Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 15: iếp trước Thẩm Quân Ngọc đã phải chịu đựng bao nhiêu?

150@-

Đêm đến, ánh trăng vừa ló dạng, soi bóng xuống mặt sông, lóe sáng như suối bạc, nhỏ giọt xuống đuôi thuyền tạo thành một dải mộng mơ.


Gió mát lành, trăng sáng trong, là thời điểm tốt nhất để thưởng thức phong cảnh.


Nhưng Văn Túc lại chẳng thả lỏng chút nào.


Lúc này, hắn đang đứng thẳng tắp trên mũi thuyền, một tay giương buồm, tay kia cầm lái, điên cuồng điều khiển thuyền bạch ngọc phi nước đại về hướng Ma Vực.


Gió thổi tung vạt áo đen của hắn, làm nổi bật vòng eo thon gọn săn chắc.


Từ khi Thẩm Độ tuyên bố cắt đứt quan hệ phụ tử với Thẩm Quân Ngọc, nhiều môn phái khác đánh hơi thấy mùi bất thường, liền hùa theo Linh Ngọc Tông, ban bố lệnh truy nã với hai người Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc—— Dù gì lúc đó Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc đã cướp sạch hết Bí Cảnh Âm Dương, trong tay có rất nhiều đồ tốt.


Trong đó còn có một số là thiên tài địa bảo trước kia được Kiếm Tông và Ngọc Hoành Tông nắm giữ độc quyền, làm gì có ai không thèm muốn chứ?


May thay, Văn Túc đã phái gián điệp ra ngoài và biết trước tin tức nên bắt bầu điều khiến thuyền bạch ngọc chạy không ngừng nghỉ về hướng Ma Vực.


Còn tin tức này, hắn cũng không nói với Thẩm Quân Ngọc đang tập trung tu luyện trong khoang thuyền —— Tin dữ một lần thì có thể đột phá, nhưng hai lần thì không nói trước được.


Vậy nên Văn Túc dứt khoát giữ kín tin tức, một mình ra sức thúc giục thuyền bạch ngọc tiến về phía trước.


Cơ mà tu vi hiện tại của hắn chỉ sánh ngang với Nhân tộc cảnh giới Kim Đan, thuyền bạch ngọc lại là pháp khí cấp Địa, cứ liên tục chạy không ngừng nghỉ cũng tiêu hao rất nhiều sức lực.


Chỉ trong vòng hai canh giờ, trên vầng trán trắng lạnh của hắn đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, ma khí cũng hơi có xu thế cạn kiệt.


Đúng lúc Văn Túc bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bất an, thì đột nhiên——


"Sao cậu chưa nghỉ ngơi nữa?"


Một giọng nói nhỏ nhẹ êm ái vang lên, trong lòng Văn Túc giật thót một cái, quay đầu lại nhìn.


Thẩm Quân Ngọc vén rèm thuyền lên, thò đầu ra nhìn hắn rồi đi về phía hắn.


Văn Túc nhìn thấy bạch y trong trẻo dưới ánh trăng, không hiểu sao cảm giác mệt mỏi trên người cũng giảm bớt.


Sau đó, hắn cười cười, bịa ra một câu vô nghĩa: "Ma tu chúng ta đâu có nghỉ ngơi gì mấy —— Sao cậu cũng chưa đi ngủ?"


Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc, thản nhiên nói: "Tiếng sông ồn quá, chiếu lại cứng và châm chích, ta cũng lạ chỗ."


Văn Túc nín lặng.


Thật là... một lý do hắn không thể ngờ tới.


Cứ tưởng Thẩm Quân Ngọc tính tình cực kỳ cứng rắn, không sợ trời không sợ đất, tất nhiên sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.


Nhưng bây giờ xem ra sau tất cả, y vẫn là một quý công tử được nuôi dưỡng trong đại môn phái.


Tuy nhiên, điều này lại không khiến hắn cảm thấy phản cảm, mà ngược lại, không hiểu sao lại khiến hắn thấy thú vị hơn.


Đương nhiên, những lời trong lòng này Văn Túc sẽ không nói ra.


Thẩm Quân Ngọc lúc này đã đi tới chỗ Văn Túc, vừa rồi y đứng ở xa không nhìn thấy rõ, bấy giờ lại gần, dĩ nhiên nhìn thấy trên mặt Văn Túc đã lấm tấm mồ hôi, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Văn Túc.


Thẩm Quân Ngọc cực kỳ nhạy bén, trong lòng khẽ động, lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại nôn nóng như vậy."


Văn Túc không ngờ Thẩm Quân Ngọc lại thông minh đến thế, mới thế đã đoán được có chuyện xảy ra.


Cũng may hiện tại tâm trạng của Thẩm Quân Ngọc khá tốt, Văn Túc suy nghĩ một lát rồi giải thích ngắn gọn sự việc.



Thẩm Quân Ngọc yên lặng nghe xong, quả quyết nói: "Cậu đi nghỉ đi, để ta cầm lái."


Văn Túc theo bản năng cau mày nói: "Không cần đâu——"


"Cậu xem thường ta à?"


Văn Túc: "Ta——"


Nhưng khi hắn đối diện với đôi mắt long lanh mang ý cười của Thẩm Quân Ngọc, hắn lại bất giác không nói được gì.


Cuối cùng cũng chịu thua, hắn dặn dò: "Được rồi, cậu lái đi. Nhưng đừng cố sức quá, nếu mệt thì phải gọi ta."


Thẩm Quân Ngọc chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo sáng như gương mà không nói gì.


Văn Túc sửng sốt một chút, sau đó cười lắc đầu: "Được rồi, là ta nói nhiều."


Dứt lời, hắn nghiêng người ra hiệu cho Thẩm Quân Ngọc đi tới.


Thẩm Quân Ngọc đi qua.


Văn Túc đang định đưa vật trong tay cho Thẩm Quân Ngọc thì bỗng có thứ gì đó mát lạnh, mềm mềm, mang theo vị ngọt nhét vào giữa môi hắn.


Văn Túc: ?


Toàn thân Văn Túc như bị điện giật, chợt tỉnh táo lại, hắn ngẩng lên nhìn thì thấy Thẩm Quân Ngọc đã nhận lấy bánh lái và cánh buồm từ trong tay mình, khẽ mỉm cười nhìn hắn nói: "Thiên tài địa bảo trong bí cảnh đều bị ta lấy hết, cũng quên mất chia cho cậu một ít, để cậu tiêu hao nhiều sức lực như vậy, là do ta suy xét không chu đáo, cậu đừng bận tâm."


Mí mắt Văn Túc khẽ giật.


Một lúc sau, Văn Túc lắc đầu.


Hắn vốn là người có tài ăn nói, nhưng lúc này hiếm khi hắn chỉ thì thầm được một câu rất nhẹ nhàng.


Hắn nói: "Vốn dĩ đã thỏa thuận xong hết rồi, chuyện đó không liên quan đến cậu."


Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Ừm."


Ở mũi tàu lại rơi vào một khoảng yên lặng.


Văn Túc nhìn Thẩm Quân Ngọc một hồi mới định thần lại, lúc này, hắn đang im lặng nhai Mai Linh Quả trong miệng, bỗng nhiên linh khí cực kỳ dồi dào tràn vào trong cơ thể, lập tức bồi bổ kinh mạch có phần khô khan của hắn.


Tuy nhiên, lúc này Văn Túc chỉ có một suy nghĩ——Không biết linh quả này thuộc phẩm loại nào, mà lại ngọt đến thế.


·


Tin Thẩm Độ muốn cắt đứt quan hệ phụ tử với Thẩm Quân Ngọc, cùng một số đại môn phái hùa nhau truy nã Thẩm Quân Ngọc tự nhiên đến tai Nguyên Mục Châu.


Khi Nguyên Mục Châu biết Thẩm Độ vậy mà lại gấp rút tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với Thẩm Quân Ngọc, trong lòng Nguyên Mục Châu chỉ cảm thấy ớn lạnh, thái độ đối với Thẩm gia hoàn toàn rơi vào trạng thái đóng băng.


Hóa ra những thiên vị gã nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, khi thực sự xảy ra chuyện, gã mới phát hiện nó còn nhiều hơn thế.


Hành vi giậu đổ bìm leo của những môn phái khác càng khiến gã thấy vô liêm sỉ.


Nhưng điều gã lo lắng nhất lúc này chính là sự an toàn của Thẩm Quân Ngọc.


Dưới tình huống Thẩm Độ vội vã phủi sạch quan hệ và các môn phái khác thừa cơ hãm hại, sẽ có rất nhiều đại năng ra tay bao vây, e là tính mạng của Thẩm Quân Ngọc khó bảo toàn.


Vì vậy, sau khi Nguyên Mục Châu nghe được tin này chỉ cau mày trầm mặc một lát, không làm gì thêm liền đi thẳng đến Điện Kiếm Tôn.


Điện Kiếm Tôn là nơi tông chủ Kiếm Tông sống qua bao thế hệ.



Lúc này trong đại sảnh yên tĩnh cực kỳ, chỉ có mùi sương mù lượn lờ.


Xuyên qua những tấm rèm thêu lộng lẫy, Nguyên Mục Châu từ xa nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngồi sau đài cao, im lặng một lát, gã vén áo lên, cung kính quỳ xuống.


"Bái kiến tông chủ, đệ tử Nguyên Mục Châu, có chuyện muốn thỉnh cầu."


Một giọng nói dửng dưng không thể đoán được tuổi tác chậm rãi vang lên.


"Vì chuyện của tiểu tử nhà họ Thẩm sao?"


Tim Nguyên Mục Châu đập thình thịch, nhưng rất nhanh, sắc mặt gã vẫn không thay đổi, cúi đầu bái lạy, thận trọng đáp: "Vâng."


"Đệ tử muốn thỉnh cầu tông chủ lên tiếng giúp, để các môn phái khác đừng truy nã Quân Ngọc, tuy Quân Ngọc bị người trong Ma đạo lừa gạt, nhưng quả thật chưa từng đọa ma, y không nên bị đối xử như thế này. Xin tông chủ minh giám!"


"Nhưng nó cấu kết với ma tu là sự thật, rất nhiều đệ tử tận mắt chứng kiến, không thể nhầm lẫn được."


Nguyên Mục Châu cắn răng nói: "Là do đệ tử phạm sai, y làm vậy là vì tức giận, đợi sau này đệ tử tìm được y, nhất định sẽ thuyết phục y quay về Chính đạo."


Nói xong gã lại dập đầu lần nữa.


Trên đài cao, bóng người cao lớn lại im lặng.


Nguyên Mục Châu chỉ quỳ ở đó chờ đợi, đến khi đầu gối hơi tê dại, trái tim dần dần nặng trĩu, sắp mất đi hy vọng thì thanh âm lại từ trên đài cao vang lên chậm rãi.


"Mấy ngày trước con đã truyền tin cho các đại năng y tu của các môn phái khác đến chữa trị cho tiểu nhi tử nhà họ Thẩm, con còn nhớ không?"


Nguyên Mục Châu nghe vậy liền giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên.


Sao Kiếm Tôn lại biết được chuyện này?


Lẽ nào... Lẽ nào những đại năng đó trì hoãn không đến là vì nguyên nhân này?


Đại khái là nhìn ra được suy nghĩ của Nguyên Mục Châu, Kiếm Tôn một lúc sau mới lạnh nhạt nói: "Việc chữa trị Kim Đan không phải chuyện nhỏ, tại sao bọn họ lại muốn nhận ân tình của con? Dĩ nhiên là bọn họ muốn đòi quyền lợi từ chỗ ta, trước mắt ta vẫn chưa đồng ý, tất nhiên bọn họ sẽ không ra tay."


Nguyên Mục Châu: ? !


Thì ra là vậy sao? !


Làm sao có thể... như vậy?


Nếu nói như thế, chẳng khác nào kiếp trước Thẩm Quân Ngọc bị những đại năng này trì hoãn không phải là do ý trời sao...


Một cảm giác lạnh thấu xương chợt dâng lên trong lòng gã.


Nguyên Mục Châu hồi lâu không thể tỉnh táo lại.


Gã tưởng mình đã biết hết mọi chuyện, nhưng không ngờ thứ gã biết được vẫn còn ít ỏi lắm.


Kiếp trước Thẩm Quân Ngọc đã phải chịu đựng bao nhiêu?


Gã không có cách nào biết được...


Một giọng nói thanh tao và lãnh đạm từ trên đài cao vang lên: "Hai việc này không phải chuyện nhỏ, đều là chuyện nội bộ của Ngọc Hoành Tông. Nếu ta không phân trắng đen mà ra tay giúp đỡ, người khác sẽ nghĩ Kiếm Tông của chúng ta như thế nào?"


"Hơn nữa, cách cư xử của con dạo này quả thực gây ảnh hưởng đến thanh danh của Kiếm Tông. Ta không phạt con đã nhân từ lắm rồi."


Nguyên Mục Châu nghe vậy, trong lòng trầm xuống, môi mỏng chợt mím chặt, lại muốn quỳ lạy.


Nhưng Kiếm Tôn đã nhìn thấu tâm tư của gã: "Không cần cầu xin ta, vì con là đệ tử đắc ý nhất của ta. Hai chuyện này, ta có thể đồng ý với con một chuyện, con tự chọn đi."



"Tuy nhiên, sau khi sự tình được giải quyết, ta muốn con tự phạt mình bế quan ở hậu sơn, không đột phá Nguyên Anh thì không được xuất quan."


Trong lòng Nguyên Mục Châu chợt run lên, rơi vào trầm mặc.


Cũng không biết phải mất bao lâu, gã mới lấy lại tinh thần từ trong trạng thái vô cùng bối rối và im lặng.


Cuối cùng, gã cúi đầu, nghiêm túc dập đầu với đài cao, khàn giọng nói: "Xin tông chủ ra tay, yêu cầu các môn phái từ bỏ truy nã Quân Ngọc, sau đó con nhất định sẽ tự mình lên núi."


Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.


"Được rồi, nếu đã như vậy thì mấy người của Ngọc Hoành Tông không còn thích hợp ở lại Kiếm Tông của chúng ta nữa, con thấy sao?"


Lông mày Nguyên Mục Châu run lên dữ dội, hồi lâu sau, gã nghiến răng trầm giọng nói: "Đều nghe theo sắp xếp của tông chủ."


·


Trên sông lớn, Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc thay phiên nhau điều khiển thuyền bạch ngọc ngày đêm, cuối cùng chỉ còn cách Ma Vực một trăm dặm.


Lúc này, "tai mắt" do Văn Túc phái đi báo tin về —— Không hiểu sao chỉ trong một đêm, tất cả các môn phái đã hủy hết lệnh truy nã Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc.


Văn Túc biết được tin này, đôi mắt dưới mặt nạ bạc lóe lên một tia suy đoán.


Tuy nhiên, lần này hắn lại thận trọng im lặng giấu kín sự việc.


Sắp tới Ma Vực rồi.


Hắn không muốn lúc này lại phát sinh thêm chuyện.


Lại qua thêm nửa ngày, đã có thể thấp thoáng nhìn thấy một thành trì gần Ma Vực nhất.


Thấy không còn gì phải lo lắng nữa, Văn Túc thả bánh lái trong tay để thuyền bạch ngọc tự trôi.


Sau đó, hắn nói với Thẩm Quân Ngọc ở bên cạnh: "Mặc dù bây giờ cậu đã là ma tu, không sợ bị người khác phát hiện. Nhưng ở Ma Vực có rất nhiều cao thủ kiêng kỵ Nhân tộc, nếu cậu cứ trực tiếp dùng khuôn mặt này chỉ sợ sẽ bị vây đánh."


"Vậy để ta dịch dung."


Văn Túc cười cười: "Vẫn để ta làm thì hơn. Thuật dịch dung của cậu cùng lắm chỉ qua mắt được ma tu cao hơn một cảnh giới. Nhưng ta có bí thuật dịch dung độc môn, trừ khi Ma Tôn đích thân đến, không ai có thể phát hiện ra được."


Thẩm Quân Ngọc hơi nhướng mày: "Lợi hại vậy à?"


Một thoáng tự đắc lướt qua khóe môi Văn Túc: "Ra ngoài hành tẩu, cũng phải có một vài tuyệt chiêu chứ ——Cậu lại gần đây, thời gian không còn nhiều nữa."


Trải qua những ngày tháng bên nhau, ngoài ấn ký và chuyện trọng sinh, Thẩm Quân Ngọc không giấu Văn Túc chuyện gì.


Vì vậy, lúc này y không hề nghi ngờ Văn Túc mà chỉ tiến lên phía trước.


Văn Túc đợi Thẩm Quân Ngọc lại gần, sau đó giơ tay lấy ra một giọt máu xanh nhạt từ trong nhẫn trữ vật, lơ lửng trong lòng bàn tay.


Thẩm Quân Ngọc trong lòng khẽ động: "Thần Long Huyết?" (Thần ở đây là con trai, sò)


Văn Túc lúc này lại rất thản nhiên, mười ngón tay thon dài trắng lạnh kết ấn, đồng thời dùng một giọt linh dịch đặc biệt, vừa từ từ hòa tan Thần Long Huyết thành một lớp màng mỏng, vừa tùy tiện giải thích: "Thần Long Huyết ở Nhân tộc các cậu thì hiếm thấy, nhưng ở Ma tộc và Yêu tộc thì không phải thứ hiếm, chúng dễ dàng mua được ở chợ đen miễn là trả đúng giá."


Thẩm Quân Ngọc: "Thì ra là vậy."


Vừa dứt lời, một tay Văn Túc nhẹ nhàng nâng một bên mặt y lên, tay kia đỡ tấm màng đã được hòa tan thành hình mặt nạ và áp vào mặt y.


Lớp màng rơi xuống mặt Thẩm Quân Ngọc, có cảm giác mát lạnh như không khí, hóa ra lớp màng này lại vô hình.


Thay vào đó là những vết chai mỏng trên đầu ngón tay Văn Túc lặng lẽ m*n tr*n khắp nơi trên mặt y, gây ra cảm giác ngứa ngáy nhẹ.



Dù biết đối phương đang làm chính sự, nhưng mặt Thẩm Quân Ngọc vẫn vô thức nóng lên, sau đó y liền cụp mi xuống, dời ánh mắt đi.


Nhưng lạ là dù y đã dời ánh mắt nhưng ngón tay của Văn Túc lại càng gần y hơn.


Những ngón tay rất đẹp.


Các khớp nối như ngọc như trúc, mảnh khảnh và chắc chắn, trên ngón trỏ hơi cong có một chiếc nhẫn vàng đen.


Chiếc nhẫn rất đơn giản và trang nhã, xung quanh có khắc một vòng tròn phù văn thần bí, ở giữa có một đồ đằng hình rắn.


Thẩm Quân Ngọc nhìn một hồi có chút tập trung.


Mà những gì Văn Túc nhìn thấy lại là một khung cảnh khác.


Khi Thẩm Quân Ngọc tập trung, hàng mi dài rũ xuống, như chiếc quạt lông vũ nhẹ nhàng che đi làn da mịn màng như bạch ngọc.


Từ vầng trán sáng bóng, đến sống mũi cao thẳng tắp, rồi đến đôi môi mỏng khẽ mím lại.


Mọi chi tiết đều không tính là hoàn hảo nhưng khi ghép lại với nhau thì trông như một bức tranh mỹ nhân đẹp tự nhiên mượt mà nhất.


Một sự hài hòa đến duy mỹ.


Văn Túc nhìn đến xuất thần, động tác có chút lệch lạc.


Bất chợt——


"Chiếc nhẫn của cậu rất đặc biệt, tự cậu làm nó à?"


Văn Túc chợt tỉnh táo lại, sau một lúc im lặng, hắn bình tĩnh thu lại vẻ bối rối trong mắt, đưa tay xóa đi dấu vết cuối cùng của chiếc mặt nạ trên mặt Thẩm Quân Ngọc rồi nói: "Tự tay ta làm đấy."


Dừng một chút, hắn lại nói thêm: "Nếu cậu thích, tặng cho cậu đó."


Thẩm Quân Ngọc ngạc nhiên: "Hả?"


Văn Túc lúc này khôi phục lại trạng thái bình thường, thấy vậy, hắn khẽ mỉm cười, không nói gì chỉ tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay.


Thẩm Quân Ngọc chưa kịp phản ứng lại thì Văn Túc đã cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh nắm lấy tay trái của Thẩm Quân Ngọc rồi đeo chiếc nhẫn vào tay Thẩm Quân Ngọc.


Chiếc nhẫn vừa tháo ra còn lưu lại hơi ấm cơ thể Văn Túc, vừa đeo vào, đầu ngón tay Thẩm Quân Ngọc hơi cong lên.


Sau đó, y ngước mắt lên, cau mày, muốn từ chối.


Văn Túc ở đối diện lại rất thản nhiên, chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Quân Ngọc trước mặt, nhướng mày nói: "Có qua có lại, cứ coi như lời cảm ơn của ta với linh quả của cậu. Để ta hào phóng một lần thì có sao đâu?"


Thẩm Quân Ngọc nói không nên lời.


Một lúc sau, ánh mắt y khẽ động, y nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại: "Nếu cậu đã nói vậy thì ta nhận."


Văn Túc mỉm cười.


Hắn đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên, từ khóe mắt hắn nhìn thấy khung cảnh cách đó không xa, lòng hắn chợt động, nghiêng người nhìn sang ——


Trước mắt hắn, xuất hiện một thành trì nguy nga tráng lệ toát ra ma quang rực rỡ, cùng một cây cầu bạch ngọc từ cổng thành nối thẳng đến cuối con sông ở phía trước.


Tấm biển trên thành ghi rõ bốn chữ "Thiên Tứ Thần Vực".


Nhìn thấy phong cảnh hùng vĩ như vậy, Thẩm Quân Ngọc đứng ở mũi tàu không khỏi chăm chú nhìn, trên môi Văn Túc hiện lên ý cười.


"Tới Ma Vực rồi."


Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Truyện Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn Story Chương 15: iếp trước Thẩm Quân Ngọc đã phải chịu đựng bao nhiêu?
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...