Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 124: Con rối Tàng Âm

133@-
Tôi ôm chân ngồi bên vệ đường như thế này, lúc còn bé, những người trong con ngõ Du Thụ Loan cứ chỉ vào lưng tôi mà nói. Khi đó tôi còn nghe không hiểu, chuyện gì cũng có sư phụ ở đằng sau giải quyết, mặc dù ông không nhìn thấy, nhưng sư phụ đối với tôi đến tận xương tủy.

Còn có sư thúc vô lương luôn mua đồ cho tôi nữa, ông ấy mua cho tôi những thứ người khác có và cả những thứ mà người khác không có.

Từ nhỏ đến lớn, hai người đàn ông vẫn chưa lập gia đình này vẫn luôn nuông chiều tôi, tôi muốn gì thì bọn họ sẽ cho tôi cái đó, tôi nói cái gì thì chính là cái đó.

Nhưng những thứ này lúc nào cũng có một chỗ trống, năm đó, lúc tôi và Viên Sĩ Bình nhìn thấy cỗ quan tài sắt trống không ở dưới suối Đá, tôi vẫn cố hết sức không để bản thân suy nghĩ đến chuyện kia.

Ngay cả lần trước Nguyên Thần Tịch nhắc đến việc để tôi đi hỏi gốc gác của mẹ tôi, tôi cũng không muốn hỏi quá nhiều.

Nhưng bây giờ, tôi thật sự muốn biết, người phụ nữ ngay cả khi đã chết rồi cũng muốn sinh ra tôi ở trong quan tài đến cùng là người như thế nào!

“Tôi sẽ đi xe chỉ gai làm thành một con rối, bên trong có thể đặt vảy của rắn đen, đến lúc đó chúng ta sẽ đưa cho con trai cô ấy, như vậy linh thể của cô ấy sẽ có thứ để nương tựa vào.” Không biết từ lúc nào, Trường Sinh đã ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói với tôi.

“Ừ!” Tôi qua loa gật đầu một cái.

Trường Sinh vừa nhích lại gần tôi rồi nói tiếp: “Từ nhỏ tôi cũng biết mình sẽ không lớn được, từ lúc tôi có thể nói chuyện, bà ngoại tôi bắt đầu dạy tôi đọc thuộc những câu thần chú trong Vu thuật, còn dạy tôi nói tiếng Miêu, dạy tôi làm thế nào để sờ trứng nhìn trứng này. Bố tôi ở rể, qua đời sớm nhất, lần đầu tiên nhìn thấy cô chính là tôi quay về từ căn nhà ở Hoài Hóa của bố tôi.”

Tôi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Trường Sinh, lại thấy gương mặt thật thà của cậu lộ ra vẻ thương cảm, đôi mắt nhìn về phía ánh đèn ở phía xa, tiếp tục nói: “Lúc tôi sắp được bảy tuổi, bà ngoại đã làm xong một cỗ quan tài nhỏ cho tôi, ngay cả mộ phần cũng xem xong rồi. Nhưng mà mẹ tôi ôm tôi khóc hết đêm này đến đêm khác, người vốn luôn không chịu học Vu thuật như bà lại nằng nặc đòi bà ngoại dạy bà làm bà đồng, nói muốn chuyển tất cả tuổi thọ cho tôi.”

Tôi sững sờ nhìn Trường Sinh, đột nhiên nhận ra có lẽ Trường Sinh còn đau lòng hơn cả tôi, tôi chưa từng nhận được tình cảm ấm áp từ tình yêu thương của mẹ kia, tất cả những mất mát đều đến từ cảm giác sau khi so sánh, nhưng cậu đã được hưởng rồi, nhưng sau đó lại mất đi.

Năm đó, lúc bọn họ ở trên chiếc xe ô tô kia, đứa trẻ bóc một viên kẹo phải đút vào miệng mẹ trước, có lẽ lúc đó cậu đã hiểu, rất nhiều thứ đã bắt đầu mất đi.

“Bà ngoại bị ầm ĩ đến không còn cách nào, một bên là con gái duy nhất của bà ấy, một bên là đứa cháu ngoại duy nhất. Cuối cùng bà ấy cũng chẳng có lựa chọn, chỉ còn cách đưa hết tuổi thọ của bà ấy và mẹ tôi cho tôi mượn. Thật ra thì những người trong thôn đó cũng không sống được bao lâu nữa, bà ấy chỉ muốn giảm bớt một chút đau khổ của bọn họ mà thôi. Sau đó tôi nghe nói các cô đến nên mới dùng hai người kia dụ các cô đến.” Trường Sinh đặt hai tay trên đầu gối, gục đầu xuống rồi trầm giọng nói.


Thỉnh thoảng, tiếng cãi vã truyền đến từ khu nhà bên đường, còn xen lẫn tiếng trêu đùa của bọn trẻ con, khiến đèn cảm biến âm thanh trong tiểu khu thỉnh thoảng lóe sáng lên.

Trường Sinh gục đầu một lúc, đột nhiên cười khẽ rồi ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Dáng dấp của bà ngoại tôi rất xinh đẹp, trước khi mượn thọ thì hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác của bà ấy, nhưng sau này tôi cũng không nhận ra được nữa! Lúc đó tôi đã nghĩ, đợi tôi tu thành Vu thuật rồi thì nhất định phải để bà ấy giữ nguyên vẻ xinh đẹp. A!”

“Đừng nói!” Tôi nhìn cậu, trầm giọng quát lên rồi túm lấy cậu nói: “Đừng nói nữa!”

“Trương Dương!” Đôi mắt đen nhánh của Trường Sinh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, sững sờ nói: “Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đã cảm thấy rất thân thiết, bởi vì chúng ta là cùng một loại người.”

“Đúng vậy!” Tôi chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, sau khi buông tay cậu ra, trong mắt tràn ngập xót xa mà nói: “Chúng ta đều là những đứa trẻ không có bố mẹ, cũng là người không nên còn sống!”

“Đợi chuyện này xong xuôi, chúng ta cùng trở về Long Hồi đi!” Trường Sinh đột nhiên kéo tôi đứng dậy, rồi vẫy vẫy tay với người ở đằng sau: “Nếu chúng ta còn sống thì nên làm chút chuyện gì đó đúng không?”

Long Hồi?

Tôi không biết trở về để làm gì, hỏi thân thế của mẹ tôi ư? Hay là đi gặp người bố vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi đây?

“Trương Dương?” Ngụy Yến cẩn thận nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: “Cô không sao đấy chứ?”

“Tôi không sao!” Tôi mỉm cười với cô ấy, móc một tấm bùa đưa cho linh thể theo sau rồi nói: “Cô cầm lấy cái này đi, mấy ngày nay cô ở nhà, đừng ra ngoài dọa người là được, nhớ kỹ không thể ở quá gần bọn họ, nếu không dương khí của bọn họ bị tổn hại thì sẽ không tốt cho sức khỏe.”

“Thật sao?” Khuôn mặt của linh thể theo sau tràn ngập vẻ khó tin nhìn tôi, cẩn thận nắm lấy tấm bùa hỏi.

Tôi ra sức gật gật đầu, sau đó lườm Ngụy Yến đang định giơ tay ra xoa đầu tôi: “Cô mau về nhà đi, mấy ngày nữa cô phải đến địa phủ báo cáo rồi!”

“Hả?” Mặt Ngụy Yến lập tức thay đổi, cô ấy nhìn linh thể theo sau, lại nhìn sang Trường Sinh rồi nhỏ giọng nói: “Tôi không thể ở lại à?”



“Nhưng mà…” Ngụy Yến suy nghĩ một lúc, nhìn Trường Sinh mà còn muốn nói gì đó.

Tôi lập tức móc Âm Long ra, dứt khoát thu cô ấy vào trong, một khi người này tùy hứng, tôi thật sự không giải quyết được.

Linh thể theo sau về nhà, còn tôi và Trường Sinh đến Ngọc Hoàng cung để tìm nguyên liệu làm con rối.

Nghe nói nguyên liệu làm ra con rối Tàng Âm này rất khắt khe, phải lấy cây gai dầu sương giá, sau khi xe thành sợi thì sẽ ngâm nước suối ở đất cực âm bảy ngày, cuối cùng đan thành vải mới có thể may thành con rối.

Mà yêu cầu về những thứ bên trong con rối lại càng cao hơn, nếu như không cần để ý đến linh thể thì nhét một vài thứ mang tính âm vào là được rồi, nhưng nếu muốn linh thể có thể dưỡng âm trưởng thành, Trường Sinh ngược lại có đồ tốt.

Chính là cái vảy của con rắn đen hai đầu mà tôi và lão Miêu lấy được từ Loạn Táng Cương, mặc dù không tàng âm như Âm Long, nhưng hiệu quả cũng gần như nhau.

Nửa đêm, đạo trưởng Diêu bị chúng tôi đánh thức, nghe nói đến thứ chúng tôi cần, ông ta sững sờ nhìn chằm chằm chúng tôi hồi lâu rồi mới nói: “Hai người tưởng rằng bây giờ đang ở thời xưa à? Thời này thì đi đâu tìm cây gai dầu hả? Tìm được cây gai rồi thì các cô các cậu sẽ xe sợi hả?”

“Tôi sẽ làm!” Trường Sinh đột nhiên xen vào một câu, không hề do dự mà nói.

Cậu còn có kỹ năng này, tôi nghe thấy cũng nheo mắt lại. Chẳng qua cây gai dầu ngâm sương giá ngược lại đúng là phiền toái, xem chừng chỉ có thể đến nông thôn nghĩ cách thôi.

Đạo trưởng Diêu hỏi chúng tôi dùng làm gì, tôi và Trường Sinh cũng không dám nói cho ông ra rằng chúng tôi chuẩn bị làm một con rối dùng để giấu linh thể được. Ngọc Hoàng cung này lại là nơi chính phủ làm việc, ngộ nhỡ nói ra sẽ là cản trở trật tự xã hội, mặc dù Viên Sĩ Bình không có ở đây, nhưng tôi và Trường Sinh cũng chẳng đấu lại được các ông chủ thật sự ở đằng sau Ngọc Hoàng cung đâu.

Tôi cương quyết để lại lời nhắn cho đạo trưởng Diêu, bảo ông ta tìm cây gai dầu sương giá giúp chúng tôi.

Linh thể theo sau trái lại cũng chẳng thiếu mấy ngày này, chỉ cần cô ấy không gây chuyện, tấm bùa kia cũng đủ để cô ấy chống đỡ khoảng một tháng.

Trời đã trễ rồi, chúng tôi trở về nhà giám đốc Đinh cũng không tiện, cho nên tôi và Trường Sinh dứt khoát ở lại một đêm trong Ngọc Hoàng cung.


Ngày hôm sau, chúng tôi đến nhà Ngụy Yến, quả nhiên người bố dượng của cô ấy đã nhận được một khoản tiền bồi thường từ chỗ gã tài xế taxi, hơn nữa ông ta còn đang bận làm giấy chứng tử để tiện nuốt luôn số tiền mà mẹ Ngụy Yến để lại cho cô ấy.

Đêm đó, tôi thả Ngụy Yến ra, hù dọa bố dượng của cô ấy như cô ấy mong muốn, có điều không ngờ con hàng này lại muốn đưa tất cả tiền cho tôi, nói là để tôi giữ cho cô ấy. Sau này Ngụy Yến đầu thai, nếu tôi có thể tìm được cô ấy thì nhất định phải nhớ đưa cho cô ấy.

Tôi thật sự chưa từng nghe nói đến người nào tìm chỗ dựa cho kiếp sau của mình như vậy, tôi vội nói cô ấy tiêu tiền hoặc là vứt đi.

Lục Đạo luân hồi này, đầu thai còn chưa chắc sẽ thành người đâu, ngộ nhỡ vào Súc sinh đạo, tôi còn đưa tiền cho một con lợn hay sao?

Có điều tôi không dám để Ngụy Yến biết suy nghĩ này, sợ cô ấy nói tôi nguyền rủa cô ấy sẽ là một con lợn ở kiếp sau.

Con hàng này cũng chẳng quá đau lòng, số tiền này nói lớn cũng không hề nhỏ, mẹ cô ấy bán sỉ quần áo ở chợ Hoa Lệ, những ngần ấy năm, ngoại trừ nhà còn dư hơn mấy triệu ra, phần lớn đều để lại cho con gái.

Cuối cùng, chúng tôi vẫn nghĩ ra được một cách trung hòa là để giám đốc Đinh giữ, dù sao ông ta cũng nhiều tiền, tôi cũng không động vào chúng. Nếu Ngụy Yến thật sự có thể nói cho tôi biết cô ấy đầu thai ở nơi nào, đợi sau khi cô ấy lớn lên, tôi sẽ đưa tiền qua.

Lần này, Ngụy Yến vui muốn chết, nói nếu như cô ấy không biết đầu thai ở đâu cũng chẳng sao, tôi giữ lại dùng là được rồi.

Trường Sinh ở bên cạnh bất đắc dĩ nghe hai chúng tôi nói về việc đầu thai chuyển thế như thể đi từ nhà này sang nhà khác, gương mặt chất phác cũng không khỏi trợn trắng mắt.

Đến ngày thứ bảy, tôi và Trường Sinh lập tức tiễn Ngụy Yến đi.

Người không tim không phổi này vừa đi, tôi và Trường Sinh lại đúng là có chút không quen cho lắm.

Chẳng qua đội trưởng Triển ngược lại đã báo tin cho chúng tôi, nói gã tài xế taxi kia bị điên rồi, liên tục la hét có ma, tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ.

Hơn nữa, đội cảnh sát giao thông cũng điều tra được một nhóm người, giải quyết xong, chuyện này cũng được báo cáo lên trên.

Tôi và Trường Sinh chỉ nghe một chút, tất cả những người có thể xử lý đều là một vài người không lộ mặt, giống như lần đó nhà tôi chết nhiều người như thế, còn không phải do một câu nói của cấp trên, không cho điều tra thì không điều tra à.

Những chuyện này cũng đã giải quyết xong rồi, cũng chỉ còn mười ngày nữa đến ngày trường học khai giảng, tôi cảm giác như một kỳ nghỉ hè trôi qua thật là nhanh.

Trường Sinh thúc giục tôi tranh thủ còn ngày nghỉ mà trở về Long Hồi một chuyến, thứ nhất cậu cũng về thăm quê quán một chút, thứ hai tôi cũng có thể quay về hỏi chút tin tức.

Chuyện này quả thực không thể kéo dài nữa, tôi muốn đến Du Thụ Loan thu dọn ít đồ đạc rồi trở về Long Hồi với Trường Sinh.

Quan trọng là trước kia tôi quen dùng bùa, sư phụ cũng chẳng có việc gì thì ở nhà vẽ bùa, cho nên chưa từng tiết kiệm. Bây giờ sư phụ đột nhiên không ở đây, tôi lại tiêu tốn những lá bùa kia quá nhiều, hy vọng có thể về nhà tìm một chút bổ sung thêm.

Gần đây, giám đốc Đinh bận rộn suốt, bà Đinh cũng chẳng thấy bóng dáng, có điều bọn họ đã dặn dò những người trong nhà khác chăm sóc cho chúng tôi, tôi và Trường Sinh cũng không chào hỏi đã dứt khoát đón xe đến Du Thụ Loan.

Trong con ngõ vẫn như cũ, có mấy ông lão thấy tôi trở về, lập tức bảo trẻ con nhà mình vào trong nhà, nhưng lại không dám đắc tội tôi, cho nên bọn họ vẫn bày ra vẻ mặt đau khổ mỉm cười với tôi.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã gặp loại chuyện này rất nhiều rồi, trong con ngõ này, ngoại trừ bà Trần ra thì chẳng có mấy nhà dám nói chuyện với tôi.

Tôi liếc nhìn mái nhà, nó đã được sửa xong rồi, cửa cũng được khóa lại, vẫn dùng ổ khóa trước kia của tôi.

Tôi mở cửa vào trong, bên trong được dọn dẹp giống y đúc trước kia, xem chừng là bà Đinh tự mình đến chỉ dẫn.

Bài vị trong căn phòng kia cũng được đặt trong cái rương gỗ mới, tôi đi vòng quanh nhà một lúc, rồi đặt cái hộp gỗ đỏ đựng ngân châm của nhà họ Nguyên kia vào trong rương của sư phụ, còn ngân châm thì vẫn nên mang theo bên mình thì tốt hơn.

Mà quyển “Bí quyết châm cứu” kia của sư phụ cũng nhất định phải mang theo mình, tôi còn đặc biệt dùng túi bọc nó lại để tránh nước vào.

Tôi lục tung căn nhà một lần cũng chẳng thấy những lá bùa khác còn sót lại của sư phụ, trong lòng cực kỳ thất vọng.

“Con gái Dương!” Tôi còn đang cố gắng lục tìm một vài lá bùa, những thứ mà sư phụ để lại có thể dùng ngay gì đó, thì lại nghe thấy bà Trần lớn tiếng gọi tôi ở ngoài cửa.
Tôi là Nữ Quan Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Story Chương 124: Con rối Tàng Âm
9.4/10 từ 39 lượt.
loading...