Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Chương 19: Mười ngón tay đan vào nhau.
105@-
Cách đó trăm dặm, hành cung của Thiên Đồng Ma Quân.
Trong thâm cung sâu hun hút, một vị Ma quân trung niên mặc bạch y dáng vẻ uy nghiêm đang ngồi trên đài cao, đôi mắt khép hờ, một con mắt màu vàng kim nằm dọc giữa lông mày nhắm chặt, khóe mắt có một vệt máu mờ nhạt.
Mạnh Tinh Diễn quỳ dưới bục cao, không dám thở mạnh, chỉ quỳ rạp liên tục hổ thẹn cúi lạy nói: "Do con nhất thời sơ suất đã khiến phụ quân bị thương, tội đáng chết, xin phụ quân trừng phạt."
Mạnh Tinh Diễn dập đầu phát ra tiếng cộp cộp, Thiên Đồng Ma Quân im lặng một lúc, mới cau mày mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Dẹp chiêu trò làm bộ ngoan ngoãn ngốc nghếch hồi nhỏ của con đi."
"Lại đây, kể ta nghe chi tiết tình hình lúc con và người đó thi đấu với nhau."
Mạnh Tinh Diễn nghe vậy, trong lòng khẽ động, biết Thiên Đồng Ma Quân không có ý trách tội, vội vàng vén áo lên, đứng dậy đi đến ngồi trên đệm phía dưới bên phải Thiên Đồng Ma Quân, lấy lòng nói: "Phụ quân, con gặp người này ở trên phố——"
Sau đó, Mạnh Tinh Diễn kể cho Thiên Đồng Ma Quân nghe từ đầu chí cuối quá trình Thẩm Quân Ngọc thi đấu với cậu ta trên lôi đài.
Thiên Đồng Ma Quân nghe xong liền hỏi: "Từ đầu chí cuối y không hề phá giải Chiêm Tinh Trận Bàn của con sao?"
Mạnh Tinh Diễn gật đầu: "Không có ạ."
Thiên Đồng Ma Quân: "Ngay cả bắt đầu cũng không?"
Mạnh Tinh Diễn: "Dạ."
Thiên Đồng Ma Quân trầm ngâm một lát: "Không ra tay sẽ không để lại dấu vết, tự nhiên người khác cũng không nhìn ra được thực lực của y."
"Người này, không thể xem thường."
Mạnh Tinh Diễn sắc mặt nghiêm trọng: "Nếu đúng như vậy, là do con suy tính không cẩn thận. Vậy thì, phụ quân, người thấy có nên đem người này——"
Đang nói, Mạnh Tinh Diễn giơ tay ra hiệu cắt cổ.
Thiên Đồng Ma Quân khẽ thở dài: "Dựa vào con hả?"
Mạnh Tinh Diễn: ...
Cậu ta lập tức héo úa.
Nhưng rất nhanh, Mạnh Tinh Diễn lại khôi phục vẻ nghiêm túc, nói: "Ý phụ quân là có thể lôi kéo người này?" Nhưng chỉ là một Kim Đan, dù Mạnh Tinh Diễn không giết được thì Thiên Đồng Ma Quân làm cũng dễ như trở bàn tay.
Hiện tại xem ra Thiên Đồng Ma Quân không có ý giết Thẩm Quân Ngọc, chỉ là Mạnh Tinh Diễn suy đoán lung tung mà thôi.
Mà Thiên Đồng Ma Quân dường như đang suy ngẫm điều gì đó, hồi lâu mới lên tiếng hỏi một câu không liên quan: "Con nói người này có một đường huynh, đường huynh kia trông như thế nào?"
Mạnh Tinh Diễn hơi bất ngờ, sau đó nói: "Ngoại hình bình thường, tư chất cũng bình thường, thua xa y, có điều—"
Mạnh Tinh Diễn ghé tai nói thầm, thuật lại suy đoán vừa rồi của ma nương lục y cho Thiên Đồng Ma Quân nghe.
Thiên Đồng Ma Quân hơi nhướng mày: "Thích nam nhân?"
Mạnh Tinh Diễn gật đầu.
Thiên Đồng Ma Quân cười nhạt: "Người có ham mê, chắc chắn có d*c v*ng, không phải không thể đột phá. Vậy thì trong lòng vi phụ đã có tính toán."
Mạnh Tinh Diễn nghe xong trong lòng hơi động, lập tức nói: "Ý phụ quân là có thể ra tay từ chỗ này?"
Thiên Đồng Ma Quân: "Vi phụ không có nói gì hết."
Mạnh Tinh Diễn hậm hực: "Con biết rồi."
Thấy Mạnh Tinh Diễn vẫn chưa bỏ cuộc, Thiên Đồng Ma Quân liếc nhìn cậu ta rồi nói: "Con mắt kia của vi phụ còn chưa nhìn thấu thực lực của người này, con đừng có hành động thiếu suy nghĩ."
Mạnh Tinh Diễn lấy lại tinh thần, nghe Thiên Đồng Ma Quân nói vậy, không khỏi tò mò hỏi: "Ngay cả phụ quân cũng không nhìn thấu được y sao?"
Thiên Đồng Ma Quân ngẫm được ý trong lời nói của Mạnh Tinh Diễn, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, ông trầm mặc một lát, cũng không giấu giếm.
"Ta nhìn lướt qua, thấy tuổi thọ linh hồn của người này không phù hợp với cơ thể."
Tim của Mạnh Tinh Diễn giật thót: "Đại năng đoạt xá?"
Thiên Đồng Ma Quân chậm rãi lắc đầu: "Không thể xác định."
Mạnh Tinh Diễn nhìn sườn mặt nghiêm túc, lạnh nhạt của Thiên Đồng Ma Quân, trong lòng chắc mẩm tám chín phần.
Sau đó, cậu ta cụp mắt gật gật đầu, đứng dậy chắp tay nói: "Cảm ơn phụ quân đã cho con biết, con xin lui xuống trước."
Thiên Đồng Ma Quân: "Đi đi."
Mạnh Tinh Diễn cất bước, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Mạnh Tinh Diễn, Thiên Đồng Ma Quân trầm ngâm một lát, lộ ra vẻ như có điều suy tư.
Lúc này, sau bức màn xuất hiện một người mặc thanh y trang nhã, cười nhạt nói: "Vừa nhìn là biết Diễn nhi lại có ý đồ xấu rồi, ông cũng không chịu nhắc nhở nó."
Thiên Đồng Ma Quân quay lại, đối điện với thanh y trang nhã, khẽ mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng hiếm có.
Sau đó ông quay đi, lắc đầu nói: "Nó cũng phải chịu thiệt một lần cho biết. Dù gì thuật số cũng là đại đạo, làm mấy trò tiểu xảo cuối cùng cũng sẽ không thành công. Nó nhất định phải hiểu rõ đạo lý này."
·
Ở bên này, trong Hầu phủ.
Sau khi Mạnh Tinh Diễn hóa thành luồng sáng và biến mất không nói một lời, tình cảnh trước Chu Thiên Tinh Đấu Nghi rơi vào một sự im lặng hết sức xấu hổ.
Phải qua một lúc, mới có một vị ma tướng đến dẫn Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc vào một tiểu viện vắng lặng.
Nói tiểu Hầu gia có việc phải làm, bảo bọn họ ở đây nghỉ ngơi một lát.
Sau khi ma tướng rời đi, hai người nhìn quanh không thấy ai bèn cùng nhau vào phòng.
Tuy nhiên, để phòng ngừa tai vách mạch rừng, hai người vào phòng vẫn truyền âm nói chuyện với nhau.
Lúc này, Văn Túc cầm chiếc tách tinh xảo bằng bạch ngọc trên bàn lên, xoay xoay trong tay, nhịn không được nhìn Thẩm Quân Ngọc: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Là bí thuật độc môn của Ngọc Hoành Tông các cậu à? "
Thẩm Quân Ngọc trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: "Nếu ta nói ta cũng không biết chuyện gì xảy ra thì sao?"
Những ngón tay xoay chiếc tách của Văn Túc khẽ dừng lại.
Rồi hắn liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc.
Đối diện với đôi mắt trong veo sáng ngời của Thẩm Quân Ngọc, Văn Túc trầm mặc chốc lát, sau đó cong môi nói: "Vậy thì không nhắc tới chuyện này nữa."
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Ừm."
Văn Túc nói không nhắc tới thì thật sự không nhắc tới nữa, hắn đặt tách xuống, trầm ngâm một lát rồi nói: "Sự việc hôm nay cho thấy hai cha con Thiên Đồng Ma Quân và Mạnh Tinh Diễn đều không phải dạng người có tư tưởng rộng mở. Ta nghĩ nếu chúng ta muốn đầu quân thì nên tìm bên khác, cậu cảm thấy thế nào?"
Thẩm Quân Ngọc ngạc nhiên, qua một lát mới cười nói: "Thật ra trong lòng ta cũng có một ứng cử viên tốt hơn, nhưng hiện tại chỉ có hai cha con họ coi trọng thuật bói toán tầm thường của ta, đúng lúc hôm nay gặp được cơ hội này. Nếu đi tìm đại năng khác, e là chưa kịp vào cửa đã bị ma binh, ma tướng đánh đuổi ra rồi."
Văn Túc nhíu mày, chỉ có thể trầm mặc nói: "Cũng đúng."
Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc xẹt qua mặt Văn Túc, lần đầu tiên hỏi chuyện riêng tư của Văn Túc: "Lại nói, cậu tài giỏi như vậy nhưng ở Ma Vực lại không có người thân hay bạn bè để nương tựa sao?"
Văn Túc bị Thẩm Quân Ngọc hỏi, im lặng hồi lâu, mới đạm nhạt nói: "Phụ mẫu của ta đều đã qua đời. Khi ta còn nhỏ, ta có một người nghĩa huynh đã dạy ta tu hành. Tuy nhiên, bây giờ huynh ấy đang đảm nhiệm chức vụ cao, công việc bận rộn nên ta cũng không muốn quấy rầy huynh ấy."
"Vả lại, tính ta cô độc, lười biếng, thường xuyên gặp phải những kẻ lòng dạ khó lường thèm muốn công pháp của ta, nên ta dứt khoát không kết bạn luôn."
Văn Túc nói xong, Thẩm Quân Ngọc bất giác im lặng.
Văn Túc tùy tiện kể lại, chợt thấy vẻ mặt của Thẩm Quân Ngọc có gì đó không ổn, hắn nhận ra lời mình vừa nói có thể đã khiến Thẩm Quân Ngọc hiểu lầm, liền muốn giải thích.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Quân Ngọc lại khẽ mỉm cười.
Văn Túc không hiểu.
Sau đó, hắn nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc giơ tay lên, bấu đầu ngón tay trắng nõn, ép ra một giọt máu.
Thẩm Quân Ngọc: "Đưa tay cậu cho ta."
Văn Túc thấy vậy, trong lòng hơi động, không nói gì liền đưa tay ra.
Thẩm Quân Ngọc nắm lấy tay Văn Túc, mở nó ra, chấm đầu ngón tay dính máu rồi bắt đầu vẽ những nét tỉ mỉ trên lòng bàn tay chỉ tay rõ ràng mang theo vết chai vì cầm kiếm.
Đầu ngón tay của Thẩm Quân Ngọc mảnh khảnh, động tác nhẹ nhàng, xúc cảm vừa chạm vào lòng bàn tay Văn Túc, cơ bắp tay của hắn không khỏi run rẩy, vô thức trở nên căng thẳng.
Thẩm Quân Ngọc trở tay, dùng ngón tay thon dài siết chặt cổ tay hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng cử động."
Văn Túc thực sự bất động.
Bấy giờ, để chuyển hướng sự chú ý của mình, Văn Túc kiên nhẫn nhìn hình vẽ Thẩm Quân Ngọc vẽ trên lòng bàn tay mình, tuy nhiên nhìn một hồi, hắn vẫn lơ đãng mất tập trung, nhịn không được lại đi nhìn mặt của Thẩm Quân Ngọc.
Tiếc là Thẩm Quân Ngọc quá bình tĩnh quá nghiêm túc, hắn không nhìn ra được gì.
Nhưng dù không nhìn ra được gì thì ánh mắt của Văn Túc vẫn lặng lẽ tập trung vào mái tóc đen hơi buông xõa bên sườn mặt trắng ngần của Thẩm Quân Ngọc.
Chỉ là một sợi tóc, nhưng thỉnh thoảng trong đôi mắt đen láy của hắn lại lóe lên một tia sáng mờ ám khó hiểu.
Khi Thẩm Quân Ngọc vẽ xong nét cuối cùng, trong lòng bàn tay Văn Túc xuất hiện một trận đồ hình tròn cực kỳ tinh xảo và phức tạp.
Linh quang rực rỡ, hết sức xinh đẹp.
Văn Túc nhìn trận đồ này, cuối cùng cũng ép mình tỉnh táo lại, lộ ra vẻ mặt tò mò, cẩn thận hỏi: "Đây là cái gì?"
Thẩm Quân Ngọc: "Chưa xong đâu."
Văn Túc: ?
Văn Túc còn chưa kịp phản ứng, bàn tay vốn đang đỡ dưới cổ tay hắn của Thẩm Quân Ngọc đột nhiên xuôi theo xương cổ tay lật lên trên, từ từ nắm lấy lòng bàn tay vẽ trận đồ của hắn.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Văn Túc: !
Lòng bàn tay có một cảm giác ấm áp hơi nóng, tràn ra từ trận đồ, ánh sáng cũng lóe lên từng đợt.
Nhưng lúc này, ý thức của Văn Túc đều tập trung vào Thẩm Quân Ngọc và năm ngón tay đan chặt của y.
Những ngón tay của Thẩm Quân Ngọc thon dài đẹp đẽ, hơi cứng ở các khớp, nhưng da thịt lại vô cùng mềm mại, tổng thể mịn màng, mát lạnh như ngọc dương chi, nhưng lại có sự mềm dẻo khó tả.
Cảm giác này...
"Xong rồi."
Văn Túc ngơ ngác một lúc lâu, mới âm thầm tỉnh táo lại, khi nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc rút tay ra khỏi lòng bàn tay mình, lông mày hắn giật giật, suýt chút nữa đã muốn trở tay nắm lại.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ đột nhiên cong ngón tay lại, cố kiềm chế.
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc lại duỗi bàn tay ra, để cùng chỗ với bàn tay của hắn.
Văn Túc lặng im một lúc mới nhìn rõ, hình vẽ Thẩm Quân Ngọc vừa vẽ trên lòng bàn tay hắn không hiểu sao đã in dấu vào lòng bàn tay của Thẩm Quân Ngọc.
Hai trận đồ lúc này đang đối diện với nhau, tỏa sáng rực rỡ.
Văn Túc nhìn hai trận đồ, nhất thời tâm tình lại có chút dao động.
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười nói: "Có trận đồ này rồi không cần lãng phí linh lực để truyền âm mật nữa, chỉ cần cậu nghĩ trong lòng, ta sẽ biết được."
Đang nói đến đây Thẩm Quân Ngọc đột nhiên ngừng nói.
Văn Túc đang suy đoán mục đích Thẩm Quân Ngọc làm trận đồ này cho mình thì chợt——
"Văn Túc."
Một giọng nói vô cùng thanh tao và dịu dàng vang lên trong lòng hắn.
Cảm giác như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt vào, khiến nó hơi ngứa ngáy.
Văn Túc lại sửng sốt, qua một lúc mới vô thức đáp lại trong lòng.
Thẩm Quân Ngọc: "Xong rồi."
Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Cách đó trăm dặm, hành cung của Thiên Đồng Ma Quân.
Trong thâm cung sâu hun hút, một vị Ma quân trung niên mặc bạch y dáng vẻ uy nghiêm đang ngồi trên đài cao, đôi mắt khép hờ, một con mắt màu vàng kim nằm dọc giữa lông mày nhắm chặt, khóe mắt có một vệt máu mờ nhạt.
Mạnh Tinh Diễn quỳ dưới bục cao, không dám thở mạnh, chỉ quỳ rạp liên tục hổ thẹn cúi lạy nói: "Do con nhất thời sơ suất đã khiến phụ quân bị thương, tội đáng chết, xin phụ quân trừng phạt."
Mạnh Tinh Diễn dập đầu phát ra tiếng cộp cộp, Thiên Đồng Ma Quân im lặng một lúc, mới cau mày mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Dẹp chiêu trò làm bộ ngoan ngoãn ngốc nghếch hồi nhỏ của con đi."
"Lại đây, kể ta nghe chi tiết tình hình lúc con và người đó thi đấu với nhau."
Mạnh Tinh Diễn nghe vậy, trong lòng khẽ động, biết Thiên Đồng Ma Quân không có ý trách tội, vội vàng vén áo lên, đứng dậy đi đến ngồi trên đệm phía dưới bên phải Thiên Đồng Ma Quân, lấy lòng nói: "Phụ quân, con gặp người này ở trên phố——"
Sau đó, Mạnh Tinh Diễn kể cho Thiên Đồng Ma Quân nghe từ đầu chí cuối quá trình Thẩm Quân Ngọc thi đấu với cậu ta trên lôi đài.
Thiên Đồng Ma Quân nghe xong liền hỏi: "Từ đầu chí cuối y không hề phá giải Chiêm Tinh Trận Bàn của con sao?"
Mạnh Tinh Diễn gật đầu: "Không có ạ."
Thiên Đồng Ma Quân: "Ngay cả bắt đầu cũng không?"
Mạnh Tinh Diễn: "Dạ."
Thiên Đồng Ma Quân trầm ngâm một lát: "Không ra tay sẽ không để lại dấu vết, tự nhiên người khác cũng không nhìn ra được thực lực của y."
"Người này, không thể xem thường."
Mạnh Tinh Diễn sắc mặt nghiêm trọng: "Nếu đúng như vậy, là do con suy tính không cẩn thận. Vậy thì, phụ quân, người thấy có nên đem người này——"
Đang nói, Mạnh Tinh Diễn giơ tay ra hiệu cắt cổ.
Thiên Đồng Ma Quân khẽ thở dài: "Dựa vào con hả?"
Mạnh Tinh Diễn: ...
Cậu ta lập tức héo úa.
Nhưng rất nhanh, Mạnh Tinh Diễn lại khôi phục vẻ nghiêm túc, nói: "Ý phụ quân là có thể lôi kéo người này?" Nhưng chỉ là một Kim Đan, dù Mạnh Tinh Diễn không giết được thì Thiên Đồng Ma Quân làm cũng dễ như trở bàn tay.
Hiện tại xem ra Thiên Đồng Ma Quân không có ý giết Thẩm Quân Ngọc, chỉ là Mạnh Tinh Diễn suy đoán lung tung mà thôi.
Mà Thiên Đồng Ma Quân dường như đang suy ngẫm điều gì đó, hồi lâu mới lên tiếng hỏi một câu không liên quan: "Con nói người này có một đường huynh, đường huynh kia trông như thế nào?"
Mạnh Tinh Diễn hơi bất ngờ, sau đó nói: "Ngoại hình bình thường, tư chất cũng bình thường, thua xa y, có điều—"
Mạnh Tinh Diễn ghé tai nói thầm, thuật lại suy đoán vừa rồi của ma nương lục y cho Thiên Đồng Ma Quân nghe.
Thiên Đồng Ma Quân hơi nhướng mày: "Thích nam nhân?"
Mạnh Tinh Diễn gật đầu.
Thiên Đồng Ma Quân cười nhạt: "Người có ham mê, chắc chắn có d*c v*ng, không phải không thể đột phá. Vậy thì trong lòng vi phụ đã có tính toán."
Mạnh Tinh Diễn nghe xong trong lòng hơi động, lập tức nói: "Ý phụ quân là có thể ra tay từ chỗ này?"
Thiên Đồng Ma Quân: "Vi phụ không có nói gì hết."
Mạnh Tinh Diễn hậm hực: "Con biết rồi."
Thấy Mạnh Tinh Diễn vẫn chưa bỏ cuộc, Thiên Đồng Ma Quân liếc nhìn cậu ta rồi nói: "Con mắt kia của vi phụ còn chưa nhìn thấu thực lực của người này, con đừng có hành động thiếu suy nghĩ."
Mạnh Tinh Diễn lấy lại tinh thần, nghe Thiên Đồng Ma Quân nói vậy, không khỏi tò mò hỏi: "Ngay cả phụ quân cũng không nhìn thấu được y sao?"
Thiên Đồng Ma Quân ngẫm được ý trong lời nói của Mạnh Tinh Diễn, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, ông trầm mặc một lát, cũng không giấu giếm.
"Ta nhìn lướt qua, thấy tuổi thọ linh hồn của người này không phù hợp với cơ thể."
Tim của Mạnh Tinh Diễn giật thót: "Đại năng đoạt xá?"
Thiên Đồng Ma Quân chậm rãi lắc đầu: "Không thể xác định."
Mạnh Tinh Diễn nhìn sườn mặt nghiêm túc, lạnh nhạt của Thiên Đồng Ma Quân, trong lòng chắc mẩm tám chín phần.
Sau đó, cậu ta cụp mắt gật gật đầu, đứng dậy chắp tay nói: "Cảm ơn phụ quân đã cho con biết, con xin lui xuống trước."
Thiên Đồng Ma Quân: "Đi đi."
Mạnh Tinh Diễn cất bước, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Mạnh Tinh Diễn, Thiên Đồng Ma Quân trầm ngâm một lát, lộ ra vẻ như có điều suy tư.
Lúc này, sau bức màn xuất hiện một người mặc thanh y trang nhã, cười nhạt nói: "Vừa nhìn là biết Diễn nhi lại có ý đồ xấu rồi, ông cũng không chịu nhắc nhở nó."
Thiên Đồng Ma Quân quay lại, đối điện với thanh y trang nhã, khẽ mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng hiếm có.
Sau đó ông quay đi, lắc đầu nói: "Nó cũng phải chịu thiệt một lần cho biết. Dù gì thuật số cũng là đại đạo, làm mấy trò tiểu xảo cuối cùng cũng sẽ không thành công. Nó nhất định phải hiểu rõ đạo lý này."
·
Ở bên này, trong Hầu phủ.
Sau khi Mạnh Tinh Diễn hóa thành luồng sáng và biến mất không nói một lời, tình cảnh trước Chu Thiên Tinh Đấu Nghi rơi vào một sự im lặng hết sức xấu hổ.
Phải qua một lúc, mới có một vị ma tướng đến dẫn Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc vào một tiểu viện vắng lặng.
Nói tiểu Hầu gia có việc phải làm, bảo bọn họ ở đây nghỉ ngơi một lát.
Sau khi ma tướng rời đi, hai người nhìn quanh không thấy ai bèn cùng nhau vào phòng.
Tuy nhiên, để phòng ngừa tai vách mạch rừng, hai người vào phòng vẫn truyền âm nói chuyện với nhau.
Lúc này, Văn Túc cầm chiếc tách tinh xảo bằng bạch ngọc trên bàn lên, xoay xoay trong tay, nhịn không được nhìn Thẩm Quân Ngọc: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Là bí thuật độc môn của Ngọc Hoành Tông các cậu à? "
Thẩm Quân Ngọc trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: "Nếu ta nói ta cũng không biết chuyện gì xảy ra thì sao?"
Những ngón tay xoay chiếc tách của Văn Túc khẽ dừng lại.
Rồi hắn liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc.
Đối diện với đôi mắt trong veo sáng ngời của Thẩm Quân Ngọc, Văn Túc trầm mặc chốc lát, sau đó cong môi nói: "Vậy thì không nhắc tới chuyện này nữa."
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Ừm."
Văn Túc nói không nhắc tới thì thật sự không nhắc tới nữa, hắn đặt tách xuống, trầm ngâm một lát rồi nói: "Sự việc hôm nay cho thấy hai cha con Thiên Đồng Ma Quân và Mạnh Tinh Diễn đều không phải dạng người có tư tưởng rộng mở. Ta nghĩ nếu chúng ta muốn đầu quân thì nên tìm bên khác, cậu cảm thấy thế nào?"
Thẩm Quân Ngọc ngạc nhiên, qua một lát mới cười nói: "Thật ra trong lòng ta cũng có một ứng cử viên tốt hơn, nhưng hiện tại chỉ có hai cha con họ coi trọng thuật bói toán tầm thường của ta, đúng lúc hôm nay gặp được cơ hội này. Nếu đi tìm đại năng khác, e là chưa kịp vào cửa đã bị ma binh, ma tướng đánh đuổi ra rồi."
Văn Túc nhíu mày, chỉ có thể trầm mặc nói: "Cũng đúng."
Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc xẹt qua mặt Văn Túc, lần đầu tiên hỏi chuyện riêng tư của Văn Túc: "Lại nói, cậu tài giỏi như vậy nhưng ở Ma Vực lại không có người thân hay bạn bè để nương tựa sao?"
Văn Túc bị Thẩm Quân Ngọc hỏi, im lặng hồi lâu, mới đạm nhạt nói: "Phụ mẫu của ta đều đã qua đời. Khi ta còn nhỏ, ta có một người nghĩa huynh đã dạy ta tu hành. Tuy nhiên, bây giờ huynh ấy đang đảm nhiệm chức vụ cao, công việc bận rộn nên ta cũng không muốn quấy rầy huynh ấy."
"Vả lại, tính ta cô độc, lười biếng, thường xuyên gặp phải những kẻ lòng dạ khó lường thèm muốn công pháp của ta, nên ta dứt khoát không kết bạn luôn."
Văn Túc nói xong, Thẩm Quân Ngọc bất giác im lặng.
Văn Túc tùy tiện kể lại, chợt thấy vẻ mặt của Thẩm Quân Ngọc có gì đó không ổn, hắn nhận ra lời mình vừa nói có thể đã khiến Thẩm Quân Ngọc hiểu lầm, liền muốn giải thích.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Quân Ngọc lại khẽ mỉm cười.
Văn Túc không hiểu.
Sau đó, hắn nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc giơ tay lên, bấu đầu ngón tay trắng nõn, ép ra một giọt máu.
Thẩm Quân Ngọc: "Đưa tay cậu cho ta."
Văn Túc thấy vậy, trong lòng hơi động, không nói gì liền đưa tay ra.
Thẩm Quân Ngọc nắm lấy tay Văn Túc, mở nó ra, chấm đầu ngón tay dính máu rồi bắt đầu vẽ những nét tỉ mỉ trên lòng bàn tay chỉ tay rõ ràng mang theo vết chai vì cầm kiếm.
Đầu ngón tay của Thẩm Quân Ngọc mảnh khảnh, động tác nhẹ nhàng, xúc cảm vừa chạm vào lòng bàn tay Văn Túc, cơ bắp tay của hắn không khỏi run rẩy, vô thức trở nên căng thẳng.
Thẩm Quân Ngọc trở tay, dùng ngón tay thon dài siết chặt cổ tay hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng cử động."
Văn Túc thực sự bất động.
Bấy giờ, để chuyển hướng sự chú ý của mình, Văn Túc kiên nhẫn nhìn hình vẽ Thẩm Quân Ngọc vẽ trên lòng bàn tay mình, tuy nhiên nhìn một hồi, hắn vẫn lơ đãng mất tập trung, nhịn không được lại đi nhìn mặt của Thẩm Quân Ngọc.
Tiếc là Thẩm Quân Ngọc quá bình tĩnh quá nghiêm túc, hắn không nhìn ra được gì.
Nhưng dù không nhìn ra được gì thì ánh mắt của Văn Túc vẫn lặng lẽ tập trung vào mái tóc đen hơi buông xõa bên sườn mặt trắng ngần của Thẩm Quân Ngọc.
Chỉ là một sợi tóc, nhưng thỉnh thoảng trong đôi mắt đen láy của hắn lại lóe lên một tia sáng mờ ám khó hiểu.
Khi Thẩm Quân Ngọc vẽ xong nét cuối cùng, trong lòng bàn tay Văn Túc xuất hiện một trận đồ hình tròn cực kỳ tinh xảo và phức tạp.
Linh quang rực rỡ, hết sức xinh đẹp.
Văn Túc nhìn trận đồ này, cuối cùng cũng ép mình tỉnh táo lại, lộ ra vẻ mặt tò mò, cẩn thận hỏi: "Đây là cái gì?"
Thẩm Quân Ngọc: "Chưa xong đâu."
Văn Túc: ?
Văn Túc còn chưa kịp phản ứng, bàn tay vốn đang đỡ dưới cổ tay hắn của Thẩm Quân Ngọc đột nhiên xuôi theo xương cổ tay lật lên trên, từ từ nắm lấy lòng bàn tay vẽ trận đồ của hắn.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Văn Túc: !
Lòng bàn tay có một cảm giác ấm áp hơi nóng, tràn ra từ trận đồ, ánh sáng cũng lóe lên từng đợt.
Nhưng lúc này, ý thức của Văn Túc đều tập trung vào Thẩm Quân Ngọc và năm ngón tay đan chặt của y.
Những ngón tay của Thẩm Quân Ngọc thon dài đẹp đẽ, hơi cứng ở các khớp, nhưng da thịt lại vô cùng mềm mại, tổng thể mịn màng, mát lạnh như ngọc dương chi, nhưng lại có sự mềm dẻo khó tả.
Cảm giác này...
"Xong rồi."
Văn Túc ngơ ngác một lúc lâu, mới âm thầm tỉnh táo lại, khi nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc rút tay ra khỏi lòng bàn tay mình, lông mày hắn giật giật, suýt chút nữa đã muốn trở tay nắm lại.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ đột nhiên cong ngón tay lại, cố kiềm chế.
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc lại duỗi bàn tay ra, để cùng chỗ với bàn tay của hắn.
Văn Túc lặng im một lúc mới nhìn rõ, hình vẽ Thẩm Quân Ngọc vừa vẽ trên lòng bàn tay hắn không hiểu sao đã in dấu vào lòng bàn tay của Thẩm Quân Ngọc.
Hai trận đồ lúc này đang đối diện với nhau, tỏa sáng rực rỡ.
Văn Túc nhìn hai trận đồ, nhất thời tâm tình lại có chút dao động.
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười nói: "Có trận đồ này rồi không cần lãng phí linh lực để truyền âm mật nữa, chỉ cần cậu nghĩ trong lòng, ta sẽ biết được."
Đang nói đến đây Thẩm Quân Ngọc đột nhiên ngừng nói.
Văn Túc đang suy đoán mục đích Thẩm Quân Ngọc làm trận đồ này cho mình thì chợt——
"Văn Túc."
Một giọng nói vô cùng thanh tao và dịu dàng vang lên trong lòng hắn.
Cảm giác như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt vào, khiến nó hơi ngứa ngáy.
Văn Túc lại sửng sốt, qua một lúc mới vô thức đáp lại trong lòng.
Thẩm Quân Ngọc: "Xong rồi."
Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Đánh giá:
Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Story
Chương 19: Mười ngón tay đan vào nhau.
10.0/10 từ 17 lượt.