Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ
Chương 43: Ngoại truyện 2: Tự chương
169@-3. Trên đường đi Bắc Kinh, Tiểu Sở liên tục nhắn tin wechat. Trang Tự dùng điện thoại trả lời mấy email, ngẩng lên thì đúng lúc bắt gặp nụ cười rạng rỡ của cậu ta.
Tiểu Sở phát giác ánh mắt của anh thì lập tức cất điện thoại, căng thẳng giải thích: “Tôi tạm thời không có việc gì làm, nên là…”
“Không sao.”
Tiểu Sở thả lỏng người, hơi ngại ngùng nói: “Bạn gái tôi đang nhắn tin, cô ấy cũng là sinh viên trường A, vẫn chưa tốt nghiệp, đang nói với tôi bữa khuya sẽ ăn món gì.”
Trang Tự gật đầu, Tiểu Sở tưởng qua ải rồi thì lại nghe anh hỏi: “Hà Thịnh còn mở không?”
Hả? Tiểu Sở hơi hoang mang.
Xm ra đã đóng từ lâu. “Cơm trộn sốt của lão Lâm thì sao?”
“Chưa nghe nói.” Tiểu Sở gãi đầu.
“Quán mì thịt bò cổng Bắc?”
“Cái này thì có.” Tiểu Sở vội gật đầu, “Tôi và bạn gái thường tới đó, chỉ là lúc nào cũng phải xếp hàng.”
Thần sắc của sếp có vẻ thất thần, càng gần tới lễ kỷ niệm trường thì tần suất anh thất thần mỗi lúc một nhiều. Tiểu Sở bỗng nhớ đến những lời đồn thời đại học của sếp mà ban nãy bạn gái vừa nhắn tin.
Nghe nói, hồi đó sếp ở trường có rất nhiều nữ sinh yêu thích.
Tiểu Sở làm việc chưa lâu, vẫn còn sự ngây thơ và dũng cảm của sinh viên, lập tức quên luôn sự căng thẳng khi bị sếp bắt quả tang lúc nãy, không kiềm được tò mò mà hỏi: “Trang tổng, hồi đại học có phải có rất nhiều nữ sinh thích anh không?”
Trang Tự dường như rất lạ vì cậu ta hỏi như vậy, ngạc nhiên ngước lên, chạm vào đôi mắt lạnh lùng ấy khiến Tiểu Sở hối hận, toi rồi, câu hỏi này của cậu ta đúng là vượt giới hạn!
Đúng lúc cậu ta đang sầu não thì sếp lại trả lời.
“Không rõ, nhưng…”
Nhưng gì cơ??! Anh đừng dừng lại, Tiểu Sở không dám thúc giục, mắt lại nhìn anh không chớp để lộ sự tò mò cùng cực.
“Lại từng thích một cô bạn.”
“Sau đó thì sao ạ?” Tiểu Sở không do dự hỏi tới. Lần này không phải cậu ta ngốc, mà rõ ràng sếp lúc này có nhu cầu muốn tâm sự mà! Cậu ta không hỏi thì không chuyên nghiệp tí nào.
“Sau đó?”
Ánh mắt sếp hơi lơ đãng, khóe môi hơi cong lên: “Sau đó, cô ấy nói đó là ảo giác của tôi.”
Tiểu Sở vô cùng chấn động.
Tình huống gì đây, sếp tỏ tình bị từ chối? Sao có thể? Hơn nữa đối phương cũng tàn ác quá, từ chối là được rồi, lại còn phủ định hoàn toàn tình cảm của sếp nữa chứ.
Ánh mắt cậu ta nhìn vào gương mặt tuấn tú cực kỳ của sếp, trong lòng không hiểu nổi, đừng nói sếp cậu vô cùng giỏi giang, chỉ riêng nhan sắc này thôi mà cũng có nữ sinh từ chối???
Cậu ta bất giác nhớ lại lịch sử phát triển sự nghiệp như truyền kỳ của sếp, sếp xuất thân bần hàn ai cũng biết, lẽ nào nữ sinh kia từ chối sếp là vì hồi đi học sếp quá nghèo?
Thế thì cũng nông cạn quá rồi.
Tiểu Mã lập tức nhớ đến những câu chuyện thể loại vả mặt – hồi trước em chê tôi nghèo, giờ em đã hối hận chưa v.v… Cậu ta nói với vẻ hậm hực: “Cô ta bây giờ chắc chắn là rất hối hận.”
Cậu ta gần như bị sếp phản bác ngay, “Không đâu, giờ cô ấy rất tốt.”
Hả? Tiểu Sở cảm giác mình nịnh nọt không đúng chỗ rồi, gương mặt có vẻ lúng túng, chột dạ.
Lúc này sếp ngừng lại rồi nói: “Không tốt thì cũng sẽ không hối hận.”
Trong lòng Tiểu Sở một vạn câu hỏi vì sao, tò mò muốn chết. Cô em này là kiểu gì nhỉ, có thể từ chối sếp rồi mà còn khiến sếp phải bảo vệ mình?
Nhưng rõ ràng sếp không định giải đáp thắc mắc đó, nói xong câu này thì hình như mất đi hứng thú trò chuyện, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
Tiểu Sở có phần ngượng ngùng vì nịnh nọt không đúng chỗ, câm miệng quyết định im lặng. Thế nhưng xe chạy một quãng rồi lại nghe sếp nói khẽ: “Là lỗi của tôi, nếu lần này có thể gặp cô ấy, tôi nghĩ tôi nên nói câu xin lỗi với cô ấy.”
Chí ít ngoài cổng Bắc đã bắt đầu tắc đường.
Tiểu Sở thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một lúc, phía trước vẫn không có dấu hiệu thông thoáng.
“Hình như có tai nạn, cũng may chúng ta đi sớm.” Cậu ta đóng cửa, báo cáo với Trang Tự.
Trang Tự gật đầu, đưa cổ tay lên nhìn giờ rồi dặn: “Cậu và tài xế đến trường trước, lát tôi sẽ đi bộ sang.”
Tiểu Sở ngớ người. Họ đã đăng ký xe của họ, có thể lái thẳng vào trong trường. Trường rộng như thế, đến nơi ăn uống cũng không gần.
Không đợi cậu ta nói thêm, Trang Tự đã đẩy cửa bước xuống xe.
Ánh mắt Tiểu Sở bất giác nhìn theo anh, thấy bóng lưng cao gầy của anh xuyên qua làn xe, lại đi thẳng phía trước, cuối cùng dừng lại – trước cửa quán mì thịt bò?
Tiểu Sở dụi mắt, là sao? Nãy giờ là do sếp đói rồi muốn đi ăn mì?
Nhưng cũng hiểu được, còn cách tiệc tối hơn ba giờ đồng hồ, buổi trưa họ chỉ tranh thủ ăn được sandwich.
Nhưng sếp sao lại ăn một mình chứ. Cậu ta cũng đói mà, sao sếp không đưa cậu ta theo???
Tiểu Sở buồn rầu.
Trang Tự đứng trước cửa mấy phút mới đẩy cửa ra, một mùi thơm quen thuộc lập tức ập tới.
Quán mì trông không có gì thay đổi, bàn ghế vẫn là kiểu gỗ như xưa, bức tường có sơn sửa lại qua loa, cũng không khác mấy so với lúc trước. Nhân viên phục vụ cũng là người cũ, chỉ là đẫy đà hơn xưa, tay chân vẫn linh hoạt nhanh nhẹn.
Điều khác biệt hẳn là việc thanh toán trước. Chị thu ngân vẫn nhận ra anh, “Tôi biết cậu, cậu về tham gia lễ kỷ niệm hả?”
“Đúng ạ.”
“Đẹp trai nên tôi nhớ mà, trông cậu có vẻ phát triển rất tốt nhỉ. Đi một mình? Vẫn chưa có bạn gái à?” Bà chị có chút hóng hớt.
“Vậy phải cố gắng lên nhé.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Anh nghiêm túc nói.
Thanh toán xong ở quầy, anh cầm phiếu đi tìm chỗ ngồi.
Có lẽ vì bạn cùng trường hoài cổ cũng đông nên dù đã qua giờ cơm mà trong quán mì vẫn có nhiều thực khách, chỉ có vài bàn là trống.
Ánh mắt Trang Tự nhìn vào một bàn trống.
Thời gian dường như quay ngược trở lại.
Anh nhớ đến cái lần anh và Diệp Dung từ trường đi ra, ngang qua chỗ này, anh bỗng bị kéo vào trong quán mì. Lúc đó tâm tư anh rối bời, vừa như mừng rỡ vì cuối cùng mình đã buông bỏ, vừa bất giác nghĩ rằng, phải làm sao để thuyết phục Diệp Dung đừng nói chuyện này ra trong trường.
Đến khi cô đứng dậy, anh mới nhận ra cô cũng ở đây.
Đó là lần cuối của thời đại học, anh đến quán mì này.
Trước kia anh từng gần như dùng hết sức mình đã chống cự lại thứ tình cảm phản bội ý chí này, nhưng lại làm rất nhiều việc kỳ lạ.
Lúc trả tiền sẽ trả nhiều hơn, thầm mong cô sẽ hỏi tại sao, vậy thì anh có thể thản nhiên nói rằng, đây là thu hoạch của anh khi tham gia thị trường cổ phiếu.
Thị trường cổ phiếu xưa nay không tồn tại kiểu bền vững không thua lỗ, số vốn của anh thậm chí chỉ có hơn ba mươi ngàn, nếu lỗ thì anh phải mất nhiều thời gian hơn để trả hết. Cũng may anh có lời, sự hào hứng và cảm giác thành tựu lúc ấy cho dù sau này anh có thao túng khối tài sản mấy trăm triệu trong thị trường thứ cấp và có được sự giàu có hằng mong muốn, cũng không tài nào so sánh được. Lúc đó rõ ràng anh đã chắc chắn sẽ đi xa, nhưng lại mong mỏi ánh mắt mừng rỡ sùng bái của cô, giống như ở nhà Khương Duệ, khi anh bưng một phần cơm chiên ra khỏi nhà bếp, cô đã nhìn anh giống vậy.
Thật ngông cuồng và tự phụ biết bao Trang Tự, anh từng tự nhủ như vậy.
Chuyện cũ từng hiện về trong một quãng thời gian nào đó ở quá khứ, nhưng có rất nhiều chuyện khi thành công rồi mới có can đảm nhìn rõ, mới có thể vạch trần nó ra.
Anh cũng phải siết chặt tay để chịu đựng sự tự trừng phạt như vậy ngay từ lúc đầu, cho đến khi chỉ còn cười và lắc đầu khi nghĩ đến, đến bây giờ anh gần như không còn nghĩ đến điều đó nữa.
Ánh mắt dừng lại rất lâu ở chiếc bàn trống đó, cuối cùng anh vẫn ngồi ở chỗ khác.
Mì thịt bò lần này cuối cùng cũng không đến nỗi ăn không thấy ngon như lần trước nữa. Hương thơm nước canh hầm sườn đậm đà, sợi mì mềm mại, anh bình thản ăn xong, húp hết một nửa bát canh rồi mới đứng dậy rời đi.
Đường đi đã thông thoáng, dòng xe và người qua lại như mắc cửi, anh nhìn ra ngoài qua cửa kính rồi mở cửa. Ngoài cửa có một cô gái đang gọi điện thoại, quay lưng lại với anh, váy dài tóc dài, mặc áo len màu kem, màu sắc rất dịu mắt.
Anh bình thản định đi lướt qua cô ấy, như đi qua những người đi bộ trên đường mà thôi, nhưng rồi lại nghe thấy giọng cô ấy.
“Anh dừng xe ở đâu rồi vậy?”
Trang Tự bỗng dừng bước.
“Xa thế sao, vậy em đứng chờ anh ở cửa… không vào trước đâu, quán này hơi khuất, em sợ anh tìm không ra nên đứng đây làm bảng chỉ đường cho anh… Hả? Đây mà là sỉ nhục anh á?”
Cô cười, anh không nhìn thấy dáng vẻ ấy nhưng cảm thấy nụ cười đó chắc chắn là rất vui vẻ, hoạt bát, đáng yêu.
“Được rồi được rồi, vậy em vào trong đợi anh, trong vòng mười phút không tới thì anh thừa nhận mình tuổi già mắt kém không biết đường nhé.”
Cô vừa nói vừa cười, quay lưng đi vào trong, chắc do không ngờ rằng có người đứng sau lưng nên bất thần đâm sầm vào anh.
“A…” Cô khẽ kêu lên.
Trang Tự theo phản xạ định đưa tay đỡ lấy, nhưng giây sau đó lại vô cùng kiềm chế mà rụt tay lại.
“Không sao không sao, em đụng vào người ta. Xin lỗi…” Cô vừa giải thích với người bên kia vừa ngước lên như định nói xin lỗi, nhưng khi nhìn rõ là anh thì bỗng im tiếng.
Đã bao năm đã qua. Khi nhìn vào đôi mắt cô, anh biết rằng, về cô, cuối cùng anh đã đến đích rồi.
Thật tốt quá, anh nghĩ, cô không hề kiêng kỵ mà đến đây, cô không hề quan tâm.
Anh không để lại bất cứ vết xước nào trong cuộc sống hạnh phúc của cô.
Anh cảm thấy trong tim mình như có một góc khuất nào đó đã được mở toang, anh cười, nhìn cô rồi nói một tiếng: “Xin lỗi.”
Cô ngẩn người như có vẻ bất ngờ, nhưng lại như đã hiểu. Cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ, nói với anh: “Không sao.”
Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ
Tiểu Sở phát giác ánh mắt của anh thì lập tức cất điện thoại, căng thẳng giải thích: “Tôi tạm thời không có việc gì làm, nên là…”
“Không sao.”
Tiểu Sở thả lỏng người, hơi ngại ngùng nói: “Bạn gái tôi đang nhắn tin, cô ấy cũng là sinh viên trường A, vẫn chưa tốt nghiệp, đang nói với tôi bữa khuya sẽ ăn món gì.”
Trang Tự gật đầu, Tiểu Sở tưởng qua ải rồi thì lại nghe anh hỏi: “Hà Thịnh còn mở không?”
Hả? Tiểu Sở hơi hoang mang.
Xm ra đã đóng từ lâu. “Cơm trộn sốt của lão Lâm thì sao?”
“Chưa nghe nói.” Tiểu Sở gãi đầu.
“Quán mì thịt bò cổng Bắc?”
“Cái này thì có.” Tiểu Sở vội gật đầu, “Tôi và bạn gái thường tới đó, chỉ là lúc nào cũng phải xếp hàng.”
Thần sắc của sếp có vẻ thất thần, càng gần tới lễ kỷ niệm trường thì tần suất anh thất thần mỗi lúc một nhiều. Tiểu Sở bỗng nhớ đến những lời đồn thời đại học của sếp mà ban nãy bạn gái vừa nhắn tin.
Nghe nói, hồi đó sếp ở trường có rất nhiều nữ sinh yêu thích.
Tiểu Sở làm việc chưa lâu, vẫn còn sự ngây thơ và dũng cảm của sinh viên, lập tức quên luôn sự căng thẳng khi bị sếp bắt quả tang lúc nãy, không kiềm được tò mò mà hỏi: “Trang tổng, hồi đại học có phải có rất nhiều nữ sinh thích anh không?”
Trang Tự dường như rất lạ vì cậu ta hỏi như vậy, ngạc nhiên ngước lên, chạm vào đôi mắt lạnh lùng ấy khiến Tiểu Sở hối hận, toi rồi, câu hỏi này của cậu ta đúng là vượt giới hạn!
Đúng lúc cậu ta đang sầu não thì sếp lại trả lời.
“Không rõ, nhưng…”
Nhưng gì cơ??! Anh đừng dừng lại, Tiểu Sở không dám thúc giục, mắt lại nhìn anh không chớp để lộ sự tò mò cùng cực.
“Lại từng thích một cô bạn.”
“Sau đó thì sao ạ?” Tiểu Sở không do dự hỏi tới. Lần này không phải cậu ta ngốc, mà rõ ràng sếp lúc này có nhu cầu muốn tâm sự mà! Cậu ta không hỏi thì không chuyên nghiệp tí nào.
“Sau đó?”
Ánh mắt sếp hơi lơ đãng, khóe môi hơi cong lên: “Sau đó, cô ấy nói đó là ảo giác của tôi.”
Tiểu Sở vô cùng chấn động.
Tình huống gì đây, sếp tỏ tình bị từ chối? Sao có thể? Hơn nữa đối phương cũng tàn ác quá, từ chối là được rồi, lại còn phủ định hoàn toàn tình cảm của sếp nữa chứ.
Ánh mắt cậu ta nhìn vào gương mặt tuấn tú cực kỳ của sếp, trong lòng không hiểu nổi, đừng nói sếp cậu vô cùng giỏi giang, chỉ riêng nhan sắc này thôi mà cũng có nữ sinh từ chối???
Cậu ta bất giác nhớ lại lịch sử phát triển sự nghiệp như truyền kỳ của sếp, sếp xuất thân bần hàn ai cũng biết, lẽ nào nữ sinh kia từ chối sếp là vì hồi đi học sếp quá nghèo?
Thế thì cũng nông cạn quá rồi.
Tiểu Mã lập tức nhớ đến những câu chuyện thể loại vả mặt – hồi trước em chê tôi nghèo, giờ em đã hối hận chưa v.v… Cậu ta nói với vẻ hậm hực: “Cô ta bây giờ chắc chắn là rất hối hận.”
Cậu ta gần như bị sếp phản bác ngay, “Không đâu, giờ cô ấy rất tốt.”
Hả? Tiểu Sở cảm giác mình nịnh nọt không đúng chỗ rồi, gương mặt có vẻ lúng túng, chột dạ.
Lúc này sếp ngừng lại rồi nói: “Không tốt thì cũng sẽ không hối hận.”
Trong lòng Tiểu Sở một vạn câu hỏi vì sao, tò mò muốn chết. Cô em này là kiểu gì nhỉ, có thể từ chối sếp rồi mà còn khiến sếp phải bảo vệ mình?
Nhưng rõ ràng sếp không định giải đáp thắc mắc đó, nói xong câu này thì hình như mất đi hứng thú trò chuyện, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
Tiểu Sở có phần ngượng ngùng vì nịnh nọt không đúng chỗ, câm miệng quyết định im lặng. Thế nhưng xe chạy một quãng rồi lại nghe sếp nói khẽ: “Là lỗi của tôi, nếu lần này có thể gặp cô ấy, tôi nghĩ tôi nên nói câu xin lỗi với cô ấy.”
Chí ít ngoài cổng Bắc đã bắt đầu tắc đường.
Tiểu Sở thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một lúc, phía trước vẫn không có dấu hiệu thông thoáng.
“Hình như có tai nạn, cũng may chúng ta đi sớm.” Cậu ta đóng cửa, báo cáo với Trang Tự.
Trang Tự gật đầu, đưa cổ tay lên nhìn giờ rồi dặn: “Cậu và tài xế đến trường trước, lát tôi sẽ đi bộ sang.”
Tiểu Sở ngớ người. Họ đã đăng ký xe của họ, có thể lái thẳng vào trong trường. Trường rộng như thế, đến nơi ăn uống cũng không gần.
Không đợi cậu ta nói thêm, Trang Tự đã đẩy cửa bước xuống xe.
Ánh mắt Tiểu Sở bất giác nhìn theo anh, thấy bóng lưng cao gầy của anh xuyên qua làn xe, lại đi thẳng phía trước, cuối cùng dừng lại – trước cửa quán mì thịt bò?
Tiểu Sở dụi mắt, là sao? Nãy giờ là do sếp đói rồi muốn đi ăn mì?
Nhưng cũng hiểu được, còn cách tiệc tối hơn ba giờ đồng hồ, buổi trưa họ chỉ tranh thủ ăn được sandwich.
Nhưng sếp sao lại ăn một mình chứ. Cậu ta cũng đói mà, sao sếp không đưa cậu ta theo???
Tiểu Sở buồn rầu.
Trang Tự đứng trước cửa mấy phút mới đẩy cửa ra, một mùi thơm quen thuộc lập tức ập tới.
Quán mì trông không có gì thay đổi, bàn ghế vẫn là kiểu gỗ như xưa, bức tường có sơn sửa lại qua loa, cũng không khác mấy so với lúc trước. Nhân viên phục vụ cũng là người cũ, chỉ là đẫy đà hơn xưa, tay chân vẫn linh hoạt nhanh nhẹn.
Điều khác biệt hẳn là việc thanh toán trước. Chị thu ngân vẫn nhận ra anh, “Tôi biết cậu, cậu về tham gia lễ kỷ niệm hả?”
“Đúng ạ.”
“Đẹp trai nên tôi nhớ mà, trông cậu có vẻ phát triển rất tốt nhỉ. Đi một mình? Vẫn chưa có bạn gái à?” Bà chị có chút hóng hớt.
“Vậy phải cố gắng lên nhé.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Anh nghiêm túc nói.
Thanh toán xong ở quầy, anh cầm phiếu đi tìm chỗ ngồi.
Có lẽ vì bạn cùng trường hoài cổ cũng đông nên dù đã qua giờ cơm mà trong quán mì vẫn có nhiều thực khách, chỉ có vài bàn là trống.
Ánh mắt Trang Tự nhìn vào một bàn trống.
Thời gian dường như quay ngược trở lại.
Anh nhớ đến cái lần anh và Diệp Dung từ trường đi ra, ngang qua chỗ này, anh bỗng bị kéo vào trong quán mì. Lúc đó tâm tư anh rối bời, vừa như mừng rỡ vì cuối cùng mình đã buông bỏ, vừa bất giác nghĩ rằng, phải làm sao để thuyết phục Diệp Dung đừng nói chuyện này ra trong trường.
Đến khi cô đứng dậy, anh mới nhận ra cô cũng ở đây.
Đó là lần cuối của thời đại học, anh đến quán mì này.
Trước kia anh từng gần như dùng hết sức mình đã chống cự lại thứ tình cảm phản bội ý chí này, nhưng lại làm rất nhiều việc kỳ lạ.
Lúc trả tiền sẽ trả nhiều hơn, thầm mong cô sẽ hỏi tại sao, vậy thì anh có thể thản nhiên nói rằng, đây là thu hoạch của anh khi tham gia thị trường cổ phiếu.
Thị trường cổ phiếu xưa nay không tồn tại kiểu bền vững không thua lỗ, số vốn của anh thậm chí chỉ có hơn ba mươi ngàn, nếu lỗ thì anh phải mất nhiều thời gian hơn để trả hết. Cũng may anh có lời, sự hào hứng và cảm giác thành tựu lúc ấy cho dù sau này anh có thao túng khối tài sản mấy trăm triệu trong thị trường thứ cấp và có được sự giàu có hằng mong muốn, cũng không tài nào so sánh được. Lúc đó rõ ràng anh đã chắc chắn sẽ đi xa, nhưng lại mong mỏi ánh mắt mừng rỡ sùng bái của cô, giống như ở nhà Khương Duệ, khi anh bưng một phần cơm chiên ra khỏi nhà bếp, cô đã nhìn anh giống vậy.
Thật ngông cuồng và tự phụ biết bao Trang Tự, anh từng tự nhủ như vậy.
Chuyện cũ từng hiện về trong một quãng thời gian nào đó ở quá khứ, nhưng có rất nhiều chuyện khi thành công rồi mới có can đảm nhìn rõ, mới có thể vạch trần nó ra.
Anh cũng phải siết chặt tay để chịu đựng sự tự trừng phạt như vậy ngay từ lúc đầu, cho đến khi chỉ còn cười và lắc đầu khi nghĩ đến, đến bây giờ anh gần như không còn nghĩ đến điều đó nữa.
Ánh mắt dừng lại rất lâu ở chiếc bàn trống đó, cuối cùng anh vẫn ngồi ở chỗ khác.
Mì thịt bò lần này cuối cùng cũng không đến nỗi ăn không thấy ngon như lần trước nữa. Hương thơm nước canh hầm sườn đậm đà, sợi mì mềm mại, anh bình thản ăn xong, húp hết một nửa bát canh rồi mới đứng dậy rời đi.
Đường đi đã thông thoáng, dòng xe và người qua lại như mắc cửi, anh nhìn ra ngoài qua cửa kính rồi mở cửa. Ngoài cửa có một cô gái đang gọi điện thoại, quay lưng lại với anh, váy dài tóc dài, mặc áo len màu kem, màu sắc rất dịu mắt.
Anh bình thản định đi lướt qua cô ấy, như đi qua những người đi bộ trên đường mà thôi, nhưng rồi lại nghe thấy giọng cô ấy.
“Anh dừng xe ở đâu rồi vậy?”
Trang Tự bỗng dừng bước.
“Xa thế sao, vậy em đứng chờ anh ở cửa… không vào trước đâu, quán này hơi khuất, em sợ anh tìm không ra nên đứng đây làm bảng chỉ đường cho anh… Hả? Đây mà là sỉ nhục anh á?”
Cô cười, anh không nhìn thấy dáng vẻ ấy nhưng cảm thấy nụ cười đó chắc chắn là rất vui vẻ, hoạt bát, đáng yêu.
“Được rồi được rồi, vậy em vào trong đợi anh, trong vòng mười phút không tới thì anh thừa nhận mình tuổi già mắt kém không biết đường nhé.”
Cô vừa nói vừa cười, quay lưng đi vào trong, chắc do không ngờ rằng có người đứng sau lưng nên bất thần đâm sầm vào anh.
“A…” Cô khẽ kêu lên.
Trang Tự theo phản xạ định đưa tay đỡ lấy, nhưng giây sau đó lại vô cùng kiềm chế mà rụt tay lại.
“Không sao không sao, em đụng vào người ta. Xin lỗi…” Cô vừa giải thích với người bên kia vừa ngước lên như định nói xin lỗi, nhưng khi nhìn rõ là anh thì bỗng im tiếng.
Đã bao năm đã qua. Khi nhìn vào đôi mắt cô, anh biết rằng, về cô, cuối cùng anh đã đến đích rồi.
Thật tốt quá, anh nghĩ, cô không hề kiêng kỵ mà đến đây, cô không hề quan tâm.
Anh không để lại bất cứ vết xước nào trong cuộc sống hạnh phúc của cô.
Anh cảm thấy trong tim mình như có một góc khuất nào đó đã được mở toang, anh cười, nhìn cô rồi nói một tiếng: “Xin lỗi.”
Cô ngẩn người như có vẻ bất ngờ, nhưng lại như đã hiểu. Cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ, nói với anh: “Không sao.”
Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ
Đánh giá:
Truyện Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ
Story
Chương 43: Ngoại truyện 2: Tự chương
10.0/10 từ 34 lượt.