Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 1746-1751
Chương 1746
“Chuyện này có liên quan gì đến anh? Tất nhiên là bạn rất thân của tôi rồi, nếu anh không có hứng thú thì thôi vậy.” Mục Nhiễm Tranh cất tranh lại.
“Cậu Mục, cậu đừng vội, chúng ta vẫn có thể nói chuyện mà.” Thành Du không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
“Nếu anh muốn nói đến chuyện bảo tôi viết sách thì thôi đi, nếu anh nói đến tranh của bạn tôi thì tôi đồng ý nói chuyện.”
Giọng điệu Mục Nhiễm Tranh rất không tốt.
“Cậu Mục, không giấu gì cậu, hiện tại ngành xuất bản đang đình trệ, quả thật tác động của internet đã ảnh hưởng rất lớn đến ngành xuất bản, có rất nhiều nhà xuất bản phải đóng cửa, hiện tại những nhà xuất bản còn lại đều rất thận trọng khi xuất bản một cuốn sách.”
Mấy ngày nay, Mục Nhiễm Tranh cũng dần hiểu được qua việc liên hệ với nhà xuất bản.
“Hiện nay, truyện tranh trên internet đọc một chương chỉ mất một hào, thậm chí còn có truyện chỉ mất vài xu, đọc xong một quyển thì cũng tốn vài tệ, còn ai muốn mua cuốn truyện tranh để đọc nữa chứ.”
“Nhưng trên thị trường vẫn có sự xuất hiện của vài cuốn truyện tranh, lẽ nào không phải sao?”
“Tất nhiên là sẽ có, nhà xuất bản đều không muốn xuất bản truyện tranh là vì giá của truyện tranh rất cao. Trước tiên là tiền nhuận bút cho họa sĩ nhiều hơn cho tác giả bình thường, ngoài ra chi phí in ấn cũng khá cao, giá niêm yết trên sách quá cao, lại không thể bán ra được, cho nên về cơ bản đều sẽ bị lỗ, mọi người đều không muốn làm.”
Thành Du thành thật nói, lúc này Mục Nhiễm Tranh mới ở lại, định nói chuyện với anh ta.
“Hiện tại sách mà chúng tôi xuất bản, hoặc là họa sĩ truyện tranh vô cùng nổi tiếng, hoặc là họa sĩ tự bỏ tiền ra để xuất bản. Nhưng bây giờ có rất nhiều họa sĩ cũng bắt đầu sáng tác trên mạng, thu nhập rất cao, càng dễ thu hút fan hơn. Cậu cũng có thể bảo bạn cậu thử, đăng tiếp lên mạng xem.”
Không phải Mục Nhiễm Tranh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, anh chỉ cảm thấy người ở độ tuổi như Lê Hán Giang thì không hiểu rõ về internet cho lắm.
Nếu Lê Thấm Thấm đăng truyện tranh lên mạng thì sao mở miệng nói với Lê Hán Giang được chứ, nhưng nếu mang một cuốn truyện tranh để vào tay Lê Hán Giang thì chắc chắn hiệu quả chênh nhau rất nhiều.
“Ngoài đăng lên mạng ra, lẽ nào không còn cách khác sao? Truyện tranh của bạn tôi là truyện tranh xoa dịu tâm hồn, không phải kiểu câu chuyện đâu, tôi cảm thấy đóng thành một cuốn sẽ tốt hơn.”
“Có, hai người có thể tự bỏ phí ra để xuất bản.”
“Vậy chi phí khoảng bao nhiêu?”
“Chi phí cụ thể thì vẫn phải dựa vào số lượng trang và số bản in đầu tiên, ngoài ra còn cần phải mua mã số xuất bản, nhà xuất bản cũng cần kiếm một số tiền, bởi vì in ấn khá đắt, tôi cảm thấy cần chuẩn bị một trăm nghìn cho chi phí này thì khá ổn.”
Sau khi liên hệ nhiều ngày như vậy, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng nhìn thấy một tia sáng.
“Nếu tôi đưa anh một trăm nghìn thì anh có thể xuất bản cuốn sách này cho bạn tôi sao?”
“Tôi có thể tranh thủ với nhà xuất bản, nhưng cậu Mục, tôi vẫn khuyên cậu đừng nên làm vậy. Bởi vì làm thế chẳng khác nào đem một trăm nghìn này ném ra ngoài, mặc dù thù lao của cậu rất cao nhưng tiền cũng không phải từ trên trời rơi xuống.”
“Chuyện này không cần anh phải bận tâm, chúng ta liên lạc sau nhé.”
Mục Nhiễm Tranh mang tranh của Lê Thấm Thấm đi, anh lập tức tìm một ngân hàng gần đó, định rút một trăm nghìn.
Chương 1747
Khi anh đút thẻ ngân hàng vào máy ATM thì mới nhớ ra, lúc đính hôn anh đã tiêu hết số tiền mình có để mua nhẫn kim cương đính hôn rồi!
Anh thấy Lê Thấm Thấm rất thích chiếc nhẫn kim cương hồng anh lấy từ chỗ Quan Triều Viễn, không biết sao mà anh lại không nỡ lấy nó ra để làm nhẫn đính hôn.
Thế nên anh đã đến cửa hàng trang sức mua một chiếc nhẫn rất đắt tiền, dù sao thì nhà họ Phương cũng là nhân vật có máu mặt, để nhà mình không bị mất mặt, anh chỉ có thể lấy hết tiền mình có để mua chiếc nhẫn này.
Số dư trong thẻ ngân hàng cộng lại cũng chỉ hơn ba nghìn.
Nghĩ đến việc anh đường đường là Ảnh đế mà chỉ có ba nghìn tệ, nói ra ngoài thì chẳng phải người ta sẽ cười rớt hàm sao!
Đúng rồi, nhẫn!
Chiếc nhẫn đó mất hơn ba triệu để mua, đính hôn không thành thì có thể bán nó đi mà. Cho dù không bán được với giá gốc thì cũng bán giảm giá được chứ đúng không?
Nhưng Mục Nhiễm Tranh quên mất hôm đính hôn anh hoàn toàn không cầm nhẫn đi mà còn để nhẫn trên bàn!
Bữa tối, mọi người đều ngồi trước bàn ăn.
Tam Tam ngồi trên ghế ăn em bé bên cạnh Tô Lam, Mục Nhiễm Tranh cứ chốc chốc lại nhìn Quan Triều Viễn, chuyện này chắc cũng chỉ có thể hỏi Quan Triều Viễn thôi.
Nhưng thực sự anh ngại mở miệng, dù sao thì chiếc nhẫn anh chọn ở đây là chiếc nhẫn kim cương hồng, mà hôm đính hôn anh lại dùng một chiếc nhẫn khác, anh lo Quan Triều Viễn và Tô Lam sẽ hỏi.
“Chú, hôm đính hôn cháu để nhẫn đính hôn ở trên bàn, là ai cất giúp cháu vậy?”
Mục Nhiễm Tranh cẩn thận dè dặt hỏi, trong lòng cũng đang thầm cầu nguyện.
“Chú anh cho anh chiếc nhẫn kim cương hồng, sao anh không dùng?” Tô Lam vừa đút Tam Tam ăn vừa nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh vội nháy mắt với cô.
Tô Lam ngầm hiểu nên không gặng hỏi nữa.
“Nhẫn kim cương chú cho cháu đâu?”
“Hôm đó cầm về cháu không cẩn thận làm rơi mất nhẫn kim cương đó, lại ngại nói với mọi người nên cháu dốc hết tài sản mua một chiếc khác, giờ nhớ ra nên mới hỏi để ở đâu.”
Mục Nhiễm Tranh đành phải nói dối.
“Chiếc nhẫn hơn mười triệu mà cháu nói mất là mất à? Thằng phá của! Đáng đời cháu không tìm được bạn gái!” Quan Triều Viễn đập bàn mắng.
“Mất rồi thì thôi, một chiếc nhẫn thôi mà.” Tô Lam vội ở bên cạnh giảng hòa.
“Chiếc nhẫn kim cương hồng đó thực sự không tìm được, rơi vào trong cống nước rồi, bây giờ cháu hỏi là chiếc nhẫn mà cháu mua có thể tìm được không?”
“Mẹ cháu cất rồi.” Quan Triều Viễn không vui đáp.
“Ồ, vậy cháu biết rồi.” Mục Nhiễm Tranh tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Anh cũng không thể về nhà tìm mẹ anh để đòi được đúng không? Đó hoàn toàn là đi tìm đường chết đấy!
Ăn xong bữa tối, Mục Nhiễm Tranh về phòng của mình, khó khăn lắm mới tìm được một con đường, cuối cùng vấn đề lại là tiề
Chương 1748
Ngay cả một trăm nghìn mà anh cũng không lấy ra được, nếu anh đi mượn người khác một trăm nghìn thì chẳng phải mà mất hết cả mặt mũi à!
Tô Lam gõ cửa rồi đi vào: “Hình như mấy bữa nay anh rất bận, anh đang làm gì thế?”
“Đừng nhắc nữa, phiền chết đi được.”
“Được rồi, tôi không hỏi nữa, anh tìm nhẫn làm gì? Có phải cần dùng không?” Tô Lam như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Mục Nhiễm Tranh.
“Tôi đang cần tiền gấp.”
“Anh muốn làm gì mà cần tiền gấp?”
Lúc này, điện thoại Mục Nhiễm Tranh vang lên, là tin nhắn của Lê Thấm Thấm.
Điện thoại vừa vang lên, Tô Lam vô thức nhìn điện thoại, màn hình hiển thị tên của Lê Thấm Thấm, Tô Lam cũng hiểu được đại khái.
Mục Nhiễm Tranh vội lật điện thoại lại, úp màn hình xuống.
“Nhiễm Tranh, anh cũng là người lớn rồi. Mặc dù tôi ủng hộ quyết định anh không đính hôn với Phương Đóa, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ủng hộ anh với Lê Thấm Thấm ở bên nhau.”
Vẻ mặt và giọng điệu của Tô Lam đều rất nghiêm túc.
Lần trước cô giúp Mục Nhiễm Tranh giấu sự thật Lê Thấm Thấm ở trong nhà Mục Nhiễm Tranh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ ủng hộ Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm ở bên nhau.
Vì chuyện đợt trước Lê Thấm Thấm hết lần này đến lần khác gài bẫy quyến rũ Quan Triều Viễn, đến bây giờ Tô Lam nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.
“Cô nghĩ đi đâu thế? Sao tôi có thể quen với Lê Thấm Thấm được chứ!”
Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy anh với Lê Thấm Thấm không có khả năng, Lê Thấm Thấm là người phụ nữ đã quyến rũ chú của anh.
“Tốt nhất là thế! Vậy tôi hỏi anh, anh tìm nhẫn làm gì?”
“Không làm gì cả được không? Là tôi đột nhiên nghĩ ra, chiếc nhẫn đắt như vậy, nếu bất cẩn bị ai lấy đi mất thì tôi lỗ to rồi.”
Giải thích như vậy cũng hợp lý, nhưng Tô Lam cứ cảm thấy Mục Nhiễm Tranh có vẻ đang giấu cô chuyện gì đó.
Dù sao thì hỏi cũng không được nên thôi không hỏi nữa.
Sau khi Tô Lam đi, Mục Nhiễm Tranh lại rơi vào phiền não. Một trăm nghìn, anh đi đâu kiếm một trăm nghìn bây giờ?
Anh vội cầm điện thoại lên đọc tin nhắn của Lê Thấm Thấm gửi đến.
“Bây giờ tôi cảm thấy tranh tôi vẽ chắc là đủ rồi, bên phía nhà xuất bản anh lo liệu thế nào rồi?”
“Bên phía nhà xuất bản sắp bàn bạc ổn thỏa rồi, giờ đang giúp cô thương lượng vấn đề nhuận bút.” Mục Nhiễm Tranh chỉ đành nói dối, anh không muốn nói với Lê Thấm Thấm rằng một trăm nghìn đang gây khó khăn cho Ảnh đế là anh đây.
“Vậy thì tốt quá, nhưng chỉ cần đối phương chịu xuất bản thôi, không có nhuận bút cũng không sao.”
“Vậy sao được chứ, bây giờ cô là họa sĩ rồi, sao có thể không cần nhuận bút được. Chẳng những cần nhuận bút mà còn muốn tranh thủ cho cô nhiều hơn đấy, đợi tin tốt của tôi đi.”
“Vậy tôi sẽ im lặng chờ tin tốt của anh!”
Chương 1749
Đêm nay Mục Nhiễm Tranh trằn trọc không ngủ được, quả thực mấy ngày qua Lê Thấm Thấm rất chăm chỉ, nếu cuối cùng không giải quyết ổn thỏa chuyện này thì chắc chắn Lê Thấm Thấm sẽ rất thất vọng.
Cô vốn là một cô gái bất cần rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì có thể cuộc đời cô thật sự bị hủy hoại mất.
Cũng không biết tại sao mà Mục Nhiễm Tranh lại cảm thấy mình như trở thành đấng cứu thế của Lê Thấm Thấm, nhất định phải kéo cô lại đúng hướng.
Sáng hôm sau lúc trời vẫn chưa sáng, Mục Nhiễm Tranh đã vội vàng lái xe ra ngoài, anh về căn hộ của mình.
Vừa vào cửa đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh, mở ngăn kéo ra, bên trong có vài chiếc đồng hồ hàng hiệu, phần lớn đều là do nhà tài trợ tặng, anh không thích mấy thứ này lắm.
Mấy cái đồng hồ này chắc là cũng có thể bán được không ít tiền, anh lấy vài cái đáng giá rồi lái xe đến một cửa tiệm đồng hồ thu mua đồng hồ cũ.
Vì lo sẽ bị người ta nhận ra nên anh đeo kính râm, còn thay một bộ đồ vô cùng bình thường.
Trong cửa tiệm đồng hồ không nhiều người nhưng cũng có vài khách hàng, anh vừa vào cửa thì có một nhân viên nữ đi tới.
“Anh muốn xem đồng hồ sao?”
“Tôi xem một lát.” Thậm chí Mục Nhiễm Tranh không dám ngẩng đầu lên.
“Vâng, anh thích chiếc nào thì tôi lấy giúp anh.”
Sau khi mấy khách hàng trong cửa tiệm rời đi, Mục Nhiễm Tranh mới nâng kính của mình.
“Ở đây…”
“Mục Nhiễm Tranh! Thật sự là anh! Trời ơi, không ngờ tôi lại gặp được người nổi tiếng! Mọi người mau đến đây, là Mục Nhiễm Tranh!” Nữ nhân viên kích động la lên.
Những người khác lập tức đi tới.
Mục Nhiễm Tranh thấy tình hình này thì không lấy đồng hồ trong túi ra mà vội vàng ra ngoài, lái xe rời đi!
Anh hoảng đến toát mồ hôi lạnh, may mà vẫn chưa nói muốn bán đồng hồ, nếu không có lẽ đã thành tiêu đề rồi!
Xem ra không bán đồng hồ được rồi, anh vẫn phải nghĩ cách khác.
Về đến căn hộ, Mục Nhiễm Tranh đi tới đi lui trong nhà vài vòng.
Sau khi suy nghĩ hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh ngồi trong phòng sách, mở máy tính của mình lên.
Máy tính này là máy tính có cấu hình cao nhất, nhưng anh không thể bán máy tính được, máy tính của người nổi tiếng không thể tùy tiện bán đi.
Nhưng trong này có thứ có thể bán được, là tài khoản chơi game của anh.
Mục Nhiễm Tranh rất thích chơi game, lúc đầu một mình anh chơi hai tài khoản, một tài khoản nam và một tài khoản nữ, vì anh muốn một ngày nào đó hai tài khoản này có thể kết hôn với nhau trong game, tài khoản kia là chơi vì Tô Lam.
Nhưng Tô Lam hoàn toàn không thích chơi game, cô không nhận lấy tài khoản đó.
Sau khi biết chú mình và Tô Lam ở với nhau, mặc dù Mục Nhiễm Tranh không thể hiện suy nghĩ của mình nhưng anh vẫn luôn chơi hai tài khoản game này.
Anh đã chơi hai tài khoản này mấy năm rồi, cũng đang ở cấp cao nhất, bảo anh bán đi thì anh cũng rất tiếc.
Chương 1750
Quan trọng hơn, đây không phải là tài khoản game đơn giản mà nó mang theo tâm tư của anh dành cho Tô Lam. Ngoài đời không thể ở bên Tô Lam được, vậy thì trong game ở bên nhau cũng là một loại đền bù.
Nếu bán tài khoản này đi thì anh cũng không còn gì để gửi gắm nữa.
Mục Nhiễm Tranh nhìn chằm chằm tài khoản đó một lúc lâu.
Từng điều nhỏ nhặt với Tô Lam giống như một bộ phim đang phát lại trong đầu anh.
Thật sự muốn bán sao?
Lúc này, Mục Nhiễm Tranh như thể đã hạ quyết tâm rất lớn nên mới bắt đầu thao tác, bán hết cả hai tài khoản đi. Mặc dù hai tài khoản này đang ở cấp rất cao, nhưng tài khoản như vậy có thể bán được trên hơn mười nghìn đã là rất tốt rồi.
Mục Nhiễm Tranh mặt dày mặc cả rất lâu mới bán được hai tài khoản này với giá năm mươi nghìn.
Nhưng năm mươi nghìn vẫn không đủ, vẫn còn thiếu một nửa mới đủ một trăm nghìn.
Mục Nhiễm Tranh lập tức gọi cho Thành Du.
“Cậu Mục, thế nào, cậu suy nghĩ kỹ rồi sao?”
“Anh Thành, tôi cảm thấy cái giá này có phải hơi đắt không, một trăm nghìn bớt chút không được sao?” Lúc Mục Nhiễm Tranh nói những lời này, anh cảm giác được mặt mình nóng bừng lên.
Từ khi nào mà anh lại ăn nói khép nép như vậy? Huống hồ còn là chuyện cò kè giá cả!
“Cậu Mục, với cậu thì một trăm nghìn chẳng phải chuyện nhỏ thôi sao? Thù lao của cậu được tình bằng đơn vị triệu mà, chuyện này cậu đừng mặc cả với tôi. Nhà xuất bản chúng tôi có thể tồn tại được cũng chẳng dễ dàng gì, mỗi một cuốn sách chúng tôi xuất bản ra đều cần phải cân nhắc đấy.”
“Vậy để tôi suy nghĩ thêm.” Mục Nhiễm Tranh thật sự không có được nhiều tiền như vậy.
Có vẻ Thành Du cảm nhận sự khó xử của Mục Nhiễm Tranh, cũng cảm thấy chuyện này sắp thất bại rồi.
“Cậu Mục, hay là tôi cho cậu một ý tưởng?”
“Ý tưởng gì?”
“Đến hiện tại cậu chưa từng xuất bản sách, trước đây chỉ xuất bản một cuốn sách ảnh, nếu cậu gom hết tất cả kinh nghiệm diễn xuất của mình mấy năm qua vào một cuốn sách thì chắc chắn sẽ bán rất chạy. Nếu cậu đồng ý để nhà xuất bản chúng tôi xuất bản một cuốn sách như vậy thì chúng tôi có thể xuất bản truyện tranh miễn phí cho bạn cậu.”
Không phải Mục Nhiễm Tranh không muốn xuất bản sách, trước đó đã có rất nhiều nhà xuất bản đến tìm anh, cũng đã tìm quản lý của anh, thời bây giờ người nổi tiếng xuất bản sách rất bình thường.
Nhưng từ nhỏ anh đã học không tốt, đừng nói là bảo anh viết sách, lúc nhỏ làm tập làm văn thôi mà anh đã thấy khó muốn chết rồi!
“Cậu Mục, cậu cũng biết bây giờ là thời đại fan kinh tế, fan của cậu nhiều như vậy, cho dù cậu viết gì thì họ cũng thích đọc hết. Huống hồ người nổi tiếng xuất bản sách cũng có tác dụng tích cực nhất định để duy trì sự nổi tiếng của người đó.”
Thành Du vẫn đang ra sức thuyết phục.
Hiện tại có rất nhiều nhà xuất bản vẫn có thể tiếp tục tồn tại là dựa vào việc có thể liên hệ với người nổi tiếng và một số tác giả có tiếng để xuất bản sách.
“Nhưng tôi chưa từng viết sách, cũng không biết viết gì.”
Chương 1751
“Cái này đơn giản, cậu có thể lấy một vài bức ảnh trong phim mà cậu cất riêng và ảnh cá nhân của cậu ra, đóng lại thành một số trang, những trang khác thì có thể chọn một vài chuyện thú vị lúc quay phim, tùy tiện viết là có thể đóng thành một cuốn sách rồi.”
Thành Du nói chuyện này một cách rất đơn giản.
“Nếu tôi đồng ý với anh thì các anh có thể xuất bản miễn phí truyện tranh của bạn tôi sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi không lấy một đồng nào. Tất nhiên chúng tôi sẽ bù qua sớt lại bằng tiền thù lao của cậu.”
Tên Thành Du này đúng là thông minh quá rồi!
Nếu Mục Nhiễm Tranh xuất bản một cuốn sách, nhưng đó là fan của anh, không cần biết có thể bán bao nhiêu, lấy tiền bản quyền tác giả thôi cũng đã mấy trăm nghìn rồi.
“Được, có điều anh phải cho tôi thời gian, nhưng truyện của bạn tôi phải xuất bản trước, bên cô ấy đã không đợi thêm được nữa rồi, phải lập tức bắt đầu tiến hành thủ tục xuất bản, tôi sẽ nhanh chóng gửi sách của tôi cho anh.”
“Được được, tôi sẽ thu xếp ngay! Nhất định sẽ không làm cậu thất vọng!”
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng thở phào một hơi. Mặc dù anh phải bỏ ra cái giá rất lớn, nhưng nghĩ đến có thể giúp Lê Thấm Thấm thì anh cũng thấy hài lòng rồi.
Mục Nhiễm Tranh ngồi trước máy tính gọi điện thoại cho Lê Thấm Thấm.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới kết nối.
“Tôi vừa vào học, sao vậy? Có phải đã lo xong chuyện bên phía nhà xuất bản không?” Giọng Lê Thấm Thấm rất thấp, có vẻ là sợ bị ai đó nghe thấy.
“Xong rồi, tôi là Ảnh đế, có chuyện gì mà tôi không làm được chứ? Cô đoán xem tôi thương lượng bao nhiêu tiền nhuận bút cho cô?” Không biết tại sao khi nghe giọng của Lê Thấm Thấm, Mục Nhiễm Tranh rất vui.
“Bao nhiêu bao nhiêu? Năm nghìn tệ?”
“Đoán lại.”
“Mười nghìn? Không thể nào chứ? Tôi tra trên mạng rồi, những họa sĩ mới như tôi nhuận bút rất rẻ, một cuốn sách kiếm được vài nghìn là tốt lắm rồi.” Lúc Lê Thấm Thấm rảnh rỗi đã lên mạng tìm hiểu.
“Năm mươi nghìn.”
“Năm mươi nghìn? Ôi mẹ ơi, thật hay giỡn thế?” Lê Thấm Thấm la lên.
“Cô nhỏ tiếng thôi, đừng để bố cô nghe thấy, tôi còn có thể lừa cô hay sao?” Mục Nhiễm Tranh đắc ý, vừa khéo số tiền năm mươi nghìn mà anh bán tài khoản game có thể đưa cho Lê Thấm Thấm để làm nhuận bút.
“Thực sự là tôi vui quá. Mục Nhiễm Tranh, anh là may mắn của tôi! Tranh của tôi mà có thể bán được năm mươi nghìn!” Có đánh chết Lê Thấm Thấm cũng không ngờ cô chủ tiêu tiền như nước như cô lại có một ngày có thể kiếm được tiền, còn là tự tay mình kiếm ra.
“Sắp vào quá trình xuất bản rồi, nếu cô tiếp tục cố gắng thì nói không chừng tương lai sẽ có nhiều nhà xuất bản tranh nhau để giành lấy tranh của cô đấy!”
“Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Cúp điện thoại, trên mặt Mục Nhiễm Tranh cũng mang theo nụ cười hài lòng.
Nếu cuốn truyện tranh thuận lợi xuất bản thì cũng không uổng công sự cố gắng của anh bấy lâu nay.
Nhưng bây giờ anh bắt đầu suy nghĩ sách của mình phải viết thế nào đây?
Anh lập tức mở máy tính lên đọc xem sách của người khác như thế nào, đọc một hồi lâu thì thấy đau đầu.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi