Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 343: Ruồi

131@-
Nhìn Tiểu Lưu cố chấp muốn đi đến kho lạnh, nghĩ thầm cậu ấy sẽ không phải muốn làm loại chuyện đó chứ?

Càng kỳ lạ hơn là Tiểu Lưu vừa đi vào trong vừa không ngừng tự an ủi mình: “Mình đang nằm mơ, là đang nằm mơ, không phải thật, không cần sợ, mụ phù thủy Trương Dương vẫn còn ở đây, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao cả! Không có việc gì……”

Tôi nghe mà buồn cười, khi cậu ấy thức thì rất không tin tôi, bây giờ mộng du thì lại cho rằng tôi là mụ phù thủy.

Cười thì cười, nhưng loại tình huống ngủ và tỉnh này thật đúng là chưa từng thấy qua.

Nếu nói cậu ấy tỉnh táo nhưng mắt cậu ấy đang nhắm lại, hơn nữa còn liên tục an ủi mình đang nằm mơ. Nhưng nếu nói cậu ấy đang ngủ thì đầu của cậu ấy lại tỉnh táo, còn biết tự trấn an mình.

Khi sắp đến cửa kho lạnh, Trường Sinh bỗng kéo tôi lại, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm cửa kho lạnh.

Tôi cuống quýt nhìn theo ánh mắt của Trường Sinh, sợ tới mức muốn đưa tay giữ Tiểu Lưu lại nhưng bàn tay đưa được một nửa lại hạ xuống.

Từ sau khi chuyện kỳ lạ xảy ra, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của cục trưởng Cao, tất cả nhân viên trực đêm đều phải dựng lều trước bãi đất trống ở đồn cảnh sát để làm việc, ngay cả người canh cửa kho lạnh cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên tôi tin cho dù cục trưởng cho yêu cầu người canh cửa kho lạnh trông coi ở bên trong thì anh ta cũng không muốn, những nơi khác đều bị ma ám, mà kho lạnh nơi chuyên bị ma ám này không thể thật sự là nơi càng nguy hiểm càng an toàn như trong truyền thuyết.

Cho nên khi trời vừa tối kho lạnh sẽ không có người trông coi, cho dù có người canh cửa thì hẳn nên đóng lại mới đúng, nhưng bây giờ cửa kho lạnh lại được mở ra, từng luồng khí lạnh từ trong cửa tràn ra làm cả lối đi đều tỏa ra một luồng khí lạnh.

“Tiểu Lưu! Ưm……” Đội trưởng Triển vẫn luôn đi theo phía sau nhìn thấy tình huống phía trước lập tức nhỏ giọng gọi một tiếng.

Nhưng  anh ta vừa dứt lời đã bị Nguyên Thần Tịch lập tức che miệng của anh ta lại rồi lắc đầu nói với chúng tôi: “Thứ bên trong đi ra rồi, mấy người nên cẩn thận hơn đi.”

Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, những thi thể này rõ ràng đã chết nhưng từng miếng thịt sao lại làm loạn như thể chưa từng chết vậy!


Âm rận này rốt cuộc là thứ gì vậy?

Không phải nói nó là thứ để thanh lâu thu hút khách sao? Bây giờ hình như chúng tôi lại đang gặp rắc rối với mấy thi thể nữ, vốn đã loại bỏ âm rận ở trong tưởng của nhà họ Lư, hiện tại đến đồn cảnh sát lại có yêu nga tử.

Lúc này tất cả mọi người đứng ở hành lang nhìn Tiểu Lưu một mình nặng nề đi vào trong, tiếc thở dốc nặng nề của cục trưởng Cao xen lẫn tiếng kinh ngạc bị che miệng của người khác, như thể một giây sau sẽ có thứ gì đó nhảy ra từ trong kho lạnh bóp chết Tiểu Lưu vậy.

Tôi đặt ba lô ở trước ngực rồi kéo Trường Sinh đuổi theo Tiểu Lưu ở phía trước nhưng Trường Sinh lại lắc đầu với tôi, nhỏ giọng nói: “Lệ Cổ!”

Hai mắt tôi lập tức lóe lên, mình thật ngu ngốc mà, bây giờ Lệ Cổ đã không phải là con côn trùng mềm oạt kia nữa, người ta hiện giờ đã có cánh rồi đó.

Trong lòng vội goi Lệ Cổ nhưng con này vậy mà vô cùng không cam lòng, hình như đang chơi cái gì đất rất vui vẻ.

Vẫn là tôi hứa khi trở về sẽ cho nó ăn máu thì lúc này nó mới chầm chầm không cam lòng lại như phát lòng từ bi đáp một tiếng.

Lúc này Tiểu Lưu chỉ cách kho lạnh khoảng năm sáu mét mà tên này vẫn còn liên tục lắc đầu tự an ủi mình đang nằm mơ, vài người trong đội cảnh sát hình sự muốn đẩy tôi ra để giữ lấy Tiểu Lưu nhưng lại có Trường Sinh cao khỏe, còn có cục trưởng Cao và đội trưởng Triển nhìn xung quanh nên bọn họ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu Lệ Cổ đã đồng ý đánh trận đầu, tôi lập tức dùng một tấm Định Thân phù dán vào sau lưng của Tiểu Lưu để bắt cậu ấy đứng yên.

“Phù!” Đội trưởng Triển thấy Tiểu Lưu đứng yên, nặng nề thở phào nhẹ nhõm rồi nói với tôi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Những thứ kia sẽ không phải còn sống chứ?”

Đối với trí tưởng tượng của cảnh sát nhân dân như đội trưởng Triển thật khiến tôi bó tay, nhưng khi nhìn khí lạnh tỏa ra ngoài từ kho lạnh lại khiến tôi không thể quyết định chắc chắn được.

Những thi thể này đều bò ra từ bức tường được vẽ phù văn của nhà họ Lư, hiện tại tác dục của phù văn đấy chúng tôi vẫn chưa rõ lắm mà những thi thể này vừa bò ra đã ra oai phủ đầu với chúng tôi, sư công còn đoán nếu chờ khi những thi thể này được luyện thành, phỏng chừng những người trong chúng tôi đều chỉ có thể tới để cung cấp đồ ăn cho chúng.

Hiện tại thì tốt rồi, bởi vì chúng tôi không nhổ cỏ tận gốc nên đã để lại tai họa cho chú cảnh sát.


Nếu đổi thành trước kia tôi nhất định sẽ xông thẳng tới, nhưng từ lần trước tôi lỗ mãng tới Hành Sơn khiến Đại Hồng và Ngụy Yến bị giám đốc Lư bắt đi, rồi tôi lại đi theo mèo trắng để cứu người khiến mình và đầu bếp Ngụy một thân đầy vết thương. Hiện tại tôi cũng không dám ra tay trực tiếp nữa, một khi bị rắn cắn thì tốt hơn nên thương lượng.

Chỉ một lát sau tôi lại ngửi được mùi hôi thối quen thuộc, Âm Long vô cùng uy vũ tỏa ra hào quang khiến nó vừa đến là tất cả mọi người đều phải nhường đường.

Tất cả mọi người nhìn Âm Long mang theo một mùi hôi thối bơi tới thì đều che miệng dựa vào tường nhìn tôi.

“Mau đi vào xem đi!” Tôi thật sự không muốn Âm Long vừa chui từ bình đựng thi thể băm nhỏ kia đã bò lên người tôi nên cuống quýt chỉ vào cửa của kho lạnh nói.

“Rít!”

“Chi!”

Âm Long và Lệ Cổ một lớn một nhỏ dùng hai đôi mắt đen trừng tôi một cái, sau đó vô cùng khinh thường nhanh chóng bơi vào kho lạnh.

Tôi cũng không thể nghĩ ra rõ ràng Lệ Cổ có cánh nhưng sao lại còn nằm sấp trên đầu Âm Long làm ký sinh trùng vậy!

“Tôi lên kéo Tiểu Lưu về, anh bảo những cảnh sát này lùi xa một chút.” Tôi nhìn một chuỗi đuôi phía sau, không dám tưởng tượng nhỡ đâu kho lạnh thật sự có một chuỗi cương thi chạy ra, vậy thì những người chúng tôi vui rồi.

Đội trưởng Triển vội vàng đồng ý, nghiêng người muốn đi lên kéo Tiểu Lưu lại bị tôi cuống quýt ngăn anh ta lại rồi gật nhẹ đầu với Trường Sinh.

Lại vội vàng nhắm mắt, trầm tâm tĩnh khí cảm ứng Lệ Cổ đã đi vào trong kho lạnh, đáy lòng lập tức có cảm giác mừng như điên, sau đó lại nghe được một ít âm thanh của khóa, hình như còn đang dần dần lớn hơn.

“Làm sao vậy?” Trường Sinh ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi tôi một câu, trong đôi mắt đen tràn đầy nghi vấn.

Tôi vội vàng mở mắt ra nhìn Trường Sinh một chút, đang muốn hỏi cậu tiếng khóa nhỏ kia là cái gì thì bên tại đã lập tức truyền đến tiếng vo ve nhỏ, sau đó là mấy chấm đen vụt qua trước mắt.


Trong đầu lập tức hiện lên phương pháp nuôi Nhục Cổ mà cô nàng mập nói lúc trước, vội vàng quay đầu hét lớn với những người đằng sau: “Mau! Tìm một căn phòng kín trốn đi! Nhanh lên!”

“Làm sao vậy?” Cục trưởng Cao còn đang trầm ổn đứng trước mấy người cảnh sát hỏi tôi.

“Nhanh lên!”

Tôi không kịp giải thích, trong lòng lại hối hận muốn chết, không nên thay đổi quá nhanh, nếu như đổi thành trước kia tôi trực tiếp xông thẳng vào, phỏng chừng sẽ không có những chuyện này.

Chuyện hai đứa Âm Long và Lệ Cổ này cân nhắc chính là chuyện chúng nó có ăn ngon hay không, có thể xuống miệng được không. 

Lôi Trường Sinh xông vào kho lạnh, Nguyên Thần Tịch cũng đã vượt qua chúng tôi để xông vào.

Thi thể vốn được đặt trên bàn ở trong kho lạnh lúc này máu thịt đã be bét, vô số mập trắng chui ra khỏi làn da vốn đã trắng bệch kia.

Trong kho lạnh đã có không ít ruồi nhặng bay xung quanh, đến thi thể vô tội phủ vải trắng ở một góc cũng bị những con ruồi này nhăm nhe.

Mà “đội tiên phong” chúng tôi đều động lúc này đang vui vẻ ăn ở đây, Âm Long vừa ợ một cái vừa nhanh chóng duỗi cái lưỡi dài ra quấn quanh thi thể đầy giòi bọ đưa vào trong miệng nuốt.

Mà Lệ Cổ cũng không yếu thế chút nào, cánh vỗ một cái là vô số sợi to màu đen xuất hiện như vứt cá vớt một lưới, sau đó cũng không thấy nó đưa vào trong miệng mà kéo thẳng về.

“Đóng cửa!” Nguyên Thần Tịch vừa thấy chúng tôi đi vào thì hét lớn: “Lúc hai người bắt đầu nhìn không phát hiện bên trong những thi thể này bị cấy Nhục Cổ à? Vẫn luôn có người thúc dục sinh trưởng đó!”

Tôi vội kéo Trưởng Sinh vào bên trong rồi nhanh chóng khóa cửa kho lạnh lại, dẫn mấy tấm Thần Hỏa phù bay xung quanh kho lạnh đốt không rất nhiều ruồi bay giữa không trung.

Nhưng hình như nhiệt độ của Thần Hỏa phù quá cao nên dưới sự thiêu đốt này, kho lạnh vốn lúc đầu khiến người ta rét run lập tức nóng lên, mà rất nhiều giòi bọ con đang kẹt trong thi thể lập tức như bị phá kén.


Lần này hình như tôi đã chọc phải tổ tiên của loài ruồi rồi, ruồi trong kho lạnh ngày càng nhiều, dù tôi có dẫn Thần Hỏa phủ đốt cháy xung quanh cũng không thể cháy hết.

Ngay lập tức mùi cháy khét cùng với mùi thối rữa của thi thể bị giòi bọ đục khoét bốc lên trong kho lạnh khiến người ta phải cay mũi, thật đúng là hơi chướng mắt.

Nhưng mũi tối nay mũi tôi đã quá quen với mùi này, ít nhất nó còn không nồng nắc như mùi lúc mới mở cái bình kia.

“Trương Dương dùng Thần Hỏa phù rồi, La Trường Sinh còn không mau thả con rắn đen lớn của anh ra ăn ruồi đi!” Nguyên Thần Tịch không ngừng dùng cành liễu trên người quật ruồi bay vào anh ta, hét lớn với chúng tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra Âm Long và Lệ Cổ cũng ăn những thứ này, con Lệ Cổ này nhìn qua hình như không có tác dụng gì cả, tôi vội vàng hét lên để Âm Long mau chóng biến lớn, miệng to mới có thể nuốt những con giòi kia.

Bởi vì trong lúc tôi đang dùng Thần Hỏa phù để nốt ruồi, tôi vẫn có thể nhìn thấy mấy con giòi kia vừa mới cui ra khỏi trứng chỉ ăn vài miếng thịt trắng bệch đông cứng là lập tức có thể phá kén rồi nở ra trong nháy mắt.

Đây hoàn toàn là tốc độ siêu nhanh đó, nếu đặt thứ này ở bên ngoài thì rất có thể sẽ gây ra mối nguy hiểm sinh học khác!

Ngẫm lại nếu ruồi thống trị thế giới này, và người nuôi ra những con ruồi này liệu có phải sẽ nuôi nhốt con người giống như nuôi nhốt heo để cho những con ruồi đó ăn không?

Ý nghĩ này lập tức bị mấy con ruồi lao tới trên người tôi phá vỡ, thì ra Thần Hòa Phủ đã bị đám ruồi đang bay loạn kia hất rơi xuống đất, còn Trường Sinh đang dùng hắc xà nuốt chửng những xác chết đang bị giòi đục khoét đến nát bét.

Âm Long sau khi bị tôi hét một tiếng cũng bắt đầu phình to, lại không chịu ăn thi thể nữa mà giống như trẻ con chọn thức ăn, duỗi lưỡi rắn ra cuốn lấy giòi trên thi thể, cảm giác to lên cũng không khác gì mấy.

Lệ Cổ thấy tôi bị mấy con ruồi đụng phải, trong lòng vô cùng khinh bỉ tôi, đôi mắt đen khinh thị liếc tôi một cái nhưng rất nhận mệnh bay đến trên đầu tôi bắt đầu kết lưới.

Tôi lại dẫn mấy tấm Thần Hỏa phù bắt đầu đốt những con ruồi kia lại đột nhiên phát hiện Thần Hỏa phù vừa cháy đã nhanh chóng bị diệt.

Mở miệng muốn bảo Trường Sinh cẩn thận một chút, hình như không đúng lắm nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy răng đau đớn, hơi thở ra vậy mà còn có thể nghe được tiếng vụn băng vỡ. 

Lúc này tôi mới cảm nhận được hình như nhiệt độ trong kho lạnh đang hạ xuống rất thấp, đây là có người tăng khí lạnh trong kho lạnh sao?
Tôi là Nữ Quan Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Story Chương 343: Ruồi
9.4/10 từ 39 lượt.
loading...