Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi
Chương 1: Chương 1
32@-
Vốn đã ăn không ngon ngủ không yên, hơn nữa còn bị say máy bay, thế nên lúc này, khi nghe thấy tiếng khóc không ngừng ở đầu bên kia điện thoại, với anh mà nói thì chẳng khác nào đang có vô số người đang dùng cây búa nhỏ đập vào đầu anh cả.
Anh im lặng một lúc, sau đó nói thẳng: "Nếu mẹ chỉ muốn khóc, vậy con cúp máy đây."Sau khi nghe Lâm Hành Tri nói vậy, mẹ Lâm cuối cùng cũng không dám tiếp tục khóc nữa, bà nói: "Hành Tri, con nhanh về đi, đã tìm được em gái của con rồi."Lâm Hành Tri cau mày nói: "Đã tìm được em gái của con là có ý gì? Chẳng lẽ khoảng thời gian trước con bé đi lạc à?"Giọng mẹ Lâm vẫn còn mang theo tiếng nức nở: "Em gái ruột của con đã về rồi.
Người trong nhà không phải là em gái con, là con của người khác.
Đứa con gái tội nghiệp của mẹ..."Vẻ mặt Lâm Hành Tri trở nên nghiêm túc, anh lại lần nữa ngắt lời mẹ Lâm: "Con về ngay đây, mẹ về phòng mình bình tĩnh lại một chút đi đã."Nói xong, không đợi mẹ Lâm lên tiếng liền trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Sau khi bảo tài xế quay về nhà cũ, anh gọi điện thoại cho quản gia để hỏi thăm: “Bác Lưu, Giai Hân có ở nhà không?”Giai Hân là tên em gái của Lâm Hành Tri.Bác Lưu liếc nhìn bà chủ lúc này vẫn còn đang ôm cô gái nhỏ mà khóc trong phòng khách, nói: "Cô chủ còn đang ở trường."Lâm Hành Tri thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Ba cháu đâu?"Bác Lưu nói: “Mấy hôm trước ông chủ ra biển câu cá với bạn bè rồi, chỉ sợ phải ngày mai mới về được.”Lâm Hành Tri mệt mỏi dựa vào ghế, hỏi tiếp: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"Bác Lưu giải thích đại khái sự tình cho anh.
Hôm nay, có một cô bé tìm đến nhà, nói cô bé ấy mới là con gái nhà họ Lâm.
Cô bé ấy có khuôn mặt giống mẹ Lâm đến tám phần, mà khuôn mặt em gái của Lâm Hành Tri cũng rất giống với cha mẹ đã qua đời của cô bé ấy.Sau khi nghe những gì đã xảy ra, Lâm Hành Tri hỏi: "Nói cách khác, vẫn còn chưa tiến hành xét nghiệm ADN đúng không không?”Tuy rằng cảm thấy bà chủ nhà mình thực vô lý, nhưng thân là một quản gia có tố chất, giọng điệu của bác Lưu vẫn không hề thay đổi: "Đúng vậy."Lâm Hành Tri càng cảm thấy đau đầu hơn, anh thầm tính thời gian: "Bác cho người đỡ mẹ cháu về phòng, rồi sắp xếp cho người kia..."Bởi vì không biết tên của đối phương, Lâm Hành Tri tạm dừng một chút.Bác Lưu rất tri kỷ mà nói: "Trình Hi."Lâm Hành Tri ừ một tiếng: "Trước tiên cứ sắp xếp một phòng cho Trình Hi đã, hết thảy chờ cháu trở về nhà rồi nói."Mặc dù hiện tại vẫn chưa xác nhận được chuyện này là thật hay giả, nhưng Lâm Hành Tri không muốn Lâm Giai Hân nghe thấy những lời mà mẹ anh nói, dù sao Lâm Giai Hân cũng chỉ mới là một cô bé.
Lâm Hành Tri nói thêm: "Nếu Giai Hân về sớm thì để con bé vào ngồi trong thư phòng của cháu, đừng cho bất cứ ai vào làm phiền nó."Tuy rằng Lâm Hành Tri không sống ở nhà cũ, nhưng trừ quản gia và người quét dọn thì ngay cả ba mẹ anh cũng không thể vào phòng ngủ và thư phòng của anh nếu chưa được sự cho phép của anh.
Lâm Hành Tri biết rất rõ mẹ mình, con người bà vốn không xấu, nhưng bà ấy lại chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của người khác.Bác Lưu đồng ý.Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hành Tri bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Anh vẫn đang tự hoàn chỉnh lại toàn bộ sự việc trong đầu, nếu chỉ dựa vào vẻ ngoài để đưa ra quyết định thì có chút võ đoán, nhưng Trình Hi làm sao mà tìm được tới nhà bọn họ?Khi Lâm Hành Tri về đến nhà cũ, liền thấy bác Lưu có vẻ thở phào nhẹ nhõm.Bác Lưu nhỏ giọng nói: "Cô chủ biết chuyện của Trình Hi nên đã về sớm, tôi bảo cô chủ vào thư phòng đợi nhưng cô ấy không muốn, bây giờ còn đang ở phòng khách.".
Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi
Nếu đọc trên app mà bị dính dòng, phiền cách bạn đọc trên trình duyệt giúp mình nhé.
Xin lỗi vì sự bất tiện TT___TTLâm Hành Tri vừa xuống máy bay, mới vừa ngồi lên xe liền nhận được điện thoại trong nhà gọi tới.
Bên kia vừa khóc vừa nói, anh nghe nửa ngày mà vẫn không hiểu là đang nói đến cái gì, thế là xoa xoa giữa mày, thần sắc mệt mỏi cắt lời đối phương: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”Đầu dây bên kia không trả lời, còn đang lo thút thít một mình, như thể đang phải chịu tủi thân lắm, muốn giải bày tâm sự.Lâm Hành Tri ra nước ngoài một tuần để đàm phán hợp đồng.
Vốn đã ăn không ngon ngủ không yên, hơn nữa còn bị say máy bay, thế nên lúc này, khi nghe thấy tiếng khóc không ngừng ở đầu bên kia điện thoại, với anh mà nói thì chẳng khác nào đang có vô số người đang dùng cây búa nhỏ đập vào đầu anh cả.
Anh im lặng một lúc, sau đó nói thẳng: "Nếu mẹ chỉ muốn khóc, vậy con cúp máy đây."Sau khi nghe Lâm Hành Tri nói vậy, mẹ Lâm cuối cùng cũng không dám tiếp tục khóc nữa, bà nói: "Hành Tri, con nhanh về đi, đã tìm được em gái của con rồi."Lâm Hành Tri cau mày nói: "Đã tìm được em gái của con là có ý gì? Chẳng lẽ khoảng thời gian trước con bé đi lạc à?"Giọng mẹ Lâm vẫn còn mang theo tiếng nức nở: "Em gái ruột của con đã về rồi.
Người trong nhà không phải là em gái con, là con của người khác.
Đứa con gái tội nghiệp của mẹ..."Vẻ mặt Lâm Hành Tri trở nên nghiêm túc, anh lại lần nữa ngắt lời mẹ Lâm: "Con về ngay đây, mẹ về phòng mình bình tĩnh lại một chút đi đã."Nói xong, không đợi mẹ Lâm lên tiếng liền trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Sau khi bảo tài xế quay về nhà cũ, anh gọi điện thoại cho quản gia để hỏi thăm: “Bác Lưu, Giai Hân có ở nhà không?”Giai Hân là tên em gái của Lâm Hành Tri.Bác Lưu liếc nhìn bà chủ lúc này vẫn còn đang ôm cô gái nhỏ mà khóc trong phòng khách, nói: "Cô chủ còn đang ở trường."Lâm Hành Tri thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Ba cháu đâu?"Bác Lưu nói: “Mấy hôm trước ông chủ ra biển câu cá với bạn bè rồi, chỉ sợ phải ngày mai mới về được.”Lâm Hành Tri mệt mỏi dựa vào ghế, hỏi tiếp: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"Bác Lưu giải thích đại khái sự tình cho anh.
Hôm nay, có một cô bé tìm đến nhà, nói cô bé ấy mới là con gái nhà họ Lâm.
Cô bé ấy có khuôn mặt giống mẹ Lâm đến tám phần, mà khuôn mặt em gái của Lâm Hành Tri cũng rất giống với cha mẹ đã qua đời của cô bé ấy.Sau khi nghe những gì đã xảy ra, Lâm Hành Tri hỏi: "Nói cách khác, vẫn còn chưa tiến hành xét nghiệm ADN đúng không không?”Tuy rằng cảm thấy bà chủ nhà mình thực vô lý, nhưng thân là một quản gia có tố chất, giọng điệu của bác Lưu vẫn không hề thay đổi: "Đúng vậy."Lâm Hành Tri càng cảm thấy đau đầu hơn, anh thầm tính thời gian: "Bác cho người đỡ mẹ cháu về phòng, rồi sắp xếp cho người kia..."Bởi vì không biết tên của đối phương, Lâm Hành Tri tạm dừng một chút.Bác Lưu rất tri kỷ mà nói: "Trình Hi."Lâm Hành Tri ừ một tiếng: "Trước tiên cứ sắp xếp một phòng cho Trình Hi đã, hết thảy chờ cháu trở về nhà rồi nói."Mặc dù hiện tại vẫn chưa xác nhận được chuyện này là thật hay giả, nhưng Lâm Hành Tri không muốn Lâm Giai Hân nghe thấy những lời mà mẹ anh nói, dù sao Lâm Giai Hân cũng chỉ mới là một cô bé.
Lâm Hành Tri nói thêm: "Nếu Giai Hân về sớm thì để con bé vào ngồi trong thư phòng của cháu, đừng cho bất cứ ai vào làm phiền nó."Tuy rằng Lâm Hành Tri không sống ở nhà cũ, nhưng trừ quản gia và người quét dọn thì ngay cả ba mẹ anh cũng không thể vào phòng ngủ và thư phòng của anh nếu chưa được sự cho phép của anh.
Lâm Hành Tri biết rất rõ mẹ mình, con người bà vốn không xấu, nhưng bà ấy lại chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của người khác.Bác Lưu đồng ý.Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hành Tri bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Anh vẫn đang tự hoàn chỉnh lại toàn bộ sự việc trong đầu, nếu chỉ dựa vào vẻ ngoài để đưa ra quyết định thì có chút võ đoán, nhưng Trình Hi làm sao mà tìm được tới nhà bọn họ?Khi Lâm Hành Tri về đến nhà cũ, liền thấy bác Lưu có vẻ thở phào nhẹ nhõm.Bác Lưu nhỏ giọng nói: "Cô chủ biết chuyện của Trình Hi nên đã về sớm, tôi bảo cô chủ vào thư phòng đợi nhưng cô ấy không muốn, bây giờ còn đang ở phòng khách.".
Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi
Đánh giá:
Truyện Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi
Story
Chương 1: Chương 1
10.0/10 từ 18 lượt.