Tôi, Streamer Bảng Nhan Sắc, Donate Đi!
Chương 84: Ba người một vở kịch
376@-
Việc này cứ quyết định vậy đi.
Mọi người đều đã gặp nhau ngoài đời, mấy người này chỉ dám mạnh miệng trên mạng thôi, ngoài đời thực ra ai cũng mắc chứng sợ giao tiếp xã hội cả.
Lâm Tuế không nghĩ bọn họ có thể làm ra trò trống gì.
Chắc chỉ có Lâm Trứng Bự ngoài đời gặp tình huống này mới có thể nói được vài câu.
...
Phần thưởng đã được phát, đăng ký công ty thành công!
Lâm Tuế vừa tán gẫu xong trong nhóm chat thì nghe thấy thông báo của hệ thống.
Tối nay Thẩm Đề đã giúp đỡ rất nhiều, đập xuống ba triệu mấy, trừ đi một nửa phần trăm của nền tảng, cộng với gấp mười lần rút tiền và số tiền Lâm Tuế tiết kiệm được trước đó, vừa vặn đạt yêu cầu của hệ thống.
Hệ thống: Đây là một công ty livestream
Đại diện pháp lý: Lâm Tuế
Cổ đông: Lâm Tuế
Giám đốc: Lâm Tuế
Giám sát: Lâm Tuế
Quản lý: Lâm Tuế
Nhân viên tài chính: Lâm Tuế
Hãy nhanh chóng tuyển dụng streamer, phát triển công ty lớn mạnh, tạo nên kỳ tích!
Lâm Tuế: "... Cứ qua loa vậy sao?"
Hệ thống: Qua loa chỗ nào? Cô tích cóp tiền cũng lâu rồi mà?
"Được rồi." Lâm Tuế chấp nhận lời giải thích của nó, "Tôi còn tưởng cậu cho tôi mở xưởng, sản xuất hàng hóa để bán chứ."
Mấy món hàng đó không phải thứ người Trái Đất nhỏ bé có thể nắm giữ được, nhưng sau này có thể treo tên công ty của mình rồi đấy.
"Vậy sau này tôi vẫn phải livestream à?" Lâm Tuế hỏi.
Phải chứ! Cô không cày cuốc thì lấy gì duy trì hoạt động của công ty?
Lâm Tuế: "..."
Đã là bà chủ chuẩn bị ký hợp đồng với streamer khác rồi, cái tầm này mà còn phải tự mình lên sóng nữa sao?
Nhưng nghĩ đến mấy streamer mới này không rút tiền gấp mười lần được, số tiền ít ỏi kiếm được ban đầu thật sự không có tác dụng gì lớn.
Nhiệm vụ mới, ký hợp đồng với mười streamer. Nếu không công ty chỉ có một mình cô, quá ế ẩm.
Lâm Tuế: "..."
Những nhiệm vụ này, thật sự cái này khó hơn cái kia.
Thời gian trước cô còn nói ký hợp đồng với công ty phải thận trọng, bây giờ cô lại làm cái trò này.
Tự vả vào mặt mình!
--
Gần trưa hôm sau, khi Lâm Tuế nhìn thấy hai người đeo khẩu trang, một người bụng phệ, ba người đứng sừng sững trước cửa nhà mình, tập hợp đủ cao lùn béo gầy, đột nhiên cảm thấy hơi không nỡ nhìn.
Lâm Trứng Bự vừa bấm chuông cửa vừa gọi, "Lâm Tuế, em có ở nhà không? Các anh đến thăm em nè~"
"Lâm Tuế~~~"
"Tuế Tuế ơi!!"
"Tuế Nhi ơi! Tuế Nhi của anh ơi!"
Lâm Tuế ra mở cửa, hắn vẫn tiếp tục gọi, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào căn biệt thự bên cạnh, như đang gọi cho người bên kia nghe vậy.
"Đừng gọi nữa, nghe như gọi hồn ấy." Lâm Tuế vội vàng ra mở cửa.
Lâm Trứng Bự nhỏ giọng nói: "Không gọi cái tên bên cạnh ra, làm sao chúng ta xử lý hắn được?"
"Hả? Mấy người đến đánh nhau à?"
A Phục kéo khẩu trang lên, lùi sang một bên, giữ khoảng cách với mấy người kia, "Tôi không phải."
Phong Lưu cũng lùi sang một bên, "Tôi cũng không phải."
Lâm Trứng Bự nhìn hai người phản bội, tức giận nói: "Đồ phản đồ! Trên đường đến đây không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?"
Phong Lưu: "Chỉ có một mình anh tự high trong nhóm thôi."
Trên đường đến, Lâm Trứng Bự đã gửi một đống tin nhắn trong nhóm về việc sẽ xử lý Thẩm Đề như thế nào, nhưng không ai trả lời hắn.
"Thôi bỏ đi, ai cũng khó khăn cả." Lâm Tuế không ngờ có một ngày những lời này lại phát ra từ miệng mình.
Chủ yếu là người ta có bệnh, lỡ đánh ra chuyện gì thì có bán nhà cũng không đền nổi.
Cô nhường đường cho mấy người họ, bảo họ vào nhà rồi nói chuyện.
Lâm Trứng Bự thấy hai người này không giúp mình, hắn cũng không thể một mình đi gây chuyện.
Chỉ biết sờ sờ mũi, đi vào biệt thự trước.
"Woa!"
Vừa bước vào, hắn đã liếc thấy một người đàn ông đứng ở cửa sổ tầng hai của căn biệt thự bên cạnh.
Không mở cửa sổ, chỉ lặng lẽ đứng đó, không biết đã nhìn hắn bao lâu rồi.
Giống như hồn ma bám theo vậy.
Mọi người nghe thấy tiếng động của hắn, nhìn theo hướng hắn nhìn, cũng thấy Thẩm Đề.
Lần này Thẩm Đề mở cửa sổ, trông có vẻ bình thường, chào hỏi tự nhiên, "Tuế Tuế, nhà em có khách à? Anh có thể sang chơi không?"
A Phục đeo khẩu trang nhỏ giọng nói với cô: "Cho hắn qua đây."
Ba người này đến đây vốn là để gặp mặt Thẩm Đề, cho hắn một bài học.
Cho dù A Phục không nói, cô cũng định gọi hắn qua.
"Được chứ, anh... lệnh đường có đồng ý không?" Lâm Tuế hỏi.
Nửa câu sau Thẩm Đề có thể không nghe thấy, chỉ nghe thấy Lâm Tuế nói được thôi, hắn đã vội vàng quay người xuống lầu.
"Có phải hắn đã chết rồi không? Cái chúng ta nhìn thấy thật ra là ma?" Lâm Trứng Bự lẩm bẩm.
Người đàn ông này thật sự quá âm u.
"Này!" Lâm Tuế vỗ một cái vào bụng bự của hắn, mặt không cảm xúc nói: "Anh nói vậy sau này sao tôi sống được?"
Bụng của Lâm Trứng Bự rất đàn hồi, vỗ một cái kêu bốp bốp.
Phong Lưu không nhịn được cũng vỗ một cái.
Lâm Trứng Bự lập tức hất tay hắn ra, "Đồ đàn ông thối tha, đừng có động vào tôi!"
A Phục bên cạnh cũng nhanh chóng chọc một cái, rồi rụt tay lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Trứng Bự tức giận dậm chân, hét lên: "Đồ đàn ông thối tha đừng có động vào tôi! Tôi sẽ kiện mấy người quấy rối!"
Mọi người: "..."
"Anh còn âm u hơn cả anh chàng bên cạnh nữa." Phong Lưu nói.
Lâm Trứng Bự kéo áo che bụng, khịt mũi, "Hừ, đợi tôi nghiên cứu tâm lý của đám chị em xinh đẹp này xong, giàu sang phú quý sẽ đến với tôi!"
Dạo gần đây vì quần áo nữ của công ty, Lâm Trứng Bự không ít lần tiếp xúc với nữ giới, dù sao hắn cũng là người từng mặc đồ nữ rồi.
Làm sao có thể để mấy người này tùy tiện chạm vào cơ thể mình được?
Đương nhiên, mỹ nữ thì ngoại lệ.
Hắn còn định nói thêm gì đó thì Thẩm Đề đã mở cửa bước ra.
Lâm Trứng Bự sợ đến mức im bặt.
Bởi vì khi Thẩm Đề bước ra, tay phải xách một túi nilon đen, tay trái cầm một con dao làm bếp.
"Mau đóng cửa lại!"
Lâm Trứng Bự nhanh chóng lao đến cửa, đóng cửa lại, khóa trái.
"Vừa nãy không phải anh còn muốn xử lý người ta sao?" Lâm Tuế nhếch mép.
Lâm Trứng Bự dựa vào cửa, hơi căng thẳng, "Anh chỉ muốn đánh người ta thôi, bên kia trực tiếp cầm dao ra là có ý gì?"
Phong Lưu và A Phục cũng nhanh chóng chắn Lâm Tuế phía sau, ba người như bức tường chắn trước cửa.
Ba người đàn ông một vở kịch.
Lâm Tuế lại không cảm thấy an toàn chút nào.
Hai tên trạch nam cộng thêm một tên ngồi văn phòng, Lâm Tuế cảm thấy mình có thể đấm cả ba người họ.
Khi Thẩm Đề đến, nhìn ba người cao lùn béo gầy, có chút hoang mang, "Mấy người không chào đón tôi à?"
"Cậu cầm dao làm gì!"
Lâm Trứng Bự lùi lại, không dám đến gần cửa nữa.
Cánh cửa là loại làm bằng song sắt, tay có thể thò vào được, đến quá gần sợ bị hắn chém.
Thẩm Đề không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi: "Tuế Tuế đâu?"
"Cậu..."
Mấy người kia định nói gì đó, một tay Lâm Tuế kéo một người, trước tiên kéo hai người gầy ra sau, sau đó dùng hai tay kéo người béo ra sau.
"Tôi đây."
Cô không mở cửa, trước tiên nhìn túi nilon trong tay Thẩm Đề, "Lần này trong túi lại đựng cái gì vậy?"
Thẩm Đề mỉm cười với cô, "Rau và thịt, em không biết nấu ăn mà, đúng không? Anh biết nấu ăn, nhà có khách, anh có thể giúp em chiêu đãi bọn họ."
"Không cần cậu." A Phục đột nhiên lên tiếng, "Chúng tôi có thể ăn nhà hàng."
Thẩm Đề liếc nhìn hắn, cụp mắt xuống, "Cậu ấy không chào đón anh."
"Chúng tôi đều không chào đón cậu!"
Lâm Trứng Bự chỉ tay vào hắn, giọng điệu khinh bỉ nói: "Cậu đoán xem lần tụ tập này ai không được mời? Là cậu đó~~~"
Màn bắt nạt kiểu Mỹ kinh điển.
Lâm Tuế mở cửa.
Lâm Trứng Bự lập tức rụt tay lại, trốn sau lưng Phong Lưu, còn đưa tay đẩy Lâm Tuế phía trước, nhỏ giọng gầm lên: "Em mở cửa làm gì!"
Hù chết Trứng Trứng rồi.
"Cầm dao làm gì?" Lâm Tuế hỏi hắn.
Thẩm Đề có chút ngại ngùng, "Em không biết nấu ăn, trong nhà chắc cũng không có dao làm bếp, anh đều mang đến rồi."
"Anh vẫn chu đáo đấy, đưa tôi đi." Lâm Tuế đưa tay ra.
Hắn không nói gì, ngoan ngoãn đưa đồ trong tay cho Lâm Tuế.
Ba người kia: "..."
Tối qua Lâm Tuế dựa theo gợi ý của Cưng Cưng, thức khuya nghiên cứu cẩm nang đối phó với Yandere.
Loại người này chỉ cần dỗ dành là được, bình thường không k*ch th*ch hắn, hắn sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Không mở cửa cho hắn mới là k*ch th*ch hắn.
Mấy người vội vàng đi theo cô vào nhà.
Thẩm Đề và A Phục đều đi theo Lâm Tuế vào bếp.
Lâm Trứng Bự và Phong Lưu nhìn nhau, cũng chen vào theo.
"Mấy người làm gì vậy?" Lâm Tuế hơi khó hiểu.
"Nấu ăn." A Phục và Thẩm Đề đồng thanh.
Phong Lưu và Lâm Trứng Bự: "..."
Cái gì!
A Phục còn có kỹ năng này nữa sao?
Cũng tốt, có thể so tài cao thấp với Tiểu Đề này.
Nếu không ba người bọn họ cũng không biết lấy gì để thắng.
Hai người lại đồng thanh: "Chúng tôi đến cổ vũ cho A Phục!"
"A Phục?" Thẩm Đề nghe thấy cái tên này, nghiêng đầu nhìn A Phục.
Hắn cười tủm tỉm hỏi: "Cậu chính là A Phục? Hân hạnh hân hạnh. Sao lại đeo khẩu trang? Không dám gặp người à?"
A Phục: "Chỉ là không muốn gặp cậu."
Thẩm Đề ngẩn ra, "Tại sao vậy? Tôi đã làm gì sai sao?"
A Phục: "..."
Có một loại người chính là như vậy, rõ ràng bản thân đã làm rất nhiều chuyện, sau đó lại dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn bạn, khiến người ta cảm thấy hắn vô hại.
"Đại ca chân chính không bao giờ lộ mặt, cậu không có tư cách nhìn thấy mặt của chúng tôi, hiểu không?" Phong Lưu kéo khẩu trang trên mặt lên cao hơn.
Lâm Trứng Bự: "..."
Nhìn Phong Lưu ra vẻ ta đây còn khó chịu hơn là giết hắn.
Nhưng lại cảm thấy Phong Lưu nói cũng có lý.
Hắn vội vàng dùng bàn tay mũm mĩm che mặt.
Sai lầm rồi, biết vậy hắn cũng đeo khẩu trang rồi.
"Ồ~" Thẩm Đề ra vẻ hiểu biết, "Tuế Tuế giỏi thật, có nhiều bạn là đại ca như vậy, tuyệt quá! Quả nhiên anh không nhìn lầm người."
Phong Lưu: "..."
Tên nhóc này, nước đổ lá khoai à.
"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ độ bá đạo của mình." Lâm Tuế đáp lại lời khen của hắn.
"Vậy nhé, đã hai người đều muốn nấu ăn, vậy hai người cứ làm đi, tôi ra ngoài đây."
Cô đặt đồ xuống, chen ra khỏi đám người.
Thuận tiện kéo Lâm Trứng Bự và Phong Lưu đi.
Trong bếp chỉ còn lại A Phục và Thẩm Đề.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì nữa, lặng lẽ bắt đầu xử lý thức ăn Thẩm Đề mang đến.
...
Trong phòng khách, Lâm Tuế, Lâm Trứng Bự, Phong Lưu, ngồi quanh bàn trà tạo thành hình tam giác vững chắc.
"Tôi không dám ăn đồ hai người đó nấu lắm, sợ bị đầu độc chết." Phong Lưu lên tiếng trước.
Lâm Trứng Bự thêm mắm dặm muối: "Độc sao bằng miệng của cậu? Hôm nay cậu chiến đấu kém quá đấy."
Phong Lưu: "... Đây không phải là trên mạng, sợ bị đánh chứ? Đợi tối nay lên livestream, tôi sẽ mắng chết hắn!"
Ai ngoài đời thực dám nói chuyện như kiểu của hắn trên mạng chứ? Sẽ bị đánh chết ngay.
Hắn vẫn có chút tự biết mình.
"Tôi nghĩ đến việc Lâm Tuế nói hắn có vấn đề tinh thần, cơ thể cũng có bệnh, tôi cũng không dám ra tay." Lâm Trứng Bự cũng tự bào chữa cho mình.
"Haiz!"
Hai người lại đồng thanh thở dài, như thể rất hối hận.
Lâm Tuế: "..."
"Còn biết diễn hơn cả tôi." Cô tỏ vẻ ghét bỏ.
Sợ thì cứ nói là sợ, nói năng hoa mỹ làm gì.
Không đợi hai người phản bác, Lâm Tuế tiếp tục nói: "Thật ra, tôi đã nghĩ ra cách rồi, lát nữa mấy người giúp tôi một việc."
"Cách gì?" Lâm Trứng Bự nói: "Yên tâm, lát nữa bọn anh chắc chắn sẽ khen đồ A Phục nấu ngon, không cho tên Tiểu Đề này một chút sắc mặt tốt đẹp nào!"
Lâm Tuế nghiêm mặt nói: "Không! Lát nữa hai người cứ khen hắn nấu ngon, không ngon cũng phải nói là ngon!"
"Qua một đêm nghiên cứu học tập, tôi thấy loại người này chính là nội tâm nhạy cảm yếu đuối, thiếu cảm giác an toàn, khao khát được quan tâm yêu thương, có người lạnh nhạt phớt lờ hắn, hắn sẽ rơi vào trạng thái tự nghi ngờ, nảy sinh một số suy nghĩ cực đoan."
"Nói đơn giản là, thiếu thốn tình thương."
"Vì vậy lát nữa mấy người phải khen hắn, khen ngợi hết lời!"
Phong Lưu: "... Có phải là quá tốt với hắn rồi không?"
Sớm biết có bệnh, cô ấy có thể che giấu lương tâm đối xử tốt với người ta như vậy, vậy hắn cũng có thể có bệnh.
Lâm Tuế nói đầy vẻ thâm sâu: "Đằng sau mỗi một người xa lạ đối xử tốt vô điều kiện, đều là trí mạng."
Lâm Trứng Bự kinh ngạc: "Em định dùng đao mềm, đao đao trí mạng?"
Cốp cốp cốp cốp cốp——
Nói chuyện đàng hoàng tự dưng nói đến dao.
Trong bếp truyền đến tiếng thái rau loạn xạ, như đang chặt thịt của ai đó, nghe rất rợn người.
Phong Lưu đứng dậy nhìn vào bếp, "A Phục sẽ không bị hắn chặt chết chứ?"
Thấy bóng lưng A Phục bình an vô sự, hắn mới yên tâm.
Lâm Tuế giải thích: "Tôi định dùng kế khích tướng."
Lâm Trứng Bự: "Loại người này không thể bị k*ch th*ch mà?"
"Kế khích tướng này đương nhiên khác với kế khích tướng kia." Lâm Tuế nói: "Tôi cảm thấy loại người này có thể là quá rảnh rỗi."
Cô lấy A Phục làm ví dụ, "Mấy người xem, A Phục cũng không có việc làm, nhưng ngày nào anh ấy cũng xem livestream, donate một ít tiền là có thể nhận được tình yêu ngắn ngủi của một streamer, đó chính là niềm vui của anh ấy, anh ấy không rảnh, sẽ không suy nghĩ lung tung."
"Người này, từ sau khi tôi chuyển đến mới lén lút chú ý đến tôi, sau đó bắt đầu chơi livestream donate cho tôi, tôi đã cho hắn cảm nhận được niềm vui, cho nên mấy ngày nay hắn cũng không rảnh. Nhưng tôi là niềm vui đầu tiên hắn tiếp xúc, cho nên hắn mới bám theo tôi như hình với bóng."
Phong Lưu: "Nói những điều này để làm gì?"
Lâm Tuế nheo mắt: "Tôi định tìm cho hắn một công việc."
Hai người: "..."
"Cô không sợ hắn chém người trong công ty á?"
Lâm Tuế cười nhếch mép: "Tôi đã đoán được mấy người sẽ nói như vậy! Cho nên công việc này, phải để hắn làm ở nhà được."
"Mấy người không thấy hắn là thánh thể streamer bẩm sinh sao?"
Nghĩ đến nhiệm vụ của hệ thống, Lâm Tuế đã không còn gì phải sợ nữa.
"Một khi nổi tiếng, hắn sẽ có được sự quan tâm và yêu thương vô tận của người hâm mộ."
"Mà bản thân hắn, cũng không muốn bị người khác phớt lờ, chắc chắn hiểu được cảm giác bị phớt lờ, cho nên hắn chắc chắn sẽ nịnh fan đến mềm tay!"
Lâm Trứng Bự: "..."
Phong Lưu: "... Cô đúng là thiên tài."
Tôi, Streamer Bảng Nhan Sắc, Donate Đi!
Việc này cứ quyết định vậy đi.
Mọi người đều đã gặp nhau ngoài đời, mấy người này chỉ dám mạnh miệng trên mạng thôi, ngoài đời thực ra ai cũng mắc chứng sợ giao tiếp xã hội cả.
Lâm Tuế không nghĩ bọn họ có thể làm ra trò trống gì.
Chắc chỉ có Lâm Trứng Bự ngoài đời gặp tình huống này mới có thể nói được vài câu.
...
Phần thưởng đã được phát, đăng ký công ty thành công!
Lâm Tuế vừa tán gẫu xong trong nhóm chat thì nghe thấy thông báo của hệ thống.
Tối nay Thẩm Đề đã giúp đỡ rất nhiều, đập xuống ba triệu mấy, trừ đi một nửa phần trăm của nền tảng, cộng với gấp mười lần rút tiền và số tiền Lâm Tuế tiết kiệm được trước đó, vừa vặn đạt yêu cầu của hệ thống.
Hệ thống: Đây là một công ty livestream
Đại diện pháp lý: Lâm Tuế
Cổ đông: Lâm Tuế
Giám đốc: Lâm Tuế
Giám sát: Lâm Tuế
Quản lý: Lâm Tuế
Nhân viên tài chính: Lâm Tuế
Hãy nhanh chóng tuyển dụng streamer, phát triển công ty lớn mạnh, tạo nên kỳ tích!
Lâm Tuế: "... Cứ qua loa vậy sao?"
Hệ thống: Qua loa chỗ nào? Cô tích cóp tiền cũng lâu rồi mà?
"Được rồi." Lâm Tuế chấp nhận lời giải thích của nó, "Tôi còn tưởng cậu cho tôi mở xưởng, sản xuất hàng hóa để bán chứ."
Mấy món hàng đó không phải thứ người Trái Đất nhỏ bé có thể nắm giữ được, nhưng sau này có thể treo tên công ty của mình rồi đấy.
"Vậy sau này tôi vẫn phải livestream à?" Lâm Tuế hỏi.
Phải chứ! Cô không cày cuốc thì lấy gì duy trì hoạt động của công ty?
Lâm Tuế: "..."
Đã là bà chủ chuẩn bị ký hợp đồng với streamer khác rồi, cái tầm này mà còn phải tự mình lên sóng nữa sao?
Nhưng nghĩ đến mấy streamer mới này không rút tiền gấp mười lần được, số tiền ít ỏi kiếm được ban đầu thật sự không có tác dụng gì lớn.
Nhiệm vụ mới, ký hợp đồng với mười streamer. Nếu không công ty chỉ có một mình cô, quá ế ẩm.
Lâm Tuế: "..."
Những nhiệm vụ này, thật sự cái này khó hơn cái kia.
Thời gian trước cô còn nói ký hợp đồng với công ty phải thận trọng, bây giờ cô lại làm cái trò này.
Tự vả vào mặt mình!
--
Gần trưa hôm sau, khi Lâm Tuế nhìn thấy hai người đeo khẩu trang, một người bụng phệ, ba người đứng sừng sững trước cửa nhà mình, tập hợp đủ cao lùn béo gầy, đột nhiên cảm thấy hơi không nỡ nhìn.
Lâm Trứng Bự vừa bấm chuông cửa vừa gọi, "Lâm Tuế, em có ở nhà không? Các anh đến thăm em nè~"
"Lâm Tuế~~~"
"Tuế Tuế ơi!!"
"Tuế Nhi ơi! Tuế Nhi của anh ơi!"
Lâm Tuế ra mở cửa, hắn vẫn tiếp tục gọi, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào căn biệt thự bên cạnh, như đang gọi cho người bên kia nghe vậy.
"Đừng gọi nữa, nghe như gọi hồn ấy." Lâm Tuế vội vàng ra mở cửa.
Lâm Trứng Bự nhỏ giọng nói: "Không gọi cái tên bên cạnh ra, làm sao chúng ta xử lý hắn được?"
"Hả? Mấy người đến đánh nhau à?"
A Phục kéo khẩu trang lên, lùi sang một bên, giữ khoảng cách với mấy người kia, "Tôi không phải."
Phong Lưu cũng lùi sang một bên, "Tôi cũng không phải."
Lâm Trứng Bự nhìn hai người phản bội, tức giận nói: "Đồ phản đồ! Trên đường đến đây không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?"
Phong Lưu: "Chỉ có một mình anh tự high trong nhóm thôi."
Trên đường đến, Lâm Trứng Bự đã gửi một đống tin nhắn trong nhóm về việc sẽ xử lý Thẩm Đề như thế nào, nhưng không ai trả lời hắn.
"Thôi bỏ đi, ai cũng khó khăn cả." Lâm Tuế không ngờ có một ngày những lời này lại phát ra từ miệng mình.
Chủ yếu là người ta có bệnh, lỡ đánh ra chuyện gì thì có bán nhà cũng không đền nổi.
Cô nhường đường cho mấy người họ, bảo họ vào nhà rồi nói chuyện.
Lâm Trứng Bự thấy hai người này không giúp mình, hắn cũng không thể một mình đi gây chuyện.
Chỉ biết sờ sờ mũi, đi vào biệt thự trước.
"Woa!"
Vừa bước vào, hắn đã liếc thấy một người đàn ông đứng ở cửa sổ tầng hai của căn biệt thự bên cạnh.
Không mở cửa sổ, chỉ lặng lẽ đứng đó, không biết đã nhìn hắn bao lâu rồi.
Giống như hồn ma bám theo vậy.
Mọi người nghe thấy tiếng động của hắn, nhìn theo hướng hắn nhìn, cũng thấy Thẩm Đề.
Lần này Thẩm Đề mở cửa sổ, trông có vẻ bình thường, chào hỏi tự nhiên, "Tuế Tuế, nhà em có khách à? Anh có thể sang chơi không?"
A Phục đeo khẩu trang nhỏ giọng nói với cô: "Cho hắn qua đây."
Ba người này đến đây vốn là để gặp mặt Thẩm Đề, cho hắn một bài học.
Cho dù A Phục không nói, cô cũng định gọi hắn qua.
"Được chứ, anh... lệnh đường có đồng ý không?" Lâm Tuế hỏi.
Nửa câu sau Thẩm Đề có thể không nghe thấy, chỉ nghe thấy Lâm Tuế nói được thôi, hắn đã vội vàng quay người xuống lầu.
"Có phải hắn đã chết rồi không? Cái chúng ta nhìn thấy thật ra là ma?" Lâm Trứng Bự lẩm bẩm.
Người đàn ông này thật sự quá âm u.
"Này!" Lâm Tuế vỗ một cái vào bụng bự của hắn, mặt không cảm xúc nói: "Anh nói vậy sau này sao tôi sống được?"
Bụng của Lâm Trứng Bự rất đàn hồi, vỗ một cái kêu bốp bốp.
Phong Lưu không nhịn được cũng vỗ một cái.
Lâm Trứng Bự lập tức hất tay hắn ra, "Đồ đàn ông thối tha, đừng có động vào tôi!"
A Phục bên cạnh cũng nhanh chóng chọc một cái, rồi rụt tay lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Trứng Bự tức giận dậm chân, hét lên: "Đồ đàn ông thối tha đừng có động vào tôi! Tôi sẽ kiện mấy người quấy rối!"
Mọi người: "..."
"Anh còn âm u hơn cả anh chàng bên cạnh nữa." Phong Lưu nói.
Lâm Trứng Bự kéo áo che bụng, khịt mũi, "Hừ, đợi tôi nghiên cứu tâm lý của đám chị em xinh đẹp này xong, giàu sang phú quý sẽ đến với tôi!"
Dạo gần đây vì quần áo nữ của công ty, Lâm Trứng Bự không ít lần tiếp xúc với nữ giới, dù sao hắn cũng là người từng mặc đồ nữ rồi.
Làm sao có thể để mấy người này tùy tiện chạm vào cơ thể mình được?
Đương nhiên, mỹ nữ thì ngoại lệ.
Hắn còn định nói thêm gì đó thì Thẩm Đề đã mở cửa bước ra.
Lâm Trứng Bự sợ đến mức im bặt.
Bởi vì khi Thẩm Đề bước ra, tay phải xách một túi nilon đen, tay trái cầm một con dao làm bếp.
"Mau đóng cửa lại!"
Lâm Trứng Bự nhanh chóng lao đến cửa, đóng cửa lại, khóa trái.
"Vừa nãy không phải anh còn muốn xử lý người ta sao?" Lâm Tuế nhếch mép.
Lâm Trứng Bự dựa vào cửa, hơi căng thẳng, "Anh chỉ muốn đánh người ta thôi, bên kia trực tiếp cầm dao ra là có ý gì?"
Phong Lưu và A Phục cũng nhanh chóng chắn Lâm Tuế phía sau, ba người như bức tường chắn trước cửa.
Ba người đàn ông một vở kịch.
Lâm Tuế lại không cảm thấy an toàn chút nào.
Hai tên trạch nam cộng thêm một tên ngồi văn phòng, Lâm Tuế cảm thấy mình có thể đấm cả ba người họ.
Khi Thẩm Đề đến, nhìn ba người cao lùn béo gầy, có chút hoang mang, "Mấy người không chào đón tôi à?"
"Cậu cầm dao làm gì!"
Lâm Trứng Bự lùi lại, không dám đến gần cửa nữa.
Cánh cửa là loại làm bằng song sắt, tay có thể thò vào được, đến quá gần sợ bị hắn chém.
Thẩm Đề không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi: "Tuế Tuế đâu?"
"Cậu..."
Mấy người kia định nói gì đó, một tay Lâm Tuế kéo một người, trước tiên kéo hai người gầy ra sau, sau đó dùng hai tay kéo người béo ra sau.
"Tôi đây."
Cô không mở cửa, trước tiên nhìn túi nilon trong tay Thẩm Đề, "Lần này trong túi lại đựng cái gì vậy?"
Thẩm Đề mỉm cười với cô, "Rau và thịt, em không biết nấu ăn mà, đúng không? Anh biết nấu ăn, nhà có khách, anh có thể giúp em chiêu đãi bọn họ."
"Không cần cậu." A Phục đột nhiên lên tiếng, "Chúng tôi có thể ăn nhà hàng."
Thẩm Đề liếc nhìn hắn, cụp mắt xuống, "Cậu ấy không chào đón anh."
"Chúng tôi đều không chào đón cậu!"
Lâm Trứng Bự chỉ tay vào hắn, giọng điệu khinh bỉ nói: "Cậu đoán xem lần tụ tập này ai không được mời? Là cậu đó~~~"
Màn bắt nạt kiểu Mỹ kinh điển.
Lâm Tuế mở cửa.
Lâm Trứng Bự lập tức rụt tay lại, trốn sau lưng Phong Lưu, còn đưa tay đẩy Lâm Tuế phía trước, nhỏ giọng gầm lên: "Em mở cửa làm gì!"
Hù chết Trứng Trứng rồi.
"Cầm dao làm gì?" Lâm Tuế hỏi hắn.
Thẩm Đề có chút ngại ngùng, "Em không biết nấu ăn, trong nhà chắc cũng không có dao làm bếp, anh đều mang đến rồi."
"Anh vẫn chu đáo đấy, đưa tôi đi." Lâm Tuế đưa tay ra.
Hắn không nói gì, ngoan ngoãn đưa đồ trong tay cho Lâm Tuế.
Ba người kia: "..."
Tối qua Lâm Tuế dựa theo gợi ý của Cưng Cưng, thức khuya nghiên cứu cẩm nang đối phó với Yandere.
Loại người này chỉ cần dỗ dành là được, bình thường không k*ch th*ch hắn, hắn sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Không mở cửa cho hắn mới là k*ch th*ch hắn.
Mấy người vội vàng đi theo cô vào nhà.
Thẩm Đề và A Phục đều đi theo Lâm Tuế vào bếp.
Lâm Trứng Bự và Phong Lưu nhìn nhau, cũng chen vào theo.
"Mấy người làm gì vậy?" Lâm Tuế hơi khó hiểu.
"Nấu ăn." A Phục và Thẩm Đề đồng thanh.
Phong Lưu và Lâm Trứng Bự: "..."
Cái gì!
A Phục còn có kỹ năng này nữa sao?
Cũng tốt, có thể so tài cao thấp với Tiểu Đề này.
Nếu không ba người bọn họ cũng không biết lấy gì để thắng.
Hai người lại đồng thanh: "Chúng tôi đến cổ vũ cho A Phục!"
"A Phục?" Thẩm Đề nghe thấy cái tên này, nghiêng đầu nhìn A Phục.
Hắn cười tủm tỉm hỏi: "Cậu chính là A Phục? Hân hạnh hân hạnh. Sao lại đeo khẩu trang? Không dám gặp người à?"
A Phục: "Chỉ là không muốn gặp cậu."
Thẩm Đề ngẩn ra, "Tại sao vậy? Tôi đã làm gì sai sao?"
A Phục: "..."
Có một loại người chính là như vậy, rõ ràng bản thân đã làm rất nhiều chuyện, sau đó lại dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn bạn, khiến người ta cảm thấy hắn vô hại.
"Đại ca chân chính không bao giờ lộ mặt, cậu không có tư cách nhìn thấy mặt của chúng tôi, hiểu không?" Phong Lưu kéo khẩu trang trên mặt lên cao hơn.
Lâm Trứng Bự: "..."
Nhìn Phong Lưu ra vẻ ta đây còn khó chịu hơn là giết hắn.
Nhưng lại cảm thấy Phong Lưu nói cũng có lý.
Hắn vội vàng dùng bàn tay mũm mĩm che mặt.
Sai lầm rồi, biết vậy hắn cũng đeo khẩu trang rồi.
"Ồ~" Thẩm Đề ra vẻ hiểu biết, "Tuế Tuế giỏi thật, có nhiều bạn là đại ca như vậy, tuyệt quá! Quả nhiên anh không nhìn lầm người."
Phong Lưu: "..."
Tên nhóc này, nước đổ lá khoai à.
"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ độ bá đạo của mình." Lâm Tuế đáp lại lời khen của hắn.
"Vậy nhé, đã hai người đều muốn nấu ăn, vậy hai người cứ làm đi, tôi ra ngoài đây."
Cô đặt đồ xuống, chen ra khỏi đám người.
Thuận tiện kéo Lâm Trứng Bự và Phong Lưu đi.
Trong bếp chỉ còn lại A Phục và Thẩm Đề.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì nữa, lặng lẽ bắt đầu xử lý thức ăn Thẩm Đề mang đến.
...
Trong phòng khách, Lâm Tuế, Lâm Trứng Bự, Phong Lưu, ngồi quanh bàn trà tạo thành hình tam giác vững chắc.
"Tôi không dám ăn đồ hai người đó nấu lắm, sợ bị đầu độc chết." Phong Lưu lên tiếng trước.
Lâm Trứng Bự thêm mắm dặm muối: "Độc sao bằng miệng của cậu? Hôm nay cậu chiến đấu kém quá đấy."
Phong Lưu: "... Đây không phải là trên mạng, sợ bị đánh chứ? Đợi tối nay lên livestream, tôi sẽ mắng chết hắn!"
Ai ngoài đời thực dám nói chuyện như kiểu của hắn trên mạng chứ? Sẽ bị đánh chết ngay.
Hắn vẫn có chút tự biết mình.
"Tôi nghĩ đến việc Lâm Tuế nói hắn có vấn đề tinh thần, cơ thể cũng có bệnh, tôi cũng không dám ra tay." Lâm Trứng Bự cũng tự bào chữa cho mình.
"Haiz!"
Hai người lại đồng thanh thở dài, như thể rất hối hận.
Lâm Tuế: "..."
"Còn biết diễn hơn cả tôi." Cô tỏ vẻ ghét bỏ.
Sợ thì cứ nói là sợ, nói năng hoa mỹ làm gì.
Không đợi hai người phản bác, Lâm Tuế tiếp tục nói: "Thật ra, tôi đã nghĩ ra cách rồi, lát nữa mấy người giúp tôi một việc."
"Cách gì?" Lâm Trứng Bự nói: "Yên tâm, lát nữa bọn anh chắc chắn sẽ khen đồ A Phục nấu ngon, không cho tên Tiểu Đề này một chút sắc mặt tốt đẹp nào!"
Lâm Tuế nghiêm mặt nói: "Không! Lát nữa hai người cứ khen hắn nấu ngon, không ngon cũng phải nói là ngon!"
"Qua một đêm nghiên cứu học tập, tôi thấy loại người này chính là nội tâm nhạy cảm yếu đuối, thiếu cảm giác an toàn, khao khát được quan tâm yêu thương, có người lạnh nhạt phớt lờ hắn, hắn sẽ rơi vào trạng thái tự nghi ngờ, nảy sinh một số suy nghĩ cực đoan."
"Nói đơn giản là, thiếu thốn tình thương."
"Vì vậy lát nữa mấy người phải khen hắn, khen ngợi hết lời!"
Phong Lưu: "... Có phải là quá tốt với hắn rồi không?"
Sớm biết có bệnh, cô ấy có thể che giấu lương tâm đối xử tốt với người ta như vậy, vậy hắn cũng có thể có bệnh.
Lâm Tuế nói đầy vẻ thâm sâu: "Đằng sau mỗi một người xa lạ đối xử tốt vô điều kiện, đều là trí mạng."
Lâm Trứng Bự kinh ngạc: "Em định dùng đao mềm, đao đao trí mạng?"
Cốp cốp cốp cốp cốp——
Nói chuyện đàng hoàng tự dưng nói đến dao.
Trong bếp truyền đến tiếng thái rau loạn xạ, như đang chặt thịt của ai đó, nghe rất rợn người.
Phong Lưu đứng dậy nhìn vào bếp, "A Phục sẽ không bị hắn chặt chết chứ?"
Thấy bóng lưng A Phục bình an vô sự, hắn mới yên tâm.
Lâm Tuế giải thích: "Tôi định dùng kế khích tướng."
Lâm Trứng Bự: "Loại người này không thể bị k*ch th*ch mà?"
"Kế khích tướng này đương nhiên khác với kế khích tướng kia." Lâm Tuế nói: "Tôi cảm thấy loại người này có thể là quá rảnh rỗi."
Cô lấy A Phục làm ví dụ, "Mấy người xem, A Phục cũng không có việc làm, nhưng ngày nào anh ấy cũng xem livestream, donate một ít tiền là có thể nhận được tình yêu ngắn ngủi của một streamer, đó chính là niềm vui của anh ấy, anh ấy không rảnh, sẽ không suy nghĩ lung tung."
"Người này, từ sau khi tôi chuyển đến mới lén lút chú ý đến tôi, sau đó bắt đầu chơi livestream donate cho tôi, tôi đã cho hắn cảm nhận được niềm vui, cho nên mấy ngày nay hắn cũng không rảnh. Nhưng tôi là niềm vui đầu tiên hắn tiếp xúc, cho nên hắn mới bám theo tôi như hình với bóng."
Phong Lưu: "Nói những điều này để làm gì?"
Lâm Tuế nheo mắt: "Tôi định tìm cho hắn một công việc."
Hai người: "..."
"Cô không sợ hắn chém người trong công ty á?"
Lâm Tuế cười nhếch mép: "Tôi đã đoán được mấy người sẽ nói như vậy! Cho nên công việc này, phải để hắn làm ở nhà được."
"Mấy người không thấy hắn là thánh thể streamer bẩm sinh sao?"
Nghĩ đến nhiệm vụ của hệ thống, Lâm Tuế đã không còn gì phải sợ nữa.
"Một khi nổi tiếng, hắn sẽ có được sự quan tâm và yêu thương vô tận của người hâm mộ."
"Mà bản thân hắn, cũng không muốn bị người khác phớt lờ, chắc chắn hiểu được cảm giác bị phớt lờ, cho nên hắn chắc chắn sẽ nịnh fan đến mềm tay!"
Lâm Trứng Bự: "..."
Phong Lưu: "... Cô đúng là thiên tài."
Tôi, Streamer Bảng Nhan Sắc, Donate Đi!
Đánh giá:
Truyện Tôi, Streamer Bảng Nhan Sắc, Donate Đi!
Story
Chương 84: Ba người một vở kịch
10.0/10 từ 22 lượt.