Tôi Muốn Anh Cười

Chương 123: Lý do con người đáng ghét như vậy

Đúng là hắn đã biết mọi chuyện, nhưng đối với hắn mà nói điều đó chẳng có gì to tát đáng để bụng cả. Miệng đời mà, đâu thể ngăn cản được những bước đi tiến lên phía trước và tự tin của hắn để đối mặt với sóng gió đâu.

Nhưng đối với Trần Nhiên Văn mà nói đó là sự sỉ nhục cho một người tài giỏi và trung trực. Một đội trưởng vẻ ngoài đứng đắn như anh ta mà phải qua lại với một kẻ đồng tính sao, mặc dù anh ta là người bắt đầu trước.

Lê Hòa Lỗ vội nắm lấy tay Trần Nhiên Văn: “Anh Văn à, đó là tin đồn về em thôi mà, họ đâu có bàn tán về anh đâu. Thậm chí đến cả mặt mũi người yêu đồng giới của em ra sao họ còn không biết nữa…”.

Trần Nhiên Văn lạnh lùng hất tay hắn ra: “Em muốn tôi bị liên lụy sao?”.

“Không phải… Nhưng mà… Chẳng phải anh nói anh yêu em sao?”.

Cái câu hỏi này của Lê Hòa Lỗ làm anh ta buồn cười: “Yêu? Ha, em đang ảo tưởng điều gì vậy? Đúng là con cừu non mà, lời mật ngọt trên giường em cũng tin sao?”.

Ánh mắt khinh thường của anh ta nhìn Lê Hòa Lỗ như một thằng ngu ngốc bị lừa tình, bị đời xô đẩy vào bể lửa. Biến thành con cừu bị xé lông nướng đen thui.

“Để tôi nói cho em biết nhé, con người ấy mà, không phải ai cũng lương thiện như em nghĩ đâu. Em nghĩ thử xem, tại sao vừa gặp em tôi đã muốn cùng em lên giường rồi? Em nghĩ em đặc biệt lắm sao? Bản thân em có quyền được yêu đương với tôi? Với cái đầu óc ngu ngốc đó?”.

Câu nói thẳng thừng đến mức chấn động tâm lý, một người đang đắm mình trong ngọt ngào nồng nàn của mật ong, chót vót trên mây trắng bồng bềnh đột nhiên bị sét đánh, ông trời đá phanh xuống đất, ngã xuống một cách đau đớn.

Sau ngày hôm đó, liên lạc của Lê Hòa Lỗ và Trần Nhiên Văn cư nhiên cắt đứt. Đội trưởng Trần dứt khoát không dính líu gì đến hắn nữa, chuyển công tác, rời khỏi Vĩnh Thành. Mọi người không ai biết người yêu đồng tính trong tin đồn là anh ta, nhưng câu chuyện của Lê Hòa Lỗ ngày càng bị bịa đặt một cách thái quá.

Người tung tin hiển nhiên là Tần Vi Khuân, không biết gã đã dùng cách gì mà biến một tin đồn không mấy đặc sắc trở thành một đại họa của cuộc đời màu xanh bầu trời cho Lê Hòa Lỗ dần biến thành sắc xám ngột ngạt. Không chỉ riêng người ở trụ sở xa lánh hắn, ngay cả bạn bè người quen khi gặp hắn đều tự động cách xa.

Một màn tẩy chay hoàn hảo, cô lập một cá nhân trong đơn vị làm việc. Chuyện này cấp trên không truy cứu vì cho rằng chẳng đáng để làm lớn chuyện.

Khởi đầu của một cơn sóng thần lớn đó chính là phong ba bão táp tích tụ. Một lần nữa tập hợp truy bắt băng đảng tội phạm băng Đầu Lâu. Lúc này Lê Hòa Lỗ đã không còn tâm trí để tham gia nữa, một hai đồng nghiệp tốt bụng đến tìm hắn để khuyên nhủ, nhưng nhận lại là nụ cười khổ.

Cố gắng đi làm và hoàn thành công việc, xong thì về nhà. Sau đó xin nghỉ phép vài ngày để khuây khỏa đầu óc, tìm lại yên bình của cuộc sống mọi khi. Chậu hoa hướng dương ngày nào vẫn tươi đẹp rạng ngời, tỏa sáng chính nghĩa hướng về phía mặt trời dần trở nên tàn úa. Hắn miễn cưỡng tưới nước và chăm sóc nó đúng với nghĩa vụ và trách nhiệm.

Không giống như trước kia, mỗi ngày đều vui vẻ phân bón, ca hát dưới ánh nắng ban mai dịu dàng cùng chậu hoa. Tần số giao động liên kết giữa người và thực vật khi ấy là một năng lượng tràn đầy tích cực, gieo tấm chân tình tận tâm chăm sóc. Nhưng hiện tại những nhiệt tình ấy còn lại bao nhiêu đâu, hoa hướng dương không còn cảm nhận được tình yêu của chủ nhân dành cho mình nữa, đành cố gắng vực dậy nhờ vào chút nước còn đọng lại sau cơn mưa lâm râm.

Hoàng hôn sắc đỏ, tiếng giày lộp cộp vang vọng trên hàng lang sắt, dừng lại trước căn hộ trông có vẻ cũ kỹ. Lê Vĩ Hòa gõ cửa, trên tay hắn ta là vài giỏ quà. Phong cách của hắn ta mà nói thật sự không phù hợp với cái chung cư rách nát này, cứ như sợi dây chuyền bạc rơi giữa đống sắt vụn han gỉ.

Cửa mở, Lê Hòa Lỗ hé mắt ra nhìn anh trai, lộ rõ sự vui mừng trong đáy mắt.


Lê Vĩ Hòa đẩy cửa đi vào, xoa đầu hắn: “Làm gì mà mắt đỏ hoe thế này? Để tôi đoán thử nhé, em thất tình đúng chứ?”.

Hắn ta đoán đúng rồi đấy, quả nhiên mắt nhìn của tay giang hồ thật cao siêu. Lê Hòa Lỗ vội che mắt, quay lưng lại né tránh hắn ta: “Em, em không có. Sao anh biết em ở đây mà đến thế?”.

Lê Vĩ Hòa ôm lấy hắn từ phía sau, thì thầm bên tai hắn: “Em đoán xem, mà em không cần đoán đâu, suốt sáu năm qua từ khi em bỏ nhà đi thì tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi em mà”.

Khá kinh ngạc, hắn nghĩ có lẽ anh trai lo lắng cho mình nên mới đặc biệt theo dõi.

Buông Lê Hòa Lỗ ra, Lê Vĩ Hòa đặt mấy giỏ quà trên bàn, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa bạc màu: “Em thay đồ tôi mua đi rồi đi với tôi đến nơi này”.

Hắn bất ngờ, quay lại nhìn mấy giỏ quà rồi nhìn lên anh trai, bỗng xúc động. Đã lâu rồi không được nhận quà từ bất kỳ ai. Từ khi gặp lại Lê Vĩ Hòa trên ngọn đồi vì nhiệm vụ, Lê Hòa Lỗ không nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội gặp lại hắn ta.

Dù gì một đứa con ngoài giá thú như hắn thì được quyền nhìn thấy mặt người nhà họ Lê sao.

“Anh mua cho em sao?”.

“Không lẽ tôi mua tôi mặc?”.

Trong lòng đang buồn rầu vì tình cảm và sự nghiệp tự nhiên bừng sáng phơi phới chỉ vì món quà từ anh trai. Cảm ơn xong, hắn liền ôm mấy giỏ quà đi vào phòng.



Bộ suit màu đỏ đô vừa vặn theo số đo đặt may riêng, bộ dạng hiện tại của Lê Hòa Lỗ không còn phù hợp với căn chung cư cũ kỹ này nữa, đáng lẽ hắn thích hợp với những nơi dành cho quý tộc mới đúng. Chỉ tiếc một điều rằng hắn không có quyền lựa chọn.

Vốn dĩ không được mẹ kế để vào mắt, cũng không được cha ruột thương yêu, khi còn rất nhỏ hắn đã rất hiểu chuyện cho nên không để những cảm xúc tiêu cực làm tổn thương mình. Tự động viên chính mình phải lạc quan lên, nhìn nhận mọi thứ theo chiều hướng tích cực. Cho đến lúc trưởng thành, hắn luôn dùng nụ cười đặt trên môi đầu tiên mỗi khi đối diện với xã hội nhiều mặt.

Người đầu tiên cho hắn cảm nhận niềm vui và hạnh phúc là Lê Vĩ Hòa, anh trai cùng cha khác mẹ. Lê Hòa Lỗ nhiều năm không về nhà cũng không liên hệ gì với người trong nhà, kể cả Lê Vĩ Hòa, nên cũng không hay biết anh trai mình từ lúc nào đã trở thành một tay giang hồ chuyên làm chuyện xấu và bị truy nã.

Hắn thì là một cảnh sát lương thiện, còn Lê Vĩ Hòa là tên trùm buông hàng gian xảo. Dẫu vậy thì hắn vẫn không hề ghét bỏ hắn ta, ngược lại còn rung động vì được nhìn thấy anh trai luôn quan tâm đến mình.

“Chúng ta đi đâu vậy anh?”.

Mở cửa xe hộ em trai, Lê Vĩ Hòa xoa đầu hắn, điều hắn ta nói thật mờ ám làm người ta tò mò: “Đi đâu thì một lát em sẽ biết, em trai cảnh sát của anh ạ”.



Lúc này một chiếc ô tô nhãn hiệu cũ màu bạc rẽ qua con hẻm chạy lên phía trước, một thanh niên đội mũ đen tròn mắt dõi theo chiếc xe biến mắt, cậu ta vội gọi điện thoại: “Đội trưởng Tần, vừa rồi… Tên tội phạm Lê Vĩ Hòa và Lê Hòa Lỗ đã đi đâu đó rồi ạ!”.

Tần Vi Khuân ở bên kia quát: “Còn không mau đuổi theo?!”.

Nhận nhiệm vụ truy tìm Lê Vĩ Hòa, Tần Vi Khuân không ngờ được con chuột lớn mình đang truy lùng có ở đâu xa xôi, mà ở ngay trong thành phố một cách thản nhiên. Đây là một cơ hội tốt, gã ban đầu cũng định nói sự thật tên trùm buôn lậu Lê Vĩ Hòa chính là anh trai của Lê Hòa Lỗ, nhưng gã không vội. Chỉ muốn hốt phần thưởng về riêng mình khi tự tìm được “công lý”.

Mấy người trong đội nhốn nháo khi biết viên cảnh sát Lê Hòa Lỗ đang lại qua lại với một tên tội phạm đang bị truy nã. Bắt đầu truyền miệng với nhau cho rằng hắn là tình nhân của Lê Vĩ Hòa, một gã đồng tính suốt ngày chưng cái nụ cười giả tạo ra ngoài làm gì lại trong sạch và hoàn hảo, hóa ra đều dơ bẩn cố dùng giẻ lau vắt sạch.

Người dưới trướng Tần Vi Khuân bám theo ô tô của Lê Vĩ Hòa đến một nhà hàng, hắn ta báo cáo lại tình hình với Tần Vi Khuân. Rất nhanh, đội của gã trở về thành phố, phân nhánh một nhóm đến nhà hàng ngay tức khắc.

Bọn họ được tận mắt nhìn thấy Lê Hòa Lỗ đang cười nói vui vẻ với Lê Vĩ Hòa bước ra nhà hàng sau khi dùng bữa. Lê Hòa Lỗ trong mắt bọn họ ngày càng trở nên tồi tệ, sự thiện chí cuối cùng của bọn họ dành cho hắn đã hoàn toàn biến mất. Tuy có không ưa Tần Vi Khuân, nhưng nhờ ơn gã đã vạch mặt trái của Lê Hòa Lỗ nên cục cảnh sát mới được “trong sạch”.

Vào trong xe, Lê Vĩ Hòa đưa Lê Hòa Lỗ đến một nơi hắn không ngờ đến. Xe dừng lại trước một cổng vào, cái tên “Heaven” bằng đá cẩm thạch trắng, mơ hồ phát ra ánh sáng thiên nhiên nhàn nhạt được tạc bên cạnh cổng ra vào. Bên trong khuôn viên có rất nhiều ô tô hạng sang, siêu xe lui đến. Có thể đoán nơi này chỉ có kẻ mang thân cao quý tộc, cậu ấm cô chiêu mới được phép đặc chân vào.

Lê Vĩ Hòa kẹp một tấm thẻ màu đen ra khỏi cửa xe, một bảo vệ đô tướng đáng sợ mở hệ thống cổng tự động mở, hắn ta mới lái xe đi vào.

Lê Hòa Lỗ không biết mình được dẫn đi đâu, trong lòng có chút lo lắng, nhưng vì người đi cùng là anh trai nên hắn đã bình tĩnh trước cái suy đoán linh tinh trong đầu. Hắn biết Lê Vĩ Hòa là tên tội phạm chẳng mấy tốt lành trong mắt đám cảnh sát, những hành động của hắn ta không thể lường trước được. Nhưng dù mọi chuyện có ra sao thì hắn vẫn sẽ bảo vệ anh trai mình.

Bước vào trong sảnh mới làm một kẻ chi tiền lúc nào cũng tiếc nuối như Lê Hòa Lỗ mở mang tầm mắt. Nội thất, đến trang trí decor chỗ nào cũng toác ra mùi vị của sự giàu sang. Hắn không biết vì sao Lê Vĩ Hòa lại dẫn mình đến đây.

Thắc mắc đã được giải đáp ngay khi Lê Vĩ Hòa nắm tay hắn bước đi, cứ như sợ hắn sẽ đi lạc. Nhưng mà…

Được anh trai nắm tay làm con tim bồi hồi mà đập nhanh kỳ lạ, hắn không cảm thấy Lê Vĩ Hòa đơn giản là sợ hắn đi lạc nên mới nắm tay. Mà hắn lại thấy mình như một miếng thịt tươi ngon đang được dâng lên hang hổ, Lê Vĩ Hòa là sợ miếng mồi ngon này chạy mất nên mới cẩn thận giữ chặt.

Mãi suy nghĩ từ bao giờ đã bước đến trước cửa một căn phòng, cánh cửa gỗ lớn nặng nề quét mã mới vào được. Hai tên thuộc hạ ở bên trong mở ra cho khách vào. Cửa được mở, ở trong toát ra mùi hương kỳ lạ khiến người ta vừa hít vào liền xôn xao cõi lòng.

Hai người bước vào trong, một giọng nói trầm khàn như uống trăm chai nước có ga cùng một lúc vang lên kéo tâm trí Lê Hòa Lỗ trở về.

“Em trai cậu sao, Vĩ Hòa?”.

Một gã đàn ông to béo, như một con lợn hôi hám khoác lên người bộ quần áo của con người. Ánh mắt của gã hiện lên sắc ý biến thái quét mắt đánh giá Lê Hòa Lỗ từ trên xuống dưới, sau đó liếm môi nhếch mép. Gã mời Lê Vĩ Hòa và Lê Hòa Lỗ ngồi xuống sofa.

Nãy giờ Lê Hòa Lỗ để ý thấy nơi này thật kỳ quái, trong này tối om, như tách biệt khỏi mặt trời thế giới hiện thực thành một không gian sâu hoắm màu đen ngoài vũ trụ. Dưới ánh đèn màu tím huyền ảo, hắn thấy có những đồ vật như tra tấn tội nhân rãi rác khắp nơi. Trên sàn là những dị vật kỳ lạ hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, hình thù vô cùng nhạy cảm, làm người ta suy đoán ra những chuyện phản cảm.


Vì sao Lê Vĩ Hòa lại đưa hắn đến đây?

Lê Vĩ Hòa giới thiệu hắn với gã béo trước mặt, từ nghề nghiệp đến mối quan hệ anh em một nhà với hắn ta. Gã béo không e ngại Lê Hòa Lỗ là cảnh sát, ngược lại thì gã vô cùng hứng thú.

Còn hắn thì thấy ghét bỏ điệu bộ dê già của gã, khiến người ta rùng mình, ớn lạnh.

“Loại thuốc mới của cậu thế nào? Nếu không êm và không chất lượng tôi sẽ không mua đâu”.

“Nghe danh tôi bấy lâu nay mà ông không tin tưởng? Cũng đã sử dụng qua nhiều loại thuốc của tôi sản xuất rồi mà, ông vẫn còn đùa được à? Nể tình ông là khách hàng đặc biệt tôi sẽ thử nghiệm tại chỗ cho ông xem”.

“Ồ”.

Lê Hòa Lỗ không biết lần này Lê Vĩ Hòa sẽ lại bán thuốc gì đây, thật đáng mong đợi. Nhưng sự mong đợi này đã vượt xa ngoài ý muốn của hắn. Ai mà lường trước được chuột bạch thí nghiệm cho mẫu thuốc mới của Lê Vĩ Hòa lại là hắn đâu cơ chứ.

Một đám người ngoại quốc vest đen đô con kìm hãm chặt chẽ Lê Hòa Lỗ giữa phòng ở trước mặt Lê Vĩ Hòa, không cho hắn có cơ hội giãy nảy. Thể lực bọn chúng như những ngọn núi, ngay tức khắc khiến cơ thể rắn chắc chinh qua bao khổ luyện cùng sinh tử nghề nghiệp của hắn trở nên mềm nhũng.

“Anh! Chuyện này là sao vậy chứ?!”.

Lê Vĩ Hòa im lặng, ánh mắt dịu dàng ban đầu đột ngột trở nên tuyệt tình lạnh nhạt. Hắn ta không nói một lời nào với Lê Hòa Lỗ, búng tay, một tên thuộc hạ mang cái khay y tế lên. Bên trên là một đĩa trắng nhỏ đựng một viên thuốc màu tím, giữa viên thuốc khắc một ký tự “L”.

Phất tay, đám thuộc hạ hiểu ý liền bóp mồm Lê Hòa Lỗ, nhét thuốc vào và đổ nước. Hắn xanh mặt cố né đi, nôn ra. Tên thuộc hạ mất kiên nhẫn liền tác hắn thật mạnh, một mạch nhét thuốc vào khoang miệng, nước trào ra ướt đẫm quần áo, hắn ho sặc sụa như con gà bị người ta cắt cổ.

Cuối cùng viên thuốc cũng chạy tọt vào cổ họng, nước mắt nước mũi của hắn chảy ròng, hướng ánh mắt cầu xin cứu mạng về phía Lê Vĩ Hòa.

Nhận lại là gì chứ? Là sự lạnh lùng.

Đây mới thật sự là anh trai hắn sao?

Mới gặp lại vẫn là dáng vẻ của người anh trai dịu dàng, dù nhiều năm xa cách nhưng vẫn ân cần chăm sóc hắn. Còn bây giờ người trước mặt như biến thành một con người khác, hoàn toàn như trở thành người lạ không hơn, không kém.

Tại sao vậy chứ…?

Trước mắt dần trở nên xoay vần, tim bỗng đập mạnh thất thường, nghe như trống đánh đám tang, lại như cái chuông tử thần thúc đẩy con người nhảy xuống hố sâu vực thẳm. Cơ thể trở nên ngứa ngáy cùng dau đớn. Sau đó thì châm chích như bị vạn cây kim nhỏ bé nhọn hoắt ghim vào từng lớp tế bào.

Nhiệt độ căn phòng vốn dĩ mát mẻ do mở điều hòa, thế nhưng đối với hắn lại trở thành cái sa mạc bên cạnh núi lửa. Cơ thể bị thiêu đốt, đến cổ họng khô thóc như bị rút hết nước và máu.

Đám thuộc hạ buông hắn ra, nhưng hắn lại chẳng còn sức để đứng vững nữa. Ngã quỵ xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy. Không bị cận, nhưng trước mắt lại mơ hồ biến thành một tên bị cận thị nặng.

Gã béo ban đầu cũng kinh ngạc không thôi với hành động của Lê Vĩ Hòa, ai đoán trước được tên này không những điên mà còn cầm thú nữa chứ, đem chính em trai mình ra làm vật thí nghiệm.

“Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, vừa nuốt thuốc chỉ cần đếm ngược năm giây, từng hạt tử của thuốc ngấm vào máu đánh nhau vế các tế bào trong cơ thể. Đem thân chủ biến thành con rối ‘tình dục’ như được cày sẵn lập trình. Vậy nên cái giá cho mặt hàng lần này, mười viên 100 triệu B.o. Ông là khách hàng đặc biệt nên tôi sẽ giảm giá cho ông còn lại 94 triệu B.o”.

Gã béo nhoẻn miệng cười liền gật đầu lia lịa, không trả giá, đứng dậy bước đến trước mặt Lê Hòa Lỗ. Nâng gương mặt đỏ bừng say thuốc của hắn lên, nụ cười của gã càng thêm nham hiểm. Ngay lập tức ấn Lê Hòa Lỗ xuống sàn nhà, gã gấp gáp đến mặc kệ trong phòng đang có người mà đè hắn ra.

Lê Hòa Lỗ cố giữ lại một chút ý thức, tuy không nhìn rõ là ai, nhưng cái mùi hôi hám từ dục vọng của mấy con lợn đã giúp hắn nhận ra đó là kẻ nào. Gồng sức cố đẩy gã béo biến thái ra, đôi môi khô thốc mấp máy: “Anh… Hức, anh à, cứu em với… Em không muốn…”.

“Nhóc à, anh cậu không cứu cậu đâu, để anh đây cứu và giúp cậu nhé”.

Xé toạc quần áo mới được tặng của Lê Hòa Lỗ, gã béo liếm môi không ngừng nuốt ực nước miếng nhìn thân thể đẹp đẽ từng đường múi rõ ràng trước mắt: “Ông chủ Lê à, tôi có thể hưởng thức món hàng thử này được không?”.

Lê Vĩ Hòa nhún vai, hắn ta nhâm nhi ly rượu vang đỏ lạnh nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt: “Khách hàng là thượng đế”.

Lê Hòa Lỗ nghe rõ lời từng câu chữ và âm điệu của anh trai, trong lòng chợt đau nhói, quặn lên đến rối loạn. Hắn mới nhận ra mình không những ngây thơ mà còn vô cùng ngu xuẩn, đáng lẽ hắn phải nhận thức sớm một điều rằng, con người là một sinh vật vừa đáng sợ lại vừa đáng hận.

Luôn đặt niềm tin và trao nụ cười cho mỗi con người hắn gặp trên cuộc đời này, hắn cứ tưởng làm như vậy sẽ được con người yêu quý và ghi nhớ đến mình.

Người yêu, đồng nghiệp và tất cả con người đều quay lưng với hắn. Chỗ để hắn buông xả nỗi đau chỉ còn lại là anh trai yêu dấu, vậy mà đều đó chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi. Hắn phải nên biết Lê Vĩ Hòa là một tên khốn tồi tệ như thế nào.

Cơn đau rát buốt ở thân dưới làm cõi lòng hắn càng thêm nát bươm, máu rỉ ra cùng chất dịch trắng đặc xệch. Ý thức Lê Hòa Lỗ dần mất đi, xuôi tay mặc kệ thân xác như một con búp bê mặc người ta chơi đùa vấy bẩn.

Khốn kiếp!

__________

[Lời tác giả]

Không phải ai cũng tự nhiên làm phản diện cả, cũng không ai sinh ra đã là một kẻ tồi tệ cả.

(;ŏ﹏ŏ)

Tôi Muốn Anh Cười
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Muốn Anh Cười Truyện Tôi Muốn Anh Cười Story Chương 123: Lý do con người đáng ghét như vậy
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...