Tối Nay Người Sẽ Rời Đi
Chương 29: C29: Hộp nhạc
"Tùng Vũ..." Nước mắt Nam Liệt tràn ra từ mí mắt, theo khoé mắt chảy xuống làm ướt đôi môi Tùng Vũ.
Vị mặn chát nhàn nhạt xuyên qua kẽ răng thấm vào đầu lưỡi, hơi thở của cậu làm cho mặt cô hơi ngứa, trong lòng cũng có một cảm giác lưu luyến kì lạ.
Cô chậm rãi mấp máy môi: "A Liệt, muốn cho tôi hết hy vọng rất dễ, chỉ cần cậu thề cậu không yêu tôi là được."
"Tôi..."
"Nam Liệt, cậu thề cậu không yêu Giang Tùng Vũ, nếu nói dối cả đời này Giang Tùng Vũ sẽ không hạnh phúc."
Cậu mím môi không nói gì.
"Cậu yêu tôi." Ngữ khí của cô rất chắc chắn.
Cậu vẫn như cũ không nói lời nào, Tùng Vũ biết cậu đây là không phủ nhận.
"A Liệt, tuyết rơi rồi!" Cô nhìn bông tuyết bên ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn đô thị chiếu rọi, những bông tuyết bay giữa không trung được chiếu sáng vô cùng rõ ràng, "Vào mùa đông thành phố T cũng rất ít khi có tuyết, đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay. Ở chỗ của chúng ta cũng hiếm khi có tuyết. Tôi nhớ thỉnh thoảng tuyết rơi chúng ta còn hưng phấn nửa ngày. Có một năm tuyết rơi nhiều hơn bình thường một chút, lại còn rất lâu. Tôi còn làm một cặp người tuyết nhỏ trong sân cho cậu, nhớ không?"
"Nhớ, lúc ấy tôi muốn cho vào trong tủ lạnh để bảo quản, chị cười tôi khờ, sợ vừa chiếm nhiều diện tích lại vừa mất vệ sinh nên tôi đã từ bỏ." Cậu ngượng ngùng cười nói, "Lúc đó tôi cũng thật ngốc, chỉ muốn giữ lại một số thứ vô dụng."
"Cậu giữ những thứ đó thật sự vô ích, không bằng làm chút chuyện thiết thực hơn." Cô nhìn cậu đầy ẩn ý, "Ví dụ như..."
Cậu đánh trống lảng: "Chị nghĩ trận tuyến này có tích được không?"
"Nhiệt độ ở thành phố T hơn phân nửa là không thể, nếu thật sự muốn nghịch tuyết thì phải đi về phía Bắc."
"Chị xem, rất nhiều chuyện chính là như vậy, cho chị một chút hy vọng nhưng lại không thể thoả mãn được nguyện vọng của chị."
"Ai nói với cậu nguyện vọng của tôi là làm người tuyết và chơi ném tuyết?" Cô cười thầm, trong lòng có chút đau xót, đúng là một đồ ngốc đơn thuần đáng thương! Cậu cho rằng cô đang muốn một danh phận, một tình yêu đích thực, nhưng nói trắng ra dù sao cũng là chuẩn bị làm vợ của một người sắp chết, tàn phế xấu xí cũng thế, tứ chi khoẻ mạnh cũng được, mục tiêu cuối cùng là trở thành một goá phụ giàu có và hạnh phúc.
Cậu cho rằng mình không thể sống lâu trăm tuổi với cô là một khuyết điểm, nhưng không nghĩ tới điều cô muốn chính là cậu chỉ có thể sống ngắn ngủi, trái tim lại bị cô kiểm soát chặt chẽ.
"Đi dạo dưới tuyết với tôi được không?" Cô nói từng chữ nhẹ nhàng, nét mặt quyến rũ khiến người ta không thể cự tuyệt, "Đúng lúc chúng ta cũng chưa thay quần áo... Đương nhiên nếu bây giờ cậu muốn thay đồ nghỉ ngơi" cô tạm dừng một chút, ánh mắt càng trở nên trực tiếp hơn, "Cũng không phải không được."
"Bên ngoài lạnh lắm, chị mặc quá ít..." Mặt cậu đỏ bừng chỉ nghẹn ra được một câu.
"Nói cũng đúng." Vừa rồi ăn bữa cơm kia cũng không ra khỏi khách sạn nên cô quả thực mặc hơi mỏng. Cô lập tức mở tủ quần áo rồi chọn ra một chiếc áo khoác len dày, lại chọn cho Nam Liệt một chiếc áo khoác kiểu "bạn trai" đặt trên đùi cậu.
"Tôi về phòng thay quần áo." Cậu nói.
"Bỏ đi, cậu đừng nghĩ đến việc trốn." Cô nói, vẻ mặt ranh mãnh nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
"Đây là quần áo nữ, tôi không mặc."
"Bây giờ đang lưu hành áo khoác phong cách bạn trai, trung tính, cậu gầy như vậy chắc chắn mặc được. Đừng có kiếm cớ bỏ đi, tôi bảo Liễu Điền mặc giúp cậu."
Nam Liệt hiển nhiên đã thoả hiệp: "Tôi tự làm được, nhưng chị đấy, lúc mặc quần áo nhớ cẩn thận cánh tay trái, bảo hộ lý của chị ra hỗ trợ đi."
Tùng Vũ gọi Liễu Điền ra khỏi phòng, sau khi thay xong quần áo thì đeo khăn quàng cổ và đội mũ lên.
Cô thấy Nam Liệt cũng đã mặc áo khoác vào, đang chỉnh lại khoá kéo của áo khoác, kẹt vài lần vẫn chưa kéo lên được không khỏi thờ dài.
Tay cậu luôn gặp khó khăn trong việc thực hiện các động tác khéo léo, Liễu Điền thấy thế thấp giọng hỏi có cần đi lên giúp không, cô nói: "Không vội, chờ một chút.". Chương ⅿới nhấ ại [ r ùⅿruệnn ]
Nam Liệt cuối cùng cũng kéo được khoá áo, ngẩng đầu lên thấy Tùng Vũ đang nhìn mình, biểu tình có chút xấu hổ.
"Chị chờ lâu rồi à?"
"Không có, tôi cũng vừa mới thay xong." Cô thấy quần áo cậu cũng mỏng manh, bảo Liễu Điền tìm một cái chăn mỏng đắp lên cho cậu, đồng thời kéo mũ áo khoác của cậu lên, "Đi thôi!"
"Đi đâu?" Nhìn cậu có chút mờ mịt, lại có chút bối rối.
Tùng Vũ cũng không trách cậu như vậy, dù sao cậu cũng không hay đi ra ngoài, lại còn đang ở nước ngoài. Hai người ngồi xe lăn đi dạo phố vào ban đêm, trong lòng cảm thấy không chắc chắn cũng là phản ứng bình thường.
Cô kiên nhẫn nói: "Yên tâm, chúng ta sẽ không đi xa đâu, chỉ loanh quanh gần khách sạn thôi, nhiều nhất nửa tiếng sẽ trở về."
Nam Liệt không nói thêm gì nữa, theo cô ra khỏi cửa.
Đường dốc dành cho người khuyết tật của khách sạn rất phù hợp với xe lăn, hai người bọ họ đều ngồi xe lăn điện nên ra vào càng dễ dàng không tốn sức.
Giờ đang là mùa đông, tuyết lại rơi, không khí thành phố T về đêm trở nên lạnh lẽo.
"Trường của tôi không xa lắm, cậu có muốn đi xem không?"
Cậu lắc đầu: "Không được, lỡ như gặp người quen thì không tốt."
"Đã mấy giờ rồi? Làm gì trùng hợp như vậy?" Nói xong cô lại cảm thấy phản ứng trực giác của mình không đúng lắm, vội nói, "Cho dù đụng phải cũng không sao cả."
"Sắp Giáng sinh rồi, tôi mua quà trước cho chị nhé." Cậu nói, "Đèn giao thông bên kia nhìn tương đối náo nhiệt. Trên đường từ sân bay đến khách sạn tôi thấy rất nhiều cửa hàng, chúng ta đến đó được không?"
"Được thôi." Cô vui vẻ đáp lại.
Trong số những người qua đường đến rồi đi, có người vội vội vàng vàng, có người chú ý đến tuyết đầu mùa năm nay, và có không ít những cặp đôi sóng vai dựa sát vào nhau âu yếm hạnh phúc.
Trong lòng Tùng Vũ cũng có cảm giác phập phồng, ngoài chua xót còn có một chút khát khao không thể nói rõ. Cô nhìn thoáng qua Nam Liệt ngồi trên xe lăn bên cạnh, đúng lúc cậu cũng nhìn về phía cô.
Như thể có chủ đích, cậu giảm tốc độ để chiếc xe lăn của mình cách cô nửa người.
Cô dứt khoát dừng lại: "Sao lại cố tình đi chậm lại?"
"Nếu hai chiếc xe lăn của chúng ta đi song song sẽ chắn hết đường, sẽ bị người ta ghét bỏ."
Cô không phục nói: "Chưa thấy qua các cặp đôi tay trong tay đi dạo à? Chúng ta còn chưa nắm tay đâu, chỉ vì cơ thể cần sự trợ giúp của dụng cụ để di chuyển mà trở thành lý do bị người ta chán ghét à?"
Nam Liệt nói: "Phải, sẽ bị ghét bỏ."
"Vậy tôi cũng chán ghét bọn họ." Tùng Vũ nói, "Thế giới này đối với cậu rất tốt sao? Cậu quan tâm đến những người không liên quan đó làm gì? Người khác chán ghét cậu cậu cũng không biết ghét lại à?"
"Như vậy quá mệt mỏi." Cậu nói, "Lúc còn nhỏ có lẽ tôi cũng đã trải qua giai đoạn toàn thân đầy gai, càng lớn càng phát hiện đối kháng với thế giới cũng là một chuyện rất phí tinh lực, tôi cũng càng ngày càng không còn sức để chiến đấu nữa."
Cô ngơ ngẩn nhìn cậu: Từng bông tuyết rơi trên đỉnh đầu và bả vai cậu, cậu hơi ngẩng đầu lên, mặt mày ẩn giấu vẻ buồn bã, sống mũi tuấn tú thẳng tắp, môi mỏng khẽ nhếch, chăn mỏng che đi đôi chân dị dạng của cậu, áo lông vũ ro rộng cũng làm xương bả vai, cổ tay và các khớp xương nhìn không có gì khác thường. Cậu ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt suy yếu, khí chất lại không hề uể oải, giống như một hoàng tử u buồn đến từ thế giới khác.
"Hộp nhạc?" Sau khi Nam Liệt bước vào cửa hàng chuyên bán hộp nhạc có chút ngoài ý muốn, "Chị thích hộp nhạc?"
"Ừ, mấy lần tôi đi ngang qua đây đều xấu hổ không dám vào."
"Vì sao?"
"Tôi không nói rõ được, chỉ là cảm thấy cái này không hợp để tự mình mua."
Nam Liệt buồn bã nói: "Sao chị không bảo người khác mua cho?" Vẻ mặt và ngữ khí của cậu đều có chút khó hiểu.
Tùng Vũ nhìn cậu một cái, nghe ra cậu đang nói đến bạn trai cô từng hẹn hò trước đây, không tức giận mà cười nói: "Ôi, cậu vẫn còn tính sổ với tôi! Tôi đã cho qua rồi, sao cậu còn chưa thể bỏ qua?"
Nam Liệt nói: "Tôi nói rồi, cho dù chị quen một trăm người bạn trai tôi cũng sẽ không tức giận."
"Đúng vậy, cậu không tức giận, nhưng mà..." Nhân lúc nhân viên cửa hàng đi lấy hộp nhạc mà cô muốn xem cô duỗi tay chọc vào tim cậu, "Nơi này chính là ghen tị! Đúng không? Cho dù cậu không thừa nhận mình là bạn trai của tôi nhưng trong lòng vẫn tức giận muốn chết, giận vì tôi ở bên người đàn ông khác, giận vì tôi đã không chọn cậu."
"Không chọn mới tốt." Trong tình thế cấp bách cậu bất giác lớn tiếng hơn một chút khiến nhân viên cửa hàng tưởng có chuyện gì không ổn ngừng tay nhìn cậu một cái.
"Rất xin lỗi." Tùng Vũ xua tay với nhân viên cửa hàng, hạ giọng quay đầu nói với Nam Liệt, "Lần này tôi chọn cậu."
"Chị cầm thẻ đi, tôi về khách sạn đây." Tay cậu đã nắm lấy điều khiển xe lăn.
"Ai nói muốn tặng quà cho tôi, không có thành ý như vậy à?" Giọng nói của cô không cho từ chối.
Nhân viên cửa hàng đã đem hai hộp nhạc Tùng Vũ chọn ra đặt trước mặt họ, thấy xe lăn của bọn họ hướng ra ngoài, sắc mặt có chút do dự, dường như không biết có nên giới thiệu chi tiết về sản phẩm hay không, thận trọng hỏi: "A, rất xin lỗi, xin hỏi ngài có muốn biết thêm về hai chiếc hộp nhạc này không?"
"Ừ, giới thiệu cho tôi đi." Tùng Vũ lại đổi giọng nhẹ nhàng nói với Nam Liệt, "Nếu bây giờ cậu đi ra ngoài tôi sẽ mất mặt lắm. Người ta nhất định sẽ cho rằng tôi bị đá. Hơn nữa cậu đi trước, cậu muốn tôi về khách sạn một mình với cánh tay bó bột và cái chân bị gãy à? Cậu yên tâm sao?"
"Cho dù tôi đi cùng cũng không tăng thêm cảm giác an toàn đâu." Ngoài miệng nói như vậy nhưng Nam Liệt vẫn quay xe lăn lại cùng cô nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu.
Nam Liệt không hiểu tiếng nước J, mà nhân viên cửa hàng tuy nói tiếng Anh nhưng khẩu âm rất nặng. Tùng Vũ nghe xong nhíu mày, nghĩ chắc hẳn Nam Liệt cũng nghe rất khó khăn.
Tùng Vũ không quan tâm đến các thuật ngữ liên quan đến công nghệ kỹ thuật của những cái hộp nhạc này, nhưng sau khi nhân viên cửa hàng trình diễn âm nhạc của hộp nhạc, Tùng Vũ lập tức quyết định mua nó.
Đây là một chiếc hộp nhạc Sankyo tinh xảo, bên ngoài là gỗ hồ đài mài giũa thật sự rất tinh tế, thiết kế giống như một chiếc mâm đĩa than. Phần "đĩa than" có thể tháo ra, khi đặt "đĩa than" lên bộ chuyển động, sau khi ấn vào phần "kim máy hát", hộp nhạc sẽ mở một bài đồng dao Giáng sinh với giai điệu nhẹ nhàng nghe rất êm tai.
"Frosty the snowman*" Tùng Vũ nói, "Cậu không cảm thấy bài hát này rất hợp với dịp này sao? Chính là nó, mua cho tôi đi."
*Frosty the snowman: Người tuyết băng giá
"Còn một cái nữa, chị không nghe à? Thật ra trong cửa hàng còn rất nhiều, tôi vừa nhìn thấy một cái tốt hơn..."
Cô lắc đầu: "Tôi chọn xong rồi, không muốn đổi đi đổi lại nữa."
Nam Liệt cũng không khuyên cô xem thêm nữa mà bảo nhân viên cửa hàng đóng gói hộp nhạc, thanh toán hoá đơn rồi dùng một tay bảo vệ hộp quà trên đùi.
Đến ngã tư trở về khách sạn, Tùng Vũ nhìn tư thế cậu lúng túng lại khẩn trương cẩn thận che chở hộp quà, mỉm cười ấm áp:
"Mặc dù đêm nay không thể đắp người tuyết nhưng cậu đã tặng tôi người tuyết băng giá, sau này lúc tôi mất ngủ có thể bật bài hát này lên nghe."
Nam Liệt nói: "Nó không thể so với thật sự bầu bạn được, chỉ là một bài hát thôi, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, chị sẽ sớm thấy nhàm chán."
Đèn xanh sáng lên, Tùng Vũ sửng sốt hai giây, suy nghĩ rồi đuổi theo xe lăn của cậu cười suốt cả đường: "A Liệt, cậu thật nhỏ mọn!"
Hai người băng qua đường lớn, cậu đột nhiên quay người lại, nhìn cô chằm chằm nói: "Tùng Vũ, tôi rất quá đáng! Sao tôi có thể không nói đạo lý như vậy..."
"Thích chính là không nói đạo lý nha." Giờ phút này cô thật sự cảm thấy cậu ngây thơ đến đáng yêu, "Thừa nhận rồi?"
Cậu gật đầu: "Tôi chính là ghen tị với anh ta! Ghen ghét anh ta khoẻ mạnh, ghen ghét anh ta đã từng có được chị! Tôi còn không dám nghĩ đến những ngày tháng đó... Anh ta dựa vào cái gì! Anh ta dựa vào cái gì! Không... Anh ấy so với tôi có tư cách hơn... Ai cũng đều có tư cách hơn tôi..."
"Được rồi, tư cách của anh ta đã sớm bị tôi huỷ bỏ!" Tùng Vũ lấy hộp nhạc từ trên đùi cậu xuống, ánh mắt nghiêm nghị nói, "Tôi hỏi cậu, từ giờ có muốn tôi huỷ tư cách của những người khác không? Nếu câu trả lời của cậu là có, từ giờ trở đi cậu sẽ có được tôi."
______
Tác giả có lời muốn nói:
Âm nhạc trong hộp nhạc ấm chỉ kết cục.
Tối Nay Người Sẽ Rời Đi