Tôi Cùng Phe Với Phản Diện
Chương 37: 37: Chủ Nhiệm Slytherin
For Love is wiser than Philosophy, though he is wise, and mightier than Power, though he is mighty.
Flame-coloured are his wings, and coloured like flame is his body.
His lips are sweet as honey, and his breath is like frankincense.
– Oscar Wilde, The Nightingale And The Rose.
Triết học rất khôn ngoan, nhưng tình yêu khôn ngoan hơn triết học; Quyền lực tuy mạnh mẽ, nhưng tình yêu lại mạnh mẽ hơn quyền lực.
Ngọn lửa là đôi cánh của nàng.
Sức nóng là cơ thể nàng.
Đôi môi nàng tựa như mật ngọt.
Hơi thở nàng thơm như sữa.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --- -- -- -- -- -- -- -- --
"Đừng chạm vào tôi làm ơn." Vesper điềm tĩnh nói.
Trong căn phòng khách được trang hoàng lộng lẫy, Vesper vô cảm ngồi trên chiếc giường nơi cô thức dậy vào buổi sáng.
Chiếc giường bốn cọc sang trọng càng làm cô trở nên non nớt.
Cho dù Tom Riddle đã trở thành Chúa Tể Hắc Ám tân nhiệm, nhưng Vesper vẫn giữ nguyên hình hài tuổi mười sáu.
Người đàn ông tóc đen đứng trước mặt cô lờ đi lời từ chối của cô vài phút trước, ôm lấy cô phù thủy nhỏ, người đòi chia tay ngay sau khi thức dậy, trở về căn phòng ngủ lộng lẫy tại trang viên Malfoy.
"Dobby, cậu có thể cầm một chiếc áo khoác ra giúp tôi được không?" Vesper nhìn Gia Tinh đang núp bên cạnh.
Dường như nó rất kính sợ Lord Voldemort, đối xử với hắn như một vị vua.
Dobby xương xẩu nhỏ thó.
Chiếc mũi tẹt và dài một cách phóng đại.
Nó dè dặt nhìn thoáng qua Chúa Tể Hắc Ám một chút rồi mới thận trọng trả lời Vesper, "Tiểu thư Lynd tôn quý, cô định tham gia yến hội sao? Tôi có thể chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục đặc biệt lộng lẫy."
"Ồ, không cần khoa trương như thế..." Vesper xoa xoa đỉnh đầu mèo trụi lông của Dobby, "Một chiếc áo khoác bình thường là được rồi.
Tôi không thể mặc đồ ngủ về Paris."
"Cô muốn về Paris?" Dobby trợn mắt kinh ngạc.
Nó đưa mắt cầu cứu chủ nhân Lucius Malfoy đang đứng ngoài cửa.
Lucius Malfoy cũng chẳng khá hơn là bao – Ôi đũng quần Merlin ơi! Anh ta không muốn nghe chi tiết về việc Chúa Tể Hắc Ám bị đá chút nào.
Anh ta không muốn bị giết người diệt khẩu!
Vẻ mặt vô cảm của Lord Voldemort tóc đen gần như được cho là ác độc.
Hắn lạnh lùng nhả ra mấy chữ, "Cút ngay, Dobby."
Lucius lập tức đưa Gia Tinh nhà Malfoy biến mất, thuận tiện đóng cửa hộ.
Trong không gian kín mít, Vesper vẫn nhìn người đàn ông đẹp trai đầy khước từ.
Cô đỉnh đương ngồi xuống.
Dây áo ngủ lỏng lẻo trôi tuột xuống cánh tay, lộ ra một phần bầu ngực trắng nõn.
Hình ảnh nham hiểm hút hồn đó khiến Chúa Tể Voldemort nhớ ngay tới một vài ký ức ngọt ngào tại phòng tắm huynh trưởng trường Hogwarts.
Nhưng hiện tại cô gái nhỏ quyến rũ của hắn lại muốn bỏ đi.
Có đôi khi cô thực sự ngây thơ đến lạ thường đúng không?
Chiếc áo choàng phù thủy sẫm màu làm tôn lên chiều cao của hắn.
Giọng Anh tao nhã nghe vừa nghiêm nghị lại vừa tuyệt vời, "Quả thật chúng ta nên qua Paris bàn chuyện đính hôn."
"Ngài điên à? Lord Voldemort?" Vesper nhìn hắn trào phúng.
Nét mặt lạnh lùng xa cách.
Đôi mắt đen trong veo và sắc bén kia ánh lên vẻ nguy hiểm, tia máu mờ mịt như ẩn như hiện, "Anh đã đợi ba mươi ba năm rồi, Vesper, anh sẽ không để em rời đi thêm một phút giây nào nữa."
"Ba mươi ba năm?" Cô dở khóc dở cười, "Ngài mới là kẻ đầu têu cho tất cả những biến cố này.
Nhưng nếu ngài còn chút lương tâm thì cũng nên biết áy náy mà tránh xa tôi ra chứ."
Lord Voldemort lẳng lặng quỳ một chân xuống trước mặt Vesper, nắm lấy cổ tay cô, nhìn cô chăm chú.
Giọng nói mang theo niềm vui cùng sự nuông chiều, "Cưng à, em đang đàm đạo về lương tâm với một Slytherin sao?"
Vesper nhìn đăm đăm vào gương mặt tuấn tú của hắn, "Hoàn toàn chính xác.
Đáng lẽ tôi phải nhớ đến bài hát Chiếc nón phân loại trường Hogwarts – Hẳn bạn sẽ được vào Slytherin, hẳn bạn sẽ có một tình bạn chân thành tại nơi này, nhưng những kẻ gian xảo và quỷ quyệt sẽ làm bất cứ điều gì họ có thể nhằm đạt được mục đích cá nhân".
Vesper cố gắng chạy trốn, nhưng hắn đã siết chặt cổ tay cô và giam cầm cô một cách dễ dàng.
Cô mắng hắn, "Hạng người âm hiểm xảo quyệt như anh đã lợi dụng tôi để đạt được mục đích.
Sao anh vẫn chưa phắn xéo đi!"
Thể lực giữa nam và nữ vốn khác nhau chứ đừng nói đến sự chênh lệch giữa cô gái mười sáu tuổi và Chúa Tể Hắc Ám mạnh mẽ.
Lord Voldemort bắt lấy cổ tay cô rồi đẩy ngã cô dễ dàng.
Vesper bị ép nằm trên giường, tóc đen da trắng, quyến rũ quá mức.
Hắn im lặng một lúc, nhìn cô chăm chăm, cứ như thể cô phù thủy nhỏ trước mặt là tổng hòa tất cả những điều tốt đẹp trên đời.
"Khoảnh khắc trông thấy Grindelwald, anh đã dần thay đổi dự định ban đầu..." Lord Voldemort đè lên người cô.
Mái tóc đen chải chuốt cẩn thận xõa xuống trán hắn.
Khuôn mặt khôi ngô cao quý thoạt nhìn nguy hiểm mà gợi cảm, "Độn thổ có thể né tránh Avada Kedavra của Grindelwald."
Mặc dù Avada Kedavra sẽ khiến đối phương mất mạng ngay tức thì, nhưng trình Độn thổ thành thạo của Lord Voldemort có khả năng né tránh đòn tấn công từ Chúa Tể Hắc Ám tiền nhiệm rất cao.
Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc đó, dù ngộ nhỡ né tránh không kịp khi đang che chở cho Vesper thì hắn vẫn đảm bảo được cô gái nhỏ của hắn sẽ độn thổ về Hẻm Xéo an toàn.
Chúa tể Voldelmort đặt lên trán cô một nụ hôn, nhẹ nhàng như muốn an ủi, "Dù anh có kiên quyết tránh xa em, cự tuyệt em, cố gắng gạt bỏ sức ảnh hưởng mạnh mẽ của em ra khỏi con tim anh, đến cuối cùng anh cũng luôn bị đánh bại."
Vesper bị hắn giam cầm chặt chẽ.
Sự chênh lệch thể lực quá lớn khiến cô không có cơ hội vặn vẹo giãy giụa.
Ánh mắt cô giễu cợt.
Khuôn mặt nở nụ cười giả tạo, "Cho nên tại tôi vẽ thêm chuyện, bị trúng Avada Kedavra đều do tự làm tự chịu?"
Giọng hắn trầm thấp.
Môi áp lên chiếc cổ trắng nõn và mảnh mai của cô.
Sự tiếp xúc ấy làm Vesper lo lắng khó mà lí giải được.
Xương quai xanh cùng đường cong mê người phập phồng theo hơi thở.
Lord Voldemort hài lòng trước những thay đổi trên cơ thể cô.
Giọng nói hờ hững thường ngày đầy dịu dàng, "Vesper, Vesper của anh, em tỉnh lại thật rồi.
Mỗi giây mỗi phút mất em đều khiến anh như rơi vào địa ngục."
"Địa ngục?" Vesper nhếch mép bỡn cợt, "Thành tích của ngài dưới địa ngục thật đáng ngưỡng mộ, thưa ngài Chúa Tể Hắc Ám."
Người đàn ông tóc đen in nụ hôn nóng bỏng lên trái tim cô, "Vì em, anh chưa hề tước đi mạng sống bất kì người vô tội nào."
Thời gian cô hôn mê như chững lại, tựa hồ món quà tàn nhẫn mà Merlin dành cho hắn.
Lí do duy nhất khiến Chúa Tể Hắc Ám không rơi vào bóng tối là vì sợ rằng cơ may thức tỉnh của cô có khả năng bị tước đoạt.
Thậm chí hắn còn kìm nén ác cảm với Muggle và hợp tác cùng họ, chỉ để tìm tất cả các cách trên khắp thế giới nhằm đánh thức cô.
Vesper nhìn mặt hắn, khuôn mặt đẹp trai không giống bộ dạng sau khi tạo Trường Sinh Linh Giá.
Chúa tể Voldemort, hay đúng hơn là người đàn ông đẹp trai sẵn sàng trở thành Tom Riddle trước mặt cô, vẫn mải miết hôn môi cô.
Dường như hắn có quá nhiều chuyện muốn kể với cô gái bé bỏng của hắn, "Mẹ anh xuất thân từ gia tộc Gaunt, là hậu duệ thuần chủng còn sót lại của Salazar Slytherin.
Nhưng do kết hôn cận huyết nên mỗi thế hệ đều gắt gỏng, không an phận, lại thích phô trương.
Nhiều thế hệ trước, gia sản đã bị tiêu hết sạch."
Vesper luồn những ngón tay qua mái tóc đen sau ót hắn.
Cái chạm dịu dàng an ủi khiến Voldemort tiếp tục mở miệng, "Còn cha anh –"
"Ông ta là một Muggle giàu có nhưng hợm hĩnh, nhẫn tâm bỏ rơi mẹ anh chỉ vì thân phận phù thủy của bà ấy."
"Thế nên – Anh là con lai."
Hai tay hắn nắm chặt vòng eo tinh tế của Vesper qua lớp váy ngủ bằng lụa, nhìn không ra dấu vết.
Hắn sợ sẽ bị cô khinh thường.
Đã từ lâu hắn chẳng còn quan tâm đến ai, nhưng đứng trước Vesper, hắn mong manh và con tim hắn tan nát.
Thậm chí hắn không dám tiết lộ với Vesper rằng hắn là sản phẩm của Tình Dược.
Merope Gaunt đã từng dùng tình dược buộc Muggle cũng tên Tom Riddle yêu bà, rồi cuối cùng bà bị bỏ rơi.
Vesper đành thôi chống cự dưới thân hắn.
Cô cau mày nhìn Chúa Tể Hắc Ám tân nhiệm, "Từ góc độ gen di truyền, máu lai có nhiều gen tốt hơn.
Sự khác biệt huyết thống giữa cha mẹ sẽ giúp họ có những lợi thế về mặt bổ trợ và bẩm sinh trong tính phù hợp di truyền của các cá thể.
Hẳn thế nên anh mới có thiên phú pháp thuật như vậy."
- - Và trông cực kì đẹp trai, thậm chí đẹp đến mức đáng ghen tị.
Đôi mắt đen thẳm của hắn như muốn bật ra ánh lửa bất tận.
Chúa tể Voldemort ôm ghì lấy Vesper, thì thầm bên tai cô, nâng niu mà chiều chuồng, "Vesper, em là phép màu của anh."
Dĩ nhiên Vesper sẽ không mang tư tưởng phân biệt chủng tộc chống lại máu lai hoặc Muggle, nhưng cô cũng sẽ không dễ dàng bị thuyết phục bởi vài câu sám hối cùng khổ nhục kế của hắn.
Cô đẩy hắn ra với một ánh nhìn kiên định, "Tom Riddle, bất kể sự thật tại thị trấn Giverny lúc ấy là gì thì tổn thương đã tạo.
Có lẽ em sẽ không oán hận anh, nhưng em cũng chẳng thể tiếp tục tin tưởng anh được nữa."
Hắn nín thở, áp môi lên tai cô.
Giọng nói ẩn chứa điều gì đó nguy hiểm, "Nên?"
Dường như hắn lại là một Riddle nham hiểm độc ác.
Lord Voldemort cười hăm dọa.
Ngón tay lạnh buốt nắn vuốt chiếc cằm thon gọn của cô, "Nói tiếp đi, em muốn làm gì?"
Tim Vesper đập thình thịch.
Cô đột nhiên đẩy hắn ra, xoay người định trốn xuống gường nhưng lại bị Lord Voldemort dễ dàng bắt được.
Cô nằm lỳ trên giường để mặc đối phương kìm hãm.
Cổ tay bị hắn bó chặt ra sau lưng.
Lord Voldemort áp sát lồng ngực rắn rỏi vào lưng cô, giọng điệu thản nhiên, "Vì lí do học tập, anh e rằng em sẽ phải tiếp tục học tại Hogwarts đấy, cô phù thủy nhỏ của anh ạ."
Vesper tức giận đáp trả, "Chẳng lẽ anh đã quên tôi từng là học sinh Beauxbatons đó sao, hoặc cùng lắm tôi chuyển sang trường Duemstrang."
Hắn tiến đến với một giọng nói đầy uy quyền và mạnh mẽ, "Bé con, anh không gật đầu đồng ý thì chẳng trường pháp thuật nào dám tuyển em đâu."
Vesper khó có thể ngờ rằng quyền lực của hắn đã xâm chiếm toàn bộ giới pháp thuật Châu Âu, nhưng cô lại không hề sợ hãi trước Chúa Tể Hắc Ám, kẻ được mọi người kiêng dè, "Đồ Slytherin nham hiểm xảo quyệt! Tôi còn ghét anh hơn cả trăn tinh và lũ sên!"
Lord Voldemort dung túng cho sự xấu tính ấy.
Bàn tay mò mẫm vén làn váy ngủ mỏng manh rồi dùng đầu gối tách hai chân cô nàng, "Em biết đấy, anh có cách khiến em càng ghét anh hơn."
Động tác của hắn làm Vesper giật nảy mình như mèo cắn phải lưỡi.
Cô cố gắng nói một cách bình tĩnh, "Tôi – Tôi đồng ý tiếp tục theo học tại nhà Slytherin ở Hogwarts.
Anh thôi ngay đi –"
Lord Voldemort cười đắc ý, "Cô bé ngoan, cộng Slytherin mười điểm."
"Gì cơ?" Giọng Vesper hơi lo lắng.
Lord Voldemort ghé bờ môi ấm áp bên tai cô phù thủy nhỏ của mình rồi thì thầm bằng giọng trầm khàn quyến rũ, "Bé con, anh là giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của em đấy."
Hắn chêm thêm, "Và là chủ nhiệm nhà Slytherin.".
Tôi Cùng Phe Với Phản Diện