Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 45: (Thượng): Nếu hôm nay em thực sự chết đi...

116@-

Một giọng nói vô cùng hiền hòa thản nhiên nhưng lại tràn đầy uy lực vô hạn truyền đến từ trời cao, mang theo uy áp tựa biển cả khiến toàn bộ ngọn núi Dục Hoàng chấn động.


Khi các ma tu nghe thấy giọng nói này, bọn họ đều sợ hãi không ai dám cử động nữa.


Chỉ có Thiên Hoang Ma Quân sắc mặt âm trầm, động tác tay vẫn chưa dừng lại, xem ra hôm nay ông ta quyết tâm phải chưởng chết Thẩm Quân Ngọc!


Khoảnh khắc tiếp theo——


Một luồng ma khí vàng đen chói lóa từ trên trời giáng xuống, ầm ầm rơi xuống đầu Thiên Hoang Ma Quân rồi nổ tung.


Trước ánh mắt của bàn dân thiên hạ, Thiên Hoang Ma Quân hộc máu tươi, bị đánh văng ra xa, cả người đập mạnh vào một ngọn núi ở phía xa, hồi lâu sau cũng không động đậy.


Cả đỉnh núi rơi vào sự im lặng chết chóc.


Chính Cửu U Ma Quân là người đầu tiên thu hồi lại pháp tướng, từ từ đáp xuống, ngẩng đầu chắp tay với trời cao: "Cửu đệ bái kiến Tôn thượng."


Các Ma quân Ma hầu khác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng lũ lượt cúi lạy.


Khi Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy luồng ma khí màu đen vàng giống hệt mình, trong lòng không khỏi giật thót — Lúc này y mới nhớ ra rằng trước đó Văn Túc không có nói cho y biết điểm đặc biệt của ma khí màu đen vàng này.


Tuy nhiên, nhìn thấy tất cả ma tu đều lần lượt bái lạy, Thẩm Quân Ngọc cũng gắng gượng nuốt xuống máu trong cổ họng, rút lại bàn tay đang đặt trên ngực, im hơi lặng tiếng thu kiếm lại rồi cúi lạy.


"Không cần câu nệ, tất cả đứng dậy hết đi. Hôm nay lẽ ra là ngày vui của Vân Mộng, các ngươi cứ tự do uống rượu vui chơi, sao lại vì một chuyện nhỏ mà đánh nhau ầm ĩ thế này? Còn ra thể thống gì nữa?"


Đám ma tu liền vâng vâng dạ dạ.


Đúng ngay lúc này, từ trên đỉnh núi phía xa, một đống đá vụn bỗng nhiên nổ tung, một người đầy máu miễn cưỡng bò ra khỏi đống đá, bên trong vang lên tiếng nói khản đặc, yếu ớt nhưng đầy phẫn nộ của Thiên Hoang Ma Quân.


"Tôn thượng minh giám! Đây không phải chuyện nhỏ, tên Văn Ngọc kia là gian tế của Nhân tộc, tên thật của nó là Thẩm Quân Ngọc, là Thiếu tông chủ của Ngọc Hoành Tông, tinh thông thuật bói toán."


"Hiện tại nó đang bám theo Cửu đệ, lợi dụng thân phận của Cửu đệ để bắt đầu lôi kéo các Ma quân Ma hầu khác, là mối đe dọa lớn đối với Ma Vực chúng ta, xin Tôn thượng nhất định phải điều tra nó kỹ lưỡng!"


Thiên Hoang Ma Quân vừa nói những lời này, các Ma quân Ma hầu khác đều giật mình, vội vàng nói hùa theo —— Thân phận của Thẩm Quân Ngọc quá đáng nghi, hơn nữa chứng cứ khả nghi vô cùng xác thực, không có cách nào tẩy trắng cả.


Thấy đám ma tu này làm vậy, trong mắt Cửu U Ma Quân lại bất giác nổi lên sát ý lạnh lẽo, nhưng điều hắn không thể ngờ tới chính là——


"Bổn tôn biết hết mấy chuyện các ngươi đang nói, còn gì khác không?"


Tất cả ma tu đều choáng váng.


Sắc mặt Cửu U Ma Quân cũng hơi thay đổi.


Chỉ có Thẩm Quân Ngọc đứng ở xa xa, rũ mắt, cầm kiếm, bạch y tung bay trong gió, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cũng không biết y đang nghĩ gì, như thể người đang ở ngay đầu sóng ngọn gió không phải là y.



Sự kết hợp giữa vẻ thờ ơ của y và nét bình tĩnh của Ma Tôn trong việc kiểm soát mọi thứ nhất thời khiến tất cả ma tu hoang mang nghi ngờ.


Cuối cùng ——


"Có điều chuyện này các ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Văn Ngọc quả thực là gian tế, nhưng —— "


Giọng Ma Tôn cực kỳ bình thản không hề gấp gáp: "Y là gian tế được bổn tôn phái đến Nhân tộc nằm vùng, không phải gian tế của Nhân tộc."


Ma Tôn vừa nói ra lời này, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, trong phút chốc bầu không khí như muốn nổ tung.


Vẻ mặt vốn dĩ " phẫn nộ vì chính nghĩa" của Thiên Hoang Ma Quân triệt để sụp đổ khi nghe thấy câu này, chuyển thành biểu cảm hoàn toàn bất ngờ không thể tin được.


Đồng tử vàng xanh của Cửu U Ma Quân cũng co rụt mạnh.


Đám ma tu càng sốc hơn, đều trợn mắt há hốc mồm.


Suy cho cùng không ai ngờ được sự tình sẽ diễn biến như thế này —— Văn Ngọc thực chất là gián điệp được Ma Tôn phái đến Nhân tộc?


Bất cứ ai nghe thấy điều này cũng khó mà tin được đúng không?


Nhưng nghĩ đến một vài hành động "kiêu ngạo" của Văn Ngọc và ma khí đen vàng bộc lộ ngày hôm nay, bọn họ nhận ra rằng mọi thứ dường như đều có thể tìm ra manh mối.


Nếu không có người hậu thuẫn, nếu người đó không phải là Ma Tôn, y dám ngạo mạn như vậy sao?


Cho nên ngay khi Ma Tôn nói ra điều này, hầu hết các ma tu đều tin hơn phân nửa, chỉ có một số ít còn đang suy đoán liệu Ma Tôn có ẩn ý sâu xa nào khác không ——


Dù sao thì việc trực tiếp phơi bày thân phận nội gián sẽ dễ gây ra biến động ở Trung Châu, liệu Ma Quân có phải đang chơi một ván cờ lớn hơn nữa không?


Đám ma tu sắc mặt mỗi người mỗi khác, trong lòng đều có nhiều suy đoán, sóng ngầm giữa bọn họ cuộn trào mãnh liệt.


Chỉ có Thẩm Quân Ngọc cầm kiếm đứng ở xa, ngoài mặt vẫn một bộ bình thản, nhưng thực chất trong lòng y lúc này cũng đang dậy sóng, nhưng đôi mi dài rũ xuống đã che giấu hoàn toàn cảm xúc ấy.


Đột nhiên, Ma Tôn lại lên tiếng, giọng nói mang theo chút lạnh lùng.


"Thiên Hoang, ngươi điều tra Văn Ngọc tuy có ý tốt nhưng lại trực tiếp phá hoại kế hoạch của bổn tôn, phải bị tội gì?"


Thiên Hoang Ma Quân chẳng thể ngờ được trong chuyện này lại có một bước ngoặt như vậy, ông ta hoàn toàn không nghĩ đến việc Ma Quân sẽ nói dối trước mặt mọi người vì một chuyện nhỏ như thế.


Lập tức, mồ hôi vã ra như tắm, ông ta loạng choạng quỳ xuống lần nữa: Tôn thượng minh giám, thuộc hạ thực sự không biết đây là kế hoạch của Tôn thượng, xin Tôn thượng tha thứ cho tội không biết của thuộc hạ!"


Ma Tôn: "Bổn tôn sẽ không tính toán những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhưng ngươi đã nhiều lần ra tay muốn giết Văn Ngọc, e rằng đã khiến Văn Ngọc sợ hãi, ngươi nên xin y tha thứ cho mình đi."


Con ngươi của Thiên Hoang Ma Quân chấn động mạnh, hoàn toàn không ngờ tới Ma Tôn lại xử lý chuyện này như thế, nhưng một khi Ma Tôn đã nói đến mức này, ông ta cũng không thể không tuân theo —


Việc này không phải vì muốn giữ thể diện cho Văn Ngọc, mà là để chứng minh với mọi người rằng ông ta không phải cố tình gây rối kế hoạch của Ma Tôn, mà thật lòng trung thành.



Vì vậy, dù trong lòng không muốn chút nào, nhưng cuối cùng, Thiên Hoang Ma Quân vẫn im lặng hóa thành ánh sáng bay ra, đáp xuống trước mặt Thẩm Quân Ngọc, quỳ một gối xuống, mặt vô biểu tình chắp tay nói: "Chuyện này là do Thiên Hoang l* m*ng, đã đắc tội với Văn tiểu bằng hữu, mong Văn tiểu bằng hữu lượng thứ."


Thẩm Quân Ngọc nhìn Thiên Hoang Ma Quân ngoài mặt miễn cưỡng tỏ thái độ cung kính, nhưng sát ý âm lãnh trong mắt lại sắp tràn ra ngoài, trong lòng y càng thêm bình tĩnh.


Dù Ma Tôn có mục đích gì, nhưng nếu Ma Tôn không có ý định giết y vào lúc này, thì y vẫn còn đường sống.


Nghĩ tới đây, trên mặt y không chút sợ hãi, y dùng ánh mắt sáng tỏ nhìn Thiên Hoang Ma Quân trước mặt, bình tĩnh nói: "Nếu Ma quân thật sự vô tình, Văn mỗ cũng sẽ không tính toán, xin hãy đứng dậy."


Đối mặt với Thiên Hoang Ma Quân đang quỳ gối, Thẩm Quân Ngọc vẫn bình thản như vậy, không chỉ những người xung quanh mà ngay cả Thiên Hoang Ma Quân, người từ nãy giờ vẫn hoài nghi, cũng hoàn toàn tin vào thân phận "quân sư nội gián" của Thẩm Quân Ngọc.


Huống hồ, Ma Tôn có mặt ở đây, trước mắt bao người ông ta chỉ có thể nhận lỗi, đứng lên mà không nói một lời, không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.


Đám Ma quân Ma hầu cũng ăn ý ngậm miệng im lặng —— Dù sao bọn họ vốn là định mượn thân phận "gian tế" của Văn Ngọc để giết y một cách "danh chính ngôn thuận", rồi ụp nồi lên đầu Cửu U Ma Quân, nhưng không ngờ, đứng sau Văn Ngọc lại là Ma Tôn.


Cho dù xôi hỏng bỏng không, thì bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đè nén cảm giác bực bội trong lòng.


Lúc này, Ma Tôn lại chậm rãi nói: "Nếu hiểu lầm đã được giải quyết, bổn tôn không ở lại nữa. Các ngươi tự nhiên đi."


Lời vừa dứt, uy áp mạnh mẽ trong không khí đột nhiên tan biến, tất cả ma tu đều giật mình, sau đó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.


Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.


Bầu không khí vừa rồi vẫn còn giương cung bạt kiếm đột nhiên trở nên hài hòa một cách lạ kỳ, không ít Ma quân, Ma hầu đảo tròng mắt, liền cười ha hả tiến lên muốn làm thân với Thẩm Quân Ngọc.


Ai ngờ Cửu U Ma Quân lại phất tay áo, phóng ra một luồng uy áp, âm thầm ngăn lại hành động của đám Ma quân Ma hầu.


Sau đó, hắn nhìn Thẩm Quân Ngọc cách đó không xa, lạnh giọng nói: "Làm loạn như vậy rồi còn chưa chịu đi?"


Trong giọng nói chứa đựng chút bực tức, nhưng lại không thể biết được đang nhắm vào ai.


Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh chắp tay nói: "Vâng."


Cửu U Ma Quân đã lên tiếng, các Ma quân, Ma hầu khác chỉ có thể nhìn người mà thở dài, không dám bước lên nữa —


Nếu bọn họ đoán không sai, thì Ma Tôn đã có kế hoạch nâng đỡ hai thế lực Cửu U Ma Quân và Thiên Đồng Ma Quân, khiến bọn họ không khỏi tự trách mình trước đây quá hấp tấp, chưa gì đã đứng về phía Thiên Hoang Ma Quân.


Bây giờ muốn quay lại lấy lòng Cửu U Ma Quân hay Thiên Đồng Ma Quân sẽ càng khó hơn.


Chỉ có thể trơ mắt nhìn Cửu U Ma Quân dẫn theo Thẩm Quân Ngọc về lại bảo xe rồi rời khỏi võ đài.


Mạnh Tinh Diễn vẫn luôn theo dõi toàn bộ quá trình mà không nói một lời.


Đợi Cửu U Ma Quân rời đi rồi, cậu ta chớp chớp mắt, đột nhiên cười một cách đầy đắc ý, nhìn về phía Thiên Đồng Ma Quân: "Phụ quân, cha nói xem, con trai có phải là 'người ngốc có phúc của người ngốc' không?"


Thiên Đồng Ma Quân khẽ cau mày, liếc nhìn cậu ta: "Ăn nói cẩn thận."



Mạnh Tinh Diễn lập tức im bặt.


Thiên Đồng Ma Quân nhìn về hướng bảo xe của Cửu U Ma Quân rời đi, không khỏi rơi vào một dòng suy nghĩ kỳ lạ — Ma Tôn hành sự quả thật không theo lẽ thường, nhưng hôm nay mọi chuyện đều toát lên một vẻ gì đó rất bất thường.


Nếu chỉ là muốn cứu người, thì chỉ cần trực tiếp áp chế đòn tấn công của Thiên Hoang Ma Quân, rồi vu vạ cho Cửu U Ma Quân một tội danh cấu kết là xong, cần gì phải tiết lộ thân phận nội gián của Văn Ngọc ở Nhân tộc?


Hoàn toàn không giống với phong cách cẩn trọng, kín đáo từ trước đến nay của Ma Tôn, vậy rốt cuộc trong chuyện này ẩn chứa ý đồ gì?


Phải chăng công pháp của Ma Tôn đã thành công rồi?


Quả thật là, đoán không ra mà...


.


Lúc này, trong bảo xe của Cửu U Ma Quân.


Khi bảo xe rời khỏi đỉnh núi, cuối cùng trên khuôn mặt tuấn mỹ vô khuyết của Cửu U Ma Quân cũng lộ ra một tia giận dữ lạnh lùng, hắn không thể kiềm chế, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Quân Ngọc, lạnh giọng nói: "Không ngờ ngươi lại là người của huynh trưởng, ngươi giấu bổn quân lâu như vậy, không có gì để nói sao?"


Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, y trầm mặc một lát, đang định mở miệng thì bỗng nhiên khí huyết vốn đè nén đã lâu trong lồng ngực trào lên——


Thẩm Quân Ngọc không nhịn được nữa, sắc mặt nhất thời tái nhợt, y nắm lấy thành ghế, cúi người phun ra một ngụm máu.


Xui rủi thế nào, ngụm máu này lại vương vãi trên vạt áo lễ phục của Cửu U Ma Quân.


Tuy nhiên, lúc này, vết thương phản phệ dồn dập ập đến, Thẩm Quân Ngọc cũng không còn sức để giải thích, ngón tay thon dài của y siết chặt vào tay vịn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, trong lúc vô tình y liếc thấy tà áo dính máu, không khỏi nhắm mắt lại, thở dài trong lòng về vận rủi của mình, thật sự là uống một ngụm nước cũng bị mắc răng...


Ai ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, có người đưa tay ra giữ lấy vai y, đỡ lấy cơ thể sắp trượt xuống của y.


Cùng lúc đó, ma khí cực kỳ nồng đậm liên tục rót vào cơ thể y thuận theo lòng bàn tay đang đặt trên vai——


Hàng mi dài của Thẩm Quân Ngọc khẽ run, y kinh ngạc ngước mắt lên, liền bắt gặp đôi mắt vàng xanh đầy giận dữ nhưng lại ẩn chứa quan tâm và lo lắng sâu thẳm của Cửu U Ma Quân.


Đối diện với ánh mắt ấy, tim Thẩm Quân Ngọc vô thức đập thình thịch, trong lòng có một cảm giác quen thuộc vô cùng mơ hồ.


Thế nhưng Cửu U Ma Quân chỉ liếc nhìn y một cái, rồi bình tĩnh thu ánh mắt lại, mặt mày vẫn lạnh lùng đỡ y ngồi ổn định lại trên ghế.


Cuối cùng Thẩm Quân Ngọc cũng hồi phục được chút ít, ngay cả mồ hôi lạnh đọng trên mi mắt cũng không kịp lau, y đã khàn giọng nói: "Đa tạ Ma quân đã thông cảm."


Cửu U Ma Quân không rõ vui giận lãnh đạm nói: "Ngươi là người của huynh trưởng, ta cũng không thể để ngươi chết trên xe của ta."


Thẩm Quân Ngọc ngậm miệng không nói nữa.


Cửu U Ma Quân cũng im lặng, nhưng từ trong đôi mắt vàng xanh ẩn chứa giận dữ có thể thấy hắn vẫn chưa nguôi giận, vẫn còn rất tức giận.


Một lúc lâu sau, Thẩm Quân Ngọc mới đỡ hơn một chút, cuối cùng cũng lên tiếng: "Bất luận trong lòng Ma quân nghĩ thuộc hạ như thế nào, ban đầu khi thuộc hạ tự tiến cử làm quân sư cho Ma quân, hoàn toàn là vì hết lòng ngưỡng mộ, không hề có ý đồ nào khác, cũng không liên quan đến Tôn thượng."



"Xin Ma quân minh giám."


Rốt cuộc Cửu U Ma Quân cũng ngước mắt lên nhìn y lần nữa, ánh mắt cực kỳ thâm thúy lạnh lùng.


Lúc này, Cửu U Ma Quân có rất nhiều điều muốn hỏi Thẩm Quân Ngọc.


Hắn muốn hỏi: Em đã liều mạng đấu tranh để có được danh tiếng ở Ma Vực, cuối cùng cũng thành công rồi, nhưng hôm nay suýt chút nữa đã mất mạng, em có hối hận không?"


Hắn muốn hỏi: Dù hiện tại chưa biết mục đích của Ma Tôn, nhưng em đã bị cuốn vào một ván cờ lớn, trong thời gian ngắn khó mà thoát thân, đây có phải là điều em mong muốn không?"


Hắn càng muốn hỏi: Nếu hôm nay em thực sự chết đi, em có từng nghĩ đến Văn huynh của em khi biết được tin này sẽ phải đối mặt như thế nào không?


Nhưng ba câu hỏi này không phải là thứ mà hắn có thể hỏi trong thân phận hiện tại.


Hắn chỉ có thể mượn cớ "phản bội" ​​của Thẩm Quân Ngọc để thể hiện sự tức giận của mình.


Thế nhưng, nhiêu đó làm sao đủ được?


Mà Thẩm Quân Ngọc không biết trong lòng Cửu U Ma Quân đang nghĩ gì, lúc này y cố gắng ngồi dậy một chút, nhưng lại cảm thấy huyết khí đảo lộn, trước mắt nhòe đi tối sầm.


Tuy nhiên cảm nhận được khí tràng lạnh lẽo pha chút tức giận đang tỏa ra từ phía trước, Thẩm Quân Ngọc chỉ có thể cố gắng gượng dậy.


Bất chợt ——


Cửu U Ma Quân lại đưa tay ấn vào vai Thẩm Quân Ngọc, người của hắn cũng sáp tới.


Trong chốc lát, ánh sáng xanh vàng từ bộ y phục đen huyền loé lên trước mặt Thẩm Quân Ngọc, mùi hoa thơm ngát quen thuộc nhẹ nhàng quẩn quanh, tiếp theo đó, gương mặt nghiêng hoàn mỹ của Cửu U Ma Quân gần như áp sát vào vành tai của Thẩm Quân Ngọc.


Tim Thẩm Quân Ngọc đập lỡ một nhịp.


Ngay sau đó, hơi thở ấm áp truyền vào tai, giọng nói trầm ấm đầy từ tính, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng, không hề mang theo chút cảm xúc nào.


"Bổn quân tạm thời tin lời của ngươi, nhưng sau này, nếu ngươi dám phản bội bổn quân, hậu quả——"


Lời còn chưa nói xong, ngón tay mảnh khảnh đã bấu chặt vai Thẩm Quân Ngọc, siết lại từng chút một, có vẻ như rất căm hận.


Nhưng điều kỳ lạ là, dù như vậy, Cửu U Ma Quân vẫn không dùng đến uy áp.


Lúc này, trong đầu Thẩm Quân Ngọc có những suy nghĩ vụt qua nhanh như chớp, nhưng dù thế nào đi nữa, y cũng không thể hiểu nổi cảm xúc mãnh liệt đột ngột bùng phát của Cửu U Ma Quân lúc này.


Hồi lâu sau, y chỉ có thể cụp mắt nói: "Văn Ngọc xin tuân theo lời dạy của Ma quân."


Mùi thơm thoang thoảng của hoa rốt cuộc cũng rời đi.


Thẩm Quân Ngọc thở phào một hơi, trước mắt lại bắt đầu tối đen, chỉ có thể cụp mắt xuống chịu đựng.


Nhưng y không biết rằng, ở bên cạnh vẫn luôn có một đôi mắt xanh vàng sâu thẳm lặng lẽ quan sát sự thay đổi của y, rõ ràng đã vài lần dao động, nhưng lại cố gắng kiềm chế không để lộ.


Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Story Chương 45: (Thượng): Nếu hôm nay em thực sự chết đi...
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...