Tôi Muốn Anh Cười

Chương 133: Chủ nhân của mảnh đất vàng không phải là Du gia

Những hạt mưa tròn xoe bắn vào cửa kính xe màu đen mà lăn dài, bầu trời xám xịt bị màn mưa trắng xóa che mờ. Trong xe nhìn ra bên ngoài chỉ thấy cảnh vật vùi lấp sau lớp mưa, mơ hồ mang đến cho người ta cảm giác mông lung.

Chiếc ô tô màu đen đơn độc giữa con đường ngoại ô vắng vẻ, thỉnh thoảng chỉ trông thấy vài chiếc xe tải chở hàng hóa đi ngang. Có hai con đường rẽ, chiếc ô tô chọn rẽ sang bên trái. Đi một quãng đường dài chẳng trông thấy bóng dáng của người hay xe cộ. Dường như nơi này không có dấu hiệu tồn tại của con người.

Con đường nhựa dần biến mất, phía trước xuất hiện một cái biển tên đường cũ kỹ. Hai bên là rừng tre bị gió lay động đến ríu rít, con đường bằng đất cát bị mưa rột thành bãi bùn trên những ổ gà. Một chiếc xe sang trọng như thế này mà đi qua chắc chắn sẽ bị sình bùn bắn bẩn xe.

Thanh Từ nhìn ra bên ngoài, ông nói: “Lái tiếp đi”.

Ông không sợ xe mình bị bẩn, giống như đã quá quen thuộc với cảnh này. Phương Tuấn Lưu gật đầu rồi lái đi.

Địa điểm hai người đang đến chính là mảnh đất vàng, mảnh đất kho báu và những câu chuyện về truyền thuyết ly kỳ của nó biết bao nhiêu người dòm ngó muốn tranh đoạt. Nhưng hiện tại nó thuộc quyền sở hữu của Du gia.

Vì điều gì mà Ngọc Vương Đại Thần đích thân đến đây?

Đi được một đoạn rừng tre, phía trước mơ hồ xuất hiện ánh sáng của mặt trời ấm áp. Thật diệu kỳ, khác với vùng trời âm u mưa xối ì ầm chỗ họ, đằng đó lại bừng lên ngày trời tươi sáng. Cứ như hai thế giới tách biệt vậy, thế giới của họ là màn mưa tăm tối, thế giới phía trước lại là một vùng đất trong xanh đẹp đẽ.

Truyền thuyết về mảnh đất vàng ai cũng biết, nhưng ít ai biết đến câu chuyện ranh giới giữa thiên đường và trần gian của mảnh đất vàng. Thần long canh giữ ghét bỏ những phàm nhân tham lam cùng thế giới đen tối dơ bẩn của họ nên đã tự mình vạch ra ranh giới. Mỗi khi mưa xuống chỉ có khu vực của thần long sẽ không bị ảnh hưởng. Tuy chỉ là truyền thuyết nhưng chỉ có chủ nhân thật sự của nó mới tận mắt thấy.

Và nguyên chủ sở hữu thật sự của mảnh đất vàng chính là Thanh Từ.

Mui xe chạm đến ánh sáng bên trong, Thanh Từ mới cho dừng xe. Ông mở xe đi ra, Phương Tuấn Lưu vội lấy chiếc ô nắm lấy tay ông. Bên ngoài vẫn còn mưa, ông không muốn Thanh Từ bị mắc mưa, nhưng Thanh Từ lại lắc đầu từ chối. Phương Tuấn Lưu mới lấy ra chiếc ô, bung ra, sau đó hai người đi xuống.

Đàn bướm muôn sắc bay lượn lờ quanh hai người đàn ông trung niên, Phương Tuấn Lưu kinh ngạc với bầu không khí nơi này. Rất là bình yên, một màn bình dị mà nửa đời người ông chưa từng trải qua. Hương hoa thơm ngát, thật khác biệt với trời mưa ở ranh giới đằng kia chỉ có mùi cỏ đất hòa quyện cùng nước mưa. Nói là hai thế giới cũng đâu có sai đâu.


Đi qua vùng thảo nguyên xanh mát, hai người đi đến một cánh đồng lúa vàng chín. Đằng trước xuất hiện một cánh cổng bằng đá, bên trên có khắc “Thanh gia”. Nơi này là một nghĩa trang lâu đời, thế hệ ba đời tổ tiên đều được chôn cất ở đây. Những ngôi mộ không quá hoành tráng như những ngôi mộ của những gia tộc giàu có khác, mà chúng được lập nên bằng đá, đã phủ không ít rêu xanh do thời gian qua không ai đến dọn dẹp.

Giữa trung tâm nghĩa trang, có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ giản dị, lợp ngối xanh theo kiểu cổ điển thuở xa xưa. Mỗi khi gió lướt qua những chiếc đèn lồng treo trước hiên nhà đều lung lay, chuông gió reo lên một giai điệu êm tai.

Thanh Từ bước lên bậc thềm gõ cửa đúng ba lần, sau đó rung cái chuông nhỏ bên cạnh. Cánh cửa dần mở ra, giọng nói của một ông lão sắp đến tuổi phải đi thăm tổ tiên phát ra. Vừa run lại chứa bao niềm vui.

“Tiểu Từ…?”.

Cánh cửa mở toang, một ông lão tóc trắng bạc phơ mặc đồ lam màu trắng đi ra, lão buông gậy chống liền ôm chầm lấy Thanh Từ: “Thằng nhóc… Cuối cùng cũng chịu xuất hiện… Ông già này mừng sắp sửa thăng luôn rồi này!”.

Thanh Từ ôm lấy ông lão gầy yếu, ông hạnh phúc khi vẫn thấy người bác ruột thịt duy nhất của mình vẫn còn sống: “Bác tư à, cháu xin lỗi vì mấy chục năm qua đã không đến thăm bác”.

Bác tư tên Thanh Thủ năm nay đã một trăm lẽ tư tuổi rồi, nhưng ông vẫn sức bền như những ông già sáu mươi mấy bảy mươi. Là ông lão lúc trước Thanh Nhân gặp ngỡ là người âm lên thăm nhân gian.

Tuổi cao không thể chuyện gì cũng làm một mình, nên mỗi ngày sẽ có một người mà Thanh gia bọn họ tin tưởng đi đến giao đồ ăn và phụ giúp Thanh Thủ một ít việc. Người đó không thể nán lại nơi này quá lâu nên chỉ ở lại đúng hai canh giờ liền rời đi, vì anh ta rất tin vào chuyện tâm linh nơi này.

Thanh Từ đỡ Thanh Thủ vào trong nhà, đến khi ngồi xuống bàn ông lão mới chú ý đến người đàn ông đi bên cạnh Thanh Từ. Ông lão kinh ngạc đến mở to mắt, sức già như bị năng động của tuổi trẻ rót vào. Ông đứng bật dậy chỉ tay vào Phương Tuấn Lưu: “Cậu Phương?! Làm, làm thế nào mà cậu lại ở cùng cháu trai tôi vậy chứ?! Này nhé đừng bám dính đến Thanh Từ nhà ta nữa đấy nhé, thằng nhỏ đã có vợ có con rồi đấy nhé, cậu tính cướp thằng nhỏ đi đâu?!”.

Ông cụ đúng thật đã lẫm thật rồi, nhìn hiện tại cứ như nhìn lại quá khứ ngày xưa thuở nào. Phương Tuấn Lưu hoang mang chớp chớp mắt đang không hiểu chuyện gì, còn Thanh Từ thì phì cười, ông mới nói đỡ thay Phương Tuấn Lưu. Dìu ông bác tuổi cao lú lẫn ngồi xuống bàn: “Bác tư à, bây giờ cậu Lưu là thư ký của cháu, cho nên phải đi theo cháu ở mọi lúc mọi nơi”.

Thanh Thủ nheo mắt quan sát Phương Tuấn Lưu từ đầu đến cuối chân mới gật đầu miễn cưỡng cho qua, nhớ đến chuyện ngày xưa thì không khỏi tức tối.

Năm đó Thanh Từ và Phương Tuấn Lưu đều là thanh niên trai trẻ, cùng nhau kề vai sát cánh sinh tử ra vào. Thanh Từ khi ấy đã có người mình thương, cô ấy là một người con gái xinh đẹp, tính tình ngay thẳng. Hai người kết hôn, cô gái ấy mang thai đứa con trai đầu lòng của Thanh Từ. Cuộc sống đôi vợ chồng hòa thuận chưa được bao lâu bỗng dưng xảy ra mâu thuẫn.



Đi bắt gian nhưng vô tình nghe trộm cuộc nói chuyện của Thanh Từ và Phương Tuấn Lưu. Ban đầu hai người bọn họ chỉ nói về chuyện thâu tóm những bang hội, cùng những kế sách kinh doanh. Nhưng ngay sau đó là một màn kịch hay, Phương Tuấn Lưu lại đi tỏ tình Thanh Từ. Cũng chính ông là người đã lên kế hoạch để Thanh Từ ngoại tình, còn mình đằng sau thu gom chiến lợi phẩm.

Sau khi biết sự thật, Thanh Từ chỉ có nước là tức giận muốn cắt đứt mối quan hệ anh em kết nghĩa với Phương Tuấn Lưu.

Cô vợ nghe xong thì hoang mang, cố chấn tĩnh chính mình lại thì liền tức tốc chạy đi tìm bác tư để giải quyết. Cô nằng nặc muốn ly hôn với Thanh Từ, không thể chịu đựng được cảnh giả dối của chồng và bạn thân của chồng.

Thanh Thủ vẫn chưa cho phép cô rời đi, nhưng với tính cách kiên quyết nói là làm cô vẫn cố chấp rời đi. Mang theo đứa trẻ trong bụng biệt tích, mất tăm. Thanh Từ hay tin liền điều động người đi tìm, nhưng lục tung khắp nơi cũng không thể tìm thấy cô đâu, cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Thanh Thủ lắc đầu chặt lưỡi, nhìn cảnh cháu trai bị dày vò bởi tình yêu và tình nghĩa nên ông đã quyết định đuổi Phương Tuấn Lưu đi.

Nhưng hiện tại thì sao? Tên phá hoại gia đình cậu cháu trai đáng thương của mình lại kè kè bên cạnh đứa cháu ở tuổi xế chiều. Chỉ cần nhớ đến chuyện ngày xưa là cái não của ông cụ đây đột ngột linh hoạt, không còn là ông lão lú lẫn. Càng nghĩ càng khó chịu.

Thanh Thủ rót trà nhưng ánh mắt bực mình cứ nhìn chăm chăm Phương Tuấn Lưu như muốn đâm thủng mặt ông. Thanh Từ nhận lấy chung trà, ông lấy lên một túi quà màu xanh huyền bí rồi lên tiếng để phá vỡ bầu không khí giữa ông bác và Phương Tuấn Lưu: “Bác à, đây mà món đồ mất tích của bác mà cháu đã tìm lại được từ buổi đấu giá, bác xem”.

“Món đồ? Ta có nhớ ta đã làm mất nó sao ta?”.

Ông lão mở túi quà ra, bên trong có hộp gấm cùng màu với nó. Đôi mắt đầy vết chân chim bỗng căng ra nhìn sợi dây chuyền bạc lấp lánh, mặt dây chuyền đính kim cương xanh ngọc lóe sáng: “A! Sao ta có thể quên mất món đồ quý giá này chứ?! Đây là sợi dây chuyền chính tay ta khổ công gắng sức tự tìm nguyên liệu bên dưới mảnh đất này đây mà”.

Thanh Thủ mừng rỡ ôm sợi dây chuyền trong lòng, nước mắt tèm lem như đứa trẻ tìm lại được món đồ yêu quý bị thất lạc: “Cảm ơn cháu nhiều nhé tiểu Từ à”.

Một màn hồi nhớ giữa cụ lão Thanh và báu vật xong, ông mới kể cho Thanh Từ và Phương Tuấn Lưu nghe câu chuyện về sợi dây chuyền. Viên ngọc và sợi bạc đều là nguyên liệu thiên nhiên dưới lòng đất của mảnh đất vàng. Tìm được chúng cũng cần phải có cơ duyên mới có thể đào đường xuống hang động để tìm. Nếu không sẽ bị thần long trừng phạt, là người ngoài không được tin tưởng còn chết thảm hơn.

Nó cũng giống như vật liệu làm nên chiếc mặt nạ của Ngọc Vương Đại Thần, đều phải được thần long cho phép mới được phép đào bới tìm chúng.


Truyền thuyết thần bí về mảnh đất vàng được tung truyền cũng gần bốn mươi năm, khi đó chỉ truyền miệng về chuyện thần ma ở những quán rượu ven đường. Không biết tin đồn là kẻ nào trong thế giới ngầm tung hô, ba mươi mấy năm trở lại đây bất kỳ tên giang hồ nào cũng biết và nhăm nhe đến mảnh đất vốn không thuộc về mình.

Khi chiến tranh thâu tóm bang hội diễn ra, Thanh Từ gặp lại Phương Tuấn Lưu nhờ ông trông chừng mảnh đất vàng và bảo vệ Thanh Thủ. Thanh Từ không thể vừa chiến đấu vừa trông coi được, cho đến một ngày hai người bọn họ gặp được cặp song sinh nhà họ Du. Trong thời gian tham chiến cùng cả hai, Thanh Từ mới đặt tín nhiệm lên anh em họ Du và giao lại mảnh đất vàng cho họ trông coi.

Sổ đỏ, cùng giấy tờ đều sang qua cho Du gia, sau đó lập lên câu chuyện giả Du gia tranh được mảnh đất vàng và trở thành quyền sở hữu. Cũng có câu chuyện được mấy tên giang hồ bịa đặt, vốn dĩ mảnh đất vàng là từ thời tổ tiên nhà họ Du để lại, kẻ nào ngoan cố động vào sẽ chết không toàn thay.

Nghe đến chuyện tâm linh sinh tử, đám xã hội đen bán tin bán nghi, cuối cùng khi nghe tin đồn rằng có kẻ cố chấp giành lấy mảnh đất vàng và đã chết bất đắc kỳ tử. Sau đó đám xã hội đen mới dần rút lui, câu chuyện tranh đoạt mảnh đất vàng mới lắng xuống.

Thanh Từ thì mãi giấu danh tính chủ nhân của mảnh đất vàng. Ông mang bệnh trong người nên không biết sẽ tạm biệt trần thế khi nào, những người thân thiết bên cạnh ông như Phương Tuấn Lưu và Thanh Thủ không biết giờ nào sẽ ra đi, nên đã giao phó mảnh đất lại cho Du gia. Bởi ông có một linh cảm tâm linh rằng đứa con trai của mình sẽ có duyên với người nhà họ Du, khi đó chủ nhân thật sự chính là Thanh Nhân.

Đều đó trong khế ước đã được ông viết tay giao lại cho Du Hữu Độ, chủ tịch Du đồng ý với ông. Sau khi chủ nhân của nó đến ông sẽ chính tay giao lại cho anh.

Đâu ai biết chuyện sinh tử luân hồi đột ngột ập đến khi nào, Du Hữu Độ hiện tại đã không còn. Nhưng vẫn còn đứa con trai và đứa cháu trai, Thanh Từ tin chắc rằng một trong hai người ấy sẽ chính tay giao lại cho anh.

“À đúng rồi, hai tuần trước ta vừa gặp thằng chắt của ta, đúng là nó lớn rồi mới thấy giống hệt cháu thời trẻ”. Thanh Thủ vừa ăn cơm vừa nói.

Thanh Từ khá bất ngờ khi nghe nói con trai mình đã đến đây trước khi nhận lại gia đình: “Vậy bác có nói sự thật với nó về mảnh đất này là của nó không?”.

“Nên để nó tự đi tìm sự thật đi, ta nói ra rồi còn gì là niềm hạnh phúc khi tự chính nó tìm ra. Cơ mà…”. Bác tư bỗng cười rất gian: “Ta tò mò không biết bao giờ ta mới có cháu dâu đây? Tiểu Từ à, cháu có biết nó có người yêu chưa để còn biết mà sắp xếp hôn sự? Ta muốn nhìn thấy nó có vợ rồi sinh con, xây dựng một gia đình hạnh phúc của riêng nó”.

Nhắc đến Thanh Nhân bao giờ có người yêu thì Phương Tuấn Lưu bên cạnh Thanh Từ đang nhai cơm bỗng bị sặc: “Khụ! Khụ!”.

Thanh Từ vội rót trà đưa cho ông: “Hôm nay ông bị sao vậy? Tôi nhớ bình thường ông ăn cơm đâu có bị sặc đâu”.

Phương Tuấn Lưu uống một hớp nước mới bình tĩnh. Chuyện người yêu của đứa cháu chỉ có một mình ông biết thôi, ông cũng không thể lên tiếng rằng mình biết được. Vừa hại đứa cháu vừa làm ông bác già cùng người bạn thân bị sặc cơm mà tức điên lên mất. Nhất là bác tư, vẫn không nên để ông biết thì hơn. Nếu không nhóc con Phong Tình tới số với ông cụ này.

Từ khi Thanh Nhân gia nhập tổ chức Cửa Trắng, Phương Tuấn Lưu nhận được tin báo mật rồi đến chỗ Lão Qui cày người theo dõi anh 24 trên 24 thì mới phát hiện một chuyện động trời. Thanh Nhân vậy mà đang yêu đương cùng một tên nhóc, mỗi khi lên hứng liền kéo nhau vào khách sạn.

Ban đầu ông không chấp nhận được chuyện này, làm thế nào mà đứa cháu vừa đẹp trai, giỏi giang lại là đồng tính được chứ. Nhưng khi biết Phong Tình là người của Du gia thì ông lại nhớ đến những gì Thanh Từ từng giao ước với Du gia nên tạm thời tha cho hắn, sau đó ông liền giấu dẹm chuyện này không báo cho Thanh Từ nửa chữ nào.

Cho đến hiện tại mọi bí mật của anh và Phong Tình cùng chuyện của nhà họ Du ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đặc biệt là chuyện tráo đổi thân phận và danh tính của Du Thành Nghĩa và Phong Tình.

“Khụ, ha ha, lớn tuổi rồi nên thi thoảng mắc một số bệnh”.

Thanh Thủ là lão già sống trên đời này đã trăm năm tuổi, không có chuyện gì qua mắt được ông cả: “Hừm, không lẽ cậu biết chuyện yêu đương của cháu ta sao?”.

Phương Tuấn Lưu vội phủ nhận: “Ha ha, không phải đâu ạ, cháu nó yêu ai là chuyện của cháu nó, người lớn như cháu làm sao mà tìm hiểu sâu chuyện riêng của cháu nó được chứ”.

“Hừ, hi vọng là vậy đi”. Sau đó hai mắt ông cụ đầy sao trời như đang mơ ước gì đó: “Ta ước cháu dâu của ta sẽ là một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện và tính tình ngay thẳng như tiểu Hoa Quế”.

Nghe nhắc đến tên người vợ đầu tiên của mình, trong lòng Thanh Từ có chút chột dạ. Bởi ông đã đánh mất người mình yêu thương nhất. Mặc dù có kết hôn lần nữa, nhưng cũng chẳng thể quên được mối tình đầu. Kết cục khi chiến tranh thế giới ngầm diễn ra một lần nữa, trong lúc bảo vệ người vợ thứ hai và đứa con gái trong bụng thì ông lại vô tình lạc mất cô ấy.

Nếu cuộc tình của người cha không được toàn vẹn liệu những đứa con của ông sẽ hạnh phúc như những gì chúng chọn?

Thanh Thủ bỗng nhận ra mình nhắc đến chuyện đau lòng vốn đã vùi chôn của Thanh Từ thì vội tìm chuyện khác để nói: “Ha ha, tiểu Từ à, gặp mặt cháu trai rồi ta lại muốn gặp mặt cháu gái, không biết con bé lớn lên như thế nào nhỉ? Nếu thừa hưởng gen từ ba nó chắc hẳn rất xinh đẹp nhỉ?”.

Phương Tuấn Lưu lấy những tấm hình chụp Thanh Minh Liên ở thời điểm hiện tại cho Thanh Thủ xem, ông lão rất hài lòng khi trông thấy cô trưởng thành. Ông rất muốn một ngày không xa gia đình họ Thanh sẽ tụ hợp lại với nhau, mở một đại tiệc tương ngộ.

Dù gì tuổi ông lão cũng đã cao, trên đời này hiếm ai sống đến trăm lẽ mấy tuổi như ông đâu. Thời gian của ông chỉ có thể đếm ngày chờ để đi, sẽ không biết khi nào ông cách biệt trần gian. Vậy nên ông rất muốn sớm được tụ hợp gia đình.

Tôi Muốn Anh Cười
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Muốn Anh Cười Truyện Tôi Muốn Anh Cười Story Chương 133: Chủ nhân của mảnh đất vàng không phải là Du gia
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...