Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 116



Chương 116:


 


Dù sao thì lúc nãy cô cũng đâm vào người anh ta, xong chuyện thì đền bù xin lỗi sau vậy!” Tô Hi tự lắm bẩm, sau đó đi về phía cánh cửa kia, đưa tay lên gõ cửa.


 


Cứ nghĩ rằng người bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa là biết cô muốn đi vào, cô đẩy tay mở cửa, nghĩ bên trong sẽ có người đàn ông ban nãy ngồi ở đó, nhưng sự thực là không có ai.


 


Hơn nữa, đây không chỉ đơn thuần là phòng nghỉ, mà còn được bồ trí hết sức sang trọng.


 


Ý, anh ta không có ở đây sao?


 


Có điều, cô đã nhìn thấy bộ tây phục màu xanh lam bị cởi ra đặt trên sofa, chính là bộ quần áo người đàn ông lúc nãy mặc, Tô Hi nhẹ nhàng tiến lên, muốn tới bên sofa tìm kiếm.


 



Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng động mở cửa ở phòng tắm. Tô Hi bị dọa giật mình, cô quay đầu lại nhìn.


 


Nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra, bầu không khí tỏa ra mùi thơm từ cơ thể của anh ta, nửa thân trên cường tráng lộ ra bên ngoài, cơ bắp to lớn, đường nét hoàn mỹ, tràn đầy hơi thở hoang dã của một người đàn ông… Nhìn lên trên nữa, mái tóc màu đen của anh ta đang nhỏ từng giọt, khuôn mặt thâm trầm, lông mày hình kiếm nhíu chặt, đôi môi mỏng với những đường nét hoàn hảo.


 


Đầu óc Tô hi trở nên trống rỗng, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm chiêm ngưỡng bộ dáng gợi cảm của người đàn ông này.


 


“Nhìn đủ chưa?” Anh ta nhíu mày, đôi môi mỏng cắt lên mang theo âm thanh đầy mê hoặc.


 


Giây tiếp theo, Tô Hi vội vàng quay lưng lại, bình thường cô rất giỏi trong việc ghi nhớ lời thoại, nhưng lúc này lại trở nên lắp bắp.


 


“Xin…Xin lỗi…” Tô Hi cảm thấy xấu hỗ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống đất, trời ơi! Vừa nãy thì đâm vào người anh ta, bây giờ lại đi chiêm ngưỡng cơ thể của anh ta, thật mất mặt quá đi!


 


“Cô có chuyện gì?” Người đàn ông lãnh đạm hỏi, trong tay cầm chiếc khăn tắm lau đi mái tóc đang nhỏ nước, lau xong liền vứt xuống sofa.


 



“Tiên sinh, tôi… tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh có nhìn thấy viên kim cương màu xanh nào không?” Tô Hi nhíu đôi mày xinh đẹp, không dám quay mặt ra đằng sau nhìn.


 


“Trong túi áo khoác của tôi, cô tự lấy đi.” Giọng nói đặc biệt của người đàn ông cất lên.


 


Câu nói này khiến Tô Hi vui mừng ngoài sức mong đợi, ơn trời! Cuối cùng thì cô cũng đã tìm thấy, néu mà không tìm được chắc cô sẽ chết mắt.


 


Tuy nhiên, Tô Hi không hề biết rằng chiếc váy dài của cô đã bị xé thành hình đuổi cá. Vừa rồi cô quay người lại, chiếc váy bị quấn quanh gót giày của cô. Lúc này, viên ngọc mà cô bị mắt đã được tìm thấy, cộng thêm sự tồn tại của người đàn ông này khiến cô nóng bừng, không hề biết rằng nguy hiểm sắp ập đến.


 


Đúng vào lúc cô xoay người đi đến lấy áo khoác trên sofa.


 


“A..” Tô Hi lại hét lên một tiếng kinh hoàng, đôi chân của cô bị vướng vào váy, cả người bị cuộn lại rồi ngã xuống đất.


 


Người đàn ông vốn dĩ đứng sau cách cô khoảng 2 mét, anh nhìn thấy liền lập tức bước lên, nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra đỡ cô, Tô Hi sợ đến mức hét lên hai tiếng, nhưng eo của cô đã được cánh tay của người đàn ông này đỡ lấy.


 



Tô Hi thuận theo bản năng, đưa tay quờ quạng nắm vào bắt kỳ một vật nào quanh đó, ví dụ như chiếc khăn tắm quấn quanh hạ thân của anh ta.


 


“Buông tay.” Giọng nói người đàn ông vang lên đầy khó chịu.


 


Tô Hi cũng biết hậu quả của hành động này là gì, hai mắt cô mở to đến cực hạn… Nhưng, muộn rồi.


 


Vốn dĩ chiếc khăn tắm chỉ được quấn nhẹ quanh eo, cô chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, cho dù người đàn ông kia có muốn dùng một tay để cứu vãn thì cũng đã quá muộn.


 


Khăn tắm rơi xuống dưới đất, còn một góc được nắm ở trong tay của Tô Hi.


 


Vị trí tam giác của người đàn ông kia trực tiếp rơi vào hướng mắt của Tô Hi, lộ ra toàn bộ.


 


“A…” Đây chắc chắn là khoảnh khắc lịch sử đáng nhớ nhất trong cuộc đời của Tô Hi, một bên thì la mắng cô nới lỏng khăn tắm của anh ta, mà giây tiếp theo lại trực tiếp đặt cô xuống đất, kéo khăn tắm của anh ta lên, cíu vãn cơ thể trần trụi của mình.


 



Nhưng vẻ mặt của anh ta đã không còn trầm tĩnh như vừa nãy nữa, mà trở nên vô cùng khó coi, tức giận nói: “Cút ra ngoài.”


 


Mặt Tô Hi ửng đỏ đến tận mang tai, tay chân cố gắng hết sức gỡ chiếc váy của mình ra rồi sau đó thực ra chạy ra ngoài, mặc dù cô rất muốn lấy lại viên kim cương kia.


 


Nhưng sau khi nhìn xong cơ thể của anh ta, cô thực sự không thể quay trở lại đó nữa.


 


Tô Hi hoảng loạn đi ra ngoài, đâm sầm vào người trợ lý đang cầm theo một bộ quần áo sạch sẽ, trợ lý kinh ngạc nhìn Tô Hi chạy rời khỏi, sau đó lại nghĩ đến người đang ở bên trong, khóe miệng mở hồ nở nụ cười, chẳng lẽ ông chủ nhìn trúng cô minh tinh này rồi?


 


Mở cửa ra, gương mặt tuấn tú của Ôn Lệ Thâm lạnh như băng ngồi trên ghế sofa, chau mày đầy nguy hiểm.


 


“Ông chủ, xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Trợ lý bất an hỏi.


 


“Không sao, để quần áo ở đó, cậu có thể ra ngoài được rồi.” Ôn Lệ Thâm nói. Trợ lý lập tức đặt quần áo xuống, mở cửa đi ra ngoài.




Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi Story Chương 116
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...