Tôi là Nữ Quan Tài
Chương 207: Lối ra
159@-Tôi nhìn miếng vảy yên tĩnh nằm ở nơi đó, trong một khoảnh khắc, tôi không dám chắc chắn rằng mình đã thực sự nhìn thấy nó, tôi từ từ cong lưng dẫn Thần Hỏa phù đi.
Tôi nhặt miếng vảy lên thì cảm thấy lạnh băng, hơn nữa nhìn hoa văn trên vảy có lẽ Hắc Xà đã trưởng thành không ít?
Nhưng trên xe buýt này có thứ gì có thể làm Trường Sinh bị thương chứ?
“Đây là vảy của Hắc Xà à?” Viên Sĩ Bình đứng dậy nhìn vảy Hắc Xà trong tay tôi rồi nói: “Không thể nào! Ba năm trước cổ thuật của Trường Sinh đã cao hơn lão Miêu rồi, cậu ấy còn ăn vảy rồng và Câu Mang, hẳn là hiếm khi gặp chuyện!”
Tôi cầm miếng vảy, nhìn quanh chiếc xe buýt, lúc này mới phát hiện chiếc xe buýt còn tệ hơn lúc chúng tôi xuống xe tối hôm qua, gần như tất cả ghế ngồi đều bị nát bét, dưới ghế còn có một ít lá liễu khô và vết máu đen.
Những chỗ khác đều trở nên hỗn loạn, có cây mây có tay chân bị chặt đứt, còn có xác chết của vô số côn trùng, từ những thứ này hoàn toàn không thể đoán ra Trường Sinh đã đụng phải ai.
Tôi nhặt một cây mây lên bẻ gãy rồi xem thử, mặc dù bên trong đã khô, nhưng đưa lên mũi ngửi vẫn có mùi máu tanh nồng nặc.
Đại Hồng vừa lên xe buýt đã vô cùng sợ hãi, dùng sức kéo góc áo tôi rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Cô nhìn xem cái này có phải vảy của Hắc Xà không?” Tôi đưa miếng vảy màu đen trong tay cho Đại Hồng rồi hỏi.
“Trường Sinh!” Đại Hồng nhảy dựng trên xe buýt, kéo tôi phấn khích nói: “Chúng ta mau đi tìm Trường Sinh đi! Tìm Trường Sinh!”
Thấy Đại Hồng phấn khích như vậy, tôi buồn cười vỗ vỗ đầu cô ấy.
Nếu thật sự là Trường Sinh, thì đã đến Hoài Hóa rồi mà sao cậu không đi tìm tôi?
Cậu vẫn còn né tránh tôi sao?
“Trông có vẻ là vào tối hôm qua nhỉ?” Viên Sĩ Bình nhìn xung quanh rồi nói.
Tôi tính thời gian rồi lại cảm thấy không đúng, nếu Trường Sinh đến trước khi Trọng Đồng Tử đến gặp tôi, thì Trọng Đồng Tử sẽ không thể đi gặp tôi, vậy có nghĩa là sau đó Trường Sinh mới đi lên chiếc xe buýt này?
Nhưng khi đó Trọng Đồng Tử đã ở trong tay chúng tôi, Liễu oa tử còn đi lên xe buýt này làm gì?
“Trên đời này con người có linh tính nhất, vật được nhiều người sử dụng sẽ dần bị lây truyền, giống như dùng tiền đồng để bói toán, bởi vì tiền đồng đã qua tay nhiều người nên sẽ dễ dàng cảm ứng được với tâm linh.” Viên Sĩ Bình thấy tôi trầm tư thì nhẹ nhàng nói: “Chiếc xe buýt này trông có vẻ giống như xe buýt đời thứ nhất của Hoài Hóa, chắc chắn đã được sử dụng khá lâu rồi, người qua lại nhiều, đương nhiên sẽ có linh tính và có gì đó khác với những đồ vật khác!”
Trước kia sư phụ cũng từng nói điều này với tôi, nhưng tôi không hiểu rõ về những điều bí ẩn này, cũng không hiểu rõ về linh thể của con người sau khi chết.
Nhưng nếu chiếc xe đã bị tàn phá thì mọi người cũng không cần thiết phải rối rắm làm gì, vậy nên đoàn người đi xuống xe.
Tôi lấy la bàn ra nhìn xung quanh, phát hiện nơi này tràn đầy âm khí, khó trách công trường đang xây dựng nửa chừng lại ngừng thi công, chắc chắn nơi này thường xuyên có những hiện tượng bất thường.
Tôi cũng chưa từng nghe nói sư thúc đã tiếp quản một mảnh đất như vậy, chẳng lẽ các nhà phát triển bất động sản lại sẵn sàng buông bỏ công trường này?
Trên xe quay về, tôi nói ngon nói ngọt hết lần này đến lần khác để lấy miếng vảy của Hắc Xà ra khỏi tay Đại Hồng, nhưng cô ấy không buông ra.
Tôi tức giận đến nghiến răng, vừa định thi triển Mê Hồn chú thì thấy đôi mắt trong trẻo của Đại Hồng đột nhiên thay đổi, cười nói: “Tôi biết cô lại định dùng tuyệt chiêu kia, nhưng tôi sẽ không mắc lừa đâu! Không mắc lừa!”
Nhìn vào ánh mắt của Đại Hồng, tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, vội vỗ vỗ cô nàng mập nói: “Cô xem có phải gần đây cô ấy đã thông minh hơn rất nhiều không?”
Cô nàng mập cũng lập tức nhảy lên trên chỗ ngồi, chỉ vào Đại Hồng nói: “Cô giả ngốc à?”
“Cô mới giả ngốc!” Đại Hồng mím môi lườm cô nàng mập, ôm chặt miếng vảy đen vào trong lòng rồi nhắm mắt không để ý đến chúng tôi nữa.
Viên Sĩ Bình đang lái xe phía trước, thỉnh thoảng không thể không quay lại nhìn chúng tôi, đột nhiên nói: “Trương Dương, cháu đã để Trọng Đồng Tử mà cháu nói ở đâu vậy?”
“Cục trưởng Cao đã đưa về cục cảnh sát rồi!” Tôi đang nghĩ về chuyện của Đại Hồng thì tự nhiên quay đầu lại đáp.
“Két! Két ——” Viên Sĩ Bình đang lái xe thì đột nhiên dừng lại giữa chừng nói với tôi: “Cháu đã giao anh ta cho đồn cảnh sát, mà không phải được ông Đinh đưa đi sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt bất cứ lúc nào cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt của Viên Sĩ Bình đã thay đổi sắc mặt, cảm thấy đưa gã đến đồn cảnh sát có gì không đúng sao?
“Đi! Đến cục cảnh sát!” Viên Sĩ Bình đột nhiên dẫm một chân ga, nhanh chóng đi về phía trước.
“Trọng Đồng Tử có hai linh hồn, tuy cháu đã đâm thủng mắt của gã, nhưng cháu không biết rằng bản thân cản hình thi không phải là người, khi bước vào phái này, chúng đã tự khâu cơ thể mình bằng Hồn Ti. Đôi mắt cũng chỉ dùng để khóa hồn, để chúng có thể sống như một người bình thường và không để cơ thể phải chịu đau đớn thôi!” Viên Sĩ Bình nhanh chóng giảng giải, trong giọng nói khó tránh khỏi có vẻ lo lắng.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh cả người Trọng Đồng Tử toàn là những đường đỏ và đen lẫn vào da thịt, có vẻ sau khi bị Lệ Cổ ăn mòn, cơ thể gã còn có thể mọc ra từng chút một.
Đột nhiên tôi cảm thấy tối qua trong đầu mình chỉ toàn là rỉ sắt, Liễu oa tử dẫn Trọng Đồng Tử tới, tôi còn tưởng rằng Trọng Đồng Tử đã xong rồi, nên mới không cứu gã, có vẻ Liễu oa tử chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không giết gã, vậy nên mới mặc kệ Trọng Đồng Tử!
Nhưng tôi không biết tối qua cục trưởng Cao đến đưa Trọng Đồng Tử đi từ khi nào, có lẽ vào sau khi chúng tôi ngủ sư thúc đã tiếp đón.
Tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho cục trưởng Cao, nhưng ông ta lại không nghe máy, trong lòng tôi hoảng hốt; tôi vội gọi cho đội trưởng Triển thì cũng không nghe!
Dự cảm không lành lập tức dâng lên trong lòng tôi, nghĩ đến Trọng Đồng Tử còn không đối phó được với Lệ Cổ, thì hai nhát kiếm của tôi sao có thể, quả nhiên tôi vẫn chưa đủ trầm ổn!
Viên Sĩ Bình thân là một đạo sĩ xuất gia, nên lúc nổi điên kỹ năng đua xe của anh ta không thua kém sư thúc chút nào.
Vừa đến cổng cục cảnh sát, chúng tôi vội lao nhanh xuống xe.
Trời đã về khuya, cổng cục cảnh sát chỉ có một người trực đêm, hơn nữa người trực ban đó còn đang nằm lên bàn, tôi để Âm Long vào xem thì thấy.
Quả nhiên là hôn mê mà không phải ngủ!
Viên Sĩ Bình cầm cây phất trần trên tay, cực kỳ không yên tâm nhìn Đại Hồng nói: “Sao cháu không chờ trên xe đi!”
“Không cần!” Đại Hồng vô cùng khó chịu tiến lên nắm tay tôi, lẩm bẩm nói: “Trường Sinh nói Trương Dương là người tốt nhất trên thế giới này, cháu nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt!”
Lúc nói lời này, ánh mắt Đại Hồng vô cùng nghiêm túc, làm tôi không thể chống đỡ nổi.
Nhưng lại không thể đoán được cô ấy đang chuyển lời hay là lời cô ấy tự nói!
Tôi để Âm Long mở đường từ trên mặt đất ở phía trước, toàn bộ cục cảnh sát đều vô cùng an tĩnh, trên đường đi vào trong thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người trực ban đang té xỉu bên đường.
Nhìn vẻ mặt nặng nề của Viên Sĩ Bình, tôi biết anh ta đang thật sự chuẩn bị cản phía sau một mình, tôi cũng không muốn làm khó anh ta nên mỉm cười gật đầu.
Đáy lòng đã hô Lệ Cổ để nó chuẩn bị xung phong bất cứ lúc nào.
Lệ Cổ ngược lại vô cùng hưng phấn, trông có vẻ quả nhiên vẫn là bản chất của cổ tính, trời sinh hiếu chiến!
Càng đi càng không có một ánh đèn nào, tôi từ từ đi về phía trước, Âm Long rít lên một tiếng rồi đột nhiên nhảy về phía trước, hoàn toàn mặc kệ tôi, nhanh chóng hướng lết về phía trước.
Viên Sĩ Bình nhanh chân đi theo, nắm chặt cây phất trần trong tay và sải bước theo phía sau.
Tôi vốn không quen với bố cục của cục cảnh sát, nhưng Âm Long cứ lao về phía trước, nên chúng tôi cũng chỉ có thể đi theo.
Nhưng càng đi sâu vào trong càng không có ánh đèn lại ngược lại có một ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá, tôi lập tức kinh ngạc.
Tôi đột nhiên nhấc chân đi về phía trước vài bước, rồi vắt chân chạy qua Viên Sĩ Bình.
Đại Hồng đang nắm lấy tôi cũng bị tôi chạy nhanh kéo theo, mắt thấy đã cách ánh sáng huỳnh quang càng lúc càng gần, tim tôi suýt nữa nhảy ra ngoài.
“Tê!” Đột nhiên tiếng kêu của Âm Long vang lên thật lớn ở phía trước.
Tôi vội vàng kéo Đại Hồng đi về phía trước vài bước, trong một gian phòng nhỏ đang mở toang cửa, vô số cành liễu đã bò lên vách tường trong căn phòng.
Có một thiếu niên đang đứng cúi đầu ở giữa phòng, cành liễu rũ xuống phủ lên người anh ta làm cả người đỏ rực.
“Trường Sinh!” Chưa thấy rõ mặt người kia, trong lòng tôi đã cực kỳ hưng phấn mà hô lớn.
“Trương Dương, lâu rồi không gặp, trong lòng cô vẫn chỉ có Trường Sinh thôi!” Thiếu niên kia đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói với tôi.
Nguyên Thần Tịch!
“Liễu oa tử trộm đồ của tôi nên tôi đến đây tìm nó!” Nguyên Thần Tịch hút Trọng Đồng Tử không còn một mẩu, phía sau cành liễu còn có một vài con nhện nhỏ màu trắng do Hồn Ti kéo ra.
Anh ta từ từ thu hồi cành liễu rồi nói với tôi: “Nhưng cũng nhìn đến La Trường Sinh, bây giờ cậu ta đang ở Trứ Thôn Cổ đấy? Trương Dương, cô muốn tôi dẫn cô đến đó không?”
“Anh?” Ta một mực lùi ra khỏi phòng, dùng sức vẫy tay với cô nàng mập ở phía sau.
Ai ngờ Thần Hồng Bệnh Nguyên Thần Tịch sẽ ra khỏi Cổ động, không phải anh ta một lòng muốn làm cổ thần sao?
Sao lại ra ngoài?
Vì sao không phải Trường Sinh?
“Bây giờ cô vẫn còn sợ tôi à?” Sau khi Nguyên Thần Tịch thu hồi cành liễu, bốn phía lập tức trở nên đen nhánh.
Tôi thở hổn hển thật mạnh, cũng chỉ có thể nghe được mấy câu nói của Nguyên Thần Tịch.
Dù sao đã không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi, với những tân binh như chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể làm thức ăn cho cao thủ Cổ thuật Thần cấp như anh ta.
Tôi vội hỏi anh ta: “Có phải anh đã lên chiếc xe buýt kia không?”
“Không sai!” Nguyên Thần Tịch đang ở chỗ tối, nặng nề nói: “Nhìn thấy miếng vảy của Hắc Xà, nên cô đã vào đây mà không hề chuẩn bị trước đúng không? Bởi vì cô tưởng La Trường Sinh sao?”
Tôi trầm mặt không muốn nói chuyện, tôi buông tay Đại Hồng ra, từ từ lục ba lô lên, ngoại trừ dùng Lệ Cổ và Âm Long để đối phó với Nguyên Thần Tịch ra, tôi không thể nghĩ ra những thứ khác có thể làm tổn thương anh ta.
“Trương Dương, cô không cần phải gấp gáp, lần này tôi đến chỉ muốn hỏi cô về một thứ, đó là đồ của nhà họ Nguyên chúng tôi!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên trưng bày mấy cành liễu chiếu sáng ra, rồi nói: “Những bài vị trước kia của nhà họ Nguyên còn không?”
“Đã bị đánh cắp rồi, anh hỏi cục trưởng Cao thì sẽ biết!” Tôi vội đá cái sọt ra ngoài rồi nói.
“Tôi đã hỏi rồi, ông ta cũng không nói như vậy!” Vài cây mây đột nhiên vươn ra từ trong cơ thể Nguyên Thần Tịch, quấn chặt quanh một thứ hình người.
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy hoá ra là Quỷ sai thực tập Ngụy Yến!
Tôi là Nữ Quan Tài
Tôi nhặt miếng vảy lên thì cảm thấy lạnh băng, hơn nữa nhìn hoa văn trên vảy có lẽ Hắc Xà đã trưởng thành không ít?
Nhưng trên xe buýt này có thứ gì có thể làm Trường Sinh bị thương chứ?
“Đây là vảy của Hắc Xà à?” Viên Sĩ Bình đứng dậy nhìn vảy Hắc Xà trong tay tôi rồi nói: “Không thể nào! Ba năm trước cổ thuật của Trường Sinh đã cao hơn lão Miêu rồi, cậu ấy còn ăn vảy rồng và Câu Mang, hẳn là hiếm khi gặp chuyện!”
Tôi cầm miếng vảy, nhìn quanh chiếc xe buýt, lúc này mới phát hiện chiếc xe buýt còn tệ hơn lúc chúng tôi xuống xe tối hôm qua, gần như tất cả ghế ngồi đều bị nát bét, dưới ghế còn có một ít lá liễu khô và vết máu đen.
Những chỗ khác đều trở nên hỗn loạn, có cây mây có tay chân bị chặt đứt, còn có xác chết của vô số côn trùng, từ những thứ này hoàn toàn không thể đoán ra Trường Sinh đã đụng phải ai.
Tôi nhặt một cây mây lên bẻ gãy rồi xem thử, mặc dù bên trong đã khô, nhưng đưa lên mũi ngửi vẫn có mùi máu tanh nồng nặc.
Đại Hồng vừa lên xe buýt đã vô cùng sợ hãi, dùng sức kéo góc áo tôi rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Cô nhìn xem cái này có phải vảy của Hắc Xà không?” Tôi đưa miếng vảy màu đen trong tay cho Đại Hồng rồi hỏi.
“Trường Sinh!” Đại Hồng nhảy dựng trên xe buýt, kéo tôi phấn khích nói: “Chúng ta mau đi tìm Trường Sinh đi! Tìm Trường Sinh!”
Thấy Đại Hồng phấn khích như vậy, tôi buồn cười vỗ vỗ đầu cô ấy.
Nếu thật sự là Trường Sinh, thì đã đến Hoài Hóa rồi mà sao cậu không đi tìm tôi?
Cậu vẫn còn né tránh tôi sao?
“Trông có vẻ là vào tối hôm qua nhỉ?” Viên Sĩ Bình nhìn xung quanh rồi nói.
Tôi tính thời gian rồi lại cảm thấy không đúng, nếu Trường Sinh đến trước khi Trọng Đồng Tử đến gặp tôi, thì Trọng Đồng Tử sẽ không thể đi gặp tôi, vậy có nghĩa là sau đó Trường Sinh mới đi lên chiếc xe buýt này?
Nhưng khi đó Trọng Đồng Tử đã ở trong tay chúng tôi, Liễu oa tử còn đi lên xe buýt này làm gì?
“Trên đời này con người có linh tính nhất, vật được nhiều người sử dụng sẽ dần bị lây truyền, giống như dùng tiền đồng để bói toán, bởi vì tiền đồng đã qua tay nhiều người nên sẽ dễ dàng cảm ứng được với tâm linh.” Viên Sĩ Bình thấy tôi trầm tư thì nhẹ nhàng nói: “Chiếc xe buýt này trông có vẻ giống như xe buýt đời thứ nhất của Hoài Hóa, chắc chắn đã được sử dụng khá lâu rồi, người qua lại nhiều, đương nhiên sẽ có linh tính và có gì đó khác với những đồ vật khác!”
Trước kia sư phụ cũng từng nói điều này với tôi, nhưng tôi không hiểu rõ về những điều bí ẩn này, cũng không hiểu rõ về linh thể của con người sau khi chết.
Nhưng nếu chiếc xe đã bị tàn phá thì mọi người cũng không cần thiết phải rối rắm làm gì, vậy nên đoàn người đi xuống xe.
Tôi lấy la bàn ra nhìn xung quanh, phát hiện nơi này tràn đầy âm khí, khó trách công trường đang xây dựng nửa chừng lại ngừng thi công, chắc chắn nơi này thường xuyên có những hiện tượng bất thường.
Tôi cũng chưa từng nghe nói sư thúc đã tiếp quản một mảnh đất như vậy, chẳng lẽ các nhà phát triển bất động sản lại sẵn sàng buông bỏ công trường này?
Trên xe quay về, tôi nói ngon nói ngọt hết lần này đến lần khác để lấy miếng vảy của Hắc Xà ra khỏi tay Đại Hồng, nhưng cô ấy không buông ra.
Tôi tức giận đến nghiến răng, vừa định thi triển Mê Hồn chú thì thấy đôi mắt trong trẻo của Đại Hồng đột nhiên thay đổi, cười nói: “Tôi biết cô lại định dùng tuyệt chiêu kia, nhưng tôi sẽ không mắc lừa đâu! Không mắc lừa!”
Nhìn vào ánh mắt của Đại Hồng, tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, vội vỗ vỗ cô nàng mập nói: “Cô xem có phải gần đây cô ấy đã thông minh hơn rất nhiều không?”
Cô nàng mập cũng lập tức nhảy lên trên chỗ ngồi, chỉ vào Đại Hồng nói: “Cô giả ngốc à?”
“Cô mới giả ngốc!” Đại Hồng mím môi lườm cô nàng mập, ôm chặt miếng vảy đen vào trong lòng rồi nhắm mắt không để ý đến chúng tôi nữa.
Viên Sĩ Bình đang lái xe phía trước, thỉnh thoảng không thể không quay lại nhìn chúng tôi, đột nhiên nói: “Trương Dương, cháu đã để Trọng Đồng Tử mà cháu nói ở đâu vậy?”
“Cục trưởng Cao đã đưa về cục cảnh sát rồi!” Tôi đang nghĩ về chuyện của Đại Hồng thì tự nhiên quay đầu lại đáp.
“Két! Két ——” Viên Sĩ Bình đang lái xe thì đột nhiên dừng lại giữa chừng nói với tôi: “Cháu đã giao anh ta cho đồn cảnh sát, mà không phải được ông Đinh đưa đi sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt bất cứ lúc nào cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt của Viên Sĩ Bình đã thay đổi sắc mặt, cảm thấy đưa gã đến đồn cảnh sát có gì không đúng sao?
“Đi! Đến cục cảnh sát!” Viên Sĩ Bình đột nhiên dẫm một chân ga, nhanh chóng đi về phía trước.
“Trọng Đồng Tử có hai linh hồn, tuy cháu đã đâm thủng mắt của gã, nhưng cháu không biết rằng bản thân cản hình thi không phải là người, khi bước vào phái này, chúng đã tự khâu cơ thể mình bằng Hồn Ti. Đôi mắt cũng chỉ dùng để khóa hồn, để chúng có thể sống như một người bình thường và không để cơ thể phải chịu đau đớn thôi!” Viên Sĩ Bình nhanh chóng giảng giải, trong giọng nói khó tránh khỏi có vẻ lo lắng.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh cả người Trọng Đồng Tử toàn là những đường đỏ và đen lẫn vào da thịt, có vẻ sau khi bị Lệ Cổ ăn mòn, cơ thể gã còn có thể mọc ra từng chút một.
Đột nhiên tôi cảm thấy tối qua trong đầu mình chỉ toàn là rỉ sắt, Liễu oa tử dẫn Trọng Đồng Tử tới, tôi còn tưởng rằng Trọng Đồng Tử đã xong rồi, nên mới không cứu gã, có vẻ Liễu oa tử chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không giết gã, vậy nên mới mặc kệ Trọng Đồng Tử!
Nhưng tôi không biết tối qua cục trưởng Cao đến đưa Trọng Đồng Tử đi từ khi nào, có lẽ vào sau khi chúng tôi ngủ sư thúc đã tiếp đón.
Tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho cục trưởng Cao, nhưng ông ta lại không nghe máy, trong lòng tôi hoảng hốt; tôi vội gọi cho đội trưởng Triển thì cũng không nghe!
Dự cảm không lành lập tức dâng lên trong lòng tôi, nghĩ đến Trọng Đồng Tử còn không đối phó được với Lệ Cổ, thì hai nhát kiếm của tôi sao có thể, quả nhiên tôi vẫn chưa đủ trầm ổn!
Viên Sĩ Bình thân là một đạo sĩ xuất gia, nên lúc nổi điên kỹ năng đua xe của anh ta không thua kém sư thúc chút nào.
Vừa đến cổng cục cảnh sát, chúng tôi vội lao nhanh xuống xe.
Trời đã về khuya, cổng cục cảnh sát chỉ có một người trực đêm, hơn nữa người trực ban đó còn đang nằm lên bàn, tôi để Âm Long vào xem thì thấy.
Quả nhiên là hôn mê mà không phải ngủ!
Viên Sĩ Bình cầm cây phất trần trên tay, cực kỳ không yên tâm nhìn Đại Hồng nói: “Sao cháu không chờ trên xe đi!”
“Không cần!” Đại Hồng vô cùng khó chịu tiến lên nắm tay tôi, lẩm bẩm nói: “Trường Sinh nói Trương Dương là người tốt nhất trên thế giới này, cháu nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt!”
Lúc nói lời này, ánh mắt Đại Hồng vô cùng nghiêm túc, làm tôi không thể chống đỡ nổi.
Nhưng lại không thể đoán được cô ấy đang chuyển lời hay là lời cô ấy tự nói!
Tôi để Âm Long mở đường từ trên mặt đất ở phía trước, toàn bộ cục cảnh sát đều vô cùng an tĩnh, trên đường đi vào trong thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người trực ban đang té xỉu bên đường.
Nhìn vẻ mặt nặng nề của Viên Sĩ Bình, tôi biết anh ta đang thật sự chuẩn bị cản phía sau một mình, tôi cũng không muốn làm khó anh ta nên mỉm cười gật đầu.
Đáy lòng đã hô Lệ Cổ để nó chuẩn bị xung phong bất cứ lúc nào.
Lệ Cổ ngược lại vô cùng hưng phấn, trông có vẻ quả nhiên vẫn là bản chất của cổ tính, trời sinh hiếu chiến!
Càng đi càng không có một ánh đèn nào, tôi từ từ đi về phía trước, Âm Long rít lên một tiếng rồi đột nhiên nhảy về phía trước, hoàn toàn mặc kệ tôi, nhanh chóng hướng lết về phía trước.
Viên Sĩ Bình nhanh chân đi theo, nắm chặt cây phất trần trong tay và sải bước theo phía sau.
Tôi vốn không quen với bố cục của cục cảnh sát, nhưng Âm Long cứ lao về phía trước, nên chúng tôi cũng chỉ có thể đi theo.
Nhưng càng đi sâu vào trong càng không có ánh đèn lại ngược lại có một ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá, tôi lập tức kinh ngạc.
Tôi đột nhiên nhấc chân đi về phía trước vài bước, rồi vắt chân chạy qua Viên Sĩ Bình.
Đại Hồng đang nắm lấy tôi cũng bị tôi chạy nhanh kéo theo, mắt thấy đã cách ánh sáng huỳnh quang càng lúc càng gần, tim tôi suýt nữa nhảy ra ngoài.
“Tê!” Đột nhiên tiếng kêu của Âm Long vang lên thật lớn ở phía trước.
Tôi vội vàng kéo Đại Hồng đi về phía trước vài bước, trong một gian phòng nhỏ đang mở toang cửa, vô số cành liễu đã bò lên vách tường trong căn phòng.
Có một thiếu niên đang đứng cúi đầu ở giữa phòng, cành liễu rũ xuống phủ lên người anh ta làm cả người đỏ rực.
“Trường Sinh!” Chưa thấy rõ mặt người kia, trong lòng tôi đã cực kỳ hưng phấn mà hô lớn.
“Trương Dương, lâu rồi không gặp, trong lòng cô vẫn chỉ có Trường Sinh thôi!” Thiếu niên kia đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói với tôi.
Nguyên Thần Tịch!
“Liễu oa tử trộm đồ của tôi nên tôi đến đây tìm nó!” Nguyên Thần Tịch hút Trọng Đồng Tử không còn một mẩu, phía sau cành liễu còn có một vài con nhện nhỏ màu trắng do Hồn Ti kéo ra.
Anh ta từ từ thu hồi cành liễu rồi nói với tôi: “Nhưng cũng nhìn đến La Trường Sinh, bây giờ cậu ta đang ở Trứ Thôn Cổ đấy? Trương Dương, cô muốn tôi dẫn cô đến đó không?”
“Anh?” Ta một mực lùi ra khỏi phòng, dùng sức vẫy tay với cô nàng mập ở phía sau.
Ai ngờ Thần Hồng Bệnh Nguyên Thần Tịch sẽ ra khỏi Cổ động, không phải anh ta một lòng muốn làm cổ thần sao?
Sao lại ra ngoài?
Vì sao không phải Trường Sinh?
“Bây giờ cô vẫn còn sợ tôi à?” Sau khi Nguyên Thần Tịch thu hồi cành liễu, bốn phía lập tức trở nên đen nhánh.
Tôi thở hổn hển thật mạnh, cũng chỉ có thể nghe được mấy câu nói của Nguyên Thần Tịch.
Dù sao đã không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi, với những tân binh như chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể làm thức ăn cho cao thủ Cổ thuật Thần cấp như anh ta.
Tôi vội hỏi anh ta: “Có phải anh đã lên chiếc xe buýt kia không?”
“Không sai!” Nguyên Thần Tịch đang ở chỗ tối, nặng nề nói: “Nhìn thấy miếng vảy của Hắc Xà, nên cô đã vào đây mà không hề chuẩn bị trước đúng không? Bởi vì cô tưởng La Trường Sinh sao?”
Tôi trầm mặt không muốn nói chuyện, tôi buông tay Đại Hồng ra, từ từ lục ba lô lên, ngoại trừ dùng Lệ Cổ và Âm Long để đối phó với Nguyên Thần Tịch ra, tôi không thể nghĩ ra những thứ khác có thể làm tổn thương anh ta.
“Trương Dương, cô không cần phải gấp gáp, lần này tôi đến chỉ muốn hỏi cô về một thứ, đó là đồ của nhà họ Nguyên chúng tôi!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên trưng bày mấy cành liễu chiếu sáng ra, rồi nói: “Những bài vị trước kia của nhà họ Nguyên còn không?”
“Đã bị đánh cắp rồi, anh hỏi cục trưởng Cao thì sẽ biết!” Tôi vội đá cái sọt ra ngoài rồi nói.
“Tôi đã hỏi rồi, ông ta cũng không nói như vậy!” Vài cây mây đột nhiên vươn ra từ trong cơ thể Nguyên Thần Tịch, quấn chặt quanh một thứ hình người.
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy hoá ra là Quỷ sai thực tập Ngụy Yến!
Tôi là Nữ Quan Tài
Đánh giá:
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài
Story
Chương 207: Lối ra
9.4/10 từ 39 lượt.