Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!
Chương 18: Đau lòng
125@-Sáng sớm, Hàn Thiên đã đến công ti, anh dạo này đang rất bận với những dự án lớn, thời gian nghỉ ngơi còn ít hơn thời gian làm việc.
Hạ Mộc Vân tỉnh dậy đã không thấy Hàn Thiên trong nhà nữa, hẳn là anh đã đi làm, mệt mỏi ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân, đêm qua cô không ngủ được nhiều, vì những suy nghỉ dồn dập trong đầu nên sáng ra có hơi uể oải. Bước xuống dưới nhà đã thấy quản gia phía dưới, Hạ Mộc Vân đi lại gần, mỉm cười nói:
- "Dì để con giúp dì".
- "Tiểu thư, đây là việc của chúng tôi, tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi ạ".
Dì Hoa lễ phép nói. Dì Hoa làm việc ở Hàn gia đã mấy chục năm, sau khi thiếu gia dọn ra ở riêng, dì được phu nhân cử sang đây chăm sóc cho thiếu gia.
- "Dì cứ gọi con là Mộc Vân, con không phải tiểu thư gì đâu ạ".
Dì Hoa ngạc nhiên trước sự lễ phép của cô gái trước mặt. Trước đây cậu chủ từng đưa về nhiều cô gái về qua đêm ở đây, ai cũng ngang tàng, tự kiêu, không xem ai ra gì, nhưng cô gái này lại khác, nhẹ nhàng, trong sáng, lại rất ngoan ngoãn.
- "Không được đâu, nếu thiếu gia biết được sẽ không hay" Dì Hoa đáp lại.
Hạ Mộc Vân mỉm cười chưa xót:
- "Dì đừng lo, cháu chỉ là tình nhân anh ấy mua về, sẽ rất nhanh anh ấy sẽ chán cháu, lúc ấy cháu sẽ rời đi"
Dì Hoa không bất ngờ vì lời nói của Hạ Mộc Vân, bởi vì bà biết rằng, Hạ Mộc Vân đang nói thật. Hàn thiếu gia đã có hôn thê, hơn nữa lại yêu cô ấy rất nhiều, cô ấy là Chu Diệp Châu, người bà đã từng gặp qua rất nhiều lần trước khi cô đi du học. Nhưng, tại sao bà lại thấy thiếu gia đang rất quan tâm đến Hạ Mộc Vân.
- " Để cháu giúp dì" Hạ Mộc Vân cắt đứt dòng suy nghỉ của dì Hoa.
.....
2 người cùng nhau vừa tỉa hoa, vừa tưới cây, vừa cùng nhau nói chuyện vui vẻ.
- " Dì Hoa, đây là hoa gì vậy ạ?" Hạ Mộc Vân vừa tỉa hoa vừa hỏi.
- " Đây là hoa cẩm tú cầu, vườn hoa này đến đây cũng đã gần 7 năm rồi đấy" Dì Hoa trả lời.
- "Hoa này nhìn đẹp quá, cả vườn hoa rất rộng lớn chỉ trồng mỗi loài hoa này, rất đẹp ạ" Hạ Mộc Vân thích thú mỉm cười.
- " Đúng vậy. Cẩm tú cầu là loài hoa mà Chu tiểu thư rất thích đấy".
- "Chu tiểu thư.... có phải là...."
Hạ Mộc Vân đoán được phần nào câu chuyện. Cô nhớ lần trước khi tìm hiểu về anh, cô đã nhớ đến cái tên "Chu Diệp Châu"- người yêu xinh đẹp của Hàn Thiên.
- " Đúng vậy, Chu tiểu thư là vị hôn thê của thiếu gia, cô ấy xinh đẹp, thông minh, lại cực kỳ yêu thiếu gia. Cô ấy đi du học đã 2 năm rồi. Vườn hoa này là thiếu gia cùng Chu tiểu thư trồng đấy."
Dì Hoa vui vẻ trả lời.
Hạ Mộc Vân đơ ra khi nghe Dì Hoa kể chuyện. Thì ra đây là vườn hoa anh cùng vị hôn thê của mình trồng, thảo nào nó lại đẹp đến như vậy.
- "Mộc Vân biết không, cả thiếu gia và ông bà Hàn cực kỳ yêu quý Chu tiểu thư. Thiếu gia yêu chiều Chu tiểu thư đến mức công chúa chắc cũng không sướng bằng cô ấy đâu".
- "Vậy ạ"
Hạ Mộc Vân mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô ấy thật may mắn vì có 1 người luôn yêu thương và chờ đợi cô ấy như vậy. Họ thật hạnh phúc, cũng rất xứng đôi.
Dì Hoa thấy rằng mình đã nói về Chu Diệp Châu quá nhiều nên hơi áy náy với Mộc Vân, dù sao bây giờ cô ấy cũng đang sống cùng thiếu gia, vả lại nhìn Hạ Mộc Vân này rất hiền lành, bà rất có thiện cảm với cô ấy.
- "Mộc Vân à, con đừng buồn, ta thấy thiếu gia rất quan tâm đến con đấy, con đừng chọc giận thiếu gia thì thiếu gia sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu."
Hạ Mộc Vân cười chua xót:
"Con chỉ là tình nhân anh ấy mua về thôi ạ".
..............
Tối nay sau khi ăn tối và tắm rửa xong thì Hạ Mộc Vân lại xuống phòng khách ngồi đợi Hàn Thiên.
Hôm nay Hàn Thiên lại về muộn, thậm chí còn muộn hơn hôm qua.
Đợi đến hơn mười giờ thì cửa phòng khách đột nhiên được đẩy ra. Hạ Mộc Vân vui mừng đứng dậy. Anh ta đã về rồi.
Nhưng khi anh bước vào thì đã say, áo quần đã không còn chỉnh tề như lúc sáng, trên người nồng nặc mùi rượu. Hạ Mộc Vân nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Hàn Thiên.
- " Đưa tôi lên phòng" Hàn Thiên ra lệnh cho Hạ Mộc Vân.
Hạ Mộc Vân ngoan ngoãn nghe theo, cô chật vật dìu anh lên phòng. Hạ Mộc Vân sau khi đặt Hàn Thiên nằm xuống giường thì định rời đi nhưng anh lại vươn tay ra kéo lấy cổ tay cô lại, giọng khàn khàn cất lên:
- " Đừng đi"
Sau đó dùng sức kéo Hạ Mộc Vân xuống giường, lật người cô nằm xuống phía dưới, còn anh thì nằm đè lên trên.
Tim của cô như ngừng đập, 2 tay áp lên phía trước ngực của Hàn Thiên, Hạ Mộc Vân bị anh làm cho ngớ ngẩn, cô dùng hết sức để kéo tay anh ra nhưng đều vô dụng.
- "Hàn Thiên, anh say rồi, đừng như vậy...."
Hàn Thiên áp môi lên Hạ Mộc Vân, không ngừng căn mút, liếm láp đôi môi ngọt của cô, hai tay không ngừng vân vê phía dưới, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, chuyển sang mãnh liệt, cuồng dã....
- "Ưm.... ".
Thành trì kiên cố trong lòng cô đã dần dần sụp đổ. Cô để yên cho Hàn Thiên ôm mình, không giãy giụa nữa. Không phản kháng mà còn trầm luân, nghênh đón, hai tay cô bấu chặt cổ áo Hàn Thiên, làm nó bung gần hết các cúc áo.
Nụ hôn càng lúc càng trầm luân hơn, lúc này Hàn Thiên đã lột sạch áo quần trên người Hạ Mộc Vân.
Anh nhanh chóng cởi âu phục ra rồi tiến vào bên trong cô, lần nào cũng vậy, cô có một sức hút khiến anh không thể cưỡng lại được, anh cứ thế đưa thẳng thứ to lớn ấy vào.
Anh ra vào mãnh liệt. Hạ Mộc Vân ôm lấy lưng anh, cố gắng nén đau đớn, nước mắt đã rơi xuống.
Điên cuồng một lúc, bên trong hoa huy*t của cô mới tiết mật dịch, lúc này anh ra vào dễ dàng hơn, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn hiện rõ.
- "A...đau quá.."
Cô bấu chặt vào vai anh.
Hàn Thiên dừng lại, xoa gương mặt cô, lau đi nước mắt của cô:
- "Châu Nhi, em sao vậy? Đau lắm sao? Anh xin lỗi."
..........
Anh vừa gọi cô là Châu Nhi sao, người đàn ông đang ôm cô lại nhầm cô với người phụ nữ khác sao. Hạ Mộc Vân đã đong cứng hoàn toàn, giờ phút này cô ước gì mình không nhìn nghe gì cả, nước mắt cứ rơi ra như suối, tim cô hình như đã ngừng đập.
Hàn Thiên vẫn ra vào như vũ bão trong cô, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi, lên má, hôn lên những giọt nước mắt của cô nhưng miệng lại gọi tên người con gái khác.
Tim Hạ Mộc Vân lần nữa nát vụn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, thật sự quá đau đớn. Hàn Thiên vẫn chưa nhận ra cô, vẫn điên cuồng trong dục vọng, Mộc Vân nắm chặt tay lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay cô đến phát đau, nhưng không đau bằng bên dưới của cô lúc này.
Hàn Thiên vẫn cứ tiến công dồn dập, mỗi lần vào là chạm đến nơi sâu nhất của cô.
- "Hự".
Anh thở mạnh.
Hạ Mộc Vân suốt cả đêm chịu sự giày vò của anh, bên dưới khi anh phóng thẳng chất tinh dịch vào còn kèm cả một chút máu. Anh cau mày nhìn cô đang ngất lịm dưới thân mình, bàn tay vô thức sờ lên mặt cô.
Đêm nay là một đêm dài của Hạ Mộc Vân.
.......................
Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!
Hạ Mộc Vân tỉnh dậy đã không thấy Hàn Thiên trong nhà nữa, hẳn là anh đã đi làm, mệt mỏi ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân, đêm qua cô không ngủ được nhiều, vì những suy nghỉ dồn dập trong đầu nên sáng ra có hơi uể oải. Bước xuống dưới nhà đã thấy quản gia phía dưới, Hạ Mộc Vân đi lại gần, mỉm cười nói:
- "Dì để con giúp dì".
- "Tiểu thư, đây là việc của chúng tôi, tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi ạ".
Dì Hoa lễ phép nói. Dì Hoa làm việc ở Hàn gia đã mấy chục năm, sau khi thiếu gia dọn ra ở riêng, dì được phu nhân cử sang đây chăm sóc cho thiếu gia.
- "Dì cứ gọi con là Mộc Vân, con không phải tiểu thư gì đâu ạ".
Dì Hoa ngạc nhiên trước sự lễ phép của cô gái trước mặt. Trước đây cậu chủ từng đưa về nhiều cô gái về qua đêm ở đây, ai cũng ngang tàng, tự kiêu, không xem ai ra gì, nhưng cô gái này lại khác, nhẹ nhàng, trong sáng, lại rất ngoan ngoãn.
- "Không được đâu, nếu thiếu gia biết được sẽ không hay" Dì Hoa đáp lại.
Hạ Mộc Vân mỉm cười chưa xót:
- "Dì đừng lo, cháu chỉ là tình nhân anh ấy mua về, sẽ rất nhanh anh ấy sẽ chán cháu, lúc ấy cháu sẽ rời đi"
Dì Hoa không bất ngờ vì lời nói của Hạ Mộc Vân, bởi vì bà biết rằng, Hạ Mộc Vân đang nói thật. Hàn thiếu gia đã có hôn thê, hơn nữa lại yêu cô ấy rất nhiều, cô ấy là Chu Diệp Châu, người bà đã từng gặp qua rất nhiều lần trước khi cô đi du học. Nhưng, tại sao bà lại thấy thiếu gia đang rất quan tâm đến Hạ Mộc Vân.
- " Để cháu giúp dì" Hạ Mộc Vân cắt đứt dòng suy nghỉ của dì Hoa.
.....
2 người cùng nhau vừa tỉa hoa, vừa tưới cây, vừa cùng nhau nói chuyện vui vẻ.
- " Dì Hoa, đây là hoa gì vậy ạ?" Hạ Mộc Vân vừa tỉa hoa vừa hỏi.
- " Đây là hoa cẩm tú cầu, vườn hoa này đến đây cũng đã gần 7 năm rồi đấy" Dì Hoa trả lời.
- "Hoa này nhìn đẹp quá, cả vườn hoa rất rộng lớn chỉ trồng mỗi loài hoa này, rất đẹp ạ" Hạ Mộc Vân thích thú mỉm cười.
- " Đúng vậy. Cẩm tú cầu là loài hoa mà Chu tiểu thư rất thích đấy".
- "Chu tiểu thư.... có phải là...."
Hạ Mộc Vân đoán được phần nào câu chuyện. Cô nhớ lần trước khi tìm hiểu về anh, cô đã nhớ đến cái tên "Chu Diệp Châu"- người yêu xinh đẹp của Hàn Thiên.
- " Đúng vậy, Chu tiểu thư là vị hôn thê của thiếu gia, cô ấy xinh đẹp, thông minh, lại cực kỳ yêu thiếu gia. Cô ấy đi du học đã 2 năm rồi. Vườn hoa này là thiếu gia cùng Chu tiểu thư trồng đấy."
Dì Hoa vui vẻ trả lời.
Hạ Mộc Vân đơ ra khi nghe Dì Hoa kể chuyện. Thì ra đây là vườn hoa anh cùng vị hôn thê của mình trồng, thảo nào nó lại đẹp đến như vậy.
- "Mộc Vân biết không, cả thiếu gia và ông bà Hàn cực kỳ yêu quý Chu tiểu thư. Thiếu gia yêu chiều Chu tiểu thư đến mức công chúa chắc cũng không sướng bằng cô ấy đâu".
- "Vậy ạ"
Hạ Mộc Vân mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô ấy thật may mắn vì có 1 người luôn yêu thương và chờ đợi cô ấy như vậy. Họ thật hạnh phúc, cũng rất xứng đôi.
Dì Hoa thấy rằng mình đã nói về Chu Diệp Châu quá nhiều nên hơi áy náy với Mộc Vân, dù sao bây giờ cô ấy cũng đang sống cùng thiếu gia, vả lại nhìn Hạ Mộc Vân này rất hiền lành, bà rất có thiện cảm với cô ấy.
- "Mộc Vân à, con đừng buồn, ta thấy thiếu gia rất quan tâm đến con đấy, con đừng chọc giận thiếu gia thì thiếu gia sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu."
Hạ Mộc Vân cười chua xót:
"Con chỉ là tình nhân anh ấy mua về thôi ạ".
..............
Tối nay sau khi ăn tối và tắm rửa xong thì Hạ Mộc Vân lại xuống phòng khách ngồi đợi Hàn Thiên.
Hôm nay Hàn Thiên lại về muộn, thậm chí còn muộn hơn hôm qua.
Đợi đến hơn mười giờ thì cửa phòng khách đột nhiên được đẩy ra. Hạ Mộc Vân vui mừng đứng dậy. Anh ta đã về rồi.
Nhưng khi anh bước vào thì đã say, áo quần đã không còn chỉnh tề như lúc sáng, trên người nồng nặc mùi rượu. Hạ Mộc Vân nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Hàn Thiên.
- " Đưa tôi lên phòng" Hàn Thiên ra lệnh cho Hạ Mộc Vân.
Hạ Mộc Vân ngoan ngoãn nghe theo, cô chật vật dìu anh lên phòng. Hạ Mộc Vân sau khi đặt Hàn Thiên nằm xuống giường thì định rời đi nhưng anh lại vươn tay ra kéo lấy cổ tay cô lại, giọng khàn khàn cất lên:
- " Đừng đi"
Sau đó dùng sức kéo Hạ Mộc Vân xuống giường, lật người cô nằm xuống phía dưới, còn anh thì nằm đè lên trên.
Tim của cô như ngừng đập, 2 tay áp lên phía trước ngực của Hàn Thiên, Hạ Mộc Vân bị anh làm cho ngớ ngẩn, cô dùng hết sức để kéo tay anh ra nhưng đều vô dụng.
- "Hàn Thiên, anh say rồi, đừng như vậy...."
Hàn Thiên áp môi lên Hạ Mộc Vân, không ngừng căn mút, liếm láp đôi môi ngọt của cô, hai tay không ngừng vân vê phía dưới, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, chuyển sang mãnh liệt, cuồng dã....
- "Ưm.... ".
Thành trì kiên cố trong lòng cô đã dần dần sụp đổ. Cô để yên cho Hàn Thiên ôm mình, không giãy giụa nữa. Không phản kháng mà còn trầm luân, nghênh đón, hai tay cô bấu chặt cổ áo Hàn Thiên, làm nó bung gần hết các cúc áo.
Nụ hôn càng lúc càng trầm luân hơn, lúc này Hàn Thiên đã lột sạch áo quần trên người Hạ Mộc Vân.
Anh nhanh chóng cởi âu phục ra rồi tiến vào bên trong cô, lần nào cũng vậy, cô có một sức hút khiến anh không thể cưỡng lại được, anh cứ thế đưa thẳng thứ to lớn ấy vào.
Anh ra vào mãnh liệt. Hạ Mộc Vân ôm lấy lưng anh, cố gắng nén đau đớn, nước mắt đã rơi xuống.
Điên cuồng một lúc, bên trong hoa huy*t của cô mới tiết mật dịch, lúc này anh ra vào dễ dàng hơn, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn hiện rõ.
- "A...đau quá.."
Cô bấu chặt vào vai anh.
Hàn Thiên dừng lại, xoa gương mặt cô, lau đi nước mắt của cô:
- "Châu Nhi, em sao vậy? Đau lắm sao? Anh xin lỗi."
..........
Anh vừa gọi cô là Châu Nhi sao, người đàn ông đang ôm cô lại nhầm cô với người phụ nữ khác sao. Hạ Mộc Vân đã đong cứng hoàn toàn, giờ phút này cô ước gì mình không nhìn nghe gì cả, nước mắt cứ rơi ra như suối, tim cô hình như đã ngừng đập.
Hàn Thiên vẫn ra vào như vũ bão trong cô, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi, lên má, hôn lên những giọt nước mắt của cô nhưng miệng lại gọi tên người con gái khác.
Tim Hạ Mộc Vân lần nữa nát vụn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, thật sự quá đau đớn. Hàn Thiên vẫn chưa nhận ra cô, vẫn điên cuồng trong dục vọng, Mộc Vân nắm chặt tay lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay cô đến phát đau, nhưng không đau bằng bên dưới của cô lúc này.
Hàn Thiên vẫn cứ tiến công dồn dập, mỗi lần vào là chạm đến nơi sâu nhất của cô.
- "Hự".
Anh thở mạnh.
Hạ Mộc Vân suốt cả đêm chịu sự giày vò của anh, bên dưới khi anh phóng thẳng chất tinh dịch vào còn kèm cả một chút máu. Anh cau mày nhìn cô đang ngất lịm dưới thân mình, bàn tay vô thức sờ lên mặt cô.
Đêm nay là một đêm dài của Hạ Mộc Vân.
.......................
Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!
Story
Chương 18: Đau lòng
10.0/10 từ 29 lượt.