Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 216: Vải đỏ che trời

135@-
Tôi thấy cậu ta đang đếm đồ ăn rất nghiêm túc, thậm chí đứng trước mặt tôi mà cậu ta còn nói rõ ràng ở bên trong là những món gì, nhìn vô cùng say mê.

Nhưng cố ý trên mặt cậu ta lại mang theo vẻ ngây thơ, vội cười nói: “Mẹ đã chết rồi, chị làm sao ăn được?”

“Tôi đã ăn một nửa người của mẹ rồi nhưng chị gái cũng có mùi thơm quá!” Đứa bé trắng mập khoa trương hít mũi, nhìn tôi với ánh mắt khát vọng.

Tôi bị cậu bé nhìn đến ch ảy nước, vội vàng liếc nhìn cô nàng mập vẫn đang đáp lời. Nhưng khi thấy cô ấy kéo mẹ tôi ngồi song song trên phần mộ, trong lòng tôi nhất thời im lặng.

Chị gái ơi! Tôi đang dùng sinh mệnh của mình để giúp cô tranh thủ thời gian, vậy mà cô ở đây lo việc nhà?

Tôi đang định nháy mắt ra hiệu với cô nàng mập thì thấy Vương Uyển Nhu trao cho tôi một ánh mắt, bảo tôi trì hoãn một lúc. 

Tôi chỉ đành quay đầu lại nhìn những đứa trẻ trắng mập ngày đó đang ăn uống nhiều, tiếp tục cuộc trò chuyện để kéo dài thời gian: “Cậu thật sự là em của tôi?”

“Tất cả mọi người đều nói chị là chị của em mà?” Đứa bé trắng mập bị tôi hỏi đến ngây người, nghiêng đầu tò mò hỏi.

Đây là lần thứ hai tôi nghe cậu bé nói ‘mọi người’, vội vàng hỏi tiếp: “Mọi người là ai?”

“Chị không biết hả?” Đứa bé trắng mập dường như rất ngạc nhiên, nhìn tôi hỏi nghiêm túc như vậy, mới nói: “Vậy sao chị có thể nói được?”

Đáy lòng tôi lộp bộp một tiếng, đứa bé trắng mập này từ trong bụng mẹ đã có nhiều kỹ năng. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới vì sao nó lại có loại kỹ năng này, nó cũng không phải là bẩm sinh đã có!

“Chị ơi?” Đứa bé trắng mập thấy tôi không trả lời, bước hai bước về phía trước muốn nắm lấy tay tôi. Đáng tiếc nó vừa từ trong bụng mẹ ra, ngay cả chiều cao đầu gối của tôi cũng không cao bằng, có kiễng mũi chân cũng không chạm vào tay tôi. 

Nhìn thấy cậu bé đang cố gắng chạm vào tay tôi, trong đầu tôi bỗng hiện lên dấu tay màu đen trên cổ tay Vương Uyển Nhu, tôi vội vàng lùi về phía sau một bước rồi nói: “Cậu chưa nói ‘mọi người’ là những ai?”

“Chị cho em cắn một miếng, rồi em sẽ nói cho chị biết!” Đôi mắt của đứa bé trắng mập hiện lên một chút đen nhánh, bàn chân nhỏ bé mạnh mẽ tiến về phía trước.


“Trương Dương, mau chạy tới đây!” Vương Uyển Nhu ở trong rừng hét lớn gọi tôi.

Tôi chạy về phía bên kia, chân về mới đi được hai bước thì nghĩ đến mẹ tôi cùng cô nàng mập. Tôi quay đầu lại nhìn, lúc này cô nàng mập đang kéo mẹ tôi chạy theo tôi đi về phía khu rừng.

Ở phía sau, đứa bé trắng mập vừa đuổi theo vừa cười ha hả, nó vỗ tay hét lớn: “Chị ơi! Chị ơi!”

Mắt thấy sắp chạy đến bên cạnh cánh rừng, tôi mạnh mẽ bước về phía trước vài bước, quay người lại chưởng hai cái sấm sét trong lòng bàn tay về phía đứa bé trắng mập, sau đó hét lên với cô nàng mập: “Mau chạy vào rừng, nhanh lên!”

Trên gương mặt của cô nàng mập toàn là mồ hôi, kéo theo mẹ tôi chạy về phía trước. Nhưng cô ấy lập tức đi tới còn mẹ tôi thì làm sao cũng không thể bước qua nơi giao nhau giữa khu rừng và bãi cỏ ở nghĩa trang. Dường như có một sức mạnh vô hình đang kéo bà lại.

“A! A!” Đứa bé trắng mập bị hai tia sấm sét trong tay tôi đánh thẳng vào người, làn da trắng nõn không hề bị gì, ngược lại mỉm cười với tôi, chuẩn bị làm thêm một lần nữa.

Tôi thấy đứa bé trắng mập như vậy, thật sự có ý định cho nó biến giấc mơ thành hiện thực lần nữa. Nhưng cô nàng mập đã hét lên: “Trương Dương! Trương Dương!”

Tôi mặc kệ đứa bé trắng mập chạy đến lần nữa, tôi xoay người chạy về phía cô nàng mập, đưa tay dùng sức đẩy linh hồn của mẹ tôi. Nhưng dù có đẩy thế nào thì cũng không được, giống như bà đã bị bén rễ ở cánh rừng vậy.

Mẹ tôi đột nhiên quay đầu lại rồi mỉm cười với tôi, dường như đã hiểu tôi không thể hiểu những lời bà nói. Bà đưa tay sờ gương mặt tôi, vô cùng vui mừng đi từ từ về phía tôi.

Nhìn thấy vẻ mặt không hề do dự trong đôi mắt của bà, trong đầu tôi bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc đã lâu không nghe. Khuôn mặt mẹ tôi trở nên sáng chói, lá cây trong rừng xào xạc, hình như có tiếng hát khe khẽ phát ra từ bà.

“Của tôi! Của tôi!” Đứa bé trắng mập ở phía sau hét lớn lên.

Tôi vội vàng đưa tay ra đẩy mẹ tôi nhưng dù có làm thế nào cũng không đẩy được bà. Trong lòng càng trở lên lo lắng, cảm thấy trên đầu bỗng ấm áp, bà lấy tay chạm vào tôi, sau đó cả người biến mất không thấy đâu.

“Của tôi! A! Đây là của tôi! A! Tôi phải ăn được!” Đứa bé trắng mập ở phía sau tôi bỗng khóc lớn, sau đó đột nhiên lao về phía tôi và hét lên: “Em ăn chị cũng giống như vậy, em muốn ăn chị!”


Tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng trống trước mắt, đột nhiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì?

Bà ấy xảy ra chuyện gì vậy?

Ý tưởng trong đầu tôi càng ngày càng rõ ràng nhưng tôi quyết định đè nó xuống. Sau đó, cả người tôi bị cô nàng mập kéo về phía trước, nặng nề đ è xuống đất rồi nói: “Trương Dương! Mau lên, nó sắp đuổi tới rồi!”

Tôi quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy gương mặt của đứa bé trắng mập nổi đầy gân xanh, trong nháy mắt mọc đầy răng nhọn, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ hung dữ nhìn tôi nói: “Em ăn thịt chị cũng giống nhau cả! Em phải ăn chị!”

“Trương Dương, đứng lên!” Trong tay Vương Uyển Nhu cầm một chiếc quạt giấy chỉ còn một nửa, sau đó vứt cây trâm cài xuống đất.

Tôi cố nén sự thương tâm, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, nhìn vị trí của sư thúc và Viên Sĩ Bình. Tôi đẩy cô nàng mập về phía trước, chính mình đứng ở chỗ này.

Vương Uyển Nhu bố trí trận pháp gì, tôi cũng không hiểu. Nhưng chỉ vì dụ đứa bé trắng mập này ra ngoài nên tôi phải đứng bất động ở đây.

“Được rồi! Ngụy Yến, bắt đầu đi!” Vương Uyển Nhu ném chiếc trâm cài tóc xuống đất, chiếc quạt giấy vừa mở ra đã vọt vào.

Đột nhiên, Ngụy Yến vung chiếc quạt giấy một cách mạnh mẽ, chỉ thấy xung quanh bãi cỏ có rất nhiều ánh sáng trắng xuất hiện, buộc đứa bé trắng mập đang chạy đến bìa rừng phải lùi lại.

Vương Uyển Nhu rút trâm cài, dùng sức bắn về phía đứa bé đó, sau đó nhanh chóng cầm lấy chiếc quạt bay qua.

Đứa bé trắng mập nhìn thấy cây trầm cài của Vương Uyển Nhu bay về phía mình, thế mà cậu ta lại sợ tới mức lùi thật nhanh về phía sau, quay đầu lại muốn chui vào trong phần mộ của mẹ tôi.

Tôi vừa nghĩ đến tên này ngày nào cũng la hét phải ăn thịt tôi, hơn nữa lại tìm đến mẹ tôi đã chết nhiều năm, tôi tức đến mức có chỗ trút giận, vội lấy Âm Long ở bên eo ném về phía cậu ta. Nhưng Âm Long dường như cực kỳ sợ hãi, nó quay đầu lại chui vào người tôi.

Tôi dùng sức rút thân rắn của nó ra, cắn rách cổ tay, cho Âm Long uống máu rồi nói: “Mày chính là con rồng trong truyền thuyết, mày còn sợ cái gì nữa! Mau xử lý nó cho tao!”

“Xì!” Đôi mắt của Âm Long bối rối nhìn vào cổ tay tôi, sau đó đôi mắt đen chuyển qua nhìn đứa bé trắng mập đó. Dường như nó đã phải hạ quyết tâm rất lớn, cái lưỡi rắn màu đen nhè ra li3m máu trên vết thương của tôi. Sau đó, vảy rắn mở ra, nó nhanh chóng bay về phía của đứa bé trắng mập.


Âm Long vừa đi, tôi vội gọi Lệ Cổ ra ngoài, tên này cũng đang trốn trong cơ thể tôi, run rẩy liên tục, cứ hét lớn bảo tôi chạy nhanh lên.

Tôi cũng không thèm quan tâm nó có nguyện ý hay là không, hét lên với sư thúc và Viên Sĩ Bình: “Hãy nhân cơ hội này xử lý nó đi!”

Chân tôi nhanh chóng chạy về phần mộ của mẹ, Vương Uyển Nhu đã dùng quạt giấy ép cậu ta lùi về phần mộ của mẹ tôi, cô ta đang cầm quạt đối phó với cậu ta.

“Chị ơi! Chị ơi!” Đứa bé trắng mập mở miệng cười vô cùng vui vẻ, Vương Uyển Nhu cầm quạt giấy lao tới. Cậu ta không hề sợ hãi, trực tiếp há miệng cắn, hơn nữa cậu ta không cao lắm. Khi Vương Uyển Nhu phóng chiếc quạt tới, cậu ta sẽ chỉ cắn cao không thấp, vì thế Vương Uyển Nhu rất mệt.

“Xì!” Âm Long vừa bay tới, thân rắn đã mở ra quấn chặt lấy đứa bé trắng mập, nhìn cái đuôi rắn đang run rẩy của nó, có thể thấy rằng nó vẫn đang còn sợ hãi. Tuy nhiên, sau khi uống máu xong, nó đã có dũng khí mở miệng ra cắn cậu ta.

“Con rắn nhỏ chết tiệt!” Đứa bé trắng mập không cắn trúng chiếc quạt của Vương Uyển Nhu còn bị Âm Long cắn cho một phát cho nên hé miệng định cắn lại Âm Long.

Tôi sợ Âm Long bị thương, vội vàng kết sấm sét trong lòng bàn tay rồi đánh về phía cậu ta, sau đó cầm kiếm gỗ đào ra, đâm về phía đứa bé trắng mập kia.

“A!” Kiếm gỗ đào còn chưa tới, chiếc quạt của Vương Uyển Nhu đã nặng nề vỗ lên đầu cậu ta, Âm Long cũng cắn lên vai cậu ta một ngụm.

Đứa bé trắng mập đó mở to miệng, trong miệng nhanh chóng bay ra vô số lệ quỷ, có cả thổ dân núi Cửu Hồn mà cậu ta vừa mới nuốt vào.

Chiếc quạt giấy của Vương Uyển Nhu không rời khỏi đỉnh đầu của cậu ta, tôi nhìn thấy những lệ quỷ tuôn ra từ miệng đứa bé trắng mập như nước suối. Tôi biết, lúc này không dùng bùa chắc chắn là không xong.

Tôi vội lấy trong ba lô ra mấy tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù, trực tiếp cắn vào ngón tay của mình, bôi máu lên hai tấm bùa này, đồng thời phóng về phía những lệ quỷ kia.

“Ha!” Đứa bé trắng mập một lúc bị ba người công kích, hai mắt trợn to nhìn tôi một cái, đầu lưỡi duỗi ra, một con rắn dài và đen bay về phía tôi.

Tôi cầm thanh kiếm gỗ đào chạy về phía trước và muốn đâm cậu ta. Nhưng dường như chiếc lưỡi kia dường như có mắt, nó chạy về hướng của Vương Uyển Nhu.


Tôi vừa nghĩ đến đứa bé trắng mập kia đưa bàn tay nắm chặt, trên cổ tay của Vương Uyển Nhu đã xuất hiện một dấu tay màu đen, tôi vội nói: “Chị Uyển Nhu!”

Vương Uyển Nhu cũng rất ngạc nhiên, vội vàng thu chiếc quạt giấy về phía sau, hai tay kết ấn, một đạo pháp ấn đánh về phía bụng của đứa bé trắng mập.

“A!” Bụng của đứa bé trắng mập đó phồng lên dữ dội, rất nhiều dòng nước màu đen phun về phía tôi.

“Trương Dương!” Viên Sĩ Bình hét lớn, bay về phía tôi, dùng chiếc phất trần cuốn vào eo tôi, sau đó kéo tôi về phía sau rồi nói: “Dùng vải che trời, nhanh lên!”

Dòng nước đen này rơi xuống đất, toàn bộ mặt đất phát ra làn khói màu đen, trong nháy mắt hiện ra một cái động rất lớn.

Tôi lập tức choáng váng, thứ nhất là vì cái động lớn kia đã bị ăn mòn, thứ hai là vì hai tấm vải đỏ che trời đó mấy năm trước ở trong suối đá không biết bị cô nàng mập ném đi đâu rồi.

“Xì!” Âm Long đang cố gắng cắn miếng thịt trắng nõn của đứa bé trắng mập kia, tuy nhiên cắn cả nửa ngày trời cũng không thấy nó cắn được cái gì. Lúc này nó không thèm cắn nữa, nó mở vảy rắn sau gáy ra, kêu lên một tiếng rồi bỏ chạy về đây.

“Đi lẹ lên!” Ngay khi Âm Long bỏ chạy, đứa bé trắng mập và những con lệ quỷ bên người cậu ta quay sang tấn công Vương Uyển Nhu.  Thấy thế, tôi vội đưa tay ra ném Âm Long về phía đứa bé trắng mập kia.

“Xì!” Thân rắn của Âm Long nhanh chóng cuốn lấy tay tôi, đôi mắt đầy quầng thâm đó nhìn tôi buồn bã. Nó từ từ há to miệng, thân rắn vặn vẹo về phía trước.

Tôi không rõ ràng lắm nó đang làm cái gì, mắt thấy Vương Uyển Nhu không thể đấu lại, tôi vung tay về phía sau rồi nói: “Mày không đi cũng không sao, bây giờ tao sẽ giúp chị Uyển Nhu! Mau bỏ cái đuôi của mày ra!”

“Xì!” Chiếc lưỡi rắn của Âm Long duỗi ra, phun ra một vật gì đó màu đỏ, tên này bắt đầu nhìn tôi với vẻ mặt đắc ý, há miệng thả vật màu đỏ đó lên tay tôi.

Tôi đè nén!

Tôi ngắm nghía vật màu đỏ này một chút, sau đó đưa tay rút ra khỏi lưỡi của nó thì Âm Long từ từ biến mất.

Tấm vải đỏ che trời đã ở trên tay, đôi mắt Viên Sĩ Bình trừng lớn nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói: “Tiểu Trương giấu tấm vải đỏ rất cẩn thận, bần đạo thực sự…thực sự…”
Tôi là Nữ Quan Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Story Chương 216: Vải đỏ che trời
9.4/10 từ 39 lượt.
loading...