Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 242: Ngũ Hành Khu Linh trận

147@-
Tôi nghe Quỷ Trọng Đồng Tử kia nói, bỗng nghĩ đến lần trước Âm Long đột nhiên không còn nguyên dương trở nên nửa sống nửa chết ở trong Tàng Âm Địa, nhưng lúc đó sự chú ý của chúng tôi đều đặt trên cái quan tài đá vừa xuất hiện, hơn nữa sau đó Âm Long đã trồng vảy rồng ở dưới suối Đá cũng coi như trong cái rủi có cái may nên chuyện này cũng không quá để ý đến.

Nếu Trọng Đồng Tử này nuốt nguyên dương của Âm Long, vậy thì ba năm trước Na Tra giả này chắc được giấy trong Tàng Âm Địa, mà thượng tá bố trí Tàng Âm Địa có thể đã bị Hình Thi Nhất Phái lợi dụng, nhưng những hình thi này sao có thể thông qua trung đội bên ngoài để vận chuyển đến sau núi chứ?

Còn có rất nhiều hoạt thi và cương thi ở sau núi đi vào kiểu gì chứ? Chúng tôi ở sau núi tạo động tĩnh lớn như vậy, vừa sấm vừa lửa mà trung đối phía trước đến nửa điểm phản ứng cũng không có!

“Trương Dương!” Trường Sinh buồn bực hét một tiếng, còn đưa cánh liễu đến cuốn lấy Quỷ Trọng Đồng Tử, hay tay không biết đang kết ấn gì.

Chỉ thấy hai tay cậu xoay trái xoay phải, mười ngón tay xoắn lại như bánh quẩy, tốc độ biến hóa giữa các ngón tay rất nhanh, trước đây tôi chưa từng thấy động tác tay cổ quái như vậy.

“Ô!” Quỷ Trọng Đồng Tử kia lại không vội chút nào, như thẻ chúng tôi đều đã là đồ ăn trong bát gã vậy.

Bị cành liễu của Trường Sinh cuốn lấy mà vẫn cười khà khà một tiếng, cứ ôm ngực lơ lửng giữa không trung cười nói với tôi: “Hình như trước khi chết tôi đã từng thấy động tác tay này, là một lão già họ Tần chết tiệt, nhưng mà sau khi ông ta dùng tôi thì chính mình cũng rất thảm!”

Tôi vừa nghe ba đời kết thù à!

Mẹ nó tên này đã chết bao lâu rồi chứ? Nghe Nguyên Thần Tịch nói Trường Sinh khi ở trong Cổ Lâm vẫn luôn ở với Thái sư phụ, nếu trước kia Trọng Đồng Tử này đã từng bị một người họ Tần dùng, mà Trường Sinh lại biết, vậy người này chắc chắn là Thái sư phụ bị gãy hai chân không muốn ra khỏi Cổ Lâm mà tôi biết!

“Tật!” Trường Sinh pháp ấn chắc chán, bỗng mở hai tay, trên mười đầu ngón tay có kim ấn dần mở to nhanh chóng bay về chỗ Quỷ Trọng Đồng Tử.

“Đi!”

Tôi thấy sắc mặt của Quỷ Trọng Đồng Tử trầm xuống, sợ gã sẽ chạy ngay thời điểm mấu chốt nên vội xoay hai chân lên trên, hai tay nhanh chóng kết linh ấn, kết ấn lên Quỷ Trọng Đồng Tử, sau đó hai chân lập tức quấn lên đùi Quỷ Trọng Đồng Tử.

Liên quan đến thế ngồi xếp bằng này đều rất được chú ý, dù là Phật giáo hay Đạo giáo hoặc Nho giáo đều có thuyết pháp rõ ràng về cách ngồi xếp bằng này.

Loại chú ý này của chúng tôi vốn là ngũ tâm hướng lên trên nhưng hay tay tôi đang kết ấn, hai chân hướng lên trên sau đó để đỉnh đầu cố gắng đặt giữa hai chân là được rồi.

“Khà!”


Quỷ Trọng Đồng Tử kia không phục khà một tiếng, mặc tôi trói gã lại, trong miệng thì hét lớn một tiếng, một luống khí đen phun tới chỗ Trường Sinh.

“Tật!” 

Tôi vừa thấy khí đen trong đầu lập tức hiện ra dáng vẻ linh thể bị hút vào rồi niêm phong trong người giấy, bàn tay kết ấn trói linh hơi dừng sức, vội vươn một tay ra nặng nề bịt miệng của Quỷ Trọng Đồng Tử này lại.

“A!”

Cánh tay vừa bịt miệng của Trọng Đồng Tử lại nghe được tiếng cậu thở hổn hển, bàn tay nhỏ của tôi không thể che được nhưng tôi lại không dám thả lỏng cả hai tay, chỉ một chân không thể treo tôi lên!

Cảm giác luồng khí đen bị phun ra dần trở về theo kẽ hở ở ngón tay mà Trọng Đồng Tử kia còn đang dùng sức mở miệng muốn hút lấy cái gì đó.

“Trương Dương! Cô mau lùi lại đi!”

Tôi đang quấn chặt chân hơn thì nghe thấy tiếng Trường Sinh hét lớn bên tai tôi.

Nghiêng mặt nhìn thấy hai tay Trường Sinh đang kết ấn, đồng thời cành liễu phía sau hóa thành hai bàn tay to vòng qua hai bên ấn mạnh ào tâm Thiên Môn của Quỷ Trọng Đồng Tử.

“A!”

Lúc này Quỷ Trọng Đồng Tử hít sâu một hơi, tôi nhìn Trường Sinh hình như không có việc gì, đang muốn lấy tay ra lại cảm giác trong lòng bàn tay đau xót, vội vàng kéo ra sau.

“Khà! Khà!”

Miệng Quỷ Trọng Đồng Tử bị tôi bịt lại mà vẫn còn cười khà khà trong cổ họng, bốn cái mặt nạ quỷ dị kia trong hai mắt bốn đồng càng quỷ dị hơn.

“Hừ!”


Hai chân tôi lập tức buông lỏng, một tay vỗ thẳng lên đ ỉnh đầu Quỷ Trọng Đồng Tử, hít một hơi cắn rách đầu lưỡi phun một chút tinh huyết bản mạng lên mặt Quỷ Trọng Đồng Tử.

“A!”

Mặt Quỷ Trọng Đồng Tử lập tức bốc khói đen nhưng vẫn chết không chịu ngâm miệng lại.

Lòng bàn tay ngày càng bị nuốt, tôi đã có thể cảm giác được từng cái răng cắn mạnh vào lòng bàn tay tôi, nhưng bàn tay lõm xuống không phải chịu lực nếu không đã sớm bị cắn một mảng lớn, tuy vậy tôi vẫn cảm nhận được từng cơn đau trong lòng bàn tay.

“Trương Dương!”

Trường Sinh thấy mãi không lùi ra, hét lớn một tiếng, mấy cành liễu phía sau Trường Sinh vây khốn tôi, sau đó mấy người giấy kêu thảm nhào tới Quỷ Trọng Đồng Tử.

Những người giấy này nhào tới đưa tay bóp lấy miệng của Quỷ Trọng Đồng Tử muốn lấy tay tôi ra trước!

“Khà! Khà!”

Quỷ Trọng Đồng Tử vừa thấy người giấy tới bóp mặt, vội buông tay tôi ra rồi phun một luống khí đen vào mấy người giấy kia.

“A!”

Chỉ thấy đám người giấy đến cơ hội trnash cũng không có, nhanh chóng hóa thành từng mảnh giấy vụn rơi từ không trung xuống, mà linh thể bị nhốt trong cũng theo khí đen chui vào trong miệng Quỷ Trọng Đồng Tử.

“Cô đi trước đi! Nhanh!” Cành liễu của Trường Sinh còn muốn hất tôi ra đằng sau.

Tôi vội dùng sức về phía trước một**, cái chân vốn quấn lên Quỷ Trọng Đồng Tử lại đổi thành quấn lên đùi Trường Sinh, trong lúc cấp bách hai tay hoảng loạn cầm lấy ba tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù đánh mạnh vào Quỷ Trọng Đồng Tử.

Dùng Dẫn Lôi Thiên Cương phù hao tinh lực nhất, trước kia tôi chỉ dùng hai tấm đã hoa mắt chóng mặt, ròng rã ba năm luyện nhưng cũng chỉ thêm được một tấm.

“Bùm!”

Bị Dẫn Lôi Thiên Cương phù liên tục đánh vào, chỉ thấy khí đen trên mặt Quỷ Trọng Đồng Tử chậm rãi tụ lại, trên mặt vốn chỉ còn âm khí nặng lập tức đã phủ đầu sát khí!

“Trương Dương! Cô đùng dùng Dẫn Lôi phù, mau dùng Khu Linh phù đi!” Cô nàng mập không biết đứng cạnh bụi cây từ lúc nào, vừa hét vừa dùng sức kéo Đại Hồng đang cố gắng muốn ra ngoài.

“Khà! A! Ha ha! A! Hì……”

Quỷ Trọng Đồng Tử kia bị Dẫn Lôi Thiên Cương phù đánh một cái, thế mà giống như bị bệnh tâm thần phân liệt phát ra đủ loại tiếng cười thê thảm.

Trong đó có phụ nữ trẻ con, còn có người già ngột ngạt, người trẻ nhẹ nhàng, dù sao còn làm người ta sợ hơn cả bách quỷ ở bãi tha ma.

“Tật!” 

Tôi nghe cô nàng mập hét lập tức tỉnh táo lại, đây là bị Quỷ Trọng Đồng Tử quỷ dị này dọa cho choáng váng rồi!

Lúc nhìn gã nuốt linh thể, có lẽ gã đã lấy linh thể làm thức ăn, hơn nữa oán khí càng nặng càng tốt, trách không được Hình Thi Nhất Phái lại hành hạ hoạt thi thảm như vậy.

Mặc kệ những thi thể này như nào, người sau khi chết sẽ không chết trong vòng bảy ngày, nhưng nếu thi thể bị phá hỏng trong vòng bảy ngày này, mặc kệ linh thể này có nhìn thấy được không cũng sẽ cảm ứng được mà tăng oán khí, nên hình pháp quất roi vào thi thể của người chết của người cổ đại cũng không nói là vô dụng, đây là khiến người ta chết cũng không yên!

Mà hồn của những hoạt thi này vẫn luôn bị nhốt trong đồng tử, nhìn qua có vẻ không có tác dụng nhưng thật ra chính là đồ ăn dự trữ cho Quỷ Trọng Đồng Tử này!

Tôi vội thu lại tấm phù còn đang cầm trong tay, hay tay nhanh chóng thay thành một cái Khu Linh phù ấn lên trán, sau đó vội buông chân xuống nói với Trường Sinh: “Anh trước tiên chặn gã đó lại, tôi đi kết trận!”

“Được!”

Có lẽ Trường Sinh chỉ cần nghe thấy tôi có thể rời khỏi Quỷ Trọng Đồng Tử này thì dù tôi có để lại cậu chịu chết đi vệ sinh cũng không có ý kiến.

Tôi không biết từ lúc nào Trường Sinh đã bảo vệ tôi như vậy, gật mạnh đầu với cậu một cái, hai tay theo sau ném mấy tấm Khu Linh phù vào Quỷ Trọng Đồng Tử vừa rồi bị Dẫn Lôi Thiên Cương phù ném.

“A A! Khà! Ha ha!”


Tần suất biến hóa tiếng của của Quỷ Trọng Đồng Tử này càng nhanh mà dưới cơ thể của gã, giun đất đến cơ hội bò ra cũng không có đã bị sét đánh đến xác cũng không còn ngay cả cô nàng mập đứng ở bụi cây cũng bị sét đánh cho cháy vàng.

Tôi vừa rơi xuống đất, nhanh chóng lấy tất cả pháp khí trong ba lô ra ném ống mực cho cô nàng mập nói: “Kết Ngũ Hành Khu Linh trận!”

“Ồ!”

Cô nàng mập nhận lấy ống mực hơi sửng sốt, vội vàng đáp lại một tiếng.

Trước khi chết sư phụ đã để lại rất nhiều sách cổ cho tôi, nói là sư thúc bất học vô thuật, ngày sau nếu ông không còn ở đây sẽ không còn ai đụng đến những cuốn sách cổ này, càng không cần nói là dạy tôi, nhận lúc ông còn ở đây sẽ để tôi học thêm một chút.

Đúng lúc khi đó cô nàng mập còn lấy lý do mất nhiều máu ở nhà, hai chúng tôi không có việc gì nên cầm một đống đi nghiên cứu, tuy trong trận pháp Đạo gia thiên phú của cô ấy tuyệt đối không cao bằng tôi nhưng vẫn có thể biết kết trận pháp này như thế nào.

Tôi nhìn cô nàng mập dùng một tay rút một cây gậy không biết là gỗ gì cắm mạnh xuống đất, sau đó kéo ống mực đen vòng quanh rồi kết pháp.

Ở đây khuyên mọi người một câu, về chuyện kết cũng phải cẩn thận không được kết lung tung, kết là trận pháp đơn giản nhất, bình thường chúng ta kết cũng chỉ là thắt những thứ đơn giản như thắt dây thừng hoặc dây giày dây lưng, nhưng nếu dùng đấu pháp đặc thù sẽ có thể trói vài đồ vật đặc thù.

Bởi vào thời thượng cổ của Trung Quốc khi Thương Hiệt còn chưa sáng tạo chữ viết, kết chính là thứ đầu tiên tồn tại, còn sớm hơn cả hình vẽ nên kết là chỗ trọng yếu của trận pháp.

Ngay khi cô nàng mập kết, tôi vội vàng lấy la bàn ra đo phương hướng ngũ hành của Tàng Âm Địa này đã thấy kim đồng hồ trên la bàn đảo quanh hai cực nam bắc.

Trong lòng lập tức không hiểu, nếu đảo quanh trái phải của một phương hướng tôi còn có thể lý giải được, nhưng hai lại đảo quanh hai phương hướng này thì là chuyện gì đây?

“Đây là bị người động tay động chân, chuyên sửa đổi âm dương để nuôi lệ quỷ rồi! Nam bắc này cũng không phải nam bắc, mà là đông bắc!” Đại Hồng vốn muốn chạy lại bị cô nàng mập kéo, lúc này vậy mà lại không chạy nữa mà duỗi đầu về phía la bàn nói với tôi.

Tôi không hiểu vẫn xoay la bàn nhưng cũng không thể thay đổi tình trạng đảo giữa hai cực nam và bắc.

“Cô tin tôi một lần đi, dù chết tôi cũng sẽ đi tìm quỷ sai ngàn năm Vương Uyển Nhu đòi cô về!” Đại Hồng giậm chân một cái cướp lấy la bàn trong tay tôi nói: “Tôi vẫn trông cậy vào cô giúp tôi tìm thấy mấy cái quan tài đá và bài vị về nhà đấy! Đến chút chuyện này cô còn không tin tôi à!”

Tôi thấy mặt Đại Hồng nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm dù sao tôi cũng không tìm được phương hướng chính xác, không bằng cứ tin vị Mị tộc đến từ Linh giới chỉ có kiến thức và hàm răng tốt một lần xem sao.
Tôi là Nữ Quan Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Story Chương 242: Ngũ Hành Khu Linh trận
9.4/10 từ 39 lượt.
loading...