Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng
Chương 1893: Cả một đời (2)
Những tiểu thuyết cố sự kia, sau khi Tần Quân lớn lên liền quên, nhớ mang máng mấy cái tên sách, tỷ như trò chơi tuyệt mệnh … là tiểu thuyết Tần Quốc Khôn yêu thích nhất
- Vậy có phải luân hồi thật tồn tại hay không? Mẹ ngươi đã chuyển thế?
Tần Quốc Khôn thận trọng hỏi, cùng thái độ Tần Quân dự đoán hoàn toàn khác biệt.
Không nghĩ tới cha hắn nghĩ nhiều như vậy.
- Đúng vậy, nhưng cho dù chuyển thế, ta cũng có thể tìm nàng trở về.
Tần Quân gật đầu nói, Ngân Hà Hệ cũng có Âm Gian Luân Hồi, mẹ của hắn đã chuyển thế đến Thời Không song song, hiện tại vừa vặn thành hôn sinh con.
Luân hồi, đúng là tàn nhẫn như vậy, không có chuyện cũ kiếp trước, chỉ có kiếp này.
Tần Quân có thể làm cho mẹ hắn khôi phục trí nhớ kiếp trước, lại mang về.
- Vậy quên đi, mẹ ngươi có thể chuyển thế, ta đã thả lỏng trong lòng, chí ít nàng cũng không có chân chính biến mất, hiện tại nàng cũng có người chiếu cố, không có ta có lẽ còn tốt hơn.
Tần Quốc Khôn cười nói, không có chút bi thương nào, cũng không vui sướng, phảng phất như nói việc nhỏ
Nữ hài nghe mà trầm mặc không nói, mười năm một sự khác nhau, nàng cùng Tằng Gia Gia của nàng không biết cách bao nhiêu đời, nhưng vẫn bị ái tình của Tằng Gia Gia làm rung động.
Tần Quân im lặng không nói, Tần Quốc Khôn nói để hắn có chút hiểu được.
- Ta tuy cả đời bình thường, nhưng cũng coi như đi qua một đời hoàn chỉnh, người đầu bạc tiễn người đầu xanh đã trải qua, sinh ly tử biệt cũng trải qua, hiện tại càng là con cháu cả sảnh đường, ta đã không cầu gì khác.
Tần Quốc Khôn chậm rãi đứng dậy, uốn éo người, cảm giác lực lượng đã lâu để hắn thở dài ra một hơi.
Hắn ngồi ở trên xe lăn mấy chục năm, thật lâu không có đứng lên như vậy.
Tần Quốc Khôn nhìn Tần Quân, cười nói, vô cùng thoải mái.
Sống 116 năm, hắn đã hưởng qua ngọt bùi cay đắng, cái gì cũng nghĩ thoáng.
Trước khi chết có thể gặp lại Tần Quân, tâm nguyện đạt thành.
- Tằng Gia Gia, ngươi nói cái gì đó, chúng ta làm sao không cần ngươi?
Nữ hài lập tức gấp, con mắt đỏ hồng.
Tần Quốc Khôn quay người nhìn về phía nữ hài, khuôn mặt đã khôi phục bộ dáng trung niên, để nữ hài sửng sốt
Giờ phút này dáng dấp của Tằng Gia Gia cùng cha nàng thật giống.
Đang khi nói chuyện, Tần Quốc Khôn sờ lên mái tóc của Tằng Tôn Nữ, mặt mũi tràn đầy cảm khái.
Tần Quân trầm mặt nói:
- Ta có thể để ngài trường sinh bất lão, có thể bắt đầu lại từ đầu.
- Trường sinh bất lão có ý nghĩa gì, sau khi mẹ ngươi rời đi, ta nhàm chán chết rồi, muốn chết cũng không xong, các con cháu nỗ lực để cho ta sống, kỳ thực ta cũng không có cách nào.
Tần Quốc Khôn khoát tay nói, nụ cười trên mặt là sáng lạn như vậy
Nữ hài tên Ngọc nhi cũng trầm mặc xuống, những năm gần đây, các nàng nỗ lực trị liệu Tần Quốc Khôn, kéo dài thọ mệnh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Tần Quốc Khôn rốt cuộc muốn cái gì.
- Trước khi thu hồi lực lượng này, ngươi có thể mang ta đi nhà cũ của chúng ta trước kia không?
Tần Quân ngẩn người, vung tay áo, ba người bỗng dưng biến mất ở trong công viên
Lại xuất hiện lần nữa, bọn hắn đi vào một cư xá cũ kỹ, lá khô phủ kín, trên bầu trời không có xe hơi bay tới bay lui, ven đường đỗ xe chạy bằng điện, xe đạp, ven đường phía trước còn có một lão phụ nhân ngồi ở trên ghế ngẩn người, không biết nghĩ cái gì.
Từng cảnh tượng ấy để Tần Quốc Khôn ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:
- Nơi này là…
- Thời không tám mươi năm trước, nơi ở chúng ta ban đầu đã phá dỡ, ta chỉ có thể mang ngươi tới nơi này, nhớ kỹ, không thể để cho ngươi ở thời không này thấy ngươi, nếu không thời không sẽ hỗn loạn.
Tần Quân giải thích nói, nơi này chính là năm 2014
Ngọc nhi nghe mà trừng to mắt, che lại cái miệng nhỏ nhắn, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được.
Nàng vậy mà Xuyên Toa Thời Không!
Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng
- Vậy có phải luân hồi thật tồn tại hay không? Mẹ ngươi đã chuyển thế?
Tần Quốc Khôn thận trọng hỏi, cùng thái độ Tần Quân dự đoán hoàn toàn khác biệt.
Không nghĩ tới cha hắn nghĩ nhiều như vậy.
- Đúng vậy, nhưng cho dù chuyển thế, ta cũng có thể tìm nàng trở về.
Tần Quân gật đầu nói, Ngân Hà Hệ cũng có Âm Gian Luân Hồi, mẹ của hắn đã chuyển thế đến Thời Không song song, hiện tại vừa vặn thành hôn sinh con.
Luân hồi, đúng là tàn nhẫn như vậy, không có chuyện cũ kiếp trước, chỉ có kiếp này.
Tần Quân có thể làm cho mẹ hắn khôi phục trí nhớ kiếp trước, lại mang về.
- Vậy quên đi, mẹ ngươi có thể chuyển thế, ta đã thả lỏng trong lòng, chí ít nàng cũng không có chân chính biến mất, hiện tại nàng cũng có người chiếu cố, không có ta có lẽ còn tốt hơn.
Tần Quốc Khôn cười nói, không có chút bi thương nào, cũng không vui sướng, phảng phất như nói việc nhỏ
Nữ hài nghe mà trầm mặc không nói, mười năm một sự khác nhau, nàng cùng Tằng Gia Gia của nàng không biết cách bao nhiêu đời, nhưng vẫn bị ái tình của Tằng Gia Gia làm rung động.
Tần Quân im lặng không nói, Tần Quốc Khôn nói để hắn có chút hiểu được.
- Ta tuy cả đời bình thường, nhưng cũng coi như đi qua một đời hoàn chỉnh, người đầu bạc tiễn người đầu xanh đã trải qua, sinh ly tử biệt cũng trải qua, hiện tại càng là con cháu cả sảnh đường, ta đã không cầu gì khác.
Tần Quốc Khôn chậm rãi đứng dậy, uốn éo người, cảm giác lực lượng đã lâu để hắn thở dài ra một hơi.
Hắn ngồi ở trên xe lăn mấy chục năm, thật lâu không có đứng lên như vậy.
Tần Quốc Khôn nhìn Tần Quân, cười nói, vô cùng thoải mái.
Sống 116 năm, hắn đã hưởng qua ngọt bùi cay đắng, cái gì cũng nghĩ thoáng.
Trước khi chết có thể gặp lại Tần Quân, tâm nguyện đạt thành.
- Tằng Gia Gia, ngươi nói cái gì đó, chúng ta làm sao không cần ngươi?
Nữ hài lập tức gấp, con mắt đỏ hồng.
Tần Quốc Khôn quay người nhìn về phía nữ hài, khuôn mặt đã khôi phục bộ dáng trung niên, để nữ hài sửng sốt
Giờ phút này dáng dấp của Tằng Gia Gia cùng cha nàng thật giống.
Đang khi nói chuyện, Tần Quốc Khôn sờ lên mái tóc của Tằng Tôn Nữ, mặt mũi tràn đầy cảm khái.
Tần Quân trầm mặt nói:
- Ta có thể để ngài trường sinh bất lão, có thể bắt đầu lại từ đầu.
- Trường sinh bất lão có ý nghĩa gì, sau khi mẹ ngươi rời đi, ta nhàm chán chết rồi, muốn chết cũng không xong, các con cháu nỗ lực để cho ta sống, kỳ thực ta cũng không có cách nào.
Tần Quốc Khôn khoát tay nói, nụ cười trên mặt là sáng lạn như vậy
Nữ hài tên Ngọc nhi cũng trầm mặc xuống, những năm gần đây, các nàng nỗ lực trị liệu Tần Quốc Khôn, kéo dài thọ mệnh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Tần Quốc Khôn rốt cuộc muốn cái gì.
- Trước khi thu hồi lực lượng này, ngươi có thể mang ta đi nhà cũ của chúng ta trước kia không?
Tần Quân ngẩn người, vung tay áo, ba người bỗng dưng biến mất ở trong công viên
Lại xuất hiện lần nữa, bọn hắn đi vào một cư xá cũ kỹ, lá khô phủ kín, trên bầu trời không có xe hơi bay tới bay lui, ven đường đỗ xe chạy bằng điện, xe đạp, ven đường phía trước còn có một lão phụ nhân ngồi ở trên ghế ngẩn người, không biết nghĩ cái gì.
Từng cảnh tượng ấy để Tần Quốc Khôn ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:
- Nơi này là…
- Thời không tám mươi năm trước, nơi ở chúng ta ban đầu đã phá dỡ, ta chỉ có thể mang ngươi tới nơi này, nhớ kỹ, không thể để cho ngươi ở thời không này thấy ngươi, nếu không thời không sẽ hỗn loạn.
Tần Quân giải thích nói, nơi này chính là năm 2014
Ngọc nhi nghe mà trừng to mắt, che lại cái miệng nhỏ nhắn, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được.
Nàng vậy mà Xuyên Toa Thời Không!
Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng
Đánh giá:
Truyện Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng
Story
Chương 1893: Cả một đời (2)
9.9/10 từ 30 lượt.