Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
Chương 7: Chương 7
Trong thoáng chốc, Lâm Khách cảm thấy bàn tay mình đang nắm cứng đờ, sau gáy đột nhiên lạnh lẽo.
Cậu từ từ quay đầu lại.
Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo, ánh mắt đó giống như đang nhìn một con mồi nhỏ bé nhất trên đời.
"Cậu..." Người đàn ông lên tiếng, ánh mắt dần dịch xuống, dừng lại ở chỗ cổ tay đang bị Lâm Khách nắm, cảm thấy bất đắc dĩ, giọng nói khàn khàn, tràn ngập nguy hiểm, "...Đang làm cái gì thế?"
Lâm Khách: "..."
Đừng nói ngài đã quên rồi nha, lúc nãy ai đó còn hận không thể bổ nhào dính lên người tôi nữa đấy.
Cậu đã chăm sóc rất nhiều bệnh nhân đa nhân cách, nhưng chưa bao giờ gặp người nào lật mặt nhanh như các diễn viên kịch thay đồ.
Cậu chịu thua.
Cũng may đầu óc Lâm Khách nhanh nhạy, năng lực tùy cơ ứng biến mạnh, nháy mắt liền hiểu người đàn ông đang nhập vai vào nhân vật, bây giờ đã là viện trưởng, vẻ mặt của cậu tỏ ra như chưa có gì, buông tay ra: "Xin chào ngài, tôi đến đây để làm tình nguyện."
Khi nói chuyện cậu gằn từng chữ, con ngươi màu hổ phách của người đàn ông dần dần biến thành màu đen, thay đổi hoàn toàn màu của con ngươi.
Vẻ mặt "Viện trưởng" lạnh lùng, gương mặt đẹp trai như nam thần, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Thì ra là thế.
Vậy cậu đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu qua cho cậu."
Nhìn dáng vẻ của đối phương thì có lẽ đã tiến vào nhánh khác của cốt truyện, Lâm Khách nhấp môi, cuối cùng vẫn quyết định nuốt những lời nhảm nhí vào trong, nhấc chân đi theo sau.
Quả nhiên không phải cùng một cô nhi viện.
Bắt đầu từ tầng một, thời giản biểu màu xanh dán trên tường hoàn toàn bình thường, trái ngược với lúc trước.
8h00 – 9h00: ăn sáng.
9h00 – 10h00: khách đến thăm quan.
10h00 – 11h00: thời gian giải trí.
11h00 – 12h00: ăn cơm trưa.
12h00 – 13h00: giao lưu với khách thăm quan.
13h00 – 14h00: ngủ trưa.
14h00 – 16h00: thời gian giải trí.
16h00 – 17h00: ăn tối.
17h00 – 18h00: thời gian hỗ trợ từng đứa trẻ một.
18h00 – 20h00: thời gian giải trí.
20h00 – 21h00: vệ sinh cá nhân.
21h00 – 8h00: ngủ.
Thời gian tự do hoạt động đổi thành thời gian khách đến thăm quan, giao lưu với khách, thời gian hỗ trợ từng đứa trẻ một, cộng với thời gian tư vấn tâm lý đổi toàn bộ thành thời gian chơi trò chơi.
Nơi này mới là thế giới thật? Vậy thế giới kia...
Lâm Khách giơ tay chạm nhẹ vào khuyên tai trái của mình.
Bình tĩnh.
Người xem trực tiếp không hiểu chuyện gì, Lâm Khách đã nghĩ ra gì đó.
Loại bỏ hết tất cả các đối tương có liên quan đến chuyện phục vụ viện trưởng, chân tướng lập tức hiện ra...Không phải viện trưởng kéo cậu đến thế giới này, mà do cậu đã kích hoạt điều kiện vào thế giới.
Nhưng cậu chưa làm gì nhiều, chỉ nấu một bữa ăn bằng dụng cụ bếp cũ, nguyên liệu nấu mới, có gì đó kỳ lạ cậu chưa nghĩ ra.
Đúng là mất công cậu nghĩ nguyên liệu nấu ăn dó viện trưởng chuẩn bị.
Tồn tại hai không gian vị diện, đồng nghĩa với việc có hai khả năng qua cửa.
Một là ở thế giới này có manh mối, tìm được rồi quay về thế giới kia, hai là mọi người cùng nhau xuyên qua thế giới này để qua cửa.
Lâm Khách đau lòng phát hiện, làm nhân viên công tác, cậu không những phải dỗ dành người khác mà còn phải dung nhập vào hoàn cảnh làm việc.
Cũng may phó bản này không khác game kinh dị là bao, năm đó cậu đòi sống đòi chết với bố mẹ tìm trò chơi kinh dị trốn khỏi nhà ma ở trên mạng về chơi.
Nhưng tình hình bây giờ phức tạp hơn rất nhiều.
Manh mối đã rất rối rồi, còn phải phục vụ đối tượng hai nhân cách nữa.
Lâm Khách liếc nhìn người đàn ông đang giới thiệu cô nhi viện ở đằng trước.
"Đây là phòng tổ chức hoạt động ngoài giờ, bọn trẻ rất thích vào đây chơi." Hắn dừng lại ở phòng tư vấn tâm lý ở tầng hai bên thế giới kia, nói đúng hơn bây giờ nó đã biến thành phòng hoạt động ngoài giờ.
Lâm Khách sau khi vào cô nhi viện, cậu luôn ở trong phòng bếp, nên không biết điều này, cậu theo bản năng ghi nhớ kỹ các đụng cụ trong phòng.
"Bọn trẻ thích chơi gì?" Lâm Khách nhặt một hộp đựng mảnh ghép hình, bên trong đã ghép một nửa, cậu cố gắng che dấu lồng ngực mình đang phập phồng.
Trò chơi ghép hình đã xuất hiện.
Đây là một bộ ghép hình bình thường, có phần giống hàng đặt theo yêu cầu trên Taobao, trên hình là năm đứa trẻ trong cô nhi viện đứng chụp với nhau, lúc này phần dưới đã ghép xong, chỉ thiếu phần đầu, mỗi đứa trẻ đều cầm đồ chơi trong tay, có gấu bông, bóng cao su, diều và một quyển truyện và phao bơi.
Bởi vì thiếu mất một nửa bên trên, bức ảnh mất đi bầu trời xanh, chỉ có mặt đất màu xám, phần chân và thân, một bức ảnh vui vẻ đột nhiên trở nên u ám.
Hoàn thành nửa phần còn lại của trò chơi ghép hình là có thể sống sót, Lâm Khách không trông chờ vào việc viện trưởng sẽ nói đáp án cho mình, chỉ hỏi một câu hỏi bình thường.
Không ngờ đến, mặc dù người đàn ông lạnh lùng, nhưng lại đến gần cậu, rồi lên tiếng.
"Tiểu Lan thích nhất là gấu bông, lúc tình nguyện viên tặng cho con bé, nó đã đặt tên cho gấu bông là Tiểu Tiểu, hy vọng Tiểu Tiểu có thể lớn lên cùng với mình; Đa Kê thích nhất là bóng cao su, nó luôn lấy ra chơi mỗi khi có khách đến thăm, nếu không cẩn thận đá vào người khác làm người ta bị thương, nó sẽ buồn rất lâu; Tiểu Khả thích diều, có một lần diều bị đứt dây, nó khóc rất là lâu; Lâm Lâm thích đọc sách, không thích tham gia các hoạt động; Tiểu Ngư thích phao bơi, bởi vì nó nghĩ có phao bơi bên cạnh sẽ có cảm giác ở biển."
Lâm Khách: "!"
Cậu lấy lại tinh thần, nhớ kỹ đặc điểm từng đối tượng.
Thích gấu bông, muốn đồ chơi lớn lên cùng nhau, là một đứa trẻ hướng nội; thích chơi bóng cao su với tình nguyện viên, là đứa trẻ có vẻ hướng ngoại...
Ánh mắt người đàn ông liếc nhìn sườn mặt nghiêm túc của người thanh niên, hơi dừng lại một chút, ánh mắt đen như mực liếc qua khuyên tai hình chữ thập đang phản chiếu ánh sáng.
"Nhớ kỹ chưa?" Viện trưởng hỏi.
Lâm Khách nghĩ thầm, chẳng lẽ có nút phát lại, ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp đôi mắt của người đàn ông, trong lòng hơi run.
Lúc nãy, khi nói về bọn trẻ, vẫn còn thấy chút cảm xúc trong mắt đối phương, đến bây giờ chỉ sót lại một màu đèn nồng đậm.
"Nhớ kỹ chưa?" Viện trưởng hỏi lại một lần nữa, hơi cúi đầu về phía Lâm Khách.
Trên người hắn rất lạnh, phát ra ý lạnh, ánh mắt của hắn cũng rất lạnh, nếu như là quân vương xét xử phạm nhân, cho dù ai bị hắn nhìn, đều không thể nhúc nhích.
"Nhớ kỹ rồi," thanh niên nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, không sợ bị phán xét, "Tiểu Lan thích gấu bông nhất..."
....
Trên màn hình lớn, chị gái có dáng người cao gầy, người đàn ông mặc vest đi giày da, gương mặt của cô gái trẻ đầy nước mắt đang men theo hành lang tầng ba xuống tầng hai.
"Có thể sống.
Hành lang này được thiết kế song song, rất thích hợp để theo dõi." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Trong căn phòng nhỏ tầng hai của biệt thự, một thiếu niên đang dựa lưng vào xe lăn, hai tay đặt lên trên đầu gối, ống quần dính chặt vào đôi chân teo tóp của hắn, giống như một miếng vải phơi trên cột.
Hắn chỉ sử dụng góc nhìn theo dõi tầm ba giây, xác nhận nhân viên có thể sống sót, liền chuyển góc nhìn.
Hình ảnh vừa mới chuyển, bầu không khí khủng bố tản đi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào bên trong phòng học, bụi bay trong không khí dường như phát sáng, thanh niên bị người đàn ông dồn đến cạnh bàn, cổ áo sơ mi lộn xộn.
Hai tay chống vào cạnh bàn, ngẩng đầu gằn từng chữ một, bình tĩnh trả lời những câu hỏi trí mạng của Boss, không những kể lại những gì viện trưởng nói, mà còn nói thêm những phân tích của mình.
Năm ngón tay thon dài xinh đẹp dùng hết sức, chiếc nhẫn ở ngón tay út trái hằn lên màu đỏ, bám chặt lấy bàn gỗ.
"Anh Thanh Việt", một cô gái rụt rè đứng phía sau hỏi: "Tại sao anh phải theo dõi anh ấy?"
Cận Thanh Việt trả lời: "Cậu ta rất giống A Thành."
Giọng điệu vẫn không thay đổi, cô gái khẽ rùng mình một cái.
Dưới tầng truyền đến tiếng vật bị rơi xuống đất, giây tiếp theo, một bóng dáng vọt vào phòng, người chạy vào đang thở hổn hển, tiếp sau đó là một tràng ho khan.
Ho khan xong, nước mắt nước mũi tèm lem, một người đàn ông cao một mét tám khóc không thành tiếng, Cận Thanh Việt giơ tay, xe lăn chuyển hướng, vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn người đàn ông.
"Là bọn họ," Người đàn ông nói chuyện đứt quang, ngẩng đầu lộ ra đôi mắt phiếm hồng: "Bọn họ bắt Tiểu Mạnh phải giao đọa cụ ra, bắt hắn phải phạm quy, buộc hắn phải vào phó bản trừng phạt, dẫn đến hắn tìm đến chỗ chết! Đồ ăn cướp, đồ khốn! Tiểu Mạnh, Tiểu Mạnh..."
Cô gái trợn tròn mắt: "Anh Mạnh chết rồi á? Anh Mạnh, anh Mạnh..."
"Người chết không thể sống lại." Cận Thanh Việt giơ tay lên, "Nếu Mạnh Chi Hạo thà chết cũng không giao đạo cụ cho bọn họ, chắc chắn bọn họ chưa hành động được."
Người đàn ông ngơ ngác, ánh mắt sợ hãi nhìn Cận Thanh Việt.
Từ khi nào, người dẫn đầu nhóm bọn họ đã trở nên vô tình như này?
Ánh mắt hắn chuyển ra phía sau Cận Thành Việt, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên, hắn run rẩy chỉ tay: "Cậu ta là...!"
Cận Thành Việt lúc này mới lộ ra nụ cười hứng thú, giống như bị mặt của hắn cố ý làm mồi nhử để người khác phát hiện ra.
Trong ánh mắt khó hiểu của cô gái, người đàn ông nói: "Người mới này tôi biết, tôi nghe lén đám người đáng chết kia nói, trong phó bản cô nhi viện cấp F, người mới có đạo cụ khống chế Boss.
Cậu ta đang bị theo dõi!"
Cô đã gặp qua rất nhiểu người mới có đạo cụ quang trọng chết thảm.
"Chúng ta, chúng ta nhắc nhở cậu ta đi." Cô năn nỉ Cận Thanh Việt.
"Cô cũng càng ngày càng giống A Thành", giọng nói của thanh niên không cảm xúc, "Tạm thời thì không.
Đạo cụ này rất thú vị, có thể câu được cá lớn."
Cô gái cảm thấy khó tin, liếc mắt nhìn người đàn ông ở đối diện, hai người đều cảm thấy thanh niên quá xa lạ.
Anh Thanh Việt chắc chắn cố ý, cô gái nghĩ thầm.
Phó bản cấp F được đề cử chỉ trong một giờ, nhưng số người xem vẫn tiếp tục tăng vọt, bởi vì bọn họ biết Cận Thanh Việt cũng đang xem nên có rất nhiều người muốn nghe hắn phân tích.
Bởi vì có người đứng sau cố tình để lộ tin tức về đạo cụ, mới dẫn đến nhiều người, hay là vì số người xem quá nhiều, họ mới phát hiện ra đạo cụ này?
Sắc mặt cô gái càng trắng hơn.
Cô chỉ cần giữ được sự lương thiện, giống A Thành sẽ được anh Thanh Việt bảo vệ, nhưng người kia cũng giống A Thành, sao lại bị anh Thanh Việt từ chối? Cậu ta sẽ ra sao? Cô rùng mình một cái, nhìn về phía thanh niên.
"Hơn nữa," Cận Thanh Việt cảm nhận được ánh mắt đó, tự giễu quay xe lăn, ánh mắt không cảm xúc nhìn lên màn hình, "Cậu ta mạnh hơn tôi, không cần tôi hỗ trợ, cô cứ nhìn mà xem."
Cô gái lần thứ hai ngạc nhiên, quay sang nhìn màn hình phó bản nãy giờ mình không để ý.
Không biết viện trưởng khủng bố kia buông thanh niên ra lúc nào, có lẽ rất vừa lòng với đáp án của thanh niên, hắn thậm chí còn giơ tay giúp thanh niên sửa cổ áo, lòng bàn tay như khó như không sượt qua cổ của đối phương.
Thanh niên mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn.
Hình ảnh quá hài hòa.
Cận Thanh Việt bấm mở kênh chat lên.
Màn hình tối đen, căn phòng cũng tối đen.
Bình luận liên tục chạy không ngừng, hò hét chói tai trên kênh chat.
Cô gái nhìn đến ngây người..
Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị