Tôi là Nữ Quan Tài
Chương 366: Kim bạc
121@-Sư Tụy trong người vừa hét lên thì cả người tôi cũng khẽ run rẩy theo. Tôi nặng nề hít vào một hơi, dùng ngón tay nhấc kim bạc ra.
Đây là cây kim lớn nhất nhưng cũng chỉ to bằng một phần tư chiếc đũa, thế mà khi cầm nó tôi lại thấy nặng trĩu, cánh tay cũng trễ xuống.
Mặc dù Sư Tụy đang sợ hãi nhưng Thực Thi trùng thì lại vô cùng hưng phấn. Nó không ngừng nhảy tới nhảy lui trong người tôi như thể đang nói chuyện với kim bạc, khiến cơn đau trên cánh tay tôi càng nhức nhối thêm.
Tôi siết chặt kim bạc, khẽ gật đầu với Vương Uyển Nhu rồi bắt đầu dùng kim chọc xuống cái rễ của Kiến Mộc. Lúc đầu kim đâm thẳng vào được nhưng sau đó dù tôi có dùng lực mạnh thế nào thì cây kim cũng không di chuyển được nữa.
“Cạch!”
Chỉ nghe cạch một tiếng, những chiếc lá của Kiến Mộc giống như bị đóng băng, nhanh chóng cuộn vào trong, ngay cả thân cây cũng rụt lại.
Tôi thấy việc này có tác dụng thì tranh thủ tiếp tục ấn kim bạc xuống, rồi quét qua nơi mà Kiến Mộc có thể bén rễ.
“Gừ!”
Dường như Kiến Mộc cảm nhận được sự đe dọa, phát ra tiếng gầm gừ.
Trong giọng nói ấy còn có chút buồn bực, tôi nghe được vậy, tay bất giác mềm nhũn ra. Cây kim bạc trong tay vốn đã nặng trĩu giờ lại càng nặng hơn, cả cánh tay tôi đều đã dán xuống nền đất đông cứng nhưng cây kim bạc lại giống như bị thứ gì đó cắn chặt, dù tôi có cố gắng thế nào thì nó cũng chẳng nhúc nhích.
“Trương Dương, hít vào, giữ hơi rồi thở ra thật mạnh đi!” Trường Sinh vội vàng lên tiếng an ủi tôi.
Nhưng anh làm sao biết được nỗi khó xử của tôi. Tôi đành phải nặng nề hít vào một hơi, nắm chặt kim bạc đến mức đầu ngón tay như chết lặng, cánh tay thì có cảm giác giống lần trước ở trong kho lạnh.
Nhưng tôi đã cố gắng lắm rồi mà cây kim bạc vẫn không hề nhúc nhích, giống như nó đã mọc rễ trong lớp đất đông cứng của Côn Lôn như Kiến Mộc vậy.
“Cây kim này không được thì dùng cây khác!” Nguyên Thần Tịch cầm túi kim bạc đưa cho tôi rồi nói: “Kiến Mộc không thể tiếp tục đâm sâu xuống, cô nhìn Vương Uyển Nhu xem.”
Tôi cuống quýt nhìn sang bên cạnh, thấy Vương Uyển Nhu đang cười khổ. Chưa đầy một phút mà toàn bộ bả vai phải của Vương Uyển Nhu đã chìm vào trong Kiến Mộc, cô ấy phải cố gắng nghiêng cổ ra ngoài mới may mắn chưa bị nuốt chửng.
“Chị ơi, mọi người nhanh lên!” Đúng lúc này Tiểu Bạch ba chân bốn cẳng chạy chân trần tới, không buồn nhìn tình huống hiện tại của chúng tôi đã há miệng hô to: “Nơi này bị bao vây cả rồi, sư công nói nếu mọi người không nhanh tay lên thì tất cả chúng ta sẽ bị nuốt hết! Còn nữa, chị gái tuyết nữ sẽ chuẩn bị đưa chúng ta đi.”
Tôi dựng thẳng lỗ tai, nghe xong thì quýnh lên. Lúc này tôi mới chợt phát hiện ra xung quanh đều là tiếng ầm ầm, thỉnh thoảng lại có thứ gì đó rống lên, trong đó còn lẫn cả tiếng quát của sư công và lão Miêu.
Những âm thanh này không chỉ tới từ một bên nữa, giờ chúng đã vang vọng khắp tứ phía.
Trong lúc bối rối, tôi thoáng liếc qua, chỉ thấy những người đang đi chặn quái vật tấn công đã hoàn toàn thay đổi đội hình.
Đại Hồng và đầu bếp Ngụy chia nhau chặn hai đầu có nhiều yêu tinh núi và dã quái nhất, sư công và lão Miêu cùng chặn một phía khác, Âm Long và Hắc Xà tuy chỉ chặn một hướng nhưng thỉnh thoảng vẫn chạy qua trợ giúp những người khác.
Thế trận này nhìn qua vẫn khá ổn, nhưng không biết cậu bé Tiểu Bạch vừa tới báo tin thuộc về đội nào.
Cậu bé mập mạp vừa dứt lời thì đã quay đầu, vểnh mông, vung chân chạy về phía sư công, cũng chẳng biết nó mới từ đó tới hay là chạy đến đấy để báo tin.
“Chúng ta phải nhanh lên một chút!” Ngay cả người trước kia vô cùng bình tĩnh như Vương Uyển Nhu cũng đã có chút sốt ruột, nhìn tôi nói: “Bên trong hình như có cái gì đó đang kéo tôi vào, nó giống một cái tay lớn, tôi mất hết sức lực rồi.”
“Một cái tay lớn ư?” Tôi sững sờ, đành phải thở dài, tiếp tục cầm lấy kim bạc Nguyên Thần Tịch đưa tới.
Cây kim vừa rơi vào tay, nửa người tôi như bị đóng băng, hoàn toàn không còn chút cảm giác nào.
Nếu như không có hai cây kim trĩu nặng cánh tay tôi xuống thì có lẽ tôi còn chẳng cảm nhận được cả cánh tay của mình.
“Cô vẫn ổn chứ?” Đôi mắt đen như mực của Trường Sinh nặng nề nhìn tôi. Anh lo lắng nói: “Cô còn động đậy được không? Nếu không thì…”
Tôi nhìn bộ dạng cứ như muốn nói gì đó rồi lại thôi của anh, đột nhiên cảm giác hơi chua xót trong lòng. Tôi lại nhìn sang Nguyên Thần Tịch, nói: “Các anh biết là sẽ rất nặng đúng không? Nhưng các anh lại không thể cầm?”
“Cô chọc đứt rễ Kiến Mộc đi đã rồi về nhà chúng tôi sẽ giải thích sau.” Nguyên Thần Tịch đẩy tay của tôi về phía Kiến Mộc, vội vàng la lên: “Nhanh lên! Nếu không thì không kịp mất!”
“Trương Dương, cô phải biết rằng cô sinh ra đã khác biệt so với người bình thường. Có lẽ cô cho rằng cô và Tiểu Bạch giống nhau, đều được Lạc Hoa Động Nữ sinh ra, hai người có chung một mẹ và cũng có thể là Động Thần giống như Nguyên Linh và Điền Đại Thu nói. Nhưng cô và cậu bé hoàn toàn khác nhau!” Cái cổ của Vương Uyển Nhu đã sắp bị nuốt mất, chỉ còn lộ ra nửa bên mặt, cô ấy cố nói chuyện với tôi.
“Sau khi mẹ cô bị sét đánh, nằm trong quan tài, chỉ sinh ra cô. Cô mang trong mình tất cả hy vọng của mẹ mình, bởi vì bà ấy vẫn cho rằng bà ấy chỉ sinh được cô! Đây cũng là lí do cô có rất nhiều điểm khác với Tiểu Bạch, trên người cô có chứa nguyện lực của mẹ mình. Nếu thật sự có Động Thần thì người đó chỉ có thể là cô, không phải Tiểu Bạch. Dù cho cậu bé có ngây ngốc ở trong quan tài đá bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì cậu bé cũng không thể nhận được nguyện lực gần gũi với Thần tộc nhất của mẹ cô.” Vương Uyển Nhu nói xong lời này thì đột ngột đổi giọng: “Luôn có lý do cho sự tồn tại của thôn thần, giống như lúc trước các thần tướng đã chặt đứt thông thiên chi mộc Kiến Mộc.”
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng lại cảm giác được vì Vương Uyển Nhu bị kéo vào trong Kiến Mộc mà cô ấy đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện.
Hình như chuyện này có liên hệ mật thiết với việc mẹ tôi chết, và với cả những người Thần tộc nữa. Nhưng giờ tôi không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể chờ tới lúc về nhà tìm cô ấy nói chuyện sau.
Nghĩ đến đây, tôi chợt giật mình, tay cũng dùng sức nhấn kim bạc xuống một chút, sau đó đầu ngón tay kẹp chặt lấy nó rạch về phía một cây kim bạc khác. Hai cây kim bạc dường như đụng phải thứ gì đó, hơn nữa còn bị nó đẩy ngược về sau.
“Gào!”
Thứ bên trong Kiến Mộc đột nhiên hét to, theo sau Hổ Trành cũng gầm lên một tiếng trầm thấp, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, sau đó nó nặng nề ngã xuống đất, không thể nhúc nhích nữa.
“Trương Dương! Phụt!” Trường Sinh cũng đổ nhào người đi, phun một búng máu lên đầu tôi.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên quan sát, chỉ thấy trong đôi mắt đen nhánh của Trường Sinh đều là khổ sở và mê mang, hai tay bụm lấy cổ tay, anh không nói lời nào.
Nguyên Thần Tịch ở bên cạnh cũng không khá hơn là mấy. Tất cả cành liễu của anh ta đều gãy lìa, cả người chảy máu đầm đìa, mặt vàng như nghệ. Anh ta nhìn tôi, miệng há to như có điều gì muốn nói nhưng lại chỉ run rẩy bờ môi, sau đó cả người anh ta té ngửa ra sau.
Thân thể của tôi cũng trầm xuống. Sư Tụy đã sợ đến mức lặng im phăng phắc, Thực Thi trùng thì vẫn rất hưng phấn như cũ, nhích tới nhích lui trong cánh tay đã đau đến chết lặng của tôi. Sự hào hứng của Thực Thi trùng so sánh với sự bình tĩnh của Sư Tụy và Lệ Cổ khiến tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Dù sao thì Thực Thi trùng cũng là ác trùng nổi tiếng ở Địa Phủ, không thể nói lý với nó, còn Sư Tụy thì ít ra vẫn có thể nói chuyện được.
“Trương Dương!” Hơn nửa mặt của Vương Uyển Nhu đã bị nuốt mất, miệng cũng biến mất hơn phân nửa, nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng khẽ khàng gọi tôi: “Tất cả nhờ vào cô đấy!”
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại quan trọng như vậy. Tôi vẫn cho rằng sư phụ và sư thúc che chở tôi bởi vì hai bọn họ đã nuôi tôi lớn, cho nên tôi có thể làm nũng đủ kiểu trước mặt bọn họ mà không ngại ngần gì.
Nhưng bây giờ trong tình huống không nơi nương tựa, bốn bề đều là địch này, bọn họ lại giao trọng trách quan trọng như vậy cho tôi sau đó mặc kệ tôi tự xử lý.
“Trương Dương!” Trường Sinh lại phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt anh nhắm lại sau đó ngã thẳng vào người tôi.
Tay tôi vẫn đang cầm kim bạc không dám buông lỏng, vả lại hai tay tôi cũng đã nặng nề tới mức không còn chút sức nào để nhấc lên, dù có muốn đỡ Trường Sinh thì tôi cũng bất lực.
May thay Trường Sinh không ngã thẳng vào đầu tôi mà trượt dần theo vai tôi xuống đất. Bả vai vốn đã chết lặng của tôi cũng cảm giác được chút đau nhức.
Bên tai tôi thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng hét lớn của sư công và lão Miêu, trộn lẫn trong tiếng gào thét của đám yêu tinh núi và dã quái, vậy mà lại khiến tôi cảm thấy thân thiết vô cùng.
Vương Uyển Nhu lúc này chỉ còn một con mắt lộ ra ngoài, nhưng trong mắt cô ấy vẫn tràn đầy khích lệ.
Tôi nghĩ mãi mà không hiểu mục đích chúng tôi tới nơi đây là gì. Có lẽ chúng tôi đều chưa từng suy nghĩ thấu đáo xem rốt cuộc mọi người đang làm gì.
Cổ Thần của Tương Tây?
Tổ tiên của Miêu Tộc?
Khách của Linh giới?
Kiến Mộc, quan tài đá, Đại Hồng, Sư Tụy và cả người đang bí mật trốn ở một nơi gần đây thao túng Ngụy Yến nữa, rốt cuộc bọn họ muốn gì?
Trong đầu tôi chậm rãi vang lên điệu hát dân gian quen thuộc. Tôi cũng không còn kiên nhẫn để đè ép nó xuống. Điệu hát này có thể cho tôi một sức mạnh khác biệt, cho dù tôi có mất đi lý trí hay không thì ít ra tôi cũng có thể sử dụng sức mạnh này để giúp mọi người thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại.
Tiếng hát vang lên bên tai, cảnh vật trước mắt tôi dần biến thành màu đỏ. Kiến Mộc đang dây dưa với Vương Uyển Nhu trong mắt tôi đã không còn bình thường, trong ánh nhìn đỏ bừng của tôi nó được bao phủ bởi một lớp khí đen nhàn nhạt.
Sư Tụy vốn đang giả chết trong người tôi cũng chậm chạp phụ họa theo điệu hát kia, giọng cô ta rất nhẹ nhưng có vẻ như cô ta còn quen thuộc với điệu hát này hơn tôi.
“Gừ!” Bên trong Kiến Mộc lại truyền tới một tiếng gầm nhẹ, dường như nó đang uy hiếp.
Trong đầu tôi nổ “ầm” một tiếng, nhưng ngay lập tức lại có một lực lượng khác bùng nổ trong đầu tôi như sấm sét mùa xuân.
Cánh tay đã chết lặng của tôi lại có thêm sức lực. Tôi cố gắng hết sức nhấc tay lên, cảm giác trên tay hơi lỏng ra.
Tất cả lá cây của Kiến Mộc cùng với cành liễu của Nguyên Thần đều mang vẻ giận dữ vô cùng, bay vút tới quấn lấy tôi.
Tôi là Nữ Quan Tài
Đây là cây kim lớn nhất nhưng cũng chỉ to bằng một phần tư chiếc đũa, thế mà khi cầm nó tôi lại thấy nặng trĩu, cánh tay cũng trễ xuống.
Mặc dù Sư Tụy đang sợ hãi nhưng Thực Thi trùng thì lại vô cùng hưng phấn. Nó không ngừng nhảy tới nhảy lui trong người tôi như thể đang nói chuyện với kim bạc, khiến cơn đau trên cánh tay tôi càng nhức nhối thêm.
Tôi siết chặt kim bạc, khẽ gật đầu với Vương Uyển Nhu rồi bắt đầu dùng kim chọc xuống cái rễ của Kiến Mộc. Lúc đầu kim đâm thẳng vào được nhưng sau đó dù tôi có dùng lực mạnh thế nào thì cây kim cũng không di chuyển được nữa.
“Cạch!”
Chỉ nghe cạch một tiếng, những chiếc lá của Kiến Mộc giống như bị đóng băng, nhanh chóng cuộn vào trong, ngay cả thân cây cũng rụt lại.
Tôi thấy việc này có tác dụng thì tranh thủ tiếp tục ấn kim bạc xuống, rồi quét qua nơi mà Kiến Mộc có thể bén rễ.
“Gừ!”
Dường như Kiến Mộc cảm nhận được sự đe dọa, phát ra tiếng gầm gừ.
Trong giọng nói ấy còn có chút buồn bực, tôi nghe được vậy, tay bất giác mềm nhũn ra. Cây kim bạc trong tay vốn đã nặng trĩu giờ lại càng nặng hơn, cả cánh tay tôi đều đã dán xuống nền đất đông cứng nhưng cây kim bạc lại giống như bị thứ gì đó cắn chặt, dù tôi có cố gắng thế nào thì nó cũng chẳng nhúc nhích.
“Trương Dương, hít vào, giữ hơi rồi thở ra thật mạnh đi!” Trường Sinh vội vàng lên tiếng an ủi tôi.
Nhưng anh làm sao biết được nỗi khó xử của tôi. Tôi đành phải nặng nề hít vào một hơi, nắm chặt kim bạc đến mức đầu ngón tay như chết lặng, cánh tay thì có cảm giác giống lần trước ở trong kho lạnh.
Nhưng tôi đã cố gắng lắm rồi mà cây kim bạc vẫn không hề nhúc nhích, giống như nó đã mọc rễ trong lớp đất đông cứng của Côn Lôn như Kiến Mộc vậy.
“Cây kim này không được thì dùng cây khác!” Nguyên Thần Tịch cầm túi kim bạc đưa cho tôi rồi nói: “Kiến Mộc không thể tiếp tục đâm sâu xuống, cô nhìn Vương Uyển Nhu xem.”
Tôi cuống quýt nhìn sang bên cạnh, thấy Vương Uyển Nhu đang cười khổ. Chưa đầy một phút mà toàn bộ bả vai phải của Vương Uyển Nhu đã chìm vào trong Kiến Mộc, cô ấy phải cố gắng nghiêng cổ ra ngoài mới may mắn chưa bị nuốt chửng.
“Chị ơi, mọi người nhanh lên!” Đúng lúc này Tiểu Bạch ba chân bốn cẳng chạy chân trần tới, không buồn nhìn tình huống hiện tại của chúng tôi đã há miệng hô to: “Nơi này bị bao vây cả rồi, sư công nói nếu mọi người không nhanh tay lên thì tất cả chúng ta sẽ bị nuốt hết! Còn nữa, chị gái tuyết nữ sẽ chuẩn bị đưa chúng ta đi.”
Tôi dựng thẳng lỗ tai, nghe xong thì quýnh lên. Lúc này tôi mới chợt phát hiện ra xung quanh đều là tiếng ầm ầm, thỉnh thoảng lại có thứ gì đó rống lên, trong đó còn lẫn cả tiếng quát của sư công và lão Miêu.
Những âm thanh này không chỉ tới từ một bên nữa, giờ chúng đã vang vọng khắp tứ phía.
Trong lúc bối rối, tôi thoáng liếc qua, chỉ thấy những người đang đi chặn quái vật tấn công đã hoàn toàn thay đổi đội hình.
Đại Hồng và đầu bếp Ngụy chia nhau chặn hai đầu có nhiều yêu tinh núi và dã quái nhất, sư công và lão Miêu cùng chặn một phía khác, Âm Long và Hắc Xà tuy chỉ chặn một hướng nhưng thỉnh thoảng vẫn chạy qua trợ giúp những người khác.
Thế trận này nhìn qua vẫn khá ổn, nhưng không biết cậu bé Tiểu Bạch vừa tới báo tin thuộc về đội nào.
Cậu bé mập mạp vừa dứt lời thì đã quay đầu, vểnh mông, vung chân chạy về phía sư công, cũng chẳng biết nó mới từ đó tới hay là chạy đến đấy để báo tin.
“Chúng ta phải nhanh lên một chút!” Ngay cả người trước kia vô cùng bình tĩnh như Vương Uyển Nhu cũng đã có chút sốt ruột, nhìn tôi nói: “Bên trong hình như có cái gì đó đang kéo tôi vào, nó giống một cái tay lớn, tôi mất hết sức lực rồi.”
“Một cái tay lớn ư?” Tôi sững sờ, đành phải thở dài, tiếp tục cầm lấy kim bạc Nguyên Thần Tịch đưa tới.
Cây kim vừa rơi vào tay, nửa người tôi như bị đóng băng, hoàn toàn không còn chút cảm giác nào.
Nếu như không có hai cây kim trĩu nặng cánh tay tôi xuống thì có lẽ tôi còn chẳng cảm nhận được cả cánh tay của mình.
“Cô vẫn ổn chứ?” Đôi mắt đen như mực của Trường Sinh nặng nề nhìn tôi. Anh lo lắng nói: “Cô còn động đậy được không? Nếu không thì…”
Tôi nhìn bộ dạng cứ như muốn nói gì đó rồi lại thôi của anh, đột nhiên cảm giác hơi chua xót trong lòng. Tôi lại nhìn sang Nguyên Thần Tịch, nói: “Các anh biết là sẽ rất nặng đúng không? Nhưng các anh lại không thể cầm?”
“Cô chọc đứt rễ Kiến Mộc đi đã rồi về nhà chúng tôi sẽ giải thích sau.” Nguyên Thần Tịch đẩy tay của tôi về phía Kiến Mộc, vội vàng la lên: “Nhanh lên! Nếu không thì không kịp mất!”
“Trương Dương, cô phải biết rằng cô sinh ra đã khác biệt so với người bình thường. Có lẽ cô cho rằng cô và Tiểu Bạch giống nhau, đều được Lạc Hoa Động Nữ sinh ra, hai người có chung một mẹ và cũng có thể là Động Thần giống như Nguyên Linh và Điền Đại Thu nói. Nhưng cô và cậu bé hoàn toàn khác nhau!” Cái cổ của Vương Uyển Nhu đã sắp bị nuốt mất, chỉ còn lộ ra nửa bên mặt, cô ấy cố nói chuyện với tôi.
“Sau khi mẹ cô bị sét đánh, nằm trong quan tài, chỉ sinh ra cô. Cô mang trong mình tất cả hy vọng của mẹ mình, bởi vì bà ấy vẫn cho rằng bà ấy chỉ sinh được cô! Đây cũng là lí do cô có rất nhiều điểm khác với Tiểu Bạch, trên người cô có chứa nguyện lực của mẹ mình. Nếu thật sự có Động Thần thì người đó chỉ có thể là cô, không phải Tiểu Bạch. Dù cho cậu bé có ngây ngốc ở trong quan tài đá bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì cậu bé cũng không thể nhận được nguyện lực gần gũi với Thần tộc nhất của mẹ cô.” Vương Uyển Nhu nói xong lời này thì đột ngột đổi giọng: “Luôn có lý do cho sự tồn tại của thôn thần, giống như lúc trước các thần tướng đã chặt đứt thông thiên chi mộc Kiến Mộc.”
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng lại cảm giác được vì Vương Uyển Nhu bị kéo vào trong Kiến Mộc mà cô ấy đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện.
Hình như chuyện này có liên hệ mật thiết với việc mẹ tôi chết, và với cả những người Thần tộc nữa. Nhưng giờ tôi không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể chờ tới lúc về nhà tìm cô ấy nói chuyện sau.
Nghĩ đến đây, tôi chợt giật mình, tay cũng dùng sức nhấn kim bạc xuống một chút, sau đó đầu ngón tay kẹp chặt lấy nó rạch về phía một cây kim bạc khác. Hai cây kim bạc dường như đụng phải thứ gì đó, hơn nữa còn bị nó đẩy ngược về sau.
“Gào!”
Thứ bên trong Kiến Mộc đột nhiên hét to, theo sau Hổ Trành cũng gầm lên một tiếng trầm thấp, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, sau đó nó nặng nề ngã xuống đất, không thể nhúc nhích nữa.
“Trương Dương! Phụt!” Trường Sinh cũng đổ nhào người đi, phun một búng máu lên đầu tôi.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên quan sát, chỉ thấy trong đôi mắt đen nhánh của Trường Sinh đều là khổ sở và mê mang, hai tay bụm lấy cổ tay, anh không nói lời nào.
Nguyên Thần Tịch ở bên cạnh cũng không khá hơn là mấy. Tất cả cành liễu của anh ta đều gãy lìa, cả người chảy máu đầm đìa, mặt vàng như nghệ. Anh ta nhìn tôi, miệng há to như có điều gì muốn nói nhưng lại chỉ run rẩy bờ môi, sau đó cả người anh ta té ngửa ra sau.
Thân thể của tôi cũng trầm xuống. Sư Tụy đã sợ đến mức lặng im phăng phắc, Thực Thi trùng thì vẫn rất hưng phấn như cũ, nhích tới nhích lui trong cánh tay đã đau đến chết lặng của tôi. Sự hào hứng của Thực Thi trùng so sánh với sự bình tĩnh của Sư Tụy và Lệ Cổ khiến tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Dù sao thì Thực Thi trùng cũng là ác trùng nổi tiếng ở Địa Phủ, không thể nói lý với nó, còn Sư Tụy thì ít ra vẫn có thể nói chuyện được.
“Trương Dương!” Hơn nửa mặt của Vương Uyển Nhu đã bị nuốt mất, miệng cũng biến mất hơn phân nửa, nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng khẽ khàng gọi tôi: “Tất cả nhờ vào cô đấy!”
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại quan trọng như vậy. Tôi vẫn cho rằng sư phụ và sư thúc che chở tôi bởi vì hai bọn họ đã nuôi tôi lớn, cho nên tôi có thể làm nũng đủ kiểu trước mặt bọn họ mà không ngại ngần gì.
Nhưng bây giờ trong tình huống không nơi nương tựa, bốn bề đều là địch này, bọn họ lại giao trọng trách quan trọng như vậy cho tôi sau đó mặc kệ tôi tự xử lý.
“Trương Dương!” Trường Sinh lại phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt anh nhắm lại sau đó ngã thẳng vào người tôi.
Tay tôi vẫn đang cầm kim bạc không dám buông lỏng, vả lại hai tay tôi cũng đã nặng nề tới mức không còn chút sức nào để nhấc lên, dù có muốn đỡ Trường Sinh thì tôi cũng bất lực.
May thay Trường Sinh không ngã thẳng vào đầu tôi mà trượt dần theo vai tôi xuống đất. Bả vai vốn đã chết lặng của tôi cũng cảm giác được chút đau nhức.
Bên tai tôi thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng hét lớn của sư công và lão Miêu, trộn lẫn trong tiếng gào thét của đám yêu tinh núi và dã quái, vậy mà lại khiến tôi cảm thấy thân thiết vô cùng.
Vương Uyển Nhu lúc này chỉ còn một con mắt lộ ra ngoài, nhưng trong mắt cô ấy vẫn tràn đầy khích lệ.
Tôi nghĩ mãi mà không hiểu mục đích chúng tôi tới nơi đây là gì. Có lẽ chúng tôi đều chưa từng suy nghĩ thấu đáo xem rốt cuộc mọi người đang làm gì.
Cổ Thần của Tương Tây?
Tổ tiên của Miêu Tộc?
Khách của Linh giới?
Kiến Mộc, quan tài đá, Đại Hồng, Sư Tụy và cả người đang bí mật trốn ở một nơi gần đây thao túng Ngụy Yến nữa, rốt cuộc bọn họ muốn gì?
Trong đầu tôi chậm rãi vang lên điệu hát dân gian quen thuộc. Tôi cũng không còn kiên nhẫn để đè ép nó xuống. Điệu hát này có thể cho tôi một sức mạnh khác biệt, cho dù tôi có mất đi lý trí hay không thì ít ra tôi cũng có thể sử dụng sức mạnh này để giúp mọi người thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại.
Tiếng hát vang lên bên tai, cảnh vật trước mắt tôi dần biến thành màu đỏ. Kiến Mộc đang dây dưa với Vương Uyển Nhu trong mắt tôi đã không còn bình thường, trong ánh nhìn đỏ bừng của tôi nó được bao phủ bởi một lớp khí đen nhàn nhạt.
Sư Tụy vốn đang giả chết trong người tôi cũng chậm chạp phụ họa theo điệu hát kia, giọng cô ta rất nhẹ nhưng có vẻ như cô ta còn quen thuộc với điệu hát này hơn tôi.
“Gừ!” Bên trong Kiến Mộc lại truyền tới một tiếng gầm nhẹ, dường như nó đang uy hiếp.
Trong đầu tôi nổ “ầm” một tiếng, nhưng ngay lập tức lại có một lực lượng khác bùng nổ trong đầu tôi như sấm sét mùa xuân.
Cánh tay đã chết lặng của tôi lại có thêm sức lực. Tôi cố gắng hết sức nhấc tay lên, cảm giác trên tay hơi lỏng ra.
Tất cả lá cây của Kiến Mộc cùng với cành liễu của Nguyên Thần đều mang vẻ giận dữ vô cùng, bay vút tới quấn lấy tôi.
Tôi là Nữ Quan Tài
Đánh giá:
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài
Story
Chương 366: Kim bạc
9.4/10 từ 39 lượt.