Tôi là Nữ Quan Tài
Chương 293: Thạch tinh
147@-Tất cả chúng tôi đang nhìn Lệ Cổ nuốt chửng mảnh vụn Lệ Quỷ trong cối xay gỗ thì nghe thấy ông lão phía sau lẩm bẩm nói nhỏ gì đó, hai chữ “tổ huấn” nặng nề lọt vào tai, tôi vội quay đầu nhìn chằm chằm ông lão này.
“Tổ huấn là cái gì?” Cả người sư công dính đầy tro, ngồi dưới đất, hai mắt nghiêm túc nhìn ông lão kia nói: “Rốt cuộc vì sao lúc trước các người dọn đến thôn này?”
“Quan tài đá!” Ông lão ngẩng đầu nghiêm túc liếc nhìn chúng tôi, vẫy tay và nói với chúng tôi: “Đi vào nhà với tôi!”
Tôi khó hiểu nhìn ông lão vốn có vẻ nho nhã lại đột nhiên già đi mấy chục tuổi, lưng bắt đầu có chút khòm, chân như mọc rễ, nhìn ông lão từ từ tiến đến một căn phòng tối nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, cho đến khi Trường Sinh cầm Hắc Xà lôi kéo thì tôi mới hồi phục tinh thần lại và đi theo.
Tôi vốn muốn kêu Âm Long quay lại luôn, nhưng thứ này sẽ an tâm canh giữ ở bên cạnh Lệ Cổ, ngẩng đầu đề phòng người khác đoạt thức ăn với Lệ Cổ, tôi nhìn hai anh em tốt này, cũng không có ý quấy rầy chúng nó, quan trọng là Ngụy Yến và Tiểu Bạch đang nhìn tôi với ánh mắt trông chờ.
“Hai người đã nắm tay nhau rồi thì mau đuổi theo đi!” Lão Miêu cõng sư công quay đầu lại quát.
Trong tay tôi cảm nhận được độ ấm của Trường Sinh, mặt tôi đỏ bừng, tôi vội vàng muốn giãy ra, nhưng giãy giụa hai lần cũng không thoát được, Trường Sinh trái lại nắm chặt hơn nên tôi chỉ phải cúi đầu đi theo vào trong.
“A! A!” Tiểu Bạch chạy tới chạy lui ở phía trước chúng tôi, tay của nó còn thường xuyên giật chỗ tay giao nhau của tôi và Trường Sinh, như thể cảm giác rất thú vị!
Lúc này, đôi mắt Ngụy Yến sắp cong thành hình trăng non, híp mắt nhìn tôi cười, nhưng rốt cuộc quạt xếp trong tay lại không thu lại.
Vốn chỉ là căn nhà gạch đất chỉ có hai phòng, vừa đi vào trong thì bỗng nhiên lại có một cánh cửa nhỏ, vẻ mặt ông lão trầm xuống, ông ta đứng ở trước cửa, nói với chúng tôi: “Ông nội của tôi nói ông của ông ấy chưa hề mở cánh cửa này, không ngờ tôi sẽ là người mở nó!”
Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa kia, không có gì đặc biệt, chỉ giống như cánh cửa bên ngoài bị nắng làm cho phai màu, được tạo thành từ mấy tấm ván gỗ, nhưng nơi này vừa không nhìn thấy ánh sáng vừa bụi bặm, có vẻ càng đơn bạc.
Mà ông lão nói ra vẻ rất nghiêm trọng, nhưng cánh cửa kia không bị khóa, như thể chỉ tùy ý che lại.
Tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, chỉ cho rằng sau khi đẩy cánh cửa này ra thì phía sau cửa sẽ là một căn nhà cũ chất đồ lặt vặt, không biết tổ tiên của ông lão này cất giấu cái gì ở phía sau.
“Vậy ông còn không mau mở ra đi!” Lão Miêu nhìn cánh cửa gỗ gần như mục nát, rõ ràng không để ý lắm.
Tiểu Bạch cũng tham gia náo nhiệt: “Mau mở đi kìa!”
Dường như ông lão có chút khó xử, cười nói với chúng tôi: “Tôi không mở được!”
“Cánh cửa này không có khóa thì sao lại không mở được chứ?” Lão Miêu thở dốc nhét sư công vào trong tay Trường Sinh, xắn tay áo định xông tới.
Sư công đã quen với việc nằm ở đó, không ngờ có một ngày “tọa kỵ” của ông ấy cứ ném ông ấy cho người khác như vậy nên sắc mặt ông ấy lập tức trầm xuống, muốn nổi giận, nhưng khi thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn lão Miêu định đi mở cánh cửa kia thì miệng ông ấy lại thành thật khép lại.
Sau khi tôi đỡ sư công nằm trên lưng Trường Sinh thì hai mắt tôi lại dán chặt vào chốt cửa mà lão Miêu đã nắm chặt.
“Phù!” Trong miệng lão Miêu ngậm một ngụm thuốc lá khô, gật đầu nói với Trường Sinh: “Ta mở đây!”
Tôi vội khoanh tay lại đề phòng có vật gì đằng sau cánh cửa, dù sao ngôi làng này cũng đầy những điều kỳ lạ, ông lão dẫn chúng tôi đến một cánh cửa trông có vẻ hơi kín đáo, nói rằng không mở được thì chúng tôi lập tức tin tưởng, may lỡ có bất kỳ cơ quan nào phía sau thì nó sẽ được kích hoạt ngay khi cánh cửa được mở ra, chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành sủi cảo mất!
“Két!”
Lão Miêu vừa đẩy mạnh thì cánh cửa kêu ‘két’ một tiếng, chiếc đinh gỗ trên chốt cửa đột nhiên rơi ra.
“Con mẹ nó!” Lão Miêu ngậm thuốc lá khô nên mắng không nghe rõ từ, trên tay đột nhiên dùng sức kéo chốt cửa ra phía sau.
“Cộp! Rầm……”
Lập tức nghe thấy một tiếng ‘cộp’, cánh cửa gỗ đã nhanh chóng rơi xuống trên mặt đất phát ra một tiếng ‘rầm’, lớp bụi trên mặt đất văng lên mấy thước khiến cho mọi người đều phải nhắm mắt lại.
Tôi vội dùng tay xua tan bụi bặm, tiến lên hai bước thì nhìn thấy một phiến đá lớn bằng phẳng ở phía sau cánh cửa kia.
“Nhà các người thật sự có bệnh!” Lão Miêu nhìn thấy ván cửa kia thì tức giận thiếu chút nữa dậm chân, gần đây lão rất hay tức giận, tần suất chửi tục ngày càng cao, khi lão thấy mình căng thẳng kéo cửa gỗ như thế mà phía sau chỉ có một bức tường đá thì mắt lão đỏ ngầu quát ông lão.
Nhưng tôi cứ cảm thấy không ổn chỗ nào đó, căn nhà được xây bằng gạch đất, nhưng bức tường cuối cùng thì lại là tường đá, còn là một khối đá phiến hoàn chỉnh, còn làm điều thừa đặt một cánh cửa gỗ ở phía trước tường, không phải có bệnh thì chính là có huyền cơ gì đó.
“Để con xem thử!” Sau lưng Trường Sinh đột nhiên mọc ra mấy cành liễu cố định sư công, sau đó định tiến lên trước.
Có thể là vì bị quấn chặt thì không thoải mái nên sư công vỗ lưng Trường Sinh nói: “Để ta làm người giấy cõng ta!”
“Lão bất tử, vậy mà ông còn muốn tôi cõng ông!” Hai mắt lão Miêu sáng ngời, đột nhiên phát hiện mình làm tọa kỵ lâu như vậy chính là làm không công.
“Lão cõng tôi thấy thoải mái!” Sư công lẩm bẩm một chút, để Trường Sinh tùy ý dẫn ra mấy người giấy nâng lão địa chủ này.
Lão Miêu tức giận đến mức thở dốc, trong miệng thở hổn hển giống như đang thổi một cái đèn lồng hỏng.
“Ủa!”
Chúng tôi đều đang nhìn sư công và lão Miêu đấu võ mồm với nhau thì nghe thấy Tiểu Bạch và Ngụy Yến cùng “ủa” một tiếng, sau đó lập tức phát ra một trận động tĩnh ầm ĩ.
“Mấy người đừng di chuyển lộn xộn!” Lúc này ông lão nóng nảy, vội kéo Tiểu Bạch lại.
Lúc này, mọi người nhìn thấy những dải chất lỏng màu đen như rắn đang di chuyển trên bức tường đá kia, trượt trên phiến đá trắng mịn từng chút một, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thấm vào trong phiến đá, không thấy gì nữa.
“Đây là?” Sư công nhìn thứ kia, giật mình nói với ông lão: “Đây là thạch tinh?”
Tôi kinh ngạc khi nghe thấy thạch tinh, hình như đã từng nghe nói tới thứ này, nhưng lại không nhớ nổi cụ thể là đã từng nghe nói ở đâu.
“Đúng!” Trên mặt ông lão lộ vẻ tự hào, ông ta gật đầu, đưa tay đẩy Tiểu Bạch sang một bên, duỗi tay nhỏ một giọt máu ném vào trên phiến đá.
Phiến đá hoàn toàn bằng phẳng, giọt máu như bị lực lượng nào đó hấp dẫn, dần dần chảy dọc theo lộ tuyến của thạch tinh ở trên phiến đá như vừa rồi, dần dần thấm vào trong rồi biến mất.
“Thạch tinh là cái gì?” Tiểu Bạch muốn duỗi tay sờ mó phiến đá kia nhưng lại bị lão Miêu nhanh tay hất ra, quát to: “Cháu mà sờ thì tay cháu sẽ không còn nữa!”
“Lợi hại như vậy sao?” Tiểu Bạch giật mình nhìn sư công, nhấp miệng nói: “Là cục đá này thành tinh đúng không? Chúng ta có nhiều người như thế này thì sao lại phải sợ hãi một cục đá thành tinh chứ?”
“Thạch tinh giả, diệu thiết cũng. Thạch giả thiết chi chất, tinh giả thạch chi tân.” Sư công nhìn bức tường đá đã trở nên không khác gì với những phiến đá thông thường, nghiêm túc nói: “Có khối thạch tinh này ở đây thì còn an toàn hơn cả tường đồng vách sắt. Xin hỏi vị tiên sinh này……”
Lúc này, ánh mắt sư công nhìn ông lão kia như có ánh sáng nhấp nháy, chầm chậm cúi đầu nói: “Ngài có từng nghe nói phía sau rốt cuộc là thứ gì không?”
“Chưa từng!” Ông lão lắc đầu với sư công một cách bất đắc dĩ, nói như thể đã hao hết sức lực: “Tộc nhân của tôi dời đến đây từ ngàn năm trước, tôn tổ huấn có ba việc. Bảo vệ cánh cửa này chính là việc quan trọng nhất!”
“Một là bảo vệ cánh cửa này, hai là không được cho phép linh thể rời khỏi thôn, vậy việc thứ ba là gì?” Thật hiếm thấy cảnh lão Miêu nhìn thấy thạch tinh mà còn có tâm trạng quan tâm tổ huấn của người ta.
Thấy tất cả mọi người chúng tôi trách cứ nhìn chằm chằm lão, lão Miêu còn nói một cách đúng lý hợp tình: “Hiểu biết một chút cũng sẽ không chết, ít nhất biết ngọn nguồn cũng dễ đoán thứ phía sau cánh cửa này là gì!”
“Không phải còn cứng, còn an toàn hơn tường đồng vách sắt sao? Nếu không mở ra được thì chúng ta đào địa đạo đi?” Tiểu Bạch nghe thấy thế thì hai mắt lại bắt đầu sáng lên.
Tôi vỗ mạnh vào đầu nó, nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy ở bên hồ lúc chạng vạng hôm nay thì nói: “Việc thứ ba có phải cái gì mà ngày hợp hoan hay không?”
“Không sai! Nhưng việc thứ hai và thứ ba đều tồn tại vì cánh cửa này!” Ông lão liếc nhìn tôi một cái, chỉ vào cánh cửa kia và nói: “Sau cánh cửa này chính là đáp án cho Kiến Mộc và quan tài đá!”
“Hả?” Ngụy Yến giật mình hô to một tiếng, nhìn ông lão nói: “Ông không nên gạt chúng tôi, ngay cả quỷ sai ngàn năm như chị Uyển Nhu cũng không biết xuất xứ của quan tài đá này, vậy mà sau cánh cửa của các người lại có đáp án!”
“Các người không tin cũng không còn cách nào khác!” Ông lão lại lấy giọt máu chảy ra từ miệng vết thương ném vào phiến đá, nhìn máu từ từ di chuyển: “Thạch tinh là diệu thiết, nhưng ở bên trong mẫu thạch tự do đi ra đi vào, lại mẫn cảm với máu nhất!”
“Nói chuyện quan trọng đi!” Lão Miêu thò tay muốn sờ vào, nghe ông lão này bắt đầu khoe chữ thì vội nói.
Tôi nhìn những giọt máu chầm chậm chảy theo một lộ tuyến cố định thì tò mò bước đến phiến đá, đưa tay gõ nhẹ.
Đầu ngón tay xuất hiện một loại cảm giác mát lạnh, như thể không phải đang chạm vào phiến đá mà là bề mặt kim loại.
“Mau nhìn xem!” Tiểu Bạch đi theo lại hưng phấn kêu to và chỉ vào đá phiến.
“Soạt!”
Lúc này, thạch tinh bên trong phiến đá lại xuất hiện từ trong phiến đá, chảy xiết trên phiến đá như thể không phải chịu trọng lực.
Tôi vừa nhìn từng dải màu đen đó vừa nói với lão Miêu: “Có phải có thể tạo ra được một con dao tốt nếu lấy được những thứ này hay không?”
“Thạch tinh không thể nung chảy, nó cần phải tự chảy ra ngoài mới có thể sử dụng được. Trong tình huống bình thường, thạch tinh sẽ không phun ra từ mẫu thạch!” Sư công nặng nề nhìn khối phiến đá kia, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi nói.
“Duỗi tay gõ gõ là ra thôi!” Tiểu Bạch lại vươn tay muốn chạm vào những thứ đó, nhưng lại bị lão Miêu duỗi tay hất ra.
Tôi nhìn sắc mặt trầm xuống của lão Miêu và sư công một cách kỳ lạ, lông mày dần dần nhíu chặt.
“Thạch tinh có thể phá vỡ vạn vật, nếu thứ này chạm vào một ngón tay của tiểu mập mạp thì ngón tay đó sẽ lập tức bị chặt đứt!” Sư công nhìn thạch tinh chảy trở về, khống chế người giấy nâng ông ấy tới phía trước đá phiến, cười nói với chúng tôi: “Nhưng vô luận ta gõ như thế nào thì thạch tinh cũng không dám ra ngoài!”
“Vì sao lại không dám!” Tôi nhìn sư công, cứ có cảm giác hình như không hợp lí ở chỗ nào đó.
“Con nhìn xem!” Sư công duỗi tay gõ nhẹ, phiến đá không hề có động tĩnh, ông ấy lại dán toàn bộ bàn tay xuống phiến đá.
Lão Miêu lập tức cũng duỗi tay ra, lão chọc mạnh xuống vài cái nhưng thạch tinh vẫn không xuất hiện, lão tức giận đến mức lại dùng tay đánh vài cái.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi nhìn ông lão và sư công, đột nhiên phát hiện hình như hai người này vô cùng ăn ý với nhau.
“Cậu cũng tới đây thử xem!” Ông lão nói với Trường Sinh ở phía sau.
Khuôn mặt đơn thuần và thành thật của Trường Sinh tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn cẩn thận duỗi tay gõ nhẹ phiến đá.
“Soạt!”
Trường Sinh vừa chạm tay thì các điều thạch tinh lập tức chảy ra từ dưới phiến đá, lại bắt đầu chảy dọc theo lộ trình ban đầu.
“Quả nhiên thứ ở phía sau có liên quan tới quan tài đá!” Sư công nhìn thạch tinh đang di chuyển, nghiêm túc nói.
Tôi là Nữ Quan Tài
“Tổ huấn là cái gì?” Cả người sư công dính đầy tro, ngồi dưới đất, hai mắt nghiêm túc nhìn ông lão kia nói: “Rốt cuộc vì sao lúc trước các người dọn đến thôn này?”
“Quan tài đá!” Ông lão ngẩng đầu nghiêm túc liếc nhìn chúng tôi, vẫy tay và nói với chúng tôi: “Đi vào nhà với tôi!”
Tôi khó hiểu nhìn ông lão vốn có vẻ nho nhã lại đột nhiên già đi mấy chục tuổi, lưng bắt đầu có chút khòm, chân như mọc rễ, nhìn ông lão từ từ tiến đến một căn phòng tối nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, cho đến khi Trường Sinh cầm Hắc Xà lôi kéo thì tôi mới hồi phục tinh thần lại và đi theo.
Tôi vốn muốn kêu Âm Long quay lại luôn, nhưng thứ này sẽ an tâm canh giữ ở bên cạnh Lệ Cổ, ngẩng đầu đề phòng người khác đoạt thức ăn với Lệ Cổ, tôi nhìn hai anh em tốt này, cũng không có ý quấy rầy chúng nó, quan trọng là Ngụy Yến và Tiểu Bạch đang nhìn tôi với ánh mắt trông chờ.
“Hai người đã nắm tay nhau rồi thì mau đuổi theo đi!” Lão Miêu cõng sư công quay đầu lại quát.
Trong tay tôi cảm nhận được độ ấm của Trường Sinh, mặt tôi đỏ bừng, tôi vội vàng muốn giãy ra, nhưng giãy giụa hai lần cũng không thoát được, Trường Sinh trái lại nắm chặt hơn nên tôi chỉ phải cúi đầu đi theo vào trong.
“A! A!” Tiểu Bạch chạy tới chạy lui ở phía trước chúng tôi, tay của nó còn thường xuyên giật chỗ tay giao nhau của tôi và Trường Sinh, như thể cảm giác rất thú vị!
Lúc này, đôi mắt Ngụy Yến sắp cong thành hình trăng non, híp mắt nhìn tôi cười, nhưng rốt cuộc quạt xếp trong tay lại không thu lại.
Vốn chỉ là căn nhà gạch đất chỉ có hai phòng, vừa đi vào trong thì bỗng nhiên lại có một cánh cửa nhỏ, vẻ mặt ông lão trầm xuống, ông ta đứng ở trước cửa, nói với chúng tôi: “Ông nội của tôi nói ông của ông ấy chưa hề mở cánh cửa này, không ngờ tôi sẽ là người mở nó!”
Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa kia, không có gì đặc biệt, chỉ giống như cánh cửa bên ngoài bị nắng làm cho phai màu, được tạo thành từ mấy tấm ván gỗ, nhưng nơi này vừa không nhìn thấy ánh sáng vừa bụi bặm, có vẻ càng đơn bạc.
Mà ông lão nói ra vẻ rất nghiêm trọng, nhưng cánh cửa kia không bị khóa, như thể chỉ tùy ý che lại.
Tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, chỉ cho rằng sau khi đẩy cánh cửa này ra thì phía sau cửa sẽ là một căn nhà cũ chất đồ lặt vặt, không biết tổ tiên của ông lão này cất giấu cái gì ở phía sau.
“Vậy ông còn không mau mở ra đi!” Lão Miêu nhìn cánh cửa gỗ gần như mục nát, rõ ràng không để ý lắm.
Tiểu Bạch cũng tham gia náo nhiệt: “Mau mở đi kìa!”
Dường như ông lão có chút khó xử, cười nói với chúng tôi: “Tôi không mở được!”
“Cánh cửa này không có khóa thì sao lại không mở được chứ?” Lão Miêu thở dốc nhét sư công vào trong tay Trường Sinh, xắn tay áo định xông tới.
Sư công đã quen với việc nằm ở đó, không ngờ có một ngày “tọa kỵ” của ông ấy cứ ném ông ấy cho người khác như vậy nên sắc mặt ông ấy lập tức trầm xuống, muốn nổi giận, nhưng khi thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn lão Miêu định đi mở cánh cửa kia thì miệng ông ấy lại thành thật khép lại.
Sau khi tôi đỡ sư công nằm trên lưng Trường Sinh thì hai mắt tôi lại dán chặt vào chốt cửa mà lão Miêu đã nắm chặt.
“Phù!” Trong miệng lão Miêu ngậm một ngụm thuốc lá khô, gật đầu nói với Trường Sinh: “Ta mở đây!”
Tôi vội khoanh tay lại đề phòng có vật gì đằng sau cánh cửa, dù sao ngôi làng này cũng đầy những điều kỳ lạ, ông lão dẫn chúng tôi đến một cánh cửa trông có vẻ hơi kín đáo, nói rằng không mở được thì chúng tôi lập tức tin tưởng, may lỡ có bất kỳ cơ quan nào phía sau thì nó sẽ được kích hoạt ngay khi cánh cửa được mở ra, chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành sủi cảo mất!
“Két!”
Lão Miêu vừa đẩy mạnh thì cánh cửa kêu ‘két’ một tiếng, chiếc đinh gỗ trên chốt cửa đột nhiên rơi ra.
“Con mẹ nó!” Lão Miêu ngậm thuốc lá khô nên mắng không nghe rõ từ, trên tay đột nhiên dùng sức kéo chốt cửa ra phía sau.
“Cộp! Rầm……”
Lập tức nghe thấy một tiếng ‘cộp’, cánh cửa gỗ đã nhanh chóng rơi xuống trên mặt đất phát ra một tiếng ‘rầm’, lớp bụi trên mặt đất văng lên mấy thước khiến cho mọi người đều phải nhắm mắt lại.
Tôi vội dùng tay xua tan bụi bặm, tiến lên hai bước thì nhìn thấy một phiến đá lớn bằng phẳng ở phía sau cánh cửa kia.
“Nhà các người thật sự có bệnh!” Lão Miêu nhìn thấy ván cửa kia thì tức giận thiếu chút nữa dậm chân, gần đây lão rất hay tức giận, tần suất chửi tục ngày càng cao, khi lão thấy mình căng thẳng kéo cửa gỗ như thế mà phía sau chỉ có một bức tường đá thì mắt lão đỏ ngầu quát ông lão.
Nhưng tôi cứ cảm thấy không ổn chỗ nào đó, căn nhà được xây bằng gạch đất, nhưng bức tường cuối cùng thì lại là tường đá, còn là một khối đá phiến hoàn chỉnh, còn làm điều thừa đặt một cánh cửa gỗ ở phía trước tường, không phải có bệnh thì chính là có huyền cơ gì đó.
“Để con xem thử!” Sau lưng Trường Sinh đột nhiên mọc ra mấy cành liễu cố định sư công, sau đó định tiến lên trước.
Có thể là vì bị quấn chặt thì không thoải mái nên sư công vỗ lưng Trường Sinh nói: “Để ta làm người giấy cõng ta!”
“Lão bất tử, vậy mà ông còn muốn tôi cõng ông!” Hai mắt lão Miêu sáng ngời, đột nhiên phát hiện mình làm tọa kỵ lâu như vậy chính là làm không công.
“Lão cõng tôi thấy thoải mái!” Sư công lẩm bẩm một chút, để Trường Sinh tùy ý dẫn ra mấy người giấy nâng lão địa chủ này.
Lão Miêu tức giận đến mức thở dốc, trong miệng thở hổn hển giống như đang thổi một cái đèn lồng hỏng.
“Ủa!”
Chúng tôi đều đang nhìn sư công và lão Miêu đấu võ mồm với nhau thì nghe thấy Tiểu Bạch và Ngụy Yến cùng “ủa” một tiếng, sau đó lập tức phát ra một trận động tĩnh ầm ĩ.
“Mấy người đừng di chuyển lộn xộn!” Lúc này ông lão nóng nảy, vội kéo Tiểu Bạch lại.
Lúc này, mọi người nhìn thấy những dải chất lỏng màu đen như rắn đang di chuyển trên bức tường đá kia, trượt trên phiến đá trắng mịn từng chút một, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thấm vào trong phiến đá, không thấy gì nữa.
“Đây là?” Sư công nhìn thứ kia, giật mình nói với ông lão: “Đây là thạch tinh?”
Tôi kinh ngạc khi nghe thấy thạch tinh, hình như đã từng nghe nói tới thứ này, nhưng lại không nhớ nổi cụ thể là đã từng nghe nói ở đâu.
“Đúng!” Trên mặt ông lão lộ vẻ tự hào, ông ta gật đầu, đưa tay đẩy Tiểu Bạch sang một bên, duỗi tay nhỏ một giọt máu ném vào trên phiến đá.
Phiến đá hoàn toàn bằng phẳng, giọt máu như bị lực lượng nào đó hấp dẫn, dần dần chảy dọc theo lộ tuyến của thạch tinh ở trên phiến đá như vừa rồi, dần dần thấm vào trong rồi biến mất.
“Thạch tinh là cái gì?” Tiểu Bạch muốn duỗi tay sờ mó phiến đá kia nhưng lại bị lão Miêu nhanh tay hất ra, quát to: “Cháu mà sờ thì tay cháu sẽ không còn nữa!”
“Lợi hại như vậy sao?” Tiểu Bạch giật mình nhìn sư công, nhấp miệng nói: “Là cục đá này thành tinh đúng không? Chúng ta có nhiều người như thế này thì sao lại phải sợ hãi một cục đá thành tinh chứ?”
“Thạch tinh giả, diệu thiết cũng. Thạch giả thiết chi chất, tinh giả thạch chi tân.” Sư công nhìn bức tường đá đã trở nên không khác gì với những phiến đá thông thường, nghiêm túc nói: “Có khối thạch tinh này ở đây thì còn an toàn hơn cả tường đồng vách sắt. Xin hỏi vị tiên sinh này……”
Lúc này, ánh mắt sư công nhìn ông lão kia như có ánh sáng nhấp nháy, chầm chậm cúi đầu nói: “Ngài có từng nghe nói phía sau rốt cuộc là thứ gì không?”
“Chưa từng!” Ông lão lắc đầu với sư công một cách bất đắc dĩ, nói như thể đã hao hết sức lực: “Tộc nhân của tôi dời đến đây từ ngàn năm trước, tôn tổ huấn có ba việc. Bảo vệ cánh cửa này chính là việc quan trọng nhất!”
“Một là bảo vệ cánh cửa này, hai là không được cho phép linh thể rời khỏi thôn, vậy việc thứ ba là gì?” Thật hiếm thấy cảnh lão Miêu nhìn thấy thạch tinh mà còn có tâm trạng quan tâm tổ huấn của người ta.
Thấy tất cả mọi người chúng tôi trách cứ nhìn chằm chằm lão, lão Miêu còn nói một cách đúng lý hợp tình: “Hiểu biết một chút cũng sẽ không chết, ít nhất biết ngọn nguồn cũng dễ đoán thứ phía sau cánh cửa này là gì!”
“Không phải còn cứng, còn an toàn hơn tường đồng vách sắt sao? Nếu không mở ra được thì chúng ta đào địa đạo đi?” Tiểu Bạch nghe thấy thế thì hai mắt lại bắt đầu sáng lên.
Tôi vỗ mạnh vào đầu nó, nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy ở bên hồ lúc chạng vạng hôm nay thì nói: “Việc thứ ba có phải cái gì mà ngày hợp hoan hay không?”
“Không sai! Nhưng việc thứ hai và thứ ba đều tồn tại vì cánh cửa này!” Ông lão liếc nhìn tôi một cái, chỉ vào cánh cửa kia và nói: “Sau cánh cửa này chính là đáp án cho Kiến Mộc và quan tài đá!”
“Hả?” Ngụy Yến giật mình hô to một tiếng, nhìn ông lão nói: “Ông không nên gạt chúng tôi, ngay cả quỷ sai ngàn năm như chị Uyển Nhu cũng không biết xuất xứ của quan tài đá này, vậy mà sau cánh cửa của các người lại có đáp án!”
“Các người không tin cũng không còn cách nào khác!” Ông lão lại lấy giọt máu chảy ra từ miệng vết thương ném vào phiến đá, nhìn máu từ từ di chuyển: “Thạch tinh là diệu thiết, nhưng ở bên trong mẫu thạch tự do đi ra đi vào, lại mẫn cảm với máu nhất!”
“Nói chuyện quan trọng đi!” Lão Miêu thò tay muốn sờ vào, nghe ông lão này bắt đầu khoe chữ thì vội nói.
Tôi nhìn những giọt máu chầm chậm chảy theo một lộ tuyến cố định thì tò mò bước đến phiến đá, đưa tay gõ nhẹ.
Đầu ngón tay xuất hiện một loại cảm giác mát lạnh, như thể không phải đang chạm vào phiến đá mà là bề mặt kim loại.
“Mau nhìn xem!” Tiểu Bạch đi theo lại hưng phấn kêu to và chỉ vào đá phiến.
“Soạt!”
Lúc này, thạch tinh bên trong phiến đá lại xuất hiện từ trong phiến đá, chảy xiết trên phiến đá như thể không phải chịu trọng lực.
Tôi vừa nhìn từng dải màu đen đó vừa nói với lão Miêu: “Có phải có thể tạo ra được một con dao tốt nếu lấy được những thứ này hay không?”
“Thạch tinh không thể nung chảy, nó cần phải tự chảy ra ngoài mới có thể sử dụng được. Trong tình huống bình thường, thạch tinh sẽ không phun ra từ mẫu thạch!” Sư công nặng nề nhìn khối phiến đá kia, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi nói.
“Duỗi tay gõ gõ là ra thôi!” Tiểu Bạch lại vươn tay muốn chạm vào những thứ đó, nhưng lại bị lão Miêu duỗi tay hất ra.
Tôi nhìn sắc mặt trầm xuống của lão Miêu và sư công một cách kỳ lạ, lông mày dần dần nhíu chặt.
“Thạch tinh có thể phá vỡ vạn vật, nếu thứ này chạm vào một ngón tay của tiểu mập mạp thì ngón tay đó sẽ lập tức bị chặt đứt!” Sư công nhìn thạch tinh chảy trở về, khống chế người giấy nâng ông ấy tới phía trước đá phiến, cười nói với chúng tôi: “Nhưng vô luận ta gõ như thế nào thì thạch tinh cũng không dám ra ngoài!”
“Vì sao lại không dám!” Tôi nhìn sư công, cứ có cảm giác hình như không hợp lí ở chỗ nào đó.
“Con nhìn xem!” Sư công duỗi tay gõ nhẹ, phiến đá không hề có động tĩnh, ông ấy lại dán toàn bộ bàn tay xuống phiến đá.
Lão Miêu lập tức cũng duỗi tay ra, lão chọc mạnh xuống vài cái nhưng thạch tinh vẫn không xuất hiện, lão tức giận đến mức lại dùng tay đánh vài cái.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi nhìn ông lão và sư công, đột nhiên phát hiện hình như hai người này vô cùng ăn ý với nhau.
“Cậu cũng tới đây thử xem!” Ông lão nói với Trường Sinh ở phía sau.
Khuôn mặt đơn thuần và thành thật của Trường Sinh tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn cẩn thận duỗi tay gõ nhẹ phiến đá.
“Soạt!”
Trường Sinh vừa chạm tay thì các điều thạch tinh lập tức chảy ra từ dưới phiến đá, lại bắt đầu chảy dọc theo lộ trình ban đầu.
“Quả nhiên thứ ở phía sau có liên quan tới quan tài đá!” Sư công nhìn thạch tinh đang di chuyển, nghiêm túc nói.
Tôi là Nữ Quan Tài
Đánh giá:
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài
Story
Chương 293: Thạch tinh
9.4/10 từ 39 lượt.