Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng

Chương 147

96@-

147. Ông dám động vào hắn?


 


"Cậu, cậu đây chẳng phải đang nguyền rủa tôi chết sớm sao?" Lục Lâm tức đến mức huyết áp tăng vọt.


 


Lục Minh Trạch lại tiếp tục khiêu khích, giọng điệu đầy châm biếm: "Ồ, thì ra ông biết tôi đang nguyền rủa ông à."


 


"Cậu, cậu! Tôi phải g**t ch*t cậu!"


 


Lục Lâm nhấn vào con mắt rắn trên cây gậy trong tay.


 


Chỉ trong nháy mắt, cây gậy hình rắn tách thành nhiều khúc, phần tay cầm biến thành một khẩu súng, chĩa thẳng vào giữa trán Lục Minh Trạch.


 


Nhìn thấy cảnh này, tim Lăng Dạ khẽ hẫng một nhịp, vô thức kích hoạt nhẫn kim cương ở ngón áp út – Huyết Mật Không Gian.


 


Ngay lúc Lục Lâm bóp cò, vài bóng quỷ từ trong nhẫn lao ra, chắn trước người Lục Minh Trạch.


 


Viên đạn mang theo tia lửa xẹt ra, nhưng chỉ cách trán Lục Minh Trạch vài phân thì dừng lại.


 



Các nhân viên công chứng không nhìn thấy bóng quỷ chui ra từ nhẫn của Lăng Dạ, họ chỉ thấy viên đạn lơ lửng giữa không trung, không tiến thêm dù chỉ một ly.


 


Nhưng phần lớn người nhà họ Lục đều biết đến sự tồn tại của thứ tà dị này, và từng mở thiên nhãn. Họ nhìn rõ ràng những tà linh lao ra từ nhẫn của Lăng Dạ, và hiểu rằng đó không phải loại tà linh tầm thường.


 


Chúng hung tàn, nguy hiểm hơn tất cả tà linh họ từng thấy.


 


Chỉ một con nhỏ xíu vừa xuất hiện lúc nãy thôi mà bọn họ đã không thể khống chế. Nếu những tà linh từ nhẫn của Lăng Dạ nổi loạn, dù tất cả họ liên thủ cũng không phải đối thủ.


 


Khoảnh khắc vừa rồi, họ cảm nhận rõ rệt một luồng tà khí nồng đậm tỏa ra từ chiếc nhẫn.


 


Tà khí ấy mạnh đến mức không thể kiểm soát, nếu toàn bộ được phóng thích, không biết sẽ có bao nhiêu thứ tà linh như vậy xuất hiện.


 


Chỉ nghĩ đến thôi, người nhà họ Lục đã lạnh toát sống lưng.


 


Lục Minh Trạch thấy Lăng Dạ vì mình mà không tiếc để lộ con bài tẩy, trong lòng vô cùng cảm động.


 


Hắn đặt một tay lên bờ vai đang run nhẹ của Lăng Dạ, giọng mang chút áy náy: "Vừa rồi em có bị dọa sợ không?"


 


Lăng Dạ biết Lục Minh Trạch sẽ không bị thương, nhưng bản năng vẫn muốn bảo vệ hắn bằng mọi giá.



 


Tổng kết lại... đúng là bị dọa sợ thật.


 


Lúc này, Lục Minh Trạch lại nói: "Thật ra, em không cần lo cho anh đâu. Hắn chỉ là một lão già, sao có thể làm anh bị thương được?"


 


Lăng Dạ trấn tĩnh lại, nói: "Em biết, chỉ là thấy hắn định hại anh, em phản ứng theo bản năng thôi."


 


Nghe câu này, lòng Lục Minh Trạch càng nở hoa rực rỡ.


 


Người nhà họ Lục ai nấy đều sợ đến tái mặt, ánh mắt nhìn Lục Minh Trạch và Lăng Dạ chẳng khác nào nhìn hai con quái vật.


 


Nhân viên công chứng thấy vẻ mặt ấy cũng lấy làm lạ, nhưng vì không nhìn thấy những gì họ thấy, nên chẳng hiểu sao bọn họ từ hung hăng lại hóa run rẩy như vậy.


 


Lý Uy cau mày nhìn khẩu súng trong tay Lục Lâm: "Ông định giết người cướp của ngay trước mặt chúng tôi à? Đừng quên, nếu Lục Minh Trạch không thừa kế di sản, phần của cậu ấy sẽ bị đem đi quyên góp đấy."


 


Lục Lâm run lẩy bẩy, không dám nhìn về phía Lục Minh Trạch.


 


Tay cầm súng run đến mức như cái sàng, "keng" một tiếng, súng rơi xuống đất.


 



Nhưng Lăng Dạ nhìn vẻ mặt kinh hãi của hắn, lại chẳng hề có ý tha thứ. Y bước lên, dưới ánh mắt của cả nhà họ Lục, từng bước ép sát Lục Lâm.


 


Đôi mắt y lạnh lẽo, thần sắc uy nghiêm, vừa đi vừa v**t v* chiếc nhẫn Huyết Mật Không Gian trên tay.


 


Đó là một động tác nguy hiểm.


 


Người nhà họ Lục từng mở thiên nhãn đều thấy rõ, từ nhẫn của Lăng Dạ không ngừng tràn ra tà linh.


 


Ngày một nhiều, ngày một đáng sợ hơn.


 


Trong mắt họ, sau lưng Lăng Dạ giờ đây đã biến thành tu la tràng quần ma loạn vũ. Như cảnh quỷ dữ trốn thoát từ địa ngục trong phim kinh dị, thảm không nỡ nhìn.


 


Lăng Dạ từng bước tiến đến trước mặt Lục Lâm, khí thế còn đáng sợ hơn cả Lục Minh Trạch.


 


"Dám động vào người của tôi, ông đã nghĩ đến hậu quả chưa?" – giọng y lạnh băng.


 


"Tôi, tôi sai rồi!" Lục Lâm sợ đến mức quỳ sụp xuống.


 


Nhân viên công chứng bên cạnh đều ngây người. Từ đầu vụ náo loạn, Lăng Dạ luôn yên lặng ngồi một chỗ.



 


Nếu không phải y vẫn ngồi trong lòng Lục Minh Trạch, có lẽ mọi người còn quên mất sự tồn tại của y.


 


Ai cũng nghĩ người nguy hiểm nhất là Lục Minh Trạch, còn kẻ ngồi bên cạnh chỉ là một con chim hoàng yến – một bình hoa vô dụng.


 


Thế nhưng giờ, tất cả đều nhận ra mình đã sai.


 


Thì ra, người đáng sợ hơn cả Lục Minh Trạch... chính là Lăng Dạ.


 


Vừa rồi bọn họ đều xem thường y.


 


Lăng Dạ lạnh nhạt đứng trước mặt Lục Lâm, nhìn ông ta từ trên cao xuống.


 


Trông như y chẳng làm gì, nhưng thực tế, tà linh được y triệu hồi đã bao vây Lục Lâm.


 


Chúng nhe nanh trợn mắt, gương mặt dữ tợn bám lấy hắn. Có con còn há to cái miệng đầy răng nhọn, sẵn sàng nuốt chửng đầu hắn chỉ trong một ngụm. Có con thè chiếc lưỡi dài quấn quanh cổ hắn.


 


Lục Lâm lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xộc lên.


 


Ông ta đã mở thiên nhãn, nhìn rõ những thứ đó đang thèm khát cắn xé máu thịt và linh hồn mình. Da đầu ông tê rần, sức chịu đựng gần như chạm ngưỡng cực hạn.


Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng Truyện Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng Story Chương 147
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...