Tôi Muốn Anh Cười
Chương 144: Bóng lưng là anh, nhưng tôi không nhận ra
Dẫn dắt từng bước nhảy cùng động tác theo khuôn nhịp giai điệu, có thể nhìn ra người phụ nữ là một thiên tài khiêu vũ bẩm sinh. Không làm Thanh Nhân thất vọng, cô ta đưa anh hòa vào dòng nốt nhạc theo từng chuyển động.
“Anh thấy thế nào? Đã cải thiện hơn chưa?”.
Thanh Nhân không lỡ nhịp nào mà nói: “Rất tốt, cơ mà… Chúng ta phối hợp ăn ý với nhau thế này, phải chăng chúng ta trước đó có từng quen biết?”.
Người nọ nhẹ nhàng chạm ngón tay lên môi anh: “Suỵt, phải nói là chúng ta quá quen luôn ấy chứ”.
Nắm lấy bàn tay tinh nghịch của người phụ nữ, Thanh Nhân khẽ nhếch môi: “Em không thể tìm được trò nào khiến tôi bất ngờ hơn sao?”.
Người đàn ông lúc lạnh lúc nóng bỗng đổi cách xưng hô, Vu Hoa Hoa cong đôi môi đỏ mọng lên hứng thú: “Quả nhiên không có chuyện gì có thể qua mắt được một gã sát thủ tài ba. Hôm nay trông anh thật khác lạ, nếu không tinh ý nhìn kỹ e rằng đã không nhận ra anh rồi”.
Giai điệu hợp xướng đến đoạn cuối, Thanh Nhân cùng Vu Hoa Hoa tạo dáng vẻ đẹp nhất để kết thúc. Vài sợi tóc mai của anh khẽ rũ xuống mạn che của cô ta. Vu Hoa Hoa choàng tay qua vai anh, những ngón tay vân vê gáy cổ: “Cùng tôi đi đến nơi này ngắm tuyết rơi nhé?”.
Lời vừa dứt, cô ta khoác lên cánh tay anh đi ra trong mọi ánh nhìn của mọi người. Vì một lý do nào đó mà Thanh Nhân không từ chối cứ thế mà đi theo cô ta.
Kim Khang ở đằng này đã quan sát hết mọi chuyện, từ nãy đến giờ hắn luôn đặt mắt để ý đến anh. Trông anh vừa quen mắt vừa khác biệt nên hắn bắt đầu nghi ngờ. Nhiệm vụ quan trọng của các thủ lĩnh Liên Bang là phải tìm ra hai gã họ Lê kia, vậy nên đã ghim Thanh Nhân vào mục tiêu.
Hiện tại hắn đang bồi rượu giao lưu cùng các thủ lĩnh của những bang hội khác. Mấy người này lão có, niên có đều đang lôi kéo hắn về phe bọn họ. Mấy kẻ này bảo rằng nếu sau này khi Liên Minh Bang Hội giải tán thì hắn hãy về với đội bọn họ, đều có ghế trống để chờ hắn ngồi vào cả.
Không ai không biết tổ chức Cửa Trắng nằm trong top đào tạo sát thủ xuất sắc, Liên Bang là bang hội sát thủ đều quy tụ những thủ lĩnh tài năng. Nếu Kim Khang đi cùng thuyền với họ, vào một ngày không xa bọn họ sẽ trở nên hùng mạnh.
Nhưng bọn họ đã tính toán sai rồi, nếu Liên Minh Bang Hội giải thế hắn sẽ phá luật hoạt động riêng lẻ. Không cùng thuyền với bất kỳ kẻ nào, từng bước một trở thành tổ chức mạnh nhất thế giới không ai đối địch.
Kim Khang lịch sự từ chối khéo, hắn không muốn dây dưa với mấy tên cáo già này nữa: “Khi nào Liên Bang giải thể tôi sẽ liên lạc với các vị sau”.
Mấy gã nghe vậy vui mừng khốn xiết, lập tức hiện lên hết trên mặt: “Chúng tôi luôn sẵn lòng đón tiếp cậu”.
Nhận được hồi đáp rồi mấy gã rời đi, bắt đầu đi kéo bè kéo phái với những kẻ khác về với phe mình.
Lúc này hắn mới được thoải mái một mình, định quay gót rời đi thì bỗng khựng lại. Ánh mắt vô tình liếc về phía đằng xa liền nhận ra đó là Tiêu Trúc, cậu đang ở đằng kia cùng những cô gái. Hắn thấy lạ, buổi lễ hôm nay chỉ có người của thế giới ngầm trong những tổ chức lớn uy tín mới được tham dự, làm sao một thành viên nhỏ bé của một băng đảng nhỏ như Tiêu Trúc lại xuất hiện ở đây.
Hắn bước đến: “Sao cậu lại ở đây?”.
Tiêu Trúc quay đầu qua, không mấy bất ngờ khi gặp hắn: “Kim Khang đấy à?”.
Mấy tiểu thư ở đây biết danh tiếng của Kim Đại Đế thì vô cùng sững sốt khi nghe Tiêu Trúc gọi thẳng thừng tên hắn: “Tiêu thiếu gia này… Cậu gọi anh ấy là gì vậy?”.
Thấy bọn họ có vẻ e dè, cậu cũng hiểu được một phần, nhưng lại rất bình thản: “Anh ta là Kim Khang thì tôi gọi là Kim Khang thôi”.
Các tiểu thư đưa mắt nhìn nhau, bọn họ như kết nối chung một tần số mà cuối đầu chào hỏi Kim Khang xong rồi chào tạm biệt hai người mà rút lui rời đi chỗ khác. Vì không muốn rước họa vào thân, không ai không biết Kim Khang ghét nhất là bị kẻ khác gọi thẳng tên. Có lẽ tên nhóc họ Tiêu này đêm nay tàn mạng rồi.
Tiêu Trúc chớp chớp mắt: “Làm gì mà mấy cô gái vừa gặp anh đã chạy mất rồi?”.
Kim Khang vô tội: “Tôi cũng không biết nữa”.
Biết sao mà Kim Đại Đế vừa tài vừa giàu có thế này mà đến tận bây giờ vẫn độc thân rồi đấy.
Tiêu Trúc và Kim Khang: “…”.
Hai người gặp nhau rồi tự nhiên không biết nói gì với nhau, Kim Khang tìm kiếm câu chuyện rồi mở miệng bắt đầu: “Kiểu tóc này của cậu rất đáng yêu đấy”.
Tiêu Trúc liền sầm mặt, cậu không thích bất kỳ ai khen mình ngoại trừ Thanh Nhân. Càng không thích cái câu nhận xét mình “dễ thương” xuất phát từ mồm của mấy tên đàn ông. Cậu lườm nguýt hắn, Kim Khang mơ hồ nhìn ra sát khí từ cậu mà không biết mình đã nói sai chuyện gì.
Hắn hỏi chuyện khác để dập đi đám khói đen xì đó của cậu: “Lễ hội ngày hôm nay không phải ai cũng có thể tham dự, kể cả có núi tiền đi chăng nữa. Có nhân vật máu mặt nào đưa cậu đi theo sao?”.
Kim Khang làm gì biết chuyện Thanh Nhân chính là con trai của Ngọc Vương Đại Thần, Tiêu Trúc lên giọng nói: “Tôi được Hoàng Tử Liên Bang đưa theo cùng đấy”.
Kim Khang cho là cậu đang nói đùa: “Tôi không ngờ cậu cũng biết đùa nữa đấy”.
“Hừ, tôi đùa với anh thì được lợi lộc gì chứ, rất nhanh thôi anh sẽ biết là tôi có nói thật hay không”.
…
Tầng trên cùng tòa quảng trường của khách sạn, ánh đèn sắc vàng ấm áp bao trùm lấy bầu không khí đêm đông. Nơi này bốn vách tường xung quanh được làm bằng kính trong suốt, một nơi để ngắm cả thành phố Vĩnh Thành từ trên cao.
Xung quanh được trồng trong những bồn hoa hồng tỏa ra hương thơm dễ chịu. Những chiếc băng ghế trống vào những ngày thường sẽ đông nượp những cặp tình nhân ngồi với nhau, nhưng hôm nay đặc biệt trống trải. Khu vực trên này yên tĩnh không một ai, ngoại trừ Thanh Nhân và Vu Hoa Hoa đang đi dạo.
“Hôm nay em đến cùng ai vậy?”.
Vu Hoa Hoa không ngần ngại tháo mặt nạ ra, đáp: “Người yêu nha”.
Vu Hoa Hoa đăm chiêu, cô sáp đến gần anh: “Mặc dù không phải tôi ảo tưởng, nhưng mà anh không ghen một chút nào sao?”.
Gì vậy trời? Thanh Nhân nhích qua bên kia: “Em có người yêu thì tôi phải mừng chứ”.
“Haizz, tính ra tình mười năm của anh còn bền hơn cả tình một năm hai tháng của chúng ta. Dù gì cũng từng là người yêu cũ, tôi thấy buồn vì trước kia sau bao năm tháng gặp lại anh không thèm hỏi thăm tôi đó. Bây giờ nghe tin tôi có người yêu thì cũng chẳng có chút phản ứng nào”.
Anh từng rất thích Vu Hoa Hoa, nhưng sau khi rời khỏi tổ chức Vô Diện và đến tổ chức Cửa Trắng anh chẳng còn nhớ nhung gì đến người yêu cũ nữa. Mặc dù thi thoảng một chút ký ức ùa về, nhưng suy nghĩ với cuộc đời mình mai đây mốt đó, không điểm dừng thì vẫn không nên trao trái tim cho bất kỳ ai nữa. Điều đó chỉ làm đối phương đau khổ vì mình thôi.
Nhưng nhờ đã khóa chặt nơi con tim mới có thể gặp được người đủ dũng khí dùng chìa khóa để mở trái tim băng giá đã sứt mẻ đầy vết sẹo của anh ra, người ấy đã chữa lành nó.
“Vừa nãy em khiêu vũ cùng một người đàn ông khác là tôi, không sợ người yêu của em sẽ ghen à?”.
Vu Hoa Hoa nói như đó là chuyện bình thường vẫn hay xảy ra như đồ ăn vặt: “Anh ấy rất hiểu rõ tính cách của tôi, là một người rộng rãi không gò bó dù rôi có ở cạnh bất kỳ người đàn ông khác đi chăng nữa anh ấy vẫn sẽ yêu tôi. Hừ, không như cái tên ngốc của nhà anh, mỗi khi ai động vào anh hắn đều nổi cơn ghen lên điên như một con cún. Thật không trưởng thành một tí nào”.
Thanh Nhân khẽ cười: “Em ấy vốn dĩ ngốc nghếch như thế mà”.
“Mà này”. Vu Hoa Hoa bỗng dừng bước: “Tính ra chuyện này thật tiếc nuối quá đi”.
Thanh Nhân hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
Vu Hoa Hoa chưng ra cái mặt rầu rĩ: “Sớm biết anh là con trai của Ngọc Vương Đại Thần thì tôi đã bám dai theo anh để trở thành thiếu phu nhân rồi. Bỏ lỡ để bây giờ anh trở thành vợ người ta rồi còn gì, thật tiếc quá”.
Thanh Nhân kinh ngạc: “Sao em biết chuyện này?!”.
“Chỉ cần là chuyện tôi muốn biết thì dù có bay khỏi trái đất tôi cũng sẽ biết. Tôi ban đầu cũng rất sốc khi biết anh là Hoàng Tử Liên Bang đấy, tôi ngỡ đâu ông già bí ẩn Ngọc Vương Đại Thần không có vợ, không có con. Nhưng hóa ra có tận hai đứa con bị thất lạc”.
Đeo lại chiếc mặt nạ, Vu Hoa Hoa bước đến trước kính nhìn xuống thành phố đã bao phủ trong tuyết trắng: “Lý do tôi tham dự buổi lễ này không phải vì để nhìn thấy diện mạo thật của Ngọc Vương Đại Thần, cũng không phải hiếu kỳ muốn xem Hoàng Tử Liên Bang là ai”. Cô rũ mi trông có vẻ buồn bã: “Tôi đến để gặp lại ba mình, nghe nói ông cũng tham dự buổi lễ với một thân phận khác”.
Nhắc anh mới nhớ, Vu Hiện đã bị Phong Tình bắt giữ không biết y đã bị xử lí chưa, nhưng hóa ra là được tha tội. Anh không mong y chết đi, dù gì y cũng từng là thầy, là một người anh xem là cha nuôi của anh. Thời gian duyên nợ của anh và y không được lâu dài, nhưng nhờ có y anh mới được học cách quý trọng những người đối xử thật lòng với mình.
Tuy y đã từng giấu anh chuyện đã tìm được chú Lu của anh và muốn lợi dụng ông, nhưng y lại không làm hại anh. Y cũng không xử lý anh khi anh tự ý rời hội, không cho người tìm đến trả thù khi anh đả thương y vào đêm hôm đó.
“Có thể chủ tịch Vu đi cùng mấy người của Ngũ Hoa Xà, nếu tham dự được buổi lễ ngày hôm nay chứng tỏ ông ấy vẫn bình an vô sự”.
Vu Hoa Hoa im lặng, Thanh Nhân bước đến gần chợt thấy một giọt nước long lanh khẽ chảy trên má cô ta. Vu Hoa Hoa quay mặt chỗ khác, cẩn thận giậm đi những dòng lệ ấm tránh ảnh hưởng đến lớp trang điểm.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô vội giải thích: “Không phải là tôi khóc đâu, chỉ là mi giả cọ trúng mắt thôi”.
Càng biện hộ thì càng nói lên sự thật, Thanh Nhân nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ của cô ta ra. Chậm rãi lau đi nước mắt cứ chảy: “Khóc vì gia đình đâu có xấu, không cần thiết phải che giấu”.
Gạt tay anh ra, Vu Hoa Hoa quay lưng lại. Cố che giấu cảm xúc: “Cái đồ chết tiệt này, sau bao lâu nay anh vẫn dịu dàng với tôi như vậy chứ? Đừng làm tôi hiểu lầm nữa”.
Lấy lại mặt nạ, cô quay gót rời đi: “Tôi đi trước đây, đồ hoàng tử!”.
Thanh Nhân: “…”.
Người phụ nữ này dù là ngày bé hay đã trưởng thành như hiện tại, nhưng vẫn không thay đổi một chút nào.
Dưới ánh đèn sắc vàng, khói thuốc lượn lờ, Thanh Nhân ngồi trên băng ghế hút thuốc nhìn lên bầu trời đêm. Ánh đèn bên dưới thành phố mơ hồ phản phất lên trên màn trời, loang ra cả một vùng đen nhạt nhòa.
Ở đây thật yên tịnh, không cần phải nói chuyện với những kẻ mặt người dạ sói, cũng chẳng phải vờ vịt mà che giấu thân phận khi gặp phải người quen.
Nhưng anh thấy mình sắp không giấu nổi chuyện này nữa rồi, vẫn lo sợ Phong Tình sẽ giận mình.
“A… Không ổn chút nào, không được rồi… Em ấy ghét nhất là mình nối dối cơ mà, sao bây giờ…?”.
Ngón tay bấm vào đuôi điếu thuốc, anh liên tục nghĩ đến những tình huống xấu xảy ra giữa mối quan hệ của mình và Phong Tình. Khó khăn lắm mới nối lại tình cảm sau bao nhiêu biến cố, anh không muốn phải rời xa Phong Tình một lần nào nữa.
Ngày hôm nay anh chẳng có chút tâm trạng nào, thật muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Trốn trong ngôi nhà nhỏ của mình để trôi qua buổi lễ ngày hôm nay. Nhưng sao anh có thể làm như thế chứ, chữ hiếu không cho phép anh hành động.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, mạnh dạn đối mặt với nó thôi.
Cộp, cộp, tầng thượng yên ắng bỗng vang lên tiếng bước chân. Thanh Nhân không quay lại nhìn nhưng vẫn nhận ra kẻ này đang bước đến gần anh. Trong phát giác anh siết chặt nắm đấm chuẩn bị tinh thần khi tên này đột ngột xông lên tấn công.
Hắn dừng lại, không nói không rằng rút ra điếu thuốc lá.
Thanh Nhân giả vờ không để ý đến hắn, anh ngồi thong thả nhìn thẳng về đằng trước mà chìm trong khói thuốc. Trong lòng vẫn đang cảnh giác cao độ kẻ nọ, vì mặt nạ che khuất tầm nhìn bên cạnh nên không thể liếc mắt qua xem trộm tình hình được Miễn cưỡng ngồi im chờ kẻ đó ra tay, anh sẽ hành động.
“Tôi quên mang bật lửa rồi, quý ngài có thể cho tôi mượn được không?”.
Giọng nói này…
Anh kinh ngạc nhìn lên người đàn ông đang ép sát đến gần mình. Mặt nạ suýt chút nữa chạm vào nhau khi anh quay mặt qua hắn. Trong lòng gọi tên hắn “Phong Tình”.
Thanh Nhân đã đơ người được ba giây, ngay lập tức phản ứng lại. Lấy bật lửa ra đưa cho hắn, anh tiếp tục mang dáng vẻ thờ ơ và lạnh lùng, xem hắn như không khí.
Phong Tình nhận lấy bật lửa, hắn vừa châm thuốc vừa lén nhìn anh. Thanh Nhân khẽ đổ mồ hôi lạnh nhận ra hắn đang nhìn mình.
Bị lộ rồi sao? Hắn đang rất tức giận?.. Hình như chưa bại lộ mà. Xem ra kỹ năng hóa trang của anh vẫn không tệ.
Trả lại bật lửa cùng câu cảm ơn không mang âm điệu nào. Phong Tình một tay xỏ túi quần, một tay cầm điếu thuốc. Hút thuốc với dáng vẻ của một tên vừa thất tình, mỗi khi làn khói trắng phả ra anh mơ hồ nghe thấy âm thanh thở dài của hắn phát ra khe khẽ.
Bỗng hắn lên tiếng: “Cảm giác chờ đợi tin nhắn của một người từ đêm qua đến hôm nay… Anh có biết nó như thế nào không?”.
Đây là đang trách anh sao? Thanh Nhân không phải người bất lịch sự mà không đáp, anh trầm giọng sao cho khản đặc nhất có thể mà nói ra âm thanh như một ông già: “Tôi chưa bao giờ phải chờ đợi một ai, nên không cần biết”.
Phong Tình thở dài, hắn chìm vào trầm lặng vì không nhận được điều mình mong muốn.
Anh biết từ trước đến giờ hắn không bao giờ than vãn với ai cả, càng không thở dài trước mặt bất kỳ kẻ lạ mặt nào. Nếu đã không nhận ra anh thì sao hắn lại đem cảm xúc thật sự mà bày ra thế này?. Truyện Trọng Sinh
Hắn cười nhạt: “Quý ngài này, khi tôi lên đây đã nhìn nhầm bóng lưng anh thành một người tôi quen. Tôi đã hi vọng anh chính là người ấy, cơ mà đã thất vọng tràn trề rồi”.
Không đâu… Em nhìn đúng rồi.
Phong Tình lại thở dài: “A… Tôi muốn nhanh chống trôi qua đêm nay quá, nhưng lại muốn nó trôi chậm đi. Ha, tôu lại nói những lời vô nghĩa nữa rồi”.
Nhìn xuống phong cảnh tuyết trắng trên mặt đường chỉ có dòng người qua lại bên dưới, hắn không biết vì sao mình lại tâm sự mỏng cùng một người xa lạ. Có lẽ do đối phương có gì đó quen thuộc khiến hắn không ngừng để mắt.
Hắn nói: “Nửa đời này của tôi chỉ nhìn thấy tương lai trong màu đen, nhưng trong bãi đen vô tận đó tôi đã nhìn thấy tia nắng của đời mình. Người ấy có nụ cười rạng rỡ tựa hoa hướng dương, một người luôn đối xử dịu dàng và tận tình với tôi”.
“Nhưng hai năm trở lại đây tôi đã gieo rất nhiều phiền não cho người ấy, tôi cũng nhận ra đó là sai lầm. Ha ha… Tôi là một tên ngốc mà biết rõ là sai nhưng vẫn cố tình làm cho người ấy đau buồn vì tôi”.
Hắn đang tự trách móc mình, Thanh Nhân nhìn ra khuất sau chiếc mặt nạ ấy là đôi mắt xanh thẳm như bầu trời chứa đựng bao tâm tư sâu lắng của biển cả. Anh biết hắn đã mong chờ giây phút bình yên ở cạnh anh, mong một cuộc sống như bao người dân bình thường.
Có lẽ điều hắn mong muốn nhất đêm nay chính là giải tán Liên Minh Bang Hội, từ bỏ vị trí của mình mà quay về cạnh anh.
Từ nãy đến giờ Phong Tình vẫn luôn là người nói chuyện mặc cho đối phương có đang nghe hay không, hắn vẫn nói tiếp: “Nói ra thì không phải tôi là tên phản quân muốn Liên Bang giải thể, nhưng Liên Bang phải giải tán thì mọi thứ mới có thể kết thúc tại đây. Suy nghĩ này của tôi có phần trẻ con nhỉ? Vì mong muốn của bản thân mà ích kỷ liên lụy những người khác”.
“Nhưng tôi không mong sau khi Liên Bang giải tán thìntất cả mọi người trong bang sẽ làm theo quy luật của bang hội đặt ra. Tôi vẫn hi vọng ba tổ chức còn lại của Liên Bang vẫn tiếp tục hoạt động, chỉ là tôi sẽ rời khỏi tổ chức, quy ẩn giang hồ”.
Tôi Muốn Anh Cười
“Anh thấy thế nào? Đã cải thiện hơn chưa?”.
Thanh Nhân không lỡ nhịp nào mà nói: “Rất tốt, cơ mà… Chúng ta phối hợp ăn ý với nhau thế này, phải chăng chúng ta trước đó có từng quen biết?”.
Người nọ nhẹ nhàng chạm ngón tay lên môi anh: “Suỵt, phải nói là chúng ta quá quen luôn ấy chứ”.
Nắm lấy bàn tay tinh nghịch của người phụ nữ, Thanh Nhân khẽ nhếch môi: “Em không thể tìm được trò nào khiến tôi bất ngờ hơn sao?”.
Người đàn ông lúc lạnh lúc nóng bỗng đổi cách xưng hô, Vu Hoa Hoa cong đôi môi đỏ mọng lên hứng thú: “Quả nhiên không có chuyện gì có thể qua mắt được một gã sát thủ tài ba. Hôm nay trông anh thật khác lạ, nếu không tinh ý nhìn kỹ e rằng đã không nhận ra anh rồi”.
Giai điệu hợp xướng đến đoạn cuối, Thanh Nhân cùng Vu Hoa Hoa tạo dáng vẻ đẹp nhất để kết thúc. Vài sợi tóc mai của anh khẽ rũ xuống mạn che của cô ta. Vu Hoa Hoa choàng tay qua vai anh, những ngón tay vân vê gáy cổ: “Cùng tôi đi đến nơi này ngắm tuyết rơi nhé?”.
Lời vừa dứt, cô ta khoác lên cánh tay anh đi ra trong mọi ánh nhìn của mọi người. Vì một lý do nào đó mà Thanh Nhân không từ chối cứ thế mà đi theo cô ta.
Kim Khang ở đằng này đã quan sát hết mọi chuyện, từ nãy đến giờ hắn luôn đặt mắt để ý đến anh. Trông anh vừa quen mắt vừa khác biệt nên hắn bắt đầu nghi ngờ. Nhiệm vụ quan trọng của các thủ lĩnh Liên Bang là phải tìm ra hai gã họ Lê kia, vậy nên đã ghim Thanh Nhân vào mục tiêu.
Hiện tại hắn đang bồi rượu giao lưu cùng các thủ lĩnh của những bang hội khác. Mấy người này lão có, niên có đều đang lôi kéo hắn về phe bọn họ. Mấy kẻ này bảo rằng nếu sau này khi Liên Minh Bang Hội giải tán thì hắn hãy về với đội bọn họ, đều có ghế trống để chờ hắn ngồi vào cả.
Không ai không biết tổ chức Cửa Trắng nằm trong top đào tạo sát thủ xuất sắc, Liên Bang là bang hội sát thủ đều quy tụ những thủ lĩnh tài năng. Nếu Kim Khang đi cùng thuyền với họ, vào một ngày không xa bọn họ sẽ trở nên hùng mạnh.
Nhưng bọn họ đã tính toán sai rồi, nếu Liên Minh Bang Hội giải thế hắn sẽ phá luật hoạt động riêng lẻ. Không cùng thuyền với bất kỳ kẻ nào, từng bước một trở thành tổ chức mạnh nhất thế giới không ai đối địch.
Kim Khang lịch sự từ chối khéo, hắn không muốn dây dưa với mấy tên cáo già này nữa: “Khi nào Liên Bang giải thể tôi sẽ liên lạc với các vị sau”.
Mấy gã nghe vậy vui mừng khốn xiết, lập tức hiện lên hết trên mặt: “Chúng tôi luôn sẵn lòng đón tiếp cậu”.
Nhận được hồi đáp rồi mấy gã rời đi, bắt đầu đi kéo bè kéo phái với những kẻ khác về với phe mình.
Lúc này hắn mới được thoải mái một mình, định quay gót rời đi thì bỗng khựng lại. Ánh mắt vô tình liếc về phía đằng xa liền nhận ra đó là Tiêu Trúc, cậu đang ở đằng kia cùng những cô gái. Hắn thấy lạ, buổi lễ hôm nay chỉ có người của thế giới ngầm trong những tổ chức lớn uy tín mới được tham dự, làm sao một thành viên nhỏ bé của một băng đảng nhỏ như Tiêu Trúc lại xuất hiện ở đây.
Hắn bước đến: “Sao cậu lại ở đây?”.
Tiêu Trúc quay đầu qua, không mấy bất ngờ khi gặp hắn: “Kim Khang đấy à?”.
Mấy tiểu thư ở đây biết danh tiếng của Kim Đại Đế thì vô cùng sững sốt khi nghe Tiêu Trúc gọi thẳng thừng tên hắn: “Tiêu thiếu gia này… Cậu gọi anh ấy là gì vậy?”.
Thấy bọn họ có vẻ e dè, cậu cũng hiểu được một phần, nhưng lại rất bình thản: “Anh ta là Kim Khang thì tôi gọi là Kim Khang thôi”.
Các tiểu thư đưa mắt nhìn nhau, bọn họ như kết nối chung một tần số mà cuối đầu chào hỏi Kim Khang xong rồi chào tạm biệt hai người mà rút lui rời đi chỗ khác. Vì không muốn rước họa vào thân, không ai không biết Kim Khang ghét nhất là bị kẻ khác gọi thẳng tên. Có lẽ tên nhóc họ Tiêu này đêm nay tàn mạng rồi.
Tiêu Trúc chớp chớp mắt: “Làm gì mà mấy cô gái vừa gặp anh đã chạy mất rồi?”.
Kim Khang vô tội: “Tôi cũng không biết nữa”.
Biết sao mà Kim Đại Đế vừa tài vừa giàu có thế này mà đến tận bây giờ vẫn độc thân rồi đấy.
Tiêu Trúc và Kim Khang: “…”.
Hai người gặp nhau rồi tự nhiên không biết nói gì với nhau, Kim Khang tìm kiếm câu chuyện rồi mở miệng bắt đầu: “Kiểu tóc này của cậu rất đáng yêu đấy”.
Tiêu Trúc liền sầm mặt, cậu không thích bất kỳ ai khen mình ngoại trừ Thanh Nhân. Càng không thích cái câu nhận xét mình “dễ thương” xuất phát từ mồm của mấy tên đàn ông. Cậu lườm nguýt hắn, Kim Khang mơ hồ nhìn ra sát khí từ cậu mà không biết mình đã nói sai chuyện gì.
Hắn hỏi chuyện khác để dập đi đám khói đen xì đó của cậu: “Lễ hội ngày hôm nay không phải ai cũng có thể tham dự, kể cả có núi tiền đi chăng nữa. Có nhân vật máu mặt nào đưa cậu đi theo sao?”.
Kim Khang làm gì biết chuyện Thanh Nhân chính là con trai của Ngọc Vương Đại Thần, Tiêu Trúc lên giọng nói: “Tôi được Hoàng Tử Liên Bang đưa theo cùng đấy”.
Kim Khang cho là cậu đang nói đùa: “Tôi không ngờ cậu cũng biết đùa nữa đấy”.
“Hừ, tôi đùa với anh thì được lợi lộc gì chứ, rất nhanh thôi anh sẽ biết là tôi có nói thật hay không”.
…
Tầng trên cùng tòa quảng trường của khách sạn, ánh đèn sắc vàng ấm áp bao trùm lấy bầu không khí đêm đông. Nơi này bốn vách tường xung quanh được làm bằng kính trong suốt, một nơi để ngắm cả thành phố Vĩnh Thành từ trên cao.
Xung quanh được trồng trong những bồn hoa hồng tỏa ra hương thơm dễ chịu. Những chiếc băng ghế trống vào những ngày thường sẽ đông nượp những cặp tình nhân ngồi với nhau, nhưng hôm nay đặc biệt trống trải. Khu vực trên này yên tĩnh không một ai, ngoại trừ Thanh Nhân và Vu Hoa Hoa đang đi dạo.
“Hôm nay em đến cùng ai vậy?”.
Vu Hoa Hoa không ngần ngại tháo mặt nạ ra, đáp: “Người yêu nha”.
Vu Hoa Hoa đăm chiêu, cô sáp đến gần anh: “Mặc dù không phải tôi ảo tưởng, nhưng mà anh không ghen một chút nào sao?”.
Gì vậy trời? Thanh Nhân nhích qua bên kia: “Em có người yêu thì tôi phải mừng chứ”.
“Haizz, tính ra tình mười năm của anh còn bền hơn cả tình một năm hai tháng của chúng ta. Dù gì cũng từng là người yêu cũ, tôi thấy buồn vì trước kia sau bao năm tháng gặp lại anh không thèm hỏi thăm tôi đó. Bây giờ nghe tin tôi có người yêu thì cũng chẳng có chút phản ứng nào”.
Anh từng rất thích Vu Hoa Hoa, nhưng sau khi rời khỏi tổ chức Vô Diện và đến tổ chức Cửa Trắng anh chẳng còn nhớ nhung gì đến người yêu cũ nữa. Mặc dù thi thoảng một chút ký ức ùa về, nhưng suy nghĩ với cuộc đời mình mai đây mốt đó, không điểm dừng thì vẫn không nên trao trái tim cho bất kỳ ai nữa. Điều đó chỉ làm đối phương đau khổ vì mình thôi.
Nhưng nhờ đã khóa chặt nơi con tim mới có thể gặp được người đủ dũng khí dùng chìa khóa để mở trái tim băng giá đã sứt mẻ đầy vết sẹo của anh ra, người ấy đã chữa lành nó.
“Vừa nãy em khiêu vũ cùng một người đàn ông khác là tôi, không sợ người yêu của em sẽ ghen à?”.
Vu Hoa Hoa nói như đó là chuyện bình thường vẫn hay xảy ra như đồ ăn vặt: “Anh ấy rất hiểu rõ tính cách của tôi, là một người rộng rãi không gò bó dù rôi có ở cạnh bất kỳ người đàn ông khác đi chăng nữa anh ấy vẫn sẽ yêu tôi. Hừ, không như cái tên ngốc của nhà anh, mỗi khi ai động vào anh hắn đều nổi cơn ghen lên điên như một con cún. Thật không trưởng thành một tí nào”.
Thanh Nhân khẽ cười: “Em ấy vốn dĩ ngốc nghếch như thế mà”.
“Mà này”. Vu Hoa Hoa bỗng dừng bước: “Tính ra chuyện này thật tiếc nuối quá đi”.
Thanh Nhân hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
Vu Hoa Hoa chưng ra cái mặt rầu rĩ: “Sớm biết anh là con trai của Ngọc Vương Đại Thần thì tôi đã bám dai theo anh để trở thành thiếu phu nhân rồi. Bỏ lỡ để bây giờ anh trở thành vợ người ta rồi còn gì, thật tiếc quá”.
Thanh Nhân kinh ngạc: “Sao em biết chuyện này?!”.
“Chỉ cần là chuyện tôi muốn biết thì dù có bay khỏi trái đất tôi cũng sẽ biết. Tôi ban đầu cũng rất sốc khi biết anh là Hoàng Tử Liên Bang đấy, tôi ngỡ đâu ông già bí ẩn Ngọc Vương Đại Thần không có vợ, không có con. Nhưng hóa ra có tận hai đứa con bị thất lạc”.
Đeo lại chiếc mặt nạ, Vu Hoa Hoa bước đến trước kính nhìn xuống thành phố đã bao phủ trong tuyết trắng: “Lý do tôi tham dự buổi lễ này không phải vì để nhìn thấy diện mạo thật của Ngọc Vương Đại Thần, cũng không phải hiếu kỳ muốn xem Hoàng Tử Liên Bang là ai”. Cô rũ mi trông có vẻ buồn bã: “Tôi đến để gặp lại ba mình, nghe nói ông cũng tham dự buổi lễ với một thân phận khác”.
Nhắc anh mới nhớ, Vu Hiện đã bị Phong Tình bắt giữ không biết y đã bị xử lí chưa, nhưng hóa ra là được tha tội. Anh không mong y chết đi, dù gì y cũng từng là thầy, là một người anh xem là cha nuôi của anh. Thời gian duyên nợ của anh và y không được lâu dài, nhưng nhờ có y anh mới được học cách quý trọng những người đối xử thật lòng với mình.
Tuy y đã từng giấu anh chuyện đã tìm được chú Lu của anh và muốn lợi dụng ông, nhưng y lại không làm hại anh. Y cũng không xử lý anh khi anh tự ý rời hội, không cho người tìm đến trả thù khi anh đả thương y vào đêm hôm đó.
“Có thể chủ tịch Vu đi cùng mấy người của Ngũ Hoa Xà, nếu tham dự được buổi lễ ngày hôm nay chứng tỏ ông ấy vẫn bình an vô sự”.
Vu Hoa Hoa im lặng, Thanh Nhân bước đến gần chợt thấy một giọt nước long lanh khẽ chảy trên má cô ta. Vu Hoa Hoa quay mặt chỗ khác, cẩn thận giậm đi những dòng lệ ấm tránh ảnh hưởng đến lớp trang điểm.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô vội giải thích: “Không phải là tôi khóc đâu, chỉ là mi giả cọ trúng mắt thôi”.
Càng biện hộ thì càng nói lên sự thật, Thanh Nhân nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ của cô ta ra. Chậm rãi lau đi nước mắt cứ chảy: “Khóc vì gia đình đâu có xấu, không cần thiết phải che giấu”.
Gạt tay anh ra, Vu Hoa Hoa quay lưng lại. Cố che giấu cảm xúc: “Cái đồ chết tiệt này, sau bao lâu nay anh vẫn dịu dàng với tôi như vậy chứ? Đừng làm tôi hiểu lầm nữa”.
Lấy lại mặt nạ, cô quay gót rời đi: “Tôi đi trước đây, đồ hoàng tử!”.
Thanh Nhân: “…”.
Người phụ nữ này dù là ngày bé hay đã trưởng thành như hiện tại, nhưng vẫn không thay đổi một chút nào.
Dưới ánh đèn sắc vàng, khói thuốc lượn lờ, Thanh Nhân ngồi trên băng ghế hút thuốc nhìn lên bầu trời đêm. Ánh đèn bên dưới thành phố mơ hồ phản phất lên trên màn trời, loang ra cả một vùng đen nhạt nhòa.
Ở đây thật yên tịnh, không cần phải nói chuyện với những kẻ mặt người dạ sói, cũng chẳng phải vờ vịt mà che giấu thân phận khi gặp phải người quen.
Nhưng anh thấy mình sắp không giấu nổi chuyện này nữa rồi, vẫn lo sợ Phong Tình sẽ giận mình.
“A… Không ổn chút nào, không được rồi… Em ấy ghét nhất là mình nối dối cơ mà, sao bây giờ…?”.
Ngón tay bấm vào đuôi điếu thuốc, anh liên tục nghĩ đến những tình huống xấu xảy ra giữa mối quan hệ của mình và Phong Tình. Khó khăn lắm mới nối lại tình cảm sau bao nhiêu biến cố, anh không muốn phải rời xa Phong Tình một lần nào nữa.
Ngày hôm nay anh chẳng có chút tâm trạng nào, thật muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Trốn trong ngôi nhà nhỏ của mình để trôi qua buổi lễ ngày hôm nay. Nhưng sao anh có thể làm như thế chứ, chữ hiếu không cho phép anh hành động.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, mạnh dạn đối mặt với nó thôi.
Cộp, cộp, tầng thượng yên ắng bỗng vang lên tiếng bước chân. Thanh Nhân không quay lại nhìn nhưng vẫn nhận ra kẻ này đang bước đến gần anh. Trong phát giác anh siết chặt nắm đấm chuẩn bị tinh thần khi tên này đột ngột xông lên tấn công.
Hắn dừng lại, không nói không rằng rút ra điếu thuốc lá.
Thanh Nhân giả vờ không để ý đến hắn, anh ngồi thong thả nhìn thẳng về đằng trước mà chìm trong khói thuốc. Trong lòng vẫn đang cảnh giác cao độ kẻ nọ, vì mặt nạ che khuất tầm nhìn bên cạnh nên không thể liếc mắt qua xem trộm tình hình được Miễn cưỡng ngồi im chờ kẻ đó ra tay, anh sẽ hành động.
“Tôi quên mang bật lửa rồi, quý ngài có thể cho tôi mượn được không?”.
Giọng nói này…
Anh kinh ngạc nhìn lên người đàn ông đang ép sát đến gần mình. Mặt nạ suýt chút nữa chạm vào nhau khi anh quay mặt qua hắn. Trong lòng gọi tên hắn “Phong Tình”.
Thanh Nhân đã đơ người được ba giây, ngay lập tức phản ứng lại. Lấy bật lửa ra đưa cho hắn, anh tiếp tục mang dáng vẻ thờ ơ và lạnh lùng, xem hắn như không khí.
Phong Tình nhận lấy bật lửa, hắn vừa châm thuốc vừa lén nhìn anh. Thanh Nhân khẽ đổ mồ hôi lạnh nhận ra hắn đang nhìn mình.
Bị lộ rồi sao? Hắn đang rất tức giận?.. Hình như chưa bại lộ mà. Xem ra kỹ năng hóa trang của anh vẫn không tệ.
Trả lại bật lửa cùng câu cảm ơn không mang âm điệu nào. Phong Tình một tay xỏ túi quần, một tay cầm điếu thuốc. Hút thuốc với dáng vẻ của một tên vừa thất tình, mỗi khi làn khói trắng phả ra anh mơ hồ nghe thấy âm thanh thở dài của hắn phát ra khe khẽ.
Bỗng hắn lên tiếng: “Cảm giác chờ đợi tin nhắn của một người từ đêm qua đến hôm nay… Anh có biết nó như thế nào không?”.
Đây là đang trách anh sao? Thanh Nhân không phải người bất lịch sự mà không đáp, anh trầm giọng sao cho khản đặc nhất có thể mà nói ra âm thanh như một ông già: “Tôi chưa bao giờ phải chờ đợi một ai, nên không cần biết”.
Phong Tình thở dài, hắn chìm vào trầm lặng vì không nhận được điều mình mong muốn.
Anh biết từ trước đến giờ hắn không bao giờ than vãn với ai cả, càng không thở dài trước mặt bất kỳ kẻ lạ mặt nào. Nếu đã không nhận ra anh thì sao hắn lại đem cảm xúc thật sự mà bày ra thế này?. Truyện Trọng Sinh
Hắn cười nhạt: “Quý ngài này, khi tôi lên đây đã nhìn nhầm bóng lưng anh thành một người tôi quen. Tôi đã hi vọng anh chính là người ấy, cơ mà đã thất vọng tràn trề rồi”.
Không đâu… Em nhìn đúng rồi.
Phong Tình lại thở dài: “A… Tôi muốn nhanh chống trôi qua đêm nay quá, nhưng lại muốn nó trôi chậm đi. Ha, tôu lại nói những lời vô nghĩa nữa rồi”.
Nhìn xuống phong cảnh tuyết trắng trên mặt đường chỉ có dòng người qua lại bên dưới, hắn không biết vì sao mình lại tâm sự mỏng cùng một người xa lạ. Có lẽ do đối phương có gì đó quen thuộc khiến hắn không ngừng để mắt.
Hắn nói: “Nửa đời này của tôi chỉ nhìn thấy tương lai trong màu đen, nhưng trong bãi đen vô tận đó tôi đã nhìn thấy tia nắng của đời mình. Người ấy có nụ cười rạng rỡ tựa hoa hướng dương, một người luôn đối xử dịu dàng và tận tình với tôi”.
“Nhưng hai năm trở lại đây tôi đã gieo rất nhiều phiền não cho người ấy, tôi cũng nhận ra đó là sai lầm. Ha ha… Tôi là một tên ngốc mà biết rõ là sai nhưng vẫn cố tình làm cho người ấy đau buồn vì tôi”.
Hắn đang tự trách móc mình, Thanh Nhân nhìn ra khuất sau chiếc mặt nạ ấy là đôi mắt xanh thẳm như bầu trời chứa đựng bao tâm tư sâu lắng của biển cả. Anh biết hắn đã mong chờ giây phút bình yên ở cạnh anh, mong một cuộc sống như bao người dân bình thường.
Có lẽ điều hắn mong muốn nhất đêm nay chính là giải tán Liên Minh Bang Hội, từ bỏ vị trí của mình mà quay về cạnh anh.
Từ nãy đến giờ Phong Tình vẫn luôn là người nói chuyện mặc cho đối phương có đang nghe hay không, hắn vẫn nói tiếp: “Nói ra thì không phải tôi là tên phản quân muốn Liên Bang giải thể, nhưng Liên Bang phải giải tán thì mọi thứ mới có thể kết thúc tại đây. Suy nghĩ này của tôi có phần trẻ con nhỉ? Vì mong muốn của bản thân mà ích kỷ liên lụy những người khác”.
“Nhưng tôi không mong sau khi Liên Bang giải tán thìntất cả mọi người trong bang sẽ làm theo quy luật của bang hội đặt ra. Tôi vẫn hi vọng ba tổ chức còn lại của Liên Bang vẫn tiếp tục hoạt động, chỉ là tôi sẽ rời khỏi tổ chức, quy ẩn giang hồ”.
Tôi Muốn Anh Cười
Đánh giá:
Truyện Tôi Muốn Anh Cười
Story
Chương 144: Bóng lưng là anh, nhưng tôi không nhận ra
10.0/10 từ 16 lượt.