Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng

Chương 120

106@-

120. Tiến vào Vực Thần.


 


Khi mọi người vẫn còn đang chìm trong sự chấn động vì cánh cổng đá được mở ra, hai anh em Lam và Ham thậm chí còn chưa kịp chỉnh lại quần áo, đã vội vã chạy ra khỏi lều.


 


"Chuyện gì vậy?" Lam thở hổn hển, ánh mắt vượt qua mọi người, dừng lại nơi cánh cổng đá đã được mở, lập tức sững người, "Không phải nói máu của Lưu Ly vô dụng sao? Sao cánh cửa lại mở được?"


 


Ham thì bình tĩnh hơn anh trai, cậu bé nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh cánh cổng rồi chậm rãi nói:


 


"Xem ra có thần tộc thuần huyết đến rồi."


 


"Thần tộc thuần huyết?" Lam trừng to mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin, "Chẳng lẽ, thế gian này thật sự có thần sao?"


 


Lúc này Lục Minh Trạch chẳng còn tâm trí để trả lời thắc mắc của Lam, sắc mặt trầm trọng, nói:


 


"Lương khô trên xe đủ cho hai người ăn trong một tuần. Ở lại đây canh chừng Lưu Ly, đợi bọn tôi trở ra."


 


"Các anh định vào trong đó à?" Giọng Lam vô thức cao vút, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn:
"Bên trong thế nào tụi tôi đều không rõ, nếu lỡ có chuyện gì nguy hiểm thì sao?"


 


Lục Minh Trạch giọng điệu bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự cương quyết không thể lay chuyển:


 



"Nếu sau một tuần bọn tôi vẫn chưa ra, thì hai người cứ quay về đi."


 


"Bọn tôi quay về?" Lam sửng sốt, theo bản năng chỉ tay về phía xe, "Vậy còn Lưu Ly thì sao?"


 


Lục Minh Trạch hơi cau mày, suy nghĩ giây lát rồi nói:


 


"Thả cô ấy về bộ lạc A Khắc Nhĩ là được. Còn hai người, tôi nghĩ sống ngoài kia sẽ phù hợp hơn. Tiền trong thẻ đen tôi đưa đủ để hai người sống sung sướng cả đời."


 


Nghe xong câu ấy, tim Lam như thắt lại một nhịp, linh cảm chẳng lành trào dâng trong lòng. Sao nghe giống như đang dặn dò chuyện hậu sự vậy?


 


Nhưng Lục Minh Trạch không để họ có cơ hội do dự, nhanh chóng rút khẩu súng lục từ hông ra, nhét vào tay Lam.


 


"Nếu người của bộ lạc A Khắc Nhĩ đuổi đến đòi lại người, thì dùng cái này mà xử lý."


 


Lam và Ham đều từng thấy loại vũ khí này, biết trong xã hội hiện đại, súng đại diện cho quyền lực và khả năng tự vệ tuyệt đối.


 


Nhưng khi khẩu súng lạnh lẽo thật sự rơi vào tay mình, họ lại lưỡng lự. Họ biết rõ đây là công cụ giết người, một khi sử dụng có thể dính đến mạng sống.


 


Lục Minh Trạch nhìn ra sự do dự của họ, liền đưa khẩu súng cho Ham – người điềm tĩnh và chín chắn hơn – rồi nhìn thẳng vào mắt cậu:


 


"Nếu gặp nguy hiểm, cậu biết phải bảo vệ anh mình thế nào chứ?"



 


Ham hít sâu một hơi, siết chặt khẩu súng, gật đầu nghiêm túc.


 


Sau khi dặn dò xong, Lục Minh Trạch quay người, nắm lấy tay Lăng Dạ, mỉm cười dịu dàng:


 


"Chúng ta vào thôi."


 


"Ừm." Lăng Dạ lau vội nước mắt còn vương trên mặt, siết lại tay hắn, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm khiến y cảm thấy phần nào an tâm.


 


Bên trong cánh cổng tối đen như mực, tựa như một con quái vật há miệng rộng đang chực chờ nuốt chửng tất cả.


 


Ánh đèn pha từ xe chiếu vào đó lập tức bị bóng tối nuốt lấy, không phản chiếu lại chút ánh sáng nào.


 


Dù vậy, Lục Minh Trạch và Lăng Dạ vẫn nắm chặt tay nhau, sải bước kiên định, không chút do dự tiến vào vùng đất vô danh ấy.


 


Vừa bước vào bóng tối, một luồng hàn khí buốt giá như đâm vào da thịt ập đến, lạnh như đang rơi vào đầm nước ngàn năm, toàn thân bị băng giá bao trùm.


 


Lăng Dạ rùng mình, sợ đến mức níu chặt tay Lục Minh Trạch, móng tay gần như c*m v** da hắn.


 


Lục Minh Trạch cảm nhận được sự hoảng sợ và căng thẳng của y, liền ôm y vào lòng, thì thầm bên tai:


 



"Đừng sợ, đây là lễ tẩy rửa của Thần Vực, chỉ cần đi qua đoạn này là ổn rồi."


 


Nghe vậy, thần kinh đang căng như dây đàn của Lăng Dạ cũng dần thả lỏng.


 


Quả nhiên, chưa đi bao xa, họ đã bước ra khỏi màn đêm.


 


Một vầng trăng tròn lớn treo lơ lửng trên bầu trời đêm, xung quanh là vô vàn vì sao lấp lánh, sáng rõ như ban ngày.


 


Đập vào mắt họ là những dãy núi lơ lửng giữa không trung, mây mù bao phủ, tựa như cảnh giới tiên hiệp.


 


Bên dưới là thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh rì đung đưa theo gió, suối nhỏ trong vắt róc rách chảy qua, mọi thứ đẹp đẽ đến khó tin.


 


Nhưng sau khi đi một đoạn dọc theo thảo nguyên, họ lại phát hiện có gì đó không ổn.


 


Phía trước là một tòa thành... đúng hơn là một thành phố hoang tàn.


 


Trong thành, nhà cửa đổ nát, tường thành sụp đổ, đâu đâu cũng thấy dấu vết hoang phế.


 


Đá vụn, gỗ mục vương vãi khắp nơi, chẳng còn chút gì gọi là huy hoàng ngày xưa, chỉ còn lại cảnh tượng điêu tàn trước mắt.


 


Lăng Dạ nhìn quanh, trong lòng trào dâng muôn vàn nghi vấn: "Đây là Vực Thần sao?"



 


"Ừ." Lục Minh Trạch khẽ đáp, rồi cảm thán:


 


"Vực Thần từng phồn hoa như thế, vậy mà giờ trở thành thành phố hoang không một bóng người. Ngay cả thần tộc trường sinh bất tử còn gần như tuyệt diệt, thì thế gian này còn điều gì là vĩnh hằng nữa?"


 


Lăng Dạ khẽ nhíu mày, nói: "Thật ra, em vẫn chưa hiểu một chuyện."


 


"Chuyện gì?" – Lục Minh Trạch hỏi.


 


Lăng Dạ đáp:


 


"Vừa rồi em chỉ thấy Đế Sư và mẹ đứng trước cổng đá, hoàn toàn không có người thứ ba. Mà đồ án trên cánh cổng Vực Thần chỉ có thể đánh thức bằng máu của thần tộc thuần huyết. Vậy rốt cuộc họ mở cửa bằng cách nào?"


 


Lời này vừa nói ra, Lục Minh Trạch lập tức trở nên nghiêm túc, trầm ngâm suy nghĩ.


 


Điều này có nghĩa, trong hai người Đế Sư và Giang Tú Nhã, nhất định có một người là thần tộc thuần huyết.


 


Nhưng Đế Sư rõ ràng là "Quỷ Dị", điều này hắn biết rất rõ.


 


Chẳng lẽ... là Giang Tú Nhã là thần tộc?!


 


Ý nghĩ này vừa nảy ra, lập tức bị hắn phủ định.


Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng Truyện Tôi Công Lược Quỷ Vương Trong Trò Chơi Ác Mộng Story Chương 120
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...