Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Chương 17: Tìm kiếm cho chúng ta một tương lai tốt đẹp.
128@-
Đối mặt với ánh mắt khiếp người này, Thẩm Quân Ngọc không hề né tránh mà bình tĩnh ngước mắt đón nhận.
Bốn mắt chạm nhau, trong con ngươi đen kịt của đôi mắt phượng lập tức gợn lên một vòng lượn sóng vàng kim.
Vòng gợn sóng vàng kim này giống như một vòng xoáy kỳ lạ, như muốn cắn nuốt linh hồn của người đang nhìn vào nó chỉ trong chốc lát.
Nhìn thấy sự thay đổi quỷ dị trong mắt Mạnh Tinh Diễn, hai mắt Văn Túc tối sầm lại, hắn nghiêng người về phía trước muốn che chắn cho Thẩm Quân Ngọc.
Ai ngờ hắn vừa cử động, bên tai đã vang lên một giọng nói hết sức dịu dàng kiên định.
"Ta không sao."
Chỉ ba chữ này đã làm dịu đi ngọn lửa vô danh đang đốt cháy trong lòng Văn Túc.
Văn Túc bình tĩnh lại, lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Tinh Diễn, không nhúc nhích nữa.
Cái nhìn chằm chằm này chỉ kéo dài chưa đầy năm hơi thở.
Từ đầu đến cuối, đôi mắt trong veo, ấm áp của Thẩm Quân Ngọc không hề gợn lên bất kỳ dao động nào, trong vắt như gương, sáng tỏ cực kỳ.
Cuối cùng, Mạnh Tinh Diễn là người đầu tiên tỉnh táo lại, ánh mắt cậu ta lóe lên một cái, sau đó đột nhiên nhếch khóe môi, giơ tay vỗ nhẹ.
Ngay lập tức, một ma tướng bước tới và kéo ma tu tóc trắng đang bất tỉnh xuống khỏi lôi đài.
Mặt đất đầy máu đã được lau sạch, chẳng bao lâu sau, lôi đài rộng lớn đã khoác lên mình một diện mạo mới hoàn toàn.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Mạnh Tinh Diễn lại nhìn Thẩm Quân Ngọc, mỉm cười nói: "Vị tiểu công tử này thật tinh mắt, không biết bổn hầu có may mắn so tài với ngươi vài ván không?"
Sắc mặt Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh, không đáp lại.
Mạnh Tinh Diễn thấy Thẩm Quân Ngọc bất động, ánh mắt cậu ta trở nên u ám, nhưng tức thì lại cười khẽ nói: "Tiểu công tử đây bói toán cao siêu, chắc là không đánh giá cao các chiêu thức của bổn hầu."
"Nhưng hôm nay bổn hầu quả thật rất muốn thử, như vầy đi, nếu tiểu công tử chịu lên so tài, dù là thắng hay là hòa thì cũng cứ việc lấy giải thưởng, cho dù thua thì bổn hầu cũng không bắt ngươi phải trả giá."
"Tiểu công tử thấy sao?"
Văn Túc nghe Mạnh Tinh Diễn nói vậy liền cau mày, muốn nhắc nhở Thẩm Quân Ngọc.
Không ngờ Thẩm Quân Ngọc đã trước hắn một bước, cười nhạt một tiếng chấp nhận lời mời của Mạnh Tinh Diễn: "Nếu tiểu Hầu gia đã nhiệt tình như vậy, Văn mỗ cũng không từ chối nữa."
Văn Túc: ?
Khoan đã, Văn mỗ?
Văn Túc còn chưa kịp định thần lại, Thẩm Quân Ngọc đã bình tĩnh bước lên lôi đài trong sự xôn xao, kinh ngạc và hoài nghi của đám đông vây xem.
Văn Túc nhìn bóng lưng bạch y phóng khoáng, tự nhiên của Thẩm Quân Ngọc, hắn do dự một chút, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, dù sao hắn cũng đã từng nhìn thấy cách thức hóa giải Lời Nguyền Vu Huyết của Thẩm Quân Ngọc, hắn vẫn có lòng tin với thực lực của y.
Vả lại, cho dù tên nhóc Mạnh Tinh Diễn có gian lận thì hắn vẫn có khả năng bắt Mạnh Tinh Diễn đi lòng vòng mà không xơ múi được gì.
Thôi vậy, cứ để Thẩm Quân Ngọc chơi vui vẻ một lát cũng được.
Tuy nhiên, hắn vẫn thắc mắc —— Tại sao Thẩm Quân Ngọc lại tự xưng mình họ Văn?
Lúc này, đám đông dưới khán đài vẫn đang bàn tán xôn xao.
Không biết Mạnh Tinh Diễn đang âm mưu chuyện gì, cũng không xác định được hai người này đang diễn hay là làm thật?
Bấy giờ, Thẩm Quân Ngọc đã ngồi xếp bằng trên tấm nệm ngọc trắng trước mặt Mạnh Tinh Diễn.
Hai người đều mặc đồ trắng, nhưng một người thanh nhã xuất trần, một người lại lộng lẫy kiêu sa, khí chất hoàn toàn khác nhau.
Khán giả theo dõi bàn tán rôm rả không ngừng, nhưng nội dung thảo luận lại là —— Vẫn là tiểu Hầu gia đẹp trai hơn, Văn công tử này khí chất thì có đó nhưng dung mạo quá tầm thường.
Văn Túc ở một bên nghe hết những lời bình luận này, hồi lâu sau hắn nhướng mày với vẻ mặt vi diệu, mặc kệ những lời bàn tán, khoanh tay quan sát lôi đài.
Lúc này Mạnh Tinh Diễn hết sức phóng khoáng giơ tay lên ra hiệu trước: "Mời Văn công tử."
Trước mặt hai người, mỗi bên đều có một Chiêm Tinh Trận Bàn trống không, nội dung của trận đấu là mỗi người tự vẽ trận pháp chiêm tinh hoặc bùa chú minh văn mà mình tự sáng chế lên trận bàn trống của mình, rồi để cho đối phương phá giải.
Thẩm Quân Ngọc cũng không chần chừ, y cầm lấy Chiêm Tinh Trận Bàn trước mặt rồi bắt đầu vẽ.
Mạnh Tinh Diễn thấy vậy nhếch môi lên không rõ ý tứ, sau đó vươn tay cầm lấy Chiêm Tinh Trận Bàn của mình bắt đầu vẽ.
Sau một nén hương, Thẩm Quân Ngọc đặt Chiêm Tinh Trận Bàn đã vẽ xong xuống, đẩy tới trước mặt Mạnh Tinh Diễn.
Mạnh Tinh Diễn vẫn còn đang vẽ: ?
Tim cậu ta đập lỡ một nhịp, cau mày liếc nhìn Chiêm Tinh Trận Bàn được Thẩm Quân Ngọc vẽ xong.
Chỉ liếc mắt một cái, đồng tử Mạnh Tinh Diễn liền co rụt lại.
Nhưng rất nhanh, cậu ta buộc mình phải bình tĩnh lại, tiếp tục vẽ trận bàn trong tay.
Tiếng bàn tán dưới đài càng lúc càng lớn, hầu hết đều đặt nghi vấn với diễn xuất của hai người —— Rốt cuộc thì vẽ một cái Chiêm Tinh Trận Bàn trống trong một nén hương khó đến mức nào?
Chắc Thẩm Quân Ngọc chỉ đang chơi trò chơi bán đồ hàng với Mạnh Tinh Diễn thôi phải không?
Tính để Mạnh Tinh Diễn diễn vai bị lấn át trước, rồi sau đó vượt lên chuyển bại thành thắng, để thu hút nhiều người đến so tài phải không?
Giữa lúc mọi người đang bàn tán, thời gian một nén hương nữa lại trôi qua, Mạnh Tinh Diễn cũng vẽ xong Chiêm Tinh Trận Bàn, đẩy đến trước mặt Thẩm Quân Ngọc.
Bấy giờ, cả hai đồng thời cầm lên Chiêm Tinh Trận Bàn của đối phương, bắt đầu phá giải.
Vì trước đó đã thua Thẩm Quân Ngọc về mặt thời gian, Mạnh Tinh Diễn sĩ diện đến cỡ nào sao có thể nhịn được?
Cậu ta cầm Chiêm Tinh Trận Bàn của Thẩm Quân Ngọc lên liền bắt tay vào giải mã ngay.
Mới đầu, Mạnh Tinh Diễn tràn đầy tự tin, nhanh chóng hóa giải hai lớp bẫy trận pháp đầu tiên do Thẩm Quân Ngọc bố trí trên trận bàn.
Nhưng khi phá giải đến tầng thứ ba, sắc mặt Mạnh Tinh Diễn chợt biến, trên trán dần xuất hiện mồ hôi li ti, mặt mày cũng bắt đầu tái nhợt.
Bàn tay đang nắm lấy mép Chiêm Tinh Trận Bàn có mấy lần muốn buông ra nhưng lại không nhịn được mà siết chặt lại.
Còn Thẩm Quân Ngọc ở phía đối diện vẫn chưa bắt đầu phá giải Chiêm Tinh Trận Bàn của Mạnh Tinh Diễn.
Lúc này, đám đông dưới khán đài nhìn thấy hết tình trạng của hai người, không khỏi tấm tắc kinh ngạc.
Lúc đầu bọn họ tưởng Thẩm Quân Ngọc chỉ là kẻ phô trương, làm màu, nhưng bây giờ bọn họ cảm thấy, có lẽ Thẩm Quân Ngọc là một cao thủ lánh đời, ngứa mắt hành vi của Mạnh Tinh Diễn nên mới ra tay vả mặt cậu ta.
Đúng là hả lòng hả dạ mà!
Trong khi mọi người đang háo hức đoán già đoán non thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra trên lôi đài.
Mạnh Tinh Diễn có vẻ như không chịu đựng được nữa, cậu ta ném Chiêm Tinh Trận Bàn trong tay xuống, cúi đầu ho ra một ngụm máu.
Nhưng rất nhanh, cậu ta lại hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công điều tức.
Mọi người: !
Mạnh Tinh Diễn thua rồi hả? Hay là thế nào?
Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ phát hiện ra Thẩm Quân Ngọc ở phía đối diện vẫn chưa bắt đầu phá giải trận bàn của Mạnh Tinh Diễn.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của mọi người lại trở nên lưỡng lự, bắt đầu nghi ngờ có phải lại đang diễn kịch hay không.
Cuối cùng, Mạnh Tinh Diễn đã điều tức xong, vẻ tái nhợt trên khuôn mặt tuấn tú đỡ hơn phần nào, nhưng người tinh mắt vẫn có thể thấy cậu ta đã hốc hác đi nhiều.
Lúc này, cậu ta im lặng liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc đang ngồi trước mặt mình, một lúc lâu sau, khóe miệng cậu ta nặn ra một nụ cười rất chi là u ám khác thường: "Văn công tử đúng là thiên tài xuất chúng, bổn hầu thua rồi."
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, đặt Chiêm Tinh Trận Bàn còn chưa phá giải xuống, thản nhiên cười nói: "Hầu gia không thua, trận bàn của Hầu gia rất tinh vi, ta cũng không thể phá giải, trận này coi như hòa."
Khán giả bên dưới: ? ? ?
Mạnh Tinh Diễn nghe vậy sửng sốt một lát, sau đó liếc nhìn Chiêm Tinh Trận Bàn mà Thẩm Quân Ngọc đặt trên đất, một lúc lâu sau, cậu ta mỉm cười, phần lớn vẻ u ám trong mắt đã biến mất.
Sau đó, Mạnh Tinh Diễn giơ tay lên với vẻ mặt thoải mái, vỗ tay hai lần.
Ma tướng liền đáp lời.
Mạnh Tinh Diễn quay đầu lại nói: "Lấy phần thưởng của Văn công tử xuống đây, chuẩn bị một cỗ xe khác, ta muốn mời Văn công tử về phủ một chuyến."
Ma tướng chắp tay lui xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của mọi người dưới khán đài hết sức vi diệu——Ước chừng trong lòng bọn họ đều cảm thấy Thẩm Quân Ngọc chết chắc rồi, đây chẳng phải là Hồng Môn Yến sao!
Mà lúc này, Mạnh Tinh Diễn lại nhìn Thẩm Quân Ngọc, trên mặt treo nụ cười ẩn chứa âm mưu rõ ràng.
Thẩm Quân Ngọc nhìn biểu tình của Mạnh Tinh Diễn, bình tĩnh không chút hoảng sợ nói: "Vậy Văn mỗ xin đa tạ tiểu Hầu gia."
Văn Túc đang định truyền âm bảo Thẩm Quân Ngọc từ chối: ?
Nhưng tức thì, hắn lại im lặng nhíu mày, nghĩ, cũng không sao cả, mọi việc đã có hắn lo.
Cơ mà, có đôi lúc Thẩm Quân Ngọc cũng ngây thơ quá rồi.
Mạnh Tinh Diễn nhận được câu trả lời vừa ý, lập tức mỉm cười hài lòng, đứng dậy nói: "Văn công tử, mời đi lối này."
Thẩm Quân Ngọc: "Tiểu Hầu gia gượm đã."
Ánh mắt Mạnh Tinh Diễn chợt tối sầm, sau đó lại như không có việc gì thản nhiên nói: "Còn chuyện gì sao?"
Thẩm Quân Ngọc: "Ta và huynh trưởng của ta cùng tới đây, Hầu gia có thể cho phép ta đưa huynh ấy theo cùng không?"
Văn Túc đứng dưới khán đài trong lòng chợt động.
Mạnh Tinh Diễn nghi hoặc: "Huynh trưởng của ngươi?"
Văn Túc bước ra khỏi đám đông.
Mạnh Tinh Diễn ngước mắt lên liền nhìn thấy một thanh niên ma tu mặc đồ đen có vẻ ngoài bình thường, tu vi cũng chỉ mới Kim Đan.
Ngay lúc cậu ta không để ý, ánh mắt cậu ta chợt rơi vào đôi mắt đen nhánh, trong veo như biển cả của Văn Túc.
Trong lòng cậu ta đột nhiên lạnh buốt không thể tả.
Nhưng chỉ trong tích tắc, cảm giác này đã biến mất.
Đứng trước mặt cậu ta vẫn là ma tu bình thường mặc đồ đen.
Mạnh Tinh Diễn im lặng một lúc, cười thầm—— Cho dù tài bói toán không bằng Thẩm Quân Ngọc, chẳng lẽ cậu ta cũng đánh không lại sao?
Huống chi chỉ là hai tên Kim Đan, về phủ rồi nếu thật sự có thứ gì đáng nghi, đại năng trong phủ tùy tiện búng tay một cái cũng có thể g**t ch*t bọn chúng mấy lần.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tinh Diễn hoàn toàn yên tâm, gật đầu đồng ý yêu cầu ngoại lệ của Thẩm Quân Ngọc.
Đúng lúc cỗ xe Bảo Cái Hoa Liên vừa tới, Mạnh Tinh Diễn dẫn đầu lên trước.
Một ma tướng khác tiến lên, mời Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc lên cỗ xe chất lượng kém hơn phía sau Bảo Cái Hoa Liên.
Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc bình tĩnh lên xe.
Đám đông xung quanh lôi đài đều thổn thức không thôi —— Chỉ cảm thấy Thẩm Quân Ngọc quá sơ suất, sao mà đi chết còn kéo theo huynh trưởng của mình?
Đúng là ngu quá đi à.
Quả nhiên, những thiên tài chết sớm đều có nguyên nhân.
Cỗ xe Bảo Liên Ô Ương Ương được một đám ma tướng, ma binh hộ tống, chậm rãi đi xa.
Bên cạnh cỗ xe của Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc có bốn ma tướng cảnh giới Hóa Thần đi cùng, bề ngoài là hộ tống nhưng thực chất là canh gác.
Trong xe, Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc bình yên ngồi đối diện nhau, truyền âm mật cho nhau.
Văn Túc im lặng một lúc, cuối cùng lên tiếng với giọng điệu có phần nghiêm túc: "Con người Mạnh Tinh Diễn rất quỷ quyệt, cậu không nên đồng ý với gã nhanh như vậy."
Thẩm Quân Ngọc liếc nhìn Văn Túc, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh: "Đừng lo lắng, ta tự có tính toán."
Văn Túc: ?
Trước khi Văn Túc cau mày, Thẩm Quân Ngọc đã nhẹ giọng giải thích: "Tuy hành động của Mạnh Tinh Diễn không tính là chính trực, nhưng ta thấy bố cục trận bàn của gã không kém, không phải kẻ hại người nhưng không có lợi cho mình."
"Vả lại, ta không phá giải trận bàn của gã, gã sẽ không đoán được thực lực của ta, cũng sẽ càng tò mò trong tay ta có những bí pháp bói toán nào mà gã không biết."
"Tự nhiên sẽ có xu hướng mời chào ta hơn là muốn giết ta."
"Huống hồ nếu gã thật sự muốn giết ta, cần gì phải giống trống khua chiêng như vậy? Vừa rồi cũng không cần phải kiên nhẫn đồng ý cho cậu đi cùng, cậu thấy sao?"
Nghe Thẩm Quân Ngọc nói xong, Văn Túc trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ nhướng mày nói: "Trước kia ta không nhìn ra Thẩm đại công tử còn biết bày mưu tính kế như vậy."
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Thật ra ta cũng không thích đánh cuộc. Chỉ là ta cảm thấy, nếu hiện tại ta và cậu đều không có căn cơ ở Ma Vực, có cơ hội đưa tới cửa sao không thử đánh cuộc một phen."
"Tìm kiếm cho chúng ta một tương lai tốt đẹp."
Hơn nữa, sau khi sống lại, cuối cùng y cũng biết được tầm quan trọng của thực lực, nên lần này y sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào trong tầm tay.
Tất nhiên những điều này y sẽ không nói với Văn Túc.
Sau khi nghe Thẩm Quân Ngọc nói vậy, Văn Túc thấy tim mình đập thình thịch một hồi lâu, nảy mạnh lên mấy cái mới bình tĩnh lại.
Hắn không ngờ Thẩm Quân Ngọc lại nghĩ như thế, tìm kiếm cho chúng ta một tương lai tốt đẹp?
Hai từ "chúng ta" này, thật kỳ diệu.
Đến nỗi sau đó Thẩm Quân Ngọc nói gì hắn cũng không nghe vào tai.
Cho đến khi——
Thẩm Quân Ngọc: "Còn nữa, cậu phải nhớ kỹ, hiện tại ta là Văn Ngọc, hai chúng ta là đường huynh đệ. Lát nữa cậu đừng để lộ tẩy đó."
Văn Túc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sau đó ý cười trong mắt hắn càng đậm hơn: "Cậu yên tâm, ta sẽ không kéo chân cậu đâu."
---
Tác giả:
- Thẩm Quân Ngọc: Ngày nào chưa giải ấn ký ngày đó vẫn còn nguy hiểm, là đùi bự thì phải ôm.
- Văn Túc: Vợ ơi ôm anh nè!
Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Đối mặt với ánh mắt khiếp người này, Thẩm Quân Ngọc không hề né tránh mà bình tĩnh ngước mắt đón nhận.
Bốn mắt chạm nhau, trong con ngươi đen kịt của đôi mắt phượng lập tức gợn lên một vòng lượn sóng vàng kim.
Vòng gợn sóng vàng kim này giống như một vòng xoáy kỳ lạ, như muốn cắn nuốt linh hồn của người đang nhìn vào nó chỉ trong chốc lát.
Nhìn thấy sự thay đổi quỷ dị trong mắt Mạnh Tinh Diễn, hai mắt Văn Túc tối sầm lại, hắn nghiêng người về phía trước muốn che chắn cho Thẩm Quân Ngọc.
Ai ngờ hắn vừa cử động, bên tai đã vang lên một giọng nói hết sức dịu dàng kiên định.
"Ta không sao."
Chỉ ba chữ này đã làm dịu đi ngọn lửa vô danh đang đốt cháy trong lòng Văn Túc.
Văn Túc bình tĩnh lại, lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Tinh Diễn, không nhúc nhích nữa.
Cái nhìn chằm chằm này chỉ kéo dài chưa đầy năm hơi thở.
Từ đầu đến cuối, đôi mắt trong veo, ấm áp của Thẩm Quân Ngọc không hề gợn lên bất kỳ dao động nào, trong vắt như gương, sáng tỏ cực kỳ.
Cuối cùng, Mạnh Tinh Diễn là người đầu tiên tỉnh táo lại, ánh mắt cậu ta lóe lên một cái, sau đó đột nhiên nhếch khóe môi, giơ tay vỗ nhẹ.
Ngay lập tức, một ma tướng bước tới và kéo ma tu tóc trắng đang bất tỉnh xuống khỏi lôi đài.
Mặt đất đầy máu đã được lau sạch, chẳng bao lâu sau, lôi đài rộng lớn đã khoác lên mình một diện mạo mới hoàn toàn.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Mạnh Tinh Diễn lại nhìn Thẩm Quân Ngọc, mỉm cười nói: "Vị tiểu công tử này thật tinh mắt, không biết bổn hầu có may mắn so tài với ngươi vài ván không?"
Sắc mặt Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh, không đáp lại.
Mạnh Tinh Diễn thấy Thẩm Quân Ngọc bất động, ánh mắt cậu ta trở nên u ám, nhưng tức thì lại cười khẽ nói: "Tiểu công tử đây bói toán cao siêu, chắc là không đánh giá cao các chiêu thức của bổn hầu."
"Nhưng hôm nay bổn hầu quả thật rất muốn thử, như vầy đi, nếu tiểu công tử chịu lên so tài, dù là thắng hay là hòa thì cũng cứ việc lấy giải thưởng, cho dù thua thì bổn hầu cũng không bắt ngươi phải trả giá."
"Tiểu công tử thấy sao?"
Văn Túc nghe Mạnh Tinh Diễn nói vậy liền cau mày, muốn nhắc nhở Thẩm Quân Ngọc.
Không ngờ Thẩm Quân Ngọc đã trước hắn một bước, cười nhạt một tiếng chấp nhận lời mời của Mạnh Tinh Diễn: "Nếu tiểu Hầu gia đã nhiệt tình như vậy, Văn mỗ cũng không từ chối nữa."
Văn Túc: ?
Khoan đã, Văn mỗ?
Văn Túc còn chưa kịp định thần lại, Thẩm Quân Ngọc đã bình tĩnh bước lên lôi đài trong sự xôn xao, kinh ngạc và hoài nghi của đám đông vây xem.
Văn Túc nhìn bóng lưng bạch y phóng khoáng, tự nhiên của Thẩm Quân Ngọc, hắn do dự một chút, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, dù sao hắn cũng đã từng nhìn thấy cách thức hóa giải Lời Nguyền Vu Huyết của Thẩm Quân Ngọc, hắn vẫn có lòng tin với thực lực của y.
Vả lại, cho dù tên nhóc Mạnh Tinh Diễn có gian lận thì hắn vẫn có khả năng bắt Mạnh Tinh Diễn đi lòng vòng mà không xơ múi được gì.
Thôi vậy, cứ để Thẩm Quân Ngọc chơi vui vẻ một lát cũng được.
Tuy nhiên, hắn vẫn thắc mắc —— Tại sao Thẩm Quân Ngọc lại tự xưng mình họ Văn?
Lúc này, đám đông dưới khán đài vẫn đang bàn tán xôn xao.
Không biết Mạnh Tinh Diễn đang âm mưu chuyện gì, cũng không xác định được hai người này đang diễn hay là làm thật?
Bấy giờ, Thẩm Quân Ngọc đã ngồi xếp bằng trên tấm nệm ngọc trắng trước mặt Mạnh Tinh Diễn.
Hai người đều mặc đồ trắng, nhưng một người thanh nhã xuất trần, một người lại lộng lẫy kiêu sa, khí chất hoàn toàn khác nhau.
Khán giả theo dõi bàn tán rôm rả không ngừng, nhưng nội dung thảo luận lại là —— Vẫn là tiểu Hầu gia đẹp trai hơn, Văn công tử này khí chất thì có đó nhưng dung mạo quá tầm thường.
Văn Túc ở một bên nghe hết những lời bình luận này, hồi lâu sau hắn nhướng mày với vẻ mặt vi diệu, mặc kệ những lời bàn tán, khoanh tay quan sát lôi đài.
Lúc này Mạnh Tinh Diễn hết sức phóng khoáng giơ tay lên ra hiệu trước: "Mời Văn công tử."
Trước mặt hai người, mỗi bên đều có một Chiêm Tinh Trận Bàn trống không, nội dung của trận đấu là mỗi người tự vẽ trận pháp chiêm tinh hoặc bùa chú minh văn mà mình tự sáng chế lên trận bàn trống của mình, rồi để cho đối phương phá giải.
Thẩm Quân Ngọc cũng không chần chừ, y cầm lấy Chiêm Tinh Trận Bàn trước mặt rồi bắt đầu vẽ.
Mạnh Tinh Diễn thấy vậy nhếch môi lên không rõ ý tứ, sau đó vươn tay cầm lấy Chiêm Tinh Trận Bàn của mình bắt đầu vẽ.
Sau một nén hương, Thẩm Quân Ngọc đặt Chiêm Tinh Trận Bàn đã vẽ xong xuống, đẩy tới trước mặt Mạnh Tinh Diễn.
Mạnh Tinh Diễn vẫn còn đang vẽ: ?
Tim cậu ta đập lỡ một nhịp, cau mày liếc nhìn Chiêm Tinh Trận Bàn được Thẩm Quân Ngọc vẽ xong.
Chỉ liếc mắt một cái, đồng tử Mạnh Tinh Diễn liền co rụt lại.
Nhưng rất nhanh, cậu ta buộc mình phải bình tĩnh lại, tiếp tục vẽ trận bàn trong tay.
Tiếng bàn tán dưới đài càng lúc càng lớn, hầu hết đều đặt nghi vấn với diễn xuất của hai người —— Rốt cuộc thì vẽ một cái Chiêm Tinh Trận Bàn trống trong một nén hương khó đến mức nào?
Chắc Thẩm Quân Ngọc chỉ đang chơi trò chơi bán đồ hàng với Mạnh Tinh Diễn thôi phải không?
Tính để Mạnh Tinh Diễn diễn vai bị lấn át trước, rồi sau đó vượt lên chuyển bại thành thắng, để thu hút nhiều người đến so tài phải không?
Giữa lúc mọi người đang bàn tán, thời gian một nén hương nữa lại trôi qua, Mạnh Tinh Diễn cũng vẽ xong Chiêm Tinh Trận Bàn, đẩy đến trước mặt Thẩm Quân Ngọc.
Bấy giờ, cả hai đồng thời cầm lên Chiêm Tinh Trận Bàn của đối phương, bắt đầu phá giải.
Vì trước đó đã thua Thẩm Quân Ngọc về mặt thời gian, Mạnh Tinh Diễn sĩ diện đến cỡ nào sao có thể nhịn được?
Cậu ta cầm Chiêm Tinh Trận Bàn của Thẩm Quân Ngọc lên liền bắt tay vào giải mã ngay.
Mới đầu, Mạnh Tinh Diễn tràn đầy tự tin, nhanh chóng hóa giải hai lớp bẫy trận pháp đầu tiên do Thẩm Quân Ngọc bố trí trên trận bàn.
Nhưng khi phá giải đến tầng thứ ba, sắc mặt Mạnh Tinh Diễn chợt biến, trên trán dần xuất hiện mồ hôi li ti, mặt mày cũng bắt đầu tái nhợt.
Bàn tay đang nắm lấy mép Chiêm Tinh Trận Bàn có mấy lần muốn buông ra nhưng lại không nhịn được mà siết chặt lại.
Còn Thẩm Quân Ngọc ở phía đối diện vẫn chưa bắt đầu phá giải Chiêm Tinh Trận Bàn của Mạnh Tinh Diễn.
Lúc này, đám đông dưới khán đài nhìn thấy hết tình trạng của hai người, không khỏi tấm tắc kinh ngạc.
Lúc đầu bọn họ tưởng Thẩm Quân Ngọc chỉ là kẻ phô trương, làm màu, nhưng bây giờ bọn họ cảm thấy, có lẽ Thẩm Quân Ngọc là một cao thủ lánh đời, ngứa mắt hành vi của Mạnh Tinh Diễn nên mới ra tay vả mặt cậu ta.
Đúng là hả lòng hả dạ mà!
Trong khi mọi người đang háo hức đoán già đoán non thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra trên lôi đài.
Mạnh Tinh Diễn có vẻ như không chịu đựng được nữa, cậu ta ném Chiêm Tinh Trận Bàn trong tay xuống, cúi đầu ho ra một ngụm máu.
Nhưng rất nhanh, cậu ta lại hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công điều tức.
Mọi người: !
Mạnh Tinh Diễn thua rồi hả? Hay là thế nào?
Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ phát hiện ra Thẩm Quân Ngọc ở phía đối diện vẫn chưa bắt đầu phá giải trận bàn của Mạnh Tinh Diễn.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của mọi người lại trở nên lưỡng lự, bắt đầu nghi ngờ có phải lại đang diễn kịch hay không.
Cuối cùng, Mạnh Tinh Diễn đã điều tức xong, vẻ tái nhợt trên khuôn mặt tuấn tú đỡ hơn phần nào, nhưng người tinh mắt vẫn có thể thấy cậu ta đã hốc hác đi nhiều.
Lúc này, cậu ta im lặng liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc đang ngồi trước mặt mình, một lúc lâu sau, khóe miệng cậu ta nặn ra một nụ cười rất chi là u ám khác thường: "Văn công tử đúng là thiên tài xuất chúng, bổn hầu thua rồi."
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, đặt Chiêm Tinh Trận Bàn còn chưa phá giải xuống, thản nhiên cười nói: "Hầu gia không thua, trận bàn của Hầu gia rất tinh vi, ta cũng không thể phá giải, trận này coi như hòa."
Khán giả bên dưới: ? ? ?
Mạnh Tinh Diễn nghe vậy sửng sốt một lát, sau đó liếc nhìn Chiêm Tinh Trận Bàn mà Thẩm Quân Ngọc đặt trên đất, một lúc lâu sau, cậu ta mỉm cười, phần lớn vẻ u ám trong mắt đã biến mất.
Sau đó, Mạnh Tinh Diễn giơ tay lên với vẻ mặt thoải mái, vỗ tay hai lần.
Ma tướng liền đáp lời.
Mạnh Tinh Diễn quay đầu lại nói: "Lấy phần thưởng của Văn công tử xuống đây, chuẩn bị một cỗ xe khác, ta muốn mời Văn công tử về phủ một chuyến."
Ma tướng chắp tay lui xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của mọi người dưới khán đài hết sức vi diệu——Ước chừng trong lòng bọn họ đều cảm thấy Thẩm Quân Ngọc chết chắc rồi, đây chẳng phải là Hồng Môn Yến sao!
Mà lúc này, Mạnh Tinh Diễn lại nhìn Thẩm Quân Ngọc, trên mặt treo nụ cười ẩn chứa âm mưu rõ ràng.
Thẩm Quân Ngọc nhìn biểu tình của Mạnh Tinh Diễn, bình tĩnh không chút hoảng sợ nói: "Vậy Văn mỗ xin đa tạ tiểu Hầu gia."
Văn Túc đang định truyền âm bảo Thẩm Quân Ngọc từ chối: ?
Nhưng tức thì, hắn lại im lặng nhíu mày, nghĩ, cũng không sao cả, mọi việc đã có hắn lo.
Cơ mà, có đôi lúc Thẩm Quân Ngọc cũng ngây thơ quá rồi.
Mạnh Tinh Diễn nhận được câu trả lời vừa ý, lập tức mỉm cười hài lòng, đứng dậy nói: "Văn công tử, mời đi lối này."
Thẩm Quân Ngọc: "Tiểu Hầu gia gượm đã."
Ánh mắt Mạnh Tinh Diễn chợt tối sầm, sau đó lại như không có việc gì thản nhiên nói: "Còn chuyện gì sao?"
Thẩm Quân Ngọc: "Ta và huynh trưởng của ta cùng tới đây, Hầu gia có thể cho phép ta đưa huynh ấy theo cùng không?"
Văn Túc đứng dưới khán đài trong lòng chợt động.
Mạnh Tinh Diễn nghi hoặc: "Huynh trưởng của ngươi?"
Văn Túc bước ra khỏi đám đông.
Mạnh Tinh Diễn ngước mắt lên liền nhìn thấy một thanh niên ma tu mặc đồ đen có vẻ ngoài bình thường, tu vi cũng chỉ mới Kim Đan.
Ngay lúc cậu ta không để ý, ánh mắt cậu ta chợt rơi vào đôi mắt đen nhánh, trong veo như biển cả của Văn Túc.
Trong lòng cậu ta đột nhiên lạnh buốt không thể tả.
Nhưng chỉ trong tích tắc, cảm giác này đã biến mất.
Đứng trước mặt cậu ta vẫn là ma tu bình thường mặc đồ đen.
Mạnh Tinh Diễn im lặng một lúc, cười thầm—— Cho dù tài bói toán không bằng Thẩm Quân Ngọc, chẳng lẽ cậu ta cũng đánh không lại sao?
Huống chi chỉ là hai tên Kim Đan, về phủ rồi nếu thật sự có thứ gì đáng nghi, đại năng trong phủ tùy tiện búng tay một cái cũng có thể g**t ch*t bọn chúng mấy lần.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tinh Diễn hoàn toàn yên tâm, gật đầu đồng ý yêu cầu ngoại lệ của Thẩm Quân Ngọc.
Đúng lúc cỗ xe Bảo Cái Hoa Liên vừa tới, Mạnh Tinh Diễn dẫn đầu lên trước.
Một ma tướng khác tiến lên, mời Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc lên cỗ xe chất lượng kém hơn phía sau Bảo Cái Hoa Liên.
Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc bình tĩnh lên xe.
Đám đông xung quanh lôi đài đều thổn thức không thôi —— Chỉ cảm thấy Thẩm Quân Ngọc quá sơ suất, sao mà đi chết còn kéo theo huynh trưởng của mình?
Đúng là ngu quá đi à.
Quả nhiên, những thiên tài chết sớm đều có nguyên nhân.
Cỗ xe Bảo Liên Ô Ương Ương được một đám ma tướng, ma binh hộ tống, chậm rãi đi xa.
Bên cạnh cỗ xe của Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc có bốn ma tướng cảnh giới Hóa Thần đi cùng, bề ngoài là hộ tống nhưng thực chất là canh gác.
Trong xe, Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc bình yên ngồi đối diện nhau, truyền âm mật cho nhau.
Văn Túc im lặng một lúc, cuối cùng lên tiếng với giọng điệu có phần nghiêm túc: "Con người Mạnh Tinh Diễn rất quỷ quyệt, cậu không nên đồng ý với gã nhanh như vậy."
Thẩm Quân Ngọc liếc nhìn Văn Túc, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh: "Đừng lo lắng, ta tự có tính toán."
Văn Túc: ?
Trước khi Văn Túc cau mày, Thẩm Quân Ngọc đã nhẹ giọng giải thích: "Tuy hành động của Mạnh Tinh Diễn không tính là chính trực, nhưng ta thấy bố cục trận bàn của gã không kém, không phải kẻ hại người nhưng không có lợi cho mình."
"Vả lại, ta không phá giải trận bàn của gã, gã sẽ không đoán được thực lực của ta, cũng sẽ càng tò mò trong tay ta có những bí pháp bói toán nào mà gã không biết."
"Tự nhiên sẽ có xu hướng mời chào ta hơn là muốn giết ta."
"Huống hồ nếu gã thật sự muốn giết ta, cần gì phải giống trống khua chiêng như vậy? Vừa rồi cũng không cần phải kiên nhẫn đồng ý cho cậu đi cùng, cậu thấy sao?"
Nghe Thẩm Quân Ngọc nói xong, Văn Túc trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ nhướng mày nói: "Trước kia ta không nhìn ra Thẩm đại công tử còn biết bày mưu tính kế như vậy."
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Thật ra ta cũng không thích đánh cuộc. Chỉ là ta cảm thấy, nếu hiện tại ta và cậu đều không có căn cơ ở Ma Vực, có cơ hội đưa tới cửa sao không thử đánh cuộc một phen."
"Tìm kiếm cho chúng ta một tương lai tốt đẹp."
Hơn nữa, sau khi sống lại, cuối cùng y cũng biết được tầm quan trọng của thực lực, nên lần này y sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào trong tầm tay.
Tất nhiên những điều này y sẽ không nói với Văn Túc.
Sau khi nghe Thẩm Quân Ngọc nói vậy, Văn Túc thấy tim mình đập thình thịch một hồi lâu, nảy mạnh lên mấy cái mới bình tĩnh lại.
Hắn không ngờ Thẩm Quân Ngọc lại nghĩ như thế, tìm kiếm cho chúng ta một tương lai tốt đẹp?
Hai từ "chúng ta" này, thật kỳ diệu.
Đến nỗi sau đó Thẩm Quân Ngọc nói gì hắn cũng không nghe vào tai.
Cho đến khi——
Thẩm Quân Ngọc: "Còn nữa, cậu phải nhớ kỹ, hiện tại ta là Văn Ngọc, hai chúng ta là đường huynh đệ. Lát nữa cậu đừng để lộ tẩy đó."
Văn Túc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sau đó ý cười trong mắt hắn càng đậm hơn: "Cậu yên tâm, ta sẽ không kéo chân cậu đâu."
---
Tác giả:
- Thẩm Quân Ngọc: Ngày nào chưa giải ấn ký ngày đó vẫn còn nguy hiểm, là đùi bự thì phải ôm.
- Văn Túc: Vợ ơi ôm anh nè!
Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Đánh giá:
Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Story
Chương 17: Tìm kiếm cho chúng ta một tương lai tốt đẹp.
10.0/10 từ 17 lượt.