Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng
Chương 159
124@-
159. Ở trong bãi tha ma.
Lục Minh Trạch nhìn tấm bùa trong tay đã bị đốt thành tro, vỗ vỗ tay.
"Thì ra, là dùng lá bùa giam xác này để đưa bọn họ đến đây sao?"
Nói xong, hắn đi đến trước cửa những căn phòng khác, lần lượt xé bùa xuống.
Tiếng hét chói tai của Hạ Yến Lệ và Hà Gia Trân lập tức vang khắp căn phòng, hai người cũng giống hệt như vậy, bị ngọn lửa xanh quỷ dị thiêu đốt đến khi chẳng còn sót lại gì.
Lá bùa cuối cùng hẳn là của Đồng Vĩ Chí vừa rời đi khi nãy, Lục Minh Trạch cũng không hề do dự, xé bỏ, đốt sạch thành tro.
Cả căn nhà cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Lục Minh Trạch nói:
"Giam bọn họ ở đây không chỉ là mấy lá bùa đơn giản thế này. Trong ngôi nhà này chắc chắn còn có thứ tà môn khác, cung cấp năng lượng cho bọn họ, để dù không còn hồn phách vẫn có thể cử động như người sống, thậm chí giữ lại một phần ký ức. Chia nhau tìm đi."
"Được." Lăng Dạ gật đầu.
Hai người bắt đầu tìm từ phòng khách, không thấy gì, bèn chuyển mục tiêu sang các phòng khác. Lăng Dạ đi mở cửa phòng Giang Hàn Tuyết.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, y sững lại.
Bởi vì, bên trong không phải phòng ngủ, mà là một không gian rộng lớn hơn.
Tựa như bãi tha ma xưa, một ngọn núi, vô số bia mộ, khung cảnh vẫn là màn đêm, trong tầm mắt tràn ngập sương mù dày đặc, rợn người đến cực điểm.
Lăng Dạ cảm thấy không ổn, vừa định gọi Lục Minh Trạch đến. Nhưng chưa kịp mở miệng, một đôi tay đen sì bỗng ập đến bịt chặt miệng y, kéo cả người Lăng Dạ thẳng vào trong.
Ngay sau đó, "rầm" một tiếng, cánh cửa đóng sập lại.
Lục Minh Trạch nghe thấy động tĩnh, tim thắt lại.
Hắn gọi một tiếng:
"Bảo bối, sao thế?"
Không có hồi âm.
Lục Minh Trạch ngạc nhiên, lại gọi tiếp: "Lăng Dạ, em không sao chứ?"
Vẫn chẳng có tiếng trả lời.
Hắn lập tức bỏ dở mọi thứ, xông đến cửa phòng mà Lăng Dạ vừa đi vào. Mở cửa ra, bên trong chỉ là một phòng ngủ bình thường, chẳng có gì lạ.
Nhưng Lăng Dạ thì đã biến mất.
Trong lòng Lục Minh Trạch hoảng loạn, lập tức mở hết các phòng còn lại để tìm xem y có trong đó không.
Thế nhưng hắn lục tung cả dãy phòng, vẫn chẳng thấy bóng dáng Lăng Dạ đâu.
Một người lớn như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà lại biến mất như thế.
Lục Minh Trạch nóng ruột như lửa đốt, vô cùng hối hận vì quyết định chia nhau tìm kiếm vừa rồi. Nếu Lăng Dạ có mệnh hệ gì, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.
Rốt cuộc là kẻ nào, dám ra tay với bảo bối của hắn ngay dưới mí mắt hắn chứ?
Lục Minh Trạch tức đến toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ như máu, quanh người dấy lên luồng quỷ khí dữ dội, lạnh lẽo như gió bão.
Mái tóc hắn biến thành màu bạc dài, y phục trên người cũng theo đó biến hóa như một hiệu ứng đặc biệt, hóa thành hoàng bào đỏ rực, dưới khí thế mạnh mẽ, tay áo tung bay phần phật.
Hắn quỳ một gối xuống, hai tay chống đất, ánh mắt rực lửa giận dữ.
"—A!!!"
Theo tiếng gào thét điên cuồng, mọi vật trong căn phòng đồng loạt bay lên, xoay tròn quanh hắn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lục Minh Trạch đứng ở trung tâm vòng xoáy, như thể ở ngay mắt bão.
Khi hắn từ từ đứng dậy, đồ vật chung quanh lần lượt rơi xuống, mà khung cảnh đã biến đổi thành một hình dạng khác.
Lục Minh Trạch đứng trên một gò đất, nhìn xuống vùng đất đen dưới chân, nơi ấy chi chít bia mộ xếp lộn xộn, hoặc là những nấm mồ đất chồng chất.
"Quạc! Quạc!" Vài tiếng quạ kêu khàn khàn vang lên, từ ngọn cây xa xa bay vút đi mấy bóng đen.
Nhìn khắp nơi, hắn đã hiểu rõ: nếu không tìm được Lăng Dạ kịp thời, thì cho dù y có Huyết Mật không gian, e rằng nơi này cũng khó thoát, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
"Lăng Dạ, em đang ở đâu?" Lục Minh Trạch lo lắng lẩm bẩm.
------
Bên kia, Lăng Dạ dần tỉnh lại từ bóng tối.
Mở mắt ra, trước mặt tối đen, đưa tay không thấy năm ngón.
Y định ngồi dậy, nhưng phát hiện mình bị giam trong một không gian vô cùng chật hẹp, xoay người cũng không làm nổi.
Lăng Dạ nhanh chóng bình tĩnh lại, y tin rằng Lục Minh Trạch sẽ mau chóng đến cứu mình.
Nhưng bản thân y cũng không thể chỉ ngồi yên chờ chết, trước hết phải làm rõ tình cảnh hiện tại.
Lăng Dạ cử động ngón tay, phát hiện nhẫn vẫn còn. Y thử thúc động ý niệm, muốn triệu hoán tà linh trong Huyết Mật không gian.
Thế nhưng ngoài dự liệu, chiếc nhẫn chỉ run rẩy vài lần, giống như tà vật bên trong không thể thoát ra, liên tục đập loạn bạo trong nhẫn.
Lăng Dạ biết, trong tình trạng này mà cưỡng ép triệu hoán sẽ tiêu hao càng nhiều tu vi. Với trạng thái nửa thần như y, lại mới nhận được Huyết Mật không gian không lâu, e rằng khó lòng chịu nổi.
Vì vậy y chỉ đành từ bỏ ý định nhờ tà linh phá khốn.
Y để nhẫn phát ra từng tia sáng mờ, soi rọi khoảng không chật hẹp. Quả nhiên, không gian này chỉ đủ chứa một người, bốn phía như những vách sắt đen kịt.
Lăng Dạ nhớ lại khung cảnh bãi tha ma lúc bị kéo vào, liên tưởng rằng nơi mình đang ở rất có thể chính là trong một cỗ quan tài.
Lúc bị kéo vào trò chơi ác mộng, y cũng từng tỉnh lại từ trong quan tài, nên cảm giác này cực kỳ quen thuộc.
Khi ấy bên cạnh còn có xác của Lục Minh Trạch, nhớ lại thì cũng không quá sợ hãi. Nhưng giờ phút này, y lại bị nhốt một mình trong quan tài, từ tiếng gõ lên vách sắt mà phán đoán, rất có thể đã bị chôn dưới lòng đất rồi.
Cảm giác ấy khiến tâm lý y bất ổn, bắt đầu hoảng loạn.
Lăng Dạ không kìm được đập mạnh vào vách sắt trên đầu, lớn tiếng kêu:
"Có ai không? Lục Minh Trạch, anh có nghe thấy không?"
Rất nhanh, y cảm thấy hô hấp khó khăn, biểu hiện của thiếu dưỡng khí. Nếu cứ thế này, y sẽ chết ngạt mà thôi.
Mà la hét, hoảng loạn chỉ càng làm tiêu hao oxy nhanh hơn. Trong không gian hẹp thế này, oxy sẽ sớm bị y dùng cạn kiệt, không trụ được bao lâu.
Nghĩ vậy, Lăng Dạ cố gắng ép bản thân trấn tĩnh lại.
Y thì thầm: "Phải bình tĩnh, nhất định sẽ có cách thoát ra."
Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng
159. Ở trong bãi tha ma.
Lục Minh Trạch nhìn tấm bùa trong tay đã bị đốt thành tro, vỗ vỗ tay.
"Thì ra, là dùng lá bùa giam xác này để đưa bọn họ đến đây sao?"
Nói xong, hắn đi đến trước cửa những căn phòng khác, lần lượt xé bùa xuống.
Tiếng hét chói tai của Hạ Yến Lệ và Hà Gia Trân lập tức vang khắp căn phòng, hai người cũng giống hệt như vậy, bị ngọn lửa xanh quỷ dị thiêu đốt đến khi chẳng còn sót lại gì.
Lá bùa cuối cùng hẳn là của Đồng Vĩ Chí vừa rời đi khi nãy, Lục Minh Trạch cũng không hề do dự, xé bỏ, đốt sạch thành tro.
Cả căn nhà cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Lục Minh Trạch nói:
"Giam bọn họ ở đây không chỉ là mấy lá bùa đơn giản thế này. Trong ngôi nhà này chắc chắn còn có thứ tà môn khác, cung cấp năng lượng cho bọn họ, để dù không còn hồn phách vẫn có thể cử động như người sống, thậm chí giữ lại một phần ký ức. Chia nhau tìm đi."
"Được." Lăng Dạ gật đầu.
Hai người bắt đầu tìm từ phòng khách, không thấy gì, bèn chuyển mục tiêu sang các phòng khác. Lăng Dạ đi mở cửa phòng Giang Hàn Tuyết.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, y sững lại.
Bởi vì, bên trong không phải phòng ngủ, mà là một không gian rộng lớn hơn.
Tựa như bãi tha ma xưa, một ngọn núi, vô số bia mộ, khung cảnh vẫn là màn đêm, trong tầm mắt tràn ngập sương mù dày đặc, rợn người đến cực điểm.
Lăng Dạ cảm thấy không ổn, vừa định gọi Lục Minh Trạch đến. Nhưng chưa kịp mở miệng, một đôi tay đen sì bỗng ập đến bịt chặt miệng y, kéo cả người Lăng Dạ thẳng vào trong.
Ngay sau đó, "rầm" một tiếng, cánh cửa đóng sập lại.
Lục Minh Trạch nghe thấy động tĩnh, tim thắt lại.
Hắn gọi một tiếng:
"Bảo bối, sao thế?"
Không có hồi âm.
Lục Minh Trạch ngạc nhiên, lại gọi tiếp: "Lăng Dạ, em không sao chứ?"
Vẫn chẳng có tiếng trả lời.
Hắn lập tức bỏ dở mọi thứ, xông đến cửa phòng mà Lăng Dạ vừa đi vào. Mở cửa ra, bên trong chỉ là một phòng ngủ bình thường, chẳng có gì lạ.
Nhưng Lăng Dạ thì đã biến mất.
Trong lòng Lục Minh Trạch hoảng loạn, lập tức mở hết các phòng còn lại để tìm xem y có trong đó không.
Thế nhưng hắn lục tung cả dãy phòng, vẫn chẳng thấy bóng dáng Lăng Dạ đâu.
Một người lớn như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà lại biến mất như thế.
Lục Minh Trạch nóng ruột như lửa đốt, vô cùng hối hận vì quyết định chia nhau tìm kiếm vừa rồi. Nếu Lăng Dạ có mệnh hệ gì, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.
Rốt cuộc là kẻ nào, dám ra tay với bảo bối của hắn ngay dưới mí mắt hắn chứ?
Lục Minh Trạch tức đến toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ như máu, quanh người dấy lên luồng quỷ khí dữ dội, lạnh lẽo như gió bão.
Mái tóc hắn biến thành màu bạc dài, y phục trên người cũng theo đó biến hóa như một hiệu ứng đặc biệt, hóa thành hoàng bào đỏ rực, dưới khí thế mạnh mẽ, tay áo tung bay phần phật.
Hắn quỳ một gối xuống, hai tay chống đất, ánh mắt rực lửa giận dữ.
"—A!!!"
Theo tiếng gào thét điên cuồng, mọi vật trong căn phòng đồng loạt bay lên, xoay tròn quanh hắn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lục Minh Trạch đứng ở trung tâm vòng xoáy, như thể ở ngay mắt bão.
Khi hắn từ từ đứng dậy, đồ vật chung quanh lần lượt rơi xuống, mà khung cảnh đã biến đổi thành một hình dạng khác.
Lục Minh Trạch đứng trên một gò đất, nhìn xuống vùng đất đen dưới chân, nơi ấy chi chít bia mộ xếp lộn xộn, hoặc là những nấm mồ đất chồng chất.
"Quạc! Quạc!" Vài tiếng quạ kêu khàn khàn vang lên, từ ngọn cây xa xa bay vút đi mấy bóng đen.
Nhìn khắp nơi, hắn đã hiểu rõ: nếu không tìm được Lăng Dạ kịp thời, thì cho dù y có Huyết Mật không gian, e rằng nơi này cũng khó thoát, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
"Lăng Dạ, em đang ở đâu?" Lục Minh Trạch lo lắng lẩm bẩm.
------
Bên kia, Lăng Dạ dần tỉnh lại từ bóng tối.
Mở mắt ra, trước mặt tối đen, đưa tay không thấy năm ngón.
Y định ngồi dậy, nhưng phát hiện mình bị giam trong một không gian vô cùng chật hẹp, xoay người cũng không làm nổi.
Lăng Dạ nhanh chóng bình tĩnh lại, y tin rằng Lục Minh Trạch sẽ mau chóng đến cứu mình.
Nhưng bản thân y cũng không thể chỉ ngồi yên chờ chết, trước hết phải làm rõ tình cảnh hiện tại.
Lăng Dạ cử động ngón tay, phát hiện nhẫn vẫn còn. Y thử thúc động ý niệm, muốn triệu hoán tà linh trong Huyết Mật không gian.
Thế nhưng ngoài dự liệu, chiếc nhẫn chỉ run rẩy vài lần, giống như tà vật bên trong không thể thoát ra, liên tục đập loạn bạo trong nhẫn.
Lăng Dạ biết, trong tình trạng này mà cưỡng ép triệu hoán sẽ tiêu hao càng nhiều tu vi. Với trạng thái nửa thần như y, lại mới nhận được Huyết Mật không gian không lâu, e rằng khó lòng chịu nổi.
Vì vậy y chỉ đành từ bỏ ý định nhờ tà linh phá khốn.
Y để nhẫn phát ra từng tia sáng mờ, soi rọi khoảng không chật hẹp. Quả nhiên, không gian này chỉ đủ chứa một người, bốn phía như những vách sắt đen kịt.
Lăng Dạ nhớ lại khung cảnh bãi tha ma lúc bị kéo vào, liên tưởng rằng nơi mình đang ở rất có thể chính là trong một cỗ quan tài.
Lúc bị kéo vào trò chơi ác mộng, y cũng từng tỉnh lại từ trong quan tài, nên cảm giác này cực kỳ quen thuộc.
Khi ấy bên cạnh còn có xác của Lục Minh Trạch, nhớ lại thì cũng không quá sợ hãi. Nhưng giờ phút này, y lại bị nhốt một mình trong quan tài, từ tiếng gõ lên vách sắt mà phán đoán, rất có thể đã bị chôn dưới lòng đất rồi.
Cảm giác ấy khiến tâm lý y bất ổn, bắt đầu hoảng loạn.
Lăng Dạ không kìm được đập mạnh vào vách sắt trên đầu, lớn tiếng kêu:
"Có ai không? Lục Minh Trạch, anh có nghe thấy không?"
Rất nhanh, y cảm thấy hô hấp khó khăn, biểu hiện của thiếu dưỡng khí. Nếu cứ thế này, y sẽ chết ngạt mà thôi.
Mà la hét, hoảng loạn chỉ càng làm tiêu hao oxy nhanh hơn. Trong không gian hẹp thế này, oxy sẽ sớm bị y dùng cạn kiệt, không trụ được bao lâu.
Nghĩ vậy, Lăng Dạ cố gắng ép bản thân trấn tĩnh lại.
Y thì thầm: "Phải bình tĩnh, nhất định sẽ có cách thoát ra."
Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng
Đánh giá:
Truyện Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng
Story
Chương 159
10.0/10 từ 12 lượt.