Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp
Chương 5: 5: Vây Xem
Bởi vì thân phận của Phạm Huyền Lân mà tất cả mọi người bên trong trung tâm đổ dồn đến xung quanh hai người mà bắt đầu bàn tán, sự kiên nhẫn của anh cũng vì vậy mà hoàn toàn biến mất, tuy nhiên anh không thể làm gì những người dân thường này, mà những người xung quanh cũng vì khuôn mặt càng lúc càng lạnh lùng của anh khiến bọn họ không dám đến gần.
Nhóm nhà báo của thành phố C nghe tin liền chạy đến, bọn họ bắt đầu phát sống trực tiếp về vị anh hùng vĩ đại của cả nhân loại đang đứng bên trong khu trung tâm kiểm tra.
Phát sóng vừa ra khiến tinh võng liền bùng nổ, rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng Phạm Huyền Lân chẳng quan tâm chỉ chăm chăm ôm cậu vào lòng, nhìn về phía nhóm nhân viên trong trung tâm vẫn đang đứng yên như trời trồng mà cau mày:
"Các người không định kiểm tra nữa sao."
"Kiểm, vẫn kiểm tra chứ ạ." Nhóm nhân viên bị câu hỏi lạnh lùng của anh làm cho bừng tỉnh sau đó rối rít gật đầu.
Quản lý của trung tâm nghe tiếng liền tự mình chạy đến sau đó cung kính nói:
"Hay là chúng tôi kiểm tra cho đứa nhỏ trong lòng cậu trước nhé."
Phạm Huyền Lân lạnh lùng lắc đầu: "Không cần, tiếp tục làm theo thứ tự đi."
Quản Lý cũng không kinh ngạc trước sự từ chối của anh, đối với vị tướng quân chưa bao giờ lấy quyền lực ra này đối với người dân vừa là khăm phục vừa là kính trọng.
Ông ta gật đầu sau đó ra hiệu cho nhân viên: "Tiếp tục kiểm tra như bình thường đi."
Tuy kiểm tra vẫn tiếp tục nhưng đối với những đứa nhỏ lần đầu kiểm tra thế này thì trận địa như vậy khiến bọn nhỏ cực kỳ bất an, chúng rụt rè không thôi chẳng biết nên làm gì.
Phạm Huyền Lân cảm thấy như vậy thì chẳng biết chừng nào sẽ có thể kiểm tra xong, anh lạnh lùng nhìn những người tập trung xung quanh mình mà nói:
"Các người không cảm thấy đang cản trở chúng tôi sao."
Những người vây xung quanh, nhóm phóng viên hai mặt nhìn nhau những chẳng ai muốn rời đi, đây là một thông tin cực kỳ hót về vị tướng quân trẻ tuổi này ai có thể cam tâm rời đi chứ.
Phạm Tuy ngồi trong quán cà phê sau khi nhận được thông tin cháu trai bị lộ trên tinh võng liền thở dài, ông biết tính tình thối của thằng bé nên ông phải đến đó giải vây mới được.
Ông cùng nhóm quản gia cùng bốn người quân nhân rời khỏi tiệm cà phê đi thẳng vào trung tâm.
Nhìn một nhóm người bao quanh xung quanh nơi kiểm tra đặc tính ông liền biết chắc cháu trai đang ở đó vì vậy theo sự bảo vệ của nhóm vệ sĩ ông nhanh chóng chen vào nhóm người đi thẳng vào trong.
Đi vào trong trung tâm nơi mọi người tụ tập ông liền thấy cháu trai ôm chặt lấy đứa nhỏ kia thái độ bảo vệ tương đối rõ ràng, lần đầu tiên ông nhìn thấy cháu mình thân thiết tiếp xúc với một người như vậy, khẽ mỉm cười ông chậm rãi đi lại gần hai người.
"Ông nội." Phạm Huyền Lân nhìn thấy ông đi đến liền gọi.
Nguyễn Hàn Minh từ nãy đến giờ dã từ bỏ giãy dụa nhưng nghe anh gọi liền tiếp tục giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay của anh, nhưng cái vòng tay giống như vòng kim cô này càng lúc càng siết chặt khiến cậu chẳng thể thoát ra được.
Thật ra cậu đã không còn tức giận nữa rồi, chỉ là từ trước đến giờ chưa từng có người ôm cậu như thế khiến cậu có chút không quen nên muốn thoát ra, tuy rất ấm áp nhưng cậu cảm thấy nó không phù hợp với bản thân mình.
"Ngoan nào." Cảm thấy sự vùng vẫy của cậu Phạm Huyền Lân cúi người nói nhỏ bên tai cậu, tuy không còn cảm thấy sát khí trên người cậu nhưng anh cũng không có ý định buông cậu ra.
Nguyễn Hàn Minh cảm thấy anh giống như đang dỗ giành mình vì vậy đành thở dài mà không vùng vẫy nữa, tiếp tục làm con cá chết trong lòng anh mặc kệ sự đời.
Nhóm người vây xung quanh nhìn thấy ông lão bỗng nhiên đi đến bên cạnh anh, sau đó nghe thấy anh gọi ông là ông nội liền bùng nổ, rất nhiều người đều nghe thấy truyền kỳ về ông, tuy bọn họ hâm mộ vị tướng quân trẻ tuổi nhưng đối với vị cựu tướng quân này thì vẫn có một sự kính nể không sao tả hết.
Những câu hỏi lại một lừng nữa vang lên, tinh võng lại tiếp tục bùng nổ.
Cả hai người nổi tiếng nhất trong nhân loại lại cùng lúc xuất hiện ở một thành phố trung bình như thành phố C này đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Lần này đây chính thức kinh động đến những người cằm quyền ở thành phố này.
Phạm Huyền Lân cùng Phạm Tuy nghe rất rõ những tiếng xì xào xung quanh nhưng hai người không tính trả lời, dù sao cũng không có ai dám chạy đến gần mà hỏi.
"Chúng ta không thể kiểm tra tiếp được." Phạm Huyền Lân cau mày nói, nhìn những đứa nhỏ xếp hàng phía trên đang không ngừng lo lắng mà kéo dai thời gian kiểm tra khiến anh khó chịu không thôi.
Làm một tướng quân thời gian xin nghĩ phép của anh không được lâu, trùng tộc ngày ngày vẫn đang không ngừng đổ bộ vào các hành tinh của nhân loài, việc này khiến các quân nhân phải liên tục đề cao cảnh giác, bởi vì lần này anh trở về để đính hôn nên mới được quân bộ cấp phép cho nghĩ hai ngày, sau đó phải tiếp tục trở lại chiến trường nên anh không có quá nhiều thời gian, nếu tiếp tục kéo dài thế này thì thời gian trở về đế đô sẽ bị trì hoãn.
Phạm Tuy cũng có suy nghĩ như cháu trai mình, vì vậy ông nhìn những người vây xung quanh mà chậm rãi nói: "Các bạn có thể nới rộng ra được không, chúng ta đến đây để làm kiểm tra nếu mọi người cứ như vậy thì đến bao giờ mới có thể kiểm tra xong đây."
"Thời gian hiện tại cũng không còn sớm nữa, các bạn đang khiến cho nhân viên cảm thấy khó sử đấy."
Lời nói chậm rãi mà rõ ràng đầy nhã nhặn của ông khiến một nhóm người cảm thấy rất đúng, vì vậy bọn họ nhanh chóng lùi ra ngoài không tiếp tục gây cản trở nữa.
Nhưng có người nghĩ thế này cũng có người nghĩ thế kia, bọn họ cảm thấy mình không có làm gì gây cản trở đến nhóm nhân viên cả vì vậy liền chẳng hề động đậy, hậm chí khi thấy có người rời đi liền nhanh chân chen lên để có thể nhìn rõ hơn.
Nhóm phóng viên càng thêm vững vàng tiếp tục ghi hình, chẳng ai chịu rời đi cả.
Phạm Tuy nhìn tình hình như vậy liền bất lực thở dài, dù bây giờ ông cùng cháu trai có rời đi thì mọi mũi nhọn sẽ nhắm thẳng đến đứa bé chưa trưởng thành kia, tuy cậu chẳng làm gì nhưng miệng lưỡi của con người rất đáng sợ.
"Chúng ta về đế đô rồi kiểm tra." Phạm Huyền Lân càng lúc càng không còn chút kiên những nào, anh lạnh mặt nói sau đó muốn ôm cậu rời đi.
Bốn người quân nhân cũng chuẩn bị hành động dọn đường cho anh ra ngoài.
Phạm Tuy thở dài cũng không ngăn lại, ông cảm thấy như vậy cũng tốt, thế lực ở đế đô của ông có thể bao trọn cả trung tâm kiểm tra, như vậy sẽ không có bất kỳ ai l;àm phiền.
Đúng lúc này một tốp người bận quân phục đi vào, đi ở giữa bọn họ là hai người đàn ông, một người bận tây trang, một người bận quân phục.
Hai người vừa mới đến này chính là người cai quản thành phố này.
Nhóm người này vừa lại liền nhanh chóng giải quyết tình hình, nhóm quân nhân nhanh chóng sơ tán người dân cùng phóng viên ra bên ngoài, sau đó họ đứng bên ngoài canh chừng.
Hai vị lãnh đạo nhanh chóng đi lại chào hỏi: "Chào ngài cựu tướng quân, chào ngài tướng quân."
Người mặc áo quân nhân bên cạnh không nói gì mà nhanh chóng làm lễ với hai người.
Phạm Tuy cùng Phạm Huyền Lân trả lễ rồi mới nói: "Hân hạnh."
"Cảm ơn hai cậu đã giúp chúng tôi." Phạm Tuy gật đầu cảm kích.
Hai vị lãnh đạo nhanh chóng xua tay vội vàng nói: "Là chúng tôi thất lễ không biết hai ngài đến nên không tiếp đón từ xa."
"Đón tiếp gì đâu.
Thật ra chúng tôi đến đây để xem cháu dâu của mình kiểm tra thân thể mà thôi, không ngờ lại xảy ra bao chuyện lùm xùm." Phạm Tuy thở dài bất đắc dĩ, đúng là ý định lúc đầu của bọn họ là vậy nhưng có lẽ ông quá xem nhẹ tiếng tâm của cháu trai mình rồi.
"Cháu dâu." Hai vị lãnh đạo nghi hoặc nhìn ông.
sau đó nhìn sang anh cuối cùng thấy được đứa nhỏ trong lòng anh thì mới ngộ ra, đây không phải vị hôn thê từ bé của Phạm tướng quân đấy chứ, thì ra đứa nhỏ này ở thành phố của bọn họ.
Phạm Tuy đưa tay vỗ nhẹ cháu trai để anh buông cậu ra.
Phạm Huyền Lân lạnh lùng nhẹ nhàng thả tay ra.
Nguyễn Hàn Minh cuối cùng cũng lấy lại được sự tự do, cậu từ trong lòng anh trồi dậy sau đó lung lây đầu xoay người đối diện với hai vị lãnh đạo, cậu khẽ gật đầu chào hỏi: "Xin chào ạ."
Hai vị lãnh đạo nhìn khuôn mặt đầy ngoan ngoãn của cậu rồi lại nhìn khuôn mặt đầy lạnh lùng của anh liền có cảm giác giống như đứa nhỏ ngoan sắp xa vào xào huyệt của quái vật vậy.
Tuy nghĩ vậy nhưng cả hai không nói gì mà gật đầu với cậu.
"Vậy chúng tôi cũng không làm phiền, tôi sẽ để những người kia ở lại canh cửa, sau khi mọi người xong việc liền cho bọn họ rút lui."
"Xin cảm tạ hai vị." Phạm Huyền Lân gật đầu, như vậy rất tốt, lần này di chuyển anh chỉ đem theo bốn người nếu có thêm quân nhân ở thành phố này giúp đỡ thì sẽ không còn bị vây lấy nữa, như vậy việc kiểm tra cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Năm người tạm biệt nhau, hai vị lãnh đạo nhanh chóng rời đi, Phạm Tuy thì được quản lý mời vào trong ngồi chờ, Nguyễn Hàn Minh cùng Phạm Huyền Lân thì tiếp tục xếp hàng chờ đến lượt mình.
Mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình thường, việc kiểm tra cũng không còn đình trệ nữa.
Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp