Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!
Chương 36: Phòng
233@-Đàn ông thật sự sẽ bước đi không xoay đầu lại, nói xong đoạn kia, Khương Hựu ung dung đi vào khách sạn --- Hắn vội vàng về phòng dọn đồ của mình.
Nhìn theo bóng lưng của Khương Hựu càng đi càng xa, stylist thêm một lần chẳng biết phải nói gì.
Nếu muốn lái phi cơ riêng ra nước ngoài, thì phải trải qua những thủ tục phê duyệt rất rườm rà, mà những thủ tục này không phải có thể giải quyết bằng tiền.
Nói cách khác, chồng của Khương Hựu, chắc chắn không phải chỉ là nhà giàu đơn giản như vậy.
Thế thì ở trong mắt Khương Hựu, hành động móc mỉa về tiền lương của hắn vừa rồi, giống như cầm chiếc xe nhựa để đấu với chiếc hàng không mẫu hạm vậy.
... Muốn có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.
Nếu như Khương Hựu kém hơn hắn gấp mấy lần, hắn có lẽ sẽ tức giận hoặc xấu hổ, nhưng hai người họ một trời một vực, hắn thậm chí còn không có quyền để tức nữa, stylist cúi đầu, như xác không hồn đi vào khách sạn.
"Tiểu Mã, sao sắc mặt tệ vậy, không sao chứ?"
Lúc này có người thấy tâm trạng của hắn không tốt, quan tâm vỗ vai hai cái.
"Tôi không sao..." Stylist tự nhủ, "Chẳng qua đột nhiên hiểu được cái gọi là núi này cao có núi kia cao hơn, thiên ngoại hữu thiên."
Cái gọi là tự chuốc lấy.
"Cám ơn, tôi về trước."
"Được, cẩn thận --- Sao lại ngã rồi! Để tôi đỡ cậu!"
"..."
Dĩ nhiên, stylist té như thế nào Khương Hựu không nhìn thấy, đoán chứng là sẽ không bao giờ nhìn thấy. Sau lần chụp này, hắn biết phải nghiên cứu thêm cả đối tác nữa, chắc chắn sẽ không bao giờ làm việc với tạp chí xã có thành kiến như thế này nữa.
Không muốn để Quách Chiêu chờ lâu, Khương Hựu dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn hành lý. Chạy tới sân thượng nhảy lên phi cơ, tiếng ồn của cánh quạt lớn đến mức phải hét to mới có thể nói chuyện với nhau.
Khương Hựu ngồi vững vàng, hét lên, "Trợ lý Quách, sao anh lại tới đây!"
Quách Chiêu nói lớn, "Bùi tổng bảo!"
"Hả!" Khương Hựu hét lại, "Chuyện hồi nào sao tôi không biết!"
Quách Chiêu: "Tối hôm qua mới bảo tôi đi xin, tôi liên lạc khẩn cấp, hôm nay thiếu chút nữa là không bay được, may là kết quả không tệ!"
Tối hôm qua đã bảo Quách Chiêu đi xin?
Khương Hựu sợ run người.
Thì ra... Tra Tra Tiêu không chỉ đọc đống tin nhắn dài thườn thượt của mình, mà còn nhớ chi tiết tạp chí xã chê mình nghèo kiết xác, phái phi cơ tới đón mình, giúp mình xả cục tức này.
Thật ra thì, bỏ qua những cái mặc định trong cuốn tiểu thuyết, Tra Tra Tiêu trong một vài thời điểm... rất là tốt.
Mặc vào trang bị Quách Chiêu đưa cho, Khương Hựu nhìn xuống thành phố cách mình mấy ngàn mét. Mây lướt lướt qua cửa sổ, nhưng không thể mang đi suy nghĩ lung tung trong đầu hắn.
Hắn chỉ vui mừng là trong buồng quá ồn nên mới không nghe thấy tiếng tim đập mạnh của mình.
... jongwookislove.wordpress.com
Dù sao người ta cũng giúp mình, ăn xong bữa tối, Khương Hựu định nói lời cám ơn với Bùi Minh Tiêu, ai ngờ tối đó đối phương có tiệc xã giao tới hơn nửa đêm, Khương Hựu mệt nhọc cả ngày không chịu nổi, ngủ luôn.
Sáng thứ sáu, Khương Trạm Du đã thành công bàn xong việc với bên livestream, thời gian định là đầu tháng hai sau khi tạp chí phát hành. Hai chuyện quan trọng đã giải quyết xong, tổ năm của phòng vận doanh cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ còn ngồi chờ xem số lượng tiêu thụ thôi.
Không biết bên tổ hai đã tiến triển tới đâu, Khương Hựu càng nghĩ càng tò mò, con ngươi đảo một cái, cố ý canh phòng giải khát.
Chờ Bành Thần đi vào, hắn giống như vô tình hỏi, "Quảng cáo bên anh quay xong hết rồi chứ?"
Bành Thần lạnh lùng nói, "Này, cậu đừng hòng lấy được tin tức gì từ anh."
Khương Hựu: "... Nói chuyện thôi mà, anh đừng nhạy cảm quá!"
Bành Thần: "Gặp cậu anh phải tăng 300% độ nhạy cảm, đỡ cho khỏi bị vô tình rơi vào bẫy của cậu."
... Được lắm.
Khương Hựu lết thân về chỗ, hơn nữa còn quyết định phải tăng khả năng làm gián điệp của mình.
Hẹn đi trượt tuyết với Bùi Minh Tiêu là cuối tuần này, buổi chiều Khương Hựu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hai người họ đi chơi riêng với nhau có hơi kì, giống như... hẹn hò vậy, vì thế quyết định rủ Khương Trạm Du và Hứa Tri đi cùng. Có hai người này thì không khí sẽ vui vẻ hơn, buổi tối có thể đánh bài này nọ, chắc là không tới nỗi lúng túng.
Nghe được đề nghị của Khương Hựu, Khương Trạm Du lập tức từ chối không cần suy nghĩ. Mấy hôm trước ngồi chung xe với anh rể, thiếu chút nữa sợ tới xón ra quần, làm gì dám đi chơi trượt tuyết với người ta chứ!
Cuối cùng Khương đưa ra điều kiện chơi hai mươi ván Vương Giả, mới miễn cưỡng làm tiểu bá vương gật đầu.
"Haiz." Cuộc sống không dễ dàng, Dữu Dữu than thở.
Chờ nói với tiểu bá vương xong, hắn nhắn cho Hứa Tri: Chị Tri, ngày mai đi trượt tuyết hông? Cần cỡ hai ngày, Cá con với anh của em cũng đi
Chi Chi: Anh của em? Khương Duy về rồi?
Trà bưởi: Không phải... Là Bùi Minh Tiêu
Chi Chi:
Chi Chi:
Mặc dù có chút sợ Bùi Minh Tiêu, nhưng người ta chưa từng nói gì mình, cô suy nghĩ một lát thì đồng ý: Được, nhưng chi phí lần này chị trả nha, ok chứ?
Khương Hựu có thể đoán ra tâm tư của cô, nhưng đây là món quà hắn tặng cho Bùi Minh Tiêu, để người khác trả tiền thì không được. Vì thế thương lượng hồi lâu, tiền phòng thì Hứa Tri trả, những chi phí khác là do hắn trả.
Đã hẹn xong người đi, Hứa Tri liền gọi điện đặt phòng, Khương Hựu không tiện nhúng tay vào, chỉ đưa ra một yêu cầu: Nhà vệ sinh phải sạch sẽ, không được hôi thối, đừng chọn kiểu phòng ngủ thà ngủ trên cây chứ không chịu ngủ ở đó là được.
Trưa thứ bảy cơm nước xong, ba người được Khương Trạm Du đến đón. Lần này Khương Trạm Du đã có kinh nghiệm, chọn một chiếc SUV gầm cực cao, không sợ gặp đường đá bị cán hư xe nữa.
Hắn nghiêm trọng nghi ngờ, nếu như lần nữa gặp sự cố, anh rể có ném hắn vào đốt tại chỗ hay không.
Bùi Minh Tiêu luôn kiệm lời, cộng thêm Khương Trạm Du và Hứa Tri cũng không tiếp xúc với Bùi Minh Tiêu mấy lần, vừa bắt đầu trong xe rất yên tĩnh, không ai dám nói chuyện, bầu không khí có chút lúng túng.
Sự yên tĩnh khác thường khơi gợi lại ký ức đau đớn của Khương Trạm Du, hắn nhíu mày tìm chuyện để nói, "Đúng rồi anh, sao không nghe anh kể chuyện đi chụp ở Hokkaido, có thuận lợi không?"
"Cũng xem như là thuận lợi." Khương Hựu nói, "Giữa chừng có chút rắc rối nhưng cũng giải quyết xong rồi."
Khương Trạm Du là tài xế, Hứa Tri ngồi ghế phó lái, Bùi Minh Tiêu và Khương Hựu ngồi ở băng ghế rộng rãi phía sau. Nghe vậy, Bùi Minh Tiêu liếc nhìn nam sinh một cái.
Hôm đó nhận được tin nhắn trong weixin dài hai trang, hắn liền đoán ra đối phương không phải nhắn cho mình, mà là muốn móc mỉa xỉa xói với Khương Trạm Du về chuyện bản thân gặp trong công việc.
Bây giờ người ta hỏi tới thì lại hời hợt trả lời, không muốn nói nhiều.
"Có thể giải quyết thì tốt rồi, giải quyết được nghĩa là không có vấn đề." Khương Trạm Du truy tìm ngọn nguồn, "Vậy anh gặp chuyện gì vậy?"
Thấy người này không muốn dừng, Khương Hựu chỉ bất đắc dĩ nói, "Không có gì, có nhân viên trong tạp chí xã xem thường hàng quốc nội."
Bây giờ phàm là người có chút cơ sở kinh tế, ngoại trừ quần áo mặc trên người, hầu hết đều sẽ không chọn hàng trong nước. Cho nên với xuất thân của Khương Trạm Du và Hứa Tri, cả hai sẽ không có sự đồng cảm với Khương Hựu.
Quả nhiên, sự im lặng trong xe đã chứng minh điều đó.
Thấy không ai trả lời, Hứa Tri vội vàng lên tiếng, "Tại sao lại xem thường hàng quốc nội, chị thấy hàng quốc nội rất tốt nha. Khoảng thời gian trước chị đi dạo phố, tiện tay mua... tên gì nhỉ... một cây son, cảm giác vỏ ngoài rất đẹp, tính giới bỉ(1) rất cao."
(1) Một sản phẩm chất lượng cao với giá thành hợp lý/rẻ.
Khương Hựu gật đầu, "Lời chị nói cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ xem thường hàng quốc nội."
Hứa Tri giật mình, nghi ngờ nhìn về phía Khương Hựu.
Khương Hựu hít sâu một hơi, "Ngoại trừ tính giới bỉ cao, chị có thể tìm ra ưu điểm khác của hãng son môi đó không?"
"Những ưu điểm khác... Để chị nghĩ, màu sắc không có gì đặc biệt, phẩm chất không bằng TF, độ bão hòa không bằng CL... Như là không tìm thấy điểm nào vượt trội."
Khương Hựu "Ừ" một tiếng, "Cho nên lấy ví dụ của mỹ phẩm, mọi người nhắc tới hàng quốc nội nhiều nhất là hai cụm --- "Thay thế brand cao cấp" và "tính giới bỉ cao". Mà nguyên nhân tạo thành hiện tượng này chủ yếu là không dám định giá cao, sợ giá cao không cạnh tranh lại các nhãn hàng có tiếng tăm, đã có một số lượng khách hàng nhất định."
"Nói ví dụ như mua son, hàng quốc nội bán một hai trăm, người tiêu thụ sẽ mua Mac, bán hai ba trăm trở lên thì có Dior, Lancome... Có vô số nhãn hàng để lựa chọn." Khương Hựu nhún vai, "Dưới tình huống bị ép định giá, các công ty làm hàng quốc nội muốn sinh tồn chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất. Nhưng "làm tốt nhất" không đồng nghĩa "phát huy hết ưu thế". Không chỉ có mỹ phẩm, những món khác như là trang sức cũng gặp phải cảnh khốn khó tương tự."
2
"Vậy hàng quốc nội phải làm sao mới thoát được?" Hứa Tri nhập tâm lắng nghe.
"Hàng quốc nội làm sao thoát được cảnh khốn khó này, các nhà kinh tế học và các nhà lãnh đạo đã sớm nghiên cứu triệt để, em có nêu nhận xét thì cũng không giúp được gì."
Khương Hựu dừng một chút, "Cá nhân em cho là, nếu như có một công ty không sợ bị lỗ cố gắng giữ giá cao, sản phẩm đặc sắc, qua mấy năm sản phẩm được đón nhận, tên tuổi được chấp nhận có thể sẽ mở ra một bầu trời mới, kéo theo những công ty khác phát triển theo... Nhưng em có thể nói không đúng, mọi người đừng bận tâm."
3
Khương Trạm Du và Hứa Tri như có điều suy nghĩ, có chút hiểu.
Bùi Minh Tiêu thì lại liếc nhìn nam sinh.
Hắn cho là hôm đó giúp đối phương xả giận, chuyện này coi như xong, không nghĩ nam sinh có thể nhìn thấu bản chất của sự việc, suy tính sâu xa như vậy.
Đề tài dần chuyển theo hướng nặng nề, sợ mọi người không trở lại trạng thái được, Khương Hựu vội vàng đổi chủ đề, "Chị Tri, xem GPS thì chúng ta sắp tới rồi, chị đặt phòng xong hết rồi phải không?"
Khương Hựu đã nói với Bùi Minh Tiêu là phòng do Hứa Tri đặt.
"Đặt xong rồi." Hứa Tri đáp, "Dựa theo yêu cầu của em."
Cô rất tinh tế, nói nhà vệ sinh ở đây rất sạch, điều kiện phòng ngủ tốt, sẽ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu yên lòng gật đầu một cái.
Nửa tiếng sau, bốn người đến khách sạn.
Nơi Hứa Tri chọn không tệ, cách chỗ trượt tuyết chừng hai ba trăm mét, hơn nữa nhìn bảng hiệu "Nơi nghỉ dưỡng suối nước nóng", trong khách sạn chắc hẳn có suối nước nóng, không cần phải vào khu trượt tuyết mới có.
Đến nơi là kỳ nghỉ sắp bắt đầu, Khương Hựu vui vẻ huýt sáo trong lòng.
Bởi vì người đặt phòng là Hứa Tri, cô bảo ba người chờ ở đại sảnh, mình đi làm thủ tục nhận phòng.
Khoảng năm phút sau, làm xong thủ tục, cô bước nhanh về chỗ ba người, "Cá con, thẻ phòng của em."
Khương Trạm Du: "Dạ cám ơn chị Tri."
"Bùi tổng, thẻ phòng của anh."
Bùi Minh Tiêu: "Ừ."
"Được rồi." Hứa Tri vỗ tay, "Chúng ta đều ở tầng sáu, đi thôi."
Khương Hựu: "..."
Có chỗ nào không đúng thì phải.
"Chị Tri." Hắn vội vàng gọi Hứa Tri lại, "Thẻ phòng của em đâu?"
Hứa Tri nghi ngờ thằng em của mình bị mù, "Chị đưa cho Bùi tổng rồi mà?"
Khương Hựu thiếu chút nữa hộc máu, chồng chồng hợp pháp chưa chắc phải cùng ở một phòng, bọn họ bình thường ở nhà --- Trong biệt thự cũng chia phòng ngủ, bây giờ lại bảo cả hai ngủ chung.
Chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn?!
Nhưng làm người ta khó chịu là, vì mặt mũi, hắn chưa từng tiết lộ sự thật cả hai sống như người lạ chung nhà. Chờ bị tai nạn giao thông xong biết mình là con chốt thí trong cuốn tiểu thuyết, vì để trì hoãn tiến độ phát triển của nội dung, hắn còn cố ý tạo ảo giác ân ái trước mặt người ngoài.
Nếu như bây giờ đòi thuê thêm một căn phòng, lời nói dối liền bị lật đổ, toàn bộ sự cố gắng trước đó như uổng phí, nói không chừng sẽ bị người ta cười nhạo.
Khương Hựu lén nhìn về phía Bùi Minh Tiêu, đối phương nhíu mày một cái, có thể nhìn ra không hài lòng với sự sắp xếp này, nhưng rất mau chóng trở về bình thường.
... Chịu thôi, hắn cũng chỉ có thể nuốt hết vào bụng, tự làm tự chịu.
Thang máy mau chóng lên tới tầng sáu, vì để yên tĩnh, Hứa Tri chọn ba phòng bên trong.
Thân là tầng có phòng tốt nhất của khách sạn, mỗi phòng ở tầng sáu cách nhau khá xa, đại khái khoảng năm mét. Hứa Tri vào phòng trước, sau đó là Khương Trạm Du, còn lại Bùi Minh Tiêu và Khương Hựu.
Khương Hựu lúng túng muốn chết, cúi đầu đi cùng Bùi Minh Tiêu tới phòng, người trước mặt bỗng nhiên nói, "Coi chừng đụng."
Khương Hựu chợt đứng lại, giờ hắn mới phát hiện mình chỉ đứng cách Bùi Minh Tiêu cỡ một quyền.
Ngẩng đầu lên, phòng của bọn họ đang ở trước mặt.
Khương Hựu lúng túng, làm tư thế "mời", "Mời ngài vào trước."
Bùi Minh Tiêu cười nhạo một tiếng, lười so đo với hắn, cà thẻ mở cửa phòng, đi thẳng vào trong.
Thấy người ta ung dung, hắn có xấu hổ nữa thì có chút không phóng khoáng. Khương Hựu xẹt một cái trong lòng, thầm nghĩ: Dù sao cũng chỉ ở chung một đêm thôi, vượt qua được, vượt qua được.
Xây dựng tâm lý xong, Khương Hựu cũng chuẩn bị bước vào, lúc này cái người vừa cười nhạo hắn đột nhiên lên tiếng, "Là cậu bảo Hứa Tri đặt căn phòng này?"
"Đúng vậy." Khương Hựu vừa đi vừa nói, "Sao vậy, hoàn cảnh được chứ?"
Bùi Minh Tiêu: "Có thể nhìn ra cậu rất muốn đằm thắm ngọt ngào, gắn bó keo sơn, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
1
"... Gì?" Khương Hựu nghe mà mờ mịt, ba bước đi vào phòng ngủ ---
Một giây sau, hắn thấy trên giường rải đầy hoa hồng, trần nhà được gắn một cái gương rất to, có thể phản chiếu mọi thứ xảy ra trên gường.
1
Cùng với trên tủ đầu giường, có rất nhiều dụng cụ còng tay, roi da, dây thừng các thứ.
Khương Hựu: "..."
Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!
Nhìn theo bóng lưng của Khương Hựu càng đi càng xa, stylist thêm một lần chẳng biết phải nói gì.
Nếu muốn lái phi cơ riêng ra nước ngoài, thì phải trải qua những thủ tục phê duyệt rất rườm rà, mà những thủ tục này không phải có thể giải quyết bằng tiền.
Nói cách khác, chồng của Khương Hựu, chắc chắn không phải chỉ là nhà giàu đơn giản như vậy.
Thế thì ở trong mắt Khương Hựu, hành động móc mỉa về tiền lương của hắn vừa rồi, giống như cầm chiếc xe nhựa để đấu với chiếc hàng không mẫu hạm vậy.
... Muốn có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.
Nếu như Khương Hựu kém hơn hắn gấp mấy lần, hắn có lẽ sẽ tức giận hoặc xấu hổ, nhưng hai người họ một trời một vực, hắn thậm chí còn không có quyền để tức nữa, stylist cúi đầu, như xác không hồn đi vào khách sạn.
"Tiểu Mã, sao sắc mặt tệ vậy, không sao chứ?"
Lúc này có người thấy tâm trạng của hắn không tốt, quan tâm vỗ vai hai cái.
"Tôi không sao..." Stylist tự nhủ, "Chẳng qua đột nhiên hiểu được cái gọi là núi này cao có núi kia cao hơn, thiên ngoại hữu thiên."
Cái gọi là tự chuốc lấy.
"Cám ơn, tôi về trước."
"Được, cẩn thận --- Sao lại ngã rồi! Để tôi đỡ cậu!"
"..."
Dĩ nhiên, stylist té như thế nào Khương Hựu không nhìn thấy, đoán chứng là sẽ không bao giờ nhìn thấy. Sau lần chụp này, hắn biết phải nghiên cứu thêm cả đối tác nữa, chắc chắn sẽ không bao giờ làm việc với tạp chí xã có thành kiến như thế này nữa.
Không muốn để Quách Chiêu chờ lâu, Khương Hựu dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn hành lý. Chạy tới sân thượng nhảy lên phi cơ, tiếng ồn của cánh quạt lớn đến mức phải hét to mới có thể nói chuyện với nhau.
Khương Hựu ngồi vững vàng, hét lên, "Trợ lý Quách, sao anh lại tới đây!"
Quách Chiêu nói lớn, "Bùi tổng bảo!"
"Hả!" Khương Hựu hét lại, "Chuyện hồi nào sao tôi không biết!"
Quách Chiêu: "Tối hôm qua mới bảo tôi đi xin, tôi liên lạc khẩn cấp, hôm nay thiếu chút nữa là không bay được, may là kết quả không tệ!"
Tối hôm qua đã bảo Quách Chiêu đi xin?
Khương Hựu sợ run người.
Thì ra... Tra Tra Tiêu không chỉ đọc đống tin nhắn dài thườn thượt của mình, mà còn nhớ chi tiết tạp chí xã chê mình nghèo kiết xác, phái phi cơ tới đón mình, giúp mình xả cục tức này.
Thật ra thì, bỏ qua những cái mặc định trong cuốn tiểu thuyết, Tra Tra Tiêu trong một vài thời điểm... rất là tốt.
Mặc vào trang bị Quách Chiêu đưa cho, Khương Hựu nhìn xuống thành phố cách mình mấy ngàn mét. Mây lướt lướt qua cửa sổ, nhưng không thể mang đi suy nghĩ lung tung trong đầu hắn.
Hắn chỉ vui mừng là trong buồng quá ồn nên mới không nghe thấy tiếng tim đập mạnh của mình.
... jongwookislove.wordpress.com
Dù sao người ta cũng giúp mình, ăn xong bữa tối, Khương Hựu định nói lời cám ơn với Bùi Minh Tiêu, ai ngờ tối đó đối phương có tiệc xã giao tới hơn nửa đêm, Khương Hựu mệt nhọc cả ngày không chịu nổi, ngủ luôn.
Sáng thứ sáu, Khương Trạm Du đã thành công bàn xong việc với bên livestream, thời gian định là đầu tháng hai sau khi tạp chí phát hành. Hai chuyện quan trọng đã giải quyết xong, tổ năm của phòng vận doanh cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ còn ngồi chờ xem số lượng tiêu thụ thôi.
Không biết bên tổ hai đã tiến triển tới đâu, Khương Hựu càng nghĩ càng tò mò, con ngươi đảo một cái, cố ý canh phòng giải khát.
Chờ Bành Thần đi vào, hắn giống như vô tình hỏi, "Quảng cáo bên anh quay xong hết rồi chứ?"
Bành Thần lạnh lùng nói, "Này, cậu đừng hòng lấy được tin tức gì từ anh."
Khương Hựu: "... Nói chuyện thôi mà, anh đừng nhạy cảm quá!"
Bành Thần: "Gặp cậu anh phải tăng 300% độ nhạy cảm, đỡ cho khỏi bị vô tình rơi vào bẫy của cậu."
... Được lắm.
Khương Hựu lết thân về chỗ, hơn nữa còn quyết định phải tăng khả năng làm gián điệp của mình.
Hẹn đi trượt tuyết với Bùi Minh Tiêu là cuối tuần này, buổi chiều Khương Hựu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hai người họ đi chơi riêng với nhau có hơi kì, giống như... hẹn hò vậy, vì thế quyết định rủ Khương Trạm Du và Hứa Tri đi cùng. Có hai người này thì không khí sẽ vui vẻ hơn, buổi tối có thể đánh bài này nọ, chắc là không tới nỗi lúng túng.
Nghe được đề nghị của Khương Hựu, Khương Trạm Du lập tức từ chối không cần suy nghĩ. Mấy hôm trước ngồi chung xe với anh rể, thiếu chút nữa sợ tới xón ra quần, làm gì dám đi chơi trượt tuyết với người ta chứ!
Cuối cùng Khương đưa ra điều kiện chơi hai mươi ván Vương Giả, mới miễn cưỡng làm tiểu bá vương gật đầu.
"Haiz." Cuộc sống không dễ dàng, Dữu Dữu than thở.
Chờ nói với tiểu bá vương xong, hắn nhắn cho Hứa Tri: Chị Tri, ngày mai đi trượt tuyết hông? Cần cỡ hai ngày, Cá con với anh của em cũng đi
Chi Chi: Anh của em? Khương Duy về rồi?
Trà bưởi: Không phải... Là Bùi Minh Tiêu
Chi Chi:
Chi Chi:
Mặc dù có chút sợ Bùi Minh Tiêu, nhưng người ta chưa từng nói gì mình, cô suy nghĩ một lát thì đồng ý: Được, nhưng chi phí lần này chị trả nha, ok chứ?
Khương Hựu có thể đoán ra tâm tư của cô, nhưng đây là món quà hắn tặng cho Bùi Minh Tiêu, để người khác trả tiền thì không được. Vì thế thương lượng hồi lâu, tiền phòng thì Hứa Tri trả, những chi phí khác là do hắn trả.
Đã hẹn xong người đi, Hứa Tri liền gọi điện đặt phòng, Khương Hựu không tiện nhúng tay vào, chỉ đưa ra một yêu cầu: Nhà vệ sinh phải sạch sẽ, không được hôi thối, đừng chọn kiểu phòng ngủ thà ngủ trên cây chứ không chịu ngủ ở đó là được.
Trưa thứ bảy cơm nước xong, ba người được Khương Trạm Du đến đón. Lần này Khương Trạm Du đã có kinh nghiệm, chọn một chiếc SUV gầm cực cao, không sợ gặp đường đá bị cán hư xe nữa.
Hắn nghiêm trọng nghi ngờ, nếu như lần nữa gặp sự cố, anh rể có ném hắn vào đốt tại chỗ hay không.
Bùi Minh Tiêu luôn kiệm lời, cộng thêm Khương Trạm Du và Hứa Tri cũng không tiếp xúc với Bùi Minh Tiêu mấy lần, vừa bắt đầu trong xe rất yên tĩnh, không ai dám nói chuyện, bầu không khí có chút lúng túng.
Sự yên tĩnh khác thường khơi gợi lại ký ức đau đớn của Khương Trạm Du, hắn nhíu mày tìm chuyện để nói, "Đúng rồi anh, sao không nghe anh kể chuyện đi chụp ở Hokkaido, có thuận lợi không?"
"Cũng xem như là thuận lợi." Khương Hựu nói, "Giữa chừng có chút rắc rối nhưng cũng giải quyết xong rồi."
Khương Trạm Du là tài xế, Hứa Tri ngồi ghế phó lái, Bùi Minh Tiêu và Khương Hựu ngồi ở băng ghế rộng rãi phía sau. Nghe vậy, Bùi Minh Tiêu liếc nhìn nam sinh một cái.
Hôm đó nhận được tin nhắn trong weixin dài hai trang, hắn liền đoán ra đối phương không phải nhắn cho mình, mà là muốn móc mỉa xỉa xói với Khương Trạm Du về chuyện bản thân gặp trong công việc.
Bây giờ người ta hỏi tới thì lại hời hợt trả lời, không muốn nói nhiều.
"Có thể giải quyết thì tốt rồi, giải quyết được nghĩa là không có vấn đề." Khương Trạm Du truy tìm ngọn nguồn, "Vậy anh gặp chuyện gì vậy?"
Thấy người này không muốn dừng, Khương Hựu chỉ bất đắc dĩ nói, "Không có gì, có nhân viên trong tạp chí xã xem thường hàng quốc nội."
Bây giờ phàm là người có chút cơ sở kinh tế, ngoại trừ quần áo mặc trên người, hầu hết đều sẽ không chọn hàng trong nước. Cho nên với xuất thân của Khương Trạm Du và Hứa Tri, cả hai sẽ không có sự đồng cảm với Khương Hựu.
Quả nhiên, sự im lặng trong xe đã chứng minh điều đó.
Thấy không ai trả lời, Hứa Tri vội vàng lên tiếng, "Tại sao lại xem thường hàng quốc nội, chị thấy hàng quốc nội rất tốt nha. Khoảng thời gian trước chị đi dạo phố, tiện tay mua... tên gì nhỉ... một cây son, cảm giác vỏ ngoài rất đẹp, tính giới bỉ(1) rất cao."
(1) Một sản phẩm chất lượng cao với giá thành hợp lý/rẻ.
Khương Hựu gật đầu, "Lời chị nói cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ xem thường hàng quốc nội."
Hứa Tri giật mình, nghi ngờ nhìn về phía Khương Hựu.
Khương Hựu hít sâu một hơi, "Ngoại trừ tính giới bỉ cao, chị có thể tìm ra ưu điểm khác của hãng son môi đó không?"
"Những ưu điểm khác... Để chị nghĩ, màu sắc không có gì đặc biệt, phẩm chất không bằng TF, độ bão hòa không bằng CL... Như là không tìm thấy điểm nào vượt trội."
Khương Hựu "Ừ" một tiếng, "Cho nên lấy ví dụ của mỹ phẩm, mọi người nhắc tới hàng quốc nội nhiều nhất là hai cụm --- "Thay thế brand cao cấp" và "tính giới bỉ cao". Mà nguyên nhân tạo thành hiện tượng này chủ yếu là không dám định giá cao, sợ giá cao không cạnh tranh lại các nhãn hàng có tiếng tăm, đã có một số lượng khách hàng nhất định."
"Nói ví dụ như mua son, hàng quốc nội bán một hai trăm, người tiêu thụ sẽ mua Mac, bán hai ba trăm trở lên thì có Dior, Lancome... Có vô số nhãn hàng để lựa chọn." Khương Hựu nhún vai, "Dưới tình huống bị ép định giá, các công ty làm hàng quốc nội muốn sinh tồn chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất. Nhưng "làm tốt nhất" không đồng nghĩa "phát huy hết ưu thế". Không chỉ có mỹ phẩm, những món khác như là trang sức cũng gặp phải cảnh khốn khó tương tự."
2
"Vậy hàng quốc nội phải làm sao mới thoát được?" Hứa Tri nhập tâm lắng nghe.
"Hàng quốc nội làm sao thoát được cảnh khốn khó này, các nhà kinh tế học và các nhà lãnh đạo đã sớm nghiên cứu triệt để, em có nêu nhận xét thì cũng không giúp được gì."
Khương Hựu dừng một chút, "Cá nhân em cho là, nếu như có một công ty không sợ bị lỗ cố gắng giữ giá cao, sản phẩm đặc sắc, qua mấy năm sản phẩm được đón nhận, tên tuổi được chấp nhận có thể sẽ mở ra một bầu trời mới, kéo theo những công ty khác phát triển theo... Nhưng em có thể nói không đúng, mọi người đừng bận tâm."
3
Khương Trạm Du và Hứa Tri như có điều suy nghĩ, có chút hiểu.
Bùi Minh Tiêu thì lại liếc nhìn nam sinh.
Hắn cho là hôm đó giúp đối phương xả giận, chuyện này coi như xong, không nghĩ nam sinh có thể nhìn thấu bản chất của sự việc, suy tính sâu xa như vậy.
Đề tài dần chuyển theo hướng nặng nề, sợ mọi người không trở lại trạng thái được, Khương Hựu vội vàng đổi chủ đề, "Chị Tri, xem GPS thì chúng ta sắp tới rồi, chị đặt phòng xong hết rồi phải không?"
Khương Hựu đã nói với Bùi Minh Tiêu là phòng do Hứa Tri đặt.
"Đặt xong rồi." Hứa Tri đáp, "Dựa theo yêu cầu của em."
Cô rất tinh tế, nói nhà vệ sinh ở đây rất sạch, điều kiện phòng ngủ tốt, sẽ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu yên lòng gật đầu một cái.
Nửa tiếng sau, bốn người đến khách sạn.
Nơi Hứa Tri chọn không tệ, cách chỗ trượt tuyết chừng hai ba trăm mét, hơn nữa nhìn bảng hiệu "Nơi nghỉ dưỡng suối nước nóng", trong khách sạn chắc hẳn có suối nước nóng, không cần phải vào khu trượt tuyết mới có.
Đến nơi là kỳ nghỉ sắp bắt đầu, Khương Hựu vui vẻ huýt sáo trong lòng.
Bởi vì người đặt phòng là Hứa Tri, cô bảo ba người chờ ở đại sảnh, mình đi làm thủ tục nhận phòng.
Khoảng năm phút sau, làm xong thủ tục, cô bước nhanh về chỗ ba người, "Cá con, thẻ phòng của em."
Khương Trạm Du: "Dạ cám ơn chị Tri."
"Bùi tổng, thẻ phòng của anh."
Bùi Minh Tiêu: "Ừ."
"Được rồi." Hứa Tri vỗ tay, "Chúng ta đều ở tầng sáu, đi thôi."
Khương Hựu: "..."
Có chỗ nào không đúng thì phải.
"Chị Tri." Hắn vội vàng gọi Hứa Tri lại, "Thẻ phòng của em đâu?"
Hứa Tri nghi ngờ thằng em của mình bị mù, "Chị đưa cho Bùi tổng rồi mà?"
Khương Hựu thiếu chút nữa hộc máu, chồng chồng hợp pháp chưa chắc phải cùng ở một phòng, bọn họ bình thường ở nhà --- Trong biệt thự cũng chia phòng ngủ, bây giờ lại bảo cả hai ngủ chung.
Chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn?!
Nhưng làm người ta khó chịu là, vì mặt mũi, hắn chưa từng tiết lộ sự thật cả hai sống như người lạ chung nhà. Chờ bị tai nạn giao thông xong biết mình là con chốt thí trong cuốn tiểu thuyết, vì để trì hoãn tiến độ phát triển của nội dung, hắn còn cố ý tạo ảo giác ân ái trước mặt người ngoài.
Nếu như bây giờ đòi thuê thêm một căn phòng, lời nói dối liền bị lật đổ, toàn bộ sự cố gắng trước đó như uổng phí, nói không chừng sẽ bị người ta cười nhạo.
Khương Hựu lén nhìn về phía Bùi Minh Tiêu, đối phương nhíu mày một cái, có thể nhìn ra không hài lòng với sự sắp xếp này, nhưng rất mau chóng trở về bình thường.
... Chịu thôi, hắn cũng chỉ có thể nuốt hết vào bụng, tự làm tự chịu.
Thang máy mau chóng lên tới tầng sáu, vì để yên tĩnh, Hứa Tri chọn ba phòng bên trong.
Thân là tầng có phòng tốt nhất của khách sạn, mỗi phòng ở tầng sáu cách nhau khá xa, đại khái khoảng năm mét. Hứa Tri vào phòng trước, sau đó là Khương Trạm Du, còn lại Bùi Minh Tiêu và Khương Hựu.
Khương Hựu lúng túng muốn chết, cúi đầu đi cùng Bùi Minh Tiêu tới phòng, người trước mặt bỗng nhiên nói, "Coi chừng đụng."
Khương Hựu chợt đứng lại, giờ hắn mới phát hiện mình chỉ đứng cách Bùi Minh Tiêu cỡ một quyền.
Ngẩng đầu lên, phòng của bọn họ đang ở trước mặt.
Khương Hựu lúng túng, làm tư thế "mời", "Mời ngài vào trước."
Bùi Minh Tiêu cười nhạo một tiếng, lười so đo với hắn, cà thẻ mở cửa phòng, đi thẳng vào trong.
Thấy người ta ung dung, hắn có xấu hổ nữa thì có chút không phóng khoáng. Khương Hựu xẹt một cái trong lòng, thầm nghĩ: Dù sao cũng chỉ ở chung một đêm thôi, vượt qua được, vượt qua được.
Xây dựng tâm lý xong, Khương Hựu cũng chuẩn bị bước vào, lúc này cái người vừa cười nhạo hắn đột nhiên lên tiếng, "Là cậu bảo Hứa Tri đặt căn phòng này?"
"Đúng vậy." Khương Hựu vừa đi vừa nói, "Sao vậy, hoàn cảnh được chứ?"
Bùi Minh Tiêu: "Có thể nhìn ra cậu rất muốn đằm thắm ngọt ngào, gắn bó keo sơn, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
1
"... Gì?" Khương Hựu nghe mà mờ mịt, ba bước đi vào phòng ngủ ---
Một giây sau, hắn thấy trên giường rải đầy hoa hồng, trần nhà được gắn một cái gương rất to, có thể phản chiếu mọi thứ xảy ra trên gường.
1
Cùng với trên tủ đầu giường, có rất nhiều dụng cụ còng tay, roi da, dây thừng các thứ.
Khương Hựu: "..."
Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!
Đánh giá:
Truyện Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!
Story
Chương 36: Phòng
10.0/10 từ 35 lượt.