Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 313: 313: End
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 312 (end)
_________
Sức mạnh của photobook ngày càng mạnh.
Nó bắt đầu hấp thụ các mảnh linh hồn từ trường hợp khác!
Hệ thống nghe rất hưng phấn: tốc độ rất nhanh.
Nhanh hơn ta mong đợi luôn đó.
Nếu ngươi tìm thấy "Winter Branch" và phong ấn anh ta, nó sẽ thậm chí là ———
A? Chuyện gì sẽ xảy ra vậy?
Trong khi hệ thống đang nói chuyện, một giọng nói khác xuất hiện trong đầu Thừa Chí Chu.
"Winter Branch" đã xuất hiện.
Tiếp sau đó là tiếng hét không ngừng của hệ thống: Đừng tới! Đừng đến đây!!
"Winter Branch" tỏ ra thích thú với nó.
Y nói: Đừng lo, ta không có kế hoạch làm gì với ngươi lần này.
Chí Chu, đứng trước gương thay quần áo.
Tôi có vài điều muốn nói với em.
"Anh muốn nói gì?"
Thừa Chí Chu đứng trước gương và nhìn vào hình ảnh phản chiếu bên trong.
Vào lúc này, những gợn sóng lướt qua sự phản chiếu và nó được thay thế bằng sự xuất hiện của một người đàn ông trẻ có khuôn mặt giống Bạch Nghiễm.
nhưng để ai có đó xuất hiện trong đó, đó chỉ có thể là "Winter Branch".
"Thật không may, tôi không có thân thể trong thế giới thực và chỉ có thể xuất hiện trước mặt em như thế này."
Người đàn ông nhìn vẻ mặt phức tạp của Thừa Chí Chu.
Y cười nói: "Sao vậy? Không phải em vẫn luôn tìm tôi sao? Sao lại nhìn tôi với vẻ mặt như vậy?"
"……… Tại sao anh lại đi ra?"
Thừa Chí Chu không nghĩ "Winter Branch" sẽ thực sự xuất hiện.
Anh đã nghĩ "Winter Branch" sẽ trốn đi và thỉnh thoảng lẻn vào khi anh mất cảnh giác.
Đây là thứ giống với phong cách của "Winter Branch" hơn
"Thực ra, tôi đã ở đây suốt thời gian qua và theo dõi em." Người đàn ông mỉm cười, "Bây giờ họ đã trở lại trong photobook, người tiếp theo là tôi phải không?"
"Anh sẵn sàng quay trở lại photobook?" Thừa Chí Chu không thể không hỏi.
"Tôi khMr.
Muốn quay lại, và tôi khMr.
Muốn trải qua quá trình dung hợp linh hồn." Người đàn ông dang rộng đôi tay và thành thật trả lời, "Tôi rất tự do trong trạng thái này, vậy tại sao tôi lại muốn được chứa bên trong một cơ thể và thậm chí cần phải trở thành một phần của người khác?"
Nhưng Thừa Chí Chu chưa kịp nói gì thì y đã chuyển chủ đề và nói: "Mặc dù đó là điều tôi nghĩ, nhưng tôi không thể làm được.
Tôi không muốn bị em ghét."
"Nếu có ai trong số họ từ chối hợp nhất, tôi cũng sẽ từ chối nhưng tiếc là không có…..
Tất cả đều tự nguyện vào photobook.
Nếu chỉ có một mình tôi rời đi, em nhất định sẽ ghét tôi rất nhiều."
"So với bị phong ấn sáp nhập, tôi càng khMr.
Nói xong, y cười khổ: "Chí Chu, em đã nắm giữ điểm yếu của tôi và tôi không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp."
"Không chỉ riêng tôi, đối với họ cũng vậy.
Chính vì yêu em nên họ mới sẵn sàng trải qua điều đó".
"Bây giờ, em có thể tiến lên hôn tôi."
Người đàn ông trong gương vẫy tay với Thừa Chí Chu để chỉ anh lại gần.
Với tấm gương lạnh giá giữa họ, môi họ chạm vào cùng một nơi.
Ngay sau đó, cơ thể của người đàn ông cũng phát sáng và nhanh chóng tan rã.
Ánh sáng truyền qua gương và đi vào sách ảnh cùng với ánh sáng đến từ các thế giới khác.
"Tôi hi vọng em không ghét tôi?Chí Chu, của tôi.
Yêu em.
"
Trước khi biến mất, người đàn ông vẫn tiếp tục mỉm cười thản nhiên.
Tuy nhiên, câu hỏi được đặt ra đã được nói rất thận trọng.
“Không …” Thừa Chí Chu đặt lòng bàn tay lên gương và đặt nó lên tay người đàn ông.
"Em sẽ không bao giờ ghet anh.
Dù sao anh cũng là Bạch Nghiễm."
"Chỉ cần nghe những lời đó là đủ."
Người đàn ông mỉm cười và khẽ thở dài: "Đáng tiếc, yêu cầu thu thập mảnh vỡ quá lỏng lẻo và tôi chỉ cần hôn em một lần.
Nếu tôi có thể hôn em một trăm lần ………."
Hình ảnh trong gương dần biến mất và hình ảnh một lần nữa chuyển trở lại hình ảnh phản chiếu của Thừa Chí Chu.
"Ầm ầm ——-"
Cuốn sổ đen đột nhiên lơ lửng giữa không trung.
Vô số đốm sáng rải rác trong không khí và nó trông giống như những vì sao trên bầu trời.
Họ điên cuồng đổ vào các trang sách và từng bóng đen dần được nhuộm bằng màu sắc sặc sỡ, dưới hình dạng của nhiều nhân vật khác nhau với diện mạo khác nhau.
Khi đốm sáng cuối cùng cũng được hấp thụ vào cuốn sách, cuốn sách ảnh đột ngột bay ra ngoài.
Rũ bỏ vẻ ngoài cuốn sách, nó biến thành một luồng ánh sáng tinh khiết và chói lọi, xuyên qua bức tường vào căn phòng nơi Bạch Nghiễm ở.
Thừa Chí Chu lập tức đuổi theo.
Anh cảm thấy rất hồi hộp và vui mừng.
Vừa định gõ cửa, cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Bạch Cao Niên lộ ra vẻ vui mừng.
Anh ta đối với anh nói: "Lúc nãy … Lúc nãy, mấy ngọn đèn đó —"
"Đó là Bạch Nghiễm sắp trải qua dung hợp linh hồn!"
Thừa Chí Chu vội vàng đáp.
Cả hai lao vào phòng và nhìn thấy Bạch Nghiễm đang nhắm mắt và mặc một chiếc áo choàng tắm che khuất ánh sáng.
Sau một lúc, ánh sáng dần dần mờ đi trở lại.
Mọi thứ đã trở lại trạng thái ban đầu.
Bạch Nghiễm từ từ mở mắt.
Lúc này, hô hấp của Thừa Chí Chu như ngừng lại.
Anh nhìn Bạch Nghiễm mà không hề chớp mắt.
Bạch Nghiễm mở mắt và thu vào bóng dáng trước mặt anh.
Môi cậu nở một nụ cười dịu dàng và cậu nhẹ nhàng nói:
"Chí Chu."
"Cuối cùng anh cũng trở lại bên cạnh em rồi."
Chúc mừng bạn đã hoàn thành "Infinite Escape".
______________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 90)
Một thế giới mới
P/s: Pii đây, haha.
Kết rồi đó, sau hơn ba trăm chương, bé Chu và anh Nghiễm cuối cùng cũng đã bênh nhau, không biết mọi người nghĩ sao về cái kết này nha, cmt lại ở phần bình luận nha.
Có ai đã like đủ từ đầu đến giờ chưa? Cảm ơn mọi người đã gặp bé Chu vào mỗi ngày.
A! Còn vài phần ngoại truyện nữa chứ.
Mà nói là kết thì cũng chưa chắc đâu nha, có thể ta sẽ quay xe bất cứ lúc nào có thể, nên nhớ đội mũ chắc cho chương sau đi.
À, co bạn nào đó nói Tiểu Chu của chúng ta vô dụng, vậy nếu bạn ấy ở trong các trường hợp mà vẫn giữ bình tỉnh như Tiểu Chu được.
Dọc thử ngoại truyện để xem Chí Chu của ta có vô dụng không nhá! Chờ ngoại truyện cùng ta nào.
Tối nay 21h ra 1 chương..
Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn