Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 48: (Hạ): Hồn Đăng, Kiếm Tông, Đông Hải.

103@-

Sau khi mọi người vào trong chính điện, Cửu U Ma Quân đóng cửa lại rồi hạ cấm chế.


Thiên Đồng Ma Quân nhìn Thẩm Quân Ngọc ở bên cạnh đã bình phục, chắp tay nói: "Đa tạ Văn tiểu bằng hữu giúp đỡ, ân nghĩa này không lời nào cảm tạ hết."


Sau đó ông cũng cảm ơn Cửu U Ma Quân.


Cửu U Ma Quân giơ tay ngăn lại lễ nghĩa khách sáo của Thiên Đồng Ma Quân: "Ngũ ca còn nợ tiểu quân sư của ta một ân tình, trả sớm mới là chuyện chính đáng."


Cửu U Ma Quân vừa nói ra câu này, cả Thiên Đồng Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc đều ngạc nhiên.


Thiên Đồng Ma Quân lấy lại tinh thần, nhanh chóng hiểu ra có khi ân tình này là thứ Cửu U Ma Quân muốn, nhưng lại mượn danh của Thẩm Quân Ngọc.


Ông liền hỏi: "Cửu đệ nói đúng, Văn tiểu bằng hữu muốn xem chuyện gì?"


Thẩm Quân Ngọc nhìn vẻ mặt hết sức lạnh nhạt của Cửu U Ma Quân lúc này, trong lòng nghĩ có lẽ Cửu U Ma Quân vẫn không tín nhiệm mình, sợ mình và Thiên Đồng Ma Quân giao dịch riêng, nên muốn Thiên Đồng Ma Quân dùng Linh Nhãn xem giúp mình ngay bây giờ.


Tuy nhiên, y thật sự muốn Thiên Đồng Ma Quân xem giúp một việc.


Vì vậy, y không chần chừ nữa, hơi cúi người hành lễ với Thiên Đồng Ma Quân rồi nói: "Văn mỗ mong Ma quân mở Linh Nhãn, chỉ điểm hướng đi của chuyện mà ta đang nghĩ trong lòng."


Không nói rõ vấn đề cụ thể, hiển nhiên là để giữ bí mật.


Nhưng Thiên Đồng Ma Quân đã quen với những yêu cầu như vậy, ông không để tâm mà chỉ khẽ gật đầu đáp: "Vậy mời Văn tiểu bằng hữu suy nghĩ rõ ràng trong lòng, ta sẽ mở Linh Nhãn."


Thẩm Quân Ngọc đáp: "Được."


Khoảnh khắc tiếp theo, Thiên Đồng Ma Quân đứng yên tại chỗ, quanh người không cần gió mà áo bào cũng tự động tung bay, con mắt vẫn luôn khép chặt như một đường kim tuyến trên trán ông từ từ hé mở.


Linh Nhãn đầy huyền bí, ngập tràn vô vàn đồ đằng phức tạp mở ra ở giữa trán Thiên Đồng Ma Quân.


Ánh sáng từ trong Linh Nhãn b*n r*, xuyên qua Thẩm Quân Ngọc, soi rọi tương lai không biết tên.


Lần này không bị ấn ký ngăn cản giống như lúc trước, ánh sáng xuyên thấu một cách rõ ràng liền mạch.


Thấy vậy, trong lòng Thẩm Quân Ngọc càng thêm khẳng định những suy đoán của mình về ấn ký.


Thế là Thẩm Quân Ngọc đứng yên tại chỗ, không hề động đậy để Thiên Đồng Ma Quân xem cho mình.



Không biết qua bao lâu, cả người Thiên Đồng Ma Quân đột nhiên run rẩy, bỗng dưng nhắm mắt lại, sau đó ông đưa tay xoa trán, sắc mặt có chút tái nhợt.


Mạnh Tinh Diễn vội tiến lên muốn đỡ ông, nhưng Thiên Đồng Ma Quân lại đưa tay cản lại.


Rồi ông nhìn Thẩm Quân Ngọc với vẻ mặt phức tạp và nghiêm trọng, chậm rãi nói: "Thật kỳ lạ, ta dùng Linh Nhãn xem sự việc thường có thể thấy rất rõ ràng các cảnh tượng, nhưng lần này chỉ thấy vài mảnh ghép chỉ dẫn."


"Dù các mảnh ghép đó rõ ràng, nhưng cũng không dễ hiểu. Theo lý thì với cảnh giới của ta hiện tại, không nên gặp tình huống này. Có lẽ do mới đột phá nên trạng thái chưa ổn định..."


Thẩm Quân Ngọc nói: "Thiên Đồng Ma Quân nhìn thấy gì, cứ nói thẳng."


Thiên Đồng Ma Quân im lặng một lúc, chậm rãi thốt ra ba từ: "Hồn Đăng, Kiếm Tông, Đông Hải."


Ngay khi ba từ này được nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.


Vẫn là Thẩm Quân Ngọc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt điềm tĩnh chắp tay với Thiên Đồng Ma Quân nói: "Cảm ơn Ma quân, trong lòng Văn mỗ đã có tính toán."


Thiên Đồng Ma Quân lại nhìn Thẩm Quân Ngọc, ông trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Trên người tiểu bằng hữu có số mệnh phi phàm quấn thân, làm việc gì cũng phải cẩn thận, nếu không một việc nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ, e là không hay."


Thẩm Quân Ngọc: "Vâng, những lời Ma Quân nói, Văn mỗ đã ghi nhớ."


Thiên Đồng Ma Quân và Mạnh Tinh Diễn cáo từ rời đi.


Trong nhất thời, đại điện chỉ còn lại Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc.


Văn Túc vốn là "người ngoài cuộc", vì vậy vừa rồi Cửu U Ma Quân không cho hắn vào.


Nhưng lần này, hiếm khi Cửu U Ma Quân không hỏi gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Quân Ngọc một cái rồi nói: "Tối nay vất vả rồi, ngươi lui đi."


Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng Thẩm Quân Ngọc có việc phải lo trong lòng nên y không suy nghĩ nhiều, lập tức cáo lui.


Trên đường ra khỏi điện, Thẩm Quân Ngọc đón gió đêm, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, tâm trạng chợt có chút xao động.


Vấn đề mà y vừa nghĩ trong lòng chính là —— Xin chỉ cho y cách để loại bỏ những chướng ngại tất yếu trên con đường tu luyện.


Vấn đề liên quan đến việc tu ma, cũng là những khó khăn có thể gặp phải trong tương lai.


Nhưng không ngờ điều đầu tiên lại liên quan đến Hồn Đăng.


Trước đó y đã quên khuấy đi mất chuyện này.



Trăm năm trôi qua, thời gian đủ để con người quên đi nhiều chi tiết.


Giống như Hồn Đăng, chỉ là một chuyện nhỏ.


Nhưng dù sao Hồn Đăng cũng là thứ do chính tu sĩ dùng một phần thần hồn thắp sáng, nếu không lấy lại, nó mãi mãi là một mối nguy hiểm tiềm tàng.


Hồn Đăng của Ngọc Hoành Tông lại có bí pháp khống chế, nếu muốn, có thể theo dõi hành tung của đối phương ở bất cứ nơi nào.


Mà vệt màu trắng mãi không thể xóa đi trên Nguyên Anh của y chắc chắn là do Hồn Đăng.


Vậy mà y lại quên mất chuyện này...


Ngoài ra, hai từ còn lại mà Thiên Đồng Ma Quân nói y cũng không hiểu ý nghĩa...


Thẩm Quân Ngọc tâm trạng nặng nề, đang suy nghĩ sau này làm thế nào có cơ hội quay về Ngọc Hoành Tông lấy lại Hồn Đăng, thì đột nhiên ——


Một ánh sáng lóe lên chiếu sáng viên gạch lạnh lẽo dưới chân y, y chợt sững người, quay đầu lại nhìn.


Là Văn Túc không biết từ lúc nào đã tìm đến.


Hắn cầm một chiếc đèn dạ minh châu phát ra ánh sáng êm dịu, đang đứng ở đầu hành lang, lặng lẽ đợi y.


Nhìn thấy Văn Túc, những cảm xúc rối bời trong lòng Thẩm Quân Ngọc bỗng nhiên tan biến, chỉ còn lại một cảm giác yên bình khó tả.


Khóe miệng y khẽ cong lên, rồi nhanh chóng bước về phía đó.


Khi hai người chạm mặt nhau, Văn Túc không hỏi gì, chỉ rất tự nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay y.


Khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, Thẩm Quân Ngọc vô thức rút ngón tay lại một chút, nhưng sau một thoáng im lặng, y lại từ từ thả lỏng, để mặc Văn Túc nắm tay mình.


Lúc này, ngón tay Văn Túc nhẹ nhàng xoa xoa lên làn da mềm mại mát lạnh trên mu bàn tay Thẩm Quân Ngọc, rồi thấp giọng nói: "Có hơi lạnh, vào phòng ngồi trước đã. Cung điện phía bên kia hỏng rồi, Ma quân đã sai người chuẩn bị cho chúng ta một tiểu viện mới."


Thẩm Quân Ngọc nghe xong lời của Văn Túc có chút ngạc nhiên, y có hơi không hiểu nỗi "lòng tốt" của Ma quân.


Nhưng rất nhanh, y lại gạt bỏ những suy nghĩ đó ra sau đầu, chỉ nhìn về phía Văn Túc nói: "Được, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với cậu."


Văn Túc: "Ừm."


Hai người đi cạnh bên nhau, dưới ánh đèn chiếu rọi, bóng họ kéo dài thật dài, tỏa ra một cảm giác ấm áp, dịu dàng, không hiểu sao lại khiến cho tòa đại điện phía sau càng thêm hiu quạnh, lạnh lẽo.



.


Trung Châu, Kiếm Tông.


Đại hội đấu kiếm sắp diễn ra, các anh hùng hào kiệt từ các đại tông phái lần lượt đến, hy vọng có thể đạt được thứ hạng cao trong Đại hội đấu kiếm.


Ngay cả những môn phái nhỏ không nhận được thiệp mời cũng phái người đến đưa quà, mong muốn thông qua cơ hội này mà kết nối với các tông phái lớn, đặc biệt là với các tu sĩ của Kiếm Tông.


Nhất thời, trong và ngoài Kiếm Tông vô cùng nhộn nhịp.


Chỉ có duy nhất Lăng Vân Phong, nơi Nguyên Mục Châu đang ở lại đặc biệt yên tĩnh, mây mù lượn lờ, không một bóng người.


Chỉ còn lại những vết kiếm khí sắc bén khắc trên đá, cho thấy nơi đây có người sinh sống.


Nguyên Mục Châu đã bế quan một tháng rồi.


Suốt một tháng qua, gã buộc mình không được nghĩ ngợi gì, ngày đêm chỉ tập trung luyện kiếm.


Kiếm pháp của gã tiến bộ thần tốc, nhưng chỉ mình gã biết, tâm ma của gã cũng càng thêm nghiêm trọng.


Đột nhiên—


"Thiếu tông chủ, phu nhân của Tông chủ Ngọc Hoành Tông đến thăm, muốn gặp ngài, còn mang theo quà."


Đùng một tiếng nổ vang, tuyết bay tán loạn, một cây thông khổng lồ ba người ôm bị chém đổ rạp dưới kiếm quang sắc bén.


Một thân y phục đen huyền từ trên trời đáp xuống, hồi lâu sau, gã mới cất giọng lạnh lùng: "Cho vào."


Người hầu đưa Nguyên Mục Châu vào phòng khách, rồi lui ra ngoài.


Nguyên Mục Châu đứng yên ở đó, quay lưng về phía cửa.


Gã cũng không biết tại sao mình lại đồng ý gặp Vân Tố Y, có thể là vì gã luôn có rất nhiều điều chưa rõ ràng, thật sự không cam tâm.


Có lẽ vì bà ấy là mẹ của Thẩm Quân Ngọc, càng biết nhiều hơn gã ——


"Nguyên đại ca."


Một giọng nói quen thuộc lại khản đặc khó nghe truyền đến.



Ngay lập tức, gã lộ ra vẻ mặt khó tin, quay người lại.


Sau đó, gã nhìn thấy Thẩm Tư Nguyên mặt mày trắng bệch, cơ thể gầy trơ xương đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt đỏ hoe nhìn gã.


Nguyên Mục Châu: "Sao đệ lại..."


Chưa kịp nói hết, Thẩm Tư Nguyên đã nghiêng ngả lảo đảo ngã nhào khỏi xe lăn, lao thẳng về phía gã, túm lấy vạt áo của gã, khóc lóc nói: "Nguyên đại ca, huynh cứu đệ với, phụ thân ép đệ đến dụ dỗ huynh, nếu không ông ấy sẽ không chữa bệnh cho đệ nữa."


"Ông ấy còn... còn dùng Hồn Đăng của đệ để uy h**p đệ..."


Ban đầu khi Nguyên Mục Châu nhìn thấy Thẩm Tư Nguyên, phản xạ đầu tiên của gã là tránh đi, nhưng khi nghe thấy hai câu này của Thẩm Tư Nguyên, gã không khỏi chấn động.


Ngay sau đó, gã hơi khom người xuống, nắm cổ tay Thẩm Tư Nguyên đỡ cậu ta đứng dậy, đặt trở về xe lăn.


Gã trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đệ kể hết cho ta nghe."


Thẩm Tư Nguyên lau nước mắt một lúc rồi nghẹn ngào nói từng câu từng chữ.


Cậu ta kể lại chuyện Thẩm Độ ép cậu ta phải dụ dỗ Nguyên Mục Châu, cậu ta kiên quyết không đồng ý, Thẩm Độ lại muốn dùng Hồn Đăng để ép buộc cậu ta, không còn cách nào khác, cậu ta đành phải giả vờ đồng ý.


Cậu ta để Thẩm Độ đưa mình đến đây trước, rồi cầu cứu Nguyên Mục Châu.


Mà Hồn Đăng của Ngọc Hoành Tông được chế tạo bằng bí pháp, chỉ cần kích hoạt, có thể biết được vị trí và tình trạng của người sở hữu Hồn Đăng.


Cậu ta thật sự bị ép đến mức không còn cách nào khác.


Nhưng chẳng thể ngờ, Nguyên Mục Châu nghe cậu ta nói xong, im lặng thật lâu rồi chỉ lạnh lùng hỏi một câu: "Thế nên, khi Kim Đan của đệ bị vỡ, bọn họ mới có thể tìm đến nhanh như vậy, phải không?"


Thẩm Tư Nguyên chấn động trong lòng, không hiểu ý của gã, nhưng suy nghĩ một lát, cậu ta vẫn nức nở đáp: "Có lẽ là vậy... dù sao lúc đó phụ thân vẫn còn muốn lợi dụng đệ."


Nguyên Mục Châu đột nhiên nắm chặt tay vịn xe lăn của Thẩm Tư Nguyên.


"Rắc" một tiếng, khúc gỗ vỡ vụn, rơi đầy đất.


-----


Tác giả:


- Thẩm Quân Ngọc: Lấy Hồn Đăng thật phiền phức.


- Cửu U Ma Quân: Không phiền vợ yêu, anh sẽ theo giúp em, đánh một trận là xong.


Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Story Chương 48: (Hạ): Hồn Đăng, Kiếm Tông, Đông Hải.
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...