Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi
C2: Đám cưới
Nghe thấy lời đồng ý từ miệng Phong Lâm Vũ thì lúc này Châu Tuệ mới dừng tay kéo.Cô cởi trói cho hắn đồng thời đem đến bảng hợp đồng hôn nhân cùng bút đến trước mắt Phong Lâm Vũ:
- Anh cứ đọc qua một lần các điều khoản.Có gì thắc mắc cứ hỏi lại tôi!.
Phong Lâm Vũ cầm bảng hợp đồng lia mắt đọc một lượt từ trên xuống.Hắn đọc xong hợp đồng thì suy ngẫm một lúc rồi đề nghị:
- Tôi có thêm yêu cầu bổ sung điều khoản hợp đồng.Thứ nhất:Cô không được xen vào đời sống tình cảm cá nhân của tôi.Thứ hai:Thời Đại ngoài nhượng cổ phần 10% thì không được làm điều gì ảnh hưởng đến thanh danh của Khải Hoàng.Cô đồng ý bổ sung thì tôi mới ký tên.
Châu Tuệ khẽ cong môi cười:
- Được thôi!Nhưng tôi chỉ lưu ý anh đời sống cá nhân của anh cũng không được quá phóng túng!.Ăn ở đâu thì dọn sạch rác ở đó!Đừng khiến cuộc hôn nhân của chúng ta là phương tiện để truyền thông có dịp đưa ra những tin đồn thất thiệt.Anh nhớ rõ không?
Phong Thành Vũ gật đầu tán thành:
- Rõ cả rồi!Mau kêu người bổ sung hợp đồng đi!Chiều tôi còn có việc ở công ty không thể ở đây mãi.
Châu Tuệ cho gọi trợ lý Kỳ An vào mang bảng hợp đồng đi điều chỉnh.Một lúc sau khi hợp đồng được mang ra thì hai bên cùng nhau xem xét thêm lần nữa rồi đặt bút ký tên.
Châu Tuệ rót thêm ly rượu vang rồi đến đưa cho Phong Lâm Vũ:
- Cùng nâng ly mừng hợp đồng giữa chúng ta đã hoàn tất!.
Phong Lâm Vũ cầm lấy ly rượu vang nhanh chóng nốc một hơi cho xong rồi lẩm bẩm:
- Có gì đáng mừng đâu chứ!Tôi chính là bị vũ lực ép buộc!.
Nói xong Phong Lâm Vũ hậm hực quay đi.Châu Tuệ nhìn vào bảng hợp đồng đã đầy đủ chữ ký của đôi bên thì lấy làm hài lòng:
- Mẹ!Từ giờ mẹ có thể an tâm được rồi!.
........
Tại bệnh viện điều trị ung bướu.
Châu Tuệ cùng trợ lý Kỳ An bước đến giường bệnh của mẹ.Lúc này bà Lạc Hà đang ngồi trên giường nói chuyện vui vẻ với cô y tá.Trông thấy Châu Tuệ bà liền vui mừng:
- Con gái đến rồi!
Vì phải điều hành tập đoàn Thời Đại và chăm sóc cho bệnh tình của mẹ nên một tuần Châu Tuệ sẽ vào viện ở cùng mẹ ba đến bốn ngày.Những năm gần đây bệnh ung thư của mẹ cô lại đi theo chiều hướng ngày càng xấu.Theo lời chẩn đoán từ các y bác sĩ,nếu tiến hành các đợt xạ trị thì sự sống của mẹ cô chỉ kéo dài từ một đến hai năm.Nhìn thấy mẹ đã cạo hết tóc khi tiếp nhận các liệu trình xạ trị.Người thì ngày càng gầy rộc đi vì xuống cân khiến Châu Tuệ không khỏi đau lòng.Cô nắm chặt tay mẹ trìu mến nói:
- Tuần sau con sẽ tiến hành lễ thành hôn với Phong Lâm Vũ.Mẹ à!Con đã thực hiện được tâm nguyện của mẹ rồi!.
Bà Lạc Hà khẽ cười đáp:
- Tiếc là sức khỏe của mẹ không được tốt.Không thể nhìn thấy con mặc váy cô dâu tiến vào lễ đường.Châu Tuệ à!Chắc con tủi thân lắm đúng không?
Châu Tuệ ôm lấy mẹ trấn an:
- Con không sao!Mẹ chỉ cần giữ sức khỏe thật tốt là được rồi!Con sẽ đem hình cưới vào cho mẹ xem sau!.
Bà Lạc Hà nhìn thấy Kỳ An đang đứng cạnh giường như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi:
- Kỳ An à!Châu Tuệ đã sắp kết hôn rồi!Còn cháu đã có ý trung nhân hay chưa?Ta đã hứa với cha mẹ cháu sẽ lo liệu hạnh phúc cho cháu sau này.Cháu thấy sức khỏe của ta rồi đó,e là không còn được bao lâu nữa,không biết có hoàn thành lời hứa với họ hay không?
Kỳ An nghe bà Lạc Hà nói thế vội đáp:
- Lão phu nhân đừng nói như vậy!Nhất định lão phu nhân sẽ sống thật thọ bên tiểu thư.Còn về chuyện hạnh phúc của cháu thì cứ thuận theo tự nhiên,cháu vẫn chưa có người trong lòng ạ!.
Bà Lạc Hà khẽ cười:
- Thằng bé này cũng khá kén chọn đấy chứ!Đến nay gần ba mươi tuổi rồi chẳng thấy dắt cô gái nào về ra mắt với ta lần nào cả.Hay có cần ta cho người mai mối sắp xếp việc xem mắt cho cháu không?
Châu Tuệ nhìn thấy nét mặt bối rối của Kỳ An thì nửa đùa nửa thật:
Kỳ An nghe Châu Tuệ nói thế thì có chút gợn buồn nơi đáy mắt.Tình yêu anh dành cho Châu Tuệ ngót nghét nay đã gần mười năm.Đó là lý do anh không tìm hiểu hay yêu đương với cô gái nào khác.Chỉ vì mặc cảm thân phận mình chỉ là con của vợ chồng người quản gia nhà họ Châu mà anh không thể đem tình yêu đơn phương của mình ra trước ánh mặt trời.Bao năm nay chứng kiến Châu Tuệ từng bước trưởng thành,anh chỉ như chiếc bóng vô hình quan tâm cô trong lặng lẽ.Nay biết cô sắp phải kết hôn,mặc dù là hôn nhân trên hợp đồng nhưng anh vẫn thấy tim mình đau thắt.
...................
Hôm nay là ngày thành hôn của Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ.Từ rất sớm các quan khách đã tề tựu rất sớm.Sự kiện liên hôn giữa hai tập đoàn Khải Hoàng và Thời Đại là tâm điểm nổi bật của thành phố Bắc Kinh tối nay.Hàng ngàn ánh mắt đổ dồn vào đôi tân lang tân nương hào môn gia thế.Xung quanh là những lời tán dương nồng nhiệt.
- Chú rể và cô dâu đẹp đôi quá!
- Khải Hoàng và Thời Đại liên hôn thì khác nào hổ mọc thêm cánh!
- Đúng là hôn lễ cổ tích!Thật là ao ước quá đi!
Phong Lâm Vũ khoác tay Châu Tuệ diện lễ phục bước đi trong sự ngưỡng mộ của mọi người.Chỉ có trong lòng Phong Lâm Vũ thực sự cảm thấy gượng gạo không vui.Hắn lẩm nhẩm trong miệng như than trách:
"Có gì mà phải chúc mừng!Ông đây bị dọa thiến mất của quý mới đứng ở đây đó!".
Châu Tuệ thấy thế liền véo mạnh vào cánh tay hắn gằn giọng:
- Ông xã!Chú ý cử chỉ!.
Phong Lâm Vũ cố gắng nhịn đau khoát tay Châu Tuệ gượng cười đến từng bàn tiệc nâng ly vui vẻ cùng quan khách.Trong lòng hắn khổ sở thầm nghĩ không biết ác nữ Châu Tuệ còn ám hắn đến chừng nào.
Kết thúc tiệc cưới thì đã hơn mười hai giờ đêm.Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ rả rời bước vào trong xe chuẩn bị về biệt thự Phong gia.Lúc này thì cả Châu Tuệ và Phong Lâm Vũ đều mệt đến thở không ra hơi.Từ sáng sớm đã có mặt tại nhà thờ tiến hành nghi lễ,đến tối lại tất bật đón tiếp quan khách không một chút nghỉ ngơi.Châu Tuệ quẳng chiếc giày cao gót qua một bên,xoa lấy cổ chân sưng phồng mà than vãn:
- Lấy chồng vất vả như vậy sao?Nếu không là người của Châu gia thì tôi đã tự tổ chức hôn lễ của mình thật đơn giản trên bãi biển,chỉ cần vài người thân và bạn bè đến góp vui là được!.
Nghe thấy thế Phong Lâm Vũ lầm bầm nói thật khẽ:
- Ác nữ xấu xí như cô ai mà thèm lấy!Làm bà cô già cả đời đi!.
Nghe thấy tiếng lầm bầm thì Châu Tuệ liền nghiêm giọng hỏi:
- Anh vừa nói gì thế hả?
Phong Lâm Vũ rợn tóc gáy vội đính chính:
- À không có gì!Tôi chỉ muốn nói là tối nay cô làm cô dâu rất xinh!Xinh lắm!.
Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi