Tôi, Streamer Bảng Nhan Sắc, Donate Đi!

Chương 158: Đơn giản là đam mê diễn xuất

180@-

"Cô đền nổi không mà đền?" Ông Vương lười nhìn Lâm Tuế.


 


Lâm Tuế bình tĩnh nói: "Ông cứ nói số đi."


 


Cô phục vụ cảm động nhìn Lâm Tuế.


 


Trong phòng livestream thì keo kiệt, ngoài đời lại hào phóng thế?


 


Hu hu hu... Quả nhiên, streamer nào trong phòng livestream cũng xây dựng hình tượng keo kiệt cả.


 


Ngoài đời tốt bụng quá đi mất, yêu cô cả đời luôn!


 


Ông Vương cười khẩy, khinh miệt liếc Lâm Tuế một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi.


 


"Hai mươi nghìn!" Ông ta nhả ra hai chữ.


 


Cô phục vụ sững người, "Lúc ông nói giá này ông có cười không đấy?"


 


Quần áo gì mà giặt một cái đắt thế?


 


"Đây là đồ vest của tôi!" Ông Vương nhìn cô phục vụ.


 


Biết ngay mấy con bé này không đền nổi mà.


 


Ban đầu định nhân chuyện này phát triển thêm bước nữa, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Lâm Tuế.


 


Nghe Lâm Thủy Nga nói, nhà Lâm Tuế cũng chẳng khá giả gì, nó chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy cho một người xa lạ?


 


Quả nhiên, Lâm Tuế do dự.


 


Ánh mắt cô nhìn ông Vương là lạ.


 


Ông Vương nói: "Không phải cô nói muốn đền cho cô ta à? Còn ngây ra đó làm gì? Không có tiền thì tôi đi trước đây."


 


Cô phục vụ nhìn Lâm Tuế, nhịn được hai giây, bỗng nhiên xắn tay áo lên, "Hay là đánh một trận nhỉ, đền tiền thuốc men chắc cũng tầm này."



 


Ông Vương: "?"


 


Trước khi cô ấy ra tay, Lâm Tuế túm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy lại.


 


Cô phục vụ cảm động, quay đầu nhìn Lâm Tuế, "Tuế Tuế, chẳng lẽ chị muốn..."


 


"Haizz, thật ra em đâu có doante cho chị bao nhiêu tiền, chị không cần vì em mà..."


 


Cô ấy còn định khuyên thêm vài câu, bỗng thấy tay kia của Lâm Tuế đang cầm điện thoại gọi 113.


 


"Alo, chú công an ơi? Ở đây có người tống tiền ạ."


 


Ông Vương: "?"


 


Cô phục vụ: "?"


 


"Cô im miệng!" Ông Vương chột dạ xông tới định giật điện thoại của Lâm Tuế.


 


Lâm Tuế né tránh, màn hình điện thoại vẫn dừng ở cuộc gọi 113.


 


Đầu dây bên kia đang hỏi chuyện gì xảy ra.


 


Lâm Tuế vừa định mở miệng, ông Vương lập tức nói lớn: "Chúng tôi đùa nhau thôi! Xin lỗi đã làm phiền!"


 


Ông ta liên tục nháy mắt với Lâm Tuế, ra hiệu cô cúp máy.


 


Thật là xui xẻo, lần đầu gặp phải người bình thường.


 


Thế mà lại có người gặp tình huống này lại chọn báo cảnh sát ngay?


 


Đúng đắn quá rồi còn gì?


 


Chẳng phải nên khóc lóc cầu xin ông ta giảm giá, cho thêm thời gian sao?


 


Rồi ông ta sẽ nhân cơ hội đưa ra vài yêu cầu để giảm tiền cho đối phương chứ!



 


Đều tại con nhỏ xấu xí Lâm Tuế này, phá hỏng chuyện tốt của ông ta.


 


Lâm Tuế làm theo ý ông ta, cúp máy, "Giờ thì nói chuyện đàng hoàng được chưa?"


 


Ông Vương lùi một bước: "Hai nghìn!"


 


Lâm Tuế lại cầm điện thoại lên.


 


Ông Vương: "Đây là đồ vest của tôi! Mua cũng mất hai nghìn, không phải nên đền cho tôi sao?"


 


"Đền nguyên giá cũng không đúng chứ? Tôi đâu có làm hỏng." Cô phục vụ thò đầu ra từ bên cạnh Lâm Tuế, "Bên cạnh có tiệm giặt khô, nhiều nhất hai trăm."


 


"Đi! Đảm bảo giặt sạch sẽ cho ông." Lâm Tuế túm lấy ông Vương, định kéo ông ta ra ngoài.


 


Ông Vương liếc mắt sang Lâm Thủy Nga đang đứng bên cạnh không nói được câu nào, "Lâm Thủy Nga, bà có quản cháu gái bà không đấy?"


 


Lâm Thủy Nga như vừa hoàn hồn, lập tức túm lấy Lâm Tuế: "Lâm Tuế! Đền tiền cho người ta đi, làm um sùm lên làm gì? Có mất mặt không?"


 


Vốn dĩ thấy Lâm Tuế xấu xí đã bực mình rồi.


 


Lại còn bày đặt làm đại gia giúp cô phục vụ đền tiền, đền thì lại không đền nổi.


 


Giờ mọi người trong quán đều nhìn về phía này, mất mặt chết đi được!


 


"Mất mặt cái gì?" Lâm Tuế khó hiểu liếc nhìn Lâm Thủy Nga, "Cô hai à, ông ta đòi hai mươi nghìn, hôm qua cô mới cho con hai nghìn tiền sinh hoạt, con đền hết rồi thì lại phải xin cô à."


 


Lâm Thủy Nga: "..."


 


"Đâu phải cô làm bẩn quần áo của ông ấy, không có tiền còn bày đặt làm gì? Để nó tự đền!"


 


Lâm Thủy Nga gỡ tay Lâm Tuế đang túm ông Vương ra.


 


Lâm Tuế nghiêm túc nói: "Cô ấy vì xem con mới vô tình làm bẩn đồ của ông Vương, con không đền cho cô ấy, con áy náy lắm, sau này cô ấy không ủng hộ con nữa thì sao?"


 


"Con là một idol, không có fan ủng hộ thì sao kiếm ra tiền, đến lúc đó không nơi nương tựa, chỉ có thể về nhà cô ăn bám thôi! Hu hu hu..."



 


"... Trông như này nổi tiếng được mới lạ! Nghỉ việc sớm cho tôi!"


 


Lâm Thủy Nga trừng mắt nhìn cô phục vụ, "Chuyện cỏn con thế này, có cần làm ầm ĩ lên không?"


 


Cô phục vụ không biết học ở đâu ra, bị bà ta trừng mắt, liền ngã lăn ra đất, vừa khóc vừa lăn lộn, "Ôi trời ơi, số tôi khổ quá mà~"


 


Mọi người: "?"


 


Cô phục vụ: "Nhà nghèo, chăm chỉ học hành làm thêm kiếm sống, chuyện nhỏ thế này cũng đòi tôi hai mươi nghìn, đây không phải muốn mạng tôi sao! Tôi chỉ là một sinh viên vừa mới trưởng thành thôi mà~~"


 


Lâm Thủy Nga: "..."


 


Hơi quen quen, không chắc, xem tiếp đã.


 


"Đừng kêu nữa!"


 


Ông Vương hít sâu một hơi, bực bội nói: "Hai trăm thì hai trăm, chuyển khoản ngay cho tôi!"


 


Phiền chết đi được.


 


Không phải nói sinh viên nữ dễ bắt nạt sao? Sao đứa nào cũng như bà chằn lửa thế này?


 


Lâm Tuế không chút do dự quét mã chuyển khoản.


 


Ông Vương trợn trắng mắt, khạc nhổ vào Lâm Thủy Nga một cái, "Loại đàn bà cực phẩm này, nhà bà cứ giữ lấy mà dùng nhé!"


 


"..."


 


Chuyện đã đến nước này, Lâm Thủy Nga cũng không tiện gọi ông Vương lại, chỉ biết nhìn ông ta bỏ đi.


 


Ông ta vừa đi, cô phục vụ liền bò dậy, phủi bụi trên mông.


 


"Giờ em mới hiểu vì sao streamer thích diễn trong phòng livestream, diễn sướng thật đấy."


 


"Haiz, diễn xuất chỉ là sở thích thôi mà." Lâm Tuế chùi miệng.



 


Miệng không khép lại được, đúng là nói chuyện hơi phun nước bọt.


 


Lâm Tuế tỉnh bơ sờ hàm răng giả của mình, lắc nhẹ, tháo ra, cất vào túi.


 


Về nhà còn đeo được.


 


Lâm Thủy Nga: "?"


 


Ảnh hưởng của hàm răng đối với ngũ quan của một người lớn đến mức nào?


 


Vừa nãy miệng bị căng ra như mỏ vịt, giờ tháo ra thì ngay cả tàn nhang trên mặt cũng trở thành điểm nhấn mang phong cách dị vực.


 


"Mày dám đùa tao?" Lâm Thủy Nga nắm lấy vai Lâm Tuế, bắt cô quay lại nhìn thẳng vào mình.


 


"Không có mà." Lâm Tuế tỏ vẻ vô tội, "Sau khi lớn lên đi làm răng, thì chỉ có răng giả thôi, răng giả lúc nào cũng có thể tháo ra mà, cô hai không biết à?"


 


Lâm Thủy Nga: "..."


 


Bà ta có vẻ tức đến mức thở không ra hơi.


 


Một lúc lâu sau mới thất vọng nói: "Mày có biết tao tốn bao nhiêu công sức để tìm cho mày một tấm chồng tốt không?"


 


Vẻ mặt Lâm Tuế nghiêm lại, "Con không biết, con thậm chí còn không biết hôm nay cô gọi con về là để đi xem mắt."


 


"Thế thì trách mẹ mày chứ?" Lâm Thủy Nga tức giận nói: "Bà ta không quản mày, dựa vào đâu bắt tao quản? Không ai quản, tao tìm cho mày một tấm chồng để quản mày, còn chê lên chê xuống?"


 


"Ông Vương này tuy lớn tuổi, nhưng người ta có tiền! Mày theo ông ta, sau này cả đời ăn sung mặc sướng hiểu không? Mày đúng là không biết điều!"


 


--


 


Lời tác giả: Không có ý châm chọc mấy bạn răng hô nha! Răng của tui cũng hô!


 


Nữ chính đeo răng giả, loại siêu to khổng lồ ấy! Không giống răng người bình thường!


 


Tui thành thật xin lỗi những bạn nào cảm thấy bị xúc phạm. (Chắp tay.jpg)


Tôi, Streamer Bảng Nhan Sắc, Donate Đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi, Streamer Bảng Nhan Sắc, Donate Đi! Truyện Tôi, Streamer Bảng Nhan Sắc, Donate Đi! Story Chương 158: Đơn giản là đam mê diễn xuất
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...