Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật
Chương 11
121@-(27/07/2023)
"A tôi biết rồi!" Thiệu Đường vỗ tay một cái, vẻ mặt hứng khởi nói: "Còn có thư viện mà! Chờ lần sau anh tới tôi sẽ mang anh đi thư viện, như thế tất cả đều thông rồi."
"Vì sao hiện tại không đi?"
Thiệu Đường cúi đầu nhìn thời gian, bĩu môi, "Anh sắp biến mất rồi."
Yến Minh Phong hơi ngừng: "Ngươi đã biết được quy tắc?"
"Không có không có." Thiệu Đường liên tục xua tay, "Tôi chỉ đoán được đại khái thôi."
Yến Minh Phong ý bảo cậu nói tiếp.
Thiệu Đường khụ khụ hai tiếng, nói: "Vào lần đầu tiên tôi vẽ người que diêm anh đã xuất hiện, như vậy căn cứ vào thời gian vài lần dài ngắn anh xuất hiện mà nói, hẳn là tôi càng vẽ giống người, thời gian anh xuất hiện càng dài. Cho nên tôi đoán, lần này có thể anh sẽ ở đây được 2 giờ. Hơn nữa tôi đã thử qua rất nhiều lần, cũng không phải lần nào tôi vẽ tranh anh cũng xuất hiện, cho nên khả năng là liên quan đến anh."
Sau khi nói xong, cậu có chút ngượng ngùng nhìn hắn, "Tôi, tôi đoán mò, cũng không biết đúng hay không."
........ Có chút ngoài dự kiến của Yến Minh Phong.
Hắn không nghĩ người thoạt nhìn đơn thuần vụng về như cậu lại có một mặt tư duy kín đáo như vậy.
"Cho nên có thể nói xem trước đó anh đã xảy ra chuyện gì không?" Thiệu Đường tò mò hỏi.
Yến Minh Phong: "Vừa mới kết thúc cuộc thi đá cầu."
Không biết xem đi xem lại quyển sách này bao nhiêu lần - Thiệu Đường lập tức nhớ đến cốt truyện tương ứng, bởi vì đây cũng coi như là bước ngoặt không lớn không nhỏ —— nam chính sau khi thi đấu xong, trên đường hồi phủ bị ám sát.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc hắn đến đây.
Thiệu Đường không nghĩ ra, cậu nhíu nhíu mày, thay đổi câu hỏi khác: "Trước khi anh tới người cuối cùng nhìn thấy là ai?"
Thần sắc Yến Minh Phong biến đổi, sắc mặt cũng không tốt, nhưng vẫn trả lời: "Đoạn gia Tam công tử, Giang Ly."
Thiệu Đường nháy mắt biết được nguyên nhân hắn thay đổi sắc mặt.
Kiếp trước hắn rơi vào kết cục chết không toàn thây, Giang Ly này có thể nói là đầu sỏ gây tội.
Nếu thật sự có liên quan đến người kia, cũng thật đủ ghê tởm.
Thiệu Đường cười gượng hai tiếng, ý đồ vãn hồi tâm tình đại lão: "Hẳn là không có liên quan đến y đi......"
Yến Minh Phong vẫn đen mặt.
Hắn nhớ lại vài lần trước đến đây Giang Ly đúng thật là ở bên cạnh hắn, nếu thật là bởi vì người này ——
Khi trở về dù có bị bạo lộ thân phận thì hắn cũng phải giết chết người này.
Thiệu Đường gãi gãi đầu, "Đừng lo lắng, chúng ta thử lại vài lần, sau khi tìm được nguyên nhân chuẩn xác anh tức giận cũng không muộn. Anh không có thân phận, ở chỗ của chúng tôi tính là không có hộ khẩu, cho nên thân phận lần sau anh xuất hiện đều là trợ lý của tôi, ngoại trừ Hứa Tiêu, sẽ không ai để ý đến anh. À mà, biết Hứa Tiêu không, chính là người vừa nãy, đấy là người quen của tôi."
Yến Minh Phong không có ý kiến: "Ừm."
Hắn vừa nói xong tiếng này, cả người liền biến mất.
Thiệu Đường vội vàng nhìn khắp nơi, may mắn chỗ bọn họ đứng nói chuyện rất kín đáo, hơn nữa vì nguyên nhân quay show, tất cả mọi người đều chạy đến xem minh tinh, nơi này không có một bóng người.
Nếu không cậu phải cho người tẩy não đối phương bảo đây là ảo giác.
—©—
Yến Vương phủ.
Khi Yến Minh Phong tỉnh lại nghe được đầu tiên là tiếng khóc rung trời.
Hắn đau đầu nhắm mắt lại: "Đừng gào, đau đầu."
Nam Trúc vừa thấy hắn tỉnh, nháy mắt khóc lớn hơn, "Công tử oa —— ngài rốt cuộc tỉnh —— làm ta sợ muốn chết ô ô ô ——"
Yến Minh Phong đau đầu ngồi dậy: "Câm miệng."
Nam Trúc bị dọa không dám khóc, nhưng vẫn là thút tha thút thít: "Công tử, công tử ngài rốt cuộc làm sao vậy, vì sao lại đột nhiên bị ngất xỉu?"
"Ta không sao." Yến Minh Phong xốc chăn lên xuống giường, ngồi xuống trước bàn, nhìn cửa không một bóng người, trào phúng cong cong khóe miệng, "Thế tử lần này không tới sao?"
Người kia không phải đã quen với chiêu trò trào phúng sao, sao lần này lại vắng mặt?
"Thế tử mới vừa đi, Đoạn công tử đi tìm ngự y cho ngài. Nhưng là, nhưng là Tiết thần y......" Nam Trúc lại muốn khóc: "Tiết thần y nói ngài không có vấn đề gì, ông ta đúng là giang hồ bịp bợm, nếu không có chuyện gì sao ngài lại đột nhiên té xỉu."
Yến Minh Phong bất đắc dĩ, "Ông ta nói không sai, ta đúng thật là không có việc gì." Để đề phòng mỗi lần hắn từ bên kia về lại nhìn thấy gương mặt nhăn nhó, hắn bổ sung một câu: "Sau này ta có thể sẽ tiếp tục đột nhiên hôn mê một đoạn thời gian, ngươi không cần kinh hoảng, cũng không cần tìm cho ta thuốc gì, canh chừng thân thể của ta là được, đến thời gian ta sẽ tự động tỉnh lại."
Nam Trúc ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Yến Minh Phong tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ: "Hồi nhỏ bị trúng độc để lại di chứng, ngoại trừ thường thường té xỉu, thì không có tổn thương gì đối với thân thể, cho nên ngươi không cần phải lần nào cũng khóc như ta sắp chết rồi đâu."
Nhìn dáng vẻ Nam Trúc còn muốn nói, sắc mặt Yến Minh Phong hơi trầm xuống: "Nói nhiều nữa thì ngươi ra ngoài đi."
"......... Thuộc hạ không hỏi."
Giải thích xong cho người này, Yến Minh Phong xoa xoa thái dương, "Đi tìm một họa sư đến đây cho ta."
Nếu không phải nể tình người này trung thành tận tâm, hắn đã sớm quăng người này ra ngoài rồi.
Nam Trúc đồng ý, do dự một chút, hỏi: "Có cần yêu cầu vẽ đẹp hơn ngài không? Thế này có thể mất chút thời gian."
Tranh của thiếu gia thiên hạ vô song, muốn tìm người có kĩ năng vẽ giỏi hơn công tử, còn khó hơn là tìm Tiết thần y.
"Không cần, hơi chút xuất chúng là được."
"Vâng, công tử." Nam Trúc trong lòng nghi hoặc, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Công tử không thích hắn nói nhiều lại hay khóc, hắn cần phải nhịn lại, không thể lại chọc cho công tử chán ghét.
Cho nên mãi sau này hắn mới biết công tử tìm họa sư là để vẽ chân dung cho mình!
—©—
《 Người một nhà vui vẻ 》Thiệu Đường chỉ quay ba kỳ, bởi vì Hàn Thước trở lại, kiểu đỉnh lưu này trở về cậu tất nhiên là phải ngoan ngoãn thu thập hành lý cút xéo.
Có điều không phải cậu không có thu hoạch, CP của cậu và Hứa Tiêu vô cùng hot, tuy rằng fan Hứa Tiêu trên mạng mắng cậu dựa hơi không biết xấu hổ, nhưng tốt xấu gì cũng có chút nhiệt độ.
Lưu Triệt đối với việc này cảm thấy vui mừng, sau đó ngày hôm sau liền đá cậu vào đoàn phim《 Con đường đế vương 》—— không sai, bộ phim được cải biên kia tên tục như vậy đó.
Thiệu Đường gia nhập ngày đầu tiên, bị người đại diện họ Lưu oanh tạc điện thoại bắt cầm quà đi thăm hỏi diễn viên chính.
Tống Giác là ảnh đế chạm tay là bỏng mấy năm gần đây, số fan khổng lồ đếm không hết, một năm chỉ ra một bộ phim, nhưng toàn bộ đều là tác phẩm chất lượng.
Triệu Yên là dựa vào một bộ phim bạo mấy năm trước mà một bước bước lên con đường đại hoa đán, một mình chiếm nam hot search, thay bộ quần áo cũng có thể lên top đầu hot search.
Hai người này Thiệu Đường không thể nào đắc tội được, cậu chỉ cầu thời gian ở đoàn phim có thể an ổn vượt qua, nhưng bất đắc dĩ cậu thân là người hầu bên cạnh nam chính, có không ít cảnh diễn chung cùng nam chính, cho nên trước tiên vẫn nên đi lấy lòng chút mới thỏa đáng, bằng không chỉ cần đối phương khó chịu một chút, tùy tiện nói một câu thôi cũng có thể rước lấy không ít phiền toái cho cậu.
Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật
"A tôi biết rồi!" Thiệu Đường vỗ tay một cái, vẻ mặt hứng khởi nói: "Còn có thư viện mà! Chờ lần sau anh tới tôi sẽ mang anh đi thư viện, như thế tất cả đều thông rồi."
"Vì sao hiện tại không đi?"
Thiệu Đường cúi đầu nhìn thời gian, bĩu môi, "Anh sắp biến mất rồi."
Yến Minh Phong hơi ngừng: "Ngươi đã biết được quy tắc?"
"Không có không có." Thiệu Đường liên tục xua tay, "Tôi chỉ đoán được đại khái thôi."
Yến Minh Phong ý bảo cậu nói tiếp.
Thiệu Đường khụ khụ hai tiếng, nói: "Vào lần đầu tiên tôi vẽ người que diêm anh đã xuất hiện, như vậy căn cứ vào thời gian vài lần dài ngắn anh xuất hiện mà nói, hẳn là tôi càng vẽ giống người, thời gian anh xuất hiện càng dài. Cho nên tôi đoán, lần này có thể anh sẽ ở đây được 2 giờ. Hơn nữa tôi đã thử qua rất nhiều lần, cũng không phải lần nào tôi vẽ tranh anh cũng xuất hiện, cho nên khả năng là liên quan đến anh."
Sau khi nói xong, cậu có chút ngượng ngùng nhìn hắn, "Tôi, tôi đoán mò, cũng không biết đúng hay không."
........ Có chút ngoài dự kiến của Yến Minh Phong.
Hắn không nghĩ người thoạt nhìn đơn thuần vụng về như cậu lại có một mặt tư duy kín đáo như vậy.
"Cho nên có thể nói xem trước đó anh đã xảy ra chuyện gì không?" Thiệu Đường tò mò hỏi.
Yến Minh Phong: "Vừa mới kết thúc cuộc thi đá cầu."
Không biết xem đi xem lại quyển sách này bao nhiêu lần - Thiệu Đường lập tức nhớ đến cốt truyện tương ứng, bởi vì đây cũng coi như là bước ngoặt không lớn không nhỏ —— nam chính sau khi thi đấu xong, trên đường hồi phủ bị ám sát.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc hắn đến đây.
Thiệu Đường không nghĩ ra, cậu nhíu nhíu mày, thay đổi câu hỏi khác: "Trước khi anh tới người cuối cùng nhìn thấy là ai?"
Thần sắc Yến Minh Phong biến đổi, sắc mặt cũng không tốt, nhưng vẫn trả lời: "Đoạn gia Tam công tử, Giang Ly."
Thiệu Đường nháy mắt biết được nguyên nhân hắn thay đổi sắc mặt.
Kiếp trước hắn rơi vào kết cục chết không toàn thây, Giang Ly này có thể nói là đầu sỏ gây tội.
Nếu thật sự có liên quan đến người kia, cũng thật đủ ghê tởm.
Thiệu Đường cười gượng hai tiếng, ý đồ vãn hồi tâm tình đại lão: "Hẳn là không có liên quan đến y đi......"
Yến Minh Phong vẫn đen mặt.
Hắn nhớ lại vài lần trước đến đây Giang Ly đúng thật là ở bên cạnh hắn, nếu thật là bởi vì người này ——
Khi trở về dù có bị bạo lộ thân phận thì hắn cũng phải giết chết người này.
Thiệu Đường gãi gãi đầu, "Đừng lo lắng, chúng ta thử lại vài lần, sau khi tìm được nguyên nhân chuẩn xác anh tức giận cũng không muộn. Anh không có thân phận, ở chỗ của chúng tôi tính là không có hộ khẩu, cho nên thân phận lần sau anh xuất hiện đều là trợ lý của tôi, ngoại trừ Hứa Tiêu, sẽ không ai để ý đến anh. À mà, biết Hứa Tiêu không, chính là người vừa nãy, đấy là người quen của tôi."
Yến Minh Phong không có ý kiến: "Ừm."
Hắn vừa nói xong tiếng này, cả người liền biến mất.
Thiệu Đường vội vàng nhìn khắp nơi, may mắn chỗ bọn họ đứng nói chuyện rất kín đáo, hơn nữa vì nguyên nhân quay show, tất cả mọi người đều chạy đến xem minh tinh, nơi này không có một bóng người.
Nếu không cậu phải cho người tẩy não đối phương bảo đây là ảo giác.
—©—
Yến Vương phủ.
Khi Yến Minh Phong tỉnh lại nghe được đầu tiên là tiếng khóc rung trời.
Hắn đau đầu nhắm mắt lại: "Đừng gào, đau đầu."
Nam Trúc vừa thấy hắn tỉnh, nháy mắt khóc lớn hơn, "Công tử oa —— ngài rốt cuộc tỉnh —— làm ta sợ muốn chết ô ô ô ——"
Yến Minh Phong đau đầu ngồi dậy: "Câm miệng."
Nam Trúc bị dọa không dám khóc, nhưng vẫn là thút tha thút thít: "Công tử, công tử ngài rốt cuộc làm sao vậy, vì sao lại đột nhiên bị ngất xỉu?"
"Ta không sao." Yến Minh Phong xốc chăn lên xuống giường, ngồi xuống trước bàn, nhìn cửa không một bóng người, trào phúng cong cong khóe miệng, "Thế tử lần này không tới sao?"
Người kia không phải đã quen với chiêu trò trào phúng sao, sao lần này lại vắng mặt?
"Thế tử mới vừa đi, Đoạn công tử đi tìm ngự y cho ngài. Nhưng là, nhưng là Tiết thần y......" Nam Trúc lại muốn khóc: "Tiết thần y nói ngài không có vấn đề gì, ông ta đúng là giang hồ bịp bợm, nếu không có chuyện gì sao ngài lại đột nhiên té xỉu."
Yến Minh Phong bất đắc dĩ, "Ông ta nói không sai, ta đúng thật là không có việc gì." Để đề phòng mỗi lần hắn từ bên kia về lại nhìn thấy gương mặt nhăn nhó, hắn bổ sung một câu: "Sau này ta có thể sẽ tiếp tục đột nhiên hôn mê một đoạn thời gian, ngươi không cần kinh hoảng, cũng không cần tìm cho ta thuốc gì, canh chừng thân thể của ta là được, đến thời gian ta sẽ tự động tỉnh lại."
Nam Trúc ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Yến Minh Phong tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ: "Hồi nhỏ bị trúng độc để lại di chứng, ngoại trừ thường thường té xỉu, thì không có tổn thương gì đối với thân thể, cho nên ngươi không cần phải lần nào cũng khóc như ta sắp chết rồi đâu."
Nhìn dáng vẻ Nam Trúc còn muốn nói, sắc mặt Yến Minh Phong hơi trầm xuống: "Nói nhiều nữa thì ngươi ra ngoài đi."
"......... Thuộc hạ không hỏi."
Giải thích xong cho người này, Yến Minh Phong xoa xoa thái dương, "Đi tìm một họa sư đến đây cho ta."
Nếu không phải nể tình người này trung thành tận tâm, hắn đã sớm quăng người này ra ngoài rồi.
Nam Trúc đồng ý, do dự một chút, hỏi: "Có cần yêu cầu vẽ đẹp hơn ngài không? Thế này có thể mất chút thời gian."
Tranh của thiếu gia thiên hạ vô song, muốn tìm người có kĩ năng vẽ giỏi hơn công tử, còn khó hơn là tìm Tiết thần y.
"Không cần, hơi chút xuất chúng là được."
"Vâng, công tử." Nam Trúc trong lòng nghi hoặc, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Công tử không thích hắn nói nhiều lại hay khóc, hắn cần phải nhịn lại, không thể lại chọc cho công tử chán ghét.
Cho nên mãi sau này hắn mới biết công tử tìm họa sư là để vẽ chân dung cho mình!
—©—
《 Người một nhà vui vẻ 》Thiệu Đường chỉ quay ba kỳ, bởi vì Hàn Thước trở lại, kiểu đỉnh lưu này trở về cậu tất nhiên là phải ngoan ngoãn thu thập hành lý cút xéo.
Có điều không phải cậu không có thu hoạch, CP của cậu và Hứa Tiêu vô cùng hot, tuy rằng fan Hứa Tiêu trên mạng mắng cậu dựa hơi không biết xấu hổ, nhưng tốt xấu gì cũng có chút nhiệt độ.
Lưu Triệt đối với việc này cảm thấy vui mừng, sau đó ngày hôm sau liền đá cậu vào đoàn phim《 Con đường đế vương 》—— không sai, bộ phim được cải biên kia tên tục như vậy đó.
Thiệu Đường gia nhập ngày đầu tiên, bị người đại diện họ Lưu oanh tạc điện thoại bắt cầm quà đi thăm hỏi diễn viên chính.
Tống Giác là ảnh đế chạm tay là bỏng mấy năm gần đây, số fan khổng lồ đếm không hết, một năm chỉ ra một bộ phim, nhưng toàn bộ đều là tác phẩm chất lượng.
Triệu Yên là dựa vào một bộ phim bạo mấy năm trước mà một bước bước lên con đường đại hoa đán, một mình chiếm nam hot search, thay bộ quần áo cũng có thể lên top đầu hot search.
Hai người này Thiệu Đường không thể nào đắc tội được, cậu chỉ cầu thời gian ở đoàn phim có thể an ổn vượt qua, nhưng bất đắc dĩ cậu thân là người hầu bên cạnh nam chính, có không ít cảnh diễn chung cùng nam chính, cho nên trước tiên vẫn nên đi lấy lòng chút mới thỏa đáng, bằng không chỉ cần đối phương khó chịu một chút, tùy tiện nói một câu thôi cũng có thể rước lấy không ít phiền toái cho cậu.
Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật
Đánh giá:
Truyện Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật
Story
Chương 11
10.0/10 từ 46 lượt.