Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!
Chương 47: Món quà thứ năm
281@-Chín giờ sáng, ở đại sảnh Silver International.
Những thành phần tri thức tay cầm ly cà phê, tay cầm túi xách dáng vẻ vội vã, có người đang gọi điện thoại, có người đang than với đồng nghiệp hạng mục vừa nhận quá khó.
"Có xem PE của điện tử Thần Á chưa? Mọi người đoán lần này sếp muốn bộ hiện(1) hay chỉ xem chừng thôi?"
(1) Là thuật ngữ kinh tế, lợi dụng các sản phẩm cùng loại trong các thị trường khác nhau hoặc chênh lệch nhỏ trong giá cả để thu lợi.
"Chắc là bộ hiện, tôi thấy sếp nhận hạng mục của Thần Á chỉ đơn giản là giúp đỡ thôi."
"Nếu như là tôi, tôi cũng chọn đưa ra thị trường xong công thành lui thân. Nhưng với tính cách thích phiêu lưu của sếp, thật sự không biết sẽ làm gì."
"Haha, nếu chúng ta đoán được suy nghĩ của ổng, thì mình đã có thể ra ngoài tự phát triển đế chế kinh doanh rồi... Xuỵt xuỵt, nói nhỏ thôi, sếp tới!"
Nhân viên này vừa dứt lời, liền thấy Bùi Minh Tiêu và Quách Chiêu đi qua đại sảnh. Bộ vest được may theo đúng dáng người ôm lấy cơ thể cao lớn của người đàn ông trưởng thành, đôi mắt màu hổ phách rất dễ làm người ta liên tưởng đến ngọc lưu ly, chính là loại lạnh băng, không có sức sống.
Mọi người "Vèo" một tiếng tản ra, im lặng mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, ánh mắt lén lén lướt qua người Bùi Minh Tiêu. Đối với vị sếp bí ẩn này, bọn họ luôn mang sự sợ hãi xen lẫn tò mò.
Một phút sau, sếp đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch, mấy nhân viên mới trở về trạng thái đầy sức sống vừa rồi.
"Ui trời, là cô gái xinh đẹp nào lại đỏ mặt rồi?"
"Nhìn dáng của sếp thì có vẻ là còn độc thân, thích được, cô đẹp như vậy, chắc chắn là ok!"
Cô gái được gọi là người đẹp có tên là Vương Vi ngại ngùng nói, "Bùi tổng ưu tú như vậy, sao mà để ý tới tôi chứ."
4
"Có gì mà không thể, cần nhan sắc có nhan sắc, cần học vấn có học vấn, còn ở cùng một tầng với sếp. Gần quan được ban lộc có nghe câu này chưa? Cứ lượn tới lượn lui trước mặt sếp nhiều vào, ổng chắc chắn sẽ chú ý tới cô!"
2
"Người thích Bùi tổng có rất nhiều, đâu chỉ có tôi." Vương Vi càng thêm xấu hổ, "Đừng chọc tôi nữa, thang máy tới rồi, mau đi làm việc thôi."
Vừa nói cô vừa đi vào thang máy. Mặc dù tỏ ra kháng cự, nhưng dưới sự xúi dại của đồng nghiệp ngày này qua ngày khác, nội tâm đã từ từ mở ra.
Nếu như có thể gả cho một người đàn ông có gia thể hiển hách, thì không khác gì vỗ cánh thành phượng hoàng, nửa đời sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, mình là áo lụa.
Huống chi... huống chi sếp còn đẹp trai, quyến rũ như vậy.
"Vi Vi, nghĩ gì thế?"
Vương Vi đang thất thần, bị đồng nghiệp bắt gặp. Cô vội vàng cất đi suy nghĩ, nói, "Đang suy nghĩ về thông báo ngày hôm qua, bà đi đâu vậy?"
Đồng nghiệp: "Còn đi đâu nữa, đi mua cà phê cho chủ tịch nè."
"Mua cà phê..." Vương Vi đảo mắt, "Là cái tiệm đối diện đúng không? Vừa lúc tui cũng xuống lấy hàng, để tui đi mua giùm cho."
Có người giúp chạy việc, đồng nghiệp dĩ nhiên là đồng ý, vui vẻ đưa thẻ cho Vương Vi.
Vương Vi làm gì có hàng để lấy, cô dựa theo yêu cầu mua cà phê xong quay lại công ty. Đứng trong hành lang lấy gương ra kiểm tra lại trang điểm, sau đó gõ cửa phòng chủ tịch.
Một giọng nam không có một chút độ ấm vang lên, "Vào đi."
Vương Vi hít sâu một cái, đẩy cửa vào, "Bùi tổng, cà phê của ngài."
"Được, để xuống đi."
Nhận được chỉ thị, cô cố tình đi chậm tới bàn làm việc của Bùi Minh Tiêu. Áo sơmi màu đỏ rượu, chiếc váy đuôi cá kết hợp với giày cao gót, cái eo lắc lư đi tới.
- -- Đáng tiếc Bùi Minh Tiêu không hề ngẩng đầu, càng không phát hiện cấp dưới của mình có bao nhiêu quyến rũ.
Hắn bận rộn quan sát cái vật tròn màu trắng trong tay, nét mặt chăm chú lại ôn hòa. Bởi vì bị nắm trong tay nên Vương Vi không nhìn rõ đó là cái gì, chỉ có thể suy đoán từ trạng thái của Bùi Minh Tiêu, là một vật mà đối phương rất thích.
Thấy mình không gây được sự chú ý, Vương Vi thất vọng để ly cà phê xuống, khẽ cắn răng rời khỏi phòng, tiếp tục tìm cơ hội tiếp cận Bùi tổng.
Một tiếng sau công ty sẽ mở cuộc họp phân tích tình hình kinh doanh của quý hai, chủ tịch và các lãnh đạo đều sẽ tham gia, vì thế sau khi rời khỏi phòng chủ tịch, Vương Vi không về chỗ mà qua phòng họp để chuẩn bị.
Làm xong thì cách cuộc họp còn mười phút nữa, người phụ trách đã lục tục vào chờ, cô và các đồng nghiệp chia nhau ra phát nước suối --- Cuộc họp phân tích tình hình kinh doanh là cuộc họp tốn thời gian nhất, khi vào họp thì mất cả ngày là chuyện thường xuyên, cho nên phải chuẩn bị cung cấp hậu cần.
Trước khi cuộc họp bắt đầu mấy giây, Bùi Minh Tiêu bước vào phòng họp. Bầu không khí thì trông thoải mái như thường, nào ngờ vào giây hắn đưa tay lên bảo mọi người im lặng, rất nhiều số mạng của công ty bắt đầu chuyển động bánh răng mất kiểm soát --- Từ giờ đến cuối sẽ nằm trong bàn tay kiểm soát của Bùi Minh Tiêu.
Vương Vi chủ động muốn làm vị trí thêm nước cho chủ tịch, cùng Quách Chiêu đứng hai bên trái phải của Bùi Minh Tiêu, nhìn người đàn ông trước mặt hô mưa gọi gió, dần dần có chút ngây dại.
Giống như những cuộc họp phân tích kinh doanh trước đó, gần tới mười hai giờ trưa, cuộc họp khó khăn lắm mới tiến hành được một nửa.
Chủ nhiệm phòng tổng hợp đã chuẩn bị xong bữa ăn công tác cho mọi người, đã đưa tới, đang định đứng dậy nhắc Quách Chiêu ---
Đột nhiên nghe thấy dưới bàn của ai đó vang lên một giọng nói xa lạ, "Đồng chí Bùi Minh Tiêu, chào buổi trưa, đây là lời nhắc nhở đã đến giờ uống cữ thuốc đầu tiên của hôm nay. Bây giờ xin mời ngón tay quý giá của ngài, mở ngăn thứ nhất và thứ ba của hộp, uống viên thuốc màu vàng nhạt và màu trắng, cám ơn ngài đã phối hợp, hy vọng sẽ không gặp lại."
3
Bùi Minh Tiêu: "..."
Chủ nhiệm phòng tổng hợp: "..."
Bởi vì phát ra từ chỗ chủ tịch, không một ai trong phòng dám lên tiếng nghị luận: "..."
Sáng nay đã chia thuốc ở phòng ăn rồi, cho nên trước khi đến giờ uống, Bùi Minh Tiêu không biết Khương Hựu thu âm cái gì. Sáng nay khi Vương Vi vào phòng, hắn đang nghiên cứu làm sao nghe trước tiếng thu âm.
Đáng tiếc không nghiên cứu ra được --- Nền tảng của hệ thống này không hoàn hảo, không thể đồng bộ với số liệu của người dùng khác. Hắn định nghỉ trưa sẽ "rửa tai nghe thử", nào ngờ lo họp đã bỏ quên chuyện hộp thuốc ra sau đầu.
Bùi Minh Tiêu ụp mặt hộp đựng thuốc xuống, tỏ ý bảo chủ nhiệm phòng tổng hợp làm gì thì cứ làm. Chủ nhiệm lúng túng đứng thẳng người, mới vừa đi hai bước ---
"Hahaha, lại gặp nhau rồi, em biết ngay là anh không mở hộp thuốc mà!"
3
Tiếng cười đắc ý kết hợp với tiếng rung mãnh liệt, chủ nhiệm lần nữa bị hóa đá.
Bùi Minh Tiêu im lặng chốc lát, muốn tắt cái món đồ chơi này, lục lọi một hồi vẫn không tìm thấy nút tắt, chỉ có thể trấn định bảo người phụ trách kế tiếp lên tiếng.
Nhưng người phụ trách vừa mở microphone, tiếng rung ầm ầm lại brum brum kèm theo giọng nói đâm thẳng vào màng nhĩ.
"Tiểu thảo vi vi tiếu(2), mời ngài uống thuốc cho!"
(2) Hình như là câu hát hay là đồng dao gì đó, mình cũng không rõ.
"Tiêu ca không uống thuốc, người thân ở nhà khóc huhu!"
"Không chịu uống thuốc, địa vị bất ổn!"
"... Tiêu ca, em thu mệt lắm á, anh uống thuốc lẹ lẹ giùm em đi được không?"
Câu cuối cùng tuy không có ma tính như mấy câu trước, nhưng nghe cẩn thận thì có thể cảm nhận được ý nhõng nhẽo.
Bàn tay bóp hộp thuốc của Bùi Minh Tiêu khựng lại, ngay sau đó xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ thở dài, "Lấy nước giúp tôi."
... jongwookislove.wordpress.com
Cuộc họp kết thúc, dọn dẹp xong phòng họp, Vương Vi vẫn mơ mơ màng màng, một là vì biết giấc mộng của mình đã vỡ tan tành; hai là rất tò mò, là người như thế nào mới lọt vào mắt của Bùi Minh Tiêu.
Đại khái là nhờ trời cao thương hại, cô rất nhanh biết được câu trả lời.
Ngày hôm sau, cô và đồng nghiệp bận rộn chỉnh sửa lại đề cương, gõ bàn phím tới tê cả vai, cầm son định vào nhà vệ sinh để chỉnh sửa.
Cô đột nhiên nhìn thấy một nam sinh đi lướt qua.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai, nửa mặt bị vành nón che mất nên không nhìn rõ gương mặt. Tay cầm cái gì, vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải, hành tung hết sức khả nghi.
... Không biết là gián điệp thương mại hay là ăn trộm nữa?
Hệ thống an ninh của Silver International rất mạnh, chỉ có nhân viên được ghi nhớ dấu vân tay mới có thể ra vào tự nhiên. Nếu như có khách tới ghé thăm, cần phải cà thẻ cho khách vào cửa, nếu không thì sẽ bị ngăn ở dưới đại sảnh.
Nhưng cho dù hệ thống có mạnh thế nào thì cũng sẽ xuất hiện sơ hở, lúc trước đã từng có một khách hàng lẻn vào được. Với lại lỡ như nam sinh này đúng là gián điệp thương mại, cô sẽ lập được công lớn, nói không chừng Bùi tổng sẽ nhìn cô lâu hơn.
Ôm ảo tưởng đẹp đẽ, Vương Vi vội vàng cất cây son môi, chạy tới gọi nam sinh, "Này, đứng lại! Cậu là ai? Muốn tìm ai?"
Có thể vì tiếng gọi bất ngờ làm giật mình, nam sinh một lúc sau mới đáp, "Xin chào, tôi tìm Bùi Minh Tiêu."
Giọng nói rất quen tai, Vương Vi nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra. Nheo mắt quan sát đối phương, phát hiện bên khóe môi của nam sinh có hai đồng điếu, theo khẩu hình nói chuyện sẽ lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt thân thiện.
Cô nói, "Muốn gặp Bùi tổng thì phải hẹn trước, ngài có hẹn trước chưa?"
Nam sinh giật mình, "Không có. Vậy cô nói cho tôi biết phòng làm việc của anh ấy ở đâu đi, tự tôi đi tìm --- Hoặc đọc số phòng của Quách Chiêu cũng được."
Há miệng đã đòi gặp chủ tịch với quản lý, may là Vương Vi biết kiềm chế chứ không là đã liếc trắng mắt rồi. Trong giọng nói của cô có chút mất kiên nhẫn, "Không có hẹn trước thì không thể vào phòng làm việc của chủ tịch, mời cậu xuống dưới hẹn giùm cho. Nếu như không phối hợp, tôi sẽ báo cảnh sát, cậu tự xem muốn chọn vế nào."
Nam sinh bị rơi vào hỗn loạn, im lặng không nói.
Thấy mình sắp thành công đuổi được "gián điệp thương mại" hoặc "ăn trộm", Vương Vi không nhịn được ưỡn ngực.
Lúc này không biết có phải ngại ồn không, cửa phòng chủ tịch mở ra, bước chân vẫn trầm ổn nhưng tốc độ lại nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Vương Vi cho là Bùi Minh Tiêu tới giúp mình, vội vàng chỉnh lại quần áo ---
"Sao không nói với anh một tiếng đã chạy tới đây rồi." Bùi Minh Tiêu đi tới trước mặt nam sinh, "Hoặc gọi Quách Chiêu đi đón."
Nam sinh quấn quýt hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, "Đây là muốn tới kiểm tra đột xuất xem anh có làm bậy không."
Bùi Minh Tiêu dở khóc dở cười, "Được, vậy em có hài lòng với kết quả không, hài lòng thì vào phòng làm việc của anh điều tra tiếp."
Nam sinh giả vờ làm vẻ gắng gượng, "Coi như là hài lòng. Được thôi, anh dẫn đường đi."
Vừa nói hai người vừa một trước một sau đi vào phòng làm việc "phải hẹn trước mới được vào". Từ đầu tới cuối Bùi Minh Tiêu không để ý tới Vương Vi, thậm chí lần trước đưa cà phê cũng thế, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Vương Vi mới chợt nhớ ra, tại sao cô thấy giọng nói của nam sinh quen quen --- Bởi vì trưa hôm qua cô vừa nghe thấy giọng này qua tiếng nhắc nhở!
Thì ra... Thì ra người lọt vào mắt xanh của Bùi tổng là một nam sinh còn rất trẻ, không hề có một chút kiêu căng. Cô sợ run tại chỗ, sắc mặt khó chịu --- Vì bản thân mình vô lý và dốt nát.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của chủ tịch.
Bùi Minh Tiêu dẫn người vào phòng, khóa cửa lại, "Em tới hồi nào?"
"Vừa tới à." Khương Hựu nghiêm túc quan sát phòng làm việc, "Chỗ làm của anh đơn giản hơn em nghĩ nhiều."
Bùi Minh Tiêu hỏi, "Vậy trong tưởng tượng của em, phòng làm việc của anh như thế nào, chất đầy bằng khen và hợp đồng dự án lớn thu mua thành công, với treo ảnh chụp chung với người nổi tiếng?"
Khương Hựu đỏ mặt, hắn đúng là nghĩ như vậy thật. Nào biết trong phòng làm việc của người này không có lấy một món dư thừa, ngoại trừ ghế sô pha để nghỉ ngơi tạm, chính là một phòng làm việc phổ thông.
Giống như người sử dụng nó, thực tế đến mức vô vị.
Bùi Minh Tiêu ngồi lại vào bàn, chỉ chỉ cái ghế đối diện, "Ngồi đi, ăn cơm chưa?"
Khương Hựu nói, "Chưa, có phải anh cũng chưa ăn không?"
Sáng hôm nay không bận lắm, Bùi Minh Tiêu đã ăn rồi. Nhưng hắn thấy trong tay nam sinh cầm một cái túi giữ ấm, tỉnh bơ "ừ" một tiếng.
Khương Hựu đưa ngón tay lên, "Hừ, em biết ngay mà! Vậy anh khỏi ra ngoài ăn, em hầm canh cho sư phụ làm dư thêm, quá hời cho anh, anh qua đây nếm thử đi."
Còn chưa nói hết câu, tay đã nhanh nhẹn mở túi ra. Bên trong túi là một hộp cơm giữ nhiệt, một giây mở chốt ra, mùi nấm thoang thoảng bay vào mũi.
Ngoại trừ canh còn có cơm và hai dĩa thức ăn. Kỹ năng thái rau củ cực tệ, cắt sợi cà rốt to cỡ ngón tay em bé, toát lên phong cách người nấu rất mạnh mẽ.
Bùi Minh Tiêu không nhịn được cười thành tiếng, nhận đũa của đối phương đưa sang, ăn cà sốt "cắt sợi", sau đó nếm canh.
Mùi vị rất bình thường, không biết Lão Ngụy làm cách nào chịu đựng được lâu như vậy.
Nụ cười ở khóe mắt càng sâu hơn.
Ngay sau đó hình như nhớ tới cái gì, Bùi Minh Tiêu vừa gửi tin nhắn cho Quách Chiêu vừa hỏi Khương Hựu, "Lúc nãy em có bị làm khó không?"
Khương Hựu nói, "Không có, cái chị đó rất tốt bụng, nói với em muốn gặp chủ tịch thì phải hẹn trước. Với lại tính cảnh giác của chị đó rất cao, có trách nhiệm."
Thật ra thì lúc nãy ở trong phòng, Bùi Minh Tiêu có loáng thoáng nghe thấy. Nếu nam sinh chọn không truy cứu, vậy thì hắn sẽ vui vẻ phối hợp, dù sao ngăn cản người ngoài là chức trách của nhân viên, Vương Vi không làm sai, chỉ cần phạt nhẹ thôi là xong, không cần làm to chuyện.
2
Lần đầu tiên tới Silver, Khương Hựu rất hứng thú với nơi này, Bùi Minh Tiêu vừa ăn vừa giới thiệu cấu tạo của nơi này cho Khương Hựu nghe. Khi nói đến mặt đầu tư, Khương Hựu chỗ hiểu chỗ không, nhưng có thể vì thích người nói, nên nghe rất hăng say.
Không lâu sau, Quách Chiêu dùng quyền hạn cao cấp mở cửa đi vào, để hai túi giữ ấm trước mặt Khương Hựu. Khương Hựu tò mò mở ra, lập tức bị mùi thơm của ớt xộc lên làm cảm động muốn khóc.
"Quán Tứ Xuyên ở bên cạnh công ty ăn không tệ." Bùi Minh Tiêu nói, "Em ăn thử đi, nếu thích thì lần sau lại đến."
... jongwookislove.wordpress.com
"Thích thì lần sau lại đến" cho Khương Hựu một lý do hoàn hảo để đến đưa canh, vì vậy mấy ngày kế tiếp, mượn tiếng tới quán Tứ Xuyên đó ăn, hắn luôn luôn ghé thăm Silver một chuyến.
Canh không có nấu dư, đã nấu cho Ngụy Hoa Viễn nhiều lần như vậy, hắn sao có thể không biết đong đo liều lượng chứ. Hắn chỉ sợ Bùi Minh Tiêu ở công ty không ăn nhiều cơm nên bịa đại lý do thôi. Trên thực tế Ngụy Hoa Viễn mới là người ăn ké --- Hy vọng sư phụ không trách tội đồ đệ.
Trưa hôm nay, Khương Hựu mang canh theo, mới lái chiếc Koenigsegg vừa thay bánh đậu một cái két dưới Silver. Chưa đợi tắt máy xe, hắn đã phát hiện một chàng trai cao gầy đang đứng tranh chấp với bảo vệ.
Trong nháy mắt Khương Hựu nhớ tới chuyện của Lão Mã, cho là người này cũng tới gây sự, cau mày đóng sầm cửa xe, bước nhanh về phía đó.
Nhưng khi càng đến gần, hắn càng chần chờ.
Vì chàng trai kia... trông khá giống anh trai hắn, Khương Duy.
Chờ đến gần sát rồi, hai chân giống như bị đóng đinh vào nền gạch, không bước tiếp được.
... Chàng trai này có bốn năm phần giống Khương Duy, nhất là đôi mắt, giống như đúc từ một khuôn ra vậy!
Nghe tiếng tim đập mạnh của mình, Khương Hựu trong lúc bất chợt không biết nên đi hay ở. Hắn ngơ ngác nhìn phía trước, lỗ tai kêu ong ong. Cho đến khi tiếng cãi vã càng ngày càng to ---
"Để tôi vào, tôi muốn tìm Bùi tổng!"
Bảo vệ: "Xin lỗi tiên sinh, tôi đã xác nhận với tiếp tân, lịch hẹn trước không có tên của anh, anh không vào được."
"Được thôi." Người kia vô cùng tức giận, "Vậy tôi muốn đưa đồ cho anh ấy thì làm thế nào, trị giá sáu con số đó, các người trả nổi không?"
Bảo vệ chần chờ chốc lát, "Anh đưa gì cho Bùi tổng?"
"Cái này, Bùi tổng làm rơi ở chỗ tôi."
Vừa nói, người kia vừa lấy khăn tay mở từng lớp ra, bên trong là một cái ghim cài áo.
Cái ghim cài áo này rất quen, Khương Hựu đã khen nó không chỉ một lần.
Cái ghim cài áo này đột nhiên biến mất sau một lần Bùi Minh Tiêu đi xã giao, lần đó trên áo của Bùi Minh Tiêu còn dính mùi nước hoa kém chất lượng rửa mãi không sạch.
... Thì ra không phải làm mất, Khương Hựu có chút buồn cười.
Nó chẳng qua là thất lạc ở chỗ một người đàn ông trông hao hao Khương Duy thôi.
1
Rất đơn giản, mình có thể đoán ra.
Dù sao từ đầu tới cuối, câu chuyện này nhân vật chính là Khương Duy và Bùi Minh Tiêu. Kết cục sẽ là hoàng tử và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi về sau, mà một nhân vật lòng dạ độc ác như hắn chỉ là người đứng xem, là người hy sinh, là chất xúc tác cho tình yêu của bọn họ, là áng mây thoáng qua chẳng ai màng nhớ đến.
Khương Hựu cứ đứng đó, không biết qua bao lâu, có thể là một phút, có thể là một tiếng.
Chờ bảo vệ mang nét mặt lo âu tới hỏi hắn có khó chịu chỗ nào không, hắn mới mấp máy môi, nhưng chỉ phát ra mấy tiếng không rõ âm, cả chính hắn cũng không biết mình nói gì.
Khương Hựu gật đầu bày tỏ cám ơn, lặng lẽ xoay người rời đi. Sau khi về đến nhà, trước tiên hắn đổ hết canh đi, sau đó gọi điện cho James.
"James, tôi đồng ý tham gia show thực tế của anh. Xin cho tôi số điện thoại của bên tổ chức..."
...
Mùa xuân sắp đến, ban ngày bắt đầu dài hơn, nhưng gió càng lúc càng mạnh, có thể xuyên qua quần áo lạnh lẽo đến thấu xương.
Bởi vì trưa Khương Hựu không đến, nhắn tin cũng không trả lời, Bùi Minh Tiêu cứ cảm thấy bất an, hôm nay về sớm hơn bình thường. Khi về tới biệt thự thì trời đã sập tối, hắn mang cả người toát hơi lạnh mở khóa cửa.
Không thấy ai ngồi xếp bằng trên thảm chơi game, cũng không thấy ai nằm dài trên bàn chờ hắn về ăn cơm đến ngủ quên mất.
Chỉ có một tờ giấy để trên bàn trà ghi bốn từ "Đơn xin ly hôn".
Phía cuối tờ giấy có ghi một hàng chữ:
Món quà thứ năm, em tặng anh sự tự do.
Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!
Những thành phần tri thức tay cầm ly cà phê, tay cầm túi xách dáng vẻ vội vã, có người đang gọi điện thoại, có người đang than với đồng nghiệp hạng mục vừa nhận quá khó.
"Có xem PE của điện tử Thần Á chưa? Mọi người đoán lần này sếp muốn bộ hiện(1) hay chỉ xem chừng thôi?"
(1) Là thuật ngữ kinh tế, lợi dụng các sản phẩm cùng loại trong các thị trường khác nhau hoặc chênh lệch nhỏ trong giá cả để thu lợi.
"Chắc là bộ hiện, tôi thấy sếp nhận hạng mục của Thần Á chỉ đơn giản là giúp đỡ thôi."
"Nếu như là tôi, tôi cũng chọn đưa ra thị trường xong công thành lui thân. Nhưng với tính cách thích phiêu lưu của sếp, thật sự không biết sẽ làm gì."
"Haha, nếu chúng ta đoán được suy nghĩ của ổng, thì mình đã có thể ra ngoài tự phát triển đế chế kinh doanh rồi... Xuỵt xuỵt, nói nhỏ thôi, sếp tới!"
Nhân viên này vừa dứt lời, liền thấy Bùi Minh Tiêu và Quách Chiêu đi qua đại sảnh. Bộ vest được may theo đúng dáng người ôm lấy cơ thể cao lớn của người đàn ông trưởng thành, đôi mắt màu hổ phách rất dễ làm người ta liên tưởng đến ngọc lưu ly, chính là loại lạnh băng, không có sức sống.
Mọi người "Vèo" một tiếng tản ra, im lặng mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, ánh mắt lén lén lướt qua người Bùi Minh Tiêu. Đối với vị sếp bí ẩn này, bọn họ luôn mang sự sợ hãi xen lẫn tò mò.
Một phút sau, sếp đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch, mấy nhân viên mới trở về trạng thái đầy sức sống vừa rồi.
"Ui trời, là cô gái xinh đẹp nào lại đỏ mặt rồi?"
"Nhìn dáng của sếp thì có vẻ là còn độc thân, thích được, cô đẹp như vậy, chắc chắn là ok!"
Cô gái được gọi là người đẹp có tên là Vương Vi ngại ngùng nói, "Bùi tổng ưu tú như vậy, sao mà để ý tới tôi chứ."
4
"Có gì mà không thể, cần nhan sắc có nhan sắc, cần học vấn có học vấn, còn ở cùng một tầng với sếp. Gần quan được ban lộc có nghe câu này chưa? Cứ lượn tới lượn lui trước mặt sếp nhiều vào, ổng chắc chắn sẽ chú ý tới cô!"
2
"Người thích Bùi tổng có rất nhiều, đâu chỉ có tôi." Vương Vi càng thêm xấu hổ, "Đừng chọc tôi nữa, thang máy tới rồi, mau đi làm việc thôi."
Vừa nói cô vừa đi vào thang máy. Mặc dù tỏ ra kháng cự, nhưng dưới sự xúi dại của đồng nghiệp ngày này qua ngày khác, nội tâm đã từ từ mở ra.
Nếu như có thể gả cho một người đàn ông có gia thể hiển hách, thì không khác gì vỗ cánh thành phượng hoàng, nửa đời sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, mình là áo lụa.
Huống chi... huống chi sếp còn đẹp trai, quyến rũ như vậy.
"Vi Vi, nghĩ gì thế?"
Vương Vi đang thất thần, bị đồng nghiệp bắt gặp. Cô vội vàng cất đi suy nghĩ, nói, "Đang suy nghĩ về thông báo ngày hôm qua, bà đi đâu vậy?"
Đồng nghiệp: "Còn đi đâu nữa, đi mua cà phê cho chủ tịch nè."
"Mua cà phê..." Vương Vi đảo mắt, "Là cái tiệm đối diện đúng không? Vừa lúc tui cũng xuống lấy hàng, để tui đi mua giùm cho."
Có người giúp chạy việc, đồng nghiệp dĩ nhiên là đồng ý, vui vẻ đưa thẻ cho Vương Vi.
Vương Vi làm gì có hàng để lấy, cô dựa theo yêu cầu mua cà phê xong quay lại công ty. Đứng trong hành lang lấy gương ra kiểm tra lại trang điểm, sau đó gõ cửa phòng chủ tịch.
Một giọng nam không có một chút độ ấm vang lên, "Vào đi."
Vương Vi hít sâu một cái, đẩy cửa vào, "Bùi tổng, cà phê của ngài."
"Được, để xuống đi."
Nhận được chỉ thị, cô cố tình đi chậm tới bàn làm việc của Bùi Minh Tiêu. Áo sơmi màu đỏ rượu, chiếc váy đuôi cá kết hợp với giày cao gót, cái eo lắc lư đi tới.
- -- Đáng tiếc Bùi Minh Tiêu không hề ngẩng đầu, càng không phát hiện cấp dưới của mình có bao nhiêu quyến rũ.
Hắn bận rộn quan sát cái vật tròn màu trắng trong tay, nét mặt chăm chú lại ôn hòa. Bởi vì bị nắm trong tay nên Vương Vi không nhìn rõ đó là cái gì, chỉ có thể suy đoán từ trạng thái của Bùi Minh Tiêu, là một vật mà đối phương rất thích.
Thấy mình không gây được sự chú ý, Vương Vi thất vọng để ly cà phê xuống, khẽ cắn răng rời khỏi phòng, tiếp tục tìm cơ hội tiếp cận Bùi tổng.
Một tiếng sau công ty sẽ mở cuộc họp phân tích tình hình kinh doanh của quý hai, chủ tịch và các lãnh đạo đều sẽ tham gia, vì thế sau khi rời khỏi phòng chủ tịch, Vương Vi không về chỗ mà qua phòng họp để chuẩn bị.
Làm xong thì cách cuộc họp còn mười phút nữa, người phụ trách đã lục tục vào chờ, cô và các đồng nghiệp chia nhau ra phát nước suối --- Cuộc họp phân tích tình hình kinh doanh là cuộc họp tốn thời gian nhất, khi vào họp thì mất cả ngày là chuyện thường xuyên, cho nên phải chuẩn bị cung cấp hậu cần.
Trước khi cuộc họp bắt đầu mấy giây, Bùi Minh Tiêu bước vào phòng họp. Bầu không khí thì trông thoải mái như thường, nào ngờ vào giây hắn đưa tay lên bảo mọi người im lặng, rất nhiều số mạng của công ty bắt đầu chuyển động bánh răng mất kiểm soát --- Từ giờ đến cuối sẽ nằm trong bàn tay kiểm soát của Bùi Minh Tiêu.
Vương Vi chủ động muốn làm vị trí thêm nước cho chủ tịch, cùng Quách Chiêu đứng hai bên trái phải của Bùi Minh Tiêu, nhìn người đàn ông trước mặt hô mưa gọi gió, dần dần có chút ngây dại.
Giống như những cuộc họp phân tích kinh doanh trước đó, gần tới mười hai giờ trưa, cuộc họp khó khăn lắm mới tiến hành được một nửa.
Chủ nhiệm phòng tổng hợp đã chuẩn bị xong bữa ăn công tác cho mọi người, đã đưa tới, đang định đứng dậy nhắc Quách Chiêu ---
Đột nhiên nghe thấy dưới bàn của ai đó vang lên một giọng nói xa lạ, "Đồng chí Bùi Minh Tiêu, chào buổi trưa, đây là lời nhắc nhở đã đến giờ uống cữ thuốc đầu tiên của hôm nay. Bây giờ xin mời ngón tay quý giá của ngài, mở ngăn thứ nhất và thứ ba của hộp, uống viên thuốc màu vàng nhạt và màu trắng, cám ơn ngài đã phối hợp, hy vọng sẽ không gặp lại."
3
Bùi Minh Tiêu: "..."
Chủ nhiệm phòng tổng hợp: "..."
Bởi vì phát ra từ chỗ chủ tịch, không một ai trong phòng dám lên tiếng nghị luận: "..."
Sáng nay đã chia thuốc ở phòng ăn rồi, cho nên trước khi đến giờ uống, Bùi Minh Tiêu không biết Khương Hựu thu âm cái gì. Sáng nay khi Vương Vi vào phòng, hắn đang nghiên cứu làm sao nghe trước tiếng thu âm.
Đáng tiếc không nghiên cứu ra được --- Nền tảng của hệ thống này không hoàn hảo, không thể đồng bộ với số liệu của người dùng khác. Hắn định nghỉ trưa sẽ "rửa tai nghe thử", nào ngờ lo họp đã bỏ quên chuyện hộp thuốc ra sau đầu.
Bùi Minh Tiêu ụp mặt hộp đựng thuốc xuống, tỏ ý bảo chủ nhiệm phòng tổng hợp làm gì thì cứ làm. Chủ nhiệm lúng túng đứng thẳng người, mới vừa đi hai bước ---
"Hahaha, lại gặp nhau rồi, em biết ngay là anh không mở hộp thuốc mà!"
3
Tiếng cười đắc ý kết hợp với tiếng rung mãnh liệt, chủ nhiệm lần nữa bị hóa đá.
Bùi Minh Tiêu im lặng chốc lát, muốn tắt cái món đồ chơi này, lục lọi một hồi vẫn không tìm thấy nút tắt, chỉ có thể trấn định bảo người phụ trách kế tiếp lên tiếng.
Nhưng người phụ trách vừa mở microphone, tiếng rung ầm ầm lại brum brum kèm theo giọng nói đâm thẳng vào màng nhĩ.
"Tiểu thảo vi vi tiếu(2), mời ngài uống thuốc cho!"
(2) Hình như là câu hát hay là đồng dao gì đó, mình cũng không rõ.
"Tiêu ca không uống thuốc, người thân ở nhà khóc huhu!"
"Không chịu uống thuốc, địa vị bất ổn!"
"... Tiêu ca, em thu mệt lắm á, anh uống thuốc lẹ lẹ giùm em đi được không?"
Câu cuối cùng tuy không có ma tính như mấy câu trước, nhưng nghe cẩn thận thì có thể cảm nhận được ý nhõng nhẽo.
Bàn tay bóp hộp thuốc của Bùi Minh Tiêu khựng lại, ngay sau đó xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ thở dài, "Lấy nước giúp tôi."
... jongwookislove.wordpress.com
Cuộc họp kết thúc, dọn dẹp xong phòng họp, Vương Vi vẫn mơ mơ màng màng, một là vì biết giấc mộng của mình đã vỡ tan tành; hai là rất tò mò, là người như thế nào mới lọt vào mắt của Bùi Minh Tiêu.
Đại khái là nhờ trời cao thương hại, cô rất nhanh biết được câu trả lời.
Ngày hôm sau, cô và đồng nghiệp bận rộn chỉnh sửa lại đề cương, gõ bàn phím tới tê cả vai, cầm son định vào nhà vệ sinh để chỉnh sửa.
Cô đột nhiên nhìn thấy một nam sinh đi lướt qua.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai, nửa mặt bị vành nón che mất nên không nhìn rõ gương mặt. Tay cầm cái gì, vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải, hành tung hết sức khả nghi.
... Không biết là gián điệp thương mại hay là ăn trộm nữa?
Hệ thống an ninh của Silver International rất mạnh, chỉ có nhân viên được ghi nhớ dấu vân tay mới có thể ra vào tự nhiên. Nếu như có khách tới ghé thăm, cần phải cà thẻ cho khách vào cửa, nếu không thì sẽ bị ngăn ở dưới đại sảnh.
Nhưng cho dù hệ thống có mạnh thế nào thì cũng sẽ xuất hiện sơ hở, lúc trước đã từng có một khách hàng lẻn vào được. Với lại lỡ như nam sinh này đúng là gián điệp thương mại, cô sẽ lập được công lớn, nói không chừng Bùi tổng sẽ nhìn cô lâu hơn.
Ôm ảo tưởng đẹp đẽ, Vương Vi vội vàng cất cây son môi, chạy tới gọi nam sinh, "Này, đứng lại! Cậu là ai? Muốn tìm ai?"
Có thể vì tiếng gọi bất ngờ làm giật mình, nam sinh một lúc sau mới đáp, "Xin chào, tôi tìm Bùi Minh Tiêu."
Giọng nói rất quen tai, Vương Vi nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra. Nheo mắt quan sát đối phương, phát hiện bên khóe môi của nam sinh có hai đồng điếu, theo khẩu hình nói chuyện sẽ lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt thân thiện.
Cô nói, "Muốn gặp Bùi tổng thì phải hẹn trước, ngài có hẹn trước chưa?"
Nam sinh giật mình, "Không có. Vậy cô nói cho tôi biết phòng làm việc của anh ấy ở đâu đi, tự tôi đi tìm --- Hoặc đọc số phòng của Quách Chiêu cũng được."
Há miệng đã đòi gặp chủ tịch với quản lý, may là Vương Vi biết kiềm chế chứ không là đã liếc trắng mắt rồi. Trong giọng nói của cô có chút mất kiên nhẫn, "Không có hẹn trước thì không thể vào phòng làm việc của chủ tịch, mời cậu xuống dưới hẹn giùm cho. Nếu như không phối hợp, tôi sẽ báo cảnh sát, cậu tự xem muốn chọn vế nào."
Nam sinh bị rơi vào hỗn loạn, im lặng không nói.
Thấy mình sắp thành công đuổi được "gián điệp thương mại" hoặc "ăn trộm", Vương Vi không nhịn được ưỡn ngực.
Lúc này không biết có phải ngại ồn không, cửa phòng chủ tịch mở ra, bước chân vẫn trầm ổn nhưng tốc độ lại nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Vương Vi cho là Bùi Minh Tiêu tới giúp mình, vội vàng chỉnh lại quần áo ---
"Sao không nói với anh một tiếng đã chạy tới đây rồi." Bùi Minh Tiêu đi tới trước mặt nam sinh, "Hoặc gọi Quách Chiêu đi đón."
Nam sinh quấn quýt hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, "Đây là muốn tới kiểm tra đột xuất xem anh có làm bậy không."
Bùi Minh Tiêu dở khóc dở cười, "Được, vậy em có hài lòng với kết quả không, hài lòng thì vào phòng làm việc của anh điều tra tiếp."
Nam sinh giả vờ làm vẻ gắng gượng, "Coi như là hài lòng. Được thôi, anh dẫn đường đi."
Vừa nói hai người vừa một trước một sau đi vào phòng làm việc "phải hẹn trước mới được vào". Từ đầu tới cuối Bùi Minh Tiêu không để ý tới Vương Vi, thậm chí lần trước đưa cà phê cũng thế, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Vương Vi mới chợt nhớ ra, tại sao cô thấy giọng nói của nam sinh quen quen --- Bởi vì trưa hôm qua cô vừa nghe thấy giọng này qua tiếng nhắc nhở!
Thì ra... Thì ra người lọt vào mắt xanh của Bùi tổng là một nam sinh còn rất trẻ, không hề có một chút kiêu căng. Cô sợ run tại chỗ, sắc mặt khó chịu --- Vì bản thân mình vô lý và dốt nát.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của chủ tịch.
Bùi Minh Tiêu dẫn người vào phòng, khóa cửa lại, "Em tới hồi nào?"
"Vừa tới à." Khương Hựu nghiêm túc quan sát phòng làm việc, "Chỗ làm của anh đơn giản hơn em nghĩ nhiều."
Bùi Minh Tiêu hỏi, "Vậy trong tưởng tượng của em, phòng làm việc của anh như thế nào, chất đầy bằng khen và hợp đồng dự án lớn thu mua thành công, với treo ảnh chụp chung với người nổi tiếng?"
Khương Hựu đỏ mặt, hắn đúng là nghĩ như vậy thật. Nào biết trong phòng làm việc của người này không có lấy một món dư thừa, ngoại trừ ghế sô pha để nghỉ ngơi tạm, chính là một phòng làm việc phổ thông.
Giống như người sử dụng nó, thực tế đến mức vô vị.
Bùi Minh Tiêu ngồi lại vào bàn, chỉ chỉ cái ghế đối diện, "Ngồi đi, ăn cơm chưa?"
Khương Hựu nói, "Chưa, có phải anh cũng chưa ăn không?"
Sáng hôm nay không bận lắm, Bùi Minh Tiêu đã ăn rồi. Nhưng hắn thấy trong tay nam sinh cầm một cái túi giữ ấm, tỉnh bơ "ừ" một tiếng.
Khương Hựu đưa ngón tay lên, "Hừ, em biết ngay mà! Vậy anh khỏi ra ngoài ăn, em hầm canh cho sư phụ làm dư thêm, quá hời cho anh, anh qua đây nếm thử đi."
Còn chưa nói hết câu, tay đã nhanh nhẹn mở túi ra. Bên trong túi là một hộp cơm giữ nhiệt, một giây mở chốt ra, mùi nấm thoang thoảng bay vào mũi.
Ngoại trừ canh còn có cơm và hai dĩa thức ăn. Kỹ năng thái rau củ cực tệ, cắt sợi cà rốt to cỡ ngón tay em bé, toát lên phong cách người nấu rất mạnh mẽ.
Bùi Minh Tiêu không nhịn được cười thành tiếng, nhận đũa của đối phương đưa sang, ăn cà sốt "cắt sợi", sau đó nếm canh.
Mùi vị rất bình thường, không biết Lão Ngụy làm cách nào chịu đựng được lâu như vậy.
Nụ cười ở khóe mắt càng sâu hơn.
Ngay sau đó hình như nhớ tới cái gì, Bùi Minh Tiêu vừa gửi tin nhắn cho Quách Chiêu vừa hỏi Khương Hựu, "Lúc nãy em có bị làm khó không?"
Khương Hựu nói, "Không có, cái chị đó rất tốt bụng, nói với em muốn gặp chủ tịch thì phải hẹn trước. Với lại tính cảnh giác của chị đó rất cao, có trách nhiệm."
Thật ra thì lúc nãy ở trong phòng, Bùi Minh Tiêu có loáng thoáng nghe thấy. Nếu nam sinh chọn không truy cứu, vậy thì hắn sẽ vui vẻ phối hợp, dù sao ngăn cản người ngoài là chức trách của nhân viên, Vương Vi không làm sai, chỉ cần phạt nhẹ thôi là xong, không cần làm to chuyện.
2
Lần đầu tiên tới Silver, Khương Hựu rất hứng thú với nơi này, Bùi Minh Tiêu vừa ăn vừa giới thiệu cấu tạo của nơi này cho Khương Hựu nghe. Khi nói đến mặt đầu tư, Khương Hựu chỗ hiểu chỗ không, nhưng có thể vì thích người nói, nên nghe rất hăng say.
Không lâu sau, Quách Chiêu dùng quyền hạn cao cấp mở cửa đi vào, để hai túi giữ ấm trước mặt Khương Hựu. Khương Hựu tò mò mở ra, lập tức bị mùi thơm của ớt xộc lên làm cảm động muốn khóc.
"Quán Tứ Xuyên ở bên cạnh công ty ăn không tệ." Bùi Minh Tiêu nói, "Em ăn thử đi, nếu thích thì lần sau lại đến."
... jongwookislove.wordpress.com
"Thích thì lần sau lại đến" cho Khương Hựu một lý do hoàn hảo để đến đưa canh, vì vậy mấy ngày kế tiếp, mượn tiếng tới quán Tứ Xuyên đó ăn, hắn luôn luôn ghé thăm Silver một chuyến.
Canh không có nấu dư, đã nấu cho Ngụy Hoa Viễn nhiều lần như vậy, hắn sao có thể không biết đong đo liều lượng chứ. Hắn chỉ sợ Bùi Minh Tiêu ở công ty không ăn nhiều cơm nên bịa đại lý do thôi. Trên thực tế Ngụy Hoa Viễn mới là người ăn ké --- Hy vọng sư phụ không trách tội đồ đệ.
Trưa hôm nay, Khương Hựu mang canh theo, mới lái chiếc Koenigsegg vừa thay bánh đậu một cái két dưới Silver. Chưa đợi tắt máy xe, hắn đã phát hiện một chàng trai cao gầy đang đứng tranh chấp với bảo vệ.
Trong nháy mắt Khương Hựu nhớ tới chuyện của Lão Mã, cho là người này cũng tới gây sự, cau mày đóng sầm cửa xe, bước nhanh về phía đó.
Nhưng khi càng đến gần, hắn càng chần chờ.
Vì chàng trai kia... trông khá giống anh trai hắn, Khương Duy.
Chờ đến gần sát rồi, hai chân giống như bị đóng đinh vào nền gạch, không bước tiếp được.
... Chàng trai này có bốn năm phần giống Khương Duy, nhất là đôi mắt, giống như đúc từ một khuôn ra vậy!
Nghe tiếng tim đập mạnh của mình, Khương Hựu trong lúc bất chợt không biết nên đi hay ở. Hắn ngơ ngác nhìn phía trước, lỗ tai kêu ong ong. Cho đến khi tiếng cãi vã càng ngày càng to ---
"Để tôi vào, tôi muốn tìm Bùi tổng!"
Bảo vệ: "Xin lỗi tiên sinh, tôi đã xác nhận với tiếp tân, lịch hẹn trước không có tên của anh, anh không vào được."
"Được thôi." Người kia vô cùng tức giận, "Vậy tôi muốn đưa đồ cho anh ấy thì làm thế nào, trị giá sáu con số đó, các người trả nổi không?"
Bảo vệ chần chờ chốc lát, "Anh đưa gì cho Bùi tổng?"
"Cái này, Bùi tổng làm rơi ở chỗ tôi."
Vừa nói, người kia vừa lấy khăn tay mở từng lớp ra, bên trong là một cái ghim cài áo.
Cái ghim cài áo này rất quen, Khương Hựu đã khen nó không chỉ một lần.
Cái ghim cài áo này đột nhiên biến mất sau một lần Bùi Minh Tiêu đi xã giao, lần đó trên áo của Bùi Minh Tiêu còn dính mùi nước hoa kém chất lượng rửa mãi không sạch.
... Thì ra không phải làm mất, Khương Hựu có chút buồn cười.
Nó chẳng qua là thất lạc ở chỗ một người đàn ông trông hao hao Khương Duy thôi.
1
Rất đơn giản, mình có thể đoán ra.
Dù sao từ đầu tới cuối, câu chuyện này nhân vật chính là Khương Duy và Bùi Minh Tiêu. Kết cục sẽ là hoàng tử và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi về sau, mà một nhân vật lòng dạ độc ác như hắn chỉ là người đứng xem, là người hy sinh, là chất xúc tác cho tình yêu của bọn họ, là áng mây thoáng qua chẳng ai màng nhớ đến.
Khương Hựu cứ đứng đó, không biết qua bao lâu, có thể là một phút, có thể là một tiếng.
Chờ bảo vệ mang nét mặt lo âu tới hỏi hắn có khó chịu chỗ nào không, hắn mới mấp máy môi, nhưng chỉ phát ra mấy tiếng không rõ âm, cả chính hắn cũng không biết mình nói gì.
Khương Hựu gật đầu bày tỏ cám ơn, lặng lẽ xoay người rời đi. Sau khi về đến nhà, trước tiên hắn đổ hết canh đi, sau đó gọi điện cho James.
"James, tôi đồng ý tham gia show thực tế của anh. Xin cho tôi số điện thoại của bên tổ chức..."
...
Mùa xuân sắp đến, ban ngày bắt đầu dài hơn, nhưng gió càng lúc càng mạnh, có thể xuyên qua quần áo lạnh lẽo đến thấu xương.
Bởi vì trưa Khương Hựu không đến, nhắn tin cũng không trả lời, Bùi Minh Tiêu cứ cảm thấy bất an, hôm nay về sớm hơn bình thường. Khi về tới biệt thự thì trời đã sập tối, hắn mang cả người toát hơi lạnh mở khóa cửa.
Không thấy ai ngồi xếp bằng trên thảm chơi game, cũng không thấy ai nằm dài trên bàn chờ hắn về ăn cơm đến ngủ quên mất.
Chỉ có một tờ giấy để trên bàn trà ghi bốn từ "Đơn xin ly hôn".
Phía cuối tờ giấy có ghi một hàng chữ:
Món quà thứ năm, em tặng anh sự tự do.
Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!
Đánh giá:
Truyện Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!
Story
Chương 47: Món quà thứ năm
10.0/10 từ 35 lượt.