Tôi Muốn Anh Cười

Chương 112: Biết sự thật về em gái nuôi của hai mươi mấy năm về trước

[Cảnh báo có cảnh 18+]

Ban ngày trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt xoay qua quẩn lại đã đến tối. Cả ngày ngoài cùng “người yêu” dính lấy nhau ra thì anh có xem chút bảng tin về các tổ chức băng đảng liên quan đến Liên Minh Bang Hội.

Liên Bang dạo này ồn ào các vụ án tội phạm, Vu Hiện và Hương Vi Đàng bị truy nã gắt gao. Tin tức về hai thủ lĩnh hiện tại hoàn toàn không có. Cứ như hai người bọn hắn đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Là do “chủ tịch Du” tài ba bá đạo tạo ra tác phẩm này đây chứ ai nữa.

Liên Minh Bang Hội loạn như thóc trộn với gạo thế này mà không thấy vị Ngọc Vương Đại Thần đứng lên nói năng gì. Cứ thế để Liên Bang đấu đá chia năm xẻ bảy dần tan nát thế này sao?

Dạo gần đây cũng không thấy Lê Hòa Lỗ có hành tung như thế nào, không thấy gã gọi điện hay tìm anh. Một con rắn độc lấy mặt nạ thỏ đeo lên ai mà biết được gã đang có âm mưu nguy hiểm nào đó mà không ai lường trước được?

Reng_ Điện thoại trên bàn rung ring. Thanh Nhân kéo khóa áo khoác lấy lên bắt máy.

Tiêu Trúc ở đầu dây bên kia xem tài liệu trên máy tính, ánh sáng xanh lam hắt vào tròng kính trong suốt: “Anh à, một tháng trước anh nhờ em tìm hiểu thêm về người phụ nữ tên Hà Minh Liên, bây giờ em đã tra ra kết quả chính xác rồi ạ. Hiện tại anh có sử dụng máy lap top không? Để em gửi tài liệu qua cho cho anh”.

Những thông tin của Hà Minh Liên không hề tầm thường, đến tận một tháng trời mới có kết quả. Cứ như cô ta là một nhân vật quan trọng cần phải che giấu thân phận thật sự vậy.

“Không cần đâu, cậu nói những ý chính qua đây”.

Tiêu Trúc nhấp chuột, cậu nêu ra: “Hà Minh Liên không có tên thật, cái tên cô ta sử dụng hiện tại là do người giám hộ đặt. Là một cô nhi đến từ Lu Hoa, cô ta bị bán sang Hỏa Phong, đem đấu giá chỉ mới là cô bé mười hai tuổi và được một người đàn ông với biệt danh là Lão Qui chuộc về…”.

“Khoan đã!”.

Tiêu Trúc dừng lại: “Sao vậy ạ?”.

Thanh Nhân cau mày hỏi: “Cậu nói Lão Qui? Là Lão Qui của tổ chức Hi Vọng? Chủ nhân của tòa mạt chược Ma Jong Ji sao?”.

Tiêu Trúc đáp: “Vâng, mà có chuyện gì sao anh? Ông ta là kẻ nguy hiểm sao?”.

Khi trước mọi hoạt động riêng của anh đều không đề cập cho Tiêu Trúc, mặc cho cậu là người thân cận ở bên anh. Có những chuyện liên quan với nhau anh không ngờ đến, dù gì cậu cũng là cánh tay phải đắc lực để anh nhờ vả. Cho nên anh tin tưởng cậu, kể lại cho cậu nghe mọi chuyện.

Nắm bắt câu chuyện, Tiêu Trúc bắt ngờ: “Hóa ra anh có quen biết với Lão Qui và… Anh có dính líu đến chiến tranh nội bộ của Liên Bang sao?”.

“Cậu đi xa chuyện rồi đấy, tôi chả liên quan gì đến cuộc chiến của bọn họ cả. Tôi chỉ là cái cây kiểng thôi, còn chuyện Lão Qui ra sao tôi cũng đã nói rồi. Bây giờ vào vấn đề chính tiếp đi”.

“Sau khi chuộc cô ta về, Lão Qui không làm hại đến cô ta mà ngược lại còn chăm sóc rất tận tình. Khi mười bốn tuổi cô ta gia nhập tổ chức Vô Diện với cái tên tiểu Miêu. Lúc đó cô ta không có tên, đến những năm tiếp đó mới được đặt tên là Hà Minh Liên và được thay đổi hồ sơ tiểu sử của bản thân. Trở thành một con người mới hoàn toàn”.

Bỗng ngưng một chút Tiêu Trúc cởi mắt kính ra day ấn đường, nói: “Khó khăn lắm bọn em mới hack vào Vạn Khoảng Vô Hạn của Lão Qui, nhưng mà thông tin có hạn. Có một số thông tin mật quan trọng không thể hack vào. Em sợ rằng bọn họ biết chúng ta hack rồi đến gây sự với chúng ta không chừng. Anh à… Có một chuyện anh cần biết, Hà Minh Liên này thực ra là con gái ruột của Ngọc Vương Đại Thần, cô ta khi trước là người em gái nuôi của anh ở Lu Hoa có tên là tiểu Còm”.

Thanh Nhân sững sốt, anh khẽ đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ rằng mình từng ở cạnh đứa con rơi của vị Ngọc Vương Đại Thần vĩ đại kia. Thanh Nhân âm thầm biết được vì sao Lão Qui lại chuộc cô ta ra, cho cô ta cuộc sống sung túc trong vô vàn điều kiện rồi.

“Tiểu Còm…”.


Tiêu Trúc nói: “Em cho người điều tra thì biết được hiện tại cô ta không ở tổ chức Vô Diện, theo em được biết trước khi chiến tranh nội bộ xảy ra cô ta đã biến mất. Em nghĩ rằng cô ta đang ở cùng Lão Qui”.

Thanh Nhân ngồi xuống giường suy ngẫm, lát sau mới lên tiếng: “Hiện tại em ấy đang ở tòa mạt chược Ma Jong Ji đúng chứ?”.

“Em nghĩ là vậy”.

“Ừm, vậy hai đêm nữa tôi sẽ xuất phát, sau khi tìm được đường ra tôi sẽ gửi địa chỉ”.

“Vâng, cuối cùng cũng gặp lại anh, em vui quá”.

Kết thúc cuộc gọi, Thanh Nhân đứng dậy nhẹ nhàng đi ra bên ngoài. Phòng của anh và Du Thành Nghĩa ngay sát bên cạnh. Mọi âm thanh cùng động tĩnh của anh phải thật khẽ, nếu không bí mật anh lén ra ngoài vào ban đêm thế này sẽ bị hắn phát hiện mất.

Đêm nay vẫn như đêm qua, trăng thanh gió mát, yên tĩnh dễ chịu. Thanh Nhân đi thẳng đến đồi thảo nguyên.

Những loài vật đã chìm vào giấc ngủ, mọi hoạt động của chúng dừng lại sau một ngày rong chơi mệt mỏi. Anh tiến đến cây cầu đá, dưới cầu là con sông nhỏ trãi dài nối ra nhiều hướng khác nhau. Quanh đây có những cây phong lá thu đỏ vàng rơi xuống mặt nước trong veo mỗi khi có ngọn gió nhẹ nhàng lùa qua. Ánh đèn nhàn nhạt sắc vàng chiếu rọi.

Thanh Nhân đứng giữa cầu ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp, trong lòng không khỏi rung động. Nếu không vì công chuyện xảy ra thì anh sẽ đi dạo đêm cùng người ấy ở đây. Tay trong tay, sau đó dừng lại trao nhau nụ hôn.

Không phải gương mặt “người yêu” hiện lên, mà là dung mạo “Du tổng” xuất hiện đầu tiên khi anh vừa nghĩ đến hình ảnh lãng mạng của cặp đôi đang yêu nhau.

Anh đỏ mặt bối rối liền xua đi suy nghĩ nọ, đã có “người yêu” rồi không nên nghĩ đến kẻ khác.

Qua cầu, đi tiếp một đoạn rừng phong, phía trước xuất hiện một lối đi vào rừng tre. Anh đi vào trong.

Mỗi khi cơn gió lướt qua những cây tre, âm thanh ríu rít như của những linh hồn cố tìm cách nói chuyện với anh phát ra. Nếu là người bình thường đang đi giữa chừng cũng phải dừng lại mà quay đầu bỏ chạy. Nhưng anh thì khác, nếu trải qua bao mưa gió máu tanh trên trần gian này thì đối với anh ma hay quỷ cũng chỉ là hạng tầm thường.

Phía trước mơ hồ xuất hiện ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua những đường khe giữa những cây tre, Thanh Nhân nhanh chân chạy đến. Ánh đèn đường rõ ràng, con đường nhựa xuất hiện. Anh đứng ở bìa rừng tre nhìn cảnh vật xung quanh.

Cuối cùng cũng tìm thấy đường ra, chỉ có con lộ mới trải lớp nhựa đen, xe cộ mới dễ dàng đi qua. Anh đi mòn theo con đường mới thấy ngoài vạch kẻ đường cho xe cùng chiều, ngược chiều. Còn xuất hiện những vạch kẻ màu vàng và xanh trong một hình thù như chỗ dành cho phương tiện trên không.

Đi được một đoạn anh nhìn thấy phía trước có một chiếc trực thân màu đen đang đổ trong một vòng tròn. Đến gần mới thấy hình như gần đó không có ai, Thanh Nhân hiếu kỳ đi đến nhìn vào. Từ dưới ngó lên thấy có một người đàn ông mặc vest đen trên tai gắn thiết bị bộ đàm đang ngủ say như chết. Lỡ không may xuất hiện thú dữ e rằng anh ta không toàn mạng.

Anh nhíu mày tự hỏi: “Tại sao bọn họ lại đổ trực thăng ở nơi này…?”.

Ánh mắt chợt dừng lại trên họa tiết bên hông trực thăng, con rắn quấn quanh đóa hoa mẫu đơn: “Ngũ Hoa Xà…?”.

Có nghĩa là chiếc trực thăng này của “Du tổng”! Hôm nay hắn đến sao?!

Tự hỏi vì sao đang chiến tranh ở nước địch mà hắn còn có thời gian thảnh thơi đến chơi đùa anh. Hóa ra là đi trực thăng riêng.

Khoan hẳn lo lắng hắn không tìm được anh ở nhà, Thanh Nhân bình tĩnh lại. Mặc kệ hắn, anh đi tiếp.

Đằng trước dần xuất hiện một đường hầm hiện đại, đèn sáng gần gũi. Anh tin chắc chỉ cần đi qua đường hầm sẽ thoát ra ngoài.


Nói ra giống như anh đang bị giam lỏng cách biệt thế giới và cố tìm cách chạy trốn vậy.

Đến gần mới thấy có biển báo và tên đường.

“Đường 97T 19?”.

Anh định mở máy nhắn qua cho Tiêu Trúc thì chợt khựng lại. Hiện tại ở đây nằm ngoài phủ sóng.

Anh chụp lại bảng tên đường và đường hầm để một lát về nhà gửi cho cậu.

Cũng nên quay về nhà thôi, không chừng hắn đang tìm anh. Mục đích hắn đến chủ yếu cùng anh “vụng trộm” sau lưng “người yêu”. Hắn cũng thật rảnh rỗi đi, chiến tranh nội bộ loạn nùi ra một tay do hắn đó vậy mà vẫn rảnh rang đi gặp người tình.

Thanh Nhân nhớ vị trí lối ra vừa nãy, anh đi bằng con đường đó trở về. Truyện Mỹ Thực

Vừa về đến nhà anh vội đi ra sân sau, chỏng tre trống hoác, cỏ hoa yên tĩnh không một bóng người.

“Không lẽ cậu ta ở trong nhà…? À…”.

Đây là nơi của Du gia, cậu ta đương nhiên có quyền đi hay ở bất kỳ đâu trong này, cho dù có leo lên nốc nhà cũng không phải chuyện của anh.

Phòng khách chìm vào bóng tối, ánh sáng nhàn nhạt tỏa sáng từ đèn đọc sách nơi sofa, bao trùm đủ phạm vi quanh bàn trà. Phong Tình ngồi ôm tay nhìn chằm chằm anh. Mơ hồ ẩn dưới lớp len đen láy phát ra ánh sáng bên đỏ bên xanh.

Thanh Nhân tưởng mình đã nhìn nhầm, anh nhắm mắt, mở ra nhìn lại một lần nữa thì lớp ánh sáng đã biến mất.

“Anh vừa đi đâu về đấy?”.

Không hiểu vì sao lại chột dạ, anh bịa chuyện đáp: “Tôi đi tập thể dục”.

“Vào một giờ sáng thế này?”.

“Không ngủ được nên vận động một chút để ngủ ngon”.

Phong Tình nheo mắt đăm chiêu, hắn cười khẩy: “Nếu vận động thì sao không đợi tôi đến rồi chúng ta cùng nhau ‘vận động’? Như vậy dễ ngủ hơn là đi tập thể dục đấy”.

Mặt bỗng nóng rực, anh vội bước đến bịt miệng hắn lại: “Suỵt! Nói bé bé thôi!”.

Phong Tình ngẩn người chớp chớp mắt: “…?”.

Thanh Nhân giật mình, lòng bàn tay nhồn nhột bị chiếc lưỡi ẩm ướt liếm láp.

“Ưm… Cậu là chó à?”.

Nắm lấy cổ tay trắng nõn, chiếc lưỡi điêu luyện liếm kẽ ngón tay. Nhấn anh ngồi trên đùi mình, bàn tay tinh nghịch mò mẫm chiếc eo đầy đặn.


“Làm gì trông anh thấp thỏm thế? Chẳng lẽ lén người yêu đi ‘vụng trộm’ nên anh sợ sao?”.

“Không, không phải mà”.

Phong Tình chọc ghẹo: “Rõ ràng đúng rồi mà, bây giờ tôi thấy anh thích tôi hơn là tên “người yêu” kia của anh. Hay anh thích được ‘ăn kem’ của tôi?”.

Không hiểu sao anh lại không muốn đẩy hắn ra chút nào, con tim rung lên mỗi khi hắn nói mấy câu phản cảm đầy mời gọi thế này.

Hắn nắn bóp cặp đào, khẽ cắn nhẹ lên cần cổ anh: “Này, chúng ta đi tắm đi”.

Dứt lời hắn liền bế bổng anh lên, một mạch đi vào nhà tắm. Ép sát anh vào tường, ra sức cắn mút đôi môi mỏng kiêu ngạo nhưng lại thẹn thùng ấy.

Trái tim Thanh Nhân bỗng chốc đập loạn lên, đôi tay không thể khống chế liền mò mẫm cởi cúc áo sơ mi của hắn. Sờ soạng theo tự nhiên như ngày xưa mỗi khi lên giường cùng hắn thì đây là màn dạo đầu.

Phong Tình định tách môi ra thì anh không đành lòng, nhanh chống quấn quýt lấy chiếc lưỡi chứa hương vị thân thuộc đến khao khát mãnh liệt.

Hắn sững sờ, sau đó thả lỏng nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn do anh chủ động.

Quần áo cả hai dần lột sạch, vòi hoa sen ấm mở ra. Khi trên thân thể nóng bừng không còn mảnh vải che thân, Thanh Nhân mới buông hắn ra. Đại xà và cự long của cả hai dựng sững đang sọ sát vào nhau.

“Tôi… Có thể gọi cậu là Phong Tình vào những lúc thế này không?”.

Phong Tình rất phấn khích đề xuất của anh, trong lòng không khỏi rung chuông. Ngoài mặt thì giả vờ tạo vẻ bất mãn như đang đắn đo, giây sau thì nhếch mép cười khẩy: “Hình như một ngày trước anh cũng gọi tôi giống như vậy nhỉ? Tôi đã trở thành vật thế thân của anh rồi sao?”.

Sợ hắn giận, anh nhẹ giọng như cầu xin. Mỏng tênh như sợi bông: “Không phải đâu, chỉ là… Tôi muốn có cảm giác kích thích hơn”.

Được người mình yêu gọi tên thật của mình thì sao không chịu chứ: “Được thôi”.

Anh vui mừng ôm cồ hắn, hôn nhẹ lên má: “Tình à”.

“Vâng em đây ~ anh muốn ‘ăn kem’ sao?”.

Nắm lấy đại xà ngày càng ngẩng cao đầu của anh, hắn xoa ấn nơi đỉnh đầu đỏ chót. Anh run bật người túm chặt cánh tay hắn. Phong Tình ngày càng ấn mạnh, tiếng rên của anh khi đó vang to, hai chân không trụ nổi.

“Anh la lớn thế này trong nhà tắm rất vang dội nhé, không sợ ‘người yêu’ phát hiện sao?”.

Thanh Nhân giật mình nhìn lên hắn, anh mím môi: “Ở những khoảng khắc này đừng nhắc đến cậu ấy nữa, hiện tại tôi đã xem cậu là ‘Phong Tình’ thì cậu chính là ‘Phong Tình’”.

“Ồ, vậy đó sao?”.

Ngón tay mạnh bạo chà sát ghì mạnh, anh càng bấu chặt cánh tay hắn: “Hah Ah, dừng lại đi! Buông ra, Tình à, buông ra đi anh sắp bắn rồi”.

Hắn nhất quyết không buông, muốn chơi đùa anh: “Không thích đó, nếu anh làm cho em bắn ra trước thì em sẽ bỏ ra”.


Hai mắt phủ lớp sương trở nên mông lung, Thanh Nhân mím môi cầm lấy cự long khẽ vuốt ve. Mỗi nhịp lên xuống, hắn đều thở gấp.

“Phù, mạnh lên nào”.

Bàn tay run bần bật xốc mạnh theo ý hắn, nhưng anh càng tuốt cự long càng căng cứng dựng sừng sững, kích thước mơ hồ to hơn ban đầu. Thanh Nhân hoảng hốt rút tay lại: “Không được… Mau buông anh ra”.

“Hừ”. Hắn liền lật người anh lại, cạ cự long trước động huyệt hoa nhưng tay vẫn không buông đại xà đằng trước của anh: “Anh lề mề quá, vậy để em giúp anh nhé”.

Nới lỏng vừa đủ, cự long một mạch chui tọt vào trong, hắn thúc hông thêm một phát, cự long liền chạm đến nơi sâu nhất của động hoa. Thanh Nhân giật bắn người, hai chân anh trở nên mềm nhũng, cố bám lấy tường để đứng vững.

“Hộc… Đừng ngậm chặt em như vậy chứ anh, đau đó, thả lỏng đi nào”.

“Hah ah… Anh muốn bắn!”.

“Vừa nãy em nói rồi đó, làm sao để em xuất ra trước đi rồi em sẽ cho anh toại nguyện”.

Hắn bắt đầu di chuyển, ban đầu từng nhịp nhẹ nhàng, sau khi động hoa đã quen dần thả lỏng hắn liền mạnh bạo thúc đẩy. Âm thanh va chạm lép nhép, phành phạch vang dội khắp nhà tắm hòa vào cùng tiếng nước rì rào từ vòi hoa sen. Đi cùng đó là tiếng rên la của Thanh Nhân không thể khống chế.

Khi làm tình không nói chuyện thì càng cảm nhận rõ từng nơi chi chít tê dại trên cơ thể, hưởng thụ cảm giác sung sướng đến cực khoái ở thân dưới.

Thanh Nhân trợn ngược mắt, giàn giụa nước mắt nước mũi trên gương mặt đỏ bừng bị nước ấm rột qua.

Nhịp chuyển động ngày càng mạnh, Phong Tình nhíu mày, thúc thật mạnh cự long chạm đến bụng. Hắn gầm lên, sau đó một dòng tinh chất trắng đục trào ra khi cự long rút trận. Hắn mới bỏ tay khỏi đại xà đã bị dồn nén.

Thanh Nhân mím môi, đại xà cuối cùng cũng tự do mà bắn tung tóe. Dòng tinh chất chảy trên vách tường ròng ròng.

Đúng lúc anh ngã xuống đất, hắn đỡ lấy anh, lật anh trở lại trao nụ hôn.

Tắm rửa sạch sẽ, Phong Tình bế anh vào phòng, nhẹ nhàng đặt anh trên ghế. Lau khô tóc, sau đó sấy. Động tác nhẹ nhàng thuần phục cứ như trước đây hắn đã từng sấy tóc cho “ai đó” rất nhiều lần. Thanh Nhân lén nhìn hắn trước gương, bây giờ không nghĩ hắn là “Du tổng” nữa, mà chính là “Phong Tình”. Người yêu dịu dàng, chiều chuộng anh, đôi lúc hắn còn hay giận dỗi và phụng phịu.

Anh khẽ mỉm cười, trong lòng ấm áp vô cùng.

“Tóc anh khô rồi, để anh sấy cho em”.

Thanh Nhân đem hắn ấn ngồi xuống ghế, dùng lược chải suôn mái tóc dài. Sau đó sấy tóc, những ngón tay luồng qua tóc chạm vào da đầu làm hắn nhồn nhột, có chút kích thích. Cảm xúc lúc này của hắn phải nói hơn cả hạnh phúc.

“Anh à, ước gì khoảng khắc này dừng lại ở đây”.

Hắn lẩm bẩm, tiếng máy sấy ồn nên anh nghe không rõ. Tắt máy sấy, anh hỏi: “Sao thế?”.

Phong Tình lắc đầu vội phủ nhận: “Không, không có gì hết, anh tiếp tục đi”.

Sau khi sấy xong, Phong Tình đột ngột ôm lấy anh, vùi mặt vào lòng ngực ấm áp. Thanh Nhân xoa đầu hắn: “Em đã ăn gì chưa? Có muốn ăn gì không?”.

“Hong đói ~ Muốn ngủ”.

Tôi Muốn Anh Cười
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Muốn Anh Cười Truyện Tôi Muốn Anh Cười Story Chương 112: Biết sự thật về em gái nuôi của hai mươi mấy năm về trước
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...