Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 50: (Hạ): Ma quân năm nay, Sao Hồng Loan chiếu mệnh rồi.

111@-

Dưới chân núi Dục Hoàng, dòng sông chảy cuồn cuộn, một chiếc thuyền bạch ngọc lướt nhanh trên mặt nước.


Ở mũi thuyền, một thân bạch y tung bay trong gió đang dùng ma khí điều khiển thuyền bạch ngọc chạy về phía lãnh thổ của Nhân tộc.


Ánh trăng ngân chiếu xuống mặt nước, tạo thành những gợn sóng lấp lánh như bạc.


Thẩm Quân Ngọc không ngoái đầu lại, chuyên tâm điều khiển thuyền bạch ngọc.


Chỉ trong nửa canh giờ, thuyền bạch ngọc đã rời khỏi phạm vi núi Dục Hoàng.


Sau khi cảm nhận được thuyền bạch ngọc đã rời khỏi phạm vi giới hạn của cấm chế ở núi Dục Hoàng, Thẩm Quân Ngọc thở phào một hơi, tiếp đó y cân nhắc một chút, lấy ra một mảnh giấy trắng, cắt thành hình dáng một người cỡ nhỏ.


Sau đó, y nhắm mắt lại, triệu hồi ra Nguyên Anh, nhập Nguyên Anh vào hình người cỡ nhỏ, để nó điều khiển thuyền bạch ngọc.


Còn mình thì vào trong thuyền, bắt đầu đả tọa nghỉ ngơi.


Thời gian lặng lẽ trôi đi...


Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, trong lòng Thẩm Quân Ngọc sinh ra một cảm giác vô cùng bất ổn và bí ẩn.


Y theo phản xạ mở mắt ra, định đứng dậy kiểm tra tình hình, nhưng ngay lúc ấy, con ngươi trong suốt của y chợt co rụt lại.


Nguyên Anh của y! Bị người ta bắt rồi!


Làm sao có thể được?!


Mặc dù y chỉ là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, nhưng lại có thần hồn vô cùng mạnh mẽ, ngang tầm với tu sĩ Hóa Thần, ngay cả khi cao thủ Luyện Hư bình thường đến gần y cũng có thể nhận biết được.


Làm sao kẻ đó có thể làm được việc này?


Nhưng Nguyên Anh đã bị bắt, trong lòng Thẩm Quân Ngọc khó mà tin nổi nhưng cũng chỉ có thể lập tức rút kiếm lao ra ngoài —


Tuy nhiên khi y vén rèm thuyền lên, cảnh tượng trước mắt khiến y rơi vào một sự trầm mặc quỷ dị.


Cửu U Ma Quân trong bộ trang phục hoa lệ vàng xanh sang trọng, đang thản nhiên đứng trên mũi thuyền, dung mạo tuyệt mỹ không tỳ vết chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào.


Còn người tí hon Nguyên Anh mà Thẩm Quân Ngọc cho là đã bị bắt thì đang đi lại tung tăng trong lòng bàn tay rộng lớn của Cửu U Ma Quân, thậm chí còn nhảy nhót vui vẻ, hoàn toàn không cảm nhận được chút nguy hiểm nào.


Nguyên Anh vốn hành động theo bản năng, điều này có nghĩa là, Nguyên Anh của Thẩm Quân Ngọc không hề cảm thấy Cửu U Ma Quân có nguy hiểm gì.


Thẩm Quân Ngọc: ...



Nhưng vào lúc này, Thẩm Quân Ngọc cũng không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.


Y im lặng một lúc, đành phải giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ của người tí hon Nguyên Anh trong tay Cửu U Ma Quân, tiến lên chuẩn bị hành lễ.


Ai ngờ Cửu U Ma Quân lại thản nhiên nói: "Đi đi."


Hắn vừa dứt lời, Nguyên Anh nhỏ bé trong lòng bàn tay vậy mà lại thật sự nghe lời bay trở về, lao thẳng vào giữa trán Thẩm Quân Ngọc.


Thẩm Quân Ngọc lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.


Nhưng vào thời điểm này, Thẩm Quân Ngọc cũng cảm nhận được Cửu U Ma Quân không phải đến để gây sự, mà y cũng đã để lại thư cho Ôn quản sự, không tính là bỏ trốn, suy nghĩ một chốc, Thẩm Quân Ngọc liền bước lên, hành lễ: "Ma quân đến tìm thuộc hạ có việc gì không?"


Cửu U Ma Quân: "Chẳng phải ngươi muốn về quê thăm người thân sao? Vừa lúc mấy ngày nay ta rảnh rỗi, cũng đi xem thử."


Thẩm Quân Ngọc: ?


Một lúc lâu sau, Thẩm Quân Ngọc mới hỏi: "Ma Quân biết quê của ta ở đâu không?"


Cửu U Ma Quân chợt nhướng mày: "Ngọc Hoành Tông, không phải sao?"


Thẩm Quân Ngọc lại im lặng.


Cửu U Ma Quân không để ý đến vẻ mặt của y, thản nhiên đi đến, vượt qua bên cạnh Thẩm Quân Ngọc, vén rèm thuyền rồi bước vào trong khoang thuyền.


Khi hai người đi ngang qua nhau, Cửu U Ma Quân nói: "Tôn thượng khó khăn lắm mới dụ dỗ được ngươi, ta phải theo dõi ngươi, không để ngươi quay về mật báo tin tức. Ngươi nói đúng không?"


Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc lóe lên, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn.


Lúc này Cửu U Ma Quân đã ngồi trên tấm nệm bồ đoàn mà Thẩm Quân Ngọc vừa ngồi, tay hắn chống cằm, cúi đầu nghịch nghịch chiếc lư hương đốt trầm hương của Thẩm Quân Ngọc.


Thẩm Quân Ngọc lẳng lặng nhìn Cửu U Ma Quân.


Cửu U Ma Quân cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nghịch hương.


Cuối cùng, Thẩm Quân Ngọc cũng bình tĩnh trở lại.


Dù mục đích của Cửu U Ma Quân là gì, thì y đã quyết tâm tu ma rồi, cũng không có ý định phản bội Cửu U Ma Quân, đã vậy thì còn sợ gì nữa?


Nghĩ như thế, Thẩm Quân Ngọc đi tới đối diện Cửu U Ma Quân, lấy ra một chiếc nệm bồ đoàn khác rồi ngồi xuống.


Cửu U Ma Quân rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn y.


Bắt gặp ánh mắt của Cửu U Ma Quân, Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh tránh đi.



Y bắt đầu đả tọa.


Cửu U Ma Quân thấy vậy, trên gương mặt vẫn luôn "thản nhiên" của hắn rốt cuộc cũng xuất hiện một chút tức giận thoáng qua.


Nhưng cuối cùng, Cửu U Ma Quân cũng không làm phiền Thẩm Quân Ngọc, hắn ngẫm nghĩ chốc lát rồi cũng bắt đầu đả tọa.


Bầu không khí trong khoang thuyền trở nên cực kỳ tĩnh lặng.


Chuyến hành trình đột nhiên có thêm sự xuất hiện của Cửu U Ma Quân, tuy khiến tâm trạng của Thẩm Quân Ngọc không còn thấy thoải mái như trước nữa, nhưng lại có thêm hai chuyện vui ngoài dự liệu.


Chuyện thứ nhất là, trong thời gian rảnh rỗi, Cửu U Ma Quân sẽ giúp y điều khiển thuyền bạch ngọc, tiết kiệm thời gian rất nhiều trong hành trình này.


Chuyện thứ hai là, không ngờ Cửu U Ma Quân lại chủ động chỉ điểm y trong việc tu luyện ma công, và có vẻ như đối với công pháp mà y tu luyện, Cửu U Ma Quân đã nắm rõ trong lòng bàn tay.


Nhờ vậy mà trong hai ngày qua, tu vi của Thẩm Quân Ngọc đã tiến bộ nhanh chóng, cảm ngộ của y cũng được nâng cao đáng kể.


Mặc dù Thẩm Quân Ngọc có chút e ngại đối với Cửu U Ma Quân, nhưng y cũng là người có ân phải báo, có thù phải trả.


Cuối cùng, vào trưa hôm nay, sau khi Cửu U Ma Quân lần thứ ba chỉ dạy y về tu luyện ma công, Thẩm Quân Ngọc không nhịn được liếc nhìn Cửu U Ma Quân.


Y suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy ngày qua nhờ có Ma quân chỉ dạy mà Văn Ngọc nhận được rất nhiều lợi ích. Nếu Ma quân có chỗ nào cần đến thuật bói toán của Văn Ngọc, xin cứ lên tiếng."


Cửu U Ma Quân nghe câu này của Thẩm Quân Ngọc, ban đầu vẻ mặt hắn không hề thay đổi, không để tâm mấy.


Nhưng bất chợt, như thể nhớ ra điều gì, hắn đưa tay chống cằm, nhìn Thẩm Quân Ngọc với vẻ ung dung: "Được thôi, ngươi biết xem tử vi phải không? Hãy xem coi mệnh của ta khi nào sẽ phi thăng."


Thẩm Quân Ngọc nghe Cửu U Ma Quân nói vậy, biết là hắn chỉ nói đùa, không thực sự muốn xem mệnh.


Tuy nhiên, vì đã đề cập đến, nên y cũng không từ chối, liền nói: "Xin Ma quân cho biết ngày sinh tháng đẻ."


Cửu U Ma Quân không hề giấu giếm, ngay lập tức nói ra tám chữ mà không cần suy nghĩ.


Thẩm Quân Ngọc nghe xong, không khỏi ngạc nhiên – Không ngờ Cửu U Ma Quân lại trẻ như vậy, thảo nào hành động lại kiêu ngạo đến thế.


Còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới này, ngay cả Nguyên Mục Châu ở kiếp trước cũng không thể sánh bằng, sự kiêu ngạo này cũng là lẽ đương nhiên.


Không coi trọng những lão già như Thiên Hoang Ma Quân cũng có thể hiểu được.


Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Ngọc còn chưa tính toán gì, đã hết sức chân thành nói: "Ma Quân tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, thực sự là thiên tài kiệt xuất."


Cửu U Ma Quân: ?


Sau đó, khóe miệng Cửu U Ma Quân từ từ nhếch lên một chút, nhưng ngoài miệng lại nói: "Dẻo mồm dẻo miệng."



Thẩm Quân Ngọc không nói nữa.


Bây giờ y đã hiểu rõ tính cách của Cửu U Ma Quân, biết Cửu U Ma Quân không nổi giận.


Lúc này, không để Cửu U Ma Quân nói gì thêm, y bắt đầu xem tử vi của Cửu U Ma Quân một cách tỉ mỉ.


Tuy nhiên, trong lúc tính toán, sắc mặt Thẩm Quân Ngọc bất giác lộ ra vẻ kỳ lạ và trầm tư.


Cửu U Ma Quân vốn luôn chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Thẩm Quân Ngọc, thấy y như vậy, hắn liền bình thản nói: "Nếu ngươi tính ra điều gì không tốt, cứ nói thẳng, ta không sợ những thứ hư vô đó."


Qua một lúc lâu, Thẩm Quân Ngọc thu lại tầm mắt, lặng lẽ nhìn Cửu U Ma Quân một cái, rồi lên tiếng với vẻ mặt phức tạp: "Ma quân năm nay, Sao Hồng Loan chiếu mệnh rồi."


Cửu U Ma Quân: ?


Lập tức, sắc mặt của Cửu U Ma Quân liền lạnh đi, nói: "Bổn quân bảo ngươi xem khi nào phi thăng, ngươi lại đi xem nhân duyên?"


Nói xong câu đó, Cửu U Ma Quân dường như lại nhớ ra điều gì, liền nhướng mày hỏi: "Nói đi, sao ngươi lại tự dưng muốn xem nhân duyên của ta?"


Thẩm Quân Ngọc không hề nhận ra sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của Cửu U Ma Quân, y chỉ im lặng một chút, rồi sắp xếp lại ngôn từ nói: "Bởi vì nhân duyên của Ma quân và cơ duyên phi thăng có liên quan chặt chẽ với nhau, khó mà tách rời, thịnh thì cả hai đều thịnh, suy thì cả hai đều suy...."


"Vậy nên Văn Ngọc mới không thể không nhắc đến."


Bầu không khí trong thuyền bạch ngọc lập tức yên tĩnh trở lại.


Không biết qua bao lâu, khi mà Thẩm Quân Ngọc gần như cho rằng Cửu U Ma Quân sắp nổi giận, thì cuối cùng Cửu U Ma Quân cũng lên tiếng, vẻ mặt không thể phân biệt được vui giận nói: "Nếu vậy thì ngươi tính cho ta xem, nhân duyên này hiện giờ đang ở đâu, trông như thế nào?"


Sau một lúc im lặng ngắn ngủi.


Thẩm Quân Ngọc nói: "Ma quân đợi một chút."


Sau đó, y lại lấy ra một hộp ống ngọc trắng, bắt đầu sử dụng phương pháp cỏ thi để bói quẻ.


Tính toán một lúc lâu, đôi mày thanh tú của Thẩm Quân Ngọc khẽ nhíu lại.


Y thực sự không muốn biết những bí mật như thế này.


Nhưng quẻ đã quá rõ ràng, không thể bỏ qua.


Y cũng không thể nói dối người xem bói.


Vì vậy, sau một lúc im lặng, Thẩm Quân Ngọc chỉ có thể cố gắng dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh và lãnh đạm nói: "Quẻ bói nói, người này là ai, trong lòng Ma quân đã rõ, cần gì phải xem bói nữa?"


Lại một đợt im lặng chết chóc.



Lúc này Thẩm Quân Ngọc nghe thấy tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền truyền đến từ bên ngoài, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận vì đã mạo muội đưa ra lời đề nghị đó với Cửu U Ma Quân.


Biết quá nhiều bí mật, chỉ sợ khó mà sống lâu được.


Bất chợt—


"Ngươi bói cho bổn quân một quẻ cuối cùng đi."


Thẩm Quân Ngọc ngạc nhiên ngước mắt lên.


Ngay lập tức, y đối diện với đôi mắt màu vàng xanh hết sức bình tĩnh lại cực kỳ sâu thẳm của Cửu U Ma Quân, đôi mắt ấy hiếm khi mang theo một cảm xúc vô cùng nghiêm túc.


Trong lòng Thẩm Quân Ngọc khẽ động.


Sau đó, y hỏi: "Ma quân còn muốn xem gì?"


Cửu U Ma Quân lặng lẽ nhìn gương mặt trắng ngần dịu dàng của Thẩm Quân Ngọc, rồi nói: "Hãy tính xem nếu bổn quân cố gắng hết sức, thì mối nhân duyên này có thể thành hay không?"


Thẩm Quân Ngọc lại một lần nữa ngạc nhiên—


Sao trước kia y không hề nhận ra Cửu U Ma Quân lại là một người si tình như vậy?


Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.


Nhưng rất nhanh, Thẩm Quân Ngọc đã dập tắt sự ngạc nhiên ấy, y lại cầm lấy những que ngọc trắng, bắt đầu tính toán.


Lần này, kết quả khiến Thẩm Quân Ngọc nhẹ nhõm hơn một chút.


Y liền ngẩng đầu, nhìn Cửu U Ma Quân mỉm cười nói: "Chúc mừng Ma quân."


Cửu U Ma Quân nhìn ý cười trên mặt Thẩm Quân Ngọc, bất giác nhướng mày: "Ồ?"


"Đây là quẻ tượng Uyên ương trời đất tác hợp hiếm thấy."


"Mặc dù có chút trắc trở, nhưng chắc chắn sẽ được mỹ mãn."


Sau một lúc lâu, mí mắt của Cửu U Ma Quân bỗng giật một cái, khóe miệng không thể kiềm chế cong lên đôi chút: "Ồ."


-----


Tác giả:


- Thẩm Quân Ngọc: Trời ban lương duyên.


- Cửu U Ma Quân: Thật sao, vợ yêu anh đến thế cơ à, không ngờ nha?


Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Story Chương 50: (Hạ): Ma quân năm nay, Sao Hồng Loan chiếu mệnh rồi.
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...