Tôi Muốn Anh Cười

Chương 53: Mồi

Bản sao sổ đỏ cùng tờ khế ước giống hệt như thật, đặt cùng bản gốc không chừng nhìn sai mà lấy nhầm. Mảnh đất vàng mà mọi kẻ ở trong thế giới ngầm ngắm đến chỉ vỏn vẹn trong hai món đồ trên bàn.

Phong Tình cầm bản gốc và bản sao sổ đỏ giơ lên trước mặt mà so sánh. Hàng chữ 'Giấy Chứng Nhận Quyền Sở Hữu Đất' vàng rực lấp lánh cùng biểu tượng đất nước lóe sáng in trên bìa mặt sổ có màu đỏ đô hoa văn mờ ảo đặc trưng. Cả hai không sai lệch ở vẻ bề ngoài, nội dung bên trong rõ ràng không khác nhau dù chỉ một con chữ.

Như vậy làm thế nào để phân biệt?

Du Thành Nghĩa nhấp trà, nói: "Đố cậu tìm được điểm khác biệt".

Với khả năng quan sát cao cùng tính tỉ mỉ của Phong Tình có thể nhận ra đặc điểm không đúng, tuy vậy Du Thành Nghĩa vẫn tự tin tài năng sao chép của mình. Những món đồ nguyên bản qua tay hắn đều trở thành bản sao như sinh từ một bản thể. Chỉ có giống, chứ không thể nào khác hơn dù chỉ một nét.

Phong Tình cười nhẹ chứ không nói gì, bỏ hai quyển sổ xuống bàn nhìn Du Thành Nghĩa đăm chiêu. Qua một lát mới nói: "Đồ của anh có khuyết điểm nha".

Hắn chỉ vào một điểm trên bìa thoạt nhìn vào trống rỗng chẳng có gì khác lạ, nói: "Dính một vài hạt mực vàng mờ li ti".

Du Thành Nghĩa khẽ trố mắt: "Cậu tinh mắt đấy, đâu để tôi xem".

Đúng thật là có những hạt màu nhỏ, nhưng với mắt của những người bình thường thì nhìn như thế nào vẫn thấy rất bình thường. Trừ phi kẻ đó mắc hội chứng OCD, kỹ càng đến mức nhìn đi nhìn lại một điểm ngờ vực cho đến khi xác nhận được vấn đề.

"Chung quy mắt thường vẫn khó nhìn ra". Du Thành Nghĩa nhúng vai nói.

Phong Tình cười một cách thật tươi, vừa thân thiện lại vừa nguy hiểm làm cho người ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn cũng như cảm xúc thật. Hắn nói: "Vứt quyển sổ này ở nơi nào đó đính kèm tờ giấy với nội dung 'mảnh đất vàng', thế nào chó săn cùng thú hoang dã ngửi ra mùi thơm có miếng mồi ngon mà cấu xé lẫn nhau. Khi một kẻ trong Liên Minh Bang Hội sở hữu bản sao này, những kẻ khác sẽ nhắm đến mà không khoan nhượng ăn sạch. Đến cuối cùng sau một cuộc hỗn chiến, một kẻ cho là vinh quang của vua sẽ chiếm được quyển sổ đỏ. Khi đó mới biết thứ này là giả, tức quá liền ngẻo tại chỗ. Chúng ta chỉ đứng ngoài cuộc, sau khi kết thúc mà ra thu hoạch chiến lợi phẩm. Nhưng...".

Ngưng một lát hắn nhếch mép cười khẩy: "Lão Ngọc Vương Đại Thần là cái ngọn núi lớn, cho nên muốn chiếm lĩnh toàn bộ Liên Minh Bang Hội chúng ta phải đập đổ nát ngọn núi già thâm sâu ấy. Sau đó việc phá hủy Liên Minh Bang Hội là chuyện bình thường".

Du Thành Nghĩa chăm chú nghe kế hoạch đã tính toán trước một phần vỏ bọc bên ngoài mục tiêu của Phong Tình, hắn ta lặng thinh gõ ngón tay trên đùi, chân khẽ nhịp. Có vẻ hắn ta rất hưng phấn với ý tưởng khá điên này của Phong Tình.

"Ổn cả, nhưng có một số kẻ không dễ ăn, bọn họ cũng không phải lũ sói săn ngu ngốc thấy mồi ngon mà nhảy thụp vào".

"Anh không cần lo lắng điều này, Kim Khang vẫn còn giá trị đấy".

"Ý cậu là sao?".

Phong Tình tựa lưng ra ghế, chéo chân với gương mặt khó lường: "Anh ta sẽ là người sở hữu bản sao của sổ đỏ, với cái vở kịch 'sau khi được giải cứu chủ tịch Cửa Trắng thì đã lấy trộm báo vật của chủ tịch Ngũ Hoa Xà'. Báo vật đó chính là sổ đỏ mảnh đất vàng mà bao kẻ trong giang hồ nhìn ngó đến".

Du Thành Nghĩa bất ngờ, đường đi nước bước của Phong Tình tưởng có sơ hở để gió lùa vào nhưng hoàn toàn lại là tấm kính trong suốt không gì có thể xâm nhập.

Hắn ta gật đầu: "Thế khi nào thực hiện?".

"Ngay bây giờ".

Còn có một điều đặt biệt mà không ai hay biết, chính là mặt sau của sổ đỏ mảnh đất vàng dính hai dấu vân tay máu. Không ai ngoài hai kẻ đang trong cuộc của 'vở diễn' biết được đồ thật còn có dấu ấn quyền chủ sở hữu. Sơ lược lại thì bìa ngoài và nội dung đều ăn khớp, sẽ không kẻ nào nghi ngờ.


Xúc xắc làm từ gỗ va lộp cộp trong bát sứ khi được lắc đều. Ánh đèn sắc vàng ấm cúng quanh căn phòng, mành đỏ treo hai bên tường gỗ. Chữ 'Tài' hán cổ bằng vàng trên tường đỏ viền kim tuyến màu vàng lấp lánh sau lưng người đàn ông lắc xúc xắc đeo mặt nạ trắng vô biểu cảm với thân trần xăm ký tự kín người.

"Số mấy?! Đặt bao nhiêu đây?!". Nhà cái đặt mạnh chiếc bát xuống sàn, thần kỳ là bát không hề bị sứt mẻ.

Gã lia ánh mắt sắc lẹm từng người chơi ở hai hàng bên trái và phải, cứ như đây là máy quét chống gian lận tiền xỉu.

"7 nút! 1,000B.o!".

"10 nút! 2,500B.o!".

"5 nút! 3,000B.o!".

Sau đó những người khác bắt đầu đặt cược theo ba mẫu chuẩn mà ba người đầu tiên đoán số nút.

"7 nút có bốn người, 10 nút có sáu người, 5 nút có hai người".

Một trong mấy người cược hô hào bản thân sẽ chiến thắng: "Này nhá, tôi đoán gì sẽ trúng đấy nhá, ra 10 nút!".

Gã khác đứng thẳng lên ném xấp tiền mấy chục tờ 1,000B.o một cách nặng trịch xuống đất, nói to: "Không! 5 nút! Khà khà, chắc chắn là 5 nút!".

Những người tham gia khác cũng bắt đầu nhốn nháo tranh cãi chính mình sẽ ăn quả ngọt phun hạt kẻ khác.

Cạch.

Cánh cửa gỗ đẩy ra, mấy người trong phòng lập tức ngừng hành động đồng loạt quay qua nhìn kẻ đang giở tấm mành đó bước vào.

Một tên tóc cam, áo bung cúc khoe hình xăm bên trong, lên tiếng: "Anh Hòa Lỗ, anh Lang Huyền đến rồi".

Hắn ta nhích qua, bên cạnh có hai chỗ trống vốn để chờ cho người hẹn, liền mời Lê Hòa Lỗ và Lang Huyền ngồi.

Lê Hòa Lỗ thân thiện gật đầu lịch sự chào hỏi mọi người rồi đi vào chỗ, Lang Huyền bước vào theo. Vị trí hai người ngồi gần với nhà cái, Lê Hòa Lỗ vừa ngồi xuống xong mỉm cười với nhà cái: "Xin lỗi vì đã đến trễ, chắc tôi đã làm mất hứng mọi người đang chơi rồi nhỉ?".

"Ừm, Mời anh chờ ván sau".

Không nhìn thấy được biểu cảm sau lớp mặt nạ của nhà cái là gì, câu trả lời nghe rất bình thường nhưng Lê Hòa Lỗ nghe ra tên nhà cái này rất khinh thường gã.

Lang Huyền rất khó chịu mỗi khi bước vào đây, hắn ta luôn ngứa mắt với tên nhà cái không biết trên dưới này. Định đứng lên cho gã biết lễ độ là như thế nào thì bị Lê Hòa Lỗ lườm ra hiệu. Hắn ta đành chặt lưỡi cho qua.

Lê Hòa Lỗ mỉm cười gật đầu với tên nhà cái.


"Tập trung nào!". Tên nhà cái mở chén, camera đa chiều gắn trong chén quay.

Những người tham gia đặt cược như kiến sắp chạm đến kẹo ngọt liền tập trung dõi theo màn hình được quay cận ba viên xúc xắc dưới đất.

"Kết quả là 6 nút".

"Ây trời ạ, lại thua nữa rồi!".

"Rõ ràng âm thanh ấy là 5 nút mà!".

"Này Lục Phương! Tên khốn nhà mày có gian lận không đấy?!".

Tên nhà cái là Lục Phương, sau tấm mặt nạ vô cảm ấy có ánh mắt lườm kẻ vừa xúc phạm gã. Ngay lập tức bên ngoài có hai gã to tướng mặc đồ trắng đeo mặt nạ xông vào tóm người vừa rồi đi ra ngoài.

"Làm gì vậy?! Thả tao ra! Lục Phương! Tao sẽ tố cáo sòng bạc trái phép của mày!".

Rầm.

Âm thanh kẻ ồn ào vừa nãy tắt theo tiếng cửa đóng sầm.

Lục Phương xem như chưa có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: "Còn ai phàn nàn gì không?".

Mấy người im re, Lê Hòa Lỗ không lạ gì với cách Lục Phương xử lý gọn gàng kẻ 'gây rối' trong cuộc chơi.

"Nếu không chúng ta bắt đầu lại".

Tiền cược tất cả đều vào túi Lục Phương, gã bắt đầu đóng nắp lại lắc. Vừa lắc gã vừa nhìn qua Lê Hòa Lỗ, nói: "Anh cược bao nhiêu?".

Lê Hòa Lỗ nhắm mắt như hưởng thức tiếng xúc xắc lắc trong tĩnh lặng, đến khi Lục Phương ngừng lại, Lê Hòa Lỗ mới lên tiếng: "3 nút, 100,000B.o".

Lục Phương đặt mạnh bát sứ xuống đất.

Mấy người còn lại há hốc mồm, nhìn người đàn ông gan thật lớn dám cược 100,000B.o cho một cái bát xương máu.

Lục Phương cười khẩy: "Những người còn lại cược bao nhiêu?".

Chỉ còn hai lược mẫu chuẩn, hai người còn lại mới đánh cược.

"5 nút, 2,500B.o".

"6 nút, 3,500B.o".

Và điều đương nhiên là không ai chọn theo Lê Hòa Lỗ.

Lục Phương hé nắp bát nhưng không thể thấy gì bên trong, gã nói: "Anh Hòa Lỗ anh giờ hối hận đều đã muộn".

Lang Huyền không tham gia vào cuộc chơi nhưng hắn luôn quan sát Lục Phương nãy giờ: "Mày có chắc là không gian lận chứ?".

Lục Phương lặng thinh, dưới lớp mặt nạ trắng là biểu cảm vô cùng đắc ý. Gã nhúng vai dửng dưng nói: "Ở đây có camera, nếu cậu nói tôi giang lận có thể kiểm chứng lại".

Nếu nói kẻ khi nãy bị Lục Phương cho lính lôi ra ngoài nói gã gian lận là sai thì Lang Huyền xin đính chính lại lời kẻ này nói không sai. Hắn ta luôn để ý khi Lục Phương đặt bát xuống, một lực mạnh có thể khiến xúc xắc bên trong bị xốc lên ra con số khác.

Định bắt bài gã nhưng Lang Huyền vì Lê Hòa Lỗ mà không phản kháng lời gã, ôm tay chờ xem kết quả.

Mấy người cược trong hồi hộp, nắp bát dần mở.

"6 nút!". Lục Phương lên tiếng.

"Hả?! Lại 6 nút?!".

"Má ơi hết sạch tiền rồi!".

Mấy người kia nháo lên.

"Giờ anh Lỗ tính sao đây? Anh thua rồi". Lục Phương lắc đầu với thái độ chọc tức.

Lê Hòa Lỗ chỉ mỉm cười, nhìn bát xúc xắc, sau đó nói: "Được rồi, phần tiền này thuộc về cậu".

Không khiến Lê Hòa Lỗ tức giận được, Lục Phương sượng ngang. Thu tiền của mấy người lại.

"Tiếp tục nào".

Bốp! Bốp!

Cửa sau nơi đổ rác không một ai qua lại, Lục Phương bị Lang Huyền tẩn cho nát mặt nạ. Mảnh vỡ rơi xuống, sự thật đằng sau thân hình kín mít hình xăm là gương mặt đáng thương của thanh niên tuổi đời còn trẻ với ánh mắt mang đầy sự van xin tha thứ.

Máu trên tay Lang Huyền nhỏ tỏng xuống đất, hắn ta không thương xót mà đấm thêm mấy phát.

"Mày nghĩ ăn được tiền qua mặt tụi tao là dễ sao hả? Từ nay về sau gặp thủ lĩnh Sát Hoa Lê Hòa Lỗ vứt ngay thái độ xem thường đó ngay, nếu không đừng trách cả thiên sứ cũng ra tay hạ sát mày". Lang Huyền ném gã xuống đất.

Lục Phương lếch lại trước mũi giày của Lê Hòa Lỗ, áp cái mặt bầm dập vào run rẩy nói: "Hòa Lỗ đại ca à, em xin lỗi là do em không biết chuyện, mong anh tha thứ cho em".

Lê Hòa Lỗ hút thuốc, liếc mắt xuống con cún sắp chết dưới chân mình. Tàn thuốc rơi xuống mặt Lục Phương, đau rát nhưng gã cố nhịn.


"Lục Phương, từ trước đến giờ 'cái hang' trái phép này của bọn mày đã gian lận lừa đảo được bao nhiêu người rồi?". Lê Hòa Lỗ nhẹ giọng hỏi, thế nhưng lại mang đến cho người được hỏi cảm giác sắp bị bỏ vào nồi lửa.

"Dạ... Em không nhớ".

"Không nhớ sao?.. Hừ!". Lê Hòa Lỗ đá tên cún chết dưới chân văng mạnh vào thùng rác.

Lục Phương phun máu mà bất động.

Reng_

Lang Huyền nghe điện thoại.

"Để tôi nói lại với anh ấy".

Lê Hòa Lỗ rít một hơi cuối, dập thuốc hỏi: "Chuyện gì?".

Lang Huyền cúp máy, quay qua nói: "Lý Văn Sâm đang đợi anh ở trụ sở Sát Hoa".

Phòng hưởng trà tĩnh lặng, chỉ có hai người đàn ông.

Lê Hòa Lỗ nhâm nhi trà, hỏi: "Sao rồi? Hoàn thành nhiệm vụ tôi giao chưa?".

Lý Văn Sâm vẫn trong bộ dạng bần hàn, nhưng khí chất có chút khác đi so với lúc Lê Hòa Lỗ gặp ở cống ngầm. Gã nói: "Đương nhiên là xong rồi".

Sau đó gã nói vọng ra ngoài cửa: "Mang vào đi".

Nam Nam tống Kha Kha và một người đàn ông tóc xù búi cao râu quai nón vào trước mặt Lý Văn Sâm và Lê Hòa Lỗ.

"Lão Ngư và thằng đàn em thân cận Kha Kha, đúng ý cậu cậu chưa? Giờ thực hiện lời hứa nào". Lý Văn Sâm uống cạn trà.

Lê Hòa Lỗ quan sát Lão Ngư, nói: "Đại ca của băng Đại Dương mà trước giờ chưa ai gặp là đây sao?".

Lão Ngư trừng đôi mắt sắc bén như răng cưa cá mập lườm Lê Hòa Lỗ.

Lý Văn Sâm nói: "Nó đó, cũng mới hai lăm mà để râu ria trông già chát thế đấy".

Lê Hòa Lỗ hài lòng: "Tốt, từ giờ trở đi anh sẽ trở thành đội trưởng của tổ chức Sát Hoa. No.6 Lý Văn Sâm. Ngày mai chúng ta tổ chức buổi họp mặt chào mừng thành viên mới".

__________

OCD: Hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Tôi Muốn Anh Cười
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Muốn Anh Cười Truyện Tôi Muốn Anh Cười Story Chương 53: Mồi
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...