.

- Này, anh làm áo Tích Lãng cháy tôi còn chưa so đo nhiều lời.

Nhớ đến Lục Nan Hy quát Ngô Kỳ Phong, có vẻ anh ta khá là tổn thương, hiện tại như mọi thứ đã quên hết, cô thầm thở phào một hơi nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, như thói quen cô nghênh nghênh đắc ý quyết dìm anh ta gương mặt tự tin xuống. Sao có ai mà nói xấu người ta trước mặt người ta đâu?

- Cô không nhận nhất nhiều lời thì ai dám nhận nhì thay cô? Đúng là quân tử mười bước liền cô mơ đi mười bước.

- Nên nhớ một câu hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân.

Lư Phồn Hưng bên cạnh Mậu Hoạch Ma đối diện Ngô Kỳ Phong tiếp lời thay anh ta, như thần giao cách cảm, đối diện cũng không phải gần, muốn vỗ vai Lư Phồn Hưng cũng không có cách, cho nên một cái nhìn Mậu Hoạch Ma cũng biết mà vỗ vai tán thưởng cho Lư Phồn Hưng như ý rằng "hảo, cứ học hỏi lần này mà tiến tới nhé, đừng vờ học phú ngũ xa nữa."

Ngô Kỳ Phong liếc mắt qua Lâm Nhược Dụ pha trò, đắc ý thập phần, nhỏ giọng bên tai Hàn Ý Nhi khiến cô cười ha hả một tiếng, nhưng cũng chẳng phải quá nhỏ để khoảng cách gần như Lục Nan Hy không nghe thấy, thế là màn đấu võ mồm bắt đầu. Sau Hàn Ý Nhi mới đá chân Ngô Kỳ Phong, kéo ghế ngay bên cạnh mình hai ghế trống gần đầu bàn vị trí thượng chủ trì cho Tích Lãng với Lục Nan Hy.

Rượu cùng thức ăn linh đình, ở giữa một hàng đầy tôm nữ hoàng cùng cua hoàng đế càng dài vươn ra khỏi đĩa lớn đánh thức cơn thèm ăn của những tín đồ hải sản thực. Vốn chủ đạo là rượu cho nên xung quanh ngoài nến chính là chêm rượu, nhưng ngoài ý muốn là Liên Lâm cùng Mậu Hoạch Ma muốn dùng bia, cả William khẩu vị muốn dùng cả hai. Tiếng nói rôm rả chưa bao giờ dừng.

Bỗng tên Ngô Kỳ Phong mặt đen hét với hầu nhân bởi hắn vằn thắn vừa ăn vào có bóng dáng cần tàu, liên tục phun xối xả ra ngoài. Khiến ai cũng bị anh ta chọc cười, tên này lúc nào cũng có thể gây cười nhưng trong số đó lại ám ảnh Mậu Hoạch Ma nhớ lại trong miệng mình cần tàu đã nát bấy lại trơn trơn nhớt nhớt, kết quả là đồng thời cùng nôn thốc nôn tháo đến mật xanh bởi chưa ăn gì đã buồn nôn.

Lục Nan Hy rất vui vẻ, trên môi cô luôn duy trì cười, ánh mắt lưỡi liềm thích thú như tiểu nữ nhân bị kích thích cái gì đó vô cùng hào hứng đón nhận. Tích Lãng cũng đã nghĩ qua, thời điểm này chỉ là đem suy nghĩ đã cân nhắc nói ra miệng.

- Nếu không quá khẩn cấp, vậy lưu lại thêm 3 ngày nữa, thế nào? Auth chậm nhất tối ngày mai cũng đáp đến sân bay Bắc Kinh.

Ai cũng tỏ ý vui mừng, quả thực cái tính tình sớm nắng chiều mưa chính là cấp bằng công nhận không kịp tốc độ hắn thay đổi, ban sáng nhìn thấy mọi người tụ tập Cẩm Viên hắn biểu cảm không khác bánh bao thiu nhúng nước, không khí càng thêm rôm rả, chợt Liên Lâm buồn rầu sờ sờ tóc bản thân, giọng điệu bất đắc dĩ lên tiếng.

- Tích tổng, có lẽ ngày mai em phải bay trở lại rồi, hạng mục đang giải quyết không thể trì hoãn thêm một ngày nào nữa. Khu đất nhượng quyền còn đang gặp vấn đề giấy tờ, vốn dời lại tất cả công việc đóng băng hôm qua đến hôm nay đã làm khó.

- Có công việc đương nhiên cần phải giải quyết.

Lâm Nhược Dụ tránh ánh mắt Liên Lâm lườm cô, chợt thở phào một hơi, cái hạng mục Liên Lâm nói chẳng phải liên quan đến cô thư ký trưởng nhất sao? Khu đất đó chính cô cùng Liên Lâm cùng nhau thầu thảo luận, nhưng hiện tại không nghe Tích Lãng nhắc đến mình cô mới thầm thấy nhẹ bâng, cảm kích Liên Lâm đưa đến ánh mắt đáng yêu, chính là còn ngăn bản thân kích động làm hành động trái tim chưởng chưởng ái ngân pháp đến~~

Bỗng cắt ngang mọi người khiến ai cũng vô thức xoay người nhìn ra thượng sân có xe đang tiến vào. Bước ra chính là Lỗi Tuy Đồng cùng Chu Kết Am. Chu Kết Am vô cùng bước chân chầm chạp lại an tĩnh, Lỗi Tuy Đỗng xuống xe bộ dáng thanh cao, xong lại nhanh chân chạy đến bên cạnh Lục Nan Hy ngồi xuống. Hàn Ý Nhi cũng không nói gì nhiều, đồng ý để Lỗi Tuy Đồng ngồi vào chỗ mình. Qua bên cạnh Ngô Kỳ Phong cùng Mậu Hoạch Ma đối diện, hai cái tên này còn hơn quả bom đang đợi kích nổ, là đang hại cô điếc cái màng nhĩ đây mà.

- Tống nhị tiểu thư, chủ nhân dặn dò đưa cái này cho cô, nói rằng có thể sử dụng tiêu nhàm chán.


Tống Thiên Tình no bụng, tâm tư không tồi dần khá hơn, trong phòng ít nhất cả ngày nằm xem TV cũng không chán nhưng nhìn cái ipad mini trước mặt y như cái Lục Nan Hy cầm trong tay ban nãy, không khỏi vui mừng, vốn trước kia con bé đã có nhưng mà Tống Tư Tình cần tiền đình nợ cho nên vẫn là không nên lưu giữ đồ đắt tiền bên người để bảo toàn tính mạng khỏi đe doạ còn không bằng hai xu, đem đi cầm bán hết tất cả mọi thứ cho là sẽ được thu lại tiền, xong số tiền vụn vặt kia cũng vào túi người khác, lấp đầy cái đại dương bao la biết bao giờ cho đủ mang tên nợ lưu.

- Chủ nhân hỏi cô có muốn tiến hoa viên không? Bên ngoài rất vui nga.

Tống Thiên Tình tay ôm lấy ipad như báu vật, nhanh nhẹn bật lên wifi thử nhạy máy như thói quen, rũ mắt nhìn ra ngoài hoa viên ồn ào cười nói có vẻ rất hảo không khí nhưng cũng chỉ có nhìn, con bé biết ra ngoài sẽ làm mọi người cụt hứng cho nên vẫn là lắc đầu trở lại phòng bản thân, cụt hứng Tống Thiên Tình nhất chính là cái ác quỷ mụ phù thuỷ tóc vàng nói thứ tiếng người ngoài hành tinh.

Trong thần trí nhớ lại lời Tích Lãng cùng ông Trương ở thư phòng đối chuyện, dù Tống Thiên Tình chưa thể hiểu hết nhưng mà trước kia đã nghe bác sĩ nói ở Tống Tư Tình có triệu chứng trầm cảm, nghe đến Lục Nan Hy trong lời ông Trương cũng là trầm cảm nhẹ.

Lại một lần nữa xe đến, Phàm Yến từ khoan lái rời xuống, phía sau khoan là Doãn Dĩ Vương cùng Hứa Vy Bối? Nhưng mà Doãn Dĩ Vương rất nhanh không định chờ Hứa Vy Bối, cùng Phàm Yến sóng tay đi đến. Lục Nan Hy thời điểm ánh mắt bắt lấy thân ảnh Hứa Vy Bối tiến gần, không nhịn được cao hứng vẫy tay, cũng bắt gặp ngay tay Phàm Yến cùng Doãn Dĩ Vương một chỗ, chợt kinh ngạc không thôi, vốn từ trước đến nay cô nghĩ Doãn Dĩ Vương chính là cẩu độc thân nga, thì ra là bạn gái ở nước ngoài nhưng để bạn gái ở vị trí tay lái, anh ta lại ngồi một chỗ Hứa Vy Bối? Nói sao cũng không hợp lý, có ngu mới thấy hợp lý nga.

Dường như Hứa Vy Bối tiến gần, không khí chợt trầm xuống, Lỗi Tuy Đồng chính là tức giận nhất nhìn cô ấy tiến gần bằng nửa con mắt, sao có thể bỏ đi rồi quay trở lại như không vậy được? Tay Lục Nan Hy bị Lỗi Tuy Đồng kéo cô ngồi trở lại, gương mặt xinh đẹp bí xị.

- Cô làm sao vậy? Đừng có nghênh đón cái loại nữ nhân đó chứ.

Ánh đèn xe lại một lần nữa xuất hiện, Trương Quyến Hân bộ dạng ngái ngủ ra đến, ngoắc tay với Virginia cùng William sau mới nhìn Lục Nan Hy đầy ẩn ý, bí mật nhét chiếc hộp nhung đen vào túi Tích Lãng, còn tinh nghịch hếch mặt lè lưỡi một cái. Thì ra buổi đấu giá cổ phần Tích thị Trương Quyến Hân không đến cho nên Lục Nan Hy nghĩ cô chắc cũng sẽ không bay trở lại Trung Quốc. Hầu nhân bận rộn tay chân từ kho lấy ghế, đồ ăn cũng tăng lên gấp đôi.

- Smith! Đến đây ngồi cùng tớ nè.

Tích Lãng mắt nhìn thấy Hứa Vy Bối nhìn hắn ái ngại, chính là mấy ngày trước còn muốn phòng bao mơ ước hầu hạ hắn đây mà. Nghĩ lại Lục Nan Hy chắc chắn gặp lại đồng học cao hứng cho nên vẫn là nhường ghế bản thân cho Hứa Vy Bối, không đợi Hứa Vy Bối mở lời cảm ơn hắn một đường rời đi, dời đến dối diện William ở đầu bàn bên kia, bên cạnh Doãn Dĩ Vương cho dễ tiếp chuyện. Bầu trời đêm hôm nay sao cũng nhiều, sương không nhiều lắm cho nên xung quanh đặc biệt ấm áp.

- Smith, cậu nói xem một tuần qua trở về là cậu trở về luôn hay sẽ trở lại Mỹ?

Hứa Vy Bối có lẽ những ngày trước Lục Nan Hy hỏi lời này cô sẽ dứt khoác trả lời trở lại Mỹ nhưng hiện tại như rơi vào sương mù có chút ậm ừ.

- Sao cậu lại hỏi vậy? Tớ trở về Trung Quốc cậu nghĩ không tốt? Mà cậu thời điểm trả phòng, một tiếng cũng không chào hỏi tớ qua, nhẫn tâm quá mức. Chung phòng mà như vậy đó a?

- Đâu phải ý này. Tại vì tớ nghĩ thời điểm đang đi học cậu cũng xuất có nghề ổn định cho nên hiện tại ra trường càng thêm thuận lợi. Với lại trước đó tớ cũng nhắc qua nhiều lần ý định tốt nghiệp xong sẽ trở về chỉ là cậu lúc nào cũng vờ không nghe thấy thôi.

Hứa Vy Bối cụp mắt ủ rũ thở dài một hơi, than vãn tựa vào vai Lục Nan Hy như thói quen trước kia.

- Tâm tư đơn giản như cậu thì tốt quá. Tớ trong thời điểm đi học vẫn chỉ là thử việc mà thôi, ra trường bằng cấp không mấy tốt cho nên chỉ có thể kéo dài thử việc, tớ à chỉ có quyến rũ ông chủ mới khả năng hồi tâm chuyển ý xuất thành nhân viên ổn định.

- Tự mãn, người ta mới không thèm nhìn cậu.

Lục Nan Hy đưa tay búng một cái vào trán Hứa Vy Bối, bên cạnh liên tục bị Lỗi Tuy Đồng kéo tay tích cực. Cô cũng nói nhỏ với cô ấy Hứa Vy Bối chính là hữu thân nga, không phải mới quen biết. Cảm giác giống như cô là cái miếng tôm ngồi giữa hai còn mèo, cứ nhất định giành lấy cô không buông, chính vì chưa tùng thử qua cảm giác này cho nên hiện tại mới cảm thấy vừa lo lắng vừa băn khoăn.

- Cậu hiện tại thế nào?

- Tớ a, cũng tạm. Mà cậu cùng với Dĩ Vương anh ta quan hệ thế nào vậy? Bây giờ mới nhận ra nga, tớ cùng cậu đều chưa từng nói qua quá khứ sự, nhà cậu thế nào tớ cũng không biết.

Hứa Vy Bối cùng Lục Nan Hy chơi thân với nhau chỉ đơn giản là bản thân Hứa Vy Bối và Lục Nan Hy, hoàn toàn không để ý mấy chuyện riêng của nhau. Hứa Vy Bối cùng cô cùng thuê một phòng, cũng học cùng một trường chỉ khác ban cho nên cùng đón xe bus đến trường là thường lệ.


Chợt Hứa Vy Bối đang vui vẻ thì gương mặt trầm xuống, mơ mơ màng màng giữa hiện thực đưa bàn tay xoè thật rộng ra các khớp trắng nõn lên sánh với màn trời đen như cái chớp mắt kia, thở dài phiền muộn. Lỗi Tuy Đồng cũng gắng căng tai mà nghe cho bằng được để xem Hứa Vy Bối này đối Lục Nan Hy nói cái trò quỷ gì?

- Là lỗi của tớ.

Cái giọng điệu kia so với gió nhẹ còn muốn nhẹ hơn nhiều, như vô thức cảm thấy quá buồn cười, Hứa Vy Bối tự mình bật cười một tiếng tràn đầy bất đắc dĩ. Đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt Lục Nan Hy, tinh nghịch nháy mắt một cái chớp mắt uống sạch đầy tâm sự. Hình như dáng vẻ suy tư này, cô chưa từng thấy xuất hiện ở trên người mang danh Smith...

- Nhìn cậu kìa, không thể uống rượu đúng không? Sắc mặt thật tệ.

Hầu nhân kịp thời từ bên trong tiến gần đưa Lục Nan Hy một bình nước ép cam cùng cái ly nhỏ.

- Vậy cậu cùng Tích Lãng quan hệ thế nào? Là vợ chồng quan hệ thật sao?

Lục Nan Hy sờ sờ đầu mũi mình, Hứa Vy Bối này cũng chuyển đề tài quá nhanh làm cô không kịp thích ứng, môi cười gượng một tiếng nhìn Hứa Vy Bối thay đổi mắt sáng nhìn mình như nhìn thấy kho vàng không khác, phiền muộn vừa rồi tan thành mây khói đời nào.

- Chuyện này dài lắm, đại khái vợ chồng quan hệ là sự thật. Tớ bị gả đi rồi.

- Cameron chắc chắn rất khổ tâm. Ngày tớ trở về Trung Quốc hai ngày, cậu ấy từ tiểu bang khác lại lặn lội đến nơi tớ ở bảo nhất định phải liên lạc được với cậu nói một hai tiếng mới chịu để tớ đi.

Lục Nan Hy mắt chứ O mồm chứ A ngạc nhiên.

- Sao? Cameron chuyển tiểu bang khác? Vậy còn mẹ cậu ấy thân một mình thì thế nào?

- Làm sao tớ biết được, New York luôn là thu hút số đông mà. Chỉ có ngày đó nói chuyện gấp gáp nội dung, cũng không tâm tư hỏi thăm cậu ta, chỉ có để lại số liên lạc cùng phương tiện truyền thông trên mạng.

Hứa Vy Bối tiếp rượu xong lại uống cạn, chỉ nhìn duy nhất Lục Nan Hy trong tầm mắt, bỏ qua dày đặc ánh mắt phía sau lưng Lục Nan Hy như rằng nếu có thể biến thành viên đạn, chắc chắn thiếu điều chỉ hận người cô đạn xuyên không còn chỗ để thủng nữa.

- Lãng, anh có nhớ em để điện thoại nơi nào không?

Tích Lãng cùng Doãn Dĩ Vương đang bàn việc với nhau, nghe giọng Lục Nan Hy yếu ớt truyền đến không hẹn mà cùng nhìn đến cô. Nghĩ lại một chút, đồ đạc của cô đâu phải hắn quản mà biết, vốn muốn gọi hầu nhân lấy giúp nhưng cả cô và hắn đều không biết vị trí. Vừa định nhích người đi tìm thì Tích Lãng đã nhanh một bước rời đi, để hắn tìm là được rồi khiến ai cũng tác động thụ sủng nhược kinh về phía cô, hắn vậy mà đi làm việc vặt không chút nhíu mày nga, há hốc mồm đến ruồi cũng có thể tiến khẩu, Hứa Vy Bối không mấy hảo cảm với cái tên mặt lạnh cấm tiếp cận này nhưng cũng không nhịn được xuýt xoa, còn đẩy đẩy vai Lục Nan Hy hét lớn thật lợi hại, thật khâm phục.

- Cậu võ công thật thâm hậu.

Ngô Kỳ Phong cười ranh ma ẩn ý đẩy đẩy vai William nhìn về phía Virginia, so với tiểu bạch thỏ trong tay thì cái tiểu bạch thỏ suối tóc vàng kia nhìn tuyệt hảo hơn nhiều. William cũng không biểu tình gì, nhuếch môi cười tiếp tục nói chuyện với Mậu Hoạch Ma cùng Phàm Yến.

Tích Lãng rất lâu sau mới trở ra, bên tay còn cầm theo một văn kiện mới toanh, Lục Nan Hy không để ý nhiều chìa tay tiếp điện thoại từ trong tay hắn. Hắn sau khi kiểm tra cô trán không còn quá nóng mới yên tâm về lại chỗ ngồi.

- Hy Hy, cậu nói xem Tích Lãng nhà cậu ban đầu khiến tớ sợ muốn chết, hiện tại đối cậu như vậy, tớ có thể một chút biểu tình không?

Lục Nan Hy chẳng thế nào nghe hết câu ngoài cái "Tích Lãng nhà cậu". Tích Lãng nhà cô a? Trong miệng lẩm bẩm, thấy thực thích. Cách xưng hô này rất chuẩn nga, chỉ là ban đầu tiếp nhận có hơi xấu hổ, cả gương mặt đều phiếm hồng hết cả rồi.

Hứa Vy Bối nhận điện thoại từ tay Lục Nan Hy, lưu vào số điện thoại cô sau đó mới lưu số Cameron. Tiện thể tải ứng dụng Weixin cùng truy cập Weibo cho thuận nói chuyện hơn, không phải lúc nào cũng dư tiền cho nấu cháo. Mà nữ nhân với nhau, mấy tháng không gặp chính là đối chuyện trời long đất lở mới chịu miễn cưỡng ngừng.

- Tuy Đồng <Khuynh Thiên> có phải sắp kết thúc rồi không? Chị vừa nhận dự án <Mối Tình Thiên Niên Kỷ> mà.

- Cô chưa xem tiểu dẫn a? Còn dài mà, chỉ là diễn viên đồng thời tiếp nhận hai dự án cũng không phải hiếm.

Thật là, Lục Nan Hy còn sợ người ta không biết cô thật sự không ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy. Thì ra dự án hai tháng tới trong miệng Phong Đường Minh chính là cái này. Nhưng chỉ vừa mới ra mắt, còn phải đợi khai máy rồi đủ thứ diễn ra mới công chiếu, vẫn còn đợi dài dài. Do lúc đó cô không để ý lắm cho nên vẫn chưa có hỏi sơ qua diễn biến thế nào. Lỗi Tuy Đồng quả thực cũng chưa nhận được kịch bản, diễn biến sơ qua để chọn phim thể loại thì cô đương nhiên biết, kể Lục Nan Hy nghe về hệ thống pha một chút huyền huyễn, ngôn tình yếu tố nhiếp chính.

- Đây là tác phẩm chuyển thể từ truyện đó, cô cứ search Thụ Mọng Quả* tác giả bản mà đọc.

(*) là bút danh khác của tại hạ, mong các khách nhân lưu ╮(╯▽╰)╭

Hứa Vy Bối đợi Lỗi Tuy Đồng dứt lời mới trả về Lục Nan Hy điện thoại, hướng dẫn cô đăng ký tài khoản này nọ cũng mất gần 5ph sau mới hoàn tất. Vừa đăng nhập xong, gửi kết bạn Cameron rất nhanh liền hồi đáp, như thể anh chờ từng phút từng giây mắt dính ở điện thoại phương tiện vậy.

- Thông báo hình ảnh đại diện là sao vậy? Cậu biết không?

Hứa Vy Bối bối rối nhìn phía Lục Nan Hy loay hoay không biết làm sao? Muốn hét một câu, đĩa bay cậu đậu ở đâu tớ giúp cậu trở về. Kể cũng hiếm, thời đại này ra đường ai cũng cầm điện thoại, vậy mà ở đâu lòi ra một cái nữ nhân tối cổ, cơ hồ là cái quái gì cũng không biết, còn đang thắc mắc Lục Nan Hy ôm ipad suốt trong tay không biết là sinh hoạt cái gì trong đó đây?

Chăm sóc mèo Tommy và nghe nhạc cũng là một loại theo kịp hiện đại mà!?

- Là chụp hình. Cậu mau chọn một tấm bỏ lên đi.

Lục Nan Hy mấy ngày nay mò mẫm đương nhiên cô biết cái chụp hình phương tiện ở góc nào nhưng mà chưa từng thử bao giờ. Vào đến kho ảnh, hiện lên cái biểu tượng trống rỗng như cái hiểu biết của cô vậy~~ đưa mắt lườm Hứa Vy Bối đang cười ngoặt ngoẽo với cô mù đường, ánh mắt hình viên đạn ý rằng "cậu cái đồ chết băm!!!"

- Chụp hình sao? Tiểu Hy, lại đây tôi cho cô chút sủng ái.

Lỗi Tuy Đồng nghe đến chụp ảnh, máu tự sướng dâng trào không nhịn được kéo tay Lục Nan Hy cầm điện thoại đến, thành công kéo cả Hàn Ý Nhi, cả Lâm Nhược Dụ cũng tiến đến đứng vào khung ảnh. Lục Nan Hy không kịp phản ứng mà há mồm to vừa bằng kích cỡ a cường. Cái gì vậy, cô còn chưa có kịp trả lời.

Một tấm thành công chụp, Hứa Vy Bối cũng dần tiến phía sau kéo tay Lục Nan Hy vào khung hình, Lỗi Tuy Đồng đã sớm phát hiện ra nhưng mà chính là không muốn mất hứng, là cái thá gì khả năng ảnh hưởng bản cô nương hứng.

Virginia nhìn theo họ động tác, dù nói không hiểu nhưng cũng có thể biết họ đang lũ lượt kéo nhau chụp ảnh cho nên tay sửa sang lại tóc cũng nhanh chóng tiến gần, chen lấn nhau giành chỗ hảo mỹ vừa gương mặt nhất.

Ngô Kỳ Phong có chút ngà say nhưng để mà nói tỉnh táo thừa, vỗ đùi cười cười chỉ đến Phàm Yến cùng Liên Lâm, nữ nhân ai cũng đổ nhau chụp hình, chẳng lẽ hai cái người này không phải cùng giới? Kết cục khoan miệng anh ta nhiều lời bị nhét đầy vằn thằn miễn cưỡng nuốt vào theo phản xạ không thể biểu cảm tốt, quá thảm hại. Đậu hũ đâu? Ta muốn tự tử a.

Nữ nhân chụp ảnh nam nhân nhìn ngắm. Tích Lãng nhìn thất thần ở Lục Nan Hy hoàn toàn ép buộc cười tươi bất đắc dĩ nhìn mọi người xôn xao mắng nhau giành hết chủ đạo vị trí rồi, còn tích cực xô đẩy để giành cái nơi hiện mặt tốt, cả ánh sáng cũng là canh rất lâu mới xong một tấm, kết quả lật từ trên xuống hơn hai ba chục tấm. Tấm nào cũng Lỗi Tuy Đồng là toả sáng nhất, chính là cô ấy cầm điện thoại mà, chẳng trách...người tệ nhất chính là Lục Nan Hy vô cùng mất tự nhiên cười đến, thu vào ảnh nhìn cô cứ là lạ kì quái.

Virginia cũng muốn xem hình, cảm thấy hình ảnh mình bị chèn ép đến đáng thương, gương mặt cô một nửa che mất một nửa là đại đa số, liếc mắt nhìn về Hàn Ý Nhi hoàn toàn như muốn phanh thây cô ấy ra. Lỗi Tuy Đồng và Lâm Nhược Dụ hài lòng trở về chỗ ngồi.

- Cô đẹp như vậy, tôi cùng cô chụp riêng.

Lục Nan Hy nghe Virginia cố gắng bập bẹ một lời tiếng Trung khó khăn, như một lịch sự giao tiếp mà gật đầu đồng ý nhìn thoáng qua Virginia rồi dời mắt vào điện thoại ứng dụng. Dù sao ngoại hình như Virginia, Lục Nan Hy khi trước mỗi ngày đều nhìn thấy qua cho nên cũng không quá để ý hay nhìn chằm chằm như khám phá thứ lạ lẫm làm Virginia đặc biệt hảo cảm đối cô rất nhiều. Việc cô mắt xanh tóc vàng di chuyển đến các nước người tóc đen mắt đen đều bị dòm ngó không hề kiêng dè, thực ra cô cũng có để ý đó, cũng biết mất tự nhiên mà.

- Cô cứ nói chuyện tự nhiên, tôi có thể hiểu.

Tích Lãng nghe Lục Nan Hy giọng điệu tiếng Anh truyền đến, không ngờ cô khi sử dụng ngoại ngữ lại quyến rũ mị lực như vậy, mạnh mẽ có hàm ý, nhìn đến cô không khỏi yết hầu khô khốc khó chịu lên xuống.

Chụp qua hai tấm cùng Virginia, Lục Nan Hy nhìn về Hứa Vy Bối, rốt cuộc cũng qua đại nạn rồi. Nhưng chọn hình đại diện lại nhiều người chụp như vậy nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục. Vẫn là cô nên chụp một mình, bên cạnh Lỗi Tuy Đồng lúc nào cũng cố tình chui vào khung ảnh cô, tội cô liên tục phải quay sang mắng một tiếng.


- Chị đừng loạn nữa, tôi phải chọn làm ảnh đại diện đó, không thể làm mất mặt~

Lỗi Tuy Đồng cảm giác bản thân bị hạ thấp cực mạnh, ánh mắt nguy hiểm tối sầm đưa về phía Lục Nan Hy, cô thầm nuốt một ngụm nước bọt nhanh chóng sửa giọng, chính là liên quan đến lòng tự trọng với đánh vào kiêu hãnh của một nữ thần trên cao như Trác Đồng, sợ loạn cắn bậy.

- Không phải, ý tôi là chị quá mức nổi tiếng, fans rồi cuồng đủ thứ...đại khái là như vậy đó, tôi làm sao có thể để fans chị ganh tỵ tôi chụp cùng thần tượng bọn họ rồi cố ý để đại diện weibo được chứ? Đảm bảo rất thu hút đó, một phần cũng lo lắng cho chị thôi.

Uy...cũng hợp lý.

- Được rồi, đưa điện thoại tôi giúp cô chụp, cô chụp nãy giờ tôi để ý...xấu không nói nên lời. Mau tạo kiểu đi.

Lục Nan Hy phiền phức "xuỳ" một tiếng, nhất quyết xua tay.

- Tạo kiểu làm gì? Chỉ cần cười rồi chụp lại khoảnh khắc đó là ổn rồi.

- Cô nói đùa? Phải có tâm một chút, mau lên tôi mệt rồi còn phải ăn nữa.

Lỗi Tuy Đồng nghe Lục Nan Hy than vãn là biết rồi, chính là không biết nên mới không hứng thú, sinh không hứng thú mới nhiều lời.

- Cô ngồi nhìn thẳng phía trước, nhẹ nhìn về phía tôi, nhớ là nhẹ thôi, tạo cảm giác lôi cuốn lại có chút hờ hững ngoạ kiều. Đồ cô mặc cũng có chút hảo đó.

Lỗi Tuy Đồng vốn cũng bị Lục Nan Hy gương mặt phù hoa lôi cuốn, định vỗ vai cô hét một tiếng, sao không khai đài đóng phim luôn đi. Không chừng còn ăn đứt luôn cái ảnh hậu mới nhất Ôn Diêu Đoái. Nhưng mà cô từ trước đến nay nhận thấy bản thân là đẹp nhất, không cho người khác nhận thứ hai, hiện tại lại trầm trồ cảm thán Lục Nan Hy dung nhan mỹ mạo, riết rồi không còn thấy tiền đồ nữa. Đưa lại tâm lý giúp Lục Nan Hy, cô định chỉnh áo khoác Lục Nan Hy trễ xuống một chút, như vậy xem chừng hớp hồn biết bao nhiêu nam nhân lướt qua, thế nào cũng nổi danh tiểu bạch liên thần tiên mỹ mỹ cho mà xem nhưng mà Tích Lãng kịp ho khan một tiếng nhắc nhở, ha ông nội cô còn không dám tuỳ tiện nữa@@

Bức hình ánh sáng vô cùng ổn, phía sau dây đèn giăng tứ phía ấm áp, tạo nền ảnh một màu quýt sáng, nữ nhân tóc dài buông xuống ở ngang vai rũ xuống gương mặt diễm lệ hoàn mỹ như được sắp xếp nhưng cũng như tự nhiên, chính cái nhìn nghiêng một chút này lộ ra chiếc mũi nhỏ nhắn cao điểm nhấn khiến bao nữ nhân khác ghen tỵ, đôi mắt phượng như ý cười, đôi môi anh đào hồng nhuận bắt ngay khoảnh khắc cô quyệt môi lại cho nên một chút ý vị tinh nghịch, chiếc cằm nhỏ không khỏi dẫn người ta xuống cằn cổ trắng ngần, khoác chiếc áo lông cừu từng sợi mềm nhung từng sợi long lanh như thầm không phục không thể im lặng mà hét giá trị của nó, sang trọng như rằng làm ra dành riêng cho cô vậy, càng nhìn càng không muốn rời mắt.

Lục Nan Hy trên trán nổi ba vạch dài đen nhìn cái nữ nhân bên cạnh cười hô hố với tài nghệ bản thân, liên tục luôn miệng khen ngợi chính mình, quá mức tự phụ rồi, cả cái ánh mắt kia cũng tràn đầy tự mãn, không nhịn được cô cũng bật cười một tiếng, nhìn tấm hình vừa rồi cũng không tệ nhưng không dám thoát ra miệng lời nào cảm thán cả nếu không, chỉ sợ Lỗi Tuy Đồng quá tự mãn sung sương phát điên không chừng. Vô cùng nguy hiểm.

Hình đại diện đăng lên chưa quá 2ph, thông báo người thả tim cô ảnh đại diện, chính là Cameron.

- Cameron gọi đến, cậu mau nghe.

Lục Nan Hy vô thức len lén nhìn Tích Lãng, dù đây chẳng là gì mờ ám nhưng mà vẫn có chút lo lắng. Hắn say sưa trò chuyện với Doãn Dĩ Vương cùng William, Lỗi Tuy Đồng bận rộn ăn cô mới thoải mái bấm chấp nhận cuộc gọi.

"Giờ này gọi không phiền cậu công việc chứ? Cậu hiện tại thế nào?" Thấy Cameron ý chào trong videocall, anh hiện tại đã nuôi râu nhìn điển trai trưởng thành hơn hẳn, Lục Nan Hy cũng đưa tay chào nhưng mà là rất nhanh động tác thoáng qua. Ngồi đối mặt với Lỗi Tuy Đồng, camera chỉ quay duy nhất Hứa Vy Bối cùng cô thuận lợi.

"Cậu đúng là vẫn không thay đổi, chỉ mới vừa gặp cậu đã hỏi thẳng tớ tình trạng rồi, hiện tại tớ chuyển sang tiểu bang khác, chụp ảnh nghề sinh sống." Lục Nan Hy ngạc nhiên nhưng cô đã nhanh chóng kìm giọng bản thân không quá lớn "Cậu đẹp trai như vậy chắc là người mẫu ảnh đúng không?" Chắc là giống mấy tiểu thịt tươi đại bản nổi nhiệt gần đây thôi chứ có khác gì mấy. Cameron tuấn tú đến si mê người ta, không nổi danh chính là một tiểu thịt tươi bị uổng phí thành tiểu thịt thối.

Cameron cười ngơ ngác, ánh mắt nhìn Lục Nan Hy vẫn ngây ngốc như cũ, nghe cô khen mình tuấn tú chợt không kìm được vui sướng. "Đại loại là vậy. Còn cậu thì sao?"

- Hy Hy, tớ thấy sự kiện quan trọng nhất là cậu kết hôn đó vậy cậu kể Cameron nghe luôn a?

Lục Nan Hy trừng mắt nhìn Hứa Vy Bối cười hề hề, dù sao chuyện này nói với Cameron cũng chẳng có gì chỉ là không tiện lắm. Thời điểm này chỉ nên nói qua loa rồi cúp đi.

"Tớ ổn, cậu nhìn thấy tớ rồi còn gì. Người mẫu ảnh xem ra cậu cũng nổi tiếng, ra ngoài phải dùng khẩu trang kính bản lớn? Woaaa, rốt cuộc anh bạn của tớ cũng kịp thời phát tài rồi." Cameron gãi đầu ngượng ngùng, hỏi thăm cô một chút rồi tắt máy, còn không quên hẹn cô thường xuyên gọi đến, anh hằng ngày có thể nói đa phần là rảnh rỗi, chỉ có những ngày cuối tuần mới chạy không kịp thở.
Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý! Truyện Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý! Story Chương 104: Cameron
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...