Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 22: (Hạ): Cậu nóng hả?

168@-

Trở về chỗ ở.


Sau khi Mạnh Tinh Diễn rời đi, ánh mắt Thẩm Quân Ngọc khẽ động, chợt nhìn về phía Văn Túc: "Hôm nay cậu, đã suy xét toàn diện rồi mới ra tay phải không?"


Động tác rót trà của Văn Túc hơi khựng lại, sau đó làm như không có chuyện gì nói: "Dù gì cũng đã đánh rồi."


Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc, thở dài nói: "Cậu đó."


Văn Túc nghe vậy, tim đập nảy lên, không khỏi liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc.


Nhìn sườn mặt thanh tú, điềm tĩnh không hề có ý trách cứ của Thẩm Quân Ngọc dưới ánh đèn, hắn kìm lòng không được ngẫm kỹ hơn, hai chữ đó càng nghiền ngẫm càng thấy thú vị.


Văn Túc dứt khoát không uống trà nữa, hắn đặt tách trà xuống nói: "Cậu chê ta kích động quá à?"


Thẩm Quân Ngọc ngạc nhiên, sau đó y lắc đầu: "Ta đâu có nói gì đâu."


Nhưng ngừng lại một chút, Thẩm Quân Ngọc vẫn nghiêm túc nói: "Về sau cậu vẫn nên bớt làm mấy chuyện đó đi, dù sao cũng chẳng có ích gì cho cậu."


Văn Túc nghe câu này, rõ ràng trong lòng thấy rất thỏa đáng, nhưng ánh mắt hắn khẽ động, còn cố ý nói: "Nếu cậu biết vậy sao hôm nay không nhắc nhở ta?"


Câu này quả thật có hơi kiếm chuyện.


Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc nghe thấy vẫn kiên nhẫn giải thích: "Ta có muốn nhắc nhở cậu, nhưng lúc nãy thấy cậu tự tin như vậy nên ta đã tính cho cậu một quẻ, kết quả là đại cát nên ta nghĩ không cần nhắc nữa."


Lần này đến lượt Văn Túc ngạc nhiên: "Cậu còn bói cho ta nữa à?"


Thẩm Quân Ngọc đang định trả lời thì đột nhiên có người gõ cửa——


"Thưa hai vị Văn công tử, Hầu gia của chúng ta nói hai vị vừa mới đến, chưa có thời gian giới thiệu với hai vị phong tục tập quán địa phương ở đây nên đã sai tiểu nhân mang một ít đặc sản đến cho hai vị."


Thẩm Quân Ngọc nghe vậy bèn nói: "Vào đi."


Văn Túc ở một bên khẽ cau mày, nhưng không nói gì.


Sau đó, một vị ma tướng kính cẩn đẩy cửa vào, đặt đồ đạc xuống, nói một câu đã quấy rầy liền rời đi.


Ma tướng đi rồi, Thẩm Quân Ngọc nhìn những thứ ma tướng đặt trên bàn.


Đó là một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đỏ tím cỡ ba thước vuông.


Bên trên còn một phong thư, mực đen vẫn chưa khô, chắc hẳn là Mạnh Tinh Diễn vừa mới viết xong.


Văn Túc liếc nhìn một cái cũng lười để ý, hắn bước ra sau tấm bình phong để thay y phục —— Vừa rồi đánh nhau với Mộ Lăng Thiên quần áo của hắn có dính ít máu, cho dù đã dùng chú tẩy trần nhưng hắn cũng không muốn mặc nó nữa.


Lúc này Thẩm Quân Ngọc đã cầm thư lên, mở ra.


Thấy Văn Túc đi ra sau bình phong, Thẩm Quân Ngọc dừng lại hỏi: "Ta đọc lên cho cậu nghe luôn nhé?"


Động tác c** q**n áo của Văn Túc sau bức bình phong chợt dừng lại, hắn đáp: "Ừm."


Thẩm Quân Ngọc cầm phong thư, chậm rãi đọc lên, giọng đọc không nhanh cũng không chậm, ấm áp trong trẻo, khiến người ta không muốn để ý đến nội dung y đang đọc.


Mà nửa đầu bức thư này về cơ bản là ca ngợi Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc, khen Văn Túc nào là Văn Túc "bước đi như rồng như hổ", "thiên phú vượt trội hơn người".


Thẩm Quân Ngọc đọc mà bất giác mang theo ý cười lúc nào không hay.


Văn Túc ở sau bình phong nghe thấy mà gân xanh trên thái dương giật giật, hận không thể lập tức kéo Mạnh Tinh Diễn ra bạo hành một trận, nhưng lại không nỡ không nghe Thẩm Quân Ngọc đọc nữa.


Hắn đành phải chịu đựng trong im lặng.


Tuy nhiên, khi Thẩm Quân Ngọc đọc đến đoạn Mạnh Tinh Diễn khen mình, mới đọc được hai câu bỗng nhiên im bặt.


Một lúc sau, y nói: "Toàn là những lời hoa mỹ nên ta không đọc nữa, phía sau gã nhắc đến chính sự, để ta đọc chính sự cho——"



Văn Túc trực tiếp bước ra ngoài.


Hắn vẫn chưa thay xong quần áo, chỉ mặc một chiếc quần đen rộng thùng thình, quanh eo dùng một chiếc thắt lưng da buộc chặt, tôn lên vòng eo thon gọn, đẹp đẽ.


Cơ bắp trắng lạnh, săn chắc ở thân trên lộ ra ngoài, những đường cong mượt mà gọn gàng được ánh đèn soi rọi tỏa ra ánh sáng ấm áp.


Là một cơ thể rất đẹp và hoàn hảo.


Thẩm Quân Ngọc không nói nên lời.


Nhưng ngay sau đó, y rất là tự nhiên thu hồi tầm mắt: "Cậu gấp gì thế?"


Văn Túc bước đến bên cạnh Thẩm Quân Ngọc, nghiêng người tới: "Ta muốn xem xem thằng nhãi đó viết lời hay ý đẹp gì, mà cậu chỉ đọc phần gã viết cho ta mà không đọc——"


Ánh mắt Văn Túc dán chặt vào tờ giấy viết thư mà đầu ngón tay trắng nõn của Thẩm Quân Ngọc đang cầm.


Một lúc sau, hắn chậm rãi đọc lên bằng chất giọng lạnh nhạt: "Sáng như trăng rằm, duyên dáng như hồng nhạn, hào hoa phong nhã, vừa gặp đã khó quên?"


Thực ra những lời này cũng chẳng là gì, nhưng khi Văn Túc tới gần lại không để ý giữ khoảng cách, lúc này, nửa người của hắn gần như là kề sát vào người Thẩm Quân Ngọc, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào tóc mai Thẩm Quân Ngọc.


Da thịt bên tai Thẩm Quân Ngọc bỗng dưng nóng lên.


Thẩm Quân Ngọc có hơi không thoải mái, đang định tránh ra thì Văn Túc lại nói: "Không hổ là tiểu Hầu gia đọc nhiều sách, cũng biết nhiều thơ phú. Không giống những kẻ tầm thường như bọn ta, chẳng biết được bao nhiêu chữ, nói chi là viết ra được mấy thứ này."


Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, không biết là đang vui hay đang giận, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.


Thẩm Quân Ngọc nghe xong không khỏi liếc nhìn Văn Túc.


Điều y để tâm không hiểu sao lại lệch đi.


"Cậu không hiểu thơ phú?"


Vậy nên mới không thích Mạnh Tinh Diễn khoe khoang tài văn chương?


Văn Túc: ?


Nhưng rất nhanh, Văn Túc nhận ra điều gì đó, trong lòng khẽ động, hắn cố ý cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, hồi nhỏ ta không biết chữ, sau này mới có nghĩa huynh dạy ta đọc sách biết chữ, nhưng mà chỉ giới hạn ở việc đọc hiểu công pháp thôi, mấy thứ khác huynh ấy không có dạy."


Kỳ thật là do bản thân Văn Túc không thích học.


Nhưng tất nhiên Văn Túc sẽ không nói ra điều này.


Thẩm Quân Ngọc nhìn dáng vẻ cụp mắt thoáng nét cô đơn của Văn Túc, y trầm mặc.


Im lặng một lúc, y liền nghiêm túc nhìn Văn Túc nói: "Nếu cậu muốn học ta có thể dạy cậu, sau này không cần phải hâm mộ người khác."


Văn Túc: "Thật sao?"


Thẩm Quân Ngọc: "Ta gạt cậu chuyện này làm gì?"


Sau một hồi im lặng.


Văn Túc khẽ nhíu mày, không dám đùa nữa, chỉ nhìn lá thư trong tay Thẩm Quân Ngọc, làm như không có chuyện gì nói: "Mà thôi, chuyện này để nói sau, chúng ta xem Mạnh Tinh Diễn nói chính sự gì đi."


Thẩm Quân Ngọc giật mình, nhận ra vừa rồi Văn Túc chỉ nói đùa, y bất đắc dĩ, nhưng cũng không vạch trần Văn Túc, liền nói: "Ừm, nói chính sự trước đã."


Thấy vậy, Văn Túc thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp đọc lên lá thư: "Biết hai vị là người trượng nghĩa, tiểu Hầu có một thỉnh cầu quá đáng."


"Ta biết hơn một tháng nữa Vân Mộng Ma Quân sẽ tổ chức tỷ võ chiêu thân ở núi Dục Hoàng, tiểu Hầu mến mộ Vân Mộng Ma Quân đã lâu, ngày nhớ đêm mong, trăn trở khôn nguôi."


"Nếu hai vị đồng ý ra tay hỗ trợ trong buổi tỷ võ chiêu thân, tiểu Hầu nhất định sẽ hậu tạ."


Văn Túc đọc xong, bất giác cau mày: "Ồ..."


Suy xét một lúc, cuối cùng Văn Túc cũng ý thức được điều gì đó, hắn không khỏi mỉm cười: "Xem ra chuyện xảy ra hôm nay cũng không hoàn toàn do Mộ Lăng Thiên đáng ghét, có lẽ gã ta cũng bị Mạnh Tinh Diễn đùa bỡn, tên nhóc Mạnh Tinh Diễn này cũng quá——"



Hình như đang suy nghĩ gì đó.


Văn Túc: "Cậu sao vậy?"


Thẩm Quân Ngọc chợt bừng tỉnh, lắc lắc đầu.


Im lặng một lúc, hiếm khi Thẩm Quân Ngọc nói với giọng điệu quả quyết: "Cuộc tỷ võ chiêu thân lần này, chúng ta nhất định phải đi."


Văn Túc ngạc nhiên: "Tại sao? Cậu thật sự muốn giúp tên nhóc Mạnh Tinh Diễn này sao? Cậu có biết tỷ võ chiêu thân lần này có biết bao nhiêu là nhân tài, thực lực của Mạnh Tinh Diễn cao lắm cũng chỉ xếp hạng trung."


"Dù chúng ta có ra tay cũng không thể giúp được gã."


Thẩm Quân Ngọc: "Không liên quan đến gã."


Văn Túc liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc.


Thẩm Quân Ngọc cũng ngước mắt lên nhìn Văn Túc: "Chẳng phải cậu luôn cho rằng Mạnh Tinh Diễn và Thiên Đồng Ma quân không đáng tin sao?"


"Vậy cậu nghĩ xem, trong cuộc tỷ võ chiêu thân trọng đại của Vân Mộng Ma Quân sẽ có bao nhiêu đại năng xuất hiện?"


Văn Túc nhìn vào đôi mắt trong veo sáng tỏ của Thẩm Quân Ngọc, trong lòng rung động: "Ý cậu là?"


Thẩm Quân Ngọc: "Đồng ý với Mạnh Tinh Diễn trước đi, để gã dẫn chúng ta đến đó, khi ấy, chúng ta lại tỉ mỉ chọn ra một vị minh chủ không phải tốt hơn sao?"


"Nếu không thì chúng ta biết đi đâu làm quen với những vị Ma quân và những đại năng khác?"


Văn Túc cũng lắc đầu cười, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ: "Cách này quả thật rất hay, không hổ là cậu."


Hai người đập tay tán thành, Thẩm Quân Ngọc bèn viết thư trả lời Mạnh Tinh Diễn.


Văn Túc đứng sang một bên nhìn.


Giữa chừng Thẩm Quân Ngọc đặt bút xuống, liếc nhìn hắn hỏi: "Cậu nóng hả?"


Văn Túc không hiểu: "Đâu có nóng."


Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc lặng lẽ rơi lên b* ng*c c** tr*n đẹp đẽ của Văn Túc, một ánh mắt hết sức trong sáng thản nhiên.


Văn Túc đối diện với ánh mắt của Thẩm Quân Ngọc, hắn trầm mặc một lát, đột nhiên có chút lúng túng, liền vội vàng đi vào trong thay quần áo.


Giờ Sửu ba khắc, nến trong phòng đã tắt, ánh trăng lặng lẽ chiếu vào qua song cửa sổ.


Thẩm Quân Ngọc nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn màn treo lộng lẫy phía trên đầu, họa tiết thêu chỉ vàng trên màn giường sáng lấp lánh.


Ánh sáng của những họa tiết này ánh vào đáy con ngươi tựa ngọc lưu ly của y, nhẹ nhàng lay động.


Lúc này y đang suy nghĩ một chuyện, khó mà đi vào giấc ngủ.


Chính là chuyện Mạnh Tinh Diễn vừa nhắc tới trong thư, tỷ võ chiêu thân của Vân Mộng Ma Quân.


Thẩm Quân Ngọc nhớ rằng, ở kiếp trước, đây là một sự kiện rất quan trọng, đến nỗi lúc ấy người vẫn luôn bị nhốt trong Vân Miễu Các như y cũng nghe nói.


Trong ký ức của y, lần tỷ võ chiêu thân này Vân Mộng Ma Quân đã chọn con trai trưởng của một vị Ma quân, sau này, người con trưởng đó đã cấu kết với phụ thân của gã phản bội Vân Mộng Ma Quân và Ma Tôn đương nhiệm.


Suýt nữa đã trực tiếp dẫn tới sự thay đổi chính quyền ở Ma Giới lúc bấy giờ.


Sau một thời gian loạn lạc, Cửu U Ma Quân Văn Sóc trở thành tân Ma Tôn, nhưng Ma tộc cũng bị tổn thất nặng nề, không gượng dậy nổi.


Kiếm Tông nhân cơ hội này đánh chiếm nhiều thành trì ở Ma Vực, cũng may thủ đoạn của Cửu U Ma Quân cao siêu, kịp thời ngăn chặn được xu thế này.


Nếu không thì e rằng Kiếm Tông đã chiếm cứ Ma Vực rồi.


Những chuyện này là hồi đó Thẩm Tư Nguyên kể cho y nghe —— Lúc đó Thẩm Tư Nguyên cũng chỉ muốn khoe khoang với y, cộng với ca ngợi công lao vĩ đại của Nguyên Mục Châu.


Giờ đây, bước ngoặt to lớn của hai tộc đang đặt ra trước mặt Thẩm Quân Ngọc, Thẩm Quân Ngọc không tránh khỏi có thêm những cân nhắc cho riêng mình.



Kiếp trước, Thẩm Quân Ngọc đứng trên lập trường đạo lữ của Nguyên Mục Châu, hiển nhiên mọi việc đều suy xét cho Kiếm Tông.


Nhưng hiện tại y tu ma rồi, nếu Ma Vực xảy ra loạn lạc thì cũng sẽ là một đả kích rất lớn với tiền đồ của y.


Cho nên ban đầu ở trong bí cảnh, sau khi biết chuyện của ấn ký, suy xét đến tình trạng của Ma tộc, lựa chọn đầu tiên của y chính là chuyển sang yêu tu.


Nhưng bây giờ Thẩm Quân Ngọc đã tu ma rồi, lại có Văn Túc làm bạn tốt, hiển nhiên y sẽ không ngồi yên làm ngơ trước nguy cơ của Ma Vực.


Đây chính là lý do y quả quyết cùng Mạnh Tinh Diễn đến cuộc tỷ võ chiêu thân của Vân Mộng Ma Quân.


Cho dù không thể ngăn chặn một vài chuyện sẽ xảy đến, nhưng y vẫn muốn thử.


Hơn nữa, chỉ cần đi đến đó, y và Văn Túc ít nhiều gì cũng có thể tìm được một lối đi mới.


Chung quy, y vẫn luôn tin rằng, vận mệnh do ông Trời sắp đặt, nhưng mọi chuyện đều phụ thuộc vào con người.


Những lời này lặng lẽ hiện lên trong đầu Thẩm Quân Ngọc, lòng y vốn còn có chút xao động cũng bất giác bình tĩnh lại.


Sau một lúc tĩnh lặng, y giãn ra lông mày, từ từ nhắm mắt lại, bỏ qua hết mọi suy nghĩ không cần thiết trong đầu, yên lặng chìm vào giấc ngủ.


Nhưng y nào đâu biết rằng, trong bóng tối luôn có một đôi mắt đen kịt, trầm tĩnh đang lẳng lặng nhìn y một cách chăm chú, mãi đến khi y say giấc, mới chậm rãi thu hồi lại tầm mắt trên người y.


Ngày hôm sau, Mạnh Tinh Diễn nhận được thư trả lời của hai người, hiển nhiên là vui mừng hớn hở, cậu ta lập tức gửi đến một đống quà hậu hĩnh.


Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc đều vui vẻ nhận lấy, trong tay cũng dư dả hơn rất nhiều.


Lại qua mười mấy ngày, mắt thấy cũng sắp đến thời gian diễn ra tỷ võ chiêu thân của Vân Mộng Ma Quân.


Mạnh Tinh Diễn lấy ra thuyền lâu bạch ngọc, sắp xếp đâu ra đấy rồi đưa Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc lên đường.


Thuyền lướt trên mặt nước, cưỡi gió rẽ sóng, để lại cảnh vật hai bên bờ.


Lần này Mạnh Tinh Diễn không mang theo tùy tùng, hiếm khi được an tĩnh.


Hôm nay thấy tiết trời quang đãng, cậu ta kê một chiếc bàn nhỏ và ba chiếc nệm ở mũi thuyền, rồi mời Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc đến thưởng ngoạn phong cảnh.


Nói là ngắm cảnh, nhưng thực ra là lên kế hoạch cho cuộc tỷ võ chiêu thân.


Dù gì từ sau cái đêm Văn Túc dạy dỗ Mộ Lăng Thiên, Mộ Lăng Thiên thật sự không còn tới kiếm chuyện nữa, nghe nói phụ thân Cô Hồng Ma Quân của gã cấm túc gã rồi.


Cũng nghe nói Vân Mộng Ma Quân tìm đến cửa đòi giải thích, Cô Hồng Ma Quân khổ sở khuyên giải, xin lỗi một thôi một hồi mới có thể tiễn người đi, sau đó ông ta cấm túc Mộ Lăng Thiên thêm ba tháng.


Sau khi Mạnh Tinh Diễn biết được tin này, càng khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của Văn Túc.


Cộng thêm mấy ngày nay Thẩm Quân Ngọc cũng kịp thời chỉ bảo cho cậu ta một số bí quyết bói toán rất có ích, giúp cậu ta tiến bộ nhanh chóng.


Thái độ của cậu ta đối với hai người họ cũng càng thêm khiêm tốn và tôn trọng hơn, cũng bất chấp cảnh giới khác biệt, cứ vậy mà coi họ như trưởng bối của mình.


Lúc này, Mạnh Tinh Diễn lần lượt rót rượu vào ly của hai người, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một số bức chân dung đã được chuẩn bị sẵn, đưa qua.


Văn Túc cầm lên nhìn, tên người trong bức họa được viết ở góc trên bên trái bức tranh, còn thân phận, tuyệt học, sở thích,... của người đó đều được ghi chi tiết bên dưới.


Có vẻ như Mạnh Tinh Diễn thật sự rất quan tâm đến cuộc tỷ võ chiêu thân lần này.


Bấy giờ Văn Túc xem xong bức tranh liền đưa cho Thẩm Quân Ngọc, hai người bàn bạc một lúc rồi chỉ cho Mạnh Tinh Diễn cách đối phó với địch.


Mạnh Tinh Diễn rất biết lắng nghe, nhanh chóng lấy bút ghi lại.


Cứ thế, sau khi xem bốn năm bức chân dung, Văn Túc liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc, người đang nghiêm túc nhìn một mỹ nam tử trong một bức chân dung, hắn chợt nhướng lông mày.


Sau đó hắn bình tĩnh đánh một cái ngáp, uể oải nói: "Hôm nay đến đây thôi, ngày mai xem tiếp."


Mạnh Tinh Diễn vội vàng nói: "Vâng, vâng, Văn Túc huynh có mệt không, cần ta xoa bóp cho huynh không?"


Văn Túc:...



Mạnh Tinh Diễn có chút ngượng ngùng.


Nhưng rất nhanh, Mạnh Tinh Diễn âm thầm cười một tiếng, tự bù đắp cho mình nói: "Đúng rồi, dạo này Nhân tộc ở Trung Châu đã xảy ra một chuyện rất thú vị, hai huynh đã nghe nói chưa?"


Văn Túc trong lòng khẽ động, không trả lời.


Thẩm Quân Ngọc lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi: "Chuyện gì vậy?"


Mạnh Tinh Diễn cười nói: "Là chuyện liên hôn giữa Kiếm Tông và Ngọc Hoành Tông, còn dính líu tới một Ma tộc nữa, đặc sắc lắm."


Thẩm Quân Ngọc trầm mặc một lúc, giọng điệu bình tĩnh: "Vậy à."


Mạnh Tinh Diễn không phát giác được cảm xúc vi diệu của Thẩm Quân Ngọc, cứ tưởng Thẩm Quân Ngọc tò mò nên không kiêng dè gì thuật lại hết từ đầu chí cuối chuyện Thẩm Quân Ngọc, Văn Túc, Nguyên Mục Châu và Thẩm Tư Nguyên ở trong bí cảnh lúc đó.


Nhất thời, bầu không khí trên thuyền lâu trở nên lắng đọng.


Văn Túc thấy thế nhíu mày, định ngăn lại Mạnh Tinh Diễn.


Mạnh Tinh Diễn đột nhiên nói: "Các huynh đoán xem sau đó thế nào?"


"Sau khi Tông chủ Ngọc Hoành Tông cắt đứt quan hệ cha con với Thẩm Quân Ngọc, vậy mà lại muốn gả con út cho thiếu tông chủ Kiếm Tông làm thiếp!"


"Chậc, công phu lật mặt, nịnh hót này khiến ta đây là ma tu cũng phải thấy tự ti mặc cảm."


Tốt xấu gì cậu ta vẫn luôn tự mình đích thân ra trận, chưa bao giờ hố người thân bạn bè cả.


Văn Túc: ?


Ngay cả Thẩm Quân Ngọc cũng nhịn không được ngước mắt lên, khẽ nhíu mày, khó mà tin được những lời Mạnh Tinh Diễn nói —— Thẩm Độ sẽ gả Thẩm Tư Nguyên cho Nguyên Mục Châu làm thiếp?


Có phải là Thẩm Độ coi Thẩm Tư Nguyên như mạng sống của mình không?


Thẩm Quân Ngọc hơi sững sờ.


Mạnh Tinh Diễn thấy ánh mắt của hai người thì biết lần này họ đã lắng nghe rồi, cậu ta lại cười nói: "Còn có chuyện thú vị hơn nữa nè."


"Vốn dĩ Kiếm Tôn đã ngầm chấp nhận cách làm của Tông chủ Ngọc Hoành Tông, kết quả Nguyên thiếu tông chủ kia lại đột nhiên đứng ra."


"Nói cái gì mà, ngày nào hôn ước giữa gã và đại thiếu gia Thẩm gia còn chưa hủy bỏ, thì gã sẽ không lấy bất kỳ ai hết."


"Dưới tiền đề chưa thể chứng minh đại thiếu gia Thẩm gia tu ma, thì gã cũng sẽ tuyệt đối không chủ động từ bỏ đại thiếu gia Thẩm gia."


"Thật đúng là một kẻ 'si tình' mà, nếu Trung Châu đều là loại nhân tài này thì Ma Vực chúng ta đâu cần phải lo không có ngày vượt lên nữa?"


Mạnh Tinh Diễn vừa nói ra câu này, con ngươi của Thẩm Quân Ngọc hơi rụt lại, vẻ mặt có chút phức tạp.


Bỗng nhiên, Văn Túc ở bên cạnh cười lạnh một tiếng.


Mạnh Tinh Diễn: ?


Thẩm Quân Ngọc cũng không nhịn được ngước lên nhìn Văn Túc.


Nhưng nào biết, Văn Túc trước giờ vẫn luôn giỏi ăn nói nhất, lúc này lại chẳng nói một lời mỉa mai nào, mà chỉ dùng chất giọng lạnh lùng, thốt ra mười chữ lạnh tanh.


"Biết trước sẽ có hôm nay, cớ sao còn làm?"


Thẩm Quân Ngọc sửng sốt.


Hồi lâu sau, y khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo như gương.


-----


Tác giả:


- Văn Túc: Vợ ơi, mau tới tìm anh đi, cho em đùi bự nè...


- ThẩmQuân Ngọc: Tốt nhất là tới lúc đó cậu đừng có giả nai với tôi.


Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Story Chương 22: (Hạ): Cậu nóng hả?
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...