Tôi Muốn Anh Cười
Chương 87: Bị bắt cóc
Tia sét chạy nhảy qua những đám mây đen kịt, từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống mặt đất khô ran phủ đầy cát và cành cây khô, dần trút ào xuống ầm ầm. Va đập trên những tán cây, gió mạnh làm lung lay cành cây yếu thế. Khu rừng trong phút chốc tối đen, nhiệt độ thấp trở nên lạnh lẽo.
Có hai gã đàn ông tay cầm ô che đang dáo giác xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Một tên lên tiếng: “Kỳ lạ, vừa nãy tao nghe rõ ràng có tiếng kẻ nào đó la lên, vậy mà lẩn quẩn nãy giờ không thấy con vịt nào”.
“Chắc mày nghe lầm rồi, không có đứa điên nào tự dưng chạy vào rừng rồi la làng cả”.
“Ừ, chắc vậy… Mà khi nãy nói đến đâu rồi nhỉ…? À phải rồi, theo tao nghe lại rằng trong một tháng sắp tới chủ tịch Lee sẽ mang quân qua gây chiến tranh với chủ tịch Du đấy. Mấy con gián phản bội Ngũ Hoa Xà sẽ bị chủ tịch Du tiễn vào nhà lao với chủ bọn nó”.
“Ha, lũ Ngũ Hoa Xà ngu ngốc, bị lợi dụng mà không hay. Hai cái tên đội phó của bên đó là họ Lý và họ Lê nhỉ? Tao muốn coi cái vẻ mặt vênh váo của tụi nó đến khi biết sự thật chính mình là mồi nhử, thì tao sẽ cười thật hả hê và phun nước bọt vào mặt chúng. Bày đặt ngày thường bố láo tỏ vẻ ta đây”.
“Ha ha, ý tưởng không tồi”.
Hai kẻ này là thành viên của tổ chức Cửa Trắng, đang trong giờ tuần tra mà lười biếng tán gẫu. Thiếu bao nhiêu chuyện không nói mà lại tán mấy chuyện của chủ nhân mình, vậy mà lại là bí mật của Lee Yong và những kế hoạch sắp tới của hắn ta.
Đến khi bọn chúng định rời đi qua khu khác kiểm tra thì một tên chợt nói mắc toilet muốn đi vệ sinh, vậy là gã liền đi sâu bên trong, chọn gốc cây nào đẹp mắt để xả cho thỏa mái, thỏa mãn sở thích điên rồ. Một cái cây to, thân cây không sần sùi như những cái cây khác quanh đây. Gã xả trong tâm trạng liền sướng phơi phới.
“Đệt, cái thứ nước gì đây?!”.
Gã đàn ông giật nãy mình vì giọng nói phát ra từ cái cây, nhanh chống kéo dây kéo quần trong khi chưa trút nước xong. Gã tức giận rút súng ra: “Là kẻ nào?!”.
Du Thành Nghĩa một thân ước sũng nhấc cái chân trẹo bước ra khỏi sau gốc cây. Vừa nãy gã đàn ông đi xả thì nước lại văng trúng anh, cứ ngỡ nó là nước mưa bắn lên, ai mà ngờ lại có mùi kỳ lạ đến phát tởm: “Mẹ nó! Mày mù à?! Lại dám đem thứ nước bẩn thỉu đó tưới lên người tao!”.
Cái chân bị thương của Du Thành Nghĩa không thể làm gì gã, gã nhếch mép đắc ý liền tung nắm đấm vào anh. Du Thành Nghĩa bất ngờ, kịp thời né đi. Vì cái chân phế nên đã ngã phịch xuống đất, nước mưa cùng bùn đất dính ướt cả người tạo nên bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
“Ê cái con chuột này, từ nãy đến giờ mày lẩn quẩn ở đây chắc đã nghe được những gì bọn tao nói rồi hả?”. Gã nắm tóc Du Thành Nghĩa giật ngược lên đối mắt với gã.
Chân phế không có nghĩa là tay phế, Du Thành Nghĩa lạnh lùng trừng gã, vung tay quyền thẳng vào cái mặt đang khinh thường đến méo xệch té xuống đống bùn. Cây dù rơi ra, đem cả người áo sơ mi trắng vùi trong vũng xình lầy, bây giờ gã trông còn lôi thôi bẩn thỉu hơn là Du Thành Nghĩa.
“Mẹ nó!”. Gã nổ súng loạn xạ trong cơn thịnh nộ, không hề trúng vào mục tiêu.
Gã còn lại đang nghĩ sao bạn mình đi giải quyết nỗi buồn quá lâu nên đi vào trong xem tình hình, bỗng nghe thấy tiếng súng nổ, gã tức tốc chạy đến xem tình hình.
“Mau đến tiếp tao trói thằng khốn này lại!”.
Du Thành Nghĩa đang đối kháng với gã đàn ông trên đất, anh bị gã nhận đầu khóa tay. Một tên đã đủ, giờ có thêm một tên nữa thành hai. Với cái chân bị thương và một số thương tích trên người mình, Du Thành Nghĩa dần mất sức chống đối. Hai tay, hai chân liền bị cột lại, miệng bị nhét miếng vải bẩn vô cùng buồn nôn.
Sau đó cảm thấy đầu mình choáng váng, đến khi nhận ra bị bọn chúng đập đầu thì đã muộn.
Đến khi mở mắt ra lần nữa thì thấy bên cạnh mình có vài cái xác khô quắp, Du Thành Nghĩa giật nảy mình liền tỉnh táo ngay lập tức. Nhưng khi nhìn lại thì đó là mấy người sống chứ không phải xác chết, có lẽ do bị bỏ đói nhiều tuần nên họ ốm tông ốm teo, gầy gò như khúc củi khô. Bọn họ bị trói chặt tay chân, nên không thể thoát khỏi đây mà chờ ngày chết vì đói.
Du Thành Nghĩa thử cử động tay chân mới phát hiện mình đã bị trói bằng dây thừng chặt đến phát đau. Cũng may bọn chúng đã ném nùi giẻ bẩn ra khỏi miệng, nếu không chắc tức đến phát nôn mà chết.
Chỗ này là một căn phòng trống âm u, màn mưa càng khiến nơi này trở nên u ám. Chỉ có mỗi bóng đèn sợi đốt trên đỉnh đầu mờ nhạt miễn cưỡng soi được một chút ánh sáng nhem nhuốc. Bình tĩnh quan sát xung quanh, cánh cửa ở ngay trước mặt đã bị khóa, ở trong căn phòng này chỉ có cửa sổ là lối thoát duy nhất. Phía sau cái rèm trắng ngà bay phất phới sẽ là cánh cửa sổ mở toang.
Phải nhanh chống thoát ra khỏi đây, nếu không chính mình cũng sẽ biến thành cái xác khô biết thở như mấy người bị nhốt ở đây.
Du Thành Nghĩa lếch đến bên cửa sổ, lần mò vách tường đứng dậy. Hai chân bị trói nên khó đứng vững. Anh chui người vào sau tấm màn để nhìn ra bên ngoài, niềm tin sôi sục chảy trong người trong phút chốc dập nát hi vọng.
Nơi này vậy mà lại sát vách đá, phía dưới là dòng biển cuộn trào theo cơn mưa đang đánh ập lên vách đá, để lại bọt nước trắng dã. Vài vụn đá bị gió cuốn đến rơi rải xuống không hồi âm lại.
Du Thành Nghĩa đổ mồ hôi lạnh, anh thở dài trượt ngồi xuống đất. Cơ hội trốn thoát đã tắt, như ngọn lửa cháy bùng bị nước lạnh tạt đến nguội lạnh. Nếu nhảy từ đây xuống dưới không rơi xuống biển ngay mà bị va đập vào những tảng đá lớn cũng chấn thương đến tử vong rồi thành mồi cho cá mập.
Siết chặt nắm đấm, hít sâu rồi chậm rãi thở ra. Nỗi sợ hãi trong tình huống này đáng lẽ phải bộc phát, nhưng không hiểu vì sao bây giờ Du Thành Nghĩa thấy nó thật bình thường, chẳng có gì phải run sợ với bọn bắt cóc, buôn người này.
Anh là ai chứ? Chính là Du Thành Nghĩa, đại thiếu gia của Ngũ Hoa Xà. Việc gì phải sợ hãi dưới chân bọn chuột cống chứ.
Việc bây giờ cần làm là bình tĩnh, tìm vật cắt bỏ dây thừng rồi ở yên xem bọn chúng muốn làm gì.
…
Hai kẻ vừa nãy bắt nhốt Du Thành Nghĩa đang bẩm báo với chỉ huy của bọn chúng. Người chỉ huy này không ai khác là Lý Văn Sâm. Hắn đang hút thuốc xem báo cáo, đóng hồ sơ báo cáo lại, hắn tựa lưng ra ghế, chân gác lên bàn, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Chuyện gì?”.
Dáng vẻ này thật làm người ta cay mắt, hai tên thuộc hạ trực thuộc của Cửa Trắng phải theo chân kẻ phản quân Ngũ Hoa Xà này vô cùng chướng mắt hắn. Nhưng chúng không dám làm gì hắn, bởi vì đang theo mệnh lệnh của Lee Yong. Đành phải giả vờ ngoan ngoãn chấp thuận nghe theo.
Một tên báo cáo: “Đội trưởng, bọn tôi vô tình bắt được một tên khả nghi, theo tôi thấy nó đã nghe hết toàn bộ câu chuyện mà bọn tôi đang nói về kế hoạch của chúng ta”.
Nếu là một tên thường dân ở đây vô tình đi vào rừng thì không đáng để Lý Văn Sâm chú tâm: “Đáng nghi thế nào?”.
Hỏi thừa, nếu muốn biết tự đi mà xem! Ngoài mặt nói: “Nhìn mặt của tên này trông hơi quen mắt, giống như đã gặp nhau ở đâu đó rồi. Hình như mặt nó khá giống với đứa cháu trai của chủ tịch Du mà chúng ta bắt lúc trước. Có điều thằng nhóc này tóc đen, mắt đen”.
Lý Văn Sâm nhíu mày: “Cậu nói lại lần nữa xem nào”.
Điếc hả! Ngoài mặt chịu đựng: “Đội trưởng, thằng nhóc tôi nói có phần giống với cháu trai của chủ tịch Du”.
Lý Văn Sâm sầm mặt đột ngột đập bàn đứng lên làm hai tên thuộc hạ giật mình: “Mau dẫn tôi đi gặp cậu ta ngay!”.
“Vâng!”.
Không lý nào con trai của chủ tịch Du lại lẩn quẩn ở nơi hiu quạnh này để rồi bị bọn ngu xuẩn bắt đi. Một thiếu niên trầm tính chỉ lo chăm học, ngoài ra không long bong hứng thú đi bất cứ nơi nào ngoài trường học. Nghĩ thế nào Lý Văn Sâm vẫn rất lo đó là Du Thành Nghĩa, nếu con trai của chủ tịch Du có mệnh hệ gì thì ông điều tra sẽ biết hắn nằm trong số kẻ đã hại chết con trai ông, ngoài ra còn mác cái tội danh phản bội tổ chức.
Đứng trước cửa phòng nơi giam giữ đại thiếu gia, Lý Văn Sâm cho hai tên canh gác và thuộc hạ của mình lui xuống. Không thể để bọn chúng biết được kẻ bị nhốt bên trong là Du thiếu gia nhà hắn.
Sấm sét đùng đoàng xé tan màn trời ngoài ô cửa sổ dạ xuống dưới đất cái bóng của tấm màn tung bay. Lý Văn Sâm mở cửa đi vào, hắn cau mày.
Trong phòng ngoài mấy cái xác khô biết thở ra thì không có bóng người nào. Thấy gió thổi tung tấm màn trắng phấp phới, một suy đoán chắc như thép lập tức vụt nhanh qua đầu. Hắn nhanh chống đi đến giật màn ra ngó xuống bên dưới. Nước mưa lập tức tát xói xả vào mặt, ngoài vách đá đầy hiểm trở ra hoàn toàn không có thứ gì.
Chẳng lẽ đã rơi xuống biển?
Lý Văn Sâm vừa suy nghĩ thì nghe thấy đằng sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, vừa quay đầu lại thì bất ngờ bị một thứ sắc nhọn lóe ánh sáng kim loại lạnh lẽo thình lình chỉa thẳng vào mặt.
Hắn trợn mắt nhìn người trước mặt: “Du thiếu?!”.
Trong lúc bọn bắt cóc bỏ đi, Du Thành Nghĩa đã cố gắng lấy dao bấm nhỏ trong túi quần ra, tuy khó khăn trong việc cắt dây thừng nhưng nhờ vào một chút may mắn còn sót lại trong người thì anh đã dễ dàng tự do hai tay, hai chân.
Đúng là bọn ngu ngốc, nếu đã bắt cóc người khác thì nên lục lọi trong người của con tin xem có vũ khí hay vật phòng thân không mới phải.
Tuy cái chân bị trẹo đến sưng tím vô cùng đau đớn nhưng Du Thành Nghĩa vẫn nhịn đau để đe dọa kẻ trước mặt, rồi tìm đường trốn từ hắn.
Du Thành Nghĩa ép Lý Văn Sâm trên bệ cửa sổ, dao kề cổ hắn mà lạnh lùng nói: “Anh biết tôi sao? Quả nhiên các người nhắm vào thiếu gia của Ngũ Hoa Xà đều có mục đích”. Anh trừng hắn nhích dao lên, cứa lên da cổ, một ít máu rỉ ra: “Gương mặt của anh trông rất quen, tôi nhớ không nhầm là người của tổ chức Ngũ Hoa Xà. Nói mau tên phản bội kia! Rốt cuộc các người có ý đồ gì?! Không nói tôi liền cắt cổ anh đấy!”.
Trước sự đe dọa của Du Thành Nghĩa, Lý Văn Sâm kinh ngạc. Một thiếu gia ít nói lúc nào cũng một mình như một tên tự kỷ đến mức tưởng rằng rất yếu đuối, không có bản lĩnh cầm dao cầm súng dọa nạt người khác. Đúng là không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đoán con người thật bên trong người ta mà.
Du Thành Nghĩa ở trước mặt như trở thành một người khác vậy, ánh mắt đầy tia hàn khí này rất giống với Du Hữu Độ những khi tức giận. Quả là cha nào con nấy, không sai lệch đi đâu.
Có vẻ Du thiếu không thường xuyên vào tổng bộ nên không nhớ rõ mặt mũi của những lãnh đạo cấp cao trong tổ chức, hay là những thành viên thân cận của chủ tịch Du. Cho nên sẽ không nhớ được đội phó của Ngũ Bang Lý Văn Sâm.
Lý Văn Sâm cười nhạt nắm lấy bàn tay đang kề dao kia liền hất Du Thành Nghĩa ra, hắn thoát được tử khí chém đầu: “Du thiếu, cậu bình tĩnh trước đi, cậu có biết nơi này là đâu không?”.
Không nên kích động, Du Thành Nghĩa siết chặt dao trong tay phòng hờ kẻ trước mặt dở trò. Anh bình tĩnh, nét mặt hiện rõ câu trả lời “Không biết”.
Lý Văn Sâm bước đến gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định: “Tôi không biết cậu đã làm gì để bị lũ chuột kia bắt được, tốt nhất khi chúng ta nói chuyện xong thì cậu nhanh chống rời khỏi đây và không hé ra nửa câu nào về những chuyện vừa xảy ra”.
“Anh đang ra lệnh cho tôi đấy à?”.
Lý Văn Sâm bất ngờ với thái độ kiêu ngạo của Du Thành Nghĩa: “Không, tôi nào dám ra lệnh hay hăm dọa thiếu gia chứ”. Hắn nói: “Tôi là Lý Văn Sâm, đội phó của Ngũ Bang”.
Du Thành Nghĩa cười lạnh: “Hôm nay quả thực xảy ra nhiều chuyện trùng hợp nhỉ? Lúc sáng thì gặp đội phó của Tứ Bang, bây giờ thì gặp đội phó của Ngũ Bang. Rốt cuộc các người định giở trò gì?”.
Bước đến, Lý Văn Sâm cầm lấy tay đang cầm dao của Du Thành Nghĩa, nhẹ nhàng hạ nó xuống. Hắn thì thầm bên tai anh: “Để tôi kể cho cậu nghe một bí mật, tôi hi vọng cậu sẽ giữ kín chuyện này. Tất cả đều vì tổ chức của chúng ta và chủ tịch Du”.
Không đánh cược vào ván bài sinh mệnh này, Lý Văn Sâm đã nắm chắc thành công tròn phần trăm rồi. Nếu Du Thành Nghĩa có hé miệng tâu với chủ tịch Du đi chăng nữa thì chuyện này đều có lợi cho Ngũ Hoa Xà, vì đã biết được kế hoạch ám sát và xâm chiếm của Lee Yong.
Còn nếu bị Lee Yong phát hiện thì…? Làm gì có chuyện hắn ta sẽ phát hiện ra chứ. Trong mắt Lý Văn Sâm, Lee Yong cũng chỉ là tên đầu heo mang sừng bò có cái thân người di động. Đều bị hắn và Lê Hòa Lỗ âm thầm toan tính phía sau.
Mục đích của hắn và Lê Hòa Lỗ là gì khi phải giả vờ âm thầm là kẻ phản bội đi sang đầu quân cho địch? Đương nhiên vì muốn lấy lòng tin của chủ tịch Du và được thăng chức rồi.
Nếu thành công, chiến lợi của bọn hắn là mỗi người được lên chức đội trưởng, đá văng hai tên đội trưởng hiện tại lên tấm thớt tử hình.
Thật ra Lý Văn Sâm và Lê Hòa Lỗ vốn dĩ ở dưới trướng hai tên đội trưởng trí tuệ thấp, làm ăn chơi bẩn. Bọn chúng mới là kẻ phản bội Ngũ Hoa Xà, đi theo Lee Yong cung cấp thông tin của tổ chức mình và bán đứng chủ tịch Du.
Hai đội phó đáng tin cậy của bọn chúng thì không phải thế. Lý Văn Sâm và Lê Hòa Lỗ chỉ diễn kịch giả vờ chèo chung thuyền thôi. Rất nhanh thuyền sẽ bị sóng vồ cho lật ngửa, cho nên bọn hắn nhanh chống quay về đất liền chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?
Lý Văn Sâm tự tin mình sẽ chiến thắng.
…
Buổi chiều chạng vạng như màn đêm u uất sau cơn mưa dần sập tối, trời đã tạnh nhưng mây đen không tản đi đã che lắp ánh trăng rực rỡ, cứ như sẽ chờ cơ hội trút ầm xuống một trận sóng to gió lớn.
Ryan dầm mưa cả buổi chiều để tìm Du Thành Nghĩa trong tận rừng sâu, vô vọng nên đang quay trở lại xe. Anh ta không thể báo cáo chuyện này với chủ tịch Du được, ông không những truy cứu mà ngược lại trách móc xử lí con trai mình một trận giáo huấn. Cách tốt nhất cho Du thiếu của anh ta là tự mình điều người đi tìm.
Sau cơn mưa, đường rừng dễ di chuyển và dễ dàng nhìn rõ vạn vật xung quanh. Có thể trong màn mưa trắng xóa cùng khu rừng u tối anh ta đã bỏ lỡ Du Thành Nghĩa vì không nhìn thấy anh.
Đèn pin dự phòng soi đường trở về xe, đang đi ánh mắt vô tình nhìn xuống dưới chân thì phát hiện một chiếc điện thoại do ai đó đánh rơi. Ryan nhặt lên, nhìn kiểu dáng, ốp lưng và hình nền điện thoại anh ta liền nhận ra đây là điện thoại của Du Thành Nghĩa.
Nó bị đánh rơi ở đây, không chừng chủ nhân của nó cũng ở quanh đây.
Ryan rọi đèn gọi Du Thành Nghĩa xung quanh khu vực tìm thấy điện thooại, nhưng không có hồi âm.
Bỗng nghe thấy tiếng loạt soạt trong bụi cây, tưởng đó là Du Thành Nghĩa, anh ta vui mừng quay lại.
“Mày là thằng nào?!”.
Không phải Du thiếu nhà anh ta, nhìn qua trang phục của ba kẻ này anh ta liền nhận ra: “Người của tổ chức Cửa Trắng?”.
Ba tên nhìn nhau khi thấy kẻ trước mặt biết mình là người của ai, bọn chúng không nói nhiều liền rút dao găm ra lập tức lao lên.
Trong tay Ryan chỉ có đèn pin, anh ta né đòn dao rất giỏi. Bọn người này chỉ là thuộc hạ thuộc dạng tôm tép, bọn chúng rất hay lơ đãng. Ryan chỉ dùng mỗi cước và chui đèn pen xử lý từng thằng một.
Chỉ làm bọn chúng bị thương nhẹ, nhưng đặc biệt là chúng sẽ bị phân tâm. Thời cơ đó, anh ta xuất hiện sau lưng một tên giật lấy con dao trên tay gã. Lập tức cho mỗi thằng ăn một nhát dao ngay cánh tay và chân. Bọn chúng liền ngã xuống đất đau đớn, mất máu mà ngất đi.
Bọn này không có đeo huy hiệu của Cửa Trắng, chứng tỏ chỉ là mấy tên lính tuần linh tinh. Cũng có thể do ở khu vực của Ngũ Hoa Xà nên chúng mới không lộ liễu để lộ thân phận.
Du Thành Nghĩa đã bị bọn này bắt, hang ổ của chúng chỉ ở quanh đây thôi.
Định đánh thức một tên để gã dẫn vào nơi của bọn chúng thì bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên. Không phải điện thoại anh ta mà là điện thoại của Du Thành Nghĩa.
Danh bạ hiển thị người gọi đến là Phong Tình.
Ryan: “…”.
Có lẽ giờ này bữa tiệc của quảng trường khách sạn New Life đang diễn ra.
Tôi Muốn Anh Cười
Có hai gã đàn ông tay cầm ô che đang dáo giác xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Một tên lên tiếng: “Kỳ lạ, vừa nãy tao nghe rõ ràng có tiếng kẻ nào đó la lên, vậy mà lẩn quẩn nãy giờ không thấy con vịt nào”.
“Chắc mày nghe lầm rồi, không có đứa điên nào tự dưng chạy vào rừng rồi la làng cả”.
“Ừ, chắc vậy… Mà khi nãy nói đến đâu rồi nhỉ…? À phải rồi, theo tao nghe lại rằng trong một tháng sắp tới chủ tịch Lee sẽ mang quân qua gây chiến tranh với chủ tịch Du đấy. Mấy con gián phản bội Ngũ Hoa Xà sẽ bị chủ tịch Du tiễn vào nhà lao với chủ bọn nó”.
“Ha, lũ Ngũ Hoa Xà ngu ngốc, bị lợi dụng mà không hay. Hai cái tên đội phó của bên đó là họ Lý và họ Lê nhỉ? Tao muốn coi cái vẻ mặt vênh váo của tụi nó đến khi biết sự thật chính mình là mồi nhử, thì tao sẽ cười thật hả hê và phun nước bọt vào mặt chúng. Bày đặt ngày thường bố láo tỏ vẻ ta đây”.
“Ha ha, ý tưởng không tồi”.
Hai kẻ này là thành viên của tổ chức Cửa Trắng, đang trong giờ tuần tra mà lười biếng tán gẫu. Thiếu bao nhiêu chuyện không nói mà lại tán mấy chuyện của chủ nhân mình, vậy mà lại là bí mật của Lee Yong và những kế hoạch sắp tới của hắn ta.
Đến khi bọn chúng định rời đi qua khu khác kiểm tra thì một tên chợt nói mắc toilet muốn đi vệ sinh, vậy là gã liền đi sâu bên trong, chọn gốc cây nào đẹp mắt để xả cho thỏa mái, thỏa mãn sở thích điên rồ. Một cái cây to, thân cây không sần sùi như những cái cây khác quanh đây. Gã xả trong tâm trạng liền sướng phơi phới.
“Đệt, cái thứ nước gì đây?!”.
Gã đàn ông giật nãy mình vì giọng nói phát ra từ cái cây, nhanh chống kéo dây kéo quần trong khi chưa trút nước xong. Gã tức giận rút súng ra: “Là kẻ nào?!”.
Du Thành Nghĩa một thân ước sũng nhấc cái chân trẹo bước ra khỏi sau gốc cây. Vừa nãy gã đàn ông đi xả thì nước lại văng trúng anh, cứ ngỡ nó là nước mưa bắn lên, ai mà ngờ lại có mùi kỳ lạ đến phát tởm: “Mẹ nó! Mày mù à?! Lại dám đem thứ nước bẩn thỉu đó tưới lên người tao!”.
Cái chân bị thương của Du Thành Nghĩa không thể làm gì gã, gã nhếch mép đắc ý liền tung nắm đấm vào anh. Du Thành Nghĩa bất ngờ, kịp thời né đi. Vì cái chân phế nên đã ngã phịch xuống đất, nước mưa cùng bùn đất dính ướt cả người tạo nên bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
“Ê cái con chuột này, từ nãy đến giờ mày lẩn quẩn ở đây chắc đã nghe được những gì bọn tao nói rồi hả?”. Gã nắm tóc Du Thành Nghĩa giật ngược lên đối mắt với gã.
Chân phế không có nghĩa là tay phế, Du Thành Nghĩa lạnh lùng trừng gã, vung tay quyền thẳng vào cái mặt đang khinh thường đến méo xệch té xuống đống bùn. Cây dù rơi ra, đem cả người áo sơ mi trắng vùi trong vũng xình lầy, bây giờ gã trông còn lôi thôi bẩn thỉu hơn là Du Thành Nghĩa.
“Mẹ nó!”. Gã nổ súng loạn xạ trong cơn thịnh nộ, không hề trúng vào mục tiêu.
Gã còn lại đang nghĩ sao bạn mình đi giải quyết nỗi buồn quá lâu nên đi vào trong xem tình hình, bỗng nghe thấy tiếng súng nổ, gã tức tốc chạy đến xem tình hình.
“Mau đến tiếp tao trói thằng khốn này lại!”.
Du Thành Nghĩa đang đối kháng với gã đàn ông trên đất, anh bị gã nhận đầu khóa tay. Một tên đã đủ, giờ có thêm một tên nữa thành hai. Với cái chân bị thương và một số thương tích trên người mình, Du Thành Nghĩa dần mất sức chống đối. Hai tay, hai chân liền bị cột lại, miệng bị nhét miếng vải bẩn vô cùng buồn nôn.
Sau đó cảm thấy đầu mình choáng váng, đến khi nhận ra bị bọn chúng đập đầu thì đã muộn.
Đến khi mở mắt ra lần nữa thì thấy bên cạnh mình có vài cái xác khô quắp, Du Thành Nghĩa giật nảy mình liền tỉnh táo ngay lập tức. Nhưng khi nhìn lại thì đó là mấy người sống chứ không phải xác chết, có lẽ do bị bỏ đói nhiều tuần nên họ ốm tông ốm teo, gầy gò như khúc củi khô. Bọn họ bị trói chặt tay chân, nên không thể thoát khỏi đây mà chờ ngày chết vì đói.
Du Thành Nghĩa thử cử động tay chân mới phát hiện mình đã bị trói bằng dây thừng chặt đến phát đau. Cũng may bọn chúng đã ném nùi giẻ bẩn ra khỏi miệng, nếu không chắc tức đến phát nôn mà chết.
Chỗ này là một căn phòng trống âm u, màn mưa càng khiến nơi này trở nên u ám. Chỉ có mỗi bóng đèn sợi đốt trên đỉnh đầu mờ nhạt miễn cưỡng soi được một chút ánh sáng nhem nhuốc. Bình tĩnh quan sát xung quanh, cánh cửa ở ngay trước mặt đã bị khóa, ở trong căn phòng này chỉ có cửa sổ là lối thoát duy nhất. Phía sau cái rèm trắng ngà bay phất phới sẽ là cánh cửa sổ mở toang.
Phải nhanh chống thoát ra khỏi đây, nếu không chính mình cũng sẽ biến thành cái xác khô biết thở như mấy người bị nhốt ở đây.
Du Thành Nghĩa lếch đến bên cửa sổ, lần mò vách tường đứng dậy. Hai chân bị trói nên khó đứng vững. Anh chui người vào sau tấm màn để nhìn ra bên ngoài, niềm tin sôi sục chảy trong người trong phút chốc dập nát hi vọng.
Nơi này vậy mà lại sát vách đá, phía dưới là dòng biển cuộn trào theo cơn mưa đang đánh ập lên vách đá, để lại bọt nước trắng dã. Vài vụn đá bị gió cuốn đến rơi rải xuống không hồi âm lại.
Du Thành Nghĩa đổ mồ hôi lạnh, anh thở dài trượt ngồi xuống đất. Cơ hội trốn thoát đã tắt, như ngọn lửa cháy bùng bị nước lạnh tạt đến nguội lạnh. Nếu nhảy từ đây xuống dưới không rơi xuống biển ngay mà bị va đập vào những tảng đá lớn cũng chấn thương đến tử vong rồi thành mồi cho cá mập.
Siết chặt nắm đấm, hít sâu rồi chậm rãi thở ra. Nỗi sợ hãi trong tình huống này đáng lẽ phải bộc phát, nhưng không hiểu vì sao bây giờ Du Thành Nghĩa thấy nó thật bình thường, chẳng có gì phải run sợ với bọn bắt cóc, buôn người này.
Anh là ai chứ? Chính là Du Thành Nghĩa, đại thiếu gia của Ngũ Hoa Xà. Việc gì phải sợ hãi dưới chân bọn chuột cống chứ.
Việc bây giờ cần làm là bình tĩnh, tìm vật cắt bỏ dây thừng rồi ở yên xem bọn chúng muốn làm gì.
…
Hai kẻ vừa nãy bắt nhốt Du Thành Nghĩa đang bẩm báo với chỉ huy của bọn chúng. Người chỉ huy này không ai khác là Lý Văn Sâm. Hắn đang hút thuốc xem báo cáo, đóng hồ sơ báo cáo lại, hắn tựa lưng ra ghế, chân gác lên bàn, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Chuyện gì?”.
Dáng vẻ này thật làm người ta cay mắt, hai tên thuộc hạ trực thuộc của Cửa Trắng phải theo chân kẻ phản quân Ngũ Hoa Xà này vô cùng chướng mắt hắn. Nhưng chúng không dám làm gì hắn, bởi vì đang theo mệnh lệnh của Lee Yong. Đành phải giả vờ ngoan ngoãn chấp thuận nghe theo.
Một tên báo cáo: “Đội trưởng, bọn tôi vô tình bắt được một tên khả nghi, theo tôi thấy nó đã nghe hết toàn bộ câu chuyện mà bọn tôi đang nói về kế hoạch của chúng ta”.
Nếu là một tên thường dân ở đây vô tình đi vào rừng thì không đáng để Lý Văn Sâm chú tâm: “Đáng nghi thế nào?”.
Hỏi thừa, nếu muốn biết tự đi mà xem! Ngoài mặt nói: “Nhìn mặt của tên này trông hơi quen mắt, giống như đã gặp nhau ở đâu đó rồi. Hình như mặt nó khá giống với đứa cháu trai của chủ tịch Du mà chúng ta bắt lúc trước. Có điều thằng nhóc này tóc đen, mắt đen”.
Lý Văn Sâm nhíu mày: “Cậu nói lại lần nữa xem nào”.
Điếc hả! Ngoài mặt chịu đựng: “Đội trưởng, thằng nhóc tôi nói có phần giống với cháu trai của chủ tịch Du”.
Lý Văn Sâm sầm mặt đột ngột đập bàn đứng lên làm hai tên thuộc hạ giật mình: “Mau dẫn tôi đi gặp cậu ta ngay!”.
“Vâng!”.
Không lý nào con trai của chủ tịch Du lại lẩn quẩn ở nơi hiu quạnh này để rồi bị bọn ngu xuẩn bắt đi. Một thiếu niên trầm tính chỉ lo chăm học, ngoài ra không long bong hứng thú đi bất cứ nơi nào ngoài trường học. Nghĩ thế nào Lý Văn Sâm vẫn rất lo đó là Du Thành Nghĩa, nếu con trai của chủ tịch Du có mệnh hệ gì thì ông điều tra sẽ biết hắn nằm trong số kẻ đã hại chết con trai ông, ngoài ra còn mác cái tội danh phản bội tổ chức.
Đứng trước cửa phòng nơi giam giữ đại thiếu gia, Lý Văn Sâm cho hai tên canh gác và thuộc hạ của mình lui xuống. Không thể để bọn chúng biết được kẻ bị nhốt bên trong là Du thiếu gia nhà hắn.
Sấm sét đùng đoàng xé tan màn trời ngoài ô cửa sổ dạ xuống dưới đất cái bóng của tấm màn tung bay. Lý Văn Sâm mở cửa đi vào, hắn cau mày.
Trong phòng ngoài mấy cái xác khô biết thở ra thì không có bóng người nào. Thấy gió thổi tung tấm màn trắng phấp phới, một suy đoán chắc như thép lập tức vụt nhanh qua đầu. Hắn nhanh chống đi đến giật màn ra ngó xuống bên dưới. Nước mưa lập tức tát xói xả vào mặt, ngoài vách đá đầy hiểm trở ra hoàn toàn không có thứ gì.
Chẳng lẽ đã rơi xuống biển?
Lý Văn Sâm vừa suy nghĩ thì nghe thấy đằng sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, vừa quay đầu lại thì bất ngờ bị một thứ sắc nhọn lóe ánh sáng kim loại lạnh lẽo thình lình chỉa thẳng vào mặt.
Hắn trợn mắt nhìn người trước mặt: “Du thiếu?!”.
Trong lúc bọn bắt cóc bỏ đi, Du Thành Nghĩa đã cố gắng lấy dao bấm nhỏ trong túi quần ra, tuy khó khăn trong việc cắt dây thừng nhưng nhờ vào một chút may mắn còn sót lại trong người thì anh đã dễ dàng tự do hai tay, hai chân.
Đúng là bọn ngu ngốc, nếu đã bắt cóc người khác thì nên lục lọi trong người của con tin xem có vũ khí hay vật phòng thân không mới phải.
Tuy cái chân bị trẹo đến sưng tím vô cùng đau đớn nhưng Du Thành Nghĩa vẫn nhịn đau để đe dọa kẻ trước mặt, rồi tìm đường trốn từ hắn.
Du Thành Nghĩa ép Lý Văn Sâm trên bệ cửa sổ, dao kề cổ hắn mà lạnh lùng nói: “Anh biết tôi sao? Quả nhiên các người nhắm vào thiếu gia của Ngũ Hoa Xà đều có mục đích”. Anh trừng hắn nhích dao lên, cứa lên da cổ, một ít máu rỉ ra: “Gương mặt của anh trông rất quen, tôi nhớ không nhầm là người của tổ chức Ngũ Hoa Xà. Nói mau tên phản bội kia! Rốt cuộc các người có ý đồ gì?! Không nói tôi liền cắt cổ anh đấy!”.
Trước sự đe dọa của Du Thành Nghĩa, Lý Văn Sâm kinh ngạc. Một thiếu gia ít nói lúc nào cũng một mình như một tên tự kỷ đến mức tưởng rằng rất yếu đuối, không có bản lĩnh cầm dao cầm súng dọa nạt người khác. Đúng là không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đoán con người thật bên trong người ta mà.
Du Thành Nghĩa ở trước mặt như trở thành một người khác vậy, ánh mắt đầy tia hàn khí này rất giống với Du Hữu Độ những khi tức giận. Quả là cha nào con nấy, không sai lệch đi đâu.
Có vẻ Du thiếu không thường xuyên vào tổng bộ nên không nhớ rõ mặt mũi của những lãnh đạo cấp cao trong tổ chức, hay là những thành viên thân cận của chủ tịch Du. Cho nên sẽ không nhớ được đội phó của Ngũ Bang Lý Văn Sâm.
Lý Văn Sâm cười nhạt nắm lấy bàn tay đang kề dao kia liền hất Du Thành Nghĩa ra, hắn thoát được tử khí chém đầu: “Du thiếu, cậu bình tĩnh trước đi, cậu có biết nơi này là đâu không?”.
Không nên kích động, Du Thành Nghĩa siết chặt dao trong tay phòng hờ kẻ trước mặt dở trò. Anh bình tĩnh, nét mặt hiện rõ câu trả lời “Không biết”.
Lý Văn Sâm bước đến gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định: “Tôi không biết cậu đã làm gì để bị lũ chuột kia bắt được, tốt nhất khi chúng ta nói chuyện xong thì cậu nhanh chống rời khỏi đây và không hé ra nửa câu nào về những chuyện vừa xảy ra”.
“Anh đang ra lệnh cho tôi đấy à?”.
Lý Văn Sâm bất ngờ với thái độ kiêu ngạo của Du Thành Nghĩa: “Không, tôi nào dám ra lệnh hay hăm dọa thiếu gia chứ”. Hắn nói: “Tôi là Lý Văn Sâm, đội phó của Ngũ Bang”.
Du Thành Nghĩa cười lạnh: “Hôm nay quả thực xảy ra nhiều chuyện trùng hợp nhỉ? Lúc sáng thì gặp đội phó của Tứ Bang, bây giờ thì gặp đội phó của Ngũ Bang. Rốt cuộc các người định giở trò gì?”.
Bước đến, Lý Văn Sâm cầm lấy tay đang cầm dao của Du Thành Nghĩa, nhẹ nhàng hạ nó xuống. Hắn thì thầm bên tai anh: “Để tôi kể cho cậu nghe một bí mật, tôi hi vọng cậu sẽ giữ kín chuyện này. Tất cả đều vì tổ chức của chúng ta và chủ tịch Du”.
Không đánh cược vào ván bài sinh mệnh này, Lý Văn Sâm đã nắm chắc thành công tròn phần trăm rồi. Nếu Du Thành Nghĩa có hé miệng tâu với chủ tịch Du đi chăng nữa thì chuyện này đều có lợi cho Ngũ Hoa Xà, vì đã biết được kế hoạch ám sát và xâm chiếm của Lee Yong.
Còn nếu bị Lee Yong phát hiện thì…? Làm gì có chuyện hắn ta sẽ phát hiện ra chứ. Trong mắt Lý Văn Sâm, Lee Yong cũng chỉ là tên đầu heo mang sừng bò có cái thân người di động. Đều bị hắn và Lê Hòa Lỗ âm thầm toan tính phía sau.
Mục đích của hắn và Lê Hòa Lỗ là gì khi phải giả vờ âm thầm là kẻ phản bội đi sang đầu quân cho địch? Đương nhiên vì muốn lấy lòng tin của chủ tịch Du và được thăng chức rồi.
Nếu thành công, chiến lợi của bọn hắn là mỗi người được lên chức đội trưởng, đá văng hai tên đội trưởng hiện tại lên tấm thớt tử hình.
Thật ra Lý Văn Sâm và Lê Hòa Lỗ vốn dĩ ở dưới trướng hai tên đội trưởng trí tuệ thấp, làm ăn chơi bẩn. Bọn chúng mới là kẻ phản bội Ngũ Hoa Xà, đi theo Lee Yong cung cấp thông tin của tổ chức mình và bán đứng chủ tịch Du.
Hai đội phó đáng tin cậy của bọn chúng thì không phải thế. Lý Văn Sâm và Lê Hòa Lỗ chỉ diễn kịch giả vờ chèo chung thuyền thôi. Rất nhanh thuyền sẽ bị sóng vồ cho lật ngửa, cho nên bọn hắn nhanh chống quay về đất liền chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?
Lý Văn Sâm tự tin mình sẽ chiến thắng.
…
Buổi chiều chạng vạng như màn đêm u uất sau cơn mưa dần sập tối, trời đã tạnh nhưng mây đen không tản đi đã che lắp ánh trăng rực rỡ, cứ như sẽ chờ cơ hội trút ầm xuống một trận sóng to gió lớn.
Ryan dầm mưa cả buổi chiều để tìm Du Thành Nghĩa trong tận rừng sâu, vô vọng nên đang quay trở lại xe. Anh ta không thể báo cáo chuyện này với chủ tịch Du được, ông không những truy cứu mà ngược lại trách móc xử lí con trai mình một trận giáo huấn. Cách tốt nhất cho Du thiếu của anh ta là tự mình điều người đi tìm.
Sau cơn mưa, đường rừng dễ di chuyển và dễ dàng nhìn rõ vạn vật xung quanh. Có thể trong màn mưa trắng xóa cùng khu rừng u tối anh ta đã bỏ lỡ Du Thành Nghĩa vì không nhìn thấy anh.
Đèn pin dự phòng soi đường trở về xe, đang đi ánh mắt vô tình nhìn xuống dưới chân thì phát hiện một chiếc điện thoại do ai đó đánh rơi. Ryan nhặt lên, nhìn kiểu dáng, ốp lưng và hình nền điện thoại anh ta liền nhận ra đây là điện thoại của Du Thành Nghĩa.
Nó bị đánh rơi ở đây, không chừng chủ nhân của nó cũng ở quanh đây.
Ryan rọi đèn gọi Du Thành Nghĩa xung quanh khu vực tìm thấy điện thooại, nhưng không có hồi âm.
Bỗng nghe thấy tiếng loạt soạt trong bụi cây, tưởng đó là Du Thành Nghĩa, anh ta vui mừng quay lại.
“Mày là thằng nào?!”.
Không phải Du thiếu nhà anh ta, nhìn qua trang phục của ba kẻ này anh ta liền nhận ra: “Người của tổ chức Cửa Trắng?”.
Ba tên nhìn nhau khi thấy kẻ trước mặt biết mình là người của ai, bọn chúng không nói nhiều liền rút dao găm ra lập tức lao lên.
Trong tay Ryan chỉ có đèn pin, anh ta né đòn dao rất giỏi. Bọn người này chỉ là thuộc hạ thuộc dạng tôm tép, bọn chúng rất hay lơ đãng. Ryan chỉ dùng mỗi cước và chui đèn pen xử lý từng thằng một.
Chỉ làm bọn chúng bị thương nhẹ, nhưng đặc biệt là chúng sẽ bị phân tâm. Thời cơ đó, anh ta xuất hiện sau lưng một tên giật lấy con dao trên tay gã. Lập tức cho mỗi thằng ăn một nhát dao ngay cánh tay và chân. Bọn chúng liền ngã xuống đất đau đớn, mất máu mà ngất đi.
Bọn này không có đeo huy hiệu của Cửa Trắng, chứng tỏ chỉ là mấy tên lính tuần linh tinh. Cũng có thể do ở khu vực của Ngũ Hoa Xà nên chúng mới không lộ liễu để lộ thân phận.
Du Thành Nghĩa đã bị bọn này bắt, hang ổ của chúng chỉ ở quanh đây thôi.
Định đánh thức một tên để gã dẫn vào nơi của bọn chúng thì bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên. Không phải điện thoại anh ta mà là điện thoại của Du Thành Nghĩa.
Danh bạ hiển thị người gọi đến là Phong Tình.
Ryan: “…”.
Có lẽ giờ này bữa tiệc của quảng trường khách sạn New Life đang diễn ra.
Tôi Muốn Anh Cười
Đánh giá:
Truyện Tôi Muốn Anh Cười
Story
Chương 87: Bị bắt cóc
10.0/10 từ 16 lượt.